Nắng Trong Mắt Ai

Cộc! Cộc! Cộc! Em là nhân viên khách sạn đây chị ơi!
– Có việc gì không ạ?
– Đây là quần áo khô để chị thay. Chị có thể để quần áo ướt ra ngoài để em mang xuống máy giặt. Còn đây là suất ăn của chị. Chị cần gì thêm nữa không ạ?
– Ơ không. Nhưng người đi cùng tôi đâu rồi?
– Chị ấy đi rồi ạ.
– Ơ… Còn… còn, giọng An ngắc ngứ trong cổ.
– Chị yên tâm, chị ấy đã thanh toán cả rồi. Chị ăn đi, em xin phép.
Người đâu mà lạ lùng thế nhỉ? An lục cái áo vest và vớ được tấm danh thiếp mà lúc nãy tomboy Thái nhét vào. À, hóa ra cô ấy tên là Thủy. Số điện thoại đây rồi. Chị ấy dễ thương quá. Tuyệt vời hơn hẳn cái thằng cha chết giẫm kia.

Tối đấy Linh cũng vào ngủ ở một nhà nghỉ dọc đường. Lạ giường nên cô trằn trọc mãi. Ở một căn phòng khác, cũng có một cô gái tóc xoăn quyến rũ ngồi đợi chồng rồi ngủ gục trên bàn, tay còn giữ một tác phẩm của Marc Levy. Ở một nơi khác, tiếng giường cót két vang lên dồn dập rồi im lặng dần và dừng hẳn. Ngay khi gã đàn ông chuồi xuống và lăn ra ngủ như chết thì dòng suy nghĩ vụt đến “làm tình như hành xác vậy, Linh ơi, chị ở đâu thế?” – nhân vật chính của căn phòng lẩm nhẩm như thế trong óc.
***
– Anh không có một tí xíu cơ hội nào để nghe em giải thích sao?
Im lặng.
– Anh ngĩ rằng, trong hôn nhân gia đình, nếu em không vừa lòng điều gì, em nên nói ra thì hơn.
Im lặng.
– Em thật sự muốn chia tay sao, Thùy Chi?
Cô gái không nói, chỉ gật đầu.
– Được rồi, anh sẽ dọn đồ.
Lại im lặng. Hết thuốc chữa cho tình yêu này rồi.
***
– Tôi quyết định chọn phương án hai. Tôi sẽ đi dạy – giọng của Thùy Chi yếu ớt.
– Cô quyết định thế là đúng, ít nhất là trong trường hợp này.
Thùy Chi đang ngồi trong phòng của thầy hiệu trưởng. Cách đây 2 tháng, cô cũng đã ngồi trong căn phòng này và tiếp chuyện thầy.
– Thùy Chi này, gần đây tôi có nghe đồn rằng, cô đang chung sống với một phụ nữ, tình cảm đó vượt quá ngưỡng bạn bè. Có đúng không?
Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn- Dạ.
– Hai người là mối quan hệ như thế nào?
– Chúng con yêu nhau.
– Yêu nhau? Ai cho cô yêu người đấy hả?
– Không ai cho cả. Nhưng đó là người con yêu, thầy ạ.
– Yêu? Cô nghĩ sao mà phát ngôn ra từ đó hả con?
– Nhưng có chuyện gì vậy ạ?
– Còn chuyện gì nữa. Mấy đứa trong trường, mấy đứa vốn không thích con, nó biết chuyện, nó đòi thầy bắt con nghỉ dạy.
– Nhưng chúng con có làm gì đâu thầy? Con vẫn dạy tốt cơ mà.
– Nhưng con là giáo viên, Chi ơi. Là giáo viên. Là cô giáo. Con hiểu ý thầy không?
– Dạ?
– Cá nhân thầy không đồng tình, cũng không phản đối việc con yêu và chung sống với ai. Nhưng việc này thầy không giúp được gì cho con cả. Con phải lựa chọn, hoặc là tiếp tục làm giáo viên, hoặc là chuyển nghề đi.
– Nhưng thầy ơi, đó là người con yêu. Và làm giáo viên là mơ ước cả đời của con.
– Buộc phải chọn một trong hai thôi, con gái ạ.
Còn lại một mình, ông giáo già với đôi mắt buồn rầu và lắc đầu một cách lạc điệu. Cố lên con gái!
***
Linh lại dọn đồ về ở căn hộ cũ. Trong lúc dọn đồ, một bức thư rơi ra. Là chữ của Thùy Chi.
“Anh à!
Khi lần đầu tiên gặp anh, em biết mình đã tìm được người mà bao lâu nay em chờ đợi.Em còn nhớ cảm giác run run khi nhận lại xấp bài kiểm tra từ tay anh. Cả đêm đó, em không tài nào ngủ nổi. Đôi mắt anh ám ảnh vào giấc ngủ của em.
Lần thứ 2 gặp lại, anh nhớ không, ở trong quán cà phê gần trường. Em nhớ lúc đó, em đang đọc tác phẩm “Em ở đâu” của Marc Levy, và em cũng đang nghe bài hát “Nắng về theo anh” của Hồng Nhung. Em bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn em, anh biết không, em đã nghĩ ngay rằng anh là nắng của em.
Em đã rất nhiều lần cầu nguyện, khi anh chưa ngỏ lời cầu hôn. Em thấy mình trẻ con. Em đã không dám nói ước nguyện của mình với anh. Nhưng rồi ngày đó cũng đến. Em thấy mình là công chúa khi lạc vào căn phòng đó, với những bông hoa vàng – những bông hoa của nắng. Em đã bật khóc khi anh cầu hôn em, khi anh trao chiếc nhẫn vào tay. Cuối cùng, em cũng đã thành vợ của anh rồi.
Anh biết không. Gần 30 năm qua, em đã chờ mong, rất nhiều đêm em ao ước được nằm trong vòng tay ấm êm và chắc chắn..
Em xin lỗi. Em đã không nói với anh về những điều em gặp phải. Nhưng có lẽ, thà để anh nghĩ là em hèn kém còn tốt hơn là nghĩ em không còn yêu anh nữa. Không phải vây. Đó là định kiến xã hội. Em không đủ can đảm để vượt qua nó. Nhà trường yêu cầu em phải chọn lựa giữa công việc và anh. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Cả đau đớn nữa. Anh biết đấy. Ngay từ khi còn bé, em đã mơ ước được trở thành cô giáo. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì khác. Mùi phấn, các trang giáo án đã là máu thịt của em, như không khí em thở hàng ngày. Thiếu nó, em không biết mình sẽ ra sao. Nhiều khi em nghĩ mình thật buồn cười, Em chờ đợi anh 30 năm, sống với anh gần 1800 ngày tràn ngập tiếng cười và rồi quyết định thế này đây. Em thật hèn phải không anh?Nhưng em mong anh hãy hiểu cho em.
Đừng tìm em. Đừng để em nhìn thấy anh. Em sợ mình sẽ lại bật khóc. Tha thứ cho em. Ngàn lần tha thứ cho em. Hãy tìm một người tốt hơn em, anh nhé. Em biết mình sẽ ra sao khi không có anh. Nhưng em biết xung quanh em luôn có anh. Vì anh là nắng. Mà anh biết rồi đấy, đất Sài Gòn có bao giờ thiếu nắng đâu anh. Bởi vì anh là nắng, luôn chan hòa bên cuộc sống quanh em.
Thùy Chi”
Bức thư có nhiều đoạn mờ chữ, chắc chắn người viết khi viết đã khóc. Linh đọc xong bức thư mà chả biết mình nên làm gì. Làm gì được bây giờ. Ít nhất thì không phải cô ấy không còn yêu mình nữa. Còn lại thì cái gì cũng tồi tệ. Tình cảm tồi tệ, xã hội tồi tệ. Và liệu có gì có thể tồi tệ tiếp theo nữa đây.
***
– Xin lỗi, chị Thủy ạ.
– Ừm đúng rồi. Ai thế nhỉ?
– Em là An đây chị. Em muốn gửi chị cái áo vest.
– Áo vest nào?
– Ơ, áo vest hôm trời mưa chị mặc cho em, chị để quên trong khách sạn.
– Nhầm người rồi em
– Ơ, em gọi theo danh thiếp trong túi áo mà.
Đầu dây im lặng chốc lát, rồi người đó tuôn một tràng:
– Tôi biết rồi. Cô đang tìm một người nói giọng Bắc, tóc ngang vai, da trắng đúng không?
– Dạ đúng rồi. Thế chị là?
– Gặp nhau rồi biết. Cho tôi địa chỉ của em đi.
***
– Sao? Thích chị ta rồi à?
– Không phải.
– Chắc chắn phải. Nếu không phải sao cô phải đi tìm người để trả áo như này.
– Vì tôi nợ chị ấy thôi.
– Thôi đừng có dấu tôi. Thích cũng đúng thôi, con gái hay chạy theo những kẻ lạnh lùng… hehe
– Thế Thái có biết tìm chị ấy ở đâu không?
– Hiện tại thì không. Nhưng tôi sẽ tìm giúp. Tình cờ tôi biết chỗ chị ấy làm.
– Xin lỗi, chị Linh phải không ạ?
– Đúng rồi, ai vậy nhỉ?
– Em là An chị ơi…
– Ồ chào An, có việc gì không em?
– Ơ, em muốn gặp chị để đưa lại chị cái áo
– Thôi em cứ giữ lấy, tôi không cần đến nó nữa. Thế nhé, tôi đang bận, chào em!
– Ơ…
Chuyện gì thế này? Mình xấu xí quá chăng? Chỉ là nói chuyện thôi mà, sao người lại hờ hững thế? Bao thắc mắc, băn khoăn về con người lạ lùng đó cứ xoáy lấy An khiến cô ăn không ngon ngủ không yên. Cuối cùng thì cô cũng nghĩ ra được một cách tiếp cận hợp lý, “để xem cái thẻ nhà báo này có giúp gì được cho mình không?”.

– Sếp ơi, có phóng viên muốn xin tư liệu!
– Báo nào em?
– Bên bất động sản dự án đấy chị.
– Ừ, em mời người ta vào đã. Lại chuyện gì đây? Dạo này miền Bắc toàn dự án bị liệt vào vấn đề pháp lý, trong này thì nhà nước đang xiết chặt vốn tín dụng, chắc là hỏi vấn đề này đây.
Đang lường trước những vấn đề mà có thể sẽ “bị” phỏng vấn thì nhân viên lễ tân dẫn phóng viên vào.
– Em chào chị!
Nghe cái giọng vừa lạ vừa quen, Linh ngẩng đầu lên đã thấy An hiên ngang bước vào. Linh gật đầu chào An trong ánh mắt ngỡ ngàng. Đọc thấy ánh mắt đó, An mỉm cười thích thú, có thế chứ.
– Chị khỏe không ạ?
– Ừm. Thật ra thì cô đến đây với mục đích nào vậy? Linh thủ thế.
– Ơ, em là nhà báo. Em đến công ty chị để tìm hiểu vài vấn đề ấy mà.
– Vậy được rồi. Để tôi gọi người có năng lực nhất ở đây giúp cô nhé – giọng Linh tự dưng ngọt ngào vô cùng
– Ơ,
Và trước khi An kịp phản ứng điều gì, Linh đã biến sang phòng cậu trợ lý, điều cậu ta sang ngồi với An, còn mình thì chạy mất. Có vẻ em An này định theo mình thì phải. Vòng một em ấy ấn tượng đấy chứ. Mình đã thành người độc thân rồi, đâu cần phải e dè nữa? Nhưng rồi hình ảnh của Thùy Chi trong lần gặp cuối lại hiển hiện trong đầu Linh. Giữ đúng lời hứa với Thùy Chi, Linh chưa bao giờ có ý định xuất hiện trước mặt cô giáo. Thùy Chi cần như thế. Và Linh cũng vậy. Mọi thứ nên tuân theo những nguyên tắc định ra thì sẽ dễ dàng hơn. Hôm họp tổng kết học kì cho Hùng, Linh đến muộn. Thùy Chi khá bất ngờ khi thấy Linh xuất hiện trong lớp học của cô. Dẫu gì thì họ không hề gặp nhau lấy một lần kể từ lúc chia tay. Linh tỏ thái độ thờ ơ không cần thiết với cô giáo, nhưng lại lén quan sát những lúc Thùy Chi không để ý. Cô giáo đã gầy đi nhiều. Xanh xao hơn. Một bông hoa quyến rũ nhưng thiếu ánh nắng mặt trời nên màu của bông hoa nhạt, cánh của bông hoa yếu ớt. Có lẽ thế.
***
– Sao, lần trước vồ hụt à? – giọng Thái khoái chí. Họ đang ngồi cùng nhau trong quán cafe.
– Chắc chị ấy không thích mình.
– Hoặc bả có người yêu rồi.
– Cũng có thể.
– Còn nhiều cơ hội mà, đừng vội nản. Những người càng cá tính càng khó có, nhưng có rồi thì tuyệt vời lắm đấy.
– Ừm, nhưng sao Thái lại giúp An?
– Chỉ là giúp thôi. À, có cơ hội tiếp cận lần nữa cho An đấy!
– Sao cơ?
– Các DN bất động sản ngày mai có buổi liên hoan ở nhà hàng X đấy. An nên sắm cho mình bộ cánh thật đẹp rồi đến đi.
– Mình đi sao được?
– Được chứ, An làm báo mà – Thái nháy mắt tinh quái
– Nhưng lỡ chị ấy không đi thì sao?
– Trưởng dự án mà không đi, An có muốn cá không?

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn Trời ơi, sao lại phải mặc váy thế này? Đời mình có mấy lần mặc váy đâu mà. Than vãn ỉ ổi một mình không xong, Linh đành phải phóng xe đi mua lấy một cái váy đơn giản nhất. Điều Linh không ngờ được là cô vẫn đang rất xinh. Gái một con trông mòn con mắt. Da trắng, mặt mũi sáng sủa thông minh nên Linh vẫn là điểm thu hút của khá nhiều ánh mắt. Giữa một buổi tiệc gần như chỉ dành cho cánh đàn ông, một vài bông hoa như cô thêm đậm sắc màu. Đám phóng viên của một vài trang dự án cũng có mặt để lấy tin viết bài. Và chẳng mấy chốc mà Linh kịp nhận ra trong đám phóng viên đó có An. Không biết cô ta đến đây lấy tin thật không nhỉ? Đã mấy tháng trời kể từ ngày gặp nhau trong quán rượu, An cứ lằm rằm theo Linh khiến cô phát hãi. Linh dò dẫm ra ban công đứng một mình cho bớt hơi người và mùi thức ăn trộn lẫn bia rượu.
– Chị ơi?
Nghe tiếng gọi, Linh quay ra, là An.
– Ồ chào em. Chết tiệt. Cô bé này sao cứ dính lấy mình thế này hả trời. Yêu một người thì không cho giữ, người khác giữ thì lại không thích. Tình yêu là cái quỷ gì vậy nhỉ?
– Chị xinh quá đi – giọng An đưa đẩy
– Em cũng vậy.
An tự nhiên như không, đứng sát vào Linh.
– Em nhớ chị…
– Ớ. Linh đang trợn mắt bất ngờ với cái kiểu ngang nhiên tỏ tình của An thì đã thấy An cầm tay mình đặt lên eo An. Với tư thế đó, họ như đang ôm nhau vậy. Mùi nước hoa của An khá dễ chịu. Thấy An đang cố khép kín vòng tay ôm Linh liền đẩy An ra, cô không thích con gái bạo dạn như thế.
– Cô nên để ý tình cảm của Thái thì hơn. Thái thương cô thật đấy.
– Sao cơ?
– Tôi nói là Thái thích cô
– Nhưng em thích chị – giọng An ương ngạnh
– Tôi đã có người yêu rồi
– Thật sao?
– Cô tin hay không thì tùy. Nhưng tôi nghĩ cô nên để ý Thái thì hơn. Nói xong Linh quay đi.
Linh trốn lên tầng thượng cho an toàn. Giữa một nơi ồn áo náo nhiệt, người ta thường bắt gặp tâm trạng cô đơn đến cô độc của bản thân mình. Linh cũng vậy. Châm điếu thuốc rít một hơi dài, cô thong thả tựa tay vào lan can và đưa mắt nhìn cửa hàng đối diện. Trên tầng 6 tòa nhà đó, bên cạnh cửa sổ thấp thoáng bóng dáng ai đó trông rất quen. Người đó ngồi quay lưng lại phía Linh nên cô không nhìn được khuôn mặt. Linh lơ đãng nhả khói thuốc mà mắt không rời khỏi người lạ. Khoảng cách khá gần để Linh có thể quan sát màu váy mà người đó mặc. Đó là màu be nhạt. Hình như có ai đó, một người mà mình quen đã từng nói là họ thích màu be. Ai nhỉ? Sau khi lục lại những kỉ niệm cũ kĩ, gọi tên nó trong các ngóc ngách xa xôi nào đó mà vẫn không nhớ ra người bạn nào thích màu be, Linh lại ngẩng lên quan sát người kia.
Và Linh giật mình. Ở phía đối diện nơi cô đang đứng, cái con người lạ mặt đó đang nhìn Linh không chớp mắt. Ánh mắt nửa nghi ngờ nửa hân hoan.
***
Có những con người, dù vô tình lạc vào cuộc đời ta vẫn để lại những dấu ấn đậm đà mà không phải ai cũng làm được. Và những dấu ấn đó khiến ta thất thần hoảng hốt khi bắt gặp mùi hương quen, một giọng nói hao hao giống… Đôi khi, chỉ là mùi mồ hôi hòa quyện với chút ít mỹ phẩm thôi mà con người đó khiến ta day dứt đến kinh ngạc. Và rồi, ta dấu nó – những ký ức ấy vào một góc khuất, rất khuất, để rồi vô tình ta bắt gặp cái gì đó giông giống thì lại vội vàng lục tìm những ký ức cũ kỹ đó, lôi nó ra và ngắm nó, ngửi nó, đánh bóng nó.
Kỷ niệm của Linh đối với Thảo cũng vậy. Những gì đã có không thể gọi nó là một câu chuyện tình yêu được, không thể quy nó thành mối tình đầu được. Nhưng kỷ niệm đó quý giá vô cùng với Thảo. Thân xác cô như hai mảnh ghép được dính lại hoàn hảo, như mặt trước và mặt sau của tấm gương soi vậy. Nếu soi đằng trước thì người ta thấy được một Thảo xinh đẹp, đằm thắm. Nhưng thử soi đằng sau, liệu đã bao giờ bạn cất công quan sát mặt sau của tấm gương chưa, hay chỉ vô tình trông thấy nó. Mà cũng chả có gì phải chăm chú đến mặt sau của gương cả, vì nếu có nhìn thì ta cũng chả thể thấy mình trong đó. Nhưng bây giờ, sau những va vấp, bạn thử lấy vật cứng và làm xước mặt sau của tấm gương đi, bạn sẽ thấy cái mặt gương đó sẽ trở nên vô dụng, trong suốt. Mặt sau của Thảo cũng vậy. Hay chính xác hơn, có một Thảo sống vì danh dự gia đình, vì chồng, vì xã hội thì cũng có một Thảo cô độc trong tình cảm, đơn độc trên giường và vô cảm với những gì được gọi là tình yêu.
Thảo đã không biết mình đã thực hiện bao nhiêu chuyến đi vào Sài Gòn, chỉ để ao ước một lần tìm thấy Linh. Và bao nhiêu chuyến đi thì cũng bấy nhiêu sự thất vọng. Sự thất vọng cứ chồng chất, chồng chất khiến nhiều lúc cô cảm thấy mình căm ghét Linh. Ghét vì sự xếp đặt trớ trêu của cuộc sống. Để bây giờ đây, cô cứ lay lắt đi tìm cho mình một tình yêu thực sự đúng nghĩa. Nhưng rồi Thảo cũng không thể ghét được lâu, những ký ức đó đã nuôi sống tâm hồn, vực dậy những lúc khó khăn trong cuộc đời cô. Khi Thảo ngồi trầm mình trong tiếng đàn violon, tiếng vĩ cầm da diết của Songs from a secret garden, thì những kỷ niệm đó đã được nguôi ngoai. Với những nốt nhạc có giai điệu hiền hòa, bí ẩn và sâu lắng như chính tâm hồn cô, cô thấy rằng, mình phải tìm thấy người ấy, cái người đã mang cô đến với xúc cảm đầu đời. Cái album mà cô hay nghe – khúc nhạc từ khu vườn bí ẩn đó có lời đề tựa đầu album là “Đâu đó trong con người của chúng ta hiện hữu một khu vườn bí mật. Đó là nơi chúng ta có thể nương náu khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, nơi chúng ta có thể trầm ngâm và suy nghĩ”. Cô biết hình ảnh của Linh sẽ theo mình suốt cuộc đời”.
Cô đang đưa đoàn khách của mình đến cửa hàng để liên hoan chia tay. Mặc bộ váy màu be nhạt cho hợp với không khí và che bớt những dấu hiệu mệt mỏi trên khuôn mặt, Thảo chọn cho mình chỗ ngồi gần cửa sổ. Cô đã xong việc của mình. Mấy ngày chạy tua mệt rã rời. Ngày kia cô mới quay về Huế. Vậy là còn một ngày cho cô nghỉ ngơi cho lại sức. Mấy cô cậu thanh niên đang gào lên một đoạn của I hate myself for loving you rất ồn ào. “Midnight gettin’ uptight Where are you. You said you’d meet me now it’s quarter to two. I know I’m hangin’ but I’m still wantin’ you”…Tự dưng lại nghĩ đến Linh. Có bao giờ mình ghét bản thân mình vì yêu Linh không nhỉ? Quá ồn ào, Thảo nhoài người ra cửa sổ. Cô cố để khuôn mặt ló ra bên ngoài để đón chút ít không khí của đất trời. Hình như có người đang nhìn cô. Ai nhìn như… như là Linh.