Nắng Trong Mắt Ai

Dạo này, khu phố Thùy Chi ở xuất hiện một cửa hàng bán hoa tươi, Hoa cho tình nhân với lối thiết kế mộc mạc nhưng hấp dẫn vô cùng. Điều đặc biệt là hoa ở đây không phải gói trong những tấm giấy bóng kính, giấy bạc, cắm tỉa sẵn mà chỉ đơn thuần là hoa tươi thôi. Khi ai mua thì nhân viên sẽ gói lại bằng giấy nhám. Loại giấy này chắc chắn là họ đã đặt để in chứ nó không có bán sẵn trên thị trường. Thực ra bán hoa cũng là một nghề mà Thùy Chi yêu thích, sau việc đứng trên bục giảng.
Có lần nào đó, khi xem phim Imagine you & me, cô đã thích vô cùng cái cửa hàng hoa của nhân vật Luce. Cô muốn mình được ngồi giữa những mùi hương dịu dàng của các loại hoa, được tự tay gói những bông hoa đó cho các chàng trai, cô gái mang đến tặng người mình yêu thương.
Thùy Chi để ý là nhân viên của cửa hàng còn rất trẻ, bộ đồng phục cũng khá ấn tượng. Khi nhìn họ thoăn thoắt gói hoa, giải thích ý nghĩa của các loài hoa cho khách hàng, Thùy Chi lại trỗi dậy mong muốn có một cửa hàng hoa. Và rồi cô nghĩ, tại sao mình không liên lạc với chủ cửa hàng hoa và đề nghị nhượng lại cửa hàng đấy cho mình. Bao nhiêu cũng được. Mình đã dành hơn 10 năm cho nghề giáo viên, mình cũng nên dành thời gian cho đam mê thứ hai chứ. Cứ thử đi, rồi nếu không làm được thì lại quay lại làm giáo viên. Nghĩ là làm, nhân ngày nghỉ, cô lân la đến cửa hàng làm quen với nhân viên của cửa hàng hoa. Nhưng rất kì cục, dù cô có khéo đến đâu khi đặt câu hỏi thì tất tật những câu hỏi liên quan đến chủ nhân cửa hàng đều không được tiết lộ. Họ chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến hoa mà thôi. Chắc là để giữ bí mật kinh doanh đây. Lần thứ hai quay lại, cô cũng không tìm hiểu được nhiều hơn những gì đã biết. Người chủ cửa hàng nhất quyết không chịu chuyển nhượng cho người không biết gì về hoa, thậm chí là không biết cách gói hoa.
Và rồi nỗ lực cũng được đền đáp. Khi Thùy Chi đã nhẵn mặt với đám nhân viên thì một ngày đẹp trời, cô nhận được lời đề nghị: nếu cô chịu học nghề ngay tại cửa hàng và thành nhân viên giúp việc mỗi ngày thì họ sẽ suy nghĩ lại việc chuyển nhượng cửa hàng đó cho cô. Chắc là họ không muốn tâm huyết của mình rơi vào tay kẻ không biết gì. Người này đặc biệt thật. Nhất định mình sẽ học và sẽ học thành công hơn nữa.
***
– Thưa thầy, em muốn xin nghỉ việc
– Gì cơ?
– Em thông báo trước cho thầy để thầy sắp xếp nhân sự ạ
– Cô, ờ, con định nghỉ việc thật sao? Vì người đó sao?
– Hiện tại thì người đó không phải là lý do. Nhưng em sẽ lưu ý lời đề nghị này.
– Thế này là sao?
– Em muốn thử sang nghề kinh doanh hoa thầy ạ. Nếu không thành công em sẽ quay lại là giáo viên.
– Con chắc chưa? Con suy nghĩ cho kĩ càng đấy. Thời này việc thì thiếu mà người thì thừa đấy! – ông giáo già ân cần nhắc nhở
– Dạ. Con sẽ gửi đơn cho thầy sớm.
***
Vậy là hằng ngày Thùy Chi lại đến cửa hàng hoa tầm sư học đạo. Cô nhanh chóng học thuộc và tìm hiểu thêm về các loài hoa, cách chăm sóc chúng. Đặc biệt hơn, cô còn đề xuất việc nhập hoa từ các làng hoa lân cận. Hoa nhập từ Đà Lạt vẫn được chuộng nhất. Những bông hoa tươi, cứng cáp và đa dạng các thể loại. Nỗi trống trải khi từ bỏ một công việc yêu thích đã được bù đắp dần cho những bài học mới về hoa cỏ.
Một tối khá muộn, Thùy Chi ngồi xếp lại những quyển giáo án mà cô đã từng kê đầu giường. Xếp lại những bức ảnh kỉ niệm và cô đã có với học sinh. Chợt bức ảnh của cô với Hùng chụp với nhau tại hội trại năm nào đó khiến cô giật mình. Hùng bây giờ đã chuẩn bị lên lớp 10. Không biết Linh bây giờ ra sao nhỉ? Liệu Linh có còn nhớ mình nữa không, và, Linh đã yêu ai chưa? Từ khi chia tay Linh, Thùy Chi cũng chọn cho mình cuộc sống đơn độc. Không gặp gỡ, không trò chuyện với đối tượng khác. Nó như là hình thức hành hạ bản thân mình vì đã không đủ dũng cảm đứng cạnh Linh. Cô với tay tìm điện thoại.
– Ừm. Chào anh!
– Xin lỗi, là ai vậy?
– Là em, Thùy Chi đây
– Thùy Chi? – giọng Linh khá ngạc nhiên. Có việc gì không?
– Ừm, Thùy Chi bỗng thấy mình lố bịch khi gọi điện giữa đêm khuya thế này. Em chỉ muốn biết anh khỏe không thôi?
– Tôi sẽ khỏe nếu được cúp máy bây giờ.
Linh lạnh lùng tắt máy. Cũng đúng thôi. Mình đáng bị thế. Mình đáng bị đối xử như thế. Em chỉ muốn anh biết là em đã nghỉ việc rồi. Và em thấy trống trải. Em đã phung phí quá nhiều cơ hội để ở bên cạnh anh rồi.
***
– Em có thể gặp anh không?
– Để làm gì?
– Ừm, em, em muốn gặp anh thôi.
– Tôi nghĩ là không, chúng ta cũng đâu còn việc gì nữa đâu.
Lại cúp máy mất rồi.
***
– Sếp, có hoa gửi đến cho sếp.
– Kí nhận thay được không?
– Không đâu, đích danh người được tặng kí thôi
“Em chỉ muốn gặp anh thôi. Hãy gặp em một lần nữa. Em sẽ chờ cho đến khi anh đến. Địa chỉ là…”
Chết tiệt.
***
– Có việc gì vậy? – lần này thì Linh đang ngồi trước mặt Thùy Chi.
– Anh khỏe không?
– Cô đi thẳng vào vấn đề chính đi
– Em, em nghỉ việc rồi
– Thì sao? – giọng Linh lạnh lùng
– Em chỉ muốn anh biết thôi
– Vậy tôi biết rồi, tôi có thể về chưa?
– Anh không… không có điều gì để nói với em thật sao?
– Không, xin phép!
***
Mọi nỗ lực của mình có vẻ như tiêu tan hết rồi. Tha thiết gặp Linh rồi mỗi lần về, cô lại đau khổ. Nhưng càng thế, cô lại càng quyết tâm cao hơn nữa. Cô quyết định sẽ tìm đến căn hộ của Linh. Cô muốn họ gặp nhau tại nơi có nhiều kỷ niệm của cả hai người. Hy vọng nó sẽ đánh thức được điều gì đó trong Linh.
Thùy Chi trang điểm và mặc một bộ váy rất duyên dáng. Cô bắt taxi đi để giữ nguyên những gì mình đã kì công tô vẽ lên khuôn mặt.
Tắc đường. Chiếc xe nhúc nhích từ phân một. Cứ như rùa nổi trên đường vậy. Và khi đến nơi thì điều Thùy Chi nhìn thấy đã khiến cô nghìn lần nguyền rủa quyết định khi chọn địa điểm này để gặp. Kia là Linh. Và Linh đang cầm tay với một cô gái mặc váy màu be, thậm chí còn trẻ trung hơn cô nhiều. Một lần nữa, cô lại bị từ chối, thậm chí còn đau đớn hơn lần trước.
***
Giờ thì mình biết ai thích màu be rồi. Là Thảo.
Thật vậy, Thảo đang đứng đối diện Linh với khoảng cách gần 80m. Đó là khoảng cách của cửa sổ hai tòa nhà đứng gần nhau.
Không ai nhúc nhích. Không gian như lặng im. Cả hai người sợ chỉ cần mình di một bước chân thì khoảnh khắc này tan biến, và người đối diện sẽ “lặn không sủi tăm”. Họ cứ đứng nhìn nhau trong sự sâu lắng của tình cảm, trong sự náo nhiệt của xe cộ, trong sự ồn ào của khách, trong tiếng chạm cốc như tiếng pháo mừng cưới ngày xưa.
Linh chợt ra hiệu cho Thảo đứng yên ở đó rồi hộc tốc chạy xuống.
***
– Em uống gì?
– Em ơi, em uống gì? – Linh đang nhắc lại câu hỏi với Thảo, khi hai người về đến căn hộ của Linh.
– Để yên cho em ngắm chị nào.
– Ơ, thì cũng phải uống gì chứ? Vang nhé!
– Gì cũng được. Còn lại thì im lặng cho em nhìn
Linh mang rượu lại cho Thảo. Thảo ngồi yên nhìn Linh như thể Linh là một bức tranh di động vậy. Rồi cô bật dậy, ôm chầm lấy Linh và hôn thắm thiết. Linh hai tay cầm hai cốc rượu, chịu chả biết phản ứng như nào. Rồi cuối cùng bị nụ hôn cuồng nhiệt của Thảo kéo theo. Họ đẩy lưỡi vào nhau và cảm nhận được sự ngọt ngào ở đó.
– Em có chồng rồi sao?
– Dạ, – Thảo khẽ giấu tay đeo nhẫn, bối rối. Em phải lấy chồng. Em còn bố mẹ.
– Ừm, có sao đâu
– Có chứ, có “sao” đấy
– Có sao là như nào? Ý em là gì?
– Ý em là em đã tìm kiếm chị không biết bao nhiêu lần. Không biết bao nhiêu thời gian. Và em đã lấy chồng để che lấp những trống trải mà chị đã để lại.
Linh im lặng.
– Thôi, em đi tắm đi. Mai mình nói chuyện nhé. Muộn rồi
Trong khi Thảo đi tắm thì Linh trải thêm chăn và gối mới ngoài phòng khách. Cô thay quần áo ngủ rồi nằm im trên ghế. Thảo ngày càng đằm thắm. Cô ấy tuyệt quá. Đã lâu lắm rồi, mà thực ra là từ khi chia tay Thùy Chi, Linh đã không làm chuyện ấy với ai thêm lần nào nữa. Chợt bao thèm muốn cứ trỗi dậy, Linh càng cố dằn xuống lại càng bị đẩy lên, cứ như quả bóng vậy.
– Chị định để em ngủ một mình sao? – Thảo đã đứng bên cạnh lúc nào. Trên người chỉ quấn một mảnh khăn tắm. Mấy giọt nước từ tóc nhỏ xuống vai trần, trông gợi cảm vô cùng.
– Ừm, chứ em định sao?
– Yêu em đi – mắt Thảo nhìn vào Linh, sâu sắc
– Em, em nên ngủ sớm đi.
– Yêu em đi – Thảo lặp lại
– Em à. Linh ngồi dậy và bối rối. Em chưa lên giường với phụ nữ bao giờ. Và em đã có chồng rồi.
– Chị! – Thảo nghẹn giọng. Chị có biết là mỗi đêm, khi chồng em làm chuyện đó, người em nghĩ đến là chị không? Chị có biết mỗi một chuyến đi vào SG là mỗi lần em ao ước được gặp chị, được nằm trong vòng tay chị không?
– Thảo, em…
– Chị định để em chỉ biết đến những nụ hôn của năm nào đó sao? Thảo bỏ tấm khắn tắm trên người, trườn xuống người Linh và cởi bỏ từng cúc áo của Linh, rất chậm rãi.
– Em yêu chị. Thảo thì tầm vào tai Linh.
Rồi cứ thế, cứ thế, họ dành cho nhau một đêm trọn vẹn.

– Dậy thôi nào, công chúa!
Linh khẽ hôn lên trán Thảo đánh thức cô. Thảo quay sang, choàng tay qua cổ Linh. Tấm khăn đắp trên người chuồi xuống, để lộ bộ ngực hấp dẫn, gọn gàng, săn chắc. Núm vú cong vút như chào mời người ta đặt nụ hôn lên đó. Ma lực đó lại cuốn lấy hai người. Họ lại làm tình với nhau.

– Em ở lại đây đi – cả hai đã dắt nhau lên đỉnh và giờ họ đang nằm trong vòng tay của nhau.
– Em, em không thể.
– Hãy ở lại với tôi đi
– “Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào bay” Thảo ngâm nga tê tái.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn
Thảo đã về được hơn tháng. Linh cũng không biết tình cảm của cô dành cho Thảo là gì nữa. Cảm xúc và dục cảm nó khác nhau. Đó không phải tình yêu. Là tình thương đúng hơn. Cô thương Thảo thật lòng, muốn che chở cho Thảo như em gái vậy.
Điện thoại đổ chuông khiến Linh giật mình. Là Thùy Chi.
– Tôi là Linh đây
– Em là Thùy Chi
– Có việc gì không?
– Em muốn mời anh đến ăn cơm
– Tôi bận rồi
– Anh không bận, đừng tránh em nữa
– Tôi không tránh cô
– Vậy hãy mang một chai vang đến đây
Thùy Chi tắt máy.
Kì lạ. Những cảm xúc dành cho Thùy Chi cứ như ban đầu. Đó là tình yêu. Đó mới là tình yêu.

Đã 4 tháng Thùy Chi học việc ở cửa hàng hoa đó. Giờ đây, cô đã quá quen với cách làm việc và khách hàng của tiệm. Cô và đám nhân viên ở đó ngày càng thân thiết hơn.
Hôm nay, cô chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn. Cô muốn dành cho Linh một bất ngờ. Ngày này của tháng này, họ lần đầu tiên gặp nhau tại trường học. Có tiếng gõ cửa.
– Anh đến rồi à, anh vào đi!
– Cảm ơn cô
– Để em cất giày cho
– Thôi, tôi tự làm được
– Để em – vừa nói tay Thùy Chi vừa giành lấy đôi giày trên tay Linh.
Buồn cười quá. Mọi thứ quá gần gũi, quá thân thiết nhưng cũng mới mẻ vô cùng.
– Anh đói chưa?
– Ừm
– Ừm là sao?
– Ờ cũng hơi đói, em nấu món gì thế? – Linh đổi cách xưng hô
– Rồi anh sẽ biết khi ngồi vào bàn!
Toàn những món lạ Linh chưa ăn lần nào. Chắc là Thùy Chi mới đi học nấu ăn về.
– Để anh giúp cho – bữa tối kết thúc với cái bụng căng tròn như cái trống. Thùy Chi gắp cho Linh liên tục khiến cô ăn liên hồi không có lấy phút nghỉ.
– Thôi anh cứ ngồi đi, mình em dọn được mà
– Anh no quá rồi. Để anh dọn cùng. Ngày trước cũng thế mà.
Im lặng.
Ngày trước là ngày nào nhỉ?
Cả hai cùng im lặng.
Lại lụi cụi dọn dẹp và lau rửa.
Cuối cùng cũng xong. Linh ngồi xoài ra ghế salon, với tay bật tivi. Chợt Thùy Chi giật lấy cái điều khiển trên tay Linh, tắt “phụp” một cái, cô thò tay mở đĩa nhạc. Là đĩa nhạc của Secret Garden, bản Daughter Of Erin. Thùy Chi đi nhún nhảy lại phía Linh và làm điệu mời bạn nhảy.
– Anh đang no lắm, tha cho anh – Linh nhăn nhó
– Vũ Hoài Linh, em mời anh nhảy với em, chỉ bài này thôi – Thùy Chi dõng dạc
Không còn cách nào, Linh đành đứng dậy.
Bản nhạc này thật vui. Chỉ cần nghe qua thôi, bạn sẽ có cảm giác đang đứng trong một đám hội. Hãy tưởng tượng ra những kiểu nhảy của người dân Nga ngày xưa, hoặc của những người nông dân nghèo khó. Điệu nhạc réo rắt, nhộn nhịp, khiến tâm hồn người ta trở nên phấn khởi hơi, vui vẻ hơn.
Vòng tay của Thùy Chi xiết chặt lấy người Linh. Cô giáo là bậc thầy về nhảy. Linh tuy biết nhảy nhưng cũng trở nên lóng ngóng, để cô giáo dẫn đi đâu thì đi. Đến khi nhận ra mình đang rất gần cái giường thì Linh mới ngớ ra.
– Này em, mình nhảy từ phòng khách đến phòng ngủ à?
Để mặc Linh thắc mắc, Thùy Chi bắt đầu cởi thắt lưng trên người bạn nhảy. Cô buông tay rồi nhẹ nhàng kéo khóa quần và trước khi Linh kịp phản ứng, Thùy Chi đã đẩy Linh ngã xuống giường. Thùy Chi táo tợn tuột quần của Linh và đặt môi lên đùi non của Linh. Linh càng đẩy thì cô giáo càng lấn tới. Cho đến khi lưỡi Thùy Chi quét một đường ẩm ướt và vùng tam giác, Linh mới bật dậy:
– Này em. Làm chuyện này bây giờ là phản khoa học đấy. Vừa ăn no xong
– Sẽ phản khoa học hơn nếu anh không chiều em bây giờ – giọng Thùy Chi mơn trớn
– Ôi trời!
Thùy Chi đã tự cởi váy áo từ lúc nào. Cô để núm vú của mình cạ cạ lên lưng Linh rồi kéo dài nụ hôn vào sau gáy, rồi thở khẽ vào tai. Ẩm ướt quá. Linh xoay người, đỡ Thùy Chi nằm xuống, hôn lên đôi chân trần của cô, miết dài lên đùi, rồi lên nữa, cho đến tận cùng của khoái lạc mới thôi.
– Anh càng ngày càng điêu luyện. Khai thật đi, từ khi chia tay em, anh đã yêu mấy người rồi?
– Chưa yêu người nào
– Có thật không? Cái hôm – Thùy Chi nói nửa chừng mới nhớ ra là mình không nên thắc mắc chuyện cô đã nhìn thấy
– Cái hôm gì?
– À, cái hôm em gặp anh ở quán nước về, em đã định nói với anh là em sắp mua một cửa hàng bán hoa.
– Em định kinh doanh sao?
– Anh này, chả có lần em nói với anh hai ước mơ từ bé rồi còn gì?
– Anh quên, tại…
– Tại sao?
– Ơ không
– Có, tại yêu nhiều người quá nên quên chứ gì? – Thùy Chi đè lên người Linh và cắn nhẹ và cổ cô.
– Em định diệt dục anh đấy à?
– Bây giờ thì không, lại lần nữa nhé!

– Anh dậy ăn một mình nhé!
– Em không ăn à? – giọng Linh ngái ngủ
– Nhân viên cửa hàng hoa vừa nhắn cho em, chủ cửa hàng hôm nay đến để gặp em
– Thế à? Em định đi bán hoa thật sao?
– Thật chứ. Chỉ cần em có anh thôi. Em đi đây
Có kẻ cười trong niềm vui chiến thắng.
Thùy Chi đang đứng ngoài xếp hoa. Cô muốn rằng, nếu chủ cửa hàng đến, ít nhất mình sẽ tạo ngay thiện cảm ban đầu. Đám nhân viên thỉnh thoảng liếc nhìn Thùy Chi cười tủm tỉm.
Chợt xe của Linh đến và dừng bên kia đường. Chắc là đến chào tạm biệt mình để đi làm. Tối qua chắc chàng mệt lắm đây. Linh đĩnh đạc trong bộ vest đã được Thùy Chi là ủi cẩn thận, nhanh chóng băng qua đường. Thùy Chi cũng bước đến:
– Anh ăn no chưa?
Và trước khi nghe được câu trả lời của Linh, bên tai Thùy Chi nghe đám nhân viên chào rõ to:
– Chào sếp ạ!
Không tin nổi vào tai mình. Thùy Chi quay lại. Mấy nhân viên đang đứng một hàng và chào Linh rất nghiêm trang. Gì? Sao cơ? Chuyện gì thế này? Ôi trời!
– Chào mọi người, chào em – Linh quay sang cười với Thùy Chi. Mặt cô giáo ngạc nhiên, hết ngơ ngác nhìn mọi người rồi lại quay sang nhìn Linh, lắp bắp:
– Anh, anh là… là chủ cửa hàng này sao?
– Giới thiệu với mọi người, đây là Thùy Chi, người sẽ trực tiếp quản lý cửa hàng từ hôm nay. Mọi người hết sức giúp đỡ nhé!
– Dạ thưa sếp.
– Anh, có thật là?
Linh quay sang, nắm lấy tay Thùy Chi, chỉ vào đồng phục của nhân viên, “TYCG” là “tôi yêu cô giáo”, em dạy văn mà không dịch được à? Chán chết. Thế nghỉ dạy đi bán hoa là đúng rồi – Linh trêu
– Thật là, anh thì
– Thôi anh đi làm đây. Làm ngoan đấy nhé, đừng có đuổi khách đi đấy
– Em biết rồi
– Em biết gì?
– Em yêu anh
Chợt Linh quay sang, nhìn vào mắt Thùy Chi:
– Em có một tháng nữa để học làm chủ cửa hàng, rồi chuẩn bị sinh con cho anh đấy
Thùy Chi đỏ mặt. Linh cười rồi quay đi.
Chiếc xe lao vút đi trong nắng.
Nắng sớm của Sài Gòn.
Giọng cô nhân viên khe khẽ “nắng lung linh, dịu dàng em hát, đợi anh phố hẹn, một ngày ngát xanh…”
“Nắng thênh thang, như tràn ngập phố” – Thùy Chi hát đế theo, hai tay khẽ chạm nhẹ vào bông hoa đang nở. Trái tim cô ngập tràn hạnh phúc. Và một người nữa, một người đang trên đường đi làm, trái tim người đó cũng đang hạnh phúc. Và không hẹn nhau mà họ cùng nở nụ cười trên môi./.