Nắng Trong Mắt Ai

Hoa Quỳnh là loài hoa lạ lùng. Chọn ban đêm để nở cũng là cách thử lòng những người quân tử. Bố mẹ Thảo mời một vài người bạn già đến thưởng thức trà ngọn xanh với kẹo ngọt ướp hoa. Xen lẫn những mái tóc bạc là hai giọng nói trong trẻo, sức sống căng tràn. Ngồi nhấm nháp vị ngọt tan đầu lưỡi với mùi hoa nhài thoang thoảng trong kẹo nhấm một ít trà đặc thật chẳng có thú vui nào hơn. Chợt Thảo chạy ào ào, bố ơi, hoa bắt đầu nở rồi.
Thật vậy, những cánh hoa bên ngoài bắt đầu bung ra, đón những giọt sương đêm và cơn gió thanh tao nhất. Sự e lệ dịu dàng của bông hoa he hé dần khiến tâm trí mọi người gần như lắng đọng, chờ đợi và chờ đợi.

Linh đang đứng trên ban công của nhà Thảo. Đêm đã khuya. Cô không ngủ được. Ngủ ở một ngôi nhà lạ, trên cái giường cũng lạ nốt khiến cô cứ chập chờn. Trời về đêm sương rơi khá nhiều.
– Chị không ngủ được à? – Thảo từ trong bóng tối bước ra, đưa cái áo choàng phủ nhẹ lên người Linh.
– Hớ, giật cả mình. Em chưa ngủ sao?
– Dạ. Em đoán là chị không ngủ được, đi xem thế nào, ai dè là đúng thật.
– Vườn hoa nhà mình đẹp thật đấy em ạ. Ở SG tôi cũng muốn có vườn để trồng cây như này nhưng mà chả được.
– Hay chị về đây ở với em đi!
– Có cho không để tôi về?
– Có chứ!
– Chắc không?
– Chắc chắn mà
Thảo tự nhiên ôm lấy eo Linh, tựa đầu vào vai cô.
– Sao chị lại đến Huế ạ?
– Chỉ là du lịch thôi
– Kì thật, chả mấy ai đi du lịch như chị đâu nhé!
– Ý của nhóc là gì?
– Ơ không có gì cả.
Mấy sợi tóc của Thảo cọ cọ vào má Linh, mùi hương trên tóc phảng phất nhẹ. Linh cảm nhận được thân hình tròn lẳn trong chiếc váy ngủ kia. Mình sắp không làm chủ được mình rồi. Linh đưa tay xoa nhẹ lên lưng rồi lên vai. Thảo quay sang nhìn vào mắt Linh, đôi mắt trong sáng thế. Dần dần Thảo khép hờ đôi mắt rồi khẽ ngẩng lên chờ đợi một nụ hôn từ Linh. Không kìm được, không kìm được. Linh chầm chậm cúi xuống, chỉ một chút, một chút nữa …
– Đi ngủ nhóc nhé, tôi buồn ngủ quá! Linh ôm chầm lấy Thảo và cố nói bằng cái giọng ngái ngủ nhất.

Thảo về đến phòng tim vẫn đập thình thịch. Cô chả hiểu mình vừa làm gì. Sức cuốn hút mãnh liệt tỏa ra từ Linh khiến cô như lá cây háo ánh sáng để tạo ra chất diệp lục vậy. May mà chưa điều gì xảy ra quá đà. Nhưng nếu hôn thì sẽ thế nào nhỉ?
***
Vậy là những ngày ở Huế cũng đã kết thúc. Linh đang cùng Thảo bước vào một nhà hàng khá nổi tiếng ở đây.
– Sáng mai tôi bay rồi. Cảm ơn em đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua.
– Dạ – Thảo mặt buồn thiu trả lời.
– Ơ cô bé này, mặt mũi làm sao thế kia? Vui lên chứ. Em uống gì nào?
– Cho em bia đi chị!
– Gì cơ? Linh ngơ mắt ngạc nhiên.
– Hôm nay em muốn uống bia!
– Ừm, ok. Vậy uống Ken đi.
Để bắt đầu một tình yêu không thể đo bằng thời gian, mà nó làm cảm giác. Và Thảo cũng vậy. Gặp Linh là một cơ duyên của Thảo. Một con người hiểu biết, nhã nhặn và rất tâm lý. Cảm giác của Thảo lúc đầu là ấn tượng, sau rồi cảm mến và đến lúc này, Thảo không định hình ra được cái thứ tình cảm đang trỗi dậy mạnh mẽ trong mình nên gọi là gì. Đó là cảm giác nhớ nhung, chờ đợi và xen lẫn những ngọt ngào. Gần như chiều nào 2 người cũng rong ruổi với nhau khi thì nơi nay, lúc thì nơi kia. Và dù ở đâu, cả 2 đều cảm thấy niềm vui ngập tràn. Cứ thế, Thảo để tình cảm của mình trôi đi không kiểm soát nổi. Nó là tình yêu chăng?
– Huế đẹp thật đấy.
– Thế em thì sao?
– Ơ… em cũng vậy.
– Thật không ạ?
– Thật chứ!
– Chị đừng quên em nhé!
– Tôi sẽ nhớ Huế và chắc chắn là không quên em. Ừm, hôm nay tôi đưa em về nhé!
Gần về đến nhà Thảo, bỗng dưng Thảo quay sang bảo Linh, tối nay chị cho em đến ở cùng chị?
– Linh lắc đầu. Em nên về nhà thì hơn. Sáng mai tôi đi sớm.
– Đi mà chị! – Thảo bắt đầu nghẹn giọng.
Không nỡ nhìn cô bé khóc, Linh đành đồng ý, nhưng cô bảo Thảo gọi điện về thông báo cho gia đình.
***
– Em nghỉ trước đi!
Thảo ngoan ngoãn lên giường nằm lùi vào trong. Linh dọn nốt đồ rồi đi thay quần áo. Thấy Thảo đã ngủ nên Linh nhẹ nhàng nằm nhẹ, sát ngoài thành giường. Phòng cô thuê không có ghế sopha hay thảm trải.
Cô nằm nghiêng người rồi nhắm mắt dần. Chợt Thảo nằm sát gần sau lưng và vòng tay ôm eo Linh. Linh nằm yên, cảm giác được gò má Thảo đang áp sát lưng mình. Rồi chợt cảm giác âm ấm, hình như Thảo khóc. Linh cảm nhận được tình cảm của Thảo, nhưng cô không muốn tạo cho Thảo cảm giác gì cả. Thảo còn quá trẻ. Một sinh viên năm 3 vẫn chưa đủ trưởng thành để đương đầu với những lời đồn thổi. “Chị đừng đi” – tiếng Thảo khẽ vang lên trong bóng tối. “Em không biết nữa, nhưng hình như em… em yêu chị!”.
Linh im lặng. Giả vờ đã ngủ.
Thảo khẽ xoay người, nép sát vào góc giường. Chắc chẳng còn cơ hội nào để mình có thể nói lại những lời này nữa.
Chờ cho tiếng khóc nín dần, Linh mới quay sang, lấy chăn đắp cho Thảo. Cái chăn vừa chạm vào người, Thảo đã giật mình quay ra, ôm chầm lấy Linh. Linh nhẹ nhàng ôm nhẹ Thảo vào lòng. Cô xoa đầu Thảo như xoa đầu cho em gái, ngủ ngon nào cô bé, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp nhau thôi!
Thảo đang nằm gọn trong tay Linh, chợt ngẩng đầu và ngập ngừng hỏi “em hôn chị được không?”.
Linh không kháng cự nhưng cũng không hôn lại. Cô để yên, vì sợ nếu cô phản ứng đẩy Thảo ra sẽ lại có chuyện không hay. Thảo chạm nhẹ môi lên môi Linh rồi ngượng ngập rúc đầu vào vai cô. Thảo cứ khóc dấm dứt mãi, cái kiểu khóc hờn dỗi của trẻ con khiến Linh không chịu được. Linh thấy khó chịu và bứt rứt trong người. Trườn lên người Thảo, Linh hôn lên mắt, lên má, xuống cổ, tay cô lần cởi những cúc áo. Linh cảm giác được sự căng thẳng ở Thảo. Chiếc áo cuối cùng được cởi lộ ra bầu ngực căng tròn. Linh rúc đầu và cho má áp vào giữa khe ngực Thảo rồi nhẹ nhàng chạm lưỡi vào đầu vú.
Mọi thứ cứ mê mải, mê mải. Chợt Linh giật mình khi nhìn thấy tay Thảo đang bấu vào thành giường. Nhói đau. Thùy Chi cũng thường làm thế để giữ cơ thể khỏi những cơn song dồn dập lúc làm tình. Sực tỉnh, Linh vội vàng chuồi xuống và kéo áo lại cho Thảo.
– Tôi xin lỗi, chúng ta nên đi ngủ thôi. Sáng mai tôi đi sớm. Tôi ôm em ngủ nhé!
Linh nằm ôm Thảo trong tay, cả hai cố nhắm mắt để tâm hồn đeo đuổi một giấc mơ xa vời.
***
Nơi đến tiếp theo của Linh là Sa Pa. Một khu du lịch nổi tiếng với những căn phòng tràn ngập trong sương lạnh, tràn ngập trong màu xanh của núi rừng. Lần đầu tiên Linh đến đây là lúc cô đang là sinh viên. Theo một dự án nghiên cứu của thầy giáo trong trường, Linh đã rong ruổi trên những con đường, vào những bản làng ở đấy. Hơn 10 năm trôi qua, Sa Pa không đổi khác gì nhiều.
Chọn một căn phòng nhỏ để thuê, Linh bắt đầu dọn đồ vào tủ. Nghỉ ngơi đã. Linh ngủ một giấc đến tận chiều tối mới xuống đường. Sa Pa đi đâu cũng bắt gặp được người dân tộc. Họ gùi trên lưng nào đồ ăn, nào than… nhiều lắm, gặp ai họ cũng mời chào. Đặc biệt là khi gặp khách Tây hay khách du lịch, họ nài nỉ để bán những đồ ăn đang gùi trên lưng. Cô đi ăn rồi dạo qua một vòng khu chợ. Mua cho chị Bình một cái áo dệt thổ cẩm, Linh quay về nhà nghỉ.
***
– Thùy Chi, cô khỏe chứ?
– Thùy Chi?
– Dạ
– Cô sao vậy?
– Em không sao!
– Trông cô hơi xanh đấy. Có cần nghỉ không?
– Không sao đâu thầy. Em ổn mà!
– Ừ, nếu cần nghỉ thì báo trước cho tôi. Nhớ giữ sức khỏe đấy. Cũng gần nghỉ hè rồi, cố lên!
– Dạ, em cảm ơn thầy.
Cô bé này, dạo này sao thế không biết, nhìn như người mất hồn. Thầy hiệu trưởng là người chơi khá thân với bố mẹ Thùy Chi. Dạo này trông Thùy Chi ốm ốm, xanh xao, mắt thâm quầng. Chả lẽ do những tin đồn ác ý đó. Đợt vừa rồi mấy cô giáo hay chuyện trong trường kháo nhau ầm ĩ về việc Thùy Chi đang “đi lại” với một phụ nữ, họ bảo nhìn họ tay trong tay như cặp tình nhân, có vẻ như là “bóng”. Ông định hỏi Thùy Chi mấy lần nhưng rồi lại thôi. Đàn bà thường lắm chuyện. Đợt này lại thấy Thùy Chi hay đi cùng thầy Tùng thì đám buôn dưa đó lại đồn ầm lên là hai người họ yêu nhau, chàng thanh niên này trông có vẻ có tư chất và nghiêm túc nên cũng ông cũng yên tâm.
***
Mệt mỏi. Mệt mỏi. Mệt mỏi. Không có từ gì có thể diễn tả được tốt hơn tâm trạng của cô giáo lúc này. Những tin đồn đáng sợ, những né tránh trong quan hệ tình cảm với Tùng, và thừa nhận thất bại khi không liên lạc được với Linh. Linh biến mất khỏi cuộc đời cô như chưa bao giờ bước vào. Thật kinh khủng. Khắp căn phòng cô ở nhìn đâu cũng thấy bóng dáng, nụ cười của Linh. Mỗi đêm về là một cơn ác mộng. Cô luôn mơ giấc mơ lặp đi lặp lại, rằng Linh đã có người mới và thù hận cô.
Cô vẫn giữ thói quen đến quán cà phê ngồi đọc sách. Đó là cách cô duy trì sự tỉnh táo của mình với xã hội. Quán cà phê vào chiều thứ 7 thường vắng, cô ngồi chăm chú đọc sách. Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim. Một quyển sách nói về sự tồn tại của hôn nhân, cái cách của người đàn bà và người đàn ông đối xử với nhau khi đã là vợ chồng. Sách có đoạn viết rằng “không phải vì hai người tốt lấy nhau thì hôn nhân sẽ hạnh phúc và bền vững, nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố”… Chả hiểu sao cô lại chọn quyển này.
“- Em uống đi, đá tan rồi đấy!
– Dạ, em xin. Cà phê anh pha ngon quá!
– Ơ, anh chỉ nguấy đường cho em thôi, chứ anh có pha đâu nhỉ?
– Cái gì “đã được”chạm vào anh rồi thì đều ngon hết á!
– Hừm, có thật không đây, nghe có tiếng gió thổi đâu đây
– Nhé, em nói thật lại không tin nhé!
– Tối về anh kiểm tra, để xem một vài thứ trên người em đã chạm vào anh rồi có còn ngon ngọt nữa không nhé?
– Ứ, anh bậy thế
– Đi mà, đi mà, năn nỉ đấy, không anh hôn ngay bây giờ này?
– Thôi thôi em xin, em đầu hàng, ngoan nào em thương, tối nhé…”
Nghe như tiếng của hai người còn vang vọng đâu đây. Giọt nước mắt tràn khỏi mi, rơi bộp xuống trang sách mới làm nổi đậm dòng chữ bên dưới.
– Bạn chị không đến ạ? Mấy tuần rồi không thấy hai người đi cùng nhau? – Người bồi bàn quen với Thùy Chi ái ngại hỏi cô.
– Ừm, người ta đi công tác chưa về!
Chợt giọng Đức Tuấn vang lên giữa không an im ắng, khô khốc “một ngày thôi nhớ nhau, và một lần bước hụt chân, một đời mang hết thương tâm phải chăng ta vẫn còn yêu? Và một khi mất người thì chiều buồn như không dứt…”. Cái giọng trầm buồn như nhấn Thùy Chi xuống, bóp nghẹt nhịp đập của trái tim khiến cô như hụt hơi. Phải chăng mình đang “bước hụt chân”?
Cô vội thanh toán tiền rồi bước vào dòng người tấp nập, những bước đi vô thức, vô thức cả khi đến khúc cua, cái ô tô trườn đến mà cô không hề biết…
Gió hát rằng, em ơi, ở lại, rằng “em đừng đi, xin em đừng đi, vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì…”
Sáng nay Linh sẽ đi xem vườn xương rồng. Đi mua một đôi giày thể thao, Linh hăm hở chuẩn bị ít đồ ăn, đồ uống rồi lên đường. Leo núi là điều Linh thích nhất khi ở đây. Với vóc dáng gọn nhẹ, cô nhanh chóng trèo lên các mỏm đá, thực hiện những thao tác chuyên nghiệp không kém vận động viên leo núi.
Vườn xương rồng là một khu khá rộng, chỉ chuyên trồng các loại xương rồng khác nhau. Cái ngày cô đến cách đây bao nhiêu năm, khu vườn này còn xơ xác và thiếu thốn lắm.

– Linh à, chị định không gọi cho em, nhưng em ơi, cô Chi bị tai nạn. Em nên về!
***
Tối muộn hôm sau, Linh đã có mặt ở SG. Cô vội vã đến bệnh viện. Thùy Chi bị gãy tay và trầy xước vài nơi.
Những ngày sau đó, Linh chăm sóc Thùy Chi trong yên lặng. Ngay khi xuất viện về nhà, vừa vào phòng, Thùy Chi đã lao đến ôm chầm lấy Linh “Em tưởng mình không còn được gặp lại anh nữa. Em nhớ anh quá!”
Im lặng…
Linh gỡ tay Thùy Chi ra rồi đi sắp xếp lại đồ. Thùy Chi lặng lẽ ngồi nhìn Linh. Chả lẽ nào Linh đã hết yêu cô, con người này thật kì lạ. Luôn luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Luôn là vậy.
Cô giáo chuẩn bị đi, tôi sắp tắm cho cô giáo rồi đấy. Linh cúi mặt khi cởi quần áo cho Thùy Chi. Cô đưa khan lau khắp người cho Thùy Chi mà đôi mắt không ngước lên. Người cô giáo gầy đi nhiều.
Mặc quần áo cho Thùy Chi xong, Linh xoay người định đứng dậy. Thùy Chi đưa tay giữ lấy tay Linh, rồi bất giác đưa tay chạm lên môi Linh:
– Bờ môi này, liệu có còn thuộc về em nữa không?
Linh nhìn vào mắt Thùy Chi, giọng lạnh nhạt “cô giáo sao vậy?”
Nhìn thấy cái nhìn xa lạ của Linh, Thùy Chi đau đớn, lời nói cứ như độc thoại “em biết chúng ta có hiểu nhầm nhau. Với khoảng thời gian xa cách đó, chưa lúc nào em nguôi nỗi nhớ. Em đã tìm anh khắp nơi. Với một người như anh, việc có người yêu mới đâu phải là quá khó. Em cũng đã từng không cưỡng lại được ánh mắt này mà. Liệu bờ môi này có còn thuộc về em nữa không?”
– Đừng gọi tôi là anh! Chúng ta có hiểu nhầm, hiểu nhầm gì, ý của cô giáo là gì?
– Chúng ta cần nói chuyện. Người em yêu không phải là Tùng, anh biết mà!
– Đã bảo đừng gọi tôi là anh. Ở trong rạp chiếu phim, tôi nhìn thấy rõ mà cô giáo, cô có bạn trai, và cô bỏ quên tôi, cô đi chơi và hôn nhau ngay trước mặt tôi!
– Em không hôn!
– À ừ, ai biết được đoạn sau thế nào…
– Anh thôi đi, anh cũng không đưa em đi mua đồ mà hẹn nhau với người khác, lại còn vuốt ve người ta thì sao?
– Sao cơ?
– Trong quán cà phê, buổi chiều!
– À, hóa ra cô giáo lại còn đi theo tôi nữa à?
– Không! Chỉ là tình cờ thôi. Hôm đó em đã thấy hai người rất tình cảm đấy thôi. Đâu chỉ có mình em là có “người yêu”
– “Người yêu”? Cô làm sao vậy, đấy là đồng hương của tôi. Cô nghĩ sao vậy, cô có ngốc không đấy? Thôi bỏ đi, chúng ta không có gì phải nói với nhau cả. Tôi về đây – Linh quay người bước đi ra cửa
– Phải, tôi thật ngốc. Tôi thật ngốc mới làm cái trò đấy. Tôi quá trẻ con. Tôi làm thế để người ta phải ghen, để người ta nhận ra là tôi đã chờ đợi họ quá lâu. Tôi quá ngốc, khi tôi đã yêu thương người ta thật lòng. Đã dâng hiến thân xác tôi cho họ. Phải, tôi ngốc, vì ngốc nên tôi mới đánh mất tình yêu của mình… – Thùy Chi như vỡ òa.
– Cô nói gì?
– Em yêu anh…
– Không, không phải. Chúng ta đừng lừa dối nhau!
– Em chưa bao giờ lừa dối anh
– Thôi đi, tôi về đây!
– Anh có người khác rồi phải không?
– Ừm – Linh đáp bừa
– Là ai vậy ạ?
– Cô giáo không biết được đâu. Cô ấy là bác sĩ. Bác sĩ nào nhỉ, mình có biết cô nào là bác sĩ đâu, chết tiệt!
– Bác sĩ à? Tốt quá. Chắc là chị ấy chăm sóc cho anh tốt lắm! – giọng Thùy Chi ráo hoảnh
– Ừm
– Tốt hơn em nhiều anh nhỉ?
– Ừm
– Em xin lỗi.
– Vì cái gì?
– Vì em đã không chăm sóc cho anh tốt hơn
– Em không cần phải thế đâu
– Không, là em nói thật. Lần đầu tiên em đến nhà chăm anh ốm, khi mở tủ lạnh và nhìn thấy những món em thích ăn được anh để sẵn trong tủ, em đã tự nói với mình, em muốn là vợ của anh, muốn được nấu những món ăn anh thích, muốn tự tay đánh giầy cho anh, muốn được là quần áo cho anh trước khi anh đi làm, muốn được tự tay chăm sóc anh.
– Gì cơ? Nghe rõ rồi còn hỏi lại. Dở hơi
– Không có gì đâu ạ. Anh đi đi. Đến với người ta đi.
– Cô giáo sẽ không sao chứ? Chắc chắn là sẽ “có sao” rồi, mình đang hành động theo kiểu dở hơi nào thế này?
– Em sẽ không sao.
Linh quay đi. Cô khép cửa và thẫn thờ. Cô chả có ai cả. Cũng chả có người mới nào cả. Cô nghe thấy tiếng Thùy Chi khóc trong đó. Rất rõ. Chỉ cần khẽ thôi, chỉ cần bước lại cánh cửa này thôi, là họ đã có nhau.
Linh mệt mỏi bước đi. Sao lại thế này? Linh tiến dần ra xe. Có tin nhắn mới.
– “Khi em nói em có cách để anh khỏi mất ngủ khi chúng ta không gặp nhau. Anh đã không đến để nghe em nói điều đó. Lúc đó em chỉ ao ước rằng, anh hãy cầu hôn em”
– “Khi em nói là em yêu anh, anh đã nhắn lại rằng anh cũng yêu em”
– “Khi chúng ta làm tình lần đầu tiên, anh nói: anh sợ làm em đau, em đã nhìn vào mắt anh và trả lời rằng, cơ thể này là của anh, bầu ngực này là của anh, tất cả con người em thuộc về anh, và anh có quyền làm gì anh muốn ”
– “Anh đã khiến linh hồn và thể xác của em không còn ở bên nhau. Điều đó không có ý nghĩa gì với anh nữa sao?”
Một loạt tin nhắn cứ dồn dập đến. Mỗi một tin nhắn như những dòng suối mát, róc rách chảy đến tận cùng con người Linh. Cô xồng xộc quay người và chạy đi…
Linh xô cửa và chạy ập vào. Cuống quýt ôm cô giáo. Cuống quýt hôn. Cuống quýt lột bỏ quần áo. Dường như họ cảm thấy có lỗi khi bỏ quần áo quá chậm. Cuống quýt lao vào nhau và hôn nụ hôn dài bất tận. Linh dồn dập hôn lên gáy, lên vai rồi dụi đầu xuống bầu ngực căng mịn, khiêu khích của Thùy Chi. Họ đang làm tình với nhau. Không phải là lần đầu tiên nhưng sao mọi thứ thật khác lạ. Cảm giác như thế giới là của họ. Thế giới của riêng họ. Và chỉ thế thôi. Và họ vẫn đang làm tình với nhau…
– Thảo, sao như mất hồn thế con? Sắp cưới rồi, cố mà giữ sức khỏe chứ!
Tiếng nhắc nhở của mẹ làm Thảo giật mình. Cô sắp cưới. Chồng cô cũng chính là người bạn thân của anh trai. Tình yêu cũng không hẳn, cái nợ cần trả cho bao tình nghĩa đã có từ hai bên gia đình. Thảo gật đầu nhận lời cầu hôn như gật đầu nhận lời mời đi ăn một bữa tiệc. Hào nhoáng nhưng trống rỗng.