Nắng Trong Mắt Ai

“Tối đi chơi đi chị!”
“Tối về có trận Liverpool với M.city em ơi, để tối mai nhé!”
“Tối thứ 7 mà chả thèm gặp nhau gì cả, em đi chơi với người khác thì đừng có trách!”
“Thôi mà cô giáo, tối mai tôi đưa cô giáo đi chơi, xin hứa đấy. Đi mà, tối nay đang đi chơi lại phải về xem đá bóng thì dở dang chết”
“Em đi đây”
“Ừm, thôi vậy”
“Thôi vậy gì?”
“Thôi vậy, em đi chơi với ai thì vui nhé”
Linh đam mê bóng đá từ nhỏ. Mẹ cô cũng thích xem bóng đá, có lẽ đó là do gen di truyền. Ngày còn sinh viên, phòng trọ chả có ti vi, đến mùa bóng đá cô lại mò ra mấy quán cà phê rồi ngồi xem nhờ. Đến xem nhiều quá, chủ quán quen cả mặt, biết cả tên.
Linh ngồi xem trận bóng một mình. Lớn rồi, nhưng những cảm giác của quả bóng tròn mang lại vẫn y như thời còn trẻ.
Cộc! cộc! cộc! – tiếng gõ cửa
Hừm, lại đi họp tổ dân phố chăng?
– Ơ cô giáo?
– Sao, bộ có ai trong đó hay sao mà không tránh cho em vào?
– Ơ không, cô giáo vào đi. Ngạc nhiên quá. Sao cô giáo lại đến đây?
Thùy Chi đặt túi xách và gói hàng mang theo xuống ghế rồi đanh đá hỏi lại:
– Chứ trời không chịu đất thì đất phải chịu trời chứ sao. Chả có ai bỏ bê người khác để ngồi xem bóng
đá một mình cả. Thật là… giọng Thùy Chi kéo dài ra, nghe thấy được sự ấm ức xen lẫn dỗi.
L phì cười, lại ôm Thùy Chi vào lòng
– Thôi mà, em uống gì nào?
– Em mang bia với ít đồ nhắm đấy, hôm nay em xem cùng chị!
– Gì cơ? Em xem cùng ấy à?
– Ơ hay, chứ chả lẽ em đến đây để ngắm chị sao? Mang bia lại đây cho em
– Dạ, tuân lệnh!
Chỉ được một lúc, khi Linh quay sang đã thấy Thùy Chi ngủ ngon lành trên ghế. Ôi nhìn dáng nằm kìa. Khó chịu quá. Có ai lại nằm mời gọi thế này không chứ? Hic. Bia bắt đầu ngấm vào người, bứt rứt khó chịu không nổi, Linh đành… gọi Thùy Chi dậy rồi cõng cô vào giường nằm. Cho đỡ tức mắt. Ngồi xem đá bóng thế còn gì là tinh thần thể thao nữa.
***
Linh vẫn có thói quen dậy sớm. Thực hiện mấy động tác chào buổi sáng rồi đi tắm. Ăn sáng rồi thêm tách trà đặc, cô bật máy tính đọc tin tức buổi sáng. Thời gian buổi sáng sớm luôn khiến tâm hồn người ta thư thái. Linh tập trung đọc tin, không biết rằng Thùy Chi đang đứng ngắm mình từ sau. Ánh mắt nhìn âu yếm, Thùy Chi thấy thích một người sống chừng mực và cứ tưng tửng như thế. Cả đêm qua, cô vẫn nghĩ rằng Linh sẽ chủ động ôm hôn hoặc hơn nữa với cô khi ngủ trên cùng một giường, nhưng tuyệt đối không, thậm chí Linh còn không chạm vào người cô. Dù đôi lúc, trong một vài hoàn cảnh, cô cảm giác được ánh mắt như thiêu đốt của Linh. Nhiều khi cô muốn chủ động tiến tới để phá vỡ cái khoảng cách vô hình đó, có thể Linh sợ, sợ nếu làm cái gì quá sẽ khiến cô sợ hãi. Nhưng không phải vậy, đã từ lâu, cô đã biết cơ thể mình là dành cho ai. Dòng suy nghĩ miên man kéo dài khiến Thùy Chi tự dưng thèm muốn. Lần đầu tiên cô có cảm giác thèm muốn cơ thể một ai đó. Vội vàng đi vào phòng tắm, Thùy Chi dội nước lạnh lên người, xua đi ý nghĩ lan man đó.
– Cô giáo ăn gì để tôi phục vụ nào?
– Cho em trứng ốp đi
– Có ngay đây!
Linh mang thức ăn và một cốc sữa tươi cho Thùy Chi.
– Tối qua em ngủ ngon không?
– Dạ có
– Hôm nay chúng ta làm gì nhỉ?
– Đi chợ và để em trổ tài nấu nướng món đặc trưng của SG cho chị nhé!
– Great!
Thùy Chi đang rửa nốt rau sống để cho ráo. L thích ăn rau sống. Cô làm thêm món chả cho Linh. Chợt từ sau, Linh đến và ôm siết lấy cô. Linh đang dụi đầu vào vai, vào cổ cô.
– Cô giáo à, tôi yêu em. Tôi không chờ được, tôi không kiềm chế được nữa. Tôi yêu em!
Vừa nói, Linh vừa xoay người cô giáo lại. Rồi vội vã, môi tìm môi. Đam mê!
– Ưm, chờ đã, để em tắt bếp đã nào!
– Cho em xin 3s, chỉ 3s thôi mà!
– Ôi, em yêu anh!
Linh đưa tay khóa bếp gas rồi hướng Thùy Chi đến ghế sô – pha. Bàn tay Linh như vệ tinh thăm dò, sờ soạng khắp nơi, xoa bóp khăp nơi, người nóng ran. Đẩy Thùy Chi nằm xuống ghế, Linh bắt đầu hôn dần xuống cổ, bàn tay bắt đầu dựt tưng cúc áo.
– Đừng, khoan đã nào người ơi!
Miệng thì nói vậy nhưng người Thùy Chi mềm nhũn. Cô khẽ run run khi Linh bắt đầu xới tung người cô lên. Lưỡi L ấm nóng, trượt dài lên núm vú, lên bụng, lên đùi cô. Linh đang trườn xuống, xuống dưới nữa, rồi bất thình *** h, lưỡi Linh xé đôi người cô ra. Đê mê, hân hoan. Nữa, nữa đi! Thùy Chi lăn lộn và bắt đầu lần tìm đến môi Linh. Cả hai cứ thế, dành trọn cho nhau những cảm giác, vị giác, xúc giác, khứu giác tận cùng. Coming undone.
“Tối nay đến ăn cơm cùng em nhé, hôm nay là 14-2 đấy!”
“Ok, cô giáo!”
“Không có gì nữa sao ạ?”
“Là sao cơ?”
“Em hỏi nhé, sau bao nhiêu thời gian mà sao cách xưng hô vẫn xa lạ thế?”
“Xa lạ như nào, ý của cô giáo là gì?”
“Tôi – em; Tôi – cô giáo!!!”
“Thế cô giáo muốn tôi xưng hô như nào?”
“Đồ lạnh lùng và cứng nhắc! Tự mình tìm hiểu đi. Tối nay trả lời cho em đấy”
“Ok, để tôi tìm hiểu!”
“Hừm, sao mà có người đáng ghét thế này hả trời?”
Linh bật cười khi thấy Thùy Chi giận dỗi. Đám nhân viên gần đó thấy xếp bấm tin nhắn liên hồi rồi cười tủm tỉm, biết chắc là xếp đang yêu nhưng chả ai dám hỏi. Cả ngày thấy xếp đi ra đi vào, chưa hết giờ làm vội vàng đứng dậy.
Huân – cậu trợ lý của Linh cười cầu tài:
– Hôm nay xếp có tâm trạng gì mà sao thấy sáng giờ xếp cứ thộn mặt ra thế?
– Úi giời, tôi sắp vỡ hết mạch máu vì kiên nhẫn chờ đến tối đây. Cậu thì sao? Có ai thì xúc tiến sớm đi chứ – Linh cười trêu lại nhân viên. Thôi tôi về sớm chút đây. Hôm nay anh chị em nghỉ sớm mà đi yêu đương nhé.
Linh về nhà tắm rửa sạch sẽ, diện bộ vest ưng ý nhất rồi trang điểm nhẹ. Với tay cầm chiếc hộp nhỏ sang trọng, Linh mở nắp hộp, bên trong là chiếc nhẫn xinh xắn mà cô đã đặt làm từ tháng trước. Chiếc nhẫn in hoa chìm, đó là hình bông hướng dương được nạm đá, bên trong là dòng chữ khắc tên của Linh và Thùy Chi. Linh cầm cái nhẫn lên tay ngắm nghía và mỉm cười tự hào – “mẫu của mình thiết kế đẹp đấy chứ” Dọc đường đi cô chọn bó hoa hồng được gói hình trái tim cầu kỳ, bắt mắt. Hôm nay là ngày Linh chờ đợi từ lâu. Cô tự tin bước lên phòng của Thùy Chi. Trong nhà có tiếng ồn ào của nhiều người. Linh gõ cửa. Người ra mở cửa không phải là Thùy Chi, đó là một cậu con trai nhìn hao hao giống Thùy Chi, cậu ta nhìn Linh với ánh mắt tò mò.
– Xin lỗi, chị hỏi ai?
Sao mấy người trong nhà này khi gặp người lạ đều hỏi cùng một câu hỏi thế nhỉ?
– À, tôi muốn hỏi cô Thùy Chi có ở nhà không nhỉ?
– Có chị ạ, mời chị vào nhà. Hôm nay cả nhà em bên Úc về chơi.
Linh gật đầu bước vào. Thùy Chi chạy ra, Linh cười chào Thùy Chi, trao cho cô bó hoa:
– Chúc cô giáo ngày Valentine ấm áp!
– Cảm ơn chị nhé, Thùy Chi ôm bó hoa vào lòng. Mọi người về đột ngột quá nên em không kịp báo lại cho chị.Chị vào trong nhà nói chuyện với bố mẹ em. Đây là Trường, em trai của em, Thùy Chi quay sang giới thiệu.
– Nhìn cậu ấy là biết ngay ấy mà, hai người giống nhau khủng khiếp!
Linh bước vào chào bố mẹ Thùy Chi. Họ là những người còn khá trẻ so với tuổi 60. Bố mẹ Thùy Chi trước đây là những nhân vật tiếng tăm một thời của đất SG. Hai người cùng buôn bán BĐS mà giàu lên. Sau khi con trai du học ở Úc về thông báo là anh ta muốn ở lại bên đó làm ăn và muốn đưa cả nhà sang đó, ông bà lúc đầu còn lưỡng lự, sau chiều con út nên đồng ý đi. Thuyết phục mãi mà cô con gái không đi, họ đành để Thùy Chi ở lại VN. Lần này về, họ muốn đưa Thùy Chi sang Úc cho gia đình đoàn tụ, hơn nữa là muốn cô thay đổi không khí. Còn việc lấy chồng, giục giã mãi mà chả thấy Thùy Chi chuyển biến gì khiến họ cũng quen.
Linh làm BĐS nên dễ dàng nắm bắt được câu chuyện với bố mẹ Thùy Chi. Ông bà có vẻ vui ra mặt khi Thùy Chi có được người bạn hiểu biết và nói chuyện dễ nghe như vậy. Buổi tối đó mọi người rất vui. Duy chỉ có Linh là lỡ hết kế hoạch của mình. Linh xin phép về sớm để cho mọi người nghỉ, hôm nay họ cũng có chuyến bay dài mệt mỏi còn gì.
***
– Linh là người Bắc hả con gái?
– Cũng không hẳn đâu bố. Chị ấy là người miền Trung, sống ở HN hơn 10 năm rồi lại chuyển công tác vào đây, công ty chị ấy làm mở chi nhánh ở đây bố ạ. Có việc gì không bố?
– Ờ, bố thấy nó là người thông minh, biết nhiều đấy. Phụ nữ bây giờ tiến bộ nhanh thật!
– Ý ông là tôi ngày xưa không như thế chứ gì? – mẹ Thùy Chi hỏi chen vào
– Bà này, tôi có nói thế đâu.
– Là tôi trêu ông thế. Công nhận con bé Linh nhanh nhẹn thật. Nói chuyện xong, tôi lại đâm quý nó chứ. Nó cứ như hiện thân của tôi ngày xưa ấy.
Thùy Chi cười suốt, cứ ngỡ như bố mẹ đang khen mình. Cô thấy tự hào về Linh, người mà cô yêu thương.
Khi bố mẹ đã đi ngủ, còn lại hai chị em ngồi nói chuyện với nhau, Trường mới hỏi Thùy Chi:
– Hai chị yêu nhau à?
Thùy Chi giật thót tim, vội vàng trả lời:
– Sao em lại hỏi thế?
– Vì em thấy những ánh mắt mà hai người nhìn nhau. Chỉ có thể là yêu nhau thì người ta mới nhìn nhau như thế. Chị không phải dấu em. Chả ai là con gái lại mang tặng bó hoa hình trái tim to đùng như thế vào ngày lễ tình nhân cả.
Thùy Chi im lặng không biết nói với Trường ra sao.
– Chị cứ nói đi, em là em trai của chị cơ mà. Em không khó chịu nếu biết chị là Lesbian đâu. Em còn có mấy cô bạn đồng tính nữa đấy. Họ vui lắm!
– Chị cũng không biết sao nữa. Chị ấy là người đầu tiên mang đến cho chị nhiều nụ cười đến vậy. Chị đã xao xuyến ngay khi lần đầu tiên gặp chị ấy.
Rồi Thùy Chi kể lại lần đầu tiên họ gặp nhau ra sao, và những câu chuyện cứ tiếp diễn về sau như thế nào. Thùy Chi kể với giọng trìu mến, như đang kể về ai đó trong mơ vậy.
– Chị ấy nhìn được đấy chứ! – Trường cắt ngang.
– Ừm, chị của em cũng xinh thế này cơ mà. Lúc đầu chị hoang mang ghê lắm. Không biết là sao nữa. Chị đã khóc lóc và định tự tử vì biết mình thích người đồng giới. Rồi cái hôm em điện về mà bảo chị là em vừa được tăng lương đó, chị mới nghĩ, nếu mình cố gắng thì mọi thứ sẽ khác, mình sẽ được ghi nhận, không ở mặt này thì mặt khác.
– Đúng rồi, tại ở VN người ta còn hạn chế góc nhìn về người đồng tính. Còn ở nước ngoài, họ tự do lắm, và cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. Điều quan trọng là họ cũng sống, làm việc, cống hiến cho xã hội như bao người khác, đôi khi còn hơn hẳn những người bình thường. Và họ cũng sâu sắc nhạy cảm nữa.
– Khiếp, em trai tôi lớn quá rồi. Thế đã có bạn gái chưa?
– Có chứ, ảnh cô ấy đây này. Trường móc trong ví ra ảnh của một cô gái tóc vàng, mắt xanh đúng chất Tây, nhìn rất đáng yêu.
Cứ thế, hai chị em lâu ngày gặp nhau nên hàn huyên đến tận đêm khuya.