Nắng Trong Mắt Ai

– Chị ơi, em xin lỗi, chiều nay em không đưa chị đi được rồi. Em đang ốm
– Ôi, ốm sao vậy em?
– Em bị cảm chị ạ.
– Cho chị địa chỉ nhà em nào!
Linh đi mua ít quả và còn rẽ đến khu bán cây cảnh để mua thêm một giống cây Quỳnh. Tình cờ trong một lần nói chuyện Thảo có nhắc đến thói quen trồng hoa Quỳnh của bố.
– Xin lỗi bác, bác làm ơn cho cháu hỏi đây có phải là nhà của em Thảo không ạ?
– Đúng rồi. Cháu là?
– Dạ cháu tên là Linh. Cháu nghe em ấy bảo ốm nên đến xem thế nào ạ?
– À bác ơi, cháu có mua tặng bác cây hoa. Cháu cũng không sành lắm, nhưng hy vọng là bác thích.
Cháu nghe người bán bảo đây là giống mới đấy ạ
– Thế à, cảm ơn cháu. Bác cũng đang định sáng mai đi xem. Thảo ở trên phòng, cháu tự lên nhé!

– Cô nhóc của tôi đâu rồi, ra đây cho tôi xem ốm đau thế nào nào!
– Ơ chị, sao chị tìm được nhà. Chị đến lâu chưa? Tóc tai bù xù, mặt mũi còn phừng phừng đỏ do sốt,
Thảo vội vàng chạy ra khỏi giường.
– Nào nào xem nào, xem nhân viên của tôi ốm như nào nào – vừa nói Linh vừa đưa tay sờ lên trán Thảo, tay kia vòng ôm lấy eo kéo lại sát mình một cách thân tình. Nhưng chả biết vì Linh kéo quá mạnh hay Thảo đang ốm mà Linh đang ôm trọn Thảo trong vòng tay mình. Cả hai tự dưng thấy xấu hổ. Im lặng… Vội vã buông nhau ra.
– Em uống thuốc chưa? – Linh phá vỡ không gian lặng im nãy giờ
– Em uống rồi. Em sẽ nhanh khỏe để đưa chị đi nốt những nơi cần đi. Còn mấy tuần nữa thì chị đi ạ?
– Ừm, khoảng 2 tuần nữa em ạ. Em không phải lo đâu. Ốm thì phải nghỉ chứ. Tôi đi một mình cũng được mà.
– Không! Không, em sẽ đưa chị đi. – Tự dưng giọng Thảo hốt hoảng
– Tôi đùa đấy!
– Hay chị đã có người khác đi cùng rồi ạ?
– Đâu, đã có ai đâu
– Thế mà em cứ tưởng… Thảo buột miệng
– Tưởng gì cơ?
– Dạ không.
– Có chứ, em tưởng gì nào?
– Em tưởng chị có ai đi cùng rồi. Thảo phụng phịu. Em thích đi cùng chị lắm!
Chợt Thảo dựa đầu vào vai Linh.
– Từ lâu em đã thích có một người chị gái để nũng nịu, giận dỗi lắm!
Linh bật cười.
– Sao chị lại cười ạ, chắc chị thấy em trẻ con quá à?
Linh bẹo yêu vào má Thảo,
– Cô bé ơi, cô bé cứ trẻ con đi. Lớn như tôi lại không trẻ con được.
Cử chỉ thân mật đó khiến Thảo bối rối, cô ngẩng lên và vô tình nhìn thẳng vào mắt Linh. Rồi rất nhanh Thảo hôn nhẹ lên má Linh. Giật mình.
– Em uống thuốc đi nhé. Tôi về đây. Linh vội vã quay ra không để Thảo kịp phản ứng.
Mình sao thế nhỉ. Thảo còn quá trẻ. Và mình thì nhớ Thùy Chi vô cùng. Mình ghét cái trạng thái lơ lửng như này. Suốt cả chặng đường về Linh cứ miên man suy nghĩ. Thảo chỉ như em mình vậy, mình đang tưởng tượng hay là Thảo đang có tình cảm với mình nhỉ?Cầu trời là không phải vậy. Giá như mình được nghe giọng của cô giáo.
“Kia là thằng cha bạn trai chết tiệt của Thùy Chi. Họ đang ngồi uống nước cùng nhau. Chợt tay thằng cha đó vờn quanh váy rồi đột ngột thò vào trong. Bàn tay hắn ta bắt đầu “giở trò” khiến người cô giáo uốn lượn như rắn. Rồi họ làm tình với nhau ngay trên ghế. Đầu hắn ta đang hì hụi trên vùng ngực Thùy Chi, miệng hắn đang cắn vào bầu vú căng tròn như đang cắn miếng táo ngon lành, còn tay kia thì thỏa sức bóp rồi vân vê núm vú, xoắn nhẹ nó như trêu tức Linh. Chợt hắn lao mạnh, lấy sức nhét cái con giống đỏ hỏn, đen ngòm vào nơi thăm thẳm đó, người cô giáo gồng lên và buông ra những tiếng rên khoái cảm đầy ma lực nhục dục. Chợt Thùy Chi nheo mắt nhìn Linh rồi nhếch môi cười cợt, sau đó đưa tay cấu vào người cô. Bỏ tôi ra, Linh gào lên. Bật dậy, mồ hôi tứa ra ướt hết áo, bên cạnh là con mèo của bà chủ, nó đang rúc vào gối của Linh. Hóa ra là ác mộng. Mà cũng có thể là thật lắm chứ! Vậy là mình lại trở thành người độc thân, Linh cười chua chát.
– Tối đến nhà em ngắm hoa Quỳnh nở đi chị!
– Sao cơ?
– Bố em bảo tối nay hoa Quỳnh nở, chị đến nhà em xem hoa nở đi. Cả mấy tháng chờ đợi mới có một đêm thôi đấy nhé – giọng Thảo hào hứng
– Có bất tiện cho em và gia đình không?
– Bất tiện gì đâu chị. Bố mẹ bảo em mời chị đến. Cái cây lần trươc chị mua giờ nó lớn nhanh lắm. Với cả ngắm hoa và thưởng trà phải có bạn mới vui chứ!
– Ờ ha. Mấy giờ thì hoa nở vậy em?
– Tầm 10h chị ạ.
– Oái, giờ đó thì hơi muộn đấy nhóc ạ. Chị sợ không tiện cho gia đình bác chủ nhà.
– Ơ, nhà em có nhiều giường mà. Hi hi
– Chị không phải ngại đâu, người miền Trung mến khách lắm á
– Được rồi, tôi biết rồi cô nhóc ạ!