Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Nàng hôn tạm biệt chàng và quay vào nhà. Căn phòng bừa bộn ngổn ngang. Ngay trên chính cái giường của nàng cũng đầy đồ đạc. Giấy tờ hồ sơ, máy ảnh máy tính, mỗi thứ một góc. Nàng mệt mỏi trút cái váy đang mặc xuống và thay bằng một cái váy mặc ở nhà, rồi leo lên giường bật máy tính và bắt đầu vào thiendia viết truyện. Cái món mầm đá để được mấy hôm rồi còn gì.

Đang ngồi gõ một đoạn thì điện thoại có tin nhắn.

” Cám ơn em vì hướng dẫn. Anh sẽ làm theo. Thế nào rồi, có phải chịu đau chưa?”

” Bây giờ thì chưa. May là em chưa bị sưng.
Nhưng bây giờ nếu em nói chuyện thì giống hệt như lần đầu mình gặp nhau.
Anh đã làm xong rồi à”

” Ừ, mới vừa xong.”

” Có mệt lắm không nào?”

” Một chút. Nhưng anh sẽ ngủ sớm tối nay, không sao đâu. Dù sao thì tối qua rất tuyệt.”

” Sáng nay em đã không muốn để anh đi làm. Thật là tệ.”

” Không, sáng nay rất tuyệt mà. Anh không đến muộn. Em đừng lo.”

” Sáng nay thật là một khởi đầu ngọt ngào cho một ngày u ám như hôm nay.”

” Rất tuyệt, cho anh rất nhiều cảm hứng làm việc. Lát nữa anh sẽ về tận hưởng nốt món cơm em làm.”

” Mà không có em!”

” Em đâu có một mình đâu, còn có Bim Bim mà. Anh cũng vậy.”

” Tối nay anh sẽ với ai?”

” Người bạn thân của anh, mấy cái guitar.”

” Em cũng đang bắt đầu viết lách đây.”

” Cho anh xem với.”

” Rất tiếc. Em viết bằng tiếng Việt. Hôm nào em rảnh em sẽ dịch cho anh mấy thứ ngắn hơn mà em viết.”

” Cũng được. Thôi anh về nhà rồi. Em nghỉ ngơi đi.”

Nàng không nhắn lại mà lại tiếp tục gõ tiếp truyện dang dở. Một phần cũng không muốn làm phiền chàng nghỉ ngơi vì tối qua chàng hầu như không ngủ nhiều mà sáng đã phải lái xe đi xa.

Chiều tối qua chàng mới đi làm về đã phải đi qua nhà đón nàng. Bình thường hai người không bao giờ hẹn nhau vào thứ hai cả. Vì sáng thứ ba chàng phải dậy sớm và đi xa nên không hay chút nào nếu phải thức khuya. Nhưng tối thứ hai này là ngoại lệ. Vì cái tội lần nào hẹn hò nàng cũng đến muộn nên một lần nàng đã lè lưỡi í ẹ nói rằng thôi để nàng làm cơm rang cho chàng để tạ lỗi. Nàng còn quảng cáo:

– Cơm rang em làm là ngon nhất ở thành phố này luôn. Anh đi nhà hàng không thể có món cơm nào ngon như em làm đâu.

Và thế là cả hai quyết định là sẽ qua nhà chàng thứ hai vì thứ ba nàng sẽ đi nhổ răng. Sau đấy nàng sẽ mất một thời gian không ăn uống được gì.

– Chắc anh phải qua đón em thôi. Em không đi xe bus với đủ thứ lỉnh kỉnh được đâu.

– Chừng nào anh đi làm về và chuẩn bị qua, anh sẽ báo trước cho em.

Chàng hẹn nàng 8 giờ tối sẽ qua nhà. Vậy mà nàng cứ đủng đỉnh đi ra đi vào rồi lại ngồi sơn móng tay sau khi tắm xong. Đến nỗi khi chàng đến gõ cửa phòng, nàng vẫn còn mặc cái áo bông. Nàng thảng thốt chạy vội ra mở cửa và nhoẻn miệng nói líu ríu:

– Anh chờ em một chút nha.

Chàng không nói gì, chỉ mỉm cười vì biết tỏng của nàng lúc nào cũng muộn. Nàng vội quay vào trong nhà chuẩn bị nào hộp nào túi, lỉnh kỉnh đủ thứ. Cuối cùng nàng ra ngoài và trịnh trọng đưa cho chàng cái túi vải nặng trịch, bên trong là mấy hộp đồ ăn nàng chuẩn bị.

– Anh cầm giúp em nha.

Chàng không nói gì chỉ mỉm cười. Khi nàng quay lưng lại đóng cửa, chàng chỉ đứng lặng lẽ đằng sau và đưa tay vuốt lưng nàng. Những cử chỉ của chàng bao giờ cũng vậy, hết sức tinh tế, chừng mực và không hề lộ liễu. Nàng cũng không hề phủ nhận rằng chàng rất biết cách khơi gợi cảm xúc. Bàn tay của chàng tỏa hơi ấm qua lớp áo mỏng nàng mặc, từ vai hạ dần xuống eo, dọc theo sống lưng. Nàng quay lại nhìn chàng trìu mến và khẽ hôn lướt lên môi chàng rồi cả hai đi ra cửa chính.

– Đây à?

Nàng chỉ một cái xe màu xám đỗ trước cửa tòa nhà.

– Không phải. Em không nhớ xe của anh à?

Nàng phụng phịu thanh minh:

– Em đâu có phân biệt được mấy cái xe ô tô đâu. Em chỉ biết mấy cái logo xe thôi thường gặp thôi. Xe của anh màu xám xám cũ cũ. Em chỉ nhớ vậy thôi.

– Là cái này.

Hai người tiến lại gần một cái xe cũ màu xám đâu không xa nhà nàng.

– Giờ thì em nhớ rồi. Logo xe của anh là một tia chớp. Anh có cái xe này lâu chưa?

– Từ hồi anh 18 tuổi.

Nàng trợn mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại quay trở về trạng thái ban đầu:

– Anh không có ý định đổi xe à?

– Cũng có.

Nói rồi chàng lái xe ra khỏi con đường nhà nàng.

– Hôm nay em làm gì?

– Em đi làm giấy tờ và ghé qua hãng điện thoại để sửa lỗi cái điện thoại của em.

– Nó bị gì?

– Thì em không lưu số điện thoại mới được. Giờ mà có ai gọi cho em chỉ hiện số chứ không hiện tên, làm em không biết ai gọi.

– Thì em có thể hỏi “Vâng, ai đó” để biết mà.

– Nhiều khi em không muốn bắt máy trả lời thì sao.

– À ha, em có quá nhiều fan hâm mộ nên em không biết ai là ai phải không?

Chàng lườm nguýt nàng và mỉm cười. Còn nàng thì nhăn mặt nhìn chàng tỏ vẻ dỗi. Chàng chỉ cười. Thậm chí cách chàng cười cũng rất ư tao nhã.

Mươi phút sau thì cả hai cũng đến khu phố chàng ở.

– Không biết có chỗ nào trống không nhỉ?

Nàng ngồi bên cạnh và nhòm ra ngoài.

– Đây, ở đây nè.

Chàng lùi xe vào một chỗ trống giữa 2 cái xe lớn.

– Không, không chui lọt rồi. Ở thành phố là vậy đó, kiếm chỗ thật là bực mình. Không thì anh biết một chỗ nhưng mà đảm bảo em không thích đâu.

Nàng mở to mắt nhìn cái vẻ lém lỉnh của chàng khi nói về cái chỗ đỗ xe hay ho ấy. Vài phút sau chàng đỗ xịch xe ở một con đường nhỏ không xa nhà.

– Nhưng anh đỗ ngoài vạch cho đỗ xe.

– Đành phải vậy thôi.

Nàng mở cửa xe bước xuống. Đập ngay vào mắt nàng là tờ giấy treo lủng lẳng ở căn nhà trước mặt.

“Cẩn thận có rắn!”

– Haaa …..

Chàng cười và đi đằng sau, một tay cầm cái túi đồ ăn, một tay khoác lên vai nàng, tỏ vẻ tự tin.

– Vì thế nên chẳng có ai đỗ ở đây cả. Em muốn xem con rắn không?

– Hả? Nó bò lung tung vậy sao?

– Ờ thỉnh thoảng anh thấy nó ngóc đầu trên hàng rào chào anh.

Nàng nhăn mặt nhìn chàng, không biết là chàng nói thật hay đùa. Chàng chỉ cười rất nhẹ nhàng rồi kẹp cổ nàng dắt về nhà.

-Người ta nói con rắn là biểu tượng của trí khôn. Ai sinh năm con rắn là rất thông minh đó.

– Còn em là con dê, nghĩa là gì?

– Em là con dê hồi nào?

Nàng nhăn mặt nhìn chàng, còn chàng thì bật cười tỏ vẻ hối lỗi.

– Em là con hổ.

– Ờ ha, nhớ rồi. Còn anh là con chuột.

Nói xong thì cả hai đã đến nhà chàng. Cả hai đi vào thang máy và chàng bấm nút lên tầng 4. Nàng đứng trong thang máy và nhìn chàng trừng trừng kiểu trách yêu vì cái lỗi lúc nãy, lại còn lắc đầu nhè nhẹ tỏ vẻ không hài lòng. Chàng chỉ cười, vẫn cái kiểu cười hết sức thanh lịch và tao nhã ấy.

– Anh dọn nhà rồi.

– Lần trước cũng đâu có bừa lắm đâu.

– Lần trước anh nói là sẽ không thức khuya mà cuối cùng em cũng đến. Lần này khác.

Nàng bỏ mấy hộp đồ ăn vào tủ lạnh. Vừa đứng thẳng dậy thì chàng đã ôm chặt lấy eo nàng từ phía sau. Nàng quay lại và nhìn thẳng vào mắt chàng. Vẫn cái nụ cười ấy, và ánh mắt sâu thẳm của chàng đang nhìn nàng hết sức âu yếm. Chàng cúi xuống và đặt môi mình lên môi nàng.

Hai cái lưỡi quấn vào nhau ướt át. Bàn tay chàng vuốt dọc theo sống lưng nàng, hơi ấm từ bàn tay lan rộng khiến nàng cảm thấy đê mê. Chàng nhấc bổng nàng lên để hôn. Hai chân nàng quàng qua eo chàng, bàn tay đan và mớ tóc đen dày bồng bềnh. Những nụ hôn cứ nối tiếp nhau không ngừng, miên man và đầy cảm xúc. Chàng đưa tay luồn vào bên trong lớp váy nàng đang mặc. Bàn tay nóng hổi lướt trên cặp đùi đang quặp chặt lấy eo chàng. Rồi đột nhiên chàng mở mắt và nhìn nàng ngạc nhiên.

– Em không mặc quần lót à.

Nàng chỉ cười và lại tiếp tục ghì chặt mái tóc chàng, đặt những nụ hôn lên má lên cổ và lên môi chàng.