Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Chàng bế nàng đến ghế sofa kê ở giữa nhà. Lúc đặt nàng xuống, chàng không cẩn thận nên cả hai ngã nhào trên ghế. Nàng lăn ra cười ngặt nghẽo. Còn chàng chỉ cười trừ. Khẽ vén mái tóc rối của nàng sang một bên, chàng nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên cái xương quai xanh nho nhỏ của nàng.

– Anh có đói chưa?

– Chưa. Em muốn uống gì không?

– Anh có gì nào?

– Anh có nước táo.

Nàng trợn mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại cụp mắt xuống nhìn chàng âu yếm.

– Anh đi mua cho em à. Yêu quá đi!

Rồi nàng ôm cổ chàng hôn chụt chụt. Bình thường chàng chỉ uống nước cam hoặc trà hoặc nước trắng. Nhưng một lần cao hứng nào đã kể với chàng rằng nào rất thích nước táo. Nàng cũng không ngờ rằng chỉ một lần vu vơ như vậy mà chàng đã nhớ.

– Anh bật ti vi cho em xem đi.

– Em thích xem à. Bình thường anh ít xem lắm vì giờ này không có gì nhiều, chỉ toàn chương trình quảng cáo hoặc tấu hài.

– Ở nhà em có tivi nhưng chẳng bao giờ em xem cả.

– Anh đã tải Dead Man về rồi. Em có muốn xem không?

Nàng mở to mắt nhìn chàng như một đứa trẻ nhận được một món quà lớn bự chảng trong ngày Giáng Sinh. Đó là một bộ phim mà nàng rất muốn xem nhưng lại chưa bao giờ có dịp xem. Một người bạn của nàng, một người rất hợp gu về âm nhạc và phim ảnh đã một lần gật gù nói với nàng rằng “Em nên xem Dead Man đi”. Nàng đã lên mạng và nghe thử soundtrack của phim. Trời ơi, chẳng cần biết nội dung thế nào nhưng chỉ cần có Johnny Depp và nghe cái soundtrack nhạc cũng đủ khiến nàng ngất ngây. Và trong những lần hẹn hò với chàng, tất nhiên nàng đã nhắc đến Dead Man.

– Tuyệt vời! Mình xem xong rồi ăn hay là vừa xem vừa ăn?

– Anh nghĩ là nên vừa xem vừa ăn. Phim dài lắm.

– Được, để em hâm đồ ăn nha.

Và trong khi chàng ngồi chép phim vào trong ổ cứng thì nàng hâm nóng mấy cái nem trên chảo.

– Em xong rồi nè. Anh xong chưa?

– Rồi rồi.

Cả hai ngồi trên sofa và dán mắt vào màn hình ti vi lớn chàng kê ở góc nhà. Nàng ngồi sát bên cạnh chàng, tay ôm cái đĩa và từ tốn cầm cái nĩa cắm vào miếng nem giòn rụm nóng hổi.

– Humm, ngon quá. Hơi cay một chút.

– Em đâu có ăn cay bao giờ đâu. Đó là hạt tiêu.

– Đúng là rất ngon.

– Tất nhiênnnnnn….., đồ em làm không giống đồ ở nhà hàng đâu.

– Tất nhiênnnnnn……

Chàng nhại lại cái giọng kéo dài của nàng, rồi nhoẻn miệng cười. Nàng nói xong nhìn sang thì thấy chàng đã ăn hết sạch mấy cái nem.

– Trời, anh ăn hết rồi sao. Nhanh quá.

– Ờ, anh biết. Anh ăn nhanh, không tốt.

Nói rồi chàng vươn tay ra hất nhẹ mái tóc của nàng ra phía sau, để lộ cái cần cổ, động tác rất nhẹ nhàng, và chàng nói với nàng chậm rãi:

– Em cứ ăn từ từ cũng được mà. Mình đâu có phải ở nhà hàng đâu.

Đúng lúc đó thì nhân vật bắt đầu nói chuyện với nhau, và chàng phát hiện ra âm thanh không trùng với hình ảnh. Vậy là chàng phải chạy đến trước cái màn hình và chỉnh lại timing.

– Để em hâm cơm nha.

Nàng bật bếp cho nóng rồi bỏ lạp xưởng đã thái lát mỏng vào chảo. Một lát sau mỡ từ lạp xưởng chảy ra, miếng lạp xưởng cháy cạnh thơm lừng. Nàng đổ lạp xưởng ra rồi đập một quả trứng vào, lấy cái nĩa đánh tơi trên chảo, sau đó đổ cơm đã chuẩn bị trước ở nhà vào trộn đều.

– Uhmm, thơm quá!

– Em sắp xong rồi nè. Anh nhanh lên nha.

– Em nói còn trang trí gì nữa mà.

– 1 phút nữa là em xong đó.

Nói rồi nàng đổ cơm vào đĩa và bắt đầu ngồi gắp mấy miếng lạp xưởng xếp thành hình bông hoa trên đĩa của chàng.

This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 960×540.

(Chú thích: cái đĩa này DBBC làm nhưng vào một dịp khác. Hôm đó không có đậu cove nên phải thay bằng hành lá)

– Em xong rồi nè. Mình ăn thôi.

– Chờ anh một chút.

– Nhanh lênnnnnn. Phải ăn khi còn nóng mới ngon.

Chàng phi vội ra sofa và cầm cái đĩa cơm đang bốc khói lên, nói chậm rãi.

– Anh chỉnh rồi mà nó hơi lệch một chút. Tại em đó.

– Không sao, lát anh chỉnh tiếp cũng được mà.

Nàng nhoẻn miệng cười và liếc nhìn chàng tinh ranh.

– Em bỏ gì vào vậy?

– Anh phải ăn thử đi đã chứ!

– Humm, xem nào, như anh thấy và ăn thì em có cái món xúc xích màu đỏ, trứng và đậu cove. Màu sắc xanh đỏ vàng đẹp lắm. Nhưng mà có một cái vị gì đặc biệt anh không biết.

– Là hành phi và tỏi phi.

– À, ra vậy, hèn gì nó rất đặc biệt, rất thơm.

– Tất nhiênnnnn, đồ ăn em làm mà. Món cơm rang ngon nhất ở thành phố.

– Tất nhiênnn……

Chàng nhại lại cái giọng kéo dài của nàng và cười nhẹ nhàng.

Trên màn ảnh đang đến đoạn nhân vật của Johnny Depp đi vào thành phố. Anh chàng ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy những con người kỳ lạ.

– Có vẻ không tệ.

Chàng nói, ám chỉ bộ phim.

– Và tiếng guitar thì hết sẩy.

– Đúng vậy.

– Anh muốn ăn tráng miệng chưa?

– Em làm cả tráng miệng nữa à? Món gì vậy?

– Em cũng không biết nó gọi là gì nữa.

– Thế tiếng Việt nó nói thế nào?

– Em cũng không biết nữa.

– Em không biết? Món em tự nghĩ ra à?

– Không, tất nhiên là không. Em chỉ biết làm thôi. Còn cụ thể chính xác nó gọi là gì thì em không biết ở VN họ gọi là gì. Em quên rồi.

– Thế có gì ở bên trong?

Nàng mở to mắt nhìn chàng đầy phấn khích.

– Anh ăn thử nha!

Nàng phóng ra cái tủ lạnh và lấy hộp chè mà nàng đã nấu. Rồi nàng ngó nghiêng cái tủ bát đũa của chàng.

– Em tìm gì vậy?

– Thì bát nhỏ để ăn.

– Anh nghĩ là anh không có đâu.

– Ờ ha, anh đâu có ăn trong bát nhỏ giống em. Thôi để em bỏ vào cốc vậy.

– Để anh rửa đã.

Nàng ôm hộp chè ra bàn ngoan ngoãn ngồi chờ chàng rửa hai cái cốc sứ uống trà. Đúng lúc nhân vật của Johnny Depp gặp cô gái bán hoa hồng giấy. Nàng thật đẹp và giọng nói thật nhẹ nhàng.

Chàng đứng từ phía sau sofa, nhẹ nhàng tóm gọn tóc nàng ra đằng sau. Cái cần cổ cao của nàng hiện ra cùng với bờ vai trần. Chàng nhẹ nhàng cúi xuống và hôn nhẹ lên đó. Chàng đặt hai cái cốc xuống bàn rồi trèo lên sofa từ phía sau lưng nàng.

– Nào em bỏ gì vào nào?

– Có bột tapioca (bột năng) và đậu xanh thôi.

– Humm, rất lạ. Anh nhớ hồi nhỏ bà anh cũng làm một món với tapioca nhưng mà với nước lèo có khoai tây cả rốt ở trong.

– Vậy nó là món mặn rồi.

– Đúng vậy.

– Em làm hỏng món này rồi.

– Sao vậy?

– Đậu vẫn hơi cứng chút.

– Em thích mềm à? Anh thích như vậy.

– Vậy phải ăn hết cho em đó nha.

Chàng cười, cái kiểu cười khiến nàng phát điên lên được, rất ư nhẹ nhàng và tao nhã.

Chàng ăn hết cốc chè, ngả người ra phía sau dựa lưng vào sofa. Còn nàng vẫn ngồi nhâm nhi cốc chè và dán mắt vào màn hình. Johnny Depp đang được Không Ai Cả cứu sống. Còn chàng thì ngồi vuốt lưng nàng, rất ư từ tốn và chậm rãi.

Chưa có người đàn ông nào cho nàng nhiều cảm hứng như chàng. Khác với những người đàn ông khác, phần lớn họ nhìn nàng như một con sói nhìn nàng cừu bé nhỏ. Họ để ý đến cái eo bé nhỏ của nàng, hoặc cặp đùi dài và thon miên man của nàng, mặc dù nàng chỉ cao có mét rưỡi. Họ tìm cách cầm bàn tay mềm mại và thon dài hết sức nữ tính của nàng. Họ tìm cách đụng chạm vào nàng, nếu không phải bằng da thịt thì bằng ánh mắt.

Còn chàng thì ngược lại, lúc nào cũng đi bên cạnh nàng ở một khoảng cách vừa phải, không xa quá không gần quá. Chàng nhìn nàng bằng ánh mắt thản nhiên. Chàng không bao giờ để cả hai rơi vào tình trạng vô ý đụng chạm nhau. Thế nhưng chàng lại thản nhiên vuốt lưng nàng mỗi khi chàng phải hướng nàng đi về một phía nào đó. Cái vuốt lưng không hề bình thường, nhưng lại có vẻ rất có lý trong hoàn cảnh ấy. Nó chậm rãi nhẹ nhàng từ vai hạ dần xuống eo. Đủ nhanh để nàng phải đi về hướng chàng muốn, đủ lâu để sau khi chàng bỏ tay ra, trong đầu nàng vẫn không ngừng nghĩ về cái cảm giác ấy.

Nàng ngả người ra sau và dựa vào ngực chàng. Cả hai yên lặng và nằm xem bộ phim. Một bộ phim kỳ lạ, tiếng guitar ám ảnh dai dẳng. Nàng nằm thở nhè nhẹ trên ngực chàng. Mùi nước hoa của chàng nhẹ nhẹ tỏa ra. Đã có đôi lần nàng định nói chàng nên đổi mùi nước hoa. Chàng là người đàn ông thứ 3 mà nàng biết dùng Black XS. Nàng không muốn nghĩ về người đàn ông khác khi trong vòng tay của chàng. Nhưng rồi nàng vẫn không thể cưỡng lại được sức hút của chàng, khiến nàng quên hết cả 2 người đàn ông kia, như thể họ chưa hề tồn tại.

Đúng lúc đến đoạn gần cuối thì máy tính hết pin. Chàng phải bật dậy kiếm dây và pin để cắm vào. Còn nàng nằm xẹp trên sofa, im lặng nhìn chàng. Cắm sạc xong, chàng quay lại nhìn nàng đang nằm cong queo trên sofa thì mỉm cười đi vào phòng ngủ lấy hai cái gối ra. Chàng nhẹ nhàng kê một cái cho nàng, rồi ôm một cái trèo ra đằng sau nàng nằm.

Bộ phim dài hơn 2 tiếng rồi cũng đến hồi kết. Nhưng âm nhạc thì vẫn còn vang vọng day dứt.

– Anh có chơi được giống như vậy không?

– Phải xem thế nào đã.

Nàng nằm ngửa người ra và quay sang chàng hỏi. Chàng chống một tay, một tay nhẹ nhàng hất tóc của nàng ra sau vai và nhìn nàng hồi lâu. Cái váy nàng mặc chỉ che một nửa phần ngực, hai sợi dây mỏng buộc ra sau cổ để giữ cho nó không tuột xuống. Ngón tay của chàng khẽ lướt trên ngực nàng rồi lại lên má. Chàng mỉm cười và cúi xuống hôn nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng lướt trên môi rồi má rồi cổ. Chàng rất thích vén tóc nàng sang một bên và hôn vào cổ nàng, cái cần cổ cao ba ngấn của nàng. Chàng hôn một cách say sưa. Bàn tay chàng luồn vào váy nàng, bóp nhẹ cái mông nho nhỏ của nàng. Hai tay của nàng đặt nhẹ lên má chàng, rồi luồn xuống cổ, đi sâu vào cổ áo phía trong, rồi lại len lỏi vào trong mớ tóc dày của chàng. Nàng khẽ rên lên nhè nhẹ khi chàng ghì sát thân hình bé nhỏ của nàng vào người. Nó càng làm cho nàng phấn khích hơn. Đôi môi nàng như dính chặt vào môi chàng, không thể nào rời.

Chàng cởi cái áo len mỏng nàng đang mặc ra, tháo cái nút dây đằng sau cổ nàng và kéo tụt cái váy xuống dưới chân. Cả thân hình nàng lộ lộ ra bên dưới chàng, trần truồng không một mảnh vải. Chàng cúi xuống hôn bầu ngực nàng, nhẹ nhàng và từ tốn rồi lại ngẩng lên nhìn nàng. Chàng không nói gì, chỉ mỉm cười rất nhẹ. Rồi chàng vòng tay ra nhấc bổng nàng lên, bế nàng đứng. Hai chân của nàng quấn chặt lấy eo chàng, hai tay đặt lên bộ râu quai nón nham nhám của chàng, môi vẫn không thể nào rời môi.

Chàng bế nàng vào phòng ngủ rồi để nàng đứng thẳng trên giường. Chàng hôn vào cổ nàng, lướt dần xuống ngực, rồi xuống bụng, rồi úp mặt vào cái khe nho nhỏ của nàng. Nàng khẽ rên lên khi lưỡi chàng lách vào trong. Nàng ghì chặt tóc chàng, áp sát vào cô bé, rên lên từng hồi theo chuyển động lưỡi của chàng. Cho đến khi nàng không còn đứng vững và ngã vật ra trên giường.