HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 2529 Lượt Xem

Chương 4: Đồ lót

Tâm trạng Mạnh phấn chấn hơn hẳn mọi buổi sáng thường ngày vì hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm. Còn nhớ, ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay từng bước, khi đó, thằng cu Mạnh khóc dữ lắm, nhất định không chịu vào lớp. Mẹ dỗ kiểu gì cũng không ngừng khóc, bí quá mẹ Tố Quyên phải dí vào một góc khuất ở sân trường rồi cho hắn mò vào bóp vú mình một lúc hắn mới chịu nín. Rồi còn phải nịnh và hứa với hắn là nếu nhớ mẹ quá thì bóp vú cô giáo, xong đâu đó rồi, mẹ Tố Quyên còn phải dặn cô giáo là nếu cháu Mạnh khóc dữ quá, cô giáo cứ cho cháu bóp vú, đảm bảo sẽ nín khóc ngay. Và học kỳ I năm lớp 1 diễn ra như vậy, mỗi lần Mạnh ta nhớ mẹ, cô giáo lại phải dẫn vào nhà vệ sinh cho bóp vú. Mà bóp vú cô giáo mãi cũng chán, Mạnh định dấn thêm một bước nữa là đòi cô giáo cho sờ lồn, nhưng chưa được bóp lồn lần nào thì cô giáo đã xin chuyển trường. Mạnh cứ tiếc mãi từ bấy đến giờ.

Trở lại với ngày hôm nay, tất nhiên không giống như ngày đầu tiên đi học, Mạnh lớn rồi, đưa Mạnh đi làm chỉ là những hình ảnh sexy và quyến rũ của mẹ buổi tối ngày hôm qua và chiếc Range Rover Sport mà thôi.

– “Cháu chào bác Chỉnh? Còn nhớ cháu không?”, vừa đi bộ từ bên kia phố, từ chỗ đỗ xe oto vào đến cửa công ty, Mạnh đã chào to bác bảo vệ mà cậu gặp sáng nay.

Bác Chỉnh, bảo vệ già của công ty vẫn còn ấn tượng mãi cái cậu thanh niên đẹp trai, ăn mặc lịch sự ngày hôm qua. Thông tin mà bác hóng hớt được khi buổi chiều hôm qua có rất nhiều người vận chuyển đồ đạc văn phòng đến là ngày hôm nay sẽ là ngày làm việc đầu tiên của Giám đốc Sáng Tạo, chính là cậu thanh niên buổi sáng đến đây phỏng vấn.

– Nhớ chứ! Chào Giám đốc Sáng tạo, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm phải không?

Mạnh cười tít dịt mắt lại, không ngờ một bác bảo vệ chuyên đứng ở cổng cũng biết được danh phận của mình ở công ty, cậu tự cười tưởng thưởng cho bản thân vì cái công việc này có phần oai phết:

– Hì hì hì!!!! Vâng ạ. Thôi cháu lên làm việc đây. Có gì gặp bác sau.

Hơi cúi người xuống một chút thể hiện thái độ cung kính với cấp trên theo đúng chức năng nhiệm vụ của mình, bác Chỉnh:

– Vâng, chào cậu.

Vậy là đầu xuôi, đã qua cửa bảo vệ. Mạnh theo mấy cái bậc thềm bước lên tầng 1 của công ty. Chưa kịp soi gương xem mình đẹp trai thế nào thì cái cửa kính tự động đã mở ra. Mạnh định làm việc ở đây vài ngày, lấy số lấy má rồi thì là mà sẽ cho thay cái cửa kính này, để nó mở ra chầm chậm một chút, đặng còn soi gương, mình đẹp mà, mình có quyền nhìn mình.

– “Hế lô, xin chào cô bé”, A, thì ra là cô lễ tân vú to Ánh Hồng trong bộ áo dài mầu hồng nhạt đứng lên chờ chào khi thấy Mạnh ở cửa bước vào. Mạnh nhanh mồm chào trước vì mình là đàn ông, cần phải chủ động với phụ nữ.

Khi anh Mạnh tới gần, theo phản xạ mới hình thành từ hôm qua khi lần đầu tiên gặp anh ấy, Ánh Hồng đưa một tay lên che ngực. Đấy chỉ là phản xạ thôi, chứ thực ra trong lòng Ánh Hồng giờ không muốn che ngực nữa rồi. Nếu anh cần, cô có thể cởi luôn áo ra cho anh nhìn vú cũng được, anh ấy đẹp trai thế cơ mà, nhìn anh ấy ăn mặc thôi cũng đủ biết nhà anh có điều kiện thế nào, hơn nữa, anh ấy còn là Giám đốc Sáng Tạo, một thành phần trong ban lãnh đạo công ty nữa cơ mà. Đàn bà chọn chồng có mong gì hơn thế cơ chứ. Chưa hết hết đâu, anh Mạnh đẹp trai phải nói là thôi rồi. Chỉ nhìn anh từ xa thôi mà Ánh Hồng nghe rõ một tiếng “tõm” nho nhỏ phát ra từ trong bụng, đó là tiếng trứng rơi từ buồng trứng xuống dạ con để chờ tinh trùng đến thăm. Vẻ đẹp làm rụng trứng là có thật. Ánh Hồng 24 tuổi, “em chưa có người yêu, còn đang sợ ế đây này”:

– “Em chào Giám đốc Sáng tạo!”, Ánh Hồng hơi đánh ánh mắt về phía Mạnh để xem hôm nay anh còn nhìn vú mình hay không? Chợt nhớ ra là mình đang che mất vú rồi, cô nhanh buông thõng cái tay xuống, đứng thẳng người lên một chút để bầu vú nhô ra phía trước. Bằng cái giọng ngọt như mía lùi, Ánh Hồng chào Mạnh, đôi môi hấp háy làm cái nốt ruồi ở mép nhảy lên nhảy xuống như đang múa.

Mạnh còn nhìn vào đâu nữa bây giờ, cái lồn thì bị cái bàn che mất rồi, chỉ còn cái vú ở bên trên, không nhìn vào đó không lẽ nhìn mặt. Lại được cái em Ánh Hồng, ưỡn vú ra như mời gọi, như khiêu khích, như thách thức kẻ háo sắc và thích gái đẹp như Mạnh nữa chứ. Mạnh chợt quên mất mình đang ở đâu, đứng ở đây làm gì. Hắn tưởng mình đang trong một quán bar nào đó, và người đứng trước mặt hắn không phải là cô lễ tân ở công ty, mà là một em hàng nào đó đang kiếm khách. Chỉ cần Mạnh móc ví ra tờ 100 đô rồi nhét vào cái khe thịt nhỏ giữa hai vú, cộng một cái nháy mắt là coi như xong rồi.

– “Anh Mạnh …………. Anh Mạnh …………… Anh Mạnh …………”, Ánh Hồng gọi to khi không thấy Mạnh trả lời, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, cô tự hỏi, mặt mũi mình trông cũng có đến nỗi nào đâu, nhiều anh chàng còn chết mê chết mệt, vậy mà anh Mạnh gặp mình sao lần nào cũng chỉ nhìn vú không vậy. Không biết anh Mạnh đẹp trai có phải là người bị chứng nghiện vú không nữa.

Mạnh giật bắn mình rời khỏi quan bar, trở lại với vị trí đứng trước lễ tân trong công ty:

– Hả …. Hả ….. Hả …….!!!!

Ánh Hồng nhìn vào khuôn mặt của Mạnh mà xuýt chút nữa cô cười phá lên, ngây ngô như kẻ dại khờ, như trai mới lớn lần đầu thấy lồn. Cô rút một cái giấy ăn ở khuất sau bàn lễ tân đưa cho Mạnh, rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác cười trộm:

– Lau miệng đi anh.

À, hóa ra ở mép bên phải của Mạnh, một dòng nước dãi đục ngầu vừa chảy ra không kiểm soát. Đưa giấy lên lau miệng Mạnh mới thực sự cảm thấy ngượng, chẳng lẽ nhìn thấy vú của Ánh Hồng mình lại thèm đến mức độ như thế này hay sao. Cô nàng chắc chắn sẽ nghĩ mình đây mặc dù đẹp trai, giầu có nhưng chắc là chưa bao giờ nhìn thấy vú thấy lồn đàn bà. Nay lần đầu tiên nhìn thấy gái đẹp nên thèm thuồng. Chẳng giấu đâu hết ngượng, cũng chưa biết chữa ngượng như thế nào thì đúng lúc đó, ân nhân của Mạnh xuất hiện ở đằng sau lưng:

– Hồng! Bên tổ chức sự kiện đã gửi hợp đồng cho chị chưa?

May quá, có người mới xuất hiện làm Mạnh như được vớt từ dưới rãnh lên, đỡ phải thanh minh cho cô nàng vú to rằng nước dãi mình chảy ra là vì lý do gì. Nhưng tránh vỏ mít lại gặp vỏ sầu riêng, người vừa xuất hiện lại là “chú voi con ở bản Đôn”, Mạnh run lên bần bật như kẻ vay nặng lãi gặp chủ nợ, cái cảm giác nghẹt thở ở thang máy ngày hôm qua không biết tự nhiên ở đâu lại bay về. Bất giác, Mạnh đưa một tay lên cổ mình theo một phản xạ nào đó. Mạnh quay sang chỗ Trinh, vừa mới tới, thân hình khổng lồ của cô nàng như che phủ mất cả một nửa tầm nhìn, định chào giống như hôm qua: “Hế lô bé con” nhưng may quá chưa kịp nói ra thì rụt lại được:

– Chào …………… Bờ …………….. Trinh.

Trinh giơ tay về phía Hồng để đón một phong bì chứa hợp đồng của đơn vị tổ chức sự kiện, khuôn mặt chuẩn bị tối sầm lại vì nghe thấy tiếng “bờ” đang định phát âm ra chữ “bé” của Mạnh, cũng may Mạnh đổi giọng kịp không thì lại có một màn nhấc đầu nữa xảy ra ngay tại chỗ quầy lễ tân. Cô là cô cũng không muốn gây sự gì với cái người này đâu. Nhìn anh ta đẹp trai thế, cô cũng chẳng nỡ lấy thịt đè người. Với lại giờ anh ta lại là đồng nghiệp của mình, chức vụ ngang mình. Cái chức vụ Giám đốc sáng tạo của anh ta đang nắm giữ, không vú thì lồn cũng liên quan đến mình, hay nói đúng hơn, chính mình phải là người làm công tác truyền thông cho cái ý tưởng sáng tạo của anh ta, va chạm trong công việc chắc chắn là nhiều, gây sự chỉ gây cản trở công việc. Vừa rồi nhìn thấy anh ta đang đứng ở quầy lễ tân tán gái, nhìn cái điệu bộ nhìn chằm chằm vào ngực đàn bà của anh ta đã thấy ghét rồi, định tránh mặt luôn nhưng vì cái bản hợp đồng rất quan trọng mà cô phải có ngay nên đành phải lăn lê ở đây.

– “Chào anh Mạnh”, Trinh đáp lại theo phép lịch sự.

Lễ tân Ánh Hồng chen ngang:

– Anh Mạnh, phòng làm việc của anh ở trên tầng 3, cạnh phòng của chị Trinh. Hôm qua, bộ phận hành chính đã chuẩn bị phòng làm việc cho anh. Anh xem có cần thêm gì thì báo lại cho em ạ.

– “Hả? Cạnh phòng của Trinh hả?”, thôi rồi lượm ơi, số nhọ rồi. Mắt Mạnh mở to mắt nhìn về phía Trinh tỏ vẻ sợ sệt, cũng phải thôi. Đã sợ cô ta thì chớ, giờ phòng làm việc lại cạnh cô ta, không ít thì nhiều cũng chạm mặt nhau.

Trinh bắt được ánh mắt này:

– Sao, cạnh thôi chứ không phải cùng. Nếu anh Mạnh không thích thì để tôi báo phòng hành chính chuyển phòng anh đi chỗ khác.

Trinh khích tướng như vậy động vào lòng tự ái của một thằng đàn ông, không lẽ mình sợ cô ta:

– Làm gì có, tôi ở đâu mà chẳng được.

Chuyện Mạnh và Trinh va chạm với nhau ở thang máy buổi sáng ngày hôm qua cả công ty đều biết, lý do là thang máy có gắn camera, người này đồn người nọ thế rồi ai cũng biết, họ vẫn bàn ra tán vào chuyện đó suốt cả buổi chiều hôm qua. Đương nhiên Ánh Hồng biết rồi, cô nàng không dám cười, nhưng nham hiểm dồn đôi trẻ vào một tình huống hay để có kịch mà xem:

– Anh Mạnh theo chị Trinh lên tầng 3 luôn đi ạ. Em nhờ chị Trinh chỉ phòng làm việc cho anh Mạnh giúp em được không?

Cả Mạnh và Thục Trinh đều có vẻ không ưng với sự sắp xếp này, nhưng không lẽ lại từ chối, hóa ra bằng mình sợ đối phương hay sao?

Vào đến thang máy, cái cảnh tượng ngày hôm qua lại một lần nữa hiện về khi trong thang máy chỉ có hai người, độ rung lắc của cái không gian chật hẹp này làm Mạnh liên tưởng tới một cú rơi tự do.

Không lẽ hai người chẳng nói với nhau câu gì, Mạnh muốn bắt chuyện để đánh tan không khí im ắng này, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cậu chỉ sợ mình nói gì đó mà không làm cô nàng voi còi vừa lòng thì lại ăn một quả bóp cổ như chơi. Nhưng không nói thì không có được, ai đời đàn ông con giai gì gặp gái câm như hến. Cái cô Thục Trinh này, có to thế này chứ to nữa thì cô ta cũng là con gái.

À, Mạnh nghĩ ra rồi. Định bụng hỏi cái thắc mắc trong lòng về cái tên Trinh, không hiểu viết chính tả như thế nào cho đúng. Hắn nghĩ nhanh trong đầu, định hỏi là: “Trinh ơi, tên Trinh là Trinh trâu hay Chinh chó?”. Ấy chết, hỏi như thế quá bằng chửi người ta là trâu là chó à, không được. Nghĩ vậy nhưng Mạnh không hỏi vậy, hỏi kiểu khác cho nó lịch sự hơn:

– E hèm! cô Trinh này, tôi hỏi khí không phải. Có gì cô bỏ quá cho. Tên của cô Trinh trong chữ “Chinh chiến” hay “Trinh tiết” ấy nhỉ?

Ui cái thằng ngu lại đòi chơi chữ. Thục Trinh vừa nghe tới đó thì ba máu sáu cơn. Cô nàng định làm lại quả bóp cổ nhấc lên như nhấc chó một lần nữa nhưng khi tay vừa chuẩn bị chụp đến cổ đối phương thì đã thấy Mạnh quỵ xuống xụi lơ một đống dưới sàn thang máy, hắn vừa hỏi xong thì mới biết hậu quả. Phòng hơn chữa, hắn cúi xuống nhằm tránh né bàn tay như gọng kìm vừa chuẩn bị thọc vào cổ mình:

– Tôi ….. tôi …….. xin lỗi. Tôi thắc mắc thật mà.

Cũng may lúc đó thang máy vừa kịp lên tầng 3, mở ra. Trinh dừng tay lại bỏ qua cho hắn. Không nói không rằng bước ra khỏi thang trước, rồi đứng lại chờ Mạnh theo ra sau. Khi hắn lẩy bẩy đứng đằng sau, Trinh mới nói với thái độ thực sự nghiêm túc, Trinh nhìn vào mắt Mạnh, trong giọng nói có gì đó bức xúc và kiềm chế lắm. Quả thực, nếu đây không phải là công việc, nếu kẻ đứng trước mình không phải là thiếu gia Mạnh, không phải là kẻ mà Tổng giám đốc Kiều Huyền hôm qua đã dặn đi dặn lại mọi người là phải chiều lòng cậu ta, đừng để cậu ta vì một lý do nào đó mà nghỉ làm ở đây, thì có lẽ mọi chuyện đã khác:

– Anh Mạnh này, tôi không biết tôi đã làm gì xúc phạm anh, mà sao hết lần này đến lần khác anh chọc tôi. Tôi biết, tôi béo, tôi xấu, tôi cái gì cũng không vừa mắt anh. Nhưng đó là bản thân tôi, có thế nào tôi chịu thế ấy. Chúng ta giờ là đồng nghiệp, coi như tôi cầu xin anh đi, đừng xúc phạm tôi như thế. Tôi sợ mình không kiềm chế được đâu. Phòng anh ở kia, anh về phòng làm việc đi. 9h anh lên phòng họp, Tổng giám đốc triệu tập.

Nói đến đây, mắt Trinh đỏ hoe như ngấn lệ. Quả thực, theo như cô hiểu, cô vừa bị Mạnh xúc phạm, và đây không phải lần đầu, lần thứ 2 rồi. Mạnh đẹp trai cộng với cái mùi nước hoa trên người anh ta, Thục Trinh thừa nhận, anh ta rất quyến rũ đàn bà, trong đó có cả cô. Đêm hôm qua, lần đầu tiên Thục Trinh dành ra vài phút để nghĩ về một người đàn ông, đó là Mạnh. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chỉ dám dành có vài phút thôi. Bởi Thục Trinh biết, cô và anh chàng này ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đến một chút liên quan còn không có. Ở đấy mà mơ mới chả mộng.

Mạnh gần như chết đứng, cậu không ngờ rằng, một câu đùa của mình, cũng chẳng có dụng ý gì mang tính chất bông đùa đâu, Mạnh không có thói quen bỡn cợt phụ nữ, bất kể người ta có là gì, xấu đẹp, giầu nghèo ra sao, nhưng lại đả kích đối với Thục Trinh như vậy. Cậu lắp bắp nhìn theo bóng Thục Trinh đi về phòng làm việc của cô ấy:

– “Thục Trinh …. Thục Trinh ………… Tôi …. Tôi ……….. xin lỗi!”, nhưng có lẽ cô nàng không nghe thấy gì cả.

Mạnh mở cửa căn phòng gọi là phòng làm việc của mình. Phòng nhỏ thôi nhưng có đầy đủ các thiết bị cần thiết. Trên bàn làm việc có 1 cái máy tính xách tay hiệu Apple, 1 máy in Canon. Ngoài ra còn có 1 bộ bàn ghế salong kê ở góc phòng. 1 tủ lại liệu phía sau chiếc ghế bành da. Tất cả đồ vật đều mới 100%, chắc vừa mới mua buổi chiều ngày hôm qua cho tân Giám đốc sáng tạo.

Mạnh ngồi vào bàn làm việc, ngả lưng ra ghế, gác chân lên bàn rồi suy nghĩ lung tung. Suy nghĩ nhiều nhất trong đầu cậu lúc này chính là Thục Trinh. Niềm hối hận trào dâng trong lòng vì mình đã vô tình xúc phạm một phụ nữ, một đồng nghiệp. Mạnh đi đến kết luận là phải tìm một cơ hội nào đó để xin lỗi Thục Trinh, rồi dặn chính mình từ giờ trở đi nói phải nghĩ trước, kẻo lặp lại việc như vừa rồi.

Thấm thoát cũng đến giờ họp.

Tổng giám đốc Kiều Huyền triệu tập cuộc họp Ban giám đốc, thành phần tham dự giống y chang như buổi phỏng vấn ngày hôm qua. Chỉ khác ở tính chất. Buổi họp này ngoài việc chính thức phân công nhiệm vụ và quyền hạn cho tân Giám đốc sáng tạo, ngoài ra cũng là buổi họp triển khai các công việc chung của công ty.

Mở đầu buổi họp, Kiều Huyền ngồi đầu bàn, khuôn mặt hết sức vui mừng, có lẽ cô dự đoán công ty mình sẽ sang một trang mới, bởi trời xui đất khiến thế nào mà thiếu gia ngành thời trang lại về công ty cô làm việc. Không biết trong đầu cô đang nghĩ gì? Một sự tính toán không hề nhẹ chăng:

– “Trước tiên, chúng ta xin chúc mừng anh Trần Quốc Mạnh, Giám đốc sáng tạo ra nhập Công ty Đẹp +”, Kiều Huyền mở đầu cuộc họp.

Tất cả các thành viên Ban Giám đốc vỗ tay sau khi Tổng giám đốc mở lời, duy chỉ có Thục Trinh là vỗ tay nhè nhẹ. Cô vẫn còn ấm ức vụ việc sáng nay, nếu vỗ tay to quá là không đúng với những điều mà cô đang nghĩ trong lòng.

Mạnh cười như Liên Xô được mùa lúa mạch, ngoác cả miệng ra. Nhưng khi nhìn đến Thục Trinh, tiếng cười đó im bặt luôn.

Dứt tràng pháo tay chúc mừng, Kiều Huyền vào việc luôn:

– Nhiệm vụ của Mạnh như đã nói trong buổi phỏng vấn ngày hôm qua. Cháu là người định hướng về sản phẩm cho công ty, lên ý tưởng về các bộ sưu tập. Như các năm trước, ngoài các sản phẩm mang tính chất truyền thống, mỗi năm công ty sẽ cho ra mắt 4 bộ sưu tập gồm: Xuân – hạ – thu – đông. Sắp tới sẽ là bộ sưu tập dành cho mùa Hạ, sẽ do Mạnh chủ trì. Các bộ phận khác gồm: Thiết kế, Truyền Thông, Kinh doanh cần phối hợp và hỗ trợ Mạnh để hoàn thành bộ sưu tập mùa Hạ ngay trong tháng này.

Mạnh xuýt nữa thì bỏ chạy, những tưởng làm Giám đốc sáng tạo là chỉ ngồi chơi chơi, nghĩ nghĩ ngợi ngợi chỉ chút xíu thôi. Ấy vậy mà vừa làm việc được có mấy tiếng đồng hồ đã phải nhận nhiệm vụ chủ trì việc ra mắt bộ sưu tập, Mạnh chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhưng cậu ta thông minh đột xuất bởi sau lưng mình vẫn còn có bà bô, người am hiểu về thị trường đồ lót có thể nói là số 1 Việt Nam. 2 tiếng buổi tối ngày hôm qua thôi, được mẹ chỉ giáo, Mạnh đã mang máng hiểu được phần nào đó ngành thời trang rồi.

Mạnh nói ngắn gọn:

– “Vâng, cháu nhớ rồi.”, rồi ngồi xuống len lén nhìn vào phần ngực của cô Kiều Huyền và bàn tay búp măng của Kim Liên, giám đốc Thiết kế. Còn cô Thu Thảo già và anh Tuấn Anh thì cậu chẳng thèm nhìn, không phải gu. Đương nhiên, Thục Trinh thì chỉ dám nhìn len lén thôi.

Tiếp theo là phần báo cáo công việc và những vấn đề của các bộ phận khác. Mạnh không quan tâm cho lắm, bởi có nghe cũng chỉ như nước đổ đầu vịt, chẳng hiểu cái mẹ gì.

Buổi đầu tiên đi làm của Mạnh là như vậy. Nói chung không có gì, mỗi cái va chạm với Thục Trinh trong thang máy là đáng nhớ thôi.

——

Buổi tối hôm đó về nhà, như thường lệ, ba người gia đình nhà Mạnh ngồi ăn cơm tối cạnh chiếc bàn ăn xoay to khủng bố. Cũng như thường lệ nốt, hai vợ chồng ông Đạt và vợ Tố Quyên ngồi một bên bàn, bên kia đối diện là Mạnh.

Theo như sự thống nhất của hai vợ chồng vào đêm hôm qua, Tố Quyên bắt đầu thực hiện kế hoạch “chữa bệnh 3 phút” cho con giai. Nghĩ thì dễ nhưng để thực hiện không hề đơn giản chút nào, không biết bắt đầu từ đâu. Không lẽ cứ sử dụng phương pháp thô sơ là trần truồng cho con nhìn để chim nó cửng lên. Rồi sẽ có một ngày như vậy, nhưng không thể vồ vập ngay được, phải từ từ dẫn dắt cuộc chơi, thô và lộ quá thứ nhất là mất hay, thứ 2 có khi lại thành ra cái phản tác dụng. Thằng Mạnh không phải là thằng không biết mùi đàn bà bao giờ, nó biết thừa là đằng khắc. Ấy thế phải tâm lý chiến, phải từ từ thì củ từ mới nhừ được.

Ngay đến chuyện đơn giản là không mặc áo lót trong bữa ăn buổi tối ngày, Tố Quyên đã phải cắn răng lấy quyết tâm lắm mới làm được, nếu như không có sự động viên và mà một chút khuyến khích của chồng lúc ở trên phòng ngủ, có lẽ Tố Quyên đã lồng cái áo lót vào bên trong chiếc váy ngắn mặc ở ngoài rồi. Ông Đạt vừa rồi còn định nêu ý kiến là bỏ luôn cả quần lót nhưng không dám nói, sợ vợ sốc mà bỏ luôn kế hoạch.

Vú bên trong không một thứ gì che chắn, hình hai bầu vú tràn đầy và căng mọng bị cái phần ngực váy ôm sát, núm vú hằn lên nhìn rõ mồn một. Ông Đạt thỉnh thoảng lén nhìn vợ, rồi lại lén nhìn sang con trai xem nó phản ứng như thế nào. Rõ rõ ràng ràng, Mạnh cũng có những điều bất bình thường. Cậu thường quay mặt đi sang bên trái hoặc bên phải, tránh nhìn trực diện về phía mẹ, nhưng, mỗi lần đổi mặt trái – phải thì ánh mắt không thể không liếc qua bầu vú. Biểu hiện nhỏ thôi, nhưng không qua nổi mắt cú vọ của ông Đạt.

Còn Tố Quyên, cứ mỗi lần ánh mắt Mạnh liếc qua phần ngực của mình, tim Tố Quyên như đập mạnh hơn một chút, có cảm giác tê tê ở sống lưng. Nói gì đi nữa, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lại là người chủ động làm việc này, nhưng đây là lần tiên Tố Quyên cố tình khoe thân thể của mình cho một người đàn ông ngoài chồng. Cảm giác ngoại tình xâm chiếm thật là khác biệt, nhất là chuyện “ngoại tình” này lại diễn ra ngay trước mắt chồng, hứng thú chồng hứng thú, thú vị đè lên thú vị.

Để thu hút ánh nhìn của Mạnh, Tố Quyên bắt chuyện:

– Mạnh, hôm nay đi làm buổi đầu tiên thế nào?

Ông Đạt cũng đặt đũa muốn nghe con nói về chuyện đi làm, nhưng hơn hết là muốn nhìn phản ứng của con khi bắt buộc phải nhìn vào mẹ để nói chuyện.

Mạnh kể lể sự tình:

– Tổng giám đốc yêu cầu con chủ trì vụ làm bộ sưu tập mùa Hạ. Mà con thì chưa biết bắt đầu như thế nào đây. Cái này mẹ phải chỉ cho con đấy.

Cả ngày hôm nay, Tố Quyên đã dành ra không ít thời gian vàng bạc của mình để nghiên cứu về cái gọi là Công ty TNHH thời gian Đẹp +, nơi con trai cô làm việc. Bởi cô biết chắc, mình phải là người đứng sau con trai, tư vấn cho nó thì nó mới tồn tại được ở cái công ty đó, mặc dù trong mắt Tố Quyên, công ty Đẹp + bé đến nỗi cô chẳng buồn để ý nữa.

– Đối với mỗi một công ty thời trang, ngoài các sản phẩm chủ lực, đại trà sản xuất thường xuyên trong năm thì đều đặn mỗi năm thường ra mắt các bộ sưu tập mới. Mục tiêu của việc ra mắt các bộ sưu tập mới không nằm ở lợi nhuận, nó nằm ở việc quảng bá thương hiệu công ty. Từ việc quảng bá này mà đẩy mạnh việc bán hàng. Đó là nguyên tắc.

Mạnh vừa ăn vừa lắng nghe, mắt vừa nhìn môi mẹ, vừa liếc xuống bên dưới để chiêm ngưỡng bộ ngực căng tròn trong áo bởi mỗi lần nói, mẹ đều chuyển động tay, có những động tác dang tay làm ngực ưỡn ra, như khoe bầu vú.

Tố Quyên nói tiếp:

– Vị trí của con làm là lên ý tưởng về bộ sưu tập, nó gồm có chủ đề, đối tượng khách hàng cụ thể. Từ đó mới ra được chất liệu, kiểu dáng và phương án truyền thông sản phẩm. Nói như thế, để con thấy được tầm quan trọng của cái “chủ đề” trong bộ sưu tập. Cái này con phải tự nghĩ ra, mẹ không giúp được.

Mạnh cãi:

– Nhưng con biết nghĩ thế nào, con chưa hiểu gì về đồ lót của phụ nữ cả, nhìn thì ……. nhiều rồi ……… nhưng ……………..

Tố Quyên xua tay:

– Nhìn thì nhiều nhưng chưa hiểu gì về đồ lót phải không?

Mạnh gật đầu trong khi ông Đạt tham gia vào cuộc trò chuyện:

– Thì em phải giải thích cho nó hiểu về đồ lót phụ nữ. Nó hiểu thì tự khắc nó biết phải làm gì.

Từ gợi ý của chồng, Tố Quyên nảy ra một cách làm rất hay, cái này gọi là nhất tiễn song điêu, vừa để con hiểu vấn đề chuyên môn, và đó cũng là một cách để cô “chữa bệnh” cho con. Tiện thế còn gì:

– Thôi được rồi, tí nữa mẹ sẽ chỉ cho anh hiểu về đồ lót phụ nữ.

Cái này hay à nha, Mạnh đang phân vân và cố gắng suy nghĩ trong đầu, xem mẹ chỉ bằng cách nào. Mẹ đương nhiên có nhiều đồ lót và am hiểu về nó, chỉ là cách mẹ chỉ thôi.

– Vâng.

Tạm gác chủ đề công việc sang một bên, ông Đạt hỏi thêm cho bữa ăn có phần thú vị:

– Này Mạnh, thế còn gì khác nữa ở công ty không?

Mạnh chống đũa suy nghĩ một hồi rồi ấp úng:

– Thực ra thì …. có một chuyện. Hôm nay, con làm cho một …….. cô gái ……. khóc.

Ùi, tưởng chuyện gì, chuyện làm cho một cô gái có bầu mới là chuyện lớn chứ, làm cho một cô gái khóc thì là chuyện bình thường như cân đường hộp mứt.

Ông bà Đạt cùng dướn mắt lên nhìn con:

– Thật sao? Cụ thể hơn đi.

– Thì con ……. vô tình …. vô tình ……… trêu cô ta, làm cô ta tức đến phát khóc. Mà con chưa có dịp để xin lỗi.

Nói về cách làm vừa lòng phụ nữ, có lẽ không ai qua mặt được ông Đạt, ông bố của cu Mạnh đây, ông nói ra kinh nghiệm của mình:

– Phụ nữ sinh ra là để đàn ông cưng chiều. Đến dùng một nhành hoa đánh phụ nữ cũng không nên nữa là.

Ông không nói vế sau của câu châm ngôn ngạn ngữ: “nhưng dùng xà beng mà nện thì được”.

Bà Tố Quyên như hiểu ra điều gì:

– Có phải con thích cô ta rồi không?

Mạnh giẫy nảy lên phản kháng:

– Không …. Làm gì có chuyện đó ……… Mẹ … chưa gặp …. cô ta đâu …… cô ta ……

Thấy con ấp úng, Tố Quyên càng nhận định phán đoán của mình là chính xác. Tưng đây tuổi đầu, có chuyện gì mà Tố Quyên chưa gặp đâu cơ chứ:

– Cô ta làm sao? Rất xinh ……….. hay rất …… xấu?

Tố Quyên nhấn mạnh từng chữ một càng làm Mạnh lúng túng. Thực ra Mạnh chưa có ấn tượng mạnh về việc xấu đẹp của Thục Trinh, cái làm cậu ấn tượng là quả bóp cổ:

– Không, cô ta không xấu. Mà cô ta …….. nặng …… gần bằng ……. mẹ ……………

Ui giời tưởng gì, Tố Quyên nặng khoảng 50 kg, chuẩn người phụ nữ Việt Nam, nghe con nói đến đây thì Tố Quyên tưởng con nói đùa:

– Gần bằng mẹ có gì đâu ……..

Rồi Mạnh nói tiếp:

– ……… và con cộng lại.

Ông Đạt phun miếng cơm đang nhai dở trong miệng. Bà Tố Quyên tí nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau:

– Uầy, nó là voi à?

Mạnh buồn rầu:

– Vầng, gần như thế. Cô ta còn ……… khỏe nữa.

Mạnh vẫn không dám kể chuyện ở thang máy, mất mặt lắm.

– “Và con trêu cô ta béo, thế nên cô ta mới khóc?”, Tố Quyên bênh vực phụ nữ.

– Con chỉ vô tình thôi. Chứ không có ý đấy.

– Mạnh này, mỗi người một điều kiện, một hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai. Con có biết là những người như cô gái ấy thường rất mặc cảm với thân hình của mình không? Họ thường có phản ứng rất dữ dội mỗi khi có ai đó đụng chạm vào khiếm khuyết của cơ thể họ, họ rất nhạy cảm với chuyện đó. Đừng có làm như vậy tội người ta.

Mạnh gật đầu cúi gằm mặt xuống dưới bàn ăn:

– Vâng, con hiểu rồi. Có dịp nào đó con sẽ xin lỗi cô ta.

Ông Đạt phân tích thêm cho đứa con trai thơ dại của mình nghe:

– Con biết phụ nữ đẹp là gì không? Không phải là thân hình cô ta, không phải là khuôn mặt cô ta như thế nào. Cái đẹp nhất của người phụ nữ chính là tâm hồn. Như mẹ con đây này.

Tố Quyên quắc mắt nhìn chồng:

– Thế anh chê em xấu người à?

– Không không không. Riêng em thì đẹp người đẹp cả tâm hồn.

Mạnh lẩm bẩm trong đầu:

– Vẻ đẹp tâm hồn! Vẻ đẹp tâm hồn. Lại có cả loại vẻ đẹp này nữa hay sao?

Bữa ăn cứ như vậy mà kết thúc, cả ba người đều mong bữa ăn này sớm kết thúc, để lát nữa, mẹ Tố Quyên sẽ chỉ dậy cho Mạnh biết thế nào là đồ lót?

— Hết bố nó chương 4 rồi —​