HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Chương 3: Loạn luân

– “Keeng! – Chúc mừng! Nào uống!”, cả nhà cụng ly chúc mừng, tiếng ông Đạt và cậu ấm Mạnh nháo nhào cười đùa. Ngay buổi tối hôm Mạnh được nhận vào làm việc tại công ty Đẹp +, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nhỏ gọi là chúc mừng. Trên cái bàn ăn rộng đủ cho cả 20 người ăn, bày la liệt đủ mọi sơn hào hải vị trên cuộc đời, một số món đơn giản thì do 2 bà giúp việc chuẩn bị, còn những món cầu kỳ khác thì đặt ở những nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố đi qua cầu Chương Dương mang sang đây.

Bà Tố Quyên cụng ly rượu vang Pháp cùng cả nhà, nhấm một ngụm rất nhỏ vừa đủ ướt đôi môi hồng, nhỏ vậy nhưng hơi rượu cũng làm gò má hơi ửng hồng lên một chút, càng làm cho bà trông nổi bật và đẹp. Lấy chiếc khăn mùi xoa LV, mà chấm chấm lên khóe mắt, bà đang khóc, khóc không phải vì khổ mà là vì mừng cho đứa con trai yêu quý của bà.

– “Kìa em, sao lại khóc?”, thấy vợ chấm nước mắt, ông Đạt quan tâm hỏi, một tay với sang bên kia, chạm nhẹ vào phần đùi hở của chiếc váy xẻ tà.

Mạnh đang ăn dở một ít trứng cá hồi phết lên lá xà lách cũng ngừng lại, cố nuốt thật nhanh rồi nhìn mẹ ở phía bên kia bàn ăn:

– Mẹ, đang vui sao mẹ lại khóc. Mẹ không thích con đi làm thì thôi. Mai con ở nhà chơi với mẹ. Được chưa?

Ông Đạt thấy thằng con dọa nghỉ việc, ông trầm mặt làm không khí có chút trùng xuống:

– Con chẳng hiểu gì mẹ cả. Mẹ khóc vì mừng đấy.

– “Thật thế hả mẹ?”, Mạnh rảo hoánh vừa đáp vừa cười.

Bà Tố Quyên đặt một tay mình lên tay chồng ở phần đùi, bà nhìn chồng âu yếm một cái rồi ưỡn thẳng lưng lên, nhìn lại con trai mình, cái thằng, đẹp trai hơn hẳn bố, chỉ mỗi cái là chẳng hiểu chuyện:

– Phải, mẹ mừng, mẹ khóc. Vì hôm nay, tự nhiên mẹ thấy con trai mẹ trưởng thành hơn, không còn phải là thằng lông bông nữa. Có công ăn việc làm như con nhà người ta rồi. Hix hix hix!!!!!

Trên bàn ăn, có rất nhiều đĩa sơn hào hải vị mà chưa ai động đũa cả. Bàn thức ăn này, hai chục người ăn con không hết, huống hồ giờ chỉ có 3 người, trong đó người phụ nữ duy nhất Tố Quyên hầu như chỉ ăn nhẹ một ít rau, bà rất biết chăm sóc cho bản thân, nhất là trong vấn đề ăn uống. Không khí trầm xuống từ nãy đến giờ khi bà Tố Quyên rơm rớm nước mắt, làm hai bố con cũng không còn tâm trạng mà ăn uống nữa.

Mạnh đặt đũa xuống, hắn cũng có sự trầm tư nhất định chứ không phải là không. Bảo hắn dốt, ừ thì dốt, bảo hắn dại, ừ thì dại. Nhưng hắn cũng không phải là đứa thiểu năng, vô tri vô giác. Hắn cũng có suy nghĩ và cảm xúc riêng của mình. Mà cái thông minh nhất của hắn mà không phải ai cũng hiểu, kể cả bố mẹ, người đã chăm bẵm hắn từ khi mới đỏ hỏn tới giờ. Đó là, Mạnh biết mình là ai.

Mạnh ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất từ bé đến giờ luôn. Thấy biểu hiện của Mạnh như vậy, bà Tố Quyên và ông Đạt có chút bất ngờ, họ chăm chú xem ông con nhà mình định nói cái gì mà có thái độ lạ lẫm như vậy. Chuyện con có việc làm đã làm ông bà xuýt ngất vì sướng rồi, giờ còn thay đổi nữa là ông bà chóng mặt chết à nha. Mạnh hắng giọng một cái rồi nói rành rọt:

– Bố mẹ này! E hèm! Thực ra thì ……. không phải vì mẹ ép mà con đi xin việc đâu. Con …. Con …. Chán chơi bời rồi. Con muốn đi làm. Chơi mãi cũng chán.

Ông Đạt lắp bắp nhìn vợ:

– Em …. Em ….. em ….. em … nhìn kỹ xem có phải đây là thằng Mạnh nhà mình không?

Bà Tố Quyên tròn căng mắt nhìn sang bên Mạnh, mồ hôi bà lấm tấm trên trán vì căng thẳng suy nghĩ xem có phải đây là thằng con chỉ biết chơi và chơi của mình hay không? Bà gật đầu:

– Hình như là nó đấy anh ạ. Không nhầm được đâu, con em em biết mà.

Biết bố mẹ đang trêu mình, Mạnh ngượng bà con ạ. Quả thực hắn hình như không phải là chính mình khi nói ra những điều trên. Cơ bản đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện một cách nghiêm túc với ông bô bà bô, hắn giận lẫy:

– Bố mẹ!!!!!!!!

Ông bà Đạt không đùa nữa, trở nên nghiêm túc, lấy lại phong thái là các doanh nhân top ten của Việt Nam, nghiêm nghị. Ông Đạt mở lời trước:

– Tốt, chỉ cần con muốn làm việc, bố mẹ sẽ tạo điều kiện cho. Giờ con bỏ ngay cái công ty vớ vẩn mà con vừa mới xin việc sáng nay đi. Về tập đoàn của bố, tập đoàn bất động sản lớn nhất Việt Nam. Bố sẽ cho con làm Trưởng phòng kinh doanh, không, Phó Tổng giám đốc. Mà không. Bố quyết luôn. Bố sẽ cho làm Tổng Giám đốc điều hành. Giúp việc cho con sẽ làm một ban trợ lý. Ở tập đoàn, con chỉ dưới mình bố, còn trên 1 vạn cán bộ công nhân viên. Rồi vài năm khi con cứng cáp, bố sẽ sang tên cổ phần cho con. Con sẽ trở thành Chủ tịch tập đoàn. Thế nào?

Ông Đạt còn chưa tự sướng xong thì quý bà Tố Quyên chen ngang:

– Không về làm chỗ bố. Về làm chỗ mẹ. Mẹ sẽ đào tạo con trở thành vua hàng hiệu. Con sẽ được đi khắp nơi trên thế giới. Tiếp xúc với giới thượng lưu, giới tinh hoa và với các văn nghệ sĩ hàng đầu thế giới và Việt Nam. Công ty mẹ toàn người mẫu, hoa hậu, con thích đứa nào, chỉ cần chỉ mặt, việc còn lại để mẹ lo.

Có những người, sinh ra đã định sẵn số hưởng, Mạnh may mắn là con trong gia đình này, Mạnh đương nhiên có một tương lai sáng lạng mà có người cả đời phấn đấu cũng không thể bằng một góc nhỏ.

Để mẹ nói xong, Mạnh mới lên tiếng, như một người đàn ông thực thụ:

– Không! Con không làm chỗ bố, con không làm chỗ mẹ. Con muốn đi trên con đường riêng của mình. Con muốn thử sức ở cái công ty sáng nay vừa xin việc. Mong bố mẹ ủng hộ con?

Lần này thì thực sự là vợ chồng ông Đạt ngạc nhiên, một dấu hỏi to đùng vừa hiện ra trong đầu bọn họ, “Cái thằng đẹp trai đang ngồi phía bên kia bàn ăn có thực sự là con trai của mình không?”, Mạnh cho bố mẹ đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, chỉ trong một bữa ăn. Hai ông bà nhìn nhau không nói một lời, ánh mắt trao nhau đầy vẻ nghi ngờ. Họ là những người từng trải, lại là người thành công trên thương trường. Trong xã hội, họ cũng là những người được người khác nể trọng. Đương nhiên hiểu biết của họ về mọi mặt không phải tầm thường, họ biết, để thằng con trai họ thực sự trưởng thành, cái nó cần không phải là bố mẹ tạo điều kiện cho như thế nào, mà chính bản thân nó phải trải nghiệm, phải ngẫm, phải nghĩ và tự đúc rút ra được mới nên thân. Hay nói đúng hơn, con trai họ cần phải va vấp với cuộc đời, với mọi mặt của cuộc sống. Thời điểm này, nó đi làm ở một công ty bất kỳ, là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu gì. Đương nhiên ông bà Đạt đồng ý, chỉ là vì quá bất ngờ mà tạm thời chưa thể xoay chuyển suy nghĩ ngay được thôi.

Bà Tố Quyên nghiêm túc hỏi con:

– Tại sao con lại chọn công ty đó. Điều gì làm con ấn tượng vậy? Có phải ở đó có gái đẹp không?

Ông Đạt thêm vào:

– Mẹ hỏi đúng đấy. Gái đẹp thiếu gì đâu. Công ty mẹ đầy.

Bà Tố Quyên lườm chồng một phát. Bà rất hạn chế ông chồng của mình đến công ty. Quả thực, công ty của bà Tố Quyên toàn người mẫu và hoa hậu làm việc cả, họ đại diện cho các thương hiệu, cho các nhãn hàng. Với lại trong lĩnh vực thời trang, đương nhiên cán bộ nhân viên làm việc cũng ở đẳng cấp khác.

Mạnh trầm xuống, từ lúc từ Công ty Đẹp + trở về nhà vào buổi sáng nay, cả buổi chiều, trong đầu Mạnh cứ tua đi tua lại những sự kiện đã diễn ra lúc ban sáng, từ lúc gặp bác bảo vệ già, gặp em lễ tân, chuyện trong thang máy, buổi phỏng vấn cho đến lúc về gặp cô lao công nhà vệ sinh. Tất cả vỏn vẹn có hơn một tiếng đồng hồ, ấy vậy mà bao nhiêu sự kiện đã diễn ra, sinh động và nhiều cảm xúc. Tất cả như những giọt mưa rào tưới vào tâm hồn đơn điệu của Mạnh bấy lâu nay:

– Đó là bác bảo vệ và cô lao công.

Ấn tượng mạnh nhất của hắn không phải là em Ánh Hồng có nốt ruồi ở môi, không phải cô Tổng giám đốc xinh đẹp Kiều Huyền, cũng không phải chị Giám đốc bộ phận thiết kế có đôi bàn tay búp măng Kim Liên. Những người đẹp đó, đối với Mạnh chỉ là sự thoảng qua, đời hắn gặp quá nhiều những người còn hơn thế rồi. Còn một người nữa cũng để lại không ít cảm xúc mạnh mẽ mà hắn không dám nói ra cho bố mẹ biết, vì Mạnh lo bố mẹ khi biết chuyện xảy ra trong thang máy sẽ không cho Mạnh đi làm ở đó, là Thục Trinh.

Cả hai vợ chồng cùng đồng thanh nói, họ những tưởng ấn tượng mà Mạnh có được sẽ là cô này xinh thế này, cô kia đẹp thế kia chứ:

– Bảo vệ và lao công ???????

Mạnh gật đầu:

– Vâng, lúc mới vào, con gặp một bác bảo vệ tên là Chỉnh. Bác ấy già rồi bố mẹ ạ, chắc khoảng hơn 60 tuổi, cái tuổi đáng ra phải được nghỉ hưu, được an hưởng tuổi già. Ấy vậy mà bác ấy vẫn phải làm 12 tiếng một ngày. Lương hình như được 6 triệu gì đó. Rồi lúc con về, con gặp một cô lao công tên là Hoa. Cô ấy chắc cũng chỉ hơn mẹ vài tuổi. Nhưng khuôn mặt cô ấy, con không thể quên được, đó là một khuôn mặt khắc khổ, đen xẹm vì cháy nắng. Bàn tay chai sạn, săn quắt lại, chắc là vì phải lao động vất vả. Lương chắc cũng không cao hơn bác Chỉnh. Với 6 triệu một tháng, không biết họ sống như thế nào, bởi nếu con có số tiền đó trong tay, con không dám đi ra ngoài đường.

Bà Tố Quyên lấy khăn mùi xoa chấm giọt nước mắt vừa mới rỉ ra ở khóe mi cong, bà nhìn ông Đạt gật đầu:

– Con mình lớn thật rồi anh ạ. Em hạnh phúc quá!

Ông Đạt cũng gật đầu đáp lại vợ, ông cũng như bà chứ, cũng mừng lắm. Cha mẹ sinh con giời sinh tính, đạo lý này ông bà không phải không biết. Phận làm cha làm mẹ, cũng chỉ biết tạo những điều kiện tốt nhất có thể cho con mà thôi, không thể sống thay con mãi được. Ông bà nhiều tiền, đương nhiên, nhưng tiền không phải là có thể mua được mọi thứ, nhất là những thứ trừu tượng mà người ta vẫn hay gọi là: Giá trị cuộc sống.

– Bố mẹ đồng ý cho con làm ở công ty này. Bố mẹ hy vọng rằng con sẽ tích lũy được kinh nghiệm và kiến thức. Nhưng con luôn phải nhớ cho bố mẹ điều này, tương lai của con chính là người thừa kế sự nghiệp của bố và mẹ, thừa kế truyền thống của gia tộc ta từ nhiều đời nay để lại. Nhớ chưa con?

– “Vâng ạ”, Mạnh gật gù đồng ý, bởi hắn thực sự biết mình là ai mà.

Bà Tố Quyên muốn hỗ trợ con theo cách rất riêng của mình:

– Nào, giờ nói cho mẹ nghe, con làm ở cái công ty gì ấy nhỉ?

– Là công ty TNHH Thời trang Đẹp +, chuyên về thiết kế và sản xuất đồ lót. Mẹ nghe tên công ty này chưa?

Bà Tố Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Thực sự mà nói, ở Việt Nam cũng như trên thế giới, công ty về sản xuất thời trang thì có vô số, bà chỉ nhớ được các công ty lớn trên thế giới mà thôi, còn những công ty làng nhàng kiểu như Đẹp + chưa có cơ hội được bà quan tâm:

– Chưa từng. Con làm gì tại đó?

– Giám đốc Sáng tạo, chắc họ nhận con vì con học Tâm lý bán thụ động bên Anh. Cái này mẹ phải giúp con, con chưa hiểu mình phải làm gì. Tài liệu về công ty con để trên bàn, tí mẹ xem rồi bảo con nhé.

Bà Tố Quyên gật đầu, giúp con bà đâu có nề hà việc gì đâu, cái việc tréo ngoe là giúp con chữa bệnh 3 phút bà còn đang phân vân trong đầu là có nên làm hay không, huống hồ chỉ là bầy cho con làm việc đúng chuyên ngành của mình, bà gật đầu:

– Ừ, lát mẹ xem. Tối nay anh lên phòng mẹ, mẹ bầy cho. Giờ cả nhà ta ăn cơm thôi, nguội hết thức ăn rồi.

Bữa tiệc mừng cậu ấm tìm được việc làm giờ mới thực sự bắt đầu.

————

Gần 2 tiếng đồng hồ vừa qua, ông Đạt nằm trên giường nhìn vợ mình chỉ dậy những đường cơ bản về thị trường thời trang trên thế giới cũng như ở Việt Nam, chỉ dậy những điểm yếu, điểm mạnh của các công ty thời gian trong nước, rồi tập trung ở phân khúc đồ lót phụ nữ trên thị trường hiện nay. Hai tiếng đồng hồ đó với ông dài như hàng thế kỉ mà cũng ngắn tựa như vài giây đồng hồ, bởi cảm xúc đan xen cực kỳ lẫn lộn, lúc ông thế này, lúc ông lại thế kia.

Bởi, ông đủ tinh tế để nhận ra rằng, có một sự thay đổi nhỏ ở vợ khi ngồi đàm đạo với con trai. Bình thường, bao nhiêu năm nay, bà Tố Quyên mặc dù biết cách ăn mặc đẹp, thậm chí là rất sexy nhưng trước mặt con, bà luôn ăn mặc chỉnh tề, kín đáo, kể cả khi ở nhà. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, không khó để ông biết, bà không mặc áo lót. Đường viền ở mông bà hằn lên chiếc váy liền thân báo hiệu cho ông biết bà vẫn mặc quần lót, nhưng đó là cái quần lót mỏng hơn cả tờ giấy, nhìn vào chiếc quần lót này có thể thấy rõ từng lỗ chân lông ở phía trong.

Chưa hết đâu, cử chỉ của bà cũng khác hơn so với bình thường. Những động tác ưỡn ngực, ngoáy mông, đảo chân liên tục ngay trước mặt con, kín đáo thôi, khéo léo thôi nhưng cũng đủ để ông biết đó không phải là hành động mà một người mẹ dành cho đứa con trai trưởng thành của mình. Đó là hành động của giống cái gạ tình giống đực một cách nhẹ nhàng.

Ông Đạt đấu tranh nội tâm dữ dội, nằm nhìn vợ và con trai mà ông đăm chiêu suy nghĩ mông lung. Chính ông phải kéo cái chăn mỏng đắp lên ngang thân người, trên tay vẫn cầm chiếc Smart Phone nhưng thực sự ông không biết mình đang đọc gì trên đó. Bởi toàn bộ suy nghĩ của ông đang tập trung ở đôi nam – nữ ở ngay gần kia, chỗ cái bàn làm việc nhỏ cách chỗ ông nằm chỉ vài mét.

Ông hưng phấn buồi dựng đứng như cột cờ dưới cái chăn mỏng bởi ý nghĩ vợ mình đã bắt đầu hành động chữa bệnh cho con theo ý tưởng mà ông nảy ra trong đầu hôm rồi. Càng hưng phấn hơn nữa khi mỗi lẫn vợ mình đổi chân, hai cái đùi thon dài trắng hồng tách ra hai bên một khoảng thời gian không nhỏ, cái váy liền thân có tà đến giữa đùi không đủ dài để có thể che được những bộ phận bên trong. Cái liếc mắt thật nhanh của ông vài lần bất chợt, ông nhìn thấy thằng Mạnh có lén nhìn xuống khu vực đó. Ở góc nhìn của ông không thấy được đũng quần của thằng Mạnh có thay đổi gì không? Nhưng ông đoán chắc, nếu là đàn ông, ai nhìn vào háng vợ ông, nhìn vào cái quần lót mỏng gần như trong suốt ấy thì đều cửng tếu cả. Thậm chí những kẻ yếu sinh lý có khi còn xuất tinh nữa.

Từ hưng phấn, ông lại chuyển sang cảm giác ghen. Là một người đàn ông quyền lực, nức tiếng thiên hạ. Ông có mọi thứ tốt nhất trên cuộc đời này, và cái mà ông quý nhất chính là người vợ yêu kiều kia. Hơn hai mươi năm nay, cuộc sống vợ chồng ông có thể nói là viên mãn, về tất cả mọi mặt. Từ tình yêu tới tình dục, cả hai người đều hòa hợp. Nay, chính ông lại đang chứng kiến cảnh vợ mình, ngay trong tầm mắt mình lại đang dẫn dụ một người đàn ông khác. Thằng Mạnh có là con trai mình đi chăng nữa, nhưng nó vẫn là đàn ông. Đàn bà cởi truồng dạng lồn cho nó địt có đến cả trăm rồi, mà mẹ nó, mẹ đẻ nó cũng chỉ là đàn bà mà thôi. Ông ức chế, định vùng dậy, ít nhất là chạy trốn khỏi đây, để không phải nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng người đàn bà thuộc quyền sở hữu duy nhất của mình đang dần dần rời xa, rơi vào vòng tay người khác.

Hai luồng tư tưởng ấy cứ vào rồi ra, đan xen lẫn nhau, chiến đấu không phân được thắng bại. Trên đầu ông thì đau khổ, tức giận, ghen tuông. Nhưng phía bên dưới, dương vật cứng ngắc, ấm nóng, không động chạm gì vào nhưng ông có cảm giác sung sướng không khác gì mình đang được một bàn tay nào đó vuốt ve, được đôi môi nào đó ngậm vào nhả ra, được cái lưỡi dài nào đó liếm từ trên đỉnh lỗ sáo xuống tận hai hòn bi. Máu trên cơ thể của ông như dồn hết xuống thân buồi làm nó căng đến độ tê rần, giần giật như trực muốn xuất tinh.

Khi ông đấu tranh giữa thoái và lui, giữa dừng lại và bước tiếp, thì có một ý nghĩ quyết định bên nào sẽ thắng lợi xuất hiện. Đó là bổn phận làm cha. Ông yêu quý thằng Mạnh, đó là lẽ đương nhiên, bởi ông là cha nó. Nó là đứa con trai duy nhất của ông, người sẽ tiếp nối cuộc đời ông. Giờ nó đang có bệnh, là cha, ông phải có trách nhiệm giúp con. Nó bị bệnh gì đó mà nếu có phải đánh đổi cả gia tài mới chữa được ông cũng không một giây suy nghĩ. Nhưng oái ăm thay, cái bệnh này của nó, dùng tiền đâu có chữa được. Nếu để một bao tải tiền đô trước mặt nó mà làm cho buồi nó cứng lên được, làm cho nó kéo dài sự xuất tinh thì dễ dàng biết bao.

Cuối cùng, ông lén hai mẹ con cho một tay xuống luồn vào trong chăn, chạm nhẹ vào dương vật của mình. Đến ông còn kinh hãi khi tay mình chạm vào buồi, ông xuýt xoa: “sao nó cứng và ấm thế nhỉ? Chưa bao giờ thế này”.

Tố Quyên đóng cửa phòng tiễn con trai, trước khi quay mặt về phía chồng, Tố Quyên tự lấy tay đưa lên mặt xoa, bởi bà biết, khuôn mặt mình chắc chắn là đang ửng hồng. Đúng như ông Mạnh nhận định, vừa rồi, không ít lần bà cố tính làm những động tác gợi dục để xem phản ứng của cả hai người đàn ông trong đời bà. Chồng thì bà chưa biết sẽ ra sao, bởi chưa có thời gian. Nhưng con trai, thằng Mạnh, nó có phản ứng rất đàn ông khi vài lần vô tình nhìn thấy quần lót của bà. Nếu bà không nhầm, chiếc quần lót mỏng manh mà bà đang lồng nó vào háng đã ướt đẫm, dính nhễu vào phần da thịt mềm mại ở bướm rồi.

Chuyện chữa bệnh cho Mạnh bà đã suy nghĩ rất nhiều, bà cũng đấu tranh giữa có nên và không nên. Giữa làm và không làm. Xét theo góc độ lý trí, đương nhiên không nên làm một việc trái với luân thường đạo lý. Theo hiểu biết của bà, chuyện loạn luân giữa mẹ và con trai không phải là không thể xảy ra trên cõi đời này. Từ Tây đến Ta, từ quá khứ đến hiện tại và có thể trong cả tương lai nữa, đã có biết bao chuyện loạn luân mẹ con xảy ra. Điểm chung của những câu truyện ấy là sự thiếu thốn về tình dục, cộng với hoàn cảnh đẩy đưa. Nhưng riêng đối với bà, bà có nhu cầu tình dục, cao hơn so với những người phụ nữ bình thường khác, nhưng bà luôn được đáp ứng một cách rất đầy đủ bởi người chồng của mình, thế nên, chắc chắn một điều, nếu có làm gì đó chữa bệnh cho thằng Mạnh, thì không phải vì lý do thiếu thốn.

Nhưng xét theo góc độ người mẹ, bà thấy mình cần phải có trách nhiệm giúp đỡ con trở thành một người đàn ông hoàn hảo, không khuyết tật. Nó là đứa con trai duy nhất của bà, bà nâng nó như trứng, hứng nó như hoa. Nó lại ngoan ngoãn và bà biết, nó rất yêu mẹ. Chỉ nghĩ đến cảnh các cô gái bĩu môi khinh bỉ nó mỗi lần làm tình xong là máu trong người bà sôi lên sùng sục. Đó chính là một sự xúc phạm không hề nhẹ đối với bà. Sự hoàn hảo, bà chính là một tuýp người đam mê sự hoàn hảo. Có lẽ công việc và cuộc sống bấy lâu nay của bà vô tình tạo cho bà cái suy nghĩ đó.

Một vấn đề rất nhỏ, nhưng cũng góp phần làm cho bà có quyết định của mình. Một cái gì đó rất khó giải thích một cái cặn kẽ, thuộc về vấn đề tâm lý. Bà không thể phủ nhận được, có một thứ gì đó rất hấp dẫn, như một ma lực vô hình mỗi lần bà nghĩ về chuyện loạn luân với thằng Mạnh. Chưa nghĩ sâu nghĩ xa đến chuyện thằng Mạnh dùng buồi của nó chọc vào trong bướm, chỉ nghĩ đến việc đơn giản là mình úp mở phô bầy các bộ phận nhạy cảm trên người cho nó nhìn thôi, thì bà đã có hưng phấn rồi. Hưng phấn một cách kỳ lạ, khác hẳn với hưng phấn trong tình dục khi bà làm tình với chồng. Bằng chứng chân thực nhất vẫn còn ẩm ướt dưới háng bà. Chẳng phải vừa rồi đó sao? Bà thử chồng, thử con, nhưng cũng chính là thử xem bản thân mình như thế nào. Nếu thằng Mạnh không lén nhìn, mà nó mạnh dạn nhìn chằm chằm vào háng khi bà đổi chân, có lẽ bà cũng không thể cản nó được, bởi có thể bà sẽ cực khoái.

Người cuối cùng cần phải biết phản ứng ra sao? Đó chính là chồng. Bà Tố Quyên quay lưng đi về phía giường, bà không quên với tay tắt bóng điện sáng, bật bóng điện mờ, bởi giờ cũng là giờ đi ngủ của hai vợ chồng.

– Sao anh không ngủ trước đi, cũng muộn rồi.

Ông Đạt tắt máy điện thoài, dang một tay ra chờ vợ xà vào lòng. Lúc nào cũng vậy, hai vợ ít nhiều cũng phải dính đến nhau một chút mới có thể đi ngủ được.

– Anh chờ em.

– “Chờ làm gì?”, bà Tố Quyên nũng nịu, lấy lưỡi liếm mép cho bớt khô nhưng cũng là động tác đầy ẩn ý. Bà xà vào nằm song song với chồng.

Ông Đạt cầm bàn tay ngọc của bà Tố Quyên rồi kéo nó vào đặt lên dương vật căng cứng của mình, chiếc chăn đắp hờ nãy giờ đã được ông đẩy sang bên cạnh:

– Biết rồi còn hỏi.

Không bất ngờ khi dương vật của chồng đã ở tình trạng cương cứng, bà Tố Quyên chỉ bất ngờ bởi hôm nay nó cứng hơn và ấm đến độ có cảm giác nóng hổi, mặc dù vẫn còn một lớp quần đùi che đậy:

– Khiếp, làm gì mà đã cứng thế này. Hôm qua vừa mới …….

Chưa nghe vợ nói hết câu, ông Đạt đã vùng dậy như thằng ăn phải bả, ông thành thục làm một đường trườn từ dưới lên trên, kết quả là cái váy liền thân của Tố Quyên đã không còn ở trên người, mắc lại phía trên che kín đầu. Đúng như ông Đạt phán đoán, vợ ông không mặc áo ngực. Cặp vú trắng nõn nà, căng mịn, núm vú nhọn hoắt chỉa thẳng lên trời hiện ra trong ánh điện mờ mờ của căn phòng. Ở bên dưới, chiếc quần lót mỏng như không thể mỏng hơn mầu trắng, nước lồn từ bên trong rỉ ra đã nhiều đến độ làm cho vải quần dính bết vào lồn, đám lông lồn đen nhánh ẩn hiện bên trong. Ông Đạt chưa cần giở lồn vợ ra đã biết lồn vợ nhiều nước lắm rồi, mùi dâm thủy nồng nàn quen thuộc sực vào mũi ông.

Bà Tố Quyên ú ớ chưa kịp phản ứng gì với hành động của chồng thì toàn bộ thân hình đã gần như là lõa thể. Bà nào có tiếc ông một phát địt cơ chứ, chuyện hàng ngày của hai vợ chồng, bản thân bà còn đang tưng tức dưới háng, muốn chồng làm chuyện ấy ngay. Nhưng theo cái cách này thì đúng là chưa bao giờ vợ chồng bà từng làm. Nếu ai đó bên ngoài có nhìn vào lại tưởng là bà đang bị hiếp dâm.

– Từ từ anh …….. từ từ ……… Em có chuyện muốn nói ……….

– “Soạp”, ông Đạt vén một đáy quần lót sang một bên rồi thọc lưỡi vào cửa mình của vợ rồi húp một cái đầu tiền. Nước lồn ngầy ngậy, beo béo, thơm thơm của vợ ùa vào miệng như thác lũ. Ông nuốt sạch bách thứ nước thơm ngon ấy. Lồn vợ ông là nhất, không một ai có thể bằng, sạch sẽ, hồng hào, nhỏ xinh như gái mới lớn. Nếu chỉ nhìn vào lồn thôi, chắc chắn ai cũng có thể đoán nhầm tuổi của người sở hữu nó.

Buồi đã căng cứng và nứng từ nãy đến giờ, ông Đạt không thể chịu đựng thêm được nữa. Ông không dám khẳng định là lồn vợ đã trơn, nếu biết trước như vậy ông cũng không cần phải dùng biện pháp liếm lồn kích thích như vừa rồi đâu. Dạng hai chân của Tố Quyên sang 2 bên, ông Đạt nhanh chóng cởi cái quần đùi của mình vứt sang bên cạnh, cây dùi cui 17cm lực lưỡng, bóng loáng của ông được giải thoát. Như một phản xạ có điều kiện, lập tức đầu buồi nhằm hướng cửa âm đạo ở phía trước mà xông tới một cách hùng dũng.

– “Ọc, sụt………..”, chỉ với một cái nhấn nhẹ nhàng, đầu buồi lách qua cửa lồn trôi tuột vào tận cùng bên trong.

Tố Quyên rú lên sung sướng, cuối cùng thì cái ngứa râm ran, âm ỉ từ trong sâu thẳm tâm lồn cũng phần nào được giải phóng, đầu buồi đi đến, vách âm đạo biết đến đấy, cơn ngứa dịu dịu dần đi:

– “AAAAA ………… Anh ơi ……. Em sướng. Nữa đi anh …….. em thèm ……. Aaaa …….”, vừa rên Tố Quyên vừa cởi nốt cái váy vướng ở trên đầu mình ra để nhìn cho rõ cảnh tượng ở phía bên dưới, chiếc quần lót vắt ở gót chân rung rung trên không trung theo nhịp rung của chân.

Ông Đạt đều đặn nhịp vào lồn vợ, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh của vợ vừa rồi trước mặt con trai. Một hồi sau, ông đổi thế, đặt hai chân vợ xuôi xuống mặt giường, toàn bộ cơ thể của ông đè lên trên người vợ, ngực ông tì vào vú làm nó bẹp ra hai bên, miệng ông ở cạnh tai vợ, ông thủ thỉ nhưng cũng không quên nhiệm vụ chính là hẩy mông địt:

– Em bảo có chuyện gì muốn nói?

Đang trong cơn sướng, sự ngượng ngùng bị trạng thái thần kinh kích động làm cho giảm bớt, những điều khó nói sẽ trở nên dễ dàng hơn vào lúc này, Tố Quyên vòng tay lên phía trên ôm chặt vào lưng chồng bấu nhẹ móng tay làm hằn lên những vết ửng đỏ:

– Ư…. ư … ư….., Tại sao buồi anh hôm nay cứng thế, ưm…. ưm…… ưm…., lại nóng nữa, khác hẳn mọi hôm? …… ư ư ư ……. ư ư ư ………..

Ông Đạt đương nhiên biết nguyên nhân là tại sao, nhưng ông nào dại mà nói ra miệng, chẳng lẽ lại nói là: “Vì anh nhìn thấy em cho thằng Mạnh xem quần lót nên nứng?”, ông hỏi ngược lại vợ:

– Thế tại sao? Hự …. Hự …. Hự ……. Lồn em lại có nước …. sớm thế …..ự …. ự …. ự ………?

Nghe chồng hỏi, Tố Quyên thoáng giật mình, bà không muốn chồng biết chuyện xảy ra với cơ thể bà trong lúc giảng bài cho Mạnh, nhưng xem chừng không giấu nổi chồng nữa rồi. Với cái dương vật nóng hổi của chồng, bà hy vọng rằng, chuyện mà mình nói ra sau đây sẽ không có vấn đề gì, bởi nếu kết quả của phép thử là chồng ghen, tức tối thì buồi sẽ không thể cứng được:

– Chuyện ….. chữa ….. bệnh … cho thằng Mạnh. Hôm trước ……… ư ư ư ………. Anh có nói là …. Ư ư ư ư ………….. Ý …. Anh ….. là gì ?????????

Đang đà hưng phấn, lại phầm phập trong lồn vợ, ông Đạt có sợ vợ đi thế nào chăng nữa, thì ông cũng biết rằng, những lúc như thế này, người phụ nữ sẽ mềm yếu nhất, dễ bảo nhất, họ có thể từ sư tử cái biến thành một con thỏ bông xinh xắn dễ thương. Ông tận dụng cơ hội hiếm hoi này để nói toạc ra cái suy nghĩ của mình:

– Là …… em ……. giúp …… con nó ….. chữa bệnh được không?

Nghe lời thẳng thắn của chồng, Tố Quyên đã nứng lại càng nứng hơn, nàng cũng ưỡn lồn lên phía trên để đón những cái dập xuống của chồng:

– Ư ư ư ư ư …… Anh có biết nếu em làm thế…… thì ….. sẽ …. Ưm ưm ưm …… sướng ……… sẽ phải như thế ….. nào không?

– Pẹp ….. pẹp … pẹp …… Biết.

Lồn Tố Quyên ọc nước ra một đợt nữa, hình như bà vừa tới một cơn cực khoái nho nhỏ, làm nền tảng cho sự bùng nổ trong giai đoạn nước rút:

– Em sướng ……. Buồi anh vào sâu quá ………… ư ư ư ….. nữa đi …. Anh không ghen sao?

Câu hỏi đó chính bản thân ông Đạt cũng đã tự hỏi mình vừa nãy, và ông đã có câu trả lời, nay nói lại cho vợ nghe:

– Không …………. Nó ….. là con mình mà ………… hự hự hự.

Tố Quyên lật ngửa chồng xuống, đổi tư thế, hai vợ chồng gọi là vui xuân mới không quên nhiệm vụ, vừa nói chuyện những vẫn địt nhau pằm pằm. Lại hứng thú hơn mới chết chứ. Tố Quyên leo lên trên, dạng hai chân ra hai bên, một tay với xuống tóm buồi chồng chỉnh thẳng đứng hướng về phía cửa lồn mình. Tố Quyên từ từ ngồi xuống, buồi lách vào cửa âm đạo chui tọt vào bên trong. Nhẹ nhàng uốn éo hông, Tố Quyên chơi thế xay lúa trên buồi chồng, vừa địt vừa nói, giọng rỉ rê ma mị phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp:

– Như thế …. Ư ư ư …. là …. loạn …….. luân đấy. Anh có biết không? Ưm ưm ưm ….. sao hôm nay buồi anh nóng thế, làm lồn em ấm quá.

Chữ “loạn luân” vừa phát khỏi miệng của Tố Quyên thì cả hai vợ chồng dường như kích hoạt thêm một cấp độ sướng, ông Đạt không kiềm chế được hẩy mông ngược lên phía trên, Tố Quyên cũng không thể sàng xẩy nhẹ nhàng mà nhấc mông lên phía trên rồi dập mạnh xuống từng nhát một, tay còn lại cũng không quên tự bóp vào chính vú của mình, thậm chí còn cấu đầu ti đến xuýt chút nữa thì rỉ máu.

– Ọp ọp ọp ………….. Như thế này mới ….. là ….. loạn ….. luân. Còn nếu chỉ …. cho nó nhìn thôi thì ….. không phải ……. Hự hự hự. Lồn em …. Bóp kìa …. Sướng buồi anh ……….

Tố Quyên nghĩ sâu nghĩ xa, tin vào bản thân mình nhưng không có nghĩa là Tố Quyên sẽ tin vào Mạnh, ngộ nhỡ:

– Nhưng nếu ……….. nó …… không ……. kiềm chế được ……….. nó …… hiếp …. thì sao? ….. AAAAA ….. Anh ơi, nhanh lên ….. em sắp sướng rồi …….. sao hôm nay sướng thế ………….

Ông Đạt cũng rú lên theo vợ, ông chuẩn bị bắn tinh, kìm nén có đến mấy, thần thánh có đến mấy cũng không thể chịu nổi trong hoàn cảnh này, mọi giác quan, từ thể xác đến tâm hồn đều bị kích động một cách kịch liệt theo một cách không thể ngờ tới được. Ông ngồi dậy ôm chặt vợ vào lòng rồi cố gắng địt lên, trong khi vợ ông cũng địt thật mạnh xuống, cả hai ăn nhập với nhau không lệch một ly nào:

– Hự hự hự ….. nó …. cũng địt ……. vào lồn em ….. như anh á?

Tố Quyên luống cuống, nói huỵt toẹt ra cái cảnh mà bà đang tưởng tượng trong đầu mình, không ngại ngần, không e ấp:

– Vâng …… nó …… cũng dùng buồi nó ………. địt vào trong lồn em ….. như thế này …. thì sao? Aaaaaaaa …………… Nhanh lên anh. Em lên rồi ….. aaaaa …. Trả lời em ….. nhanh đi ……………. Aaaaaa. Sướng lồn quá …….

Không kiềm chế được nữa rồi, ông Đạt dập mạnh những phát cuối, bìu giái căng đét chuẩn bị xuất tinh:

– Thì ……….. hự hự …. Hự hự …………. Đừng ……. cho nó bắn ……… vào trong ……………, đừng …… có ……. chửa ….. là được …………. Anh bắn đây.

– “Ối ối ối ………. Em sướng ……. Em sướng …….. sướng lồn ………… aaaaa”, Tố Quyên oằn mình giẫy giụa đón những dòng tinh trùng nóng hổi phụt ra từ đầu buồi chồng, cực khoái thực sự đến.

Ông Đạt xụi lơ đổ vật người ra phía đằng sau, kéo theo vợ cũng nằm xuống theo. Mồ hôi hai người nhễ nhại, buồi teo nhỏ xuống tuột ra khỏi lồn. Tinh trùng của ông Đạt từ trong lồn rỉ ra vì miệng lồn không ngừng co bóp, cơn sướng không phải mất đi ngay, mà nó còn âm ỉ kéo dài vài phút sau mới hết.

Nằm trên người chồng, trần truồng. Tố Quyên thỏa mãn.

Năm phút sau, mọi thứ đã qua đi, cơn sướng khoái cũng xuôi rồi. Nằm trong vòng tay chồng, Tố Quyên hỏi nhỏ:

– Những điều vừa rồi anh có muốn rút lại không?

Ông Đạt âm trầm nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định, có thể quyết định này của ông đúng, có thể sai, nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại, nhất tiễn song điêu, vừa chữa được bệnh cho con, và hơn hết, nó làm cho ông thực sự hưng phấn, trận địt vừa rồi là minh chứng cho điều đó:

– Không!

———

Mạnh có một đêm khó ngủ, nếu không phải vì ngày mai còn phải đi làm, không lẽ buổi đầu tiên làm việc mà đến muộn, thì có lẽ hắn sẽ lái xe đi chơi gái rồi. Bởi, buồi cứng ngắc khi hắn nhớ lại những hình ảnh sexy của mẹ lúc ban tối khi mẹ giảng bài cho hắn, mà hắn thì lại không có thói quen thủ dâm.

— Hết mẹ nó chương 3 rồi —​