HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Chương 5: You’re not Alone

– “Mẹ vào được không Mạnh ơi?”, Tố Quyên gõ cửa mấy cái rồi gọi với vào bên trong.

Còn phải nói sao! Mạnh hồi hộp đợi chờ từ nãy đến giờ, từ lúc ăn cơm xong, cậu chàng lên phòng tắm rửa sạch sẽ, rửa kỹ chim hơn mọi hôm. Chắc là trong khoảng thời gian này, mẹ của hắn cũng đang tắm rửa, chỉ có chưa đầy một tiếng đồng hồ thôi mà Mạnh cứ ngỡ thời gian như cả thế kỷ trôi qua. Mạnh mong chờ mẹ trình bày hiểu biết về đồ lót thì ít, nhưng mong chờ cái giọng, cái lời nói của mẹ về đồ lót thì nhiều. Biết đâu đấy, có cái gì còn hơn thế nữa đang chờ đón Mạnh thì sao. Từ tối hôm qua đến nay, hình ảnh sexy của mẹ cứ quẩn quanh trong đầu Mạnh suốt, tạo cho Mạnh một cảm giác hiếu kỳ muốn khám phá nhiều hơn từ mẹ, giống như cái hồi cậu mới lớn, dậy thì, muốn khám phá thân thể phụ nữ vậy. Mẹ đẹp thì đương nhiên không phải bàn cãi rồi. Trong tất các phụ nữ trẻ mà Mạnh đã từng chơi qua, chưa ai đẹp hơn được mẹ. Và hơn nữa, ở phụ nữ lớn tuổi có một cái gì đó hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời. Đó là một sự đẹp mặn mà, đằm thắm, chín muồi mà ở các cô gái trẻ có cố cũng không thể có được.

Mạnh nhìn xuống dưới cái quần đùi của mình một lần nữa để chắc chắn là chim không lòi ra ngoài rồi thưa mẹ:

– Mẹ vào đi ạ.

“Cạch!”, Tố Quyên mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một cái giỏ mây mầu vàng, cái giỏ có nắp đậy mà thường ngày nó vẫn ở trong một ngăn quần áo của cô, chuyên đựng đồ lót. Chiếc giỏ không to lắm, bằng cái làn siêu thị thôi nhưng bên trong không phải là ít những bộ đồ lót hàng hiệu đắt tiền.

Đến phòng của con trai mình, nhưng Tố Quyên như muốn rủn cả người ra, bước chân cũng không được tự tin giống như mọi ngày. Cũng không hẳn là vì những món đồ lót thầm kín của bản thân đang nằm trong cái làn mây, nó có là gì thì cũng chỉ là vải vóc mà thôi. Cái làm cô hồi hộp, hoặc hưng phấn chính là cái mục đích mình vào đây. Nếu chỉ để đến chỉ dậy cho con biết thế nào là đồ lót thì cũng bình thường như việc mà cô vẫn thường làm trên công ty. Nhưng khi bước chân vào đây, Tố Quyên còn có trong đầu một việc khác, mà chính việc này khi mới chỉ nghĩ đến thôi đã làm bên trong cơ thể cô lênh láng nước, làm cái miệng bướm hơi hơi động đậy một chút rồi.

Cái váy hai dây bằng chất liệu lụa mầu xanh cốm dài đến nửa đùi non kia đã tố cáo cho mục đích của cô đến đây rồi.

Khi mẹ vừa bước vào, trên người mẹ chỉ là một chiếc váy ngủ, tất nhiên qua ánh điện sáng trưng trong phòng, Mạnh biết mẹ vẫn có mặc đồ lót phía bên trong, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đả kích Mạnh lắm rồi. Toàn bộ bờ vai tròn lẳn tròn lăn, trắng như trứng gà bóc chỉ có mỗi quai của váy thôi, không thấy quai của áo lót. Chiếc váy ôm sát vào thân người, chỗ đoạn eo chiết vào in hình chiếc rốn. Còn bên dưới, nửa đùi non của mẹ cũng không có gì che đậy, làm chiếc chân trần trắng tinh, thẳng đuột miên man. Hai đầu gối không bị chai sạn, cũng không có lộ xương, nhưng ở đỉnh hai đầu gối có vết hằn đỏ đỏ, có lẽ mẹ hay phải quỳ hai đầu gối xuống giường, xuống đất ở một tư thế nào đó chăng, Mạnh liên tưởng đến việc mẹ hay quỳ để cho bố địt thì đầu gối mới có vết hằn đỏ như vậy. Kia kìa, bàn chân thon, gót chân sen, mắt cá chân hồng hồng, rồi các ngón chân mẹ mới đẹp làm sao, chúng được sơn các hoa văn một cách cầu kỳ, tỉ mỉ.

Thấy con săm soi mình như soi hàng gái gọi, Tố Quyên rùng mình nghĩ ngợi, ngượng có đấy, có chứ, vì nó là con trai mình, do mình dứt ruột rặn mãi nó mới chui ra khỏi lồn mà chào đời. Nhưng sướng lại là phần hơn, bởi như có một điều gì vô cùng khác biệt, khác biệt đến nỗi trở nên đặc biệt, cùng với cái ý nghĩ rằng cậu thanh niên trẻ kia là con trai mình, nhưng hắn ta lại nhìn mẹ đẻ của mình bằng ánh mắt không khác gì của một người đàn ông nhìn bạn tình, trong ánh mắt ấy chứa đựng sự thèm khát, sự khát khao. Ánh mắt ấy như muốn đốt cháy toàn bộ vải vóc trên người.

Bản thân Tố Quyên tự cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên, cái nóng như thiêu đốt từ bên trong tỏa ra bên ngoài mới thực sự là nóng, đặc biệt là lồn, là vú, hai bộ phận ấy trở nên nóng bỏng và phản ứng bằng sự co bóp và cương cứng. Tố Quyên tự chữa ngượng cho chiếc váy mà mình mặc trên người, bởi cô biết, Mạnh đủ hiểu biết để nghĩ rằng, đáng ra mẹ không nên mặc như thế này sang phòng con, vì mẹ là mẹ của con, chứ không phải vợ của con:

– À ….. à …… mẹ …… định …… dạy ……. con xong …… thì …… đi ngủ luôn ….. nên mặc …………. váy ……… ngủ …. cho tiện.

Đếch cần biết lời giải thích của mình có hợp lẽ, hợp tình, hợp lý, hợp cảnh hay không, Tố Quyên cứ giải thích bừa, Mạnh tin thì tin mà không tin thì cũng …. chẳng sao cả.

Đúng là như vậy, Mạnh còn chẳng nghe rõ những lời vừa rồi của mẹ nói, bởi trong đầu cậu, tâm trí cậu dồn cả vào chỗ khác mất rồi. Mẹ vừa đi vừa nói, gấu váy dập dìu tung lên tung xuống càng làm cho phần đùi non lộ nhiều thêm, có những bước chân còn làm chiếc váy tung lên sát phần háng, xuýt chút nữa thì nhìn thấy quần chip rồi.

– “Vâng …. Vâng …..!”, Mạnh ấp úng trả lời mẹ cho có.

Thế rồi, thì là mà Tố Quyên cũng đến được giường ngủ, chỗ Mạnh đang ngồi khoanh chân, ngồi xuống sát mép giường một cách nhẹ nhè. Chiếc ga giường mầu trắng muốt càng làm cho mầu xanh cốm của chiếc váy trên người Tố Quyên nổi bật.

Thấy mẹ đặt một giỏ mây lên trên giường mình, Mạnh cũng đoán già đoán non trong đó là cái gì, nhưng vờ như ngây thơ thỏ non hỏi mẹ:

– Cái gì đây hả mẹ?

Một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng ngủ lộng lẫy và sang trọng. Rất khó để miêu tả cái mùi này là mùi gì. Nhưng nếu ai đó tinh mũi có thể nhận ra, nó là tổng hợp của rất nhiều thứ mùi. Nó là mùi sữa tắm của Bỉ, mũi sữa dưỡng thể của Tây Ban Nha, mùi nước hoa ban đêm của Pháp, đó là loại mùi thứ nhất tỏa ra từ trên người của Tố Quyên, cô vừa tắm xong mà. Loại mùi thứ hai tỏa ra từ cơ thể của Mạnh, không phải mùi người, cũng không phải mùi nước hoa, là đàn ông Mạnh không có thói quen dùng nhiều những thứ này vào buổi tối, đó là mùi đàn ông phảng phất một cách rất nhẹ nhàng, nguồn mùi từ háng, hay đúng hơn là dương vật, mà đúng hơn nữa chính là từ nước nhờn ở trên đầu buồi vừa toát ra theo bản năng giống đực nhìn thấy giống cái, dương vật Mạnh vậy mà cứng ngắc khi vừa trông thấy mẹ ở cửa phòng, cậu phải co chân ngồi kiểu chữ Ngũ để che đi dương vật cương cứng của mình. Từ hồi bé mẹ đã dậy cậu buổi tối đi ngủ không được mặc quần sịp để cánh chim được tự do. Mùi thứ 3 là mùi đàn bà, phát ra từ người của Tố Quyên, cái gì có thể giấu được chứ riêng mùi là không một ai trên cõi đời này có thể bắt nó không thể tỏa ra. Phải, cái mùi nồng nồng, ngai ngái, dậm dậm, ai ái từ bướm của Tố Quyên đang nồng đậm phát ra. Bên trong lồn đã ong ỏng nước, và chắc chắn là đã có không ít ọc ra ngoài thấm vào quần lót rồi.

Cả 3 thứ mùi trên cộng lại, hòa trộn vào nhau tạo thành không khí trong căn phòng này. Cả Mạnh và Tố Quyên đều ngửi thấy, đều cảm thấy và có phản ứng khác nhau, nhưng không ai dám nói về chủ đề mùi trong giây phút này cả.

Tố Quyên mở chiếc giỏ mây ra, vơ bừa vài ba cái quần áo lót giơ lên trên cao một chút, vượt hẳn ra ngoài cái làn rồi nói:

– Là đồ lót, mẹ lấy chúng ra để giải thích cho con dễ hiểu.

Nhìn ba cái quần lót, một cái mầu trắng, một cái mầu hồng, một cái mầu cam, mỗi cái một kiểu khác nhau nhưng có một điểm chung là chúng đều bé xíu, trong bàn tay nõn nà của mẹ, hua lên hua xuống dập dìu trêu ngươi mà Mạnh cứng hết cả người:

– Vâng ạ! Mẹ giải thích đi, con nghe đây.

Tố Quyên từ từ co cả hai chân lên hẳn lên giường, bởi ở tư thế cũ cô phải ngoái lưng lại mới đối mặt được với con. Mặc váy mà ngồi sắp chân chữ ngũ giống như Mạnh kể ra cũng không nên cho lắm bởi như vậy sẽ tạo ra một khoảng trống dưới háng, hở mất quần lót bên trong. Nhưng bắt buộc phải làm vậy chứ còn biết cách nào, bởi nếu ngồi duỗi chân, hoặc quỳ lên sẽ không được lâu vì rất là mỏi.

Vậy là hai mẹ con ngồi đối diện nhau, khoanh chân chữ ngũ như kiểu đánh phỏm, cái làn mây là vật duy nhất mà Tố Quyên bấu víu vào lúc này, bởi nó ít nhiều cũng che chắn đi phần háng, mặc dù chỉ cần Mạnh nhổm người lên một chút xíu là có tầm nhìn vượt qua làn mây. Khi đã vào vị trí xong đâu đấy rồi, chính Tố Quyên lại là người chủ động nhổm người lên trước cả Mạnh, bởi điều mà cô muốn biết trong đầu lúc này là, buồi thằng con trai đã cứng chưa? Nếu nó cứng rồi, tức là việc mình làm mới có tác dụng. Giảng giải về quần lót chỉ là phụ, cái chính vẫn là chữa bệnh cho con cơ mà.

Tố Quyên thở hắt ra một cái làm cửa hang động dưới háng cũng mở ra một chút. Mặc dù Mạnh cố tình chắn, nhưng bên trong chiếc quần đùi kia, cái dương vật đã dựng lên thẳng đứng như cột cờ.

Ở bên ngoài, ông Đạt ốp tai mình vào vách cửa gỗ phòng ngủ của con trai. Ông đang ở trong nhà mình nhưng có cảm giác mình như một kẻ trộm đang rình mò gia chủ. Mặc dù chắc chắn là vợ ông biết ông sẽ đứng ở ngoài, bởi hai người vừa mới bàn nhau như thế. Cái cảm giác rình mò, nghe ngóng kẻ khác nói về chuyện nhạy cảm làm cho ông cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích thích. Nhất là hai người ở trong phòng kia, không phải ai xa lạ, mà chính là người vợ kiều diễm vô cùng xinh đẹp và đứa con trai ruột thịt của mình. Ở đời, cái gì tréo nghoe, cái gì không giống với bình thường có một ma lực hấp dẫn kinh hồn.

Chúng ta cùng nghe và xem ở bên trong phòng, hai mẹ con sẽ bắt đầu công việc như thế nào nhé, ở ngoài này nhìn ngắm ông Đạt không có gì thú vị cho lắm đâu, cùng lắm, lát nữa, nếu đến phần nào kích thích, ông cũng chỉ có cách là rút buồi trong quần ra mà sóc lọ để giải tỏa cơn nứng mà thôi.

Tố Quyên bắt đầu công việc của mình bằng việc cầm chiếc quần lót mầu trắng, trải nó ra lòng bàn tay nhỏ bé đầy đặn của mình. Chiếc quần lót mầu trắng này bé tí xíu, một cái dây tạo thành hình vòng tròn làm cạp quần, nối từ cạp quần xuống đũng cũng là hai cái dây ở hai bên. Đũng quần là một miếng vải hình tam giác được dệt bằng những sợi tơ, đằng sau đũng quần là phần vải lớn hơn, cũng là mầu trắng nhưng lợt lạt hơn dùng để ôm lấy mông. Nhìn vào kích thước của phần đít quần, có thể thấy nó không thể ôm trọn bộ mông được mà chỉ che được hơn phần khe đít được một chút. Viền chiếc quần lót là các hoa văn thêu đủ thứ hình các bông hoa. Nhìn đơn giản vậy thôi, nhưng chắc chắn khi mặc lên sẽ kích thích vô cùng, bởi thứ nó cần che chắc chắn chẳng che hết được. Không nhìn vào chiếc quần lót trên tay mình, Tố Quyên nhìn sang Mạnh, thấy con đang chăm chú ngắm nó, Tố Quyên nói:

– Con biết phụ nữ mặc quần lót và áo lót để làm gì không?

– Để che ………….

Mạnh định nói là: “để che vú và lồn” nhưng kịp phanh lại không nói vế sau, mỗi lần làm tình, Mạnh cũng thích nói bậy (và cả mẹ Tố Quyên cũng thế), nhưng ở đây, trong hoàn cảnh này, với người đối diện đây, Mạnh ngại không dám nói.

Cái loại mùi thứ 2 và mùi thứ 3 bắt đầu lấn át mùi thứ nhất, tràn ngập trong căn phòng, tiếng gió nhè nhè như gió mùa thu từ chiếc điều hòa phả ra là thứ âm thanh duy nhất trong căn phòng lúc này. Bởi sau khi Mạnh nói, lấp lửng dấu “….” rồi dừng ở đó, cả hai cùng biết cái dấu “…” ấy là gì nhưng lại cùng không thể nói ra. Tố Quyên cũng không khác Mạnh là mấy, cô rất ngại và ngượng không dám nói ra những danh từ chỉ bộ phận nhạy cảm của phụ nữ trước mặt con. Mặc dù đối với chồng, thậm chí kể cả khi hai người không địt nhau, Tố Quyên cũng không có ngại ngùng gì mà không dùng thẳng những từ như: “lồn”, “vú”, “địt”, “đít”, “lỗ lồn”, “tử cung”, “hột le”, “lỗ đít”, “núm vú”, “buồi”, “đầu buồi”, “bìu giái”, “tinh trùng”, “nước lồn” .v.v. nhưng đây là trước mặt đứa con trai của mình. Ngại là phải rồi.

Tố Quyên lật mặt chiếc quần lót để phần vải phải sau lên trước, cô chầm chậm nhướn cổ lên bắt đầu bài thuyết giảng:

– Không phải là để che ……….. “những thứ đó”. Quần và áo mặc bên ngoài đã làm chức năng đó rồi. Có phải không?

Mạnh gật đầu, mẹ Tố Quyên nói tiếp:

– Phải hiểu đúng chức năng của đồ lót. Chính là để làm đẹp. Con phải nhớ cho kỹ, đồ lót là để người phụ nữ làm đẹp. Nhưng cái làm đẹp này khác với cái làm đẹp của quần áo bên ngoài ở …… đối tượng mà người phụ nữ muốn nhắm tới. Với quần áo bên ngoài thì đối tượng là tất cả mọi người, còn đối tượng của đồ lót chỉ có 2 người, đó là chính bản thân người phụ nữ đó và ……….. bạn tình. Việc xác định được đối tượng của sản phẩm là vô cùng quan trọng, có tính quyết định về sự thành bại của sản phẩm đó. Mẹ nhắc lại, cho con biết, đối tượng mà con cần nhắm tới khi thiết kế ra một chiếc quần lót hoặc áo lót chính là bản thân người phụ nữ ấy và bạn tình của cô ta. Ngoài ra không cần quan tâm tới những người khác.

Mạnh trố mắt gật gù vừa nghe mẹ nói, vừa nhấp nhổm không yên, nửa muốn nâng cao tầm nhìn của mình vượt qua chiếc làn nhựa, cậu dám chắc rằng mình sẽ nhìn thấy đồ lót của mẹ khi làm như vậy. Nhưng ngồi đối diện như thế này mà làm thế thì quá là thô, thế nên đành nuốt nước bọt chờ đợi trong khi ở bên dưới háng, hơi nóng của dương vật bốc lên làm trán cậu lấm tấm mồ hôi.

– Vâng ạ. Con nhớ rồi. Người ngắm đồ lót chính là người mặc và bạn …. tình của cô ấy.

Tố Quyên thò lưỡi ra liếm một đường vào đôi môi cong của mình, cô có cảm giác khát nước, có lẽ nước trong cơ thể đã bị dồn xuống dưới hết rồi nên trên miệng có cảm khác khô:

– Tốt, đó là cái quan trọng đầu tiên. Vấn đề thứ 2 chính là cấu tạo của đồ lót. Vì nó không có chức năng che đậy “những thứ đó” nên không có một giới hạn, một mô tuýp hay quy chuẩn nào cả. Nó có thể nhiều vải, hoặc ít vải, nó có thể dầy, hoặc mỏng tùy ý thích của người thiết kế. Nhưng thông thường, nó gồm các phần sau. Đối với áo lót: Nó phải treo được trên … ngực một cách độc lập không phụ thuộc vào các phụ kiện khác, người ta có thể dùng quai hoặc không, miễn là phải có cách nào đó giữ được chiếc áo lót; Nó phải có tác dụng tạo dáng cho hai …….. mẹ biết nói thế nào nhỉ?

Tố Quyên ngậm ngừ không nói tiếp, bởi không dùng từ trực tiếp rất khó tìm từ đồng nghĩa, cô nuốt nước bọt rồi thở một hơi thật mạnh để lấy quyết tâm nói tiếp:

– Giờ thế này, con cũng lớn rồi. Mẹ cứ dùng từ trực tiếp cho dễ hiểu nhé, con có ngại không?

Không lẽ Mạnh nói thẳng luôn cho mẹ biết là cậu còn thích như thế nữa:

– Vâng ạ, con không ngại đâu. Chỉ sợ mẹ ngại thôi.

– “Mẹ là mẹ của con, mẹ ngại gì đâu. Tiếp nhé. Nó phải có tác dụng tạo dáng cho hai ……… vú, thường thì sẽ là nâng …. vú lên và ép hai bên vào nhau gần hơn.”, Tố Quyên buông cái quần lót mầu trắng đặt lại xuống làn mây rồi dùng hai tay khẽ chạm vào hai bên vú mình, hơi nâng hai vú lên một chút rồi ép sát vào nhau. Cái này là giáo dục trực quan.

Mạnh suýt chút nữa thì rớt quai hàm vì hành động của mẹ, nó sexy, nó cuốn hút vô cùng, nhất là đôi vú của mẹ rất to, hai bàn tay mẹ như mới chỉ chạm được một nửa mà thôi.

– “Ực”, Mạnh nuốt nước bọt làm Tố Quyên xuýt chút nữa thì bật ra nụ cười tủm. Cô cố tình chứ hoàn toàn không vô tình làm như thế. Để kích thích cậu con trai, làm cho dương vật của nó cứng hoàn toàn và ở trạng thái muốn xuất tinh, đó là mục đích của cô.

Tố Quyên dấn thêm một bước nữa để đẩy trạng thái kích thích của Mạnh lên một mực mới, cô gạt cái làn mây sang phía bên trái, giờ đây, hai mẹ con ngồi đối diện nhau hoàn toàn không có một cái gì che chắn. Chân Tố Quyên cũng không thể khép vào với tư thế ngồi khoanh chân chữ Ngũ. Mạnh rớt quai hàm, hai con ngươi như muốn lòi ra khỏi mắt. Vì trước mắt cậu, toàn bộ háng mẹ đã hiện ra, chiếc quần lót mầu đỏ trong ánh điện chói chang càng trở nên nổi bật. Một lớp lông đen tuyền ẩn phía sau lớp vải mu mỏng manh, ở phần dưới kéo xuống phần lồn chỉ là một đường vải có độ rộng khoảng 3 cm, có thể nói là nó vừa xinh che kín hai môi lồn. Mặt chính giữa phần cửa lồn có một đốm khác mầu, là do nước tạo thành, Mạnh biết chắc như vậy. Đúng như mẹ Tố Quyên dự đoán, Mạnh xém chút nữa là xuất tinh, giờ nếu chỉ chạm vào buồi, tuốt lên tuốt xuống không quá 3 cái là Mạnh có thể xuất tinh rồi. Cậu gồng cơ lỗ đít để chịu đựng cảm giác thèm xuất tinh.

Tất cả những hành động của con không lọt qua được đôi mắt tinh tường và tinh tế của mẹ. Tố Quyên nào có kém chi. Giờ đây, mặc dù con chưa phải nhìn trực tiếp vào lồn cô, nhưng cũng gần là như thế. Chiếc quần lót mà cô đang lồng ở háng kia nó là dạng gì cô biết, nó mỏng nhìn thấy lông, nó bé chỉ vừa che đi chỗ quan trọng nhất thôi mà. Vừa rồi khi mặc nó, Tố Quyên phải cúi gằm mặt xuống để nhặt vài sợi lông mu chườm ra ngoài.

Tiếp tục bài giảng nào:

– Đối với quần lót: Nó cũng phải treo được ở trên hông bằng bất cứ cách nào, bằng bất cứ dạng vật liệu gì; Nó có phần đáy để nối liền với phần sau. Phần đáy cũng như phần sau, vì nó không phải để che nên nó có thể nhiều vải, có thể ít vải, thậm chí ……. không có gì. Tất cả là do sự sáng tạo của người thiết kế.

Mạnh ước gì, chiếc quần lót mà mẹ đang mặc ở kia không có cái đường vải 3 cm mà chỉ làm một sợi dây nhỏ thôi thì tốt biết mấy, lúc đó Mạnh sẽ nhìn được lồn mẹ mầu gì. Mẹ đã 45 tuổi, không biết có còn mầu hồng giống mấy cô gái trẻ mà Mạnh từng chơi không nhỉ? Bao nhiêu câu hỏi về bộ phận nhạy cảm của mẹ chạy lung tung trong đầu Mạnh lúc này. Cái gì úp úp mở mở, nửa kín nửa hở cũng hấp dẫn người ta.

– “Vâng ạ”, Mạnh đáp lời mẹ mà không biết miệng mình phát ra tiếng gì. Các dây thần kinh căng như sợi dây đàn. Tâm trạng của Mạnh lúc này giống như với trạng thái lúc địt nhau chuẩn bị xuất tinh.

– “Giờ là vấn đề thứ 3”, Tố Quyên cất chiếc quần lót mầu trắng vào cái làn, rồi cầm cái quần lót mầu hồng lên. Nói là quần lót cho nó oai thôi, người ta gọi nó như thế, chứ đây chỉ là hai cái dây vải may lại với nhau. Dây thứ nhất tạo thành một vòng tròn ở phía trên, cái này gọi là cạp quần. Dây thứ 2 nối từ giữa cạp quần này sang giữa cạp quần phía bên kia. Người phụ nữ nào mà mặc chiếc quần này thì gần như là trần truồng. Mặc cũng như không. Ấy thế nhưng dây vải cũng có độ rộng vừa đủ để che được 3 bộ phận quan trọng nhất ở háng người phụ nữ. Cái dây vải thứ 2 sẽ chạy từ chính giữa mu lồn đi xuống, che được hột le, che được lỗ lồn rồi vòng ra đằng sau đủ che được lỗ hậu môn.

Mạnh ước gì, mẹ đang mặc chiếc quần mầu hồng này chữ không phải chiếc mầu đỏ.

Hai tay cầm hai đầu cạp quần lót, Tố Quyên quay bên nọ rồi quay bên kia, hai bên giống y hệt nhau vì chỉ là một sợi dây vải, miệng lẩm bẩm, mắt liếc chiếc quần lót trên tay mình rồi liếc trộm về phía háng con trai:

– Quần lót và áo lót dùng để làm đẹp, nhưng đẹp ở đây là làm đẹp cho cái gì. Không phải đẹp cho cái quần, cũng không phải đẹp cho người phụ nữ, mà chính là đẹp cho các bộ phận nhạy cảm phía bên trong quần lót và áo lót. Hay dùng từ chính xác là đẹp cho …….. vú …………. và cho …………. ……………………. và cho …… ……..

Mạnh nhìn lên làn môi của mẹ, để chờ cái miệng xinh đẹp kia phát ra từ mà cậu muốn nghe nhất vào lúc này.

Biết con đang chờ, với lại vừa nãy cũng nói rồi. Tố Quyên ậm ừ mãi cũng bật ra:

– Cho …… bướm của người phụ nữ. Người ta thường chọn loại đồ lót có tác dụng che đi các khuyết điểm và làm nổi bật những ưu điểm của mình. Ngoài ra chất liệu cũng là phần rất quan trọng, mặc vào phải thoải mái, mềm mại vì cả …. vú và ….. bướm đều rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Con nhớ phải nhớ như vậy.

Thế rồi, gần 2 tiếng đồng hồ sau, Tố Quyên dùng hết hiểu biết của mình để giảng dạy về các loại đồ lót cho con nghe. Cái quần lót mầu cam và vô số cái khác đủ mầu, đủ kiểu trong chiếc làn nhựa được Tố Quyên lần lượt trưng ra trước mắt con. Hai tiếng đồng hồ đó, đúng là thử thách sự chịu đựng của Mạnh, hai tiếng dương vật luôn trong tình trạng cương cứng nhưng không được xuất tinh, luôn luôn phải kiềm chế. Mạnh không biết được rằng, sau hai tiếng này, buồi Mạnh đã được tập luyện trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Cái này phải thực nghiệm mới biết được.

Kết thúc buổi giảng, Tố Quyên tê dại cả chân vì ngồi một tư thế quá lâu, cô phải làm động tác co duỗi vài lần ở trên giường mới có thể bước xuống được:

– Xong rồi nhé. Giờ con đủ tự tin để sáng tạo ra bộ sưu tập mùa Hạ chưa? Nếu cần mai mẹ sẽ giải thích thêm.

Mạnh ngồi im như tượng ở trên giường, không dám nhúc nhích, không dám đi xuống giường vì nếu cậu đứng dậy thôi, buồi sẽ chổng ngược ra đằng trước, như vậy mẹ sẽ biết được cậu đang nứng như thế nào. Mạnh cố tình giấu, nhưng Tố Quyên nào có lạ chi.

– Vâng, con hiểu sơ sơ rồi. Cảm ơn mẹ.

– “Hì hì hì!!!!!”, không biết Tố Quyên cười vì lý do gì, vì con hiểu bài hay vì mục đích chính của mình đã được. 2 tiếng làm cho dương vật con luôn ở trạng thái cương cứng, như thế là quá đủ cho quá trình luyện tập. Để lâu hơn nữa, sợ nó tẩu hỏa nhập ma mất. “Thôi mẹ về phòng ngủ đây. Mệt quá rồi”.

– Vâng, mẹ về.

Bản thân Mạnh lúc này cũng chỉ muốn mẹ nhanh nhanh chóng chóng về để cậu giải phóng cái dương vật ra khỏi quần, cho nó thở.

Tố Quyên tự ra mở cửa phòng con trai rồi bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng con, cô ngoảnh đầu lại nhìn vào cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm vì chính bản thân cô đã vượt qua được một thử thách cho chính mình. Cô đã phải kiềm chế rất nhiều, kiềm chế mình đi quá giới hạn với con trai. Cái quần lót mầu đỏ đang mặc đã ướt sũng có thể vắt ra nước được.

Bỗng thấy chân mình dinh dính, Tố Quyên ngồi thụp xuống quẹt ngón tay trỏ xuống đất rồi đưa lên mũi hít mạnh một cái, miệng lẩm bẩm nhìn về phía cửa phòng mình:

– Á à, đã nghe lén rồi còn thủ dâm đến nỗi xuất tinh nữa. Chết với bà.

Rồi Tố Quyên rảo bước nhanh về phòng ngủ của mình với cái lồn nóng bỏng sũng nước.

——-

Vài ngày sau, tại phòng họp công ty Đẹp +, Mạnh chủ động triệu tập cuộc họp để trình bày ý tưởng về bộ sưu tập mùa Hạ sau mấy ngày trau dồi kiến thức về đồ lót với mẹ. Không chỉ hôm đầu tiên mẹ chỉ cho Mạnh về đồ lót đâu, vài hôm sau cũng vậy. Cứ ăn cơm xong một lát là mẹ lại lên phòng Mạnh để giảng giải.

Vì đây là lần đầu tiên Mạnh trình bày ý tưởng nên để động viên Mạnh, cô tổng giám đốc Kiều Huyền triệu tập gần như là đầy đủ tất cả các nhân viên của công ty đang làm việc tại trụ sở chính, chỉ trừ có mỗi bác Chỉnh bảo vệ và cô Hoa lao công là không có mặt thôi. Tất nhiên thành phần chính là ban lãnh đạo công ty, bao gồm cả cô nàng Thục Trinh ngồi hàng ghế đầu sát bàn họp. Các nhân viên khác thì ngồi ở hàng ghế thứ 2, sau lưng các vị giám đốc bộ phận mình làm việc. Cô nàng lễ tân Ánh Hồng vú to có nốt ruồi nâu nhạt ở mép ngồi cạnh tổng giám đốc đóng vai thư ký cuộc họp. Nàng ta lăm lăm bút định ghi ghi chép chép cái gì đó vào quyển sổ trước mặt nhưng cuộc họp chưa bắt đầu, chưa biết ghi cái gì.

Mạnh ngồi đầu bàn, sát với ghế tổng giám đốc để lát nữa trình bày ý tưởng, trước mặt cậu là một máy chiếu vật thể, lát nữa sẽ trình chiếu ý tưởng lên màn chiếu phía sau lưng.

Khi mọi người có mặt đông đủ, Tổng giám đốc Kiều Huyền đứng dậy tuyên bố lý do:

– Hôm nay là buổi Giám đốc sáng tạo sẽ trình bày ý tưởng về bộ sưu tập mùa Hạ trước mặt mọi người. Vì đây là lần đầu tiên làm chuyện này của Giám đốc Sáng tạo nên tôi cố tình triệu tập toàn bộ nhân viên của công ty ở trụ sở chính tới đây nhằm mục đích động viên cho Mạnh và cũng là để mọi người đóng góp ý kiến. Giờ chúng ta bắt đầu. Xin mời giám đốc sáng tạo Trần Quốc Mạnh.

Cả gian phòng họp chật kín người, Mạnh ngồi đếm sơ sơ cũng có đền gần 5 chục người, trong đó phần lớn là nữ, chỉ có chưa đầy 10 mạng là nam giới. Cậu có chút hồi hộp vì không ngờ lại đông như thế này, những tưởng cuộc họp chỉ có vài người trong nội bộ ban lãnh đạo công ty thôi. Giờ đến đây mới thấy đông thế. Mà Mạnh thì chửa đứng trước đám đông như thế này bao giờ. Nhất là còn đứng trước mặt toàn đàn bà con gái mà nói về mấy thứ đồ lót nữa chứ. Không ngượng mới là lạ. Mạnh phải hít hà liên tục để không khí bay vào phổi, cố nghĩ về những lần chai mặt trêu gái của mình.

Mạnh đứng dậy tại chỗ, nhìn vào khe áo của cô Kiều Huyền một cái để lấy dũng khí, nhìn vào đôi bàn tay búp măng nõn nà của Kim Liên giám đốc Thiết kế một cái để lấy sự tự tin, nhìn liếc qua cô nàng Thục Trinh một cái để lấy sự can đảm rồi bắt đầu nói:

– Hì hì hì! Thưa tất cả các cô chú và các anh chị em. Giờ tôi xin phép được trình bầy ý tưởng của mình về bộ sưu tập mùa Hạ. Thú thực thì đây là đầu tiên tôi làm việc này, vì vậy rất mong nhận được sự đóng góp của mọi người.

Cả khán phòng im phăng phắc nhìn chăm chú vào Mạnh, quả thực Mạnh rất đẹp trai đúng chuẩn soái ca, lại ăn mặc đẹp, nhìn phong thái thì không trượt vào đâu dáng vẻ thiếu gia. Mái tóc uốn bồng bềnh lệch ngôi, cái áo sơ mi hàng hiệu, cái đồng hồ nạm kim cương lấp lánh, cái nhẫn ngọc đính một viên kim cương to tướng nổi bật ở bàn tay. Tất cả những thứ đó chẳng phải là mơ ước của tất cả phụ nữ đó hay sao? Duy chỉ có Thục Trinh là dửng dưng cúi xuống nhìn vào quyển sổ trước mắt mình. Cô định ghi những ý chính trong bộ sưu tập nhằm có cơ sở dữ liệu phục vụ cho chiến dịch truyền thông của bộ sưu tập mùa Hạ. Thục Trinh có gì đó không được thoải mái, cô có linh cảm rằng, mình sắp gặp phải chuyện gì đó không hay, từ sáng tới giờ, mắt cứ nháy liên tục.

Mạnh bắt đầu vào phần chính:

– Mặc dù mới ra nhập công ty Đẹp + không lâu, nhưng tôi cũng có tìm hiểu về các sản phẩm của công ty từ trước đến nay. Tôi cũng tìm hiểu về thị trường đồ lót dành cho phụ nữ ở Việt Nam cũng như trên thế giới, để nắm bắt được xu hướng thị trường, thị hiếu người tiêu dùng. Để từ đó tìm ý tưởng cho bộ sưu tập của mình. Tôi nhận thấy rằng, cái không chỉ riêng công ty Đẹp + mà đa số các công ty khác đều vấp phải đấy chính là chúng ta đang thiết kế, sản xuất và bán ra thị trường các sản phẩm mang tính chất đại trà. Chúng ta cũng không định hình rõ phân khúc khách hàng mục tiêu mà mình định nhắm tới. Chúng ta đang sợ, sợ phải cạnh tranh với các sản phẩm nhập ngoại. Phân khúc bình dân thì chúng ta sợ cạnh tranh với đồ lót Tàu đang tràn ngập ở các cửa hàng trong mọi con phố, mọi ngóc ngách. Phân khúc cao cấp thì chúng ta sợ cạnh tranh với các thương hiệu lớn trên thế giới đang bầy bán sản phẩm của họ tại các trung tâm thương mại lớn. Chính vì vậy, các mẫu mã, kiểu dáng chủng loại sản phẩm chúng ta làm na ná, hay đúng hơn là núp bóng các thương hiệu khác. Chúng ta đang không đi đúng hướng, từ đó không thể làm cho thương hiệu của mình đi lên bởi chúng ta xác định mình là cái bóng thì mãi mãi là cái bóng.

Cả phòng họp im phăng phắc, khuôn mặt ai cũng hết sức nghiêm trọng. Mạnh nói như vậy hóa ra là phủ hết công sức của mọi người trong công ty suốt bao nhiêu năm qua hay sao. Khuôn mặt khó coi nhất chính là giám đốc thiết kế Kim Liên, cô nàng nắm chặt bàn tay búp măng của mình lại tỏ vẻ căm phẫn lắm. Từ trước đến nay, tất cả các sản phẩm của công ty đều do bộ phận thiết kế của cô làm ra. Mạnh không nói trực tiếp đến việc thiết kế của công ty mà chỉ dùng từ chung chung thôi, nhưng ở đây ai cũng khôn, cũng lớn cả, ai cũng hiểu nhiệm vụ của bộ phận thiết kế mà. Tức một cái chính là …. Mạnh nói không có sai. Từ trước trước đến nay, thiết kế sản phẩm của công ty chủ yếu dựa vào các mẫu mã đang hot trên thị trường, thêm tí mắm, bớt tí bột canh, thay đổi một chút để thành sản phẩm của mình thôi. Nghe Mạnh nói mà Kim Liên có cảm giác nghẹt thở như bị ai đó bóp vú. Nhưng trong cuộc họp cô không dám nói gì.

Duy chỉ có tổng giám đốc Kiều Huyền là khuôn mặt nở một nụ cười. Cười vì mình đã đúng khi mời Mạnh làm giám đốc sáng tạo, những lời nói vừa rồi của Mạnh, Kiều Huyền biết, không phải là do Mạnh nghĩ ra, Mạnh cũng không đủ trình độ chuyên môn và sự hiểu biết để có đánh giá và nhận xét một cách vô cùng chính xác như vậy. Ngoài Nữ hoàng thời trang đồ hiệu, quý bà Tố Quyên, mẹ của Mạnh ra thì còn ai vào đây nữa.

Mạnh tiếp tục sau vài chục giây nghỉ giải lao:

– Để thay đổi, chúng ta cần Mạnh dạn nghĩ khác, làm khác và táo bạo cho ra thị trường những sản phẩm độc đáo, riêng có của công ty chúng ta bằng cách cá nhân hóa sản phẩm, đi vào thị trường ngách. Bộ sưu tập mùa Hạ lần này tôi lấy chủ đề theo tên một bài hát của Micheal Jackson “You’re not Alone”, dịch theo nghĩa tiếng Việt có nghĩa là: “Bạn không cô đơn”.

Mọi người chuyển trạng thái cảm xúc từ ức chế sang ngơ ngác vì không hiểu gì. Đương nhiên, mới có cái chủ đề thôi thì làm sao mà hiểu được.

– Bộ sưu tập lần này dành riêng cho nhóm khách hàng là ………….. những người phụ nữ độc thân và cô đơn với 5 mẫu thiết kế khác nhau.

Trong khi Mạnh đang đặt 1 tờ giấy A4 vào máy chiếu vật thể thì ở bên dưới lao xao bàn tán rôm rả vì ý tưởng mới lạ này của Mạnh. Rồi họ ồ lên khi màn chiếu sau lưng Mạnh hiện lên bản phác thảo ý tưởng của mẫu thứ nhất vẽ bằng tay nguệch ngoạc, nhìn sơ cũng biết là do người không biết vẽ vẽ ra. Một chiếc quần lót bình thường nhưng ở phía đáy quần có một ống nhỏ thòi ra giống như là dương vật đàn ông.

Mạnh lấy ngón tay chỉ vào tờ giấy A4, ngón tay đó cũng hiện lên màn chiếu luôn:

– Mẫu số 1: Một chiếc quần lót bằng ren, đính bông hoa ở phần giữa mu. Điểm đặc biệt của mẫu này chính là có thiết kế thêm một phần dùng để đỡ ……… dụng cụ ….. thủ dâm. Những người phụ nữ cô đơn rất thích dùng những sản phẩm có chức năng này. Bởi nó có thể giúp họ bớt cô đơn không chỉ lúc ở nhà mà còn ở bất kỳ đâu.

Những khuôn mặt ở bên dưới, đặc biệt là các chị em đã bắt đầu đỏ dần lên. Những lời nói một cách trực tiếp về vấn đề nhạy cảm của phụ nữ làm cho họ phải như vậy. Những người ở đây, kể cả có chồng hay chưa, đều ít nhiều mong muốn được làm điều mà Mạnh vừa nói. Thử nghĩ mà xem, thủ dâm một lúc thôi đã sướng biết bao rồi, giờ lúc nào cũng là thời gian thủ dâm, kể cả đang đi làm, đi chơi cũng được thủ dâm. Thủ dâm 24/24, ôi, còn gì sướng bằng.

Vì ngượng, thế nên họ im lặng không ai dám nói với ai một lời nào. Mạnh cất tờ giấy thứ nhất đi, đặt tờ giấy thứ 2 vào máy chiếu:

– Đây là mẫu thứ 2, bám sát chủ đề của bộ sưu tập là dành cho phụ nữ cô đơn. Mọi người có thể nhìn thấy điểm đặc biệt của mẫu này, là ở chỗ này. Ở phần đũng, chỗ ép vào mặt trước ….. của …….. âm đạo có thiết kế đặc biệt là được làm bằng chất liệu khác để tạo độ nhám. Với mỗi bước di chuyển của đôi chân, phần nhám này sẽ ma sát với cửa …. âm đạo để tạo nên khoái cảm. Tôi dám chắc nếu mặc sản phẩm này, người phụ nữ sẽ chịu khó đi bộ nhiều hơn, qua đó không những có thể tạo sự hưng phấn về mặt tình dục, còn mang lại lợi ích rất lớn cho sức khỏe vì họ phải đi bộ nhiều.

Các con giời ở dưới bắt đầu có phản ứng kỳ lạ, một số chị em tìm cớ mỏi chân để đổi chân nọ sang chân kia. Một số chị em hơi ngoáy mông một chút để đít ma sát với mặt ghế với lý do là ngồi lâu thấy mỏi nên cựa quậy. Mắt không dám nhìn sang nhau mà nhìn chằm chằm lên màn chiếu tỏ vẻ chăm chú lắm.

– Còn đây là mẫu thứ 3. Những phụ nữ đơn thân thường có các cuộc tình bất ngờ, chớp nhoáng. Đó là sự thật. Chính vì vậy ở mẫu này, tôi đã cố tình khoét 2 lỗ thủng. Một lỗ ở chỗ âm đạo và một lỗ ở hậu môn. Độ rộng của lỗ khoảng 3 cm, đó là đường kính trung bình của …. dương vật đàn ông Việt. Nếu mặc mẫu này đi kèm với váy thì chỉ cần ưỡn người ra phía sau, hoặc cúi đầu về phía trước mà không cần phải cởi bất cứ thứ gì thì cũng đủ cho một cuộc tình chớp nhoáng ở bất kỳ chỗ nào. Thậm chí, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng có thể thực hiện được.

Một khi đã trơn mồm rồi thì Mạnh bon không kiểm soát và không biết ngượng là gì luôn. Đến đoạn giới thiệu mẫu này thì các anh nam giới thấy thích thú. Quả đúng là mỗi lần dúi trộm ai đó thì bất tiện nhất vẫn là công đoạn cởi quần lót. Nay có mặc cái này thì tiện quá còn gì.

Thục Trinh bặm môi căm phẫn chửi thầm trong lòng: “Đồ điên”, nếu thực sự phải làm truyền thông cho bộ sưu tập này thì cô không biết mình có thể làm được không nữa, chắc mặt cô không đủ dầy để đứng trước giới truyền thông, đứng trước khán giả để nói về những chiếc quần lót kinh dị này.

Đổi sang tờ giấy A4 tiếp theo, không phải là 2 lỗ thủng như mẫu trước mà là nghìn lỗ thủng nhỏ li ti, Mạnh nói:

– Còn với mẫu thứ 4 này. Tôi cố tình thiết kế vải của chiếc quần lót này giống như là vải … màn, để có thể nhìn thấy mọi bộ phận ở bên trong nhưng vẫn rất tế nhị mà không phô trường. Đối với người độc thân, họ có nhu tìm kiếm một nửa của mình, ở mọi lúc. Nếu mặc bộ quần áo này, họ có thể “giới thiệu mặt hàng” bất kỳ khi nào họ muốn. Chỉ dang ra một chút xíu lúc đang ngồi trên bàn ăn chẳng hạn là đối phương đã có thể thấy được “nội thất” rồi.

Trong số đám phụ nữ ngồi đây, có lẽ tất cả đều muốn mặc chiếc quần lót mà Mạnh đang giới thiệu, nhưng không chắc tất cả đều giám mặc nó. Nó sexy quá đi mất, mặc mà không mặc, kín tất nhưng lại hở tất. Tâm lý của người nghe thay đổi nhanh chóng qua biểu cảm trên khuôn mặt. Họ đang tưởng tượng nếu mình mặc chiếc quần này ra đường sẽ ra làm sao. Rồi thì từ đó kích thích bản năng tình dục trong con người, họ nứng. Mà họ nứng thì tự khắc âm hộ chảy nước ra mà thôi.

Cả gần bốn chục cái bướm cùng rỉ nước ra trong một căn phòng kín chạy điều hòa, các bạn tưởng tượng mà xem, mùi gì sẽ được tạo ra trong cái phòng họp này. Một tỉ lệ ngẫu nhiên theo một nghiên cứu khoa học tầm thế giới thống kê chỉ ra rằng. Trung bình cứ 5 người phụ nữ thì sẽ có một người đang trong thời kỳ đèn đỏ. Đem tỷ lệ này đối chiếu với hơn 40 người đàn bà đang tuổi sinh đẻ (trừ bà già giám đốc hành chính Thu Thảo) thì có ít nhất 8 người đang có máu ở lồn. Mùi dâm thủy trộn lẫn với mùi máu kinh, ôi nghĩ đến đấy thôi đã cứng hết cả lên rồi.

Nhiều người muốn đứng dậy đi ra phòng vệ sinh để làm một cái gì đó với bướm của mình, ở trong đây ngứa kinh khủng, chỉ muốn thò tay xuống gãi, hoặc muốn một cái gì đó thọc mạnh vào cho bớt ngứa. Cũng có vài người muốn về nhà với chồng, muốn đi nhà nghỉ với bồ của mình ngay lập tức. Nếu ai nhận được một tin nhắn gạ tình vào lúc này chắc chắn sẽ nhận được một nút like luôn và ngay.

Ấy thế nhưng khi họ chưa kịp đứng lên đi ra ngoài thì ở phía trên, Mạnh đã chuyển sang tờ giấy A4 cuối cùng:

– Đây là mẫu cuối cùng, nhìn vào không có gì đặc biệt, giống như rất nhiều loại đồ lót khác thôi. Nhưng cái làm nên sự khác biệt của chiếc đồ lót chính là chất liệu làm nên nó. Tôi gọi đây là chiếc quần lót ăn được ……………………. vì nó được làm từ bột gạo, giống như là bánh cuốn đa nem mà ta vẫn thường làm ở nhà. Một sự chăm sóc không gì có thể tốt hơn của người phụ nữ đơn thân dành cho bạn tình của mình. Anh ta sẽ cảm động biết nhường nào, nếu trong bụng đang đói, rồi khi miệng anh ta chạm vào chiếc quần lót, nước bọt sẽ làm vải quần lót tan ra tạo thành một món ăn lót dạ. Chúng ta có thể thêm chút gia vị vào nguyên liệu để tạo thành quần lót như: cay, mặn, ngọt, chua tùy sở thích của người mua.

Đến cái mẫu cuối cùng này thì mọi người gần như té xỉu bởi sự độc đáo đến điên rồ của nó. Những mẫu trên đã là phá cách lắm rồi, kinh khủng lắm rồi. Nhưng đến cái mẫu cuối này thì không chỉ phá cách một cách thông thường mà nó vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Quần lót có thể ăn được, dùng cho bạn tình ăn lót dạ. Thế làm tình xong thì tiêu luôn cái quần lót hay sao? Rồi trong lúc mặc thì ngộ nhỡ dâm thủy tiết ra làm tan luôn quần lót, lại tạo thành một lỗ thủng hay sao? Bao nhiêu nghi hoặc cùng lúc diễn ra trong đầu những người nghe.

Thục Trinh cũng là phụ nữ, suy nghĩ và phản ứng cơ thể của cô không khác những người ngồi trong phòng. Họ nứng cô cũng nứng chứ, họ thèm một cái gì đó cô cũng thèm chứ, họ chảy nước cô cũng chảy nước chứ. Cô lại rủa thầm trong lòng: “Đồ biến thái”.

Mạnh chốt:

– Đây là toàn bộ phác thảo bộ sưu tập mùa Hạ với chủ đề You’re not Alone của tôi. Từ 5 mẫu chính này, chúng ta nhân bản ra thêm mỗi 2 hoặc 3 mẫu gần giống nữa sẽ tạo thành bộ sưu tập hoàn chỉnh. Tôi khẳng định, khi ra mắt, bộ sưu tập sẽ tạo một tiếng vang lớn trong giới thời trang. Qua đó thương hiệu của công ty sẽ được nhiều người biết đến. Tôi xin hết.

Mạnh ngồi xuống, lúc này cậu mới có thời gian để ý đến thái độ của mọi người. Thật là khó hiểu, sao mặt ai cũng đỏ gay vậy, cứ như là vừa đi ngoài nắng 40 độ về không bằng. Lại còn kia nữa, sao ai cũng uốn éo giống như là mông có con kiến bò vào vậy. Duy chỉ có mồm là không ai mở, họ không có ý kiến gì về bộ sưu tập của Mạnh hay sao.

Tổng giám đốc Kiều Huyền lên tiếng trước:

– Có ai có ý kiến gì về bộ sưu tập này không?

Kiều Huyền đứng dậy hỏi mọi người rồi ngồi thụp xuống luôn, cô sợ khi đứng lâu thì nước ở trong bướm mình sẽ thành giọt rơi tong tong xuống gót chân mất. Nếu ngồi thì nó chỉ nhễu ra thấm vào quần lót mà thôi. Ngồi mới là an toàn và thượng sách.

Nhưng mãi không ai có ý kiến gì, hoặc họ có ý kiến cũng không biết trình bày như thế nào vì quá ngượng ngùng, không dám nói ra miệng. Kiều Huyền đành ngồi chốt lại buổi họp:

– Nếu không ai có ý kiến gì thì tôi kết luận cuộc họp như sau. Tôi đồng ý với ý tưởng về bộ sưu tập của Mạnh. Đúng, chúng ta cần đột phá, cần thay đổi để tự làm mới mình. Và bộ sưu tập này có đủ các yếu tố để chúng ta làm điều đó. Tiếp theo, bộ phận thiết kế cần thiết kế lại các mẫu để hoàn chỉnh các chi tiết rồi chuyển sang sản xuất thử nghiệm. Bộ phận truyền thông cũng chuẩn bị kế hoạch truyền thông sản phẩm. Đúng 1 tháng nữa chúng ta sẽ ra mắt bộ sưu tập này. Tôi muốn đây là một lần ra mắt sản phẩm lớn nhất từ trước đến nay của công ty. Mọi người giải tán. Ban giám đốc ở lại họp thêm về bộ sưu tập.

Các nhân viên lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp, nhìn dáng đi của mọi người không ai giống ai. Đàn bà thì uốn éo, đàn ông thì thụp lại vì sợ lộ chim cửng. Đích đến của họ lúc này chỉ có duy nhất một chỗ, đó là nhà vệ sinh.

Khi các nhân viên ra khỏi phòng hết, ban giám đốc họp để cụ thể về kế hoạch ra mắt bộ sưu tập. Cuộc họp phải hơn 1 tiếng sau mới đi vào hồi kết. Đúng vừa lúc xong thì Thục Trinh thấy điện thoại của mình có tín hiệu cuộc gọi đến. Mặc dù đã tắt chuông và rung nhưng vì điện thoại để trên mặt bàn nên Thục Trinh vẫn biết có người gọi. Cuộc gọi này cô nhất định phải bắt máy vì nó hiện lên tên của cô giáo chủ nhiệm lớp của Cu Tí, đứa con thứ 2 đang học mẫu giáo lớn của cô.

Che tay lên miệng, Thục Trinh thưa máy:

– Chào cô giáo chủ nhiệm. Em mẹ của Cu Tí đây ạ.

Những người còn lại trong phòng đều chú ý đến biểu hiện của Thục Trinh, bởi khuôn mặt hốt hoảng khi đang nghe trong điện thoại, tiếng Thục Trinh lại nói thật to:

– Vâng, vâng, em đến ngay đây ạ. Thế cháu có bị làm sao không hả chị? ……. Vâng …. Vâng……. Em đi luôn đây ạ.

Nói xong Thục Trinh đứng dậy luôn, dáng vẻ rất vội vã, cô xin phép:

– Cô Huyền, cháu xin phép về sớm vì phải đến trường thằng Cu Tí ngay đây ạ. Cô giáo chủ nhiệm vừa gọi điện bảo là thằng Cu Tí bị một phụ huynh khác đánh. Cháu phải đến đó ngay. Cháu xin phép.

Ai mà nỡ từ chối cơ chứ, tổng giám đốc gật đầu luôn:

– Ừ, cháu đi đi. Có cần cô cho người đi cùng không?

– Không cần đâu ạ. Cháu đi một mình cũng được.

Nói xong, Thục Trinh hấp tấp vơ quyển sổ trên mặt bàn rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc ấy, Mạnh cũng đứng dậy nói với Tổng giám đốc:

– Cô, để cháu đi cùng Thục Trinh. Xem có giúp được gì không.

Không chờ cô Kiều Huyền gật đầu, Mạnh nhanh bước chạy theo Thục Trinh, đây là cơ hội để cậu có thể nói một lời xin lỗi.

— Hết cụ nó chương 5 rồi —​