Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá – Seri Siêu Phẩm ( Update Chap 15 )

Chào các bác, trước khi vào truyện thì cho em nói đôi lời. Cách đây 4 năm, 12 Nữ thần trên web này đã đưa đẩy em để biết tới một thể loại truyện thú vị và lôi cuốn. Từ đó em đã muốn thử sức, tự viết một câu chuyện của mình, và giờ đã có thể bắt đầu. Cảm ơn bác Sừ Lai Đạt rất nhiều, có thể bác không biết nhưng bộ truyện đầu tiên em đọc đã truyền cảm hứng tới em rất mạnh. Chúc mọi người có thể tìm được những giây phút thư giãn với truyện “Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá”.

Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá

Chap 1

_Đây là truyện, và chỉ là truyện, đừng nhầm lẫn gì với thực tế_

– Hắn lại ngồi đó kìa, thứ vô tích sự như vậy mà cũng chưa bị đuổi đi sao. Giả dụ hắn tài giỏi như các anh em hắn thì chẳng có gì để nói, đằng này lại vô dụng, ăn hại đến vậy.

– So sánh làm gì? Hắn xứng để xếp cùng họ sao? Haha.

Dưới khuôn viên Diệp gia, hai tên đang thì thầm tán dóc với nhau.

Tên thiếu gia vừa được nhắc đến chính là Diệp Bình…

Phải biết rằng, ở Đại Cầu, con người từ lâu đã phát minh phương pháp Khai Linh. Vào thời điểm 14 tuổi, cơ thể đạt yêu cầu tối thiểu, có thể hấp thu Linh khí trong tự nhiên, dùng nó để cường hoá, mở thông các huyệt trên cơ thể.

“Khí huyệt tam bách thập lục dĩ ứng nhất tuế”, cơ thể có 365 huyệt, từ đó làm thành cơ sở chia ra 7 cấp Đạo sĩ, cứ cường hoá được 60 huyệt tương ứng tiến thêm một cấp. Ở cấp thứ 7, sẽ tiến tới 5 huyệt cuối cùng, giúp toàn bộ cơ thể được khai thông, có thể chuyển hoá Linh khí thành Đạo lực. Khi ấy, mới là Đạo sư, chính thức khiến người ta giống như trở thành “Tiên”.

Trước 14 tuổi, con người tuy chưa thể bắt đầu khai huyệt, nhưng lại có thể đưa Linh Khí vào cơ thể vận chuyển, giúp cơ thể quen thuộc với sức mạnh, tạo tiền đề cho việc tu luyện. Và Diệp Bình, chưa từng đưa được chút Linh khí nào vào người.

Lại nói về Diệp gia, một gia tộc lớn mạnh, đứng trung lập giữa các thế lực khổng lồ. Sở dĩ họ có thể phát triển ở vị trí này là bởi sự khác biệt so với những gia tộc, tổ chức khác. Vì đặc thù của công việc và cơ thể, những người trong tộc đều có khả năng chiến đấu kinh người từ việc rèn luyện khủng khiếp, những “thiếu gia” kia, cũng không ngoại lệ…

……………….

Dưới gốc cây phượng trong sân, Diệp Bình đang ngồi tựa vào thân cây, ngửa đầu hướng lên trời. Nắng cũng nhẹ nhàng chiếu xuống như đáp lại, xuyên qua tán cây tạo thành những mảng sáng tối đan xen trên mặt hắn. Hàng mi rậm cong khiến cho ai nhìn lướt qua sẽ tưởng đôi mắt kia còn đang hé mở. Dưới chiếc quần bằng vải thô, dễ thấy đôi chân bầm tím chai sạn.

– Anh Bình, anh Bình, ăn cơm thôi!

Tiếng gọi từ một cậu bé đang chạy tới, nét mặt hao hao Diệp Bình, nhưng trẻ hơn và toát lên vẻ ngây thơ, khiến người khác cảm thấy dễ gần.

– Anh lại tập qua đêm à, cứ như vậy thì không tốt đâu.

– Không cần lo cho anh đâu An, em cứ ăn trước đi, anh nghỉ ngơi chút. – Diệp Bình nhẹ nhàng nói.

– Trông kìa, em đã nói anh đừng cố ngâm độc dược quá sức, hôm nào cũng thế này thì chịu sao nổi chứ.

– Em cũng cố gắng như vậy, sao anh có thể lười biếng, chỉ là đau thôi, không chết được đâu.

Cậu bé vừa chạy tới là Diệp An, em trai ruột kém Diệp Bình 4 tuổi. Mẹ hai người khi vừa hạ sinh Diệp An thì qua đời. Cha họ, cũng là em út của Gia chủ hiện tại, đã qua đời khi làm nhiệm vụ, lúc ấy Diệp An mới lên 6. Những năm qua, hai anh em họ nương tựa lẫn nhau mà sống, cha mẹ mất, mang danh “Thiếu gia” nhưng chẳng ai quan tâm tới hai người.

Diệp An ngồi xuống bên cạnh Diệp Bình:

– Anh cũng nên cẩn thận, vài hôm nữa là tới ngày Khai Linh rồi, cố lên nhé!

– Haha trông kìa, nó tưởng rằng cố sống cố chết ngâm độc dược thêm mấy ngày thì sẽ có gì chuyển biến sao? Không thu được Linh khí thì tới khi kích hoạt Huyết Sát cũng sẽ tự độc mà chết thôi, cố gắng làm gì, bỏ Khai Linh đi cho đỡ nhục mặt, à tự giác từ hôn với Lạc Thu nữa, cũng coi như là vì gia tộc cống hiến, hê hê.

Giọng oang oang, một tên chạc tuổi Diệp Bình bước tới, đầu ngửa lên ra vẻ hống hách, khi nhắc tới Lạc Thu thì ánh mắt loé lên dâm tà, kéo theo một lũ đi đằng sau hùa vào nịnh bợ:

– Đúng đúng, Lạc Thu đó được tới hầu hạ cho Diệp Lục thiếu gia là diễm phúc, đi với tên này chẳng bằng chết đi cho xong.

– Diệp Bình này chẳng qua nhờ chút giao tình của cha hắn với Lạc Lộc nên mới được chòi mâm son, tới khi Khai Linh chẳng mấy mà rước nhục. May mà cha mẹ hắn chết cả rồi, nếu còn sống chắ…

– Câm. – Vừa nhắc tới cha mẹ hắn, mặt Diệp Bình đanh lại, lườm tên vừa mở miệng.

– Tao không quan tâm Lạc Luộc hay Lạc Thiu mẹ gì hết, đừng có động đến cha mẹ tao, lũ – chó – hùa – ạ. – Hắn gằn từng chữ một.

– M… mày dám làm… làm gì tao sao? Mà sao tao không dám nói chứ? Tao cứ nói đấy, cha m…

– Thôi được rồi đấy. – Diệp Lục lên tiếng, cha Diệp Bình dẫu gì cũng là chú hắn, chẳng hay ho gì khi để một tên ngoại tộc bới móc. Tên kia thấy Diệp Lục cau mày, khép nép lui về sau.

– Mày cũng đừng có mang nhục đến cho Diệp Gia, tao nói rồi, tốt nhất bỏ cái ý nghĩ vác mặt đến lễ Khai linh đi, tới năm nay còn chưa hấp thu được Linh khí, gia tộc không phải trò đùa của mày. – Nói rồi hắn quay người đi, lũ hùa đằng sau kia lại chạy theo ton hót.

Phía gốc cây, bàn tay Diệp Bình đang nắm chặt cổ tay phía sau lưng em trai, lúc này Diệp An mới buông tay, con dao găm cán màu xanh nhạt mới rơi xuống, lưỡi dao ánh lên lạnh lẽo, cắm vào đất…