Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá – Seri Siêu Phẩm ( Update Chap 15 )

Chap 5: Khởi đầu

_Đây là truyện và chỉ là truyện, đừng nhầm lẫn với thực tế_

Đại Cầu, hàng ngày, hàng giờ tự quay quanh trục của bản thân nó, sinh ra Linh khí. Nhân loại lại dựa vào đó mà tu luyện, hấp thu Linh khí, kết hợp với Đạo lực của bản thân, ngày càng phát triển, ngày càng mạnh mẽ. Con người mỗi thời đều khác nhau ở bất kể khía cạnh nào, nhưng duy chỉ có ý chí và tham vọng là vẫn luôn mãnh liệt. Hay nói, chính thứ ham muốn đó thúc đẩy con người thay đổi, sự thay đổi đó lại xoay quanh lòng tham và ước vọng. Chỉ là, thứ khát vọng đó luôn luôn lớn hơn giới hạn khả năng của chúng ta, ta càng phát triển, càng mạnh mẽ thì cái lòng tham đó lại lớn hơn gấp bội phần, trở thành một con đường mòn quanh quẩn.

Hiển nhiên, Diệp An cũng có tham vọng. Vọng tưởng đó luôn len lỏi trong tâm trí hắn, luôn thôi thúc hắn rằng “phải làm, nhất định, nhất định phải làm được”. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, lòng dạ hắn lại càng bồn chồn, hắn muốn làm, hắn rất muốn thực hiện điều mình luôn muốn.

Nhưng quan trọng, hắn chẳng biết mình muốn gì cả…

Một thứ bên trong Diệp An mà đến chính hắn cũng không rõ là thứ gì, lại có thể khiến hắn hằng đêm lúc nào cũng cảm giác bứt rứt, cồn cào. Hắn muốn gặp lại cha mẹ mình chăng? Nỗi nhớ cha mẹ luôn luôn ẩn trong tim hắn, nhưng nó không khiến hắn có cảm giác gấp gáp, bức bối thế kia. Hay chăng hắn muốn… giết Diệp Lục? Không, không, Diệp An căm ghét hắn vì suốt ngày sỉ nhục Diệp Bình, đỉnh điểm cũng chỉ muốn hắn mất một cánh tay, một con mắt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình “phải” giết Lục. Vậy có lẽ hắn muốn mình giống như anh trai? Một người tài giỏi, một thiên tài trăm năm có một, được gia tộc ưu tiên, được hàng vạn người coi trọng? Diệp An rất nể phục anh trai thế nhưng không biết vì cớ gì, hắn không có tham vọng muốn trở thành như vậy.

“… nếu dừng chân ở Đạo sư cấp 1, không sống quá được tuổi 30 là chuyện bình thường.”

Trong khoảnh khắc tất cả lũ học sinh trầm xuống, ngỡ ngàng thì Diệp An lại sinh ra một cảm xúc khó hiểu, “cái chết”, khi hắn nghĩ đến nó thì bất giác trong tiềm thức có một sự quen thuộc, một sự thấu hiểu khó mà nói lên thành lời nhưng chắc chắn rằng,hắn không hề sợ.

Mạch suy nghĩ của Diệp An nhanh chóng bị ngắt đi bởi tiếng nói to của thầy Loan:

– Tiết đầu đã hết, các em có 20 phút nghỉ, chuẩn bị cho tiết sau.

– Nè nè cậu là Diệp An phải không? – Một đứa nhóc sán lại gần, lên tiếng hỏi.

– Ừm, thế còn cậu tên gì? – An quay sang tươi cười đáp lại.

– Tớ là Diệp Lưu Mông, hôm Khai Linh tớ có nhìn thấy cậu đó. Cậu là em trai của Diệp Bình đúng không?

– Haha, ừ. Hôm đó tớ tới cùng anh Bình.

Đám học sinh quanh đó nghe thấy vậy, bắt đầu quây quanh bàn hắn, ồn ào:

– Cậu đúng là em trai Diệp Bình sao?

– Anh cậu đỉnh thật đó, khi nào có thể cho tụi tớ gặp được không?

– Anh cậu bình thường tập luyện thế nào vậy?

– Anh Diệp Bình có dạy cậu gì không?

-…. Diệp Bình, …….

-…

– Các cậu đừng như vậy, Diệp An là Diệp An, Diệp Bình là Diệp Bình, cứ hỏi mãi về anh cậu ấy sẽ khiến An khó chịu đó.

Cô bạn vừa lên tiếng là người ban nãy được thầy gọi lên phát phiếu học cho mọi người. Cô nói giọng nửa đùa nửa thật, tất cả nghe thấy nhưng chẳng ai khó chịu hay trách móc.

– Tớ là Phan Hoàng Liên, mẹ tớ là em của Diệp Gia chủ, cũng là chị của cha cậu đó, còn nhớ tớ chứ? Nếu không nhớ cũng không sao, rất vui được làm quen lại. – Hoàng Liên vén những sợi tóc bay nhẹ trước má ra sau tai, nhoẻn miệng cuời khiến tụi con trai ngơ ngác. Thật sự Hoàng Liên khá ưa nhìn.

– Không sao đâu, tớ cũng rất vui khi mọi người thích anh Bình tới vậy. Nếu được thì tớ nhất định đưa các cậu tới gặp anh ấy. Và cũng rất vui được làm quen với cậu, Hoàng Liên. – Sau một khắc suy nghĩ, hắn nhìn mọi người và trả lời, trên môi vẫn là nụ cười mỉm cùng gương mặt đáng yêu khiến mọi người đều có thiện cảm.

– Nếu vậy nhớ cho cả tớ nữa nhé, hì hì. – Hoàng Liên bẽn lẽn lên tiếng, ngay sau đó thì thầy bước tới, lớp học vào tiết thứ hai.

……………….

– …Về cơ bản là như vậy, phần khó nhất chính là đưa Linh khí vào mạch máu, cần khống chế thật tốt lượng Linh khí cũng như tốc độ di chuyển. Khi làm vậy, ban đầu chưa quen sẽ thấy rất khó chịu, nhưng khi đã quen hơn, các em sẽ cảm giác thoải mái và tràn đầy sinh lực. Bây giờ tất cả bắt đầu thử nào.

Diệp Luận Loan đang hướng dẫn học sinh thử hấp thu Linh khí và vận chuyển.

– Khó vãi!

– Giờ mới thấy học các môn như Toán Văn Sử giống mấy năm trước còn dễ chán.

– So sánh ngu vậy mày, tập trung vào đi.

Lũ nhóc 10 tuổi, những năm trước chỉ học các môn cơ bản, giờ đang chật vật cảm nhận Linh khí. Thầy giáo nhìn cả bọn, trong lòng tràn ngập hi vọng.

………………..

Đã 3 năm sau ngày nhập học của Diệp An.

Hầu hết mọi người trong khoá này đều đã tương đối thuần thục cảm nhận và thu Linh khí vào cơ thể, đang học phần cơ bản của Đạo Pháp cùng những kiến thức nền tảng của Huyết sát, chờ ngày Khai linh năm sau. Nhưng Diệp An thì khác.

Cậu không thể hấp thu, cũng không cảm nhận được Linh khí. Diệp An giờ giống hệt Diệp Bình năm xưa. Cậu chỉ biết cố gắng rèn luyện thân thể. Dù chưa từng bỏ cuộc trong việc cảm thụ Linh khí nhưng ông trời bất công, mọi cố gắng của cậu đều như muối bỏ bể.

Diệp Bình cũng từng bị gọi là vô dụng, phế vật rồi sau đó lại trở mình, thành người mà ai cũng phải ngước nhìn. Hơn nữa, chỉ sau 3 năm được bồi dưỡng, hắn đã đi qua Đạo sĩ, thậm chí bước vào Đạo sư cấp 2! Một tốc độ kinh khủng, hắn giờ đây gần như đã được định sẵn sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp. Diệp Bình thường xuyên qua lại ở khu thượng tầng của Diệp gia, được tin tưởng và giao phó nhiều nhiệm vụ.

Bởi thế nhìn vào tấm gương Diệp Bình, chẳng ai khinh thường hay chèn ép Diệp An, nhưng cũng chẳng có ai nghĩ hắn sẽ có thể giống Diệp Bình. Chính Diệp An cũng nghĩ như vậy, Huyết mạch nghịch biến là thứ trăm năm khó gặp, không bao giờ có chuyện hai anh em họ đều sở hữu. “Nhưng chẳng sao, trước giờ mình và anh hai đã dựa vào nhau mà sống, giờ chắc chắn cũng sẽ vậy”. Cuộc sống vẫn thế, ngoài tập luyện và tắm trong độc dược như bao người khác, hắn vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn bị giày vò vài ngày một lần bởi giấc mơ ấy, giấc mơ mà ngoài vài giọng nói loáng thoáng thì hắn không thể nhớ mình đã thấy gì. Chỉ khác là, Diệp Bình không còn ở đây để hỏi han hắn, dần dần ngày càng ít về nhà, lâu nay hắn cũng không quay lại. Chiếc giường tầng trên không còn ai nằm…

Ngày hôm nay tan học, Diệp Bình trở về nhà. Tới trước cửa, mặt mày cậu tươi tỉnh lên hẳn, mắt sáng lên, gọi to:

– Anh Bình, anh về rồi sao? Lâu lắm rồi anh không về nhà đó!

– Ừm anh về rồi đây. – Diệp Bình đáp lại. Mái tóc đen nhánh búi sau gáy, vài lọn tóc rũ xuống, nhẹ nhàng bay trước mặt. Gương mặt góc cạnh, rõ nét càng làm rõ thêm vẻ già dặn của tuổi 17. Không chỉ Diệp An mà hắn trông cũng đã trưởng thành hơn xưa. Chỉ là hắn không còn mỉm cười hiền hậu với em trai như trước.

– Diệp An, em muốn đi chơi một lát chứ?

………………

– Anh nghe nói, em vẫn không thể hấp thu Linh khí sao? – Diệp Bình không nhìn, hỏi Diệp An, giọng đều đều không chút lên xuống nào.

– V… vâng, em đã rất cố gắng, nhưng không thể nào làm được, cứ như bị chặn nghẹn lại vậy. – Diệp An ngước lên trả lời.

Hai người vẫn bước đi. Mặt trời đang dần lặn, để lại vài vệt sáng tựa như những vết cáu bẩn màu đỏ máu lẫn vào các tầng mây vàng xỉn trên nền trời sắp chuyển sang tối. Phía sau hai người là cả chục con mắt đang dõi theo, hiển nhiên rằng một hi vọng của gia tộc như Diệp Bình sẽ luôn có người bí mật đi sau để bảo vệ và giám sát. Điều này chính hắn cũng biết.

Hai người không nói với nhau câu nào. Bước tới một mỏm đá, phía dưới là thác nước đang chảy cuồn cuộn. Ánh trăng trên bầu trời đêm cùng vô số những vì sao sáng soi xuống khiến cả con thác trông càng thêm hung tợn tựa những lưỡi dao bạc đang đua nhau, kéo nhau thành hàng mà chảy từ trên cao xuống.

– Em còn nhớ chỗ này chứ? – Vẫn gương mặt không chút biểu cảm, Diệp Bình hỏi.

– Tất nhiên, đây là chỗ khi trước em với anh thường ra hóng gió sau mỗi lần anh luyện tập sống chết.

– Em có đang luyện tập như thế không?

Diệp An nghe thấy, yên lặng vài giây rồi đáp lại:

– Có chứ, nhưng em không thể tiến triển thêm chút nào. Em… em xin lỗi…. Nhất định em s…

“Xọc”

Từ phía mạn sườn của Diệp An, lưỡi kiếm xuyên qua da thịt hắn, trên mặt kiếm còn dính máu, chảy chầm chậm xuống dọc theo lưỡi kiếm, máu ở vết thương cũng ứa ra. Cậu trợn tròn mắt, quay lại nhìn thấy Diệp Bình phía sau. Diệp Bình đó, mặt không biểu cảm gì, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, cất tiếng:

– Thứ vô dụng, mày nên chết đi, đừng ảnh hưởng tới thanh danh của tao. Tao không có đứa em như mày.

Nói rồi, hắn rút kiếm ra, mặc cho từng giọt máu chảy theo, rơi xuống mặt đất. Diệp An đau đớn ôm lấy vết thương, lập tức bàn tay Diệp Bình sau lưng đẩy cậu tới trước, lảo đảo, ngã xuống thác nước đang cuồn cuộn chảy, cả chục bóng đen phía sau cũng trợn mắt ngạc nhiên, lập tức lao theo thân thể Diệp An đang đau đớn giữa không trung, hướng phía thác nước rơi xuống. Trong đầu hắn, trăm ngàn suy nghĩ đang chồng chéo lên nhau.

Một giọt nước lăn chảy từ khoé mắt…