Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá – Seri Siêu Phẩm ( Update Chap 15 )

Chap 4: Vào ngày ta chết

_Đây là truyện và chỉ là truyện, đừng nhầm lẫn với thực tế_

“Th… Dương… Thiếu Â… Âm… Các c… Chúng ta r… ch… …”

– Đừng mà, đừng đi mà!!!

– Diệp An, Diệp An, dậy đi em, em lại mơ thấy giấc mơ đó nữa à, người em nóng quá.

– Anh Bình…

– Lạ thật đó, trước đây cả tháng em mới bị ác mộng một lần, dạo này càng ngày em càng bị nhiều, không ổn rồi.

Diệp An chống tay xuống giường, gồng người ngồi dậy, bất giác đưa tay quệt lên má, những dòng nước mắt theo đó mà bám lên tay, chảy xuống.

– K… không sao đâu anh, chắc do em vẫn bị ám ảnh thôi.

Hồi 6 tuổi, khi nhận được tin cha mất, Diệp An dường như bị sốc, từ đó bị triệu chứng như vậy.

– Anh phải đi từ hôm nay sao?

– Ừm, anh đã xin Gia chủ, nhưng không được, họ nhất nhất ép anh phải tới khu đặc biệt để luyện tập bồi dưỡng. Không sao đâu, thỉnh thoảng anh vẫn sẽ qua thăm em. – Diệp Bình ngập ngừng- Hôm nay cũng là ngày em bắt đầu tới lớp học nhỉ? Vậy bữa nay anh sẽ nấu cho em một bữa sáng thật ngon nhé, cố lên!

Im lặng vài giây, Diệp An giơ ngón cái, mỉm cười lên tiếng:

– Anh Bình ngầu lắm, hì hì.

………………

Trong khu giáo dục của Diệp gia, một đám nhóc đang đứng, tiếng nói chuyện ồn ào, từng giọng từng giọng chồng chéo lên nhau khiến nơi đây trở nên náo nhiệt.

– Tụi mày biết gì chưa, lễ Khai linh hôm qua ấy, có…

– Biết chứ, giờ chuyện đó ai chẳng biết, Diệp Bình đạt được Huyết mạch nghịch biến. Kinh thật đấy, chắc chắn là giờ đang được bồi dưỡng dữ lắm nha.

– Em hắn bằng tuổi chúng ta đó, cũng là dòng chính bổn gia, chắc cũng đang ở đây chứ nhỉ? Diệp An, ai là Diệp An vậy?…

– Tập chung! – Một âm thanh già nua, trầm ấm vang lên.

Tất cả những thanh âm vừa rồi tắt ngấm chỉ còn những bước chân vội vã chỉnh lại hàng lối, mọi người đứng ngay ngắn. Giọng nói vừa rồi là của một giáo viên vừa bước tới, dễ thấy đó chính là giám khảo của lễ Khai linh vừa rồi. Ông ôn tồn lên tiếng:

– Thầy là Diệp Luận Loan, là thầy giáo chủ nhiệm của khoá 10 tuổi dòng chính Diệp gia. Dòng chính của chúng ta năm nay có 82 người, học tại đây, các dòng phụ và ngoại tộc sẽ học ở địa điểm trực thuộc dòng đó. Ai có ý kiến gì không? Nếu không ai có ý kiến gì chúng ta sẽ bắt đầu học buổi đầu tiên ngay bây giờ.

– Không thưa thầy.- Tất cả đồng thanh.

– Tốt, di chuyển vào lớp, tiết học bắt đầu.

…………………

– Như các em đã biết, Linh khí được đưa vào cơ thể để cường hoá, khai thông các huyệt đạo, và sau khi đạt Đạo sĩ cấp 7, có thể đột phá tới Đạo sư, Linh khí lúc đó lại càng quan trọng. Nhưng song song với việc điều tiết Linh khí, Diệp gia chúng ta còn cần rèn luyện bản thân gắt gao gấp nhiều lần người khác. Em kia, lên đây lấy phiếu phát cho các bạn.

Một cô nhóc vừa được thầy giáo chỉ vào, lanh lẹ bước lên bục giảng, mang tập phiếu xuống. Lớp học rộng rãi với những hàng bàn ghế xếp thành tầng từ thấp tới cao trông như giảng đường Đại học. Cô bé kia nhanh tay chia phiếu cho từng dãy bàn, “Cậu truyền cho người phía sau nhé”, khoé miệng lúc nào cũng mỉm cười. Luận Loan thấy vậy, khẽ gật đầu mỉm cười và nói tiếp:

– Các em có thể thấy trong phiếu là công thức phối dược liệu, hay nói đúng hơn là Độc dược. Tất cả phải luôn nhớ rằng, bước vào con đường tu đạo đồng nghĩa với việc chấp nhận mọi nguy hiểm tính mạng, đối với Diệp gia ta, tu đạo còn là bước một chân vào cái chết. – Nói tới đây, nhấn mạnh vào chữ chết, ánh mắt lạnh lẽo quan sát hết thảy học sinh trong lớp.

Một đứa bé giơ tay, hỏi lớn:

– Tại sao vậy thầy? Em tưởng tu Đạo sẽ kéo dài được tuổi thọ không ít thì nhiều chứ?

– Với tất cả mọi người thì là vậy. – Luận Loan mỉm cười, nhìn vào mắt cậu bé đó- Tộc nhân họ Diệp chúng ta, sinh ra đã có kháng thể với các loại độc, càng ngày kháng thể đó càng phát triển, sau khi bắt đầu tu Đạo thì càng là như vậy…

– Vậy thì tốt chứ sao nhỉ?

– Phải, phải.

– Chúng ta đỉnh ghê, sinh ra ở vạch đích là có thật. – Đám học trò xôn xao bàn tán.

– Trật tự. – Thầy giáo vẫn ôn tồn giải thích- Chúng ta có kháng thể với hết thảy các loại độc, trừ một loại…

Diệp Luận Loan bất chợt dừng lại, lấy trong tủ ra một cái chuồng sắt nhỏ.

– Khai!

Lập tức, hai mắt lão đỏ ngầu, con ngươi dần dãn ra, dần dần, tròng đen như chiếm toàn bộ, con mắt lão hoàn toàn biến thành màu đen, trông cực kì quái dị. Dưới đuôi mắt trái của lão nứt ra, theo vết nứt, hình thành 3 cổ tự xếp thành hàng dọc. Tụi học sinh nhìn thấy mà im thin thít.

Lão giơ một ngón tay, lướt nhanh qua mu bàn tay còn lại, để lại một vết cắt nhỏ. Tất cả đứng hình khi thấy vết cắt đó nhanh chóng liền lại như chưa từng có gì xảy ra. Ngón tay kia giơ ra trước mặt đám học trò, trên móng còn đọng lại một chút ít máu từ vết thương ban nãy. Loan mở cửa chuồng, đưa tay vào, con thỏ bên trong nhìn thấy, kề miệng vào đầu ngón tay kia cắn một cái.

Bên dưới, một số đứa trầm ngâm không nói gì, một số thì há hốc mồm, vài đứa bịt miệng lại, mắt trông như sắp khóc. Tình huống mà chúng vừa thấy quá kinh khủng. Con thỏ kia chỉ sau vài giây, thậm chí thầy giáo chưa kịp rút tay về, nó đã nằm vật ra đất, giãy dụa vài cái rồi nằm im. Ngay sau đó, máu bên trong nó chảy ra từ mắt, từ tai, từ hậu môn, máu đen! Thậm chí, cơ thể nó còn bắt đầu phân hủy từ từ…

– Hiểu ra được gì chưa? Khi khai linh, chúng ta sẽ được mở Huyết Sát. Và điều quan trọng, máu của người đang khai Huyết Sát, chính là kịch độc, độc của độc.

Lão dần trở lại về trạng thái bình thường, hàng cổ tự dưới khoé mắt cũng khép lại, con mắt cũng lại mang vẻ già nua, mệt mỏi.

– Chính vì thế sau khi Khai linh, người Diệp gia chúng ta sau khi khai Huyết Sát, tuổi thọ sẽ ngày càng ngắn do độc trong máu gia tăng, nếu dừng chân ở Đạo sư cấp 1, không sống quá được tuổi 30 là chuyện bình thường.

Cả lớp học rơi vào im lặng…

Hoá ra, sức mạnh của Diệp gia không như chúng tưởng…

Thì ra, cuộc đời chúng đã định sẵn ngày kết…

Vậy là, sẽ có một ngày chúng tự độc chết mình…

– Nhưng, các em à… Cuộc đời ngắn lắm. Dù chúng ta không mang theo thứ “thời hạn sống” này bên người, chúng ta cũng sẽ có ngày chết đi. Các em biết không, nếu ta chỉ tồn tại, đúng là sẽ có ngày ta biến mất khỏi cuộc đời, không một giấu vết, rồi mọi người sẽ chẳng còn biết ta là ai, không một giọt lệ, không một tiếng nấc. Thế nhưng nếu ta sống, ta thật sự sống, dẫu có như một ánh đèn loé lên, chói sáng rồi vụt tắt, thì ta vẫn sẽ sống. Cũng như ta vậy, mỗi thế hệ các em trưởng thành, gánh vác Diệp gia trên vai, ta đều góp mặt trong đó, vậy theo cách nói khác, Diệp gia còn, thì ta còn, Diệp gia là minh chứng cho sự sống của ta. Các em… rõ chứ?

Tâm hồn lũ trẻ giống như được thắp lên một ánh lửa, hy vọng bên trong chúng đã tắt giờ lại loé sáng.

– Rõ thưa thầy!!! – Tất cả đồng thanh.

Chỉ có trong góc phòng, Diệp An đang ngồi đó, híp mắt nhìn thầy giáo cùng lũ bạn đang sôi nổi, trong tâm nó, đang ngổn ngang lẫn lộn những suy nghĩ…