Đến lời nói thật của cậu cũng là dối trá – Seri Siêu Phẩm ( Update Chap 15 )

Chap 6: Tao mệt nha
_Đây là truyện và chỉ là truyện, đừng nhầm lẫn với thực tế_

“Th…”

“Thái D…”

“Thái Dương, Thiếu Dương, Thiếu Âm, Thái Âm…”

“Là con của Lưỡng Nghi chúng ta.”

“Phải luôn nhớ như vậy, bốn người các con…”

“Dù chúng ta có mất đi, các con cũng…”

“Thái Âm, nhanh lên, không có thời gian chần chừ đâu!”

“Nhưng…”

………………..

Bừng tỉnh, Diệp An mở trừng mắt lên, đầu hắn đau như búa bổ, cảm giác như một khoảng trong não vừa được mở ra. Chỉ sau vài giây, tưởng chừng hắn đã trải qua cả trăm ngàn năm. Trong tiềm thức tồn tại một khoảng kí ức, một khoảng đen mà dù có cố thế nào hắn cũng không thể nhìn ra đó là gì, chỉ có cảm giác rằng nó rất quan trọng, giống như cái mục tiêu mơ hồ của hắn vậy.

Lúc này, Diệp An mới chấn tĩnh lại, bất giác đưa tay sờ vào vết thương bên sườn và kinh ngạc nhận ra chỗ vết đâm đã liền lại, chỉ còn thấy đau nhói. Hắn nhớ lại chuyện vừa trải qua, chuyện trong giấc mơ. Những suy nghĩ, xúc cảm lại chồng chéo trong đầu, căm ghét có, hận có, đau đớn có, khi nghĩ lại giấc mơ và cảm giác như từng sống qua cả chục thế kỉ, hắn trào lên cả nỗi nhớ thương và buồn bã.

Một lát sau, hắn gạt mọi chuyện qua một bên, gượng mình ngồi dậy, nhìn quanh. Hắn đang trong một hang động, ánh lửa bập bùng toả ra từ bếp củi bên cạnh khiến mọi thứ mờ ảo. Bên ngoài còn có tiếng nước chảy siết, vang lên từng tiếng ầm ầm trầm đục. Để ý kĩ hơn, Diệp An thấy có người đàn ông trung niên ngồi tựa lưng vào vách đá, trông có lẽ đang ngủ. Trên mặt hắn là một vết sẹo kéo dài từ gò má xuống miệng, dưới ánh sáng chập chờn của bếp lửa, trông lại càng quái dị. Diệp An giật mình, nín thở khi nhìn thấy cách lão không xa, một bóng người mặc áo đen gục đầu xuống, be bét máu từ bụng và cổ chảy ra cùng một con dao cắm trên lưng, trông không có vẻ gì là còn sống.

Chưa hết, cạnh gã trung niên đang ngủ kia, treo lơ lửng một quả tim, còn đang nhỏ máu xuống đất, trên đó bị mất gần một phần ba trông như vết cắn.

Nỗi bất an tràn ngập trong đầu hắn, dây thần kinh của Diệp An căng cứng lên, không dám thở mạnh.

“Bây giờ có hai lựa chọn…

Hoặc là chạy…

Hoặc là giết hắn…

Rồi chạy…”

Một thứ kinh nghiệm không rõ trong tiềm thức gào thét lên rằng, dù hắn có chạy cũng không chắc có thể thoát, nhưng tên kia đang sơ hở, nếu hành động trước sẽ có cơ hội. Diệp An tất nhiên chưa từng trải qua lần chiến đấu nào, nhưng suy nghĩ của hắn lại tự lục lọi trong trí nhớ các tình huống để phân tích, dù suy nghĩ không liền mạch bởi các kí ức trong đầu hắn chỗ có chỗ không, đứt quãng rất nhiều. Không hiểu do đâu nhưng Diệp An rất chắc chắn và tin tưởng, những kinh nghiệm này thuộc về chính bản thân hắn. Bản thân hắn cũng rất nhanh nhạy, từ những mảnh ghép kinh nghiệm trong đầu, lập tức nảy ra phương án từ tình huống này, không chút đắn đo.

Nghĩ là làm, Diệp An luồn tay qua sau lưng, nhẹ nhàng kéo con dao đeo trên hông mà hắn luôn giấu dưới lớp áo ra. Từng bước một, hắn rón rén bò tới, tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn muốn gào lên để bắt quả tim yên lặng.

Hắn bò sát đất, tới gần bếp củi, rướn tay đưa con dao hơ lên lửa, ánh lửa liếm qua lưỡi dao sắc lẹm, làm nó nổi lên ánh xanh. Diệp An hiểu hắn đang trong tình thế rất nguy hiểm, nếu không thành công thì có thể sẽ chết bởi tên ăn tim người, hay dù là hắn lấy tim người cho ai ăn, chắc chắn không tốt đẹp chút nào. Hắn dần tiếp cận tên kia, con dao nóng rực, nhiệt độ làm không khí xung quanh lưỡi dao vặn vẹo, An muốn hắn phải thành công, không được phép thất bại.

Thật gần, thật gần, hắn dơ con dao lên, lưỡi sắt sắc nhọn lập loè theo ánh lửa.

– Diệp Hải… – Người đàn ông kia bất chợt mở miệng và hé mắt ra, khiến Diệp An đứng hình.

– Ông biết cha tôi sao?” – Hắn vừa nói, vừa lui về phía đối diện người kia.

– Haha, phải, chúng ta đã từng…

“Vút”

Con dao xé gió lao tới phía cổ họng người kia, hắn ngạc nhiên trợn mắt, vội lăn người qua một bên tránh lưỡi dao đang hướng tới mình. “Keng” một tiếng, nó va vào vách hang rơi xuống nền đất, đá vụn theo đó rơi ra lả tả. Trong khoảnh khắc đó, Diệp An đã lui một khoảng về phía vách tường đối diện, đủ khoảng cách, hắn túm lấy chân người áo đen kéo cái xác đi rồi rút con dao đang cắm trên lưng người đó ra, lần nữa phóng vào tên đàn ông trung niên phía trước. Tên kia lại xoay người tránh đi, định lấy đà lao lên nhưng An đã kịp chạy tới đống lửa, đá ngang một cái, mấy thanh củi cùng bao nhiêu tro bếp bay tứ tung, cái hang vốn đã mờ ảo giờ còn mất đi ánh sáng. Nhân lúc đó, hắn chạy như bay ra ngoài. Người kia gọi với theo:

– Khoan đã, ngoài đó là…

– Aaaaaaaaaaa… – Tiếng hét của Diệp An.

Ngay ngoài cửa hang là một vách đá, nằm chính trong thác nước mà khi trước Diệp Bình và Diệp An tới. Tên kia chạy theo ra mép đá, người không quen chắc chắn tới đây sẽ mất đà mà lao thẳng xuống phía dưới, mà bên dưới toàn đá ngầm. Nhưng hắn đã muộn, khi bước tới, chỉ thấy bóng người đang rơi ngày càng gần xuống mặt nước, hoà vào những bọt trắng xoá của dòng nước và tiếng đổ ầm ầm từ con thác.

– Khốn nạn. – Hắn chửi thề một tiếng rồi gồng mình, da thịt phát ra ánh sáng tím, gân cốt quanh người nổi lên.

Đất đá dưới chân vỡ vụn, lún xuống, những giọt nước bắn tới chỗ hắn cũng đổi hướng, cảm tưởng như chẳng thứ gì dám tiếp cận hắn lúc này. Chớp mắt, tên trung niên đó ngảy tới, đạp vào không trung mà lao tới với tốc độ kinh người, thậm chí để lại vết cắt trên dòng nước, hét to:

– Diệp An, ta là bạn của Diệp Hải, Đoàn Du Hành đây, không nhớ vết sẹo này sao?

Lúc này, Diệp An đang nấp ở khe đá ngay gần cửa hang mới ló đầu ra, mở tròn mắt ngạc nhiên. Hắn chợt nhớ ra một người đàn ông khi trước rất hay đi cùng cha tới chơi với hai anh em hắn, còn mang theo rất nhiều quà. Đặc biệt, trên mặt cũng có một vết sẹo kéo dài tới môi.

………………..

“Rầm” một cái, Đoàn Du Hành từ dưới vách đá nhảy lên cửa hang, tay kéo theo một người. Nước bám lên cơ thể hắn làm áo dính chặt vào da thịt, lộ ra từng bắp cơ cùng gân guốc nổi đầy cánh tay. Người hắn kéo theo không phải Diệp An mà chính là xác tên áo đen ban nãy, còn Diệp An, đã nhóm lại đống lửa, đang ngồi… sưởi ấm trong hang, vẻ mặt rất thoả mãn.

Du Hành tức điên, chạy xộc vào, túm tai cậu xách lên:

– Ái ái ái, chú Hành, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi chú mà, lấn sau cháu không như thế nữa, ái, đau tai cháu chú ơi.

– Mày biết bên ngoài rét thế nào không hả? Lại dám lừa chú mày. – Hắn gằn giọng.

– Đau đau đau, bỏ ra, ai bảo chú bày đặt treo quả tim kia lên đó, tính doạ cháu à? Lại còn tàng trữ xác người bất hợp pháp… – Diệp An gạt tay hắn ra, xoa xoa một bên tai đang đỏ bừng, đau điếng, nói đùa một câu.

– Không biết thì ngồi im mà nghe, phải là tao tao lại đấm cho mấy phát.

– Nhưng đây là chú thật mà…

– Ngậm mồm!!!