Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023

Hải bật dậy đi vòng thật xa ra ngoài vườn để không bị phát hiện, tìm được một bụi cây rậm rạp Hải mắt sáng rực lên nhìn về hướng bên phải.

.

.

CHƯƠNG 12: BỌ NGỰA BẮT VE, CHIM SẺ SAU LƯNG

.

Bên phải Hải có thể nhìn thấy ông Bảy cũng đang núp ở một lùm cây hơi khom người xuống nhìn qua kẽ lá, cái lùm cây đó chỉ che chắn phía trước nên ông Bảy đã bị Hải bắt gặp cảnh “rình coi lén con dâu tắm”. Đây là một việc kiêng kị không được phép nhưng ông Bảy kiềm chế không nổi trước sức hút mãnh liệt từ cơ thể con dâu, nếu ông bỏ qua cơ hội ngàn vàng này thì không biết bao giờ sẽ được gặp lại cảnh này một lần nữa, ông trời đã sáng tạo cho ông cơ hội tại sao lại không tận dụng nó cơ chứ, có khi ông trời cũng đang dung túng cho ông làm điều đó cũng nên.

Hải hứng thú vô cùng tự đưa tay xuống xoa xoa vào cây hàng cứng ngắc của mình, đây có thể gọi là cảnh: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng”. Ông Bảy đang rất nhập tâm liên tục nuốt nước bọt không hề biết rằng mình đã bị phát hiện, ông đang rình coi lén con dâu là vợ con trai mình đây là một việc làm vô cùng xấu hổ, tội lỗi, nếu ông biết mình bị Hải phát giác chắc chỉ còn nước chui xuống lỗ hoặc thắt cổ tự tử mà chết.

Bên cạnh bể nước Nguyệt Anh đã cởi sạch quần áo, cái quần lót cũng được cởi ra luôn, phải chăng đây là cách để “cảm ơn” bố chồng sau khi cõng cô xuống núi, cô có thể tắm mà vẫn mặc áo ngực, quần lót nhưng không ngay từ đầu cô đã cởi hết sạch và đang ngồi xổm gội đầu, gội đầu đương nhiên là tốn nhiều thời gian nên “khán giả” được một phen xem phim 18+ đã mắt..

.

Cơ thể Nguyệt Anh trắng bóc sáng rực giữa khu vườn, cơ thể ấy nổi bật giữa màu xanh của cỏ cây và màu xám của bể nước như ánh trăng giữa đêm tối, Nguyệt Anh đang là tâm điểm của sự chú ý. Ngay cả Hải cũng thấy khó thở vì đây là lần đầu tiên anh “nhìn lén” vợ tắm, mọi lần sinh hoạt vợ chồng toàn phải tắt điện theo yêu cầu của Nguyệt Anh không thì cô không cho làm, còn cảnh tắm rửa của vợ Hải chưa bao giờ được xem cả.

Ông Bảy nhìn chằm chằm vào Nguyệt Anh không chớp mặt còn Hải thì nhìn vào đũng quần ông Bảy đang u lên một cục lớn, cảm giác cơ thể ông đung đưa đứng không vững, cái miệng thì há ra, ngực phập phồng.

Nguyệt Anh đang ngồi xổm đưa lưng về phía Hải còn hướng ông Bảy nhìn thấy cánh tay phải và đùi phải của Nguyệt Anh, Hải có thể nhìn thấy phần mông to tròn trắng bóc, còn ông Bảy nhìn rất rõ bộ ngực trắng ngần đung đưa, phần quan trọng nhất vẫn còn chưa lộ ra.

Gội đầu rồi đến thoa xà phòng tắm toàn thân, Nguyệt Anh đưa hay tay xuống dưới xoa xoa vào phần mu rồi tiến xuống sâu hơn nữa, hai người đàn ông căng thẳng nín thở tập chung hết mức nhìn về phía trước như một người lính xạ thủ đang siết cò ngắm bắn.

Hải có sở thích nhìn lén phụ nữ tắm từ hồi còn học lớp 8, cuối mỗi buổi chiều Hải lấy lí do đi đá bóng nhưng thật ra đá có một chút rồi lại lẻn đi ra gần một mó nước để rình trộm phụ nữ tắm, hồi xưa thiếu thốn đủ thứ, ít nhà nào có nhà tắm mà toàn tập chung tắm giặt ở suối hoặc các mó nước ngầm.
Nguyệt Anh dội nước rồi đứng dậy tay đưa lên vuốt vuốt tóc ép cho nước chảy ra rồi lấy một cái khăn lau tóc, trong quá trình đó cô hơi xoay người về hướng ông Bảy phần thân trước hoàn toàn lộ ra, nổi bật là đám lông đen nhánh bóng mượt tươi tốt mọc lên giữa hai đùi như một khu rừng nguyên sinh sống động.

Hải nhận thấy Nguyệt Anh như cố tình kéo dài thời gian “biểu diễn” cho bố xem vậy: “Vợ đang dùng cơ thể để dụ dỗ bố hay sao”.

Hải lại chạy vòng về ngồi ở phòng khách giả vờ ngủ, Nguyệt Anh sau khi tắm xong thì gương mặt có chút ửng đỏ, nhìn vào Hải rồi ngại ngùng đi vào phòng ngủ, một lúc sau thì đi ra phòng bếp để nấu cơm trưa.

Ông Bảy sau khi xem no mắt thì quay trở lại cuốc đất giờ ông trở về nhà không được vì cái bên dưới đang không nghe lời cứ cứng ngắc đội quần lên nhìn rõ một cục u to tướng luôn.
Giờ cơm trưa không khí rất ngại ngùng mọi người đều cúi mặt ăn cơm không ai nói với ai câu gì, ngủ trưa xong thì đã hơn 1:30 chiều, Nguyệt Anh bắt đầu thu xếp đồ đạc.

Ông Bảy cũng vừa ngủ trưa dậy đang ngồi ở phòng khách:

Hải: “Bố ơi… cỡ ba giờ con với Nguyệt Anh đi về… bố có xuống Hà Nội với chúng con không?”

Ông Bảy có chút thất thần, hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh thật: “Ừ… thôi về đi… bố ở đây thôi… cuộc sống rất tốt… con không phải lo lắng gì cả”

Hải đành bó tay không khuyên nhủ được gì nữa đành về phòng nhìn Nguyệt Anh:

“Bố nói sao…”

Hải: “Thì tất nhiên là không đi rồi…”

“Haizzz…”

“Hay là em ra khuyên bố đi…”

“Em á… anh khuyên còn không được… em nói sao bố nghe…”

“Có khi bố lại nghe em đấy…”

“Em cố gắng hết sức rồi…”
Cái từ “cố gắng hết sức” rất là nhạy cảm nếu như Hải không nhìn thấy cảnh tắm lúc trưa chắc chắn sẽ không hiểu dụng ý của câu này, ý Nguyệt Anh muốn nói là cô đã rất cố gắng dùng mỹ nhân kế để làm siêu lòng ông Bảy nhưng có lẽ nó đã thất bại.

Nhoằng một cái đã đến 3h, ông Bảy vẫn ngồi trong phòng còn Hải – Nguyệt Anh đưa đồ lên ô tô chuẩn bị đi về, phong lan được đặt cẩn thận ở hàng ghế sau, Hải đi đến cửa phòng ông Bảy:

“Bố ơi bọn con về đây… khi nào bọn con rảnh lại về thăm bố…”

“Ừ… về đi… đi cẩn thận nhé không phải vội vàng gì đâu…”

“Con biết rồi ạ…”

Nguyệt Anh đã ngồi sẵn trên xe nhìn mặt có chút phân vân lo lắng.

“Em sao thế… không xuống chào bố à…”

Nguyệt Anh nhìn sang Hải mặt nghiêm túc: “Anh ngồi trên xe nhé… đừng đi đâu em quay lại ngay”
“Hả…”

“Ngồi trên này đợi em… em gặp bố chút…”

“OK”

Nguyệt Anh đi ra khỏi xe, Hải nhìn vào gương chiếu hậu thấy Nguyệt Anh bước đi rồi khuất sau bức tường phòng khách.

Hải rất muốn đi xuống rình xem Nguyệt Anh sẽ nói gì với bố nhưng làm thế quá lộ liễu, Nguyệt Anh mà phát hiện chắc chắn sẽ rất tức giận thế là Hải phải ngồi im trên xe hồi hộp chờ đợi: “Liệu có kỳ tích nào xảy ra không?”

Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều thì thấy Nguyệt Anh đã chạy ra rồi vội vàng lên xe, gương mặt đỏ bừng:

“Em sao thế…”

Nguyệt Anh cố tránh ánh mắt Hải bằng cách nhìn ra cửa sổ xe: “Không sao… đi thôi anh…”

“Bố… em không thuyết phục được à…”

“Em vào chào thôi chứ ai thuyết phục nổi…”

“Haizzz…”

Xe lăn bánh rời khỏi nhà, Hải lại liếc nhìn lại gương chiếu hậu rồi để ý ở đó có cái gì đó không đúng lắm, bộ quần áo mà Nguyệt Anh mặc lúc sáng vẫn còn đang ở trên dây phơi, kể cả nội y cũng ở đó.
Hải thầm nghĩ: “Quên hay là cố tình để đó? Nếu quên có nên nhắc không nhỉ… hay vợ dùng thứ đó để làm “quà tạm biệt” biếu bố không chừng…”

Hải: “Em có quên điện thoại hay gì không… quần áo chẳng hạn”

Nguyệt Anh ấp úng: “À… có bộ quần áo em mặc lúc sáng… chưa khô nên phơi để đó luôn… sau này về lại đây còn mặc…”

“Thế có bảo bố cất cho không thế… hay cứ phơi nắng phơi sương ở đó mãi…”

Nguyệt Anh lí nhí: “Có… nãy em nhờ bố rồi…”

Hải: “Ồ… có bảo thu cả đồ lót không thế…”

Nguyệt Anh mặt đỏ bừng: “Anh nói linh tinh… lái xe đi… em ngủ đây…”

Hải thì đang nghĩ đến tối nay ông bố mình sẽ làm gì với bộ quần áo và nội y đó, đem vào phòng rồi ôm nó ngủ, hay biến thái hơn là ngửi đồ lót… món quà chia tay này thật là độc đáo…
…Hắt xì… Hắt xì…

“Em sao thế… không phải ốm đấy chứ…”

“Anh giảm cái điều hoà chỗ em đi… em thấy lành lạnh…”

“Có cái chăn mỏng ở ghế sau, em lấy đắp vào đi…”

Nguyệt Anh kéo ghế lấy chăn đáp lên rồi đi ngủ, Hải một mình tập chung lái xe đến gần hết đoạn đường, vẫn giống như lúc đi Nguyệt Anh ngủ cả chặng đường gần đến nơi mới dậy. Đi xe khá mệt nên hai vợ chồng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

================

Sáng ra, Hải: “Em sao thế… nhìn không được khoẻ lắm…”

“Em hơi nhức đầu…”

“Anh đưa em lên trường nhé”

“Vâng…”

Nguyệt Anh sắc mặt không tốt có phần nhợt nhạt thiếu sức sống.

Đưa Nguyệt Anh đi làm xong Hải đến cơ quan làm việc hôm nay nhiều việc quan trọng nên Hải chạy đi chạy lại loanh quanh nhoằng cái hết một ngày làm việc mệt nhọc trở về nhà.
Về đến nhà thấy căn hộ của mình tối om.

“Vợ về ngoại hay sao…”

Hải đưa điện thoại lên định gọi nhưng có tiếng ho từ phòng ngủ Hải vội chạy vào đó bật đèn lên thì thấy Nguyệt Anh đang nằm ngủ.

“Em sao thế…”

Hải tiến đến gần sờ tay vào trán: “Chết thật… sốt rồi…”

…khụ khụ…

“Ho nữa…”

Nguyệt Anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ đi làm lúc sáng, cô chỉ dạy ca sáng rồi về chứng tỏ đã ngủ đây từ lúc trưa rồi, Hải thấy mình vô tâm quá sáng thấy vợ như vậy mà quên mất không gọi điện hỏi thăm.

Nguyệt Anh giọng yếu ớt: “Chồng ơi… vợ đau đầu quá…”

“Giờ đi khám bệnh viện không được rồi… đi khám ngoài thôi… vợ dậy đi chồng đưa vợ đi khám…”

“Ừ…”

“Vợ đã uống thuốc hay gì chưa…”

“Chưa… đi dạy về nằm bẹp luôn…”
“Chồng xin lỗi… nay bận quá không gọi điện hỏi thăm vợ thế nào… sao vợ không gọi”

“Chồng bận việc mà… vợ nghĩ chỉ bị choáng nhẹ thôi… ai ngờ càng lúc càng nặng…”

“Ngồi dậy chồng thay quần áo cho rồi mình đi khám..”

Lái xe đến một phòng khám tư thì họ đang đi ăn cơm phải đợi một lúc mới có người khám, một cô y tá đi ra.

Y tá: “Chị bị sao hả anh”

“Ốm sốt ho…”

“Chị đi theo em vào trong này khám nhé, anh ngồi ở đây đợi”

Bên trong là một ông bác sĩ mà cũng không biết có phải bác sĩ thật không mà dáng người to béo bụng bia, ti hí mắt lươn, mặc blue trắng đang đeo trên cổ ống nghe y tế.

Mắt ông ta nhìn chằm chằm vào gương mặt Nguyệt Anh rồi lạnh lùng nói: “Vén áo lên”

Đúng lúc đó cô y tá kéo rèm lại.

Hải nhìn mặt ông bác sĩ này không uy tín chút nào nhưng vì có y tá bên trong nên tạm thời yên tâm, một lúc sau thì cô y tá bước ra ngoài còn lại Nguyệt Anh với ông bác sĩ trong đó.
Hải tiến lại gần định vén rèm lên nhưng cô y tá đã quay trở lại: “Anh làm gì thế? Ngồi ghế đợi đi không cần phải sốt ruột…”

Hải thấy mình đa nghi quá rồi, việc gì cũng suy nghĩ theo kiểu tiêu cực.

Nguyệt Anh sau khi khám xong thì được truyền nước.

Hải đi ra ngoài gọi điện thoại, cuộc gọi đầu tiên hải gọi cho Hiền con bác Năm:

“Em nghe đây anh”

“Hiền sang bảo bố anh là chị Nguyệt Anh bị ốm sốt nhé… đang truyền nước…”

“Sao lại bảo chú Bảy thế ạ… ở xa thế mà… anh muốn chú lên chăm chị hay như nào”

“Em cứ bảo đi bố anh khắc biết…”

“Vầng… để em chạy qua tí vậy…”

“Cảm ơn em nhé… mai có khuyến mại anh gửi cái thẻ một trăm nghìn cho…”

“Vâng… vâng…”

————————-

Hải thực hiện một cuộc gọi khác

“Mẹ ạ…”

“Hải à con, dạo này công việc vẫn tốt chứ… đang đi đâu mà mẹ nghe có tiếng còi xe…”
“Con đang đưa Nguyệt Anh đi khám…”

“Khám á… nó bị sao thế…”

“Nguyệt Anh bị sốt ho…”

“Thế đang ở đâu…”

“Đang ở phòng khám tư ngay gần nhà thôi… chắc tiếng nữa là chúng con về…”

“Nhắn địa chỉ cho mẹ để mẹ qua…”

“Không phải phiền đến bố mẹ đâu…”

“Mẹ với bố con đang ngồi không xem Tivi thôi… qua xem con bé thế nào…”

“Vâng… con gửi qua zalo nhé…”

“Ừm…”

————————

Bố mẹ vợ rất thương con gái cưng, nghe bảo ốm là lập tức đến thăm, hai người đi trên một con ô tô SUV màu trắng.

Nguyệt Anh sau khi truyền nước xong thì bác sĩ kê đơn thuốc và cho về nhà điều trị, đêm đó mẹ vợ Hải là bà Nga ngủ lại với con gái còn Hải đi sang phòng bên cạnh (phòng ông Bảy) để ngủ. Đến buổi sáng ngày hôm sau bà Nga còn phải đi làm, Hải xin nghỉ một ngày để ở nhà chăm Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh nhạt miệng không ăn uống được gì uống thuốc xong mút một ít sữa xong lại nằm ngủ.

Đến hơn 9h sáng thì có người bấm chuông cửa… ting tình… ting…

Hải khó hiểu: “Giờ đi làm ai lại đến nhỉ?”

Đi ra mở cửa thì Hải thực sự bất ngờ vì đứng trước mặt anh là ông Bảy

“Bố…”

“Nguyệt Anh sao rồi…”

“Bố vào nhà đi… hôm qua truyền nước đỡ được chút… sáng ra chẳng ăn uống gì bảo đau đầu lắm…”

“Có bị gì nghiêm trọng không? Hay là do hôm trước ăn phải thứ gì đó không hợp hay bị con gì cắn, đốt?”

“Không phải đâu bố… chắc do tắm nước lạnh thôi… ở nhà chúng con toàn tắm nóng lạnh… về dưới quê tắm nước lạnh chắc không quen nên ốm…”

“Lần sau về phải đun nước tắm…”

“Vâng… con sẽ để ý…”

Ông Bảy đi vào phòng: “Chị Anh đỡ chưa…”
Nguyệt Anh giọng yếu ớt: “Bố… bố lên lúc nào ạ…”

“Vừa mới lên thôi…”

Hải nhìn vào túi đồ: “Bố mang theo gì thế ạ”

“À, cất gà vào tủ lạnh cho bố đi Hải…”

“Bố mổ gà lúc nào thế…”

“Đêm qua thấy Hiền nó bảo… nên mổ 2 con đem lên tẩm bổ…”

Hải: “Ồ… cảm ơn bố… em sướng nhé… được bố mang gà từ quê lên cho ăn… gắng mà ăn vào cho nhanh khỏi bệnh”

Nguyệt Anh nằm im không nói gì.

Ông Bảy: “Hôm nay không đi làm à”

“Con xin nghỉ để chăm vợ”

“Chiều đi làm hay như nào? Để bố chăm cho…”

“Con xin nghỉ cả ngày, nếu như bố lên rồi… thì chiều con đi làm, chiều có cuộc họp quan trọng tưởng là nghĩ nhưng con sẽ đi”

“ừm… đi làm đi… à mà dạy bố cách dùng mấy cái đồ trong bếp đi… toàn đồ hiện đại chưa biết dùng..”

“Dễ thôi mà… bố qua đây…”
“Cái bếp gas là hay dùng nhất, bố ấn xuống rồi vặn… là nó lên thôi, tắt thì vặn ngược lại”

“Chà… mặt kính xịn quá nhỉ… loại âm tường này chắc phải mấy triệu…”

“Con cũng chẳng nhớ nó bao nhiêu nữa…”

“Ở nhà dùng cái mấy trăm nghìn thôi… cái này xịn quá…”

“Bố thích thì về quê con mua cho bố một cái y như này…”

“Thôi… dùng bếp mấy trăm nghìn thôi chứ mấy triệu tốn kém làm gì trộm nó khênh mất thì sao… bố toàn dùng bếp lửa có khi dùng bếp gas mấy đâu mà… cả năm chả hết nổi cái bình gas là con biết rồi…”