Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023

Trong cơn mơ màng Hải nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh… hình như hai người họ đều đi ra ngoài… không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ Hải chìm sâu vào giấc mộng đẹp.

.

.

CHƯƠNG 11: NHÁNH LAN RỪNG

.

Buổi sáng chủ nhật hơn 7h Hải mới thức giấc thấy Nguyệt Anh cũng đang nằm ngủ rất sâu, ngủ còn ngon hơn cả Hải nữa không biết tối qua không ngủ được hay làm gì vì lúc nào Nguyệt Anh cũng dậy sớm hơn Hải.

Hải vừa đi ra cửa thì thấy ông Bảy cũng vừa thức giấc

“Nay không đi thăm bẫy sớm à bố…”

“Chiều qua có đi đặt đâu mà thăm…”

“À… vâng…”

Đánh răng xong đi vào vẫn thấy Nguyệt Anh nằm ngủ, Hải gọi mới từ từ mở mắt ra:

“Mấy giờ rồi anh…”

“Hơn 7h rồi…”

“Ơ… sao em không nghe thấy báo thức…”

“Nó kêu rồi anh tắt đi… em không nghe thấy à…”

“Không…”

“Nay em ngủ được phết nhỉ…”

“Hôm trước lạ giường khó ngủ thiếu giấc… nay mới ngủ được… hì…”

“Bố đi lên rừng rồi à anh…”

“Không… đang nấu bữa sáng…”

Nguyệt Anh bật dậy: “Chết rồi… sao anh không gọi em… sao anh để bố nấu thế…”

Nguyệt Anh đi ra thì thấy ông Bảy đang cặm cụi trong bếp:

“Bố để con nấu cho…”

“Thôi… nấu mì tôm với rau thôi… sắp xong rồi…”

“Con xin lỗi… con dậy muộn quá…”

“Ừ thôi đi đánh răng rửa mặt đi…”

“Vâng…”

————–

3 bát mì tôm được dọn ra Nguyệt Anh tấm tắc khen: “Bố nấu ăn ngon quá… anh nhỉ…”

Hải: “Đầu bếp chuyên nghiệp đấy… có muốn ngày nào bố cũng nấu cho ăn không…”

Nguyệt Anh: “Có chứ… có chứ… nhưng mà…”

Hải: “Bố xuống Hà Nội ở với tụi con đi… ở đây một mình chắc buồn lắm…”

Ông Bảy: “Bố sống với núi rừng quen rồi.. lên thành phố bí bách khó chịu lắm…”

Nguyệt Anh: “Đấy là bố đang bệnh không đi chơi được thôi… bố lên Hà Nội đi con với anh Hải dẫn bố đi thăm quan… buổi chiều bố có thể ra công viên chạy bộ thể dục mà..”

Ông Bảy: “ở không chán lắm… làm gánh nặng cho các con à…”

Nguyệt Anh: “Không có mà… bố vất vả nhiều rồi… cũng nên hưởng thụ cuộc sống chứ…”

Ông Bảy: “Thôi…”

Hải nhìn vào Nguyệt Anh rồi nhún vai.

Hải: “Bố… bố có tìm hiểu được ai chưa”

Ông Bảy ngạc nhiên: “Hả…”

Nguyệt Anh: “Ý anh Hải là bố có tìm hiểu đối tượng nào chưa rồi chúng con cưới vợ cho bố”

“Thôi thôi… tôi già cả rồi… anh chị đừng có mà vẽ chuyện… cưới xin gì nữa… cả đời này chỉ lấy một vợ thôi… bây giờ lấy vợ mới thì người đời sẽ coi khinh, mẹ con sẽ buồn lắm đấy Hải ạ…”

Hải: “Mẹ mất rồi… bố cũng nên mở lòng tìm đối tượng mới… thời nào rồi mà bố vẫn còn nghĩ thế”

“Mày không thương mẹ mày à Hải… dám nói thế… hỗn láo…”

Nguyệt Anh: “Anh Hải có ý tốt mà…”

Ông Bảy tức giận: “Cấm nói đến chuyện này nữa… còn nhắc đến thì mời anh chị về cho… tôi không cần anh chị phải dạy tôi phải sống như nào…”

…cộc… ông Bảy đặt mạnh bát mì đang ăn dở xuống bàn rồi vùng vằng đi ra ngoài, Hải – Nguyệt Anh cùng thở dài.

Hải chép miệng: “Không được rồi… bố cổ hủ lắm… như phụ nữ giữ gìn trinh tiết vậy …”

“Em thấy bố tức giận lắm… hay là thôi mình đừng nhắc nữa…”

“Đành vậy chứ biết làm sao…”

Hải đi ra ngoài nhìn lên núi, thấy ông Bảy dẫn theo con mực bắt đầu leo lên dốc.

“Lại đi lên rừng làm gì không biết…”
“Anh… đợi em rửa bát xong hai đứa mình đi theo bố đi…”

“Lên trên đấy á… leo được không thế…”

“Bố lên được thì em cũng lên được…”

“Giữa đường mệt quá đừng có khóc nhè đấy…”

“Hứ…”

Hải & Nguyệt Anh theo con đường mòn dẫn lên núi đây dường như là con đường đi độc quyền của ông Bảy vì nó xuất phát từ sau nhà và dẫn thẳng lên núi không có ngã rẽ nào khác.

Leo dốc một đoạn thì Hải đã thở phì phò, Nguyệt Anh lè lưỡi: “Lêu lêu… anh còn yếu hơn em… haha…”

Hải chạy đuổi theo nhưng đang đoạn dốc chạy một đoạn là thấy say sẩm mặt mày há miệng thở dốc nên không bắt được Nguyệt Anh, Nguyệt Anh đi một đoạn cách xa để Hải không bắt được.

“Anh đi nhanh lên…”

Hải đổ mồ hôi đầm đìa “Mệt quá… hay là thôi… về đi…”
“Anh mệt thì đi về đi… để em lên tìm bố…”

“Để em đi một mình sao được…”

“Anh đi nhanh lên…”

“Từ từ… nghỉ thở cái đã… khát quá… quên mang nước theo”

“Về Hà Nội anh nhớ chăm tập thể dục vào nhé… ì lắm rồi đấy… yếu hơn cả em…”

“Được rồi… được rồi… chiều về anh ra công viên chạy bộ thể dục…”

“Hừ… không biết được mấy hôm…”

“Sẽ chăm tập mà…”

“Hay ở nhà tập Yoga với em…”

“Thôi.. ưỡn ẹo kiểu đó anh chịu… chạy bộ thích hơn…”

Leo được một nữa dốc thì Nguyệt Anh cũng thấm mệt Hải há miệng thì thở phì phò như trâu mồ hôi ứa ra như tắm.

Nguyệt Anh: “Thế mà bố leo dốc suốt đấy… sao anh với bố khác nhau thế nhỉ…”

“Anh là dân trí thức bố là dân lao động… em so sánh thế mà được… thế em nghĩ xem bố có biết lái ô tô, có đi làm văn phòng, có làm báo có kiếm được nhiều tiền như anh không?”
“Ờ… ha… nhưng mà nói tóm lại là anh vẫn nên đi tập thể dục đi…”

“rồi… rồi…”

Đi mãi rồi cuối cùng cũng đến một vùng đất bằng phẳng, sau một chặng leo dốc dài Hải cảm giác cơ chân cơ đùi căng lên nhức mỏi vô cùng.

Nguyệt Anh thì khá thích thú còn Hải thì chỉ cảm thấy mệt.

“Ô anh ơi… trên này có ngôi nhà nhỏ kia kìa…”

“Ờ… ai làm nhà trên này làm gì nhỉ…”

Ngôi nhà có cột bằng gỗ các vách được đan bằng nan tre, mái tranh.

“Mình qua đó xem thử đi anh…”

“Ừm…”

Hai người tiến gần hơn đến ngôi nhà, con Mực từ đâu đó chạy ra khiến Nguyệt Anh giật mình..

Hải “Mực… Mực… Mực…”

“Anh ơi… chắc bố cũng ở gần dây thôi…”

“Ừm… Mực nó theo bố.. .chắc nó cũng quen với nơi này rồi…”

“Anh ơi… người ta làm cái gì thế kia…”
Đó là một cái hố nhỏ người ta đặt cái bạt lên trên được chống giằng bằng các cây cột tre nhìn như cái phễu.

“Có nước này em…”

“Trên này cũng có nước á…”

“Chắc là nước mưa… nhìn vàng vàng như nước đái.. haha…”

“Nước mưa ấy ạ… nước mưa uống được không… èo ơi có con loăng quăng kìa”

“Em cũng biết con loăng quăng cơ à…”

“Có chứ… em xem thế giới động vật… hihi… sao họ không thả cá vào cho nó ăn con loăng quăng…”

“Thả vào đây hết nước nó chết thối um lên à…”

“Cá nhỏ thôi…”

——————

“Hai đứa lên đây làm gì thế…”

Hải “Bố…”

Nguyệt Anh: “Tụi con theo bố lên đây đó… mát mẻ thích thật bố ạ… đây nhà ai đấy bố”

“Nhà bố dựng đấy…”

Nguyệt Anh tròn mắt còn Hải cũng vô cùng ngạc nhiên: “Bố.. tự bố làm cái nhà này ạ…”
“Ừm… dựng được hơn năm rồi…”

Nguyệt Anh: “Bên dưới có nhà, sao bố dựng nhà trên này nữa…”

“Để bẫy các kiểu với đồ đi rừng trên này hết không mang về nhà…”

Nguyệt Anh: “Thế còn cái gì đây bố…”

“Bạt hứng nước mưa đó… đun lên là uống được…”

Nguyệt Anh nhăn mặt: “Sao con thấy cả con loăng quăng mà…”

“Lúc múc nước thì gạt nó đi… đun lên thì con gì cũng chết thôi… uống được hết…”

“Èo ôi…”

Ông Bảy đi lên ngồi nhà nhỏ, nó không có khoá mà được buộc bằng một sợi dây, Nguyệt Anh lẽo đẽo đi theo còn Hải đứng ngắm nghía xung quanh.

“Ahhhhh… đây là phong lan hả bố…”

“ừ đấy… định mang đi bán mà chưa có thời gian…”

“Bố… bố bán cho con đi… con mang phong lan về Hà Nội chăm…”

“Bán gì… thích thì lấy đi…”
“Thật ạ… bố cho con nhé… hihi…”

Nguyệt Anh thích thú nhìn vào nhánh phong lan nhìn rất có sức sống tươi mơn mởn bám trên cành cây mục đã bị chặt đi hai đầu.

“Wa… đẹp quá… nó mà ra hoa chắc đẹp lắm…”

“Hoa nó màu trắng – tím…”

“Tuyệt quá… Anh Hải ơi ra xem này… mình đem phong lan về nhé…”

“Ừ…”

“Hihi…”

Nguyệt Anh nhìn vào ngôi nhà tạm của ông Bảy rồi lẩm bẩm: “Bố dựng cả ngôi nhà như này mà không sửa lại cái phòng tắm bé tí… hic…”

.

.

Bên trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ là một cái bếp hình vuông được quây 4 góc bằng gỗ xong đổ đất lên rồi đầm cho nó chặt lại là có thể nhóm lửa đun nấu thoải mái. Không có cái kiềng nào cả mà là 3 hòn đá được xếp ở chính giữa để đặt nồi lên nấu nướng.
Nguyệt Anh: “Bố có ngủ ở đây bao giờ không?”

“Ngủ trưa thôi… tối thì về nhà dưới ngủ…”

Nguyệt Anh gỡ dây rồi mở cửa sổ ra: “Wa… cảnh đẹp quá… Anh Hải ơi qua nhìn này… ruộng lúa… nhà cửa ở dưới… nhìn được hết này… thích thật đấy… trên này gió thổi mát quá… như kiểu đang đi nghỉ dưỡng vậy… hihi…”

Hải: “Cho em sống ở đây em có chịu không…”

“có có.. thích lắm…”

Hải cười rất to: “Haha… cho ở một hôm là chán ngay ấy mà…”

Nguyệt Anh: “Thích mà…”

“Lên chơi vui vui còn được chứ ở thật thì em chỉ có khóc thét…”

“Em biết vì sao bố không lên ở với bọn mình rồi… ở trên này thích quá mà…”

“Nước thì nước mưa, không điện, không một bóng người… đêm em không sợ ma à…”

“Có bố rồi sợ gì… bố nhỉ…”
Ông Bảy chỉ cười trừ: “Thôi đi về đi…”

Hải: “Nay bắt được con gì không bố…”

“Hái rau rừng thôi… có tầm bóp… rau dớn … rau ngót rừng…”

Nguyệt Anh cười tít mắt: “hihi… thích thật đấy… đây là nỏ hả bố… cái bẫy này dùng như nào ạ…”

“Bẫy này có lò xo, kéo nó ra xong gài lại con chuột con sóc ăn nó sẽ bị kẹp vỡ đầu…”

“Eo ôi… thương nó thế… bố đừng bắt con sóc nhé… nó chỉ ăn trái cây thôi… tội nó lắm”

Nguyệt Anh cầm cái nỏ giơ về phía Hải giả vờ bắn: “Chiu… chiu… nỏ thần đây”

.

.

Ông Bảy: “Thôi đi về đi…”

Nguyệt Anh: “Anh Hải ra ngoài lấy phong lan xuống cho em…”

“ừm…”

“Anh một cái em một cái nhé… to quá em cầm được một thôi…”

“Tham thế… lấy một cái thôi…”

“Không… lấy hai cái cho có đôi có cặp…”

“Ặc…”

Nguyệt Anh cầm một nhánh lan rồi chạy nhanh về phía trước vừa chạy vừa quay lại nhìn về phía sau.

“Ahhhh uiiiii….”

Nguyệt Anh giẫm phải một hòn đá tròn làm cô bị trẹo chân ngồi phịch xuống.

“Đau… đau…”

Hải chạy đến: “Đau chỗ nào…”

Ông Bảy: “Để bố xem nào…”

Nguyệt Anh “Đau chỗ này…”

Ông Bảy xoa xoa rồi hơi xoay xoay cái khớp chân bất ngờ kéo mạnh một cái làm Nguyệt Anh kêu lên đau đớn: “Ahhhhhhh…”

Hải: “Em có đi được không thế”

Nguyệt Anh: “Đau lắm… anh cõng em đi…”

Hải: “Bố ơi… cầm phong lan cho bọn con…”
Ông Bảy: “Cõng được không thế…”

Nguyệt Anh thử đứng dậy bước đi kiểu “chấm phảy” đi đường bằng phẳng tạm được nhưng đi xuống dốc thì chịu.

Hải muốn chứng tỏ với Nguyệt Anh – ông Bảy rằng mình rất khoẻ, lúc đầu có vẻ dễ dàng cõng được Nguyệt Anh đi 10 mét khá ổn, tiếp đến 20 mét vã mồ hôi đến 30 mét thì đau lưng mỏi gối Hải đặt Nguyệt Anh xuống thở phì phò…

“Khát.. khát quá…”

Cố cõng Nguyệt Anh thêm một đoạn thì Hải chịu hết nổi mặt đỏ gay ngồi phịch xuống thở hổn hển, cố đến lần thứ 3 thì chịu thua.

Ông Bảy: “Để bố cõng cho…”

Nguyệt Anh nhìn vào Hải cầu cứu, cô muốn Hải cõng xuống chứ không phải bố chồng.

Nguyệt Anh “Anh…ơi…”

Hải: “Để bố cõng đi anh khát nước quá không còn sức nữa…”

Nguyệt Anh bĩu môi: “Để con tự đi cũng được”
Thế là Nguyệt Anh cà nhắc cà nhắc bước từng bước chậm chạp như rùa bò hai người đàn ông nhìn thấy cũng nản.

Hải: “Em lên bố cõng thử xem… cứ đà này tối mới về đến nhà…”

Ông Bảy tiến đến gần hơi hạ người xuống chờ đợi: “Đừng cố bước nữa… đang xuống dốc nguy hiểm lắm, ngã lăn xuống vực bây giờ…”

Hải: “Phải đấy… để bố giúp đi…”

Nguyệt Anh lưỡng lự, cô không còn sự lựa chọn nào khác, mặt hờn dỗi nhìn Hải như muốn trách móc.

Nguyệt Anh đưa hai tay ra trước đặt lên vai ông Bảy Hải cứ nhìn chằm chằm làm Nguyệt Anh ngượng chưa dám lên.

“Anh Hải… Anh đi xa ra trước đi…”

“Nhưng mà anh muốn nhìn…”

“Nhìn cái gì mà nhìn… anh đi ra trước đi…”

Hải muốn nhìn xem bố chồng sẽ cõng nàng dâu như thế nào trên lưng nhưng Nguyệt Anh không cho xem nên Hải phải đi trước làm hoa tiêu thi thoảng nhân cơ hội vào đoạn rẽ hải quay mặt lại nhìn: Nguyệt Anh ngoan ngoãn nằm trên lưng ông Bảy, ông Bảy là dân lao động chân tay lại rất khoẻ mạnh, Nguyệt Anh lại là một mỹ nhân vạn người mê nữa, được cõng nàng trên lưng quả là một vinh hạnh lớn đối với ông Bảy nên ông phải ra sức thể hiện là người đàn ông có sức mạnh cơ bắp vượt trội hơn con trai mình là Hải.
Hai người này đã nảy sinh những mầm mống nhất định trong cuộc chạy đua chiếm lấy trái tim Nguyệt Anh.

Hải đi thật nhanh, thậm chí là chạy để gia tăng khoảng cách rồi núp vào một lùm cây để nhìn nàng dâu – bố chồng đang dính chặt vào nhau. Động cơ thì trong sáng nhưng bộ óc dâm dê của Hải luôn tưởng tượng ra những cảnh giao hoan cực lạc.

Ông Bảy vất vả cõng Nguyệt Anh xuống núi cả thân trước Nguyệt Anh áp chặt vào tấm lưng to bản của ông Bảy, người ông đổ mồ hôi ướt hết áo nên Nguyệt Anh cũng bị ướt lây từ giữa hai đùi đến cái áo bị thấm ướt nước lồ lộ ra cái áo lót màu trắng.

Hải “Bố ơi… để con cõng thay bố”

Ông Bảy “Sắp đến rồi… cõng nốt đi…”

Nguyệt Anh lí nhí: “Bố ơi để con xuống…”

Ông Bảy dừng lại cởi áo để lau mặt lau mồ hôi trên người, Hải thầm ghen tị với cơ thể rắn chắc của ông Bảy.
Hải: “Nào… lên anh cõng…”

Nguyệt Anh lại lên lưng Hải, Hải vui mừng cõng Nguyệt Anh đi, tuy rất mệt nhưng Hải lại được khích lệ tinh thần cực mạnh vì đang cướp công của bố.

Ông Bảy mặt xám xịt vì dồn hết sức vào cõng Nguyệt Anh cuối cùng gần đến đích thì bị Hải “hớt tay trên” dành hết công lao về mình, thế có tức không cơ chứ.

Về đến nhà Hải vui sướng cười hềnh hệch, Nguyệt Anh khó chịu: “Anh cười cái gì”

“Thấy anh khoẻ không…”

Nguyệt Anh bĩu môi: “Yếu xìu… xìu xìu xìu…”

Hải đèn Nguyệt Anh xuống cấu véo vào người khiến cô cười như điên ông Bảy ở ngoài nghe thấy càng bực mình ông lại vác cuốc ra vườn.

“Nào… thôi… người hôi quá… em muốn đi tắm…”

Nguyệt Anh bật dậy chạy khỏi giường, Hải nằm đó phấn khích dương vật cương cứng lên nghĩ lại cảnh bố chồng – cõng con dâu xuống núi.. cái mu vun cao, bộ ngực căng tràn, cái bụng phẳng lì của Nguyệt Anh áp vào lưng không biết bố sẽ cảm thấy thế nào nhỉ, có khi nào hôm nay bố không tắm để lưu lại mùi hương của Nguyệt Anh trên người hông.
Hải bật dậy đi vòng thật xa ra ngoài vườn để không bị phát hiện, tìm được một bụi cây rậm rạp Hải mắt sáng rực lên nhìn về hướng bên phải.