Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023

Đến khi ông Bảy đi vào phòng đóng cửa lại được tầm 10 phút thì Nguyệt Anh mới bình tĩnh trở lại, cô cầm theo con dao đi đến phòng của mình rồi khoá chặt cửa lại ngồi ngơ ra như một kẻ ngốc.

.

.

CHƯƠNG 9: VỀ QUÊ

.

.

Rốt cuộc đây chỉ là một sự hiểm nhầm, đến giờ cơm tối Nguyệt Anh – ông Bảy không nhìn vào mắt nhau lần nào hai người lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Sang ngày hôm sau Hải – Nguyệt Anh đi làm bình thường đến buổi tối đi làm về thì thấy Nguyệt Anh đang nấu cơm, gương mặt có vẻ không vui.

“Ai làm vợ anh buồn thế…”

“Tại… tại học sinh nó hư, không nghe lời…”

“Để anh đánh chúng một trận… cô giáo xinh đẹp như này mà không nghe lời ư… thật là hư mà…”

Hải vỗ vào mông Nguyệt Anh.

“Học sinh hư chứ có phải em hư đâu mà anh đánh em…”

“Hì hì…”

Hải đi vào lấy đồ rồi đi tắm, tắm xong thoải mái vô cùng Hải vào bếp phụ Nguyệt Anh nấu nướng rồi bày thức ăn ra bàn.

Hải gọi to: “Bố ơi… ra ăn cơm….”

Nguyệt Anh có vẻ lo lắng mặt trắng bệch.

Hải lại gọi: “Bố ơi…”

Hải lẩm bẩm: “Quái lạ… mọi hôm gọi đáp luôn cơ mà…”

Hải đi đến gõ cửa: “Bố ơi… bố đang ngủ à…”

Không có tiếng trả lời, Hải đưa tay xuống mở cửa trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng chăn màn gấp cẩn thận, Hải đi vào mở toang cái tủ quần áo thì thấy bên trong trống trơn không có gì hết.

“Về quê rồi à… sao không nói tiếng nào…”

Điện thoại Hải reo chuông, là Hiền con bác Năm gọi:

“Alo…”

“Anh Hải ơi… lúc trưa chú Bảy có sang nhà bảo em gọi điện cho anh báo chú ấy về nhà an toàn rồi nhé… em quên không gọi luôn giờ mới nhớ ra… hì hì…”

“Bố anh về lúc nào?”

“Thấy mang theo túi đồ… chắc vừa xuống xe rồi ghé qua nhà em luôn… giờ cơm em cũng không nhớ lắm… cũng gần 12h rồi đấy… bố mẹ em gọi vào ăn cơm nhưng chú ấy về nhà luôn…”

“ừ rồi… cảm ơn em đã báo nhé…”

“Vâng…”

Hải mở toang cửa phòng ông Bảy ra, Nguyệt Anh cũng liếc nhìn vào trong đó lòng thấp thỏm.

Hải biết bố đã về quê nhưng không báo Nguyệt Anh biết mà đang cố làm cô lo lắng:

“Bố biến mất rồi…”

Nguyệt Anh giật mình lắp bắp: “Bố… bố đi đâu vậy anh….”

“Anh không biết… giờ cơm trưa… em có ăn cùng bố không?”

“Không… em… em không biết…”

“Em không gọi bố ra ăn cơm à?”

“Gọi rồi nhưng không thấy nghe…”

“Lỡ bố ở trong phòng bị làm sao thì em cũng mặc kệ à?”

“Không phải như thế… em…”

Hải nhìn Nguyệt Anh với vẻ mặt thất vọng rồi thở dài quay mặt đi về phòng ngủ.

Nguyệt Anh gọi với theo: “Anh… gọi cho bác Thanh hỏi xem bố có về quê không…”

Hải không nói gì đi thẳng về phòng, Nguyệt Anh đứng đơ ra ở phòng bếp suy nghĩ.

Hải lại bật camera lên xem lúc sáng: Ông Bảy dậy từ rất sớm ngay từ lúc trời còn nhập nhẹm thì ông đã ngồi trên ghế gương mặt buồn buồn nhìn ra cửa sổ, ông cứ ngồi bần thần ở đó đến giờ ăn sáng khi hai vợ chồng Hải – Nguyệt Anh dậy.

Sáng nay Hải vội đi làm cũng không để ý đến gương mặt của bố giờ xem lại trong Camera thấy mặt ông bảy rất buồn, mắt có quầng thâm chắc đêm qua không ngủ được.

Ăn sáng xong ông Bảy đứng ở cửa nghe ngóng bên ngoài xem Hải – Nguyệt Anh đã đi làm hay chưa, đến hơn 7h thì ông Bảy bắt đầu dọn phòng, sắp xếp quần áo, căn phòng cũng chẳng có gì quần áo và đồ dùng cũng chỉ có vài thứ rất nhanh ông đã thu xếp xong, nhìn quanh căn phòng một lượt, đi ra ngoài nhìn phòng khách nhìn sang cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng Hải rồi ông thở dài bước về phía cửa chính rồi rời đi căn hộ rơi vào tĩnh lặng.
Đến 12h kém thì thấy Nguyệt Anh đi vào nhà, trên tay mang theo thịt, rau củ cô vừa mua, mắt nhìn qua cửa phòng ngủ của ông Bảy rồi cô đi vào bếp nấu cơm, đến giờ ăn cơm cô không gọi mà tiến đến gõ cửa…

…cộc cộc cộc…

Gõ một lượt chưa yên tâm Nguyệt Anh dùng lực gõ mạnh hơn nữa… cộc cộc cộc…

Rồi cô đi ra phòng bếp chờ đợi… 1 phút… 2 phút… 5 phút… 10 phút…

Nguyệt Anh bắt đầu sốt ruột… cô tiến đến gõ cửa phòng thêm một lần nữa… cộc cộc cộc…

Vẫn không có bất kỳ âm thanh nào phản hồi, Nguyệt Anh nhìn chằm chằm vào tay gạt cửa nhưng cô không có ý định đẩy cửa phòng vào mà lại bước đến nhà bếp ngồi đó chờ đợi… lại 5 phút… 10 phút trôi qua không thấy ông Bảy ra ăn cơm.

Nguyệt Anh lo lắng đứng ngồi không yên, gương mặt trắng bệch vì người có tuổi thường hay bị tai biến/đột quỵ, suy tim, choáng, ngất…
Nếu bố chồng có làm sao thì cô là người ở nhà, không có hành động gì cứu giúp thì sẽ thành tội đồ mất…

Nguyệt Anh lại đến gõ cửa… nhưng như mọi lần không có phản hồi nào, mặc dù rất lo lắng nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi sự việc trong nhà tắm ngày hôm qua không đủ dũng cảm đẩy cửa bước vào.

Nguyệt Anh không ăn cơm trưa mà lo lắng đi về phòng ngủ, cả buổi chiều cô chỉ ngồi đơ ra như một bức tượng có đôi lúc áp tai vào tường nghe ngóng đến cuối giờ chiều mới đi ra khỏi phòng để nấu cơm.

Đến khi Hải về mở cửa ra cô mới dám nhìn vào trong và thở phào nhẹ nhõm, không có ông Bảy ở trong phòng chứng tỏ ông bố chồng “vẫn còn sống” và đi đâu đó chứ không phải đang lăn lộn dưới nền hoặc tệ hơn ngỏm luôn trong đó.

=================

Hải nhìn camera xong nằm trong phòng thở dài, Nguyệt Anh vẫn ngồi ở phòng bếp cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Nguyệt Anh chịu không được nữa đi vào phòng ngủ:

“Chồng… em xin lỗi… là lỗi của em…”

“Em có lỗi gì chứ… ông ấy muốn về thì kệ, biết làm sao được…”

“Em… em… là do em… em là một cô con dâu tồi… em.. em xin lỗi…”

Hải thở dài: “Haizzz… anh chỉ muốn bố ở đây để mình có thể chăm sóc bố, đưa bố đi thăm đó đây, an hưởng tuổi già… giờ về dưới quê không biết sẽ ra sao… lại đi hái phong lan, lại đi săn thú rừng…” Hải lắc đầu: “Già rồi… không tai nạn thì cũng dễ đau ốm…”

Nguyệt Anh khóc: “Em xin lỗi… là do em không tốt… là bố ngại em nên mới như vậy…”

“Hai người không hoà hợp được… anh cũng chịu thôi… haizzzz…”

“Hay mình xuống đón bố lên lại đi anh…”

“Lòng đã không muốn… cố giữ cũng vô ích…”

“Em… em sẽ có cách làm bố ở lại với chúng mình…”
Hải bắt đầu thấy hứng thú nhưng không biểu hiện ra ngoài: “Cách gì chứ…”

…..Đùng… đùng…

Bên ngoài sấm chớp vang lên, gió thổi mạnh, Hải và Nguyệt Anh nhìn ra đó gương mặt trở nên lo lắng

Hải: “Mưa thế này… bố ở nhà đang làm gì… không chịu dùng điện thoại… giờ chả biết liên lạc kiểu gì… nhờ bé Hiền mãi cũng ngại…”

“Mình mua cho bố một cái điện thoại mới…”

“Bố không dùng đâu… hồi xưa cũng chỉ có mẹ dùng…. Bố không thích mang theo đồ điện trên người… bảo là có điện ngấm vào người hại lắm… anh cũng chịu.. ông ấy cổ hủ lắm ấy…”

“Anh… hoặc em dạy bố dùng là được… dùng dễ mà….”

“Là em thấy thế thôi chứ người già mau quên chậm chạp tiếp xúc với đồ công nghệ chậm hiểu lắm…”

“…” im lặng

“Anh thấy có lỗi quá… có lỗi với bố… có lỗi với mẹ… mẹ ở trên trời có phải đang trách móc con không…”
“Anh…” Nguyệt Anh mếu máo

“Em ngủ đây nhé… anh qua phòng bố ngủ…”

“Em cũng sang đó ngủ…”

“Thôi… em ngủ đây đi… anh muốn ở một mình…”

“Chồng ơi… huhu….”

Hải lạnh lùng đi ra khỏi phòng để Nguyệt Anh đứng khóc thút thít trong phòng, hai tay đưa lên ôm mặt rồi vỗ lên đầu mình tự trách sao bản thân lại có thể hành động như vậy lại còn hiểu nhầm rồi nặng lời với bố chồng, giờ ông ấy bỏ đi rồi cô không biết phải làm sao. Mong muốn lớn nhất của chồng cô là cả gia đình được đoàn tụ sum vầy bên nhau giờ người vợ như cô lại phá hỏng tất cả, cô đang rất ân hận.

Cả đêm Nguyệt Anh khóc còn Hải ở bên phòng ngủ của ông Bảy theo dõi cũng thấy đau lòng nhưng đây là cách tốt để thôi thúc Nguyệt Anh phải đối xử với bố tốt hơn… Nguyệt Anh cảm thấy có lỗi chứng tỏ cô cũng muốn níu kéo bố chồng ở lại chứ không phải lạnh lùng hắt hủi muốn xua đuổi ông ấy.
Hải ngủ 3 đêm ở phòng ông Bảy để Nguyệt Anh tự ngủ một mình đau khổ dằn vặt tự trách, đây là bước đệm để sau này cô mở lòng đón nhận bố chồng hơn.

Sang đêm thứ 4 thì Hải quay trở về ngủ cùng Nguyệt Anh, Nguyệt Anh quay qua ôm Hải nhưng Hải đẩy ra khiến cô khóc một trận nữa… Hải tiếp tục mặc kệ, dù rất đau lòng nhưng phải thật quyết liệt: “Dạy con thử thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”.

Hải đi làm cũng không vui tâm trạng chán nản, ngồi buồn suy nghĩ lung tung không tập chung làm việc được.

Hôm nay là thứ 6 Hải đưa ra quyết định, về đến nhà Hải gói gém đồ đạc khiến Nguyệt Anh hoảng hốt:

“Chồng… chồng định đi đâu…”

“Anh về thăm bố…”

“Nhưng mà…giờ… giờ đang là buổi tối mà… sao không nói trước với em…”

“Mai em còn đi dạy buổi sáng mà… anh về một mình thôi…”
“Không… em cũng muốn đi…”

“Em còn công việc, mai anh được nghỉ anh về một mình thôi…”

“Sao không báo em… em xin nhà trường nghỉ một hôm về cùng anh…”

“Anh nghĩ em không thích… nên về một mình cũng được…”

“Không… sao anh lại nói thế chứ… em… em muốn về mà…”

“Thôi để lần sau”

Nguyệt Anh mếu máo: “Anh đừng đi… nếu anh đi em cũng đi… em nghỉ… em xin nghỉ dạy ngày mai là được mà… chồng ơi đừng bỏ em ở một mình… em cũng muốn gặp bố…”

“Hay là thôi đi…”

“Không.. em gọi điện… gọi điện cho hiệu trưởng ngay bây giờ…”

Nguyệt Anh vội tìm điện thoại lập tức bấm gọi điện xin nghỉ thật luôn.

Hải mừng thầm trong lòng.

“Nếu em cũng đi.. thì mình ăn cơm trước rồi đi…”

“Vâng…”

Hải chạy vào phòng tắm, tắm nhanh nhất có thể rồi hai vợ chồng ăn cơm thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau về quê.
Mấy hôm nay Nguyệt Anh ngủ không sâu giấc vì trong lòng thấy tội lội lo lắng bất an, ngồi trên xe cô chợp mắt rồi nằm ngủ từ lúc nào không hay còn Hải tập chung lái xe. Nguyệt Anh ngủ rất sâu đến khi cô tỉnh lại thì đã sắp đến nơi rồi.

Nguyệt Anh vừa ngáp ngủ vừa nói “Mình đang ở đâu vậy chồng”

“Đang đi đoạn đường tránh thành phố HB”

“Vậy là sắp đến rồi”

“Ừm… sắp rồi…”

Càng gần đến nhà thì đường đi càng hiểm trở nhiều khúc cua gắt rồi đi đường vào trong xóm khá xấu, sóc, con dốc quen thuộc đi lên nhà Hải ngôi nhà ông Bảy hiện lên trong tầm mắt nhưng kì lạ là không thấy ông Bảy ở nhà mà chỉ có một bóng đèn ngoài được bật và con Mực bị xích đang vẫy đuôi khi nhìn thấy Hải (Mực được ông Bảy gọi về, lúc trước nó chuyển khẩu về sống nhờ nhà bác Năm).
Nguyệt Anh thắc mắc: “Bố đâu rồi anh”

“Gần mười giờ rồi còn đi đâu thế nhỉ…”

Nguyệt Anh đến một góc và mò tay vào trong cô biết chỗ giấu chìa khoá nhà từ đợt trước: “Chìa khoá này anh…”

“Quái lạ… đêm hôm rồi còn đi đâu…”

Đi xe cũng khá mệt hai người ngồi nghỉ ở phòng khách chờ ông Bảy về, mãi đến tận 11h đêm mới thấy ông ấy mò về, ông Bảy ngạc nhiên: “Hai đứa về đây làm gì giữa đêm thế này…”

Hải: “Cuối tuần về nhà chơi bố ơi…”

Nguyệt Anh ngại ngùng: “Con chào bố…”

Ông Bảy: “Ừm…”

Hải: “Tay bố đang cầm túi gì thế kia”

Ông Bảy vui mừng “Gà rừng… bẫy được một con gà rừng…”

“Bố vừa lên rừng về ấy hả… sao bố còn chưa hồi phục hoàn toàn mà đi lại như thế.. lại còn lên rừng… nguy hiểm lắm…”

“Coi như đi bộ thể dục thôi… không có vấn đề gì… mà hai đứa ăn gì chưa…”
Nguyệt Anh tỏ ra thân thiện hơn: “Bọn con ăn trước khi về đây rồi ạ”

“Thế chuẩn bị đi ngủ thôi… hôm trước vừa dọn dẹp quanh nhà… phát bụi rậm…”

“Về bố không nghỉ ngơi gì cả mà cứ tham việc”

“Về nhà khoẻ hẳn ra… không như trên thành phố bí bách quá…”

Hải và Nguyệt Anh cùng nhìn vào nhau, bây giờ ông Bảy như “Hổ thả về rừng” muốn bắt ông quay về thành phố sống quả thực quá khó, có thể coi như nhiệm vụ bất khả thi.

Hai người đi vào phòng của Hải, ông Bảy ngủ ở phòng khác, chăn màn được bọc lại trong túi bóng nên bên trong không bị dính bụi không bị mốc.

Đánh răng rửa mặt xong hai vợ chồng nằm lên giường đi ngủ, Hải lái xe hơn 2 tiếng rưỡi liền nên khá mệt còn Nguyệt Anh ngủ cả đoạn đường rồi nên giờ khó ngủ kèm theo lạ giường nữa khiến cô cứ thao thức mãi.
Buổi sáng 6:30 thì hai vợ chồng thức dậy, lại không thấy ông Bảy ở nhà:

“Quái… bố lại đi đâu thế nhỉ…”

“Em nghe thấy bố đi đâu từ sớm ấy… từ lúc còn tối tối…”

“Thế thì chắc đi lên rừng thăm bẫy rồi… đi nấu cơm đi…”

Con gà rừng mà ông Bảy hôm qua bẫy được vẫn còn để trong bếp, Nguyệt Anh cắm cơm còn Hải đun nước làm gà.

Hai người khá lóng ngóng trong vụ giết mổ này, ở thành phố họ toàn mua thịt tươi làm sẵn hoặc cùng lắm là nhờ họ mổ cho luôn chứ không bao giờ mua về nhà tự mổ cả, thành ra chỉ biết chế biến nấu ăn thôi chứ cắt tiết mổ gà thì rất lóng ngóng, may con gà rừng này chết rồi không phải cắt tiết nữa.

Con gà rừng bị Hải mổ phanh ra nhìn rất thảm hại, Nguyệt Anh nhìn vào cũng chỉ biết cười “hihi…”

Mổ gà còn dễ chứ cho hai người này vặt lông vịt thì chắc đến bữa trưa mới được ăn.
Hải tự hào vì mổ xong được con gà rừng khó nhằn này, phần tiếp theo thuộc về Nguyệt Anh cô đem con gà vào bếp để xào nấu.

Từ xa xa Hải có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của ông Bảy đang trở về nhà, phía sau nhà họ có một con đường đi lên một ngọn núi lớn, đi săn thú, bẫy thú là đam mê khó bỏ của ông Bảy.

Ông Bảy: “Hải ơi… lấy rau rừng này nấu canh này…”

“Được gì không bố…”

“được 2 con chuột to… hề hề…”

Nguyệt Anh hơi sợ “Chuột gì to như chuột cống thế bố…”

“Bậy nào… chuột rừng loại khủng, to bằng con mèo con, mèo còn sợ không dám bắt đâu, hơi bị chất lượng đấy… bán rất được giá… thịt thơm ngon ngọt hơn loại chuột đồng rất nhiều… hiếm lắm đấy…”

Nguyệt Anh nhăn mặt “Ều, to thế này nó cắn người thì chết…”
.