Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023

Kính chào quý độc giả, Khải Nguyên xin được trở lại với một bộ truyện mới thuộc thể loại Bố chồng – Nàng dâu mang tên: CON DÂU LẠNH LÙNG

Tình yêu có người dễ dàng có được nhưng có người mãi không thể chạm tới, giống như ánh trăng vậy thứ sáng nhất soi sáng trời đêm có thể nhìn có thể cảm nhận đem lòng mến mộ rồi thầm thương trộm nhớ nhưng mãi mãi không thể nào đưa tay với tới.

Câu truyện là hoàn toàn hư cấu không có thực, không có ý xúc phạm bất kỳ cá nhân/tổ chức, vùng miền hay một dân tộc nào cả, mục đích đưa đến một món ăn tinh thần đặc sắc cho độc giả thưởng thức chiêm nghiệm.

Câu truyện có thể vay mượn một số tình tiết nào đó trong một bộ truyện nào đó bởi vì motip truyện Bố chồng – Nàng dâu khá giống nhau. Tác giả có tham khảo các nguồn khác nhau để tạo nên một bộ truyện đặc sắc cho riêng mình, bối cảnh con người là hoàn toàn thuần Việt.

CHƯƠNG 1: KHỞI ĐẦU

.

…cling…cling… cling…

Một chàng trai độ 28 29 tuổi đang khá bận rộn hối hả với công việc ở công ty, thì chuông điện thoại vang lên: “Alo…”

Một giọng nói trung niên có vẻ rất xúc động: “Hải à… bác Năm đây…”

“Vâng… cháu chào bác…”

“Bố mày leo cây không cẩn thận bị ngã xuống đất giờ đang đi viện cấp cứu…”

“Sao ạ… leo cây gì mà bị ngã thế ạ…”

“Hình như trèo lên cao lấy phong lan”

“Trời ạ bảo bao lần không được làm thế rồi… bố cháu có bị nặng không ạ?”

“Không rõ lắm… hình như gãy tay gãy chân rồi… đang đi cấp cứu ở bệnh viện huyện… cháu về ngay nhé…”

“Vâng… để cháu sắp xếp công việc rồi về ngay ạ”

“Chuẩn bị thêm tiền… có thể sẽ nằm viện lâu đấy…”

“Tiền không phải lo bác ạ… không nguy hiểm đến tính mạng là được… chắc khoảng 8h tối cháu đến nơi… bác chăm bố giúp cháu nhé”

“Tất nhiên rồi… hai bác và mấy cô chú vẫn đang ở đây mà…”

“Vâng… cảm ơn bác…”

==============

Chàng trai tiếp tục bấm điện thoại gọi đi.

Ở đầu dây bên kia một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên tấm thảm tập Yoga vừa nghe nhạc vừa uốn éo, bộ đồ bó sát tôn lên dáng người cao thân hình đầy đặn đôi chân dài miên man cặp ngực nảy nở cặp mông khiêu gợi, vầng trán lấm tấm mồ hôi hiện lên vẻ khoẻ khoắn đầy sức sống.

“Anh à”

“Em ơi… bố anh đang cấp cứu trong bệnh viện”

Người phụ nữ hoảng hốt: “Có sao không anh”

“Anh chưa rõ lắm… đang cấp cứu… giờ anh đi rút tiền… em ở nhà chuẩn bị đồ đi rồi mình về quê…”

“Vậy là ngày mai ngày kia nghỉ làm à anh”

“Chắc phải thế thôi… em xin nghỉ đi”

“vâng…”

=============

Người phụ nữ chạy vào phòng tắm nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ thể dục trên người, cơ thể trắng bóc khoẻ khoắn thon gọn, nước từ vòi sen chảy ra thấm xuống bầu ngực trắng ngần hai núm vú nhỏ xinh hồng hào, bên dưới là vùng bụng phẳng lì do cô hay lắc vòng và tập thể dục thường xuyên, xuống giữa hai đùi là đám lông đen nhánh gọn gàng cặp chân dài miên man như người mẫu.
==============

“Làm gì mà hoảng hốt thế chú Hải?”

Ngọc Mai ở bộ phận kế toán công ty cũng là chị vợ của Hải, mối tình giữa Hải và Nguyệt Anh là do Ngọc Mai làm bà mối.

“Em về quê chị ơi… bố em trèo cây bị ngã… giờ đang cấp cứu…”

“Bác có sao không?”

“Em cũng chưa rõ lắm… hình như gãy chân…”

“Nghiêm trọng vậy à… thế chú về đi… có gì bảo Nguyệt Anh nhắn chị nhé… rồi cuối tuần chị đưa ông bà về thăm…”

“Vâng…”

===============

Chàng trai tên Huy Hải là một người chăm chỉ, cần mẫn, nhiệt tình trong công việc, sinh ra và lớn lên ở vùng miền núi Tây Bắc cách thủ đô Hà Nội khoảng 100km. Ngay từ nhỏ Huy Hải đã biểu hiện là một người thông minh chăm chỉ mặc dù con nhà nghèo nhưng luôn luôn đạt học sinh giỏi trong suốt 12 năm học phổ thông, lên đại học Hải tiếp tục duy trì thành tích học tập đáng nể liên tục được nhận học bổng, ngoài giờ học Hải còn đi làm thêm để trang trải sinh hoạt và học phí.
Ra trường với tấm bằng xuất sắc Hải nhanh chóng tìm việc – thi tuyển – phỏng vấn và được nhận vào làm nhân viên kinh doanh ở một công ty lớn là niềm ước ao của biết bao nhiêu người.

Khi bắt đầu kiếm ra tiền trang trải cuộc sống ở thủ đô và dư ra để gửi về cho bố mẹ để bố mẹ không còn vất vả mà an hưởng tuổi già, nhưng một ngày nọ Hải nhận được tin sét đánh rằng mẹ đã qua đời, Hải không dám tin nhưng khi về nhà và nhìn thấy cơ thể mẹ lạnh lẽo nằm đó thì ngã quỵ xuống suy sụp… chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục thì mẹ qua đời vì bệnh ung thư, mấy năm gần đây sức khoẻ mẹ có vẻ giảm sút nhưng bố mẹ giấu không cho Hải biết, Hải không ngờ mẹ lại bị bệnh nghiêm trọng đến vậy.

Mất mẹ động lực phấn đấu của Hải có vẻ giảm đi nhiều, đúng khoảng thời gian tuyệt vọng nhất thì chị Ngọc Mai phòng kế toán là người rất quý Hải (Hải thường nhiệt tình giúp mọi người mấy việc lặt vặt phổ biến nhất là mấy cái lỗi về máy tính), thấy vẻ đẹp trai thư sinh lại chăm chỉ nhiệt tình tốt tính nên giới thiệu cô em gái tên Nguyệt Anh cho Hải.
Hải là một chàng trai nhát gái vì trong suốt quá trình học phổ thông và đại học Hải chỉ quan tâm đến học và làm thêm không có thời gian nào yêu đương, Hải cũng có thích vài người nhưng không có thời gian tán tỉnh nên cứ một mình mãi, đến khi đi làm thì Hải là một người ham việc, việc gì cũng làm kể cả không phải của mình nên mọi người vô cùng coi trọng và yêu quý Hải, đi làm từ sáng đến tối mịt mới về, làm quần quật suốt ngày đến đêm lại đọc tài liệu, đọc sách nên cứ thế lủi thủi một mình.

Gia đình Nguyệt Anh gồm: bố mẹ, Nguyệt Anh và chị Ngọc Mai, chị Ngọc Mai đã lấy chồng và có 1 đứa con gái kháu khỉnh đáng yêu chồng chị là một anh công an. Bố mẹ rất nghiêm khắc nên hai chị em luôn trong sự kiểm soát và quản lý của bố mẹ chính vì vậy mà hai chị em lớn lên trong sự bao bọc đôi khi là thái quá nên cũng không yêu đương nhăng nhít như những bạn cùng trang lứa khác. Bố mẹ quản lý và giám sát rất chặt nên Nguyệt Anh cũng giống như Huy Hải đều chưa yêu ai, hai người là mối tình đầu và trở thành vợ chồng đến giờ.
Xét về kinh tế, địa vị thì gia đình Nguyệt Anh hơn hẳn gia đình Hải nhưng họ vẫn gả con gái cho Hải vì cái sự trung thực, chín chắn, có chí tiến thủ, đáng tin cậy của Hải. Bố mẹ Nguyệt Anh cũng đi lên từ hai bàn tay trắng nên rất coi trọng những người có ý chí biết phấn đấu không quan trọng xuất thân… Họ đã nhìn thấy một vài trường hợp con trai của các nhà giàu có, người tốt thì ít mà đa số chỉ biết ăn chơi phá phách lêu lổng thậm chí cờ bạc nghiện ngập, cưới về lại hành hạ đánh đập vợ con rồi lăng nhăng bên ngoài. Họ không an tâm chút nào.

Hai vợ chồng cũng muốn con gái cưới chồng có điều kiện ngang bằng hoặc thấp hơn cũng chẳng sao để họ có tiếng nói trong cuộc hôn nhân của con gái, cho dù con gái đã lớn và đi lấy chồng nhưng họ vẫn muốn bảo vệ con gái không để con gái của mình bị thiệt thòi bị đối xử tệ bạc, chỉ cần con gái hạnh phúc là họ mãn nguyện. Nhà không có con trai nên phải cho con gái lấy chồng gần để thi thoảng con gái còn về nhà chơi hoặc họ có thể dễ dàng đến thăm con gái.
Đám cưới giữa hai bên có sự chênh lệch khá lớn một bên là gái thủ đô một bên là chàng rể nhà nghèo ở vùng quê lại còn là miền núi nhưng không vì vậy mà Hải bị coi thường, gia đình nhà vợ vẫn rất coi trọng Hải bố mẹ vợ còn tặng một căn chung cư gần nhà để có thể dễ dàng thăm con gái.

Hải mấy năm đi làm lương khá cao cũng tích cóp được một số tiền kha khá nên mua một chiếc ô tô nhỏ để che nắng che mưa đưa đón vợ và tiện đường đi làm, phải biết rằng không khí ở Hà Nội vô cùng ô nhiễm, cứ suốt ngày phơi mặt ngoài đường thì chẳng mấy chốc mà viêm xoang viêm mũi.

=================

100km đi ô tô thì không phải xa lắm nhưng công việc rất bận hiếm khi được về quê đây coi như là dịp về thăm nhà, tránh xa cái ô nhiễm ngột ngạt xô bồ chốn thành thị.

Trên xe ô tô hai vợ chồng không nói với nhau câu gì, mỗi người đều lo lắng theo đuổi một ý nghĩ riêng, chiếc xe bon bon chạy trên đường cảnh vật bên ngoài khá vắng lặng, nhà Hải còn phải đi qua thành phố HB mới đến nơi.
Đến bệnh viện huyện đã gần 8h tối, Hải lấy điện thoại ra gọi:

“Bác Năm ơi… bố cháu sao rồi ạ…”

“Vừa mổ xong… chuyển về giường bệnh rồi… đến nơi chưa?”

“Cháu vừa xuống xe đây”

“Đến khu nhà A phòng 206 nhé…”

==================

Ngó vào trong phòng bệnh:

Hải: “Bác Năm… bác gái… bố…”

Nguyệt Anh: “Cháu chào hai bác, chào bố…”

Bác Năm mắt sáng lên: “Cuối cùng cũng đến…”

Hải: “Bố ơi… bố đỡ chưa…”

Ông Bảy nằm trên giường đang truyền nước, hé mắt ra giọng yếu ớt: “Hải…”

Hải đến gần nắm tay bố: “Bố có sao không…”

Ông Bảy rên khẽ: “Ahh…”

Bác Năm: “Đừng chạm vào người… chỗ nào cũng là vết thương… ngã dập xuống bị choáng, khó thở gãy chân bên phải… tay may không gãy nhưng chưa cử động được đâu…”

Hải: “Đã nói rồi mà cứ…”
Bác Năm: “Vận hạn 53 khó tránh… đùi còn bị cây tre đâm vào may mà không cắm vào bụng cổ hoặc đầu… không thì không giữ được mạng đâu…”

Bác Thanh (Vợ bác Năm): “Cháu ăn gì chưa Nguyệt Anh…”

Nguyệt Anh: “Cháu chưa…”

Bác Thanh (Vợ bác Năm) “Đi ăn cơm đi… để thằng Hải ở đây nó trông… rồi mua cơm hộp về cho nó”

Hải: “Bố cháu ăn cơm được chưa bác”

Bác Năm: “Chưa đâu… bác sĩ bảo đừng cho ăn vội… đang khó thở còn theo dõi nội tạng bên trong nữa…”

Hải thở dài: “Cháu đã bảo bố cháu rồi… hái phong lan làm gì… có được mấy đồng đâu mà cứ cố…”

Bác Năm cứ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Anh làm cô hơi mất tự nhiên, Nguyệt Anh mặc áo sơ mi quần bò giày gót thấp nhìn khá đơn giản nhưng đẹp thì mặc gì cũng thấy đẹp làm ông Năm si mê không giấu nổi vẻ thòm thèm.
Bác Năm: “Không hẳn vì tiền… cái nào đẹp ưng bụng thì đem về treo trong nhà làm cảnh như kiểu một thú vui thôi… khà khà…”

Bác Thanh (Vợ bác Năm): “Đi ăn cơm thôi ông… Hải ở đây tí bác mua cơm về cho nhé…”

Bác Năm vui mừng: “Nào… Nguyệt Anh đi với hai bác…”

Nguyệt Anh nhìn vào Hải cầu cứu: “Cháu ở với anh Hải…”

Hải: “Em đi ăn cùng hai bác đi…”

Nguyệt Anh: “Nhưng mà… em…”

Hải kéo Nguyệt Anh lại nói nhỏ: “Giúp anh đi… anh trông bố… em đi mua đồ ăn ngon ngon đãi hai bác… hai bác vất vả cả ngày nay rồi… giúp anh nhé…”

Nguyệt Anh hiểu ra ý của Hải thì gật đầu: “Vâng…”

Hải nhìn sang hai bác: “Các bác các cô chú về rồi à bác, còn ai ở gần đây không rủ đi ăn cơm luôn”

Bác Thanh (Vợ bác Năm): “Về hết rồi, vừa về xong thì cháu đến”

Bác Năm: “Anh em sống tình nghĩa lắm… vừa nãy đứng một đống ở đây trật cả phòng bệnh… khà khà… cho dù cháu không về thì mấy anh em vẫn thay nhau chăm bố cháu tốt…”
Hải cảm động: “Cảm ơn các bác… cháu ở xa nhờ cậy vào các bác các chú chăm sóc bố cháu… bảo bố về thành phố ở với cháu mà không chịu…”

Bác Năm: “Ối trời ơi… còn lâu ông ấy mới lên thủ đô… kể cả bác bác cũng chả lên đâu ngột ngạt bí bách lắm… sống ở quê sướng hơn… hề hề…”

Hải: “Hai bác đi ăn cơm đi… Nguyệt Anh, em đi với hai bác…”

Nguyệt Anh: “Vâng…”

Ông Năm khá vui sướng khi được đi ăn cùng người đẹp thành phố nên ông gọi bia ra uống, càng uống càng thấy say không biết say bia hay say vẻ đẹp của người phụ nữ đối diện nữa.

Ông Năm khá đa tình và ham rượu chè bà Thanh là người vợ thứ 2, bà Thanh kém ông Năm 8 tuổi, hai người có với nhau hai người con, một bé gái học lớp 11 đứa con trai cả thì đang học năm hai cao đẳng ở Hà Nội. Người vợ trước không chịu được thói lăng lăng say rượu thì lèm bèm của ông Năm nên đã đem hai đứa con về gần nhà ngoại sinh sống, chúng đã lớn và đã lập gia đình hầu như ông Năm không còn có liên lạc gì với vợ cũ và các con.
Bác Thanh: “Ăn đi cháu…”

Nguyệt Anh: “Bác cứ để cháu tự nhiên ạ…”

Ông Năm mặt đỏ bừng: “Gái thủ đô chắc không quen ăn đồ dưới quê đâu nhỉ”

Nguyệt Anh: “Đâu có… ngon mà bác… thịt gà rất chắc và ngọt không bở bở khó ăn như gà công nghiệp”

Ông Năm: “Khà khà… bác có lên thủ đô mấy lần… chỉ có bún phở Hà Nội là thích thôi… còn lại đồ ăn dở tệ… phải ăn đồ đắt tiền mới ngon còn quán bình dân thì không ngon bằng ở quê được…”

Bác Thanh: “Ông này… nói linh tinh…”

Nguyệt Anh: “Thật đấy bác ạ… đồ ăn ở đây ngon hơn quán trên Hà Nội nhiều…”

Ông Năm: “Đấy… bà thấy chưa…”

Ông Năm gắp một miếng thịt vào bát Nguyệt Anh, Nguyệt Anh khó chịu hơn nhăn mặt lại

“Bác cứ để cháu tự gắp…”

Ông Năm: “Ăn nhiều vào… bác thích những người đầy đặn mũm mĩm…”
Bác Thanh: “Cái ông này… say rồi lại nói hươu nói vượn…”

“Khà khà…”

Nguyệt Anh rất khó chịu cô không hề ưa ông bác trước mặt: Ông ta đang nhai thức ăn nhồm nhoàm, nói chuyện bỗ bã bất lịch sự, còn hay liếc nhìn cô rồi cười nữa chứ, lúc ông Năm cười là hàm răng vàng khệch lại hiện lên khiến Nguyệt Anh ám ảnh. Lúc đi bộ về phòng bệnh ông Năm còn cố ý đứng gần khiến Nguyệt Anh nhăn mũi vì mùi hôi khó chịu. Ông năm không cao to nhưng được cái đen&hôi, tóc hơi hói bết dính lại (Chắc hôm nay chưa tắm).

==============

Nguyệt Anh đưa hộp thức ăn cho Hải: “Anh ơi ăn cơm đi…”

Hải: “Cảm ơn em…”

Ông Bảy nhìn mọi người gương mặt hiện lên vẻ đau đớn mệt mỏi. Thuốc tê đã hết tác dụng nên giờ cả người ông đau nhức vừa phải truyền thêm giảm đau.

Ông Năm: “Cho cái Nguyệt Anh về ngủ nhà bác nhé Hải”
Nguyệt Anh sợ hãi: “Không… không đâu…”

Bác Thanh (Vợ ông Năm): “Về ngủ với cái Hiền nhà bác…”

Ông Năm vui mừng: “Đúng… đúng đấy…”

Nguyệt Anh: “Anh… em không đi đâu… em ở đây với anh thôi”

Bác Thanh: “Bác có đem theo chiếu với chăn gối để ngủ tạm… giờ viện đông không có chỗ nằm… để Hải ngủ đây… sáng mai lại quay lại… ngủ đây sao được…”

Nguyệt Anh: “Anh…”

Hải: “Em về ngủ với cái Hiền nhé… anh ngủ đây còn chăm bố…”

Nguyệt Anh: “Em ngủ đây cơ…”

Hải: “Em ngủ đây sao được… về nhà bác Năm ngủ…”

Nguyệt Anh: “Khônggg…”

Ông Năm: “Phòng toàn con trai… cháu ở đây không tiện đâu…”

Bệnh viện tuyến huyện cơ sở vật chất khá nghèo nàn, phòng bệnh cũ kĩ, thiết bị lạc hậu, cái nút để ấn gọi bác sĩ nó đã hỏng từ đời nào rồi, nếu muốn gọi thì phải trực tiếp sang phòng trực mới được, phòng vệ sinh phòng tắm nhìn khá nhếch nhác có mùi khó chịu vì cái nắp đậy cống bị hở không ngăn được mùi bốc lên. Trong phòng có 10 giường bệnh đều kín chỗ nên chỉ có thể dải chiếu nằm dưới sàn ngủ tạm.
Không có lựa chọn nào khác Nguyệt Anh đành phải đi theo bác Thanh, Nguyệt Anh rất đề phòng ông Năm sợ ông sẽ làm chuyện gì đó xấu xa nhất là đang có hơi men trong người, Nguyệt Anh không dám nói cho chồng biết sợ chồng sẽ lo lắng.

Trước khi đi Nguyệt Anh cứ nhìn vào Hải mãi không thôi, Hải nhìn thấy xua tay ra hiệu cho cô đi đi.

.