Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023

CHƯƠNG 4: KẺ DÒM NGÓ 1

.

Hải lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng, nhìn ra cửa nhưng không phải tiếng mở cửa phòng mình mà có lẽ nó đang phát ra từ cánh cửa phòng ngủ của bố (ông Bảy).

Hải giật mình chấn động tỉnh cả ngủ tim đập thình thịch: “Nguyệt Anh sang phòng bố làm gì… chẳng nhẽ mối quan hệ của hai người đã tiến xa rồi sao? Không phải chứ… không thể nào…”

Có tiếng cọc cạch bên phòng ông Bảy làm Hải như đứng tim tưởng tượng bố chồng – nàng dâu đang làm chuyện mờ ám ngay bên cạnh. Hải lập tức bật dậy tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy.

Lúc đầu Hải mong chờ giữa bố và Nguyệt Anh sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng khi thực sự nó đang xảy ra thì Hải lại trở nên hoảng loạn cảm giác như có kim đâm vào tim vậy cảm giác đau nhói, như có thứ gì đó quý giá vừa mất đi vậy.

Hải áp tai vào bức tường nghe ngóng, có tiếng bước chân rồi lại tiếng mở cửa, Hải hoảng sợ chạy lên giường đắp chăn lại giả vờ ngủ rồi tiếp tục nghe ngóng.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nền cứ xa dần xa dần, tiếng chân này chỉ có thể là của ông bảy vì ông ấy đang đau chân.

Hải nằm im trong chăn suy nghĩ: “họ đang làm gì… lạ thế nhỉ… giữa đêm giữa hôm rủ nhau đi đâu thế không biết…”

Bản tính tò mò lại trỗi dậy, Hải nhẹ nhàng rời giường hơi hé cửa nhìn ra ngoài, có ánh sáng vàng hắt ra từ phòng vệ sinh rồi tiếng nước tồ tồ…

Hải ngớ người: “…đêm hôm lại rủ nhau đi phòng vệ sinh… đi đái á…”

Lại có tiếng bước chân đi ra Hải lại vọt lên giường nằm im chờ đợi: Có tiếng bước chân trở lại phòng ngủ của ông Bảy rồi mọi thứ rơi vào yên tĩnh, một lúc sau thì có tiếng “cạch…” tiếng đóng cửa rất nhẹ phát ra.

Hải lại một phen hú vía: “Rốt cục hai người này đang làm trò gì đây… tại sao lại lén lén lút lút như này cơ chứ…”

…tách… lại một tiếng động phát ra, đây là tiếng đóng/mở công tắc đèn… tiếng bước chân rất nhẹ… rồi tiếng mở cửa rồi có người đi vào phòng, mùi hương quen thuộc làm Hải nhận ra ngay đây là Nguyệt Anh đang trở lại giường.

Hải giả vờ hít thở sâu như kiểu đang ngủ say, Nguyệt Anh nhìn Hải một lúc rồi nhẹ nhàng lên giường nằm ngủ, cô thở dài một hơi mọi thứ lại rơi vào yên tĩnh.

Bên cạnh Hải không tài nào chợp mắt nổi vì những gì vừa xảy ra quá khó hiểu, Hải rất thích những cánh lén lút vụng trộm, bình thường đạo mạo nghiêm túc nhưng bên trong Hải là một kẻ khá biến thái: Ngay từ nhỏ Hải đã có sở thích rình trộm phụ nữ tắm, hồi xưa ở dưới quê hay có những mó nước ngầm chảy ra và vào cuối mỗi buổi chiều đàn bà con gái trong xóm lại tụ tập lại để tắm rửa. Cái máu rình trộm không thể bỏ theo Hải đến tận bây giờ khiến Hải dâng lên quyết tâm:

“Lắp camera… mình sẽ lắp camera theo dõi trong nhà… nhưng mà lắp camera thì cả hai người sẽ biết và sẽ không có gì cả… phải làm thế nào cho họ không phát hiện ra… phải rồi… lắp camera quay lén… mình sẽ không để hai người họ biết… phải âm thầm theo dõi… phải lắm cam…”

Hải nằm lăn lộn trên giường không ngủ nổi còn bên cạnh Nguyệt Anh đã thở đều đều, Hải cầm lấy điện thoại rồi chui vào trong chăn bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng, đến tận 1h sáng mới đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Hải xin nghỉ đột xuất có việc bận và rời nhà từ sớm, Hải vô cùng háo hức vì tối qua đã tìm được một shop bán camera quay lén và đã liên lạc được với shop đó, vì là ở thủ đô nên tìm hàng gì cũng dễ thậm chí hàng cấm, vật liệu nổ cũng có thể có được nếu chịu chi nhiều tiền.

Bộ camera quay lén được giao tận tay Hải, mức giá cũng cao ngất ngưởng Hải cắn răng chi ra mua hàng xịn về dùng, bên ngoài hộp là những dòng chữ Hán tự loằng ngoằng chỉ có ông bạn Trung Quốc mới hay sản xuất mấy thứ như này chứ ở VN còn lâu mới có.

Hải: “Dùng như nào anh?”

Người bán Camera: “Có clip hướng dẫn đấy… gửi qua zalo nhé…”

Hải: “Có bảo hành gì không anh?”

“Bảo hành ba tháng, lỗi tuần đầu đổi cái mới… yên tâm chưa…”

“Giảm giá cho em chút đi…”
“Giảm cho chú hai trăm”

“Ít thế…”

“Thôi nhanh đi chú em… anh còn có việc” người bán camera ráo rác nhìn xung quanh như thể đang bán hàng cấm vậy.

“Thế có lỗi gì em nhắn Zalo cho anh nhé”

“Ừm… rồi yên tâm… hàng xịn lỗi thế nào được”

Hải nhanh chóng trở về nhà nhìn qua phòng ông Bảy đang đóng cửa im ỉm, trở về phòng ngủ bắt đầu nghiên cứu cách lặp đặt vì là có clip hướng dẫn nên rất nhanh Hải nắm bắt được cách thức hoạt động của bộ camera này, nó có thể quay offline vào thẻ nhớ hoặc phát trực tiếp vào điện thoại thông qua kết nối wifi, có cả tài khoản online để lưu trữ dữ liệu.

Cách dùng thì vô cùng đơn giản kết nối nhanh chóng nhưng để vừa giấu kín đáo không ai có thể phát hiện ra vừa kết nối với nguồn điện hoạt động liên tục 24/7 quả thực là gian nan.
Hải đi vào bếp lấy ra bộ đồ sữa chữa điện rồi trở lại phòng ngủ, đi ngang qua phòng ông Bảy thì nghe thấy tiếng vọng ra:

Ông Bảy “Ai đấy… Nguyệt Anh à…”

Hải “Không bố ơi… con Hải đây…”

“Không đi làm à con?”

“Con có chút việc nên về sớm ạ…”

“Ừm…”

Ông Bảy vẫn ở nguyên trong phòng không hề mở cửa ra, Hải thở hắt ra vừa nãy bị giật mình, đang làm việc xấu nên lúc nào cũng nơm nớp sợ bị người khách phát hiện.

Vào trong phòng khoá cửa lại Hải bắt đầu tìm kiếm vị trí đặt camera, có một cái ổ điện ít khi sử dụng, cạy nó ra rồi dễ dàng nối được dây nguồn vào trong ổ điện cái đầu camera nhìn xuyên qua lỗ cắm phích điện có tầm nhìn bao quát gần hết căn phòng đặc biệt là cái giường ngủ.

Lắp đặt xong xuôi kết nối với điện thoại kiểm tra thì chất lượng hình ảnh vô cùng tuyệt vời chất lượng HD và đặc biệt nó còn thu được cả tiếng nữa…
“Alo alo…” Hải đến gần cái camera và kiểm tra thử giọng thì vô cùng trong trẻo… điện thoại phát ra tiếng nói của Hải làm hắn vô cùng vui mừng cười xấu xa.

Đến căn phòng khách thì Hải dùng cách tương tự lắp camera vào trong ổ cắm điện âm tường, ổ điện rất kín và khó cạy nên không sợ nó sẽ bị rơi ra ngoài hoặc bị trẻ con kéo ra.

Đến phòng ngủ của ông bố thì Hải suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi cửa.

“Bố ơi…”

“Sao thế…”

“Bố ra xem Tivi để con dọn qua phòng cho bố một lát…”

“Ừm…”

Ông Bảy bước ra khỏi phòng khách, Hải nhanh chóng khép cửa vào vừa làm vừa run tay sợ ông bảy sẽ bất chợt đi vào phòng thì sẽ bại lộ mất. Nhưng mọi việc đều khá thuận lợi, làm xong thì Hải cầm theo cái chăn mỏng với cái ga giường vứt vào máy giặt rồi quay trở lại phòng, tim vẫn còn đập thình thịch.
Thành quả của cả buổi sáng vất vả hôm nay là cả 3 căn phòng đều có camera giấu kín giám sát 24/7.

Đang mải mê ngắm nhìn thành quả trên điện thoại thì Nguyệt Anh đi vào, Hải giật nảy mình mặt trắng bệch suýt làm rơi điện thoại.

“Anh làm gì mà như đi ăn trộm thế… nay được về sớm vậy…”

“À… à… Anh có việc nên về sớm… chiều lại đi làm… nay em dạy 4 tiết thôi à…”

“Vâng…”

“Em nấu cơm giúp anh nhé, anh hơi mệt ngủ một chút”

“Anh ngủ đi”

Nguyệt Anh đi ra ngoài nấu cơm còn Hải thì cứ vuốt ngực cho nhịp tim bình ổn trở lại, việc này mà bị phát hiện ra chắc chắn Nguyệt Anh và ông Bảy sẽ rất tức giận, phẫn nộ lúc đó thì chắc chỉ có cách đội quần chui vào lỗ mà trốn.

Hải trèo lên giường đắp kín chăn giả vờ ngủ nhưng thật ra là đang xem điện thoại: Nguyệt Anh đi ra ngoài phòng khách xong đứng đó một lúc lưỡng lự như đang phân vân điều gì đó. Một lúc sau cô tiến vào phòng bếp bắt đầu cắm cơm mắt thi thoảng lại nhìn sang cửa phòng ngủ.
Hải thấy Nguyệt Anh không trú tâm vào bếp thì thấy hơi tò mò khó hiểu, Nguyệt Anh thở dài một cái rồi lại nhìn sang phòng ngủ bước từng bước rất nhẹ nhàng đến gần của phòng ngủ, Hải lập tức để điện thoại xuống nhắm mắt nằm ngủ.

Hải có thể nghe thấy tiếng mở cửa rất nhẹ rồi tiếng bước chân rón rén đi về phía mình rồi mọi thứ rơi vào im lặng. Hải cảm giác hít thở không thông trong người bứt rứt khó chịu nhưng cố nhắm mắt giả vờ ngủ say, một lúc sau có tiếng bước chân ra ngoài cửa rồi tiếng đóng cửa lại.

Qua một lúc Hải mới hé mắt ra nhìn cánh cửa đã được đóng lại, quay lại nhìn vào camera thì thấy Nguyệt Anh đang đi vào phòng ngủ của ông Bảy. Tim Hải đập thình thịch dõi theo hành động của Nguyệt Anh: “Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt… hai người này… định làm gì đen tối ư… không phải chứ…”
Ông Bảy đi theo Nguyệt Anh ra khỏi phòng ngủ rồi nhằm hướng phòng vệ sinh đi đến, hai người đi vào trong một lúc rồi có một mình Nguyệt Anh đi ra ngoài đóng cửa lại, để ý kỹ mới thấy bộ ngực cô phập phồng gương mặt ngại ngùng đỏ bừng.

Hải không lắp Camera trong phòng tắm/vệ sinh nên không biết bên trong hai người vừa làm gì mà Nguyệt Anh lại đỏ mặt như vậy.

…cling… cling… Hải đang rất tập chung nhìn vào màn hình thì điện thoại reo chuông khiến anh ta giật mình luống cuống tắt chuông điện thoại.

Quay trở lại màn hình camera, Nguyệt Anh có lẽ cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hải, cô cảm giác nôn nao lo lắng liên tục nhìn sang cánh cửa phòng ngủ như kiểu đang cảnh giới và thi thoảng đảo mắt nhìn sang nhà vệ sinh rồi như có tiếng gọi trong phòng vệ sinh thế là Nguyệt Anh đi vào và lúc sau thấy ông Bảy đi ra tự bước về phòng còn Nguyệt Anh ở trong phòng vệ sinh khá lâu mới đi ra.
Vì là không lắp camera ở phòng vệ sinh nên Hải không biết hai người làm gì trong đó, camera vẫn còn thừa một mắt nhưng lắp trong phòng vệ sinh rất khó vì không có chỗ nối và dây điện cũng ở khá cao khó đấu nối và dễ bị lộ.

Ông Bảy đi về phòng dùng chân đẩy để nó đóng lại.

===============

Hải nhìn vào cuộc gọi nhỡ thì là Hiền con bác Năm, Hải gọi lại thì được Hiền thông báo là bác Năm đã trở về nhà an toàn nhưng trên trán có một vết thương bị sưng lên nghe bảo là bị ngã.

===============

Đến giờ ăn trưa Hải đi ra khỏi phòng ngủ:

“Thơm quá… vợ anh nấu ăn ngon thật…”

“Đã ăn đâu mà anh biết là ngon…”

“Vợ anh nấu… chắc chắn sẽ ngon…”

“xuỳ… khéo nịnh…”

Hải gọi to: “Bố ơi… ra ăn cơm…”

Nguyệt Anh: “Thôi anh… để em mang cơm cho bố… mình cứ ăn trước đi…”
“Đi lại nhiều cho hồi phục nhanh chứ…”

“Thôi… cứ để bố nghỉ ngơi đã…”

“Vậy cũng được… mà ăn cơm xong anh đi gặp bạn uống café bàn chút chuyện… chiều anh đi làm luôn…”

“Vâng…”

Nguyệt Anh ăn rất từ tốn còn Hải ăn rất nhanh nhoằng cái hết hai bát cơm rồi vội vã rời nhà. Nguyệt Anh nhìn theo bóng lưng Hải ra khỏi nhà rồi lại nhìn vào cánh cửa phòng ngủ của bố chồng rồi lại thở dài. Cô bưng khay thức ăn đến rồi gõ cửa:

“Bố ơi… con vào nhé…”

Ông Bảy “Ừm…”

Hải ngồi trong xe ô tô ở dưới hầm để xe chung cư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Hải rất tò mò không biết ở nhà hai người sẽ xưng hô như nào, thái độ ra sao.

Ông Bảy: “Cảm ơn… chị để tôi tự ăn…”

Nguyệt Anh hơi lưỡng lự định nói gì đó nhưng lại thôi quay người đi ra khỏi phòng khép hờ cửa lại.
….Choang… Cling… cling…

Nguyệt Anh giật mình mở cửa nhìn vào trong thì thấy bát cơm bị vỡ văng tứ tung ra nền nhà, ông Bảy thì mặt tối sầm lại.

Nguyệt Anh đi ra ngoài tìm chổi, hót rác rồi quay trở lại dọn cơm và mảnh xứ bị vỡ

“Bố đừng cố…”

Ông Bảy thở dài: “Haizzz… xin lỗi… tôi…”

“Bố để con giúp bố ăn…”

“Khỏi đi… tôi không muốn ăn nữa…”

“Bố đừng có như thế… cố ăn vào mới nhanh bình phục”

Ông Bảy lại thở dài: “Haizzzz….”

“Bố đừng có vận động tay nữa… hay con đưa bố đi bệnh viện chụp chiếu thử xem nhé…”

“Không cần đâu…”

Nguyệt Anh dọn xong đống bát vỡ thì đem một bát cơm khác đi vào phòng.

“Ăn cơm thôi bố…”

Ông Bảy vẫn quay mặt đi làm Nguyệt Anh hơi sốt ruột: “Bố ăn đi… không con thấy áy náy lắm… vì con mà bố bị như thế… cũng tại… tại bác Năm làm bậy….”
Ông Bảy: “Haizzz… không ngờ bác Năm dám làm vậy… Hải nó có biết chuyện chưa?”

“Con không kể gì đâu…”

“Thế… nó…nó có hỏi hay nghi ngờ gì không?”

“Dạo này anh ấy bận việc… chắc không để ý đâu…”

“Thế tốt… đừng cho nó biết nó lại lo lắng…”

“Vâng… con cũng không bị sao… nói anh Hải anh ấy lại làm quá lên thì phiền… chỉ khổ cho bố… tay đau không làm gì được nhưng bố đừng lo… ở nhà con sẽ giúp bố làm mọi việc…”

Ông bảy: “Haizzz… bác Năm già rồi mất nết đến thế là cùng…”

“Bố ăn cơm đi… không ăn con cứ đứng ở đây chờ…”

Ông Bảy quay mặt sang nhưng ánh mắt vẫn không nhìn thẳng vào Nguyệt Anh mà nhìn vào bức tranh trên tường.

Nguyệt Anh đưa muỗng lấy một ít cơm, thức ăn rồi đưa lên, ông Bảy ngại ngùng há miệng ra rồi ngậm lấy thức ăn.
Giúp ông Bảy ăn trưa xong thì Nguyệt Anh đi ra rồi nhanh chóng quay lại với một ly sữa và một lọ thuốc gì đó.

“Bố ơi… con pha cho bố loại sữa mới này… nó tốt cho người già lắm…”

Từ “người già” có vẻ hơi nhạy cảm, Nguyệt Anh cảm giác như mình nói hơi sai.

“Sữa này tốt… bổ sung canxi… nhiều chất bổ… con còn mua một lọ cao để bôi lên tay xoa bóp nữa này…”

Ông Bảy chán nản nhìn vào tay mình rồi nhìn vào cốc sữa, lúc đầu thì không thấy hứng thú lắm nhưng khi uống vào thấy nó khá được thế là ông tu hết cốc luôn làm Nguyệt Anh khá bất ngờ.

Để cốc nước sang một bên Nguyệt Anh lấy một lọ cao ra xoa xoa lên tay rồi tiến đến muốn nắm vào tay ông Bảy, ông Bảy ngại ngùng quay mặt đi, Nguyệt Anh nắm lấy cổ tay ông Bảy bắt đầu xoa bóp.

Không khí trong phòng cảm giác khá ngột ngạt không ai nói với ai câu nào, hai người hơi thở có vẻ nặng nề, thi thoảng ông Bảy co tay lại không biết vì đau hai vì ngượng nữa, Hải biết đã mấy năm rồi ông bố của mình chưa từng động chạm vào đàn bà/phụ nữ, tính ông Bảy rất nhút nhát khép kín nên sống lủi thủi một mình từ khi vợ mất.
Xoa bóp một lúc thì Nguyệt Anh đi ra khỏi phòng, ông Bảy cứ ngồi thẫn thờ ở đó rồi nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.