Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Chạy chiếc xe hơi thể thao mui trần nó vừa mới tậu nhân dịp sinh nhật thứ 21 của nó. Nó gom tất cả, quần áo, giày dép. 1 vali thật to để mang đi. Nó cũng chẳng biết là đi đâu trong cái khoảng thời gian tối khuya tối mịt lúc này. Chỉ là nó biết nó đang tìm đến 1 một nơi thật mát mẻ, yên tỉnh. Tránh xa cái thành phố náo nhiệt này. Nó đến quán bar BH, nó chỉ nhớ rằng mỗi lần nó buồn, nó lại đến quán này. Chẳng hiểu tại sao, nó cũng chẳng nhớ rằng nơi đây là lần đầu tiên Kim cõng nó về. Nó chẳng có khái niệm gì về Kim vì cô ta khá mơ hồ với nó.
Nó mặc chiếc áo thun trắng , bên ngoài là chiếc áo khoác tay dài bằng lông thú. Quần jeans đen trông rất teen và cũng rất sang trọng. Một cái cặp mắt kính đen.
– Cho 1 ly tequila.
– Con gái con lứa, vào bar mở dùm cái mắt kính ra. Trời tối chứ không phải trời nắng
Cái giọng quen quen, nó ngẩn mặt lên nhìn.
– Kim kìa!
Nó nhe răng cười ha hả như đứa bắt được vàng
– Kim, nhớ tui ko ? Linh nè. Ủa chuyển qua làm quán này rùi à.
Kim nhìn nó, bất ngờ
– Á, cái cô tiểu thư Ngọc Linh hùi trước đây mà. Chậc chậc, sao lại tới đây nhỉ ? Hay muốn tự tử.
Nó cầm cốc rượu lên, nhìn với vẻ mặt thỉu não.
– Cũng muốn chết lắm đây này.
Bỗng, cả quán bar quay sang nhìn nó và Kim một cách lạ lùng.
– Á, tiểu thư Hoàng Ngọc Linh kìa tụi bây, nó đấy. Con nhỏ sắp cướp mất anh Gia Bảo của chúng ta đấy. Nó có đẹp cái quái gì sao mà ghê thế. À, chắc giàu
Cả một nhóm xì xầm khen chê to nhỏ, nó chẳng biết nói gì, bĩu môi liếc nhìn chúng nó. Tính nó là thế, không thích là cứ tỏ thái độ ra mặt như thế đấy. Gần như càng ngày càng đông người tiến lại chỗ nó. Có cả paparazzi và các tay săn báo đang dồn dập tiến đến. Nó sợ sệt ra mặt. KHông ngờ đến cái quán này còn có những người biết tin nó và Gia Bảo sắp đính hôn, thiệt là nỗi tiếng có khác.
– Cô tiểu thư, cho tôi hỏi….
– Cô đính hôn với Gia bảo à ?
– Cô sẽ dọn về sống chung và điều hành công ty chứ ?
– Đám cưới chừng nào tổ chức ?
Liên tiếp những ánh sáng cứ nhấp nhóa xung quanh, tiếng hỏi han cứ thế dồn dập. Kim thấy không thể để nó trong cái hoàn cảnh đang ức chế mà bị dồn đến đường cùng mà làm càn. Kim nắm tay nó , kéo nó chạy thẳng ra đường. Nó hốt hoảng không biết cái gì cả.
– Anh từ từ, để tôi lấy xe , chạy bộ không thoát nổi đâu. Đừng có dại như vậy
– Cô biết khôn từ khi nào thế ?
Đám đông chạy theo cả 2, không dừng chụp ảnh, không dừng í ới gọi theo.
– Ngọc Linh, dừng lại….dừng lại…..
Nó rối lên hết, chưa bao giờ nó lại nằm trong cái trường hợp oái gỡ như vậy
– Nhanh lên, leo lên xe đi….
– Cô chạy hay tui ?
– Anh mà chạy thì chỉ có chúng ta chết tươi, nhanh lên tui chạy.
Nó nắm tay Kim, đẫy vào trong, tay cầm cánh cửa xe, đẩy mạnh vào trong. Nó phóng xe ào đi mặc cho đám đông ấy vẫn liên tục nhấp nháy cái máy ảnh.
– Chạy vừa thôi, cô muốn chết à.
– Bây giờ đi đâu
– Cô chạy về nhà cô đi, bỏ tôi ở lại đây cũng được.
– KHông, tôi không muốn về nhà. Tôi nản lắm rồi
– Sao lại nản.
– Dài dòng, phức tạp.
– Vậy, về nhà tôi đi. Kể cho tôi nghe.
Nó đồng ý và chạy xe ngược về hướng ngôi biệt thự của Kim. Một khu vườn lớn trước nhà làm nó nhớ về cảnh làng quê của nó. Thật tuyệt, thật mát mẻ, thật thanh bình. Đúng là nơi nó muốn ở vào ngay lúc này.
Bước vào nhà, ngồi trên chiếc ghế lông mịn màng.
– Cô cũng ranh nhỉ, biết trốn các tay săn ảnh lắm đấy
Nó cười nhẹ
– Lần đầu tiên thôi mà
Cầm vội lon nước Kim đưa, nó giật mình trước cuộc gọi của Bảo và tin nhắn
– Em đi đâu vậy ? Sao không ở nhà ?
Nó vội tắt máy, không thèm gọi lại, không thèm trả lời.
– Sao cô không nghe máy đi, hôn phu gọi à.
– Hôn phu quái gì, hắn ta ép buộc tôi đính hôn. Chắc cũng vì cái gia sản của ba má tôi.
– Tôi xin lỗi
– Anh không cần xin lỗi, ba má tôi qua đời mà không thể kiếm được 1 cái lí do rõ ràng. Báo chí cứ mặc thế đưa tin bậy bạ. Nào là ám sát, nào là tập đoàn sắp phá sản nên mới tự sát. Rồi đến bây giờ, khi cuộc hôn nhân không có tình cảm sắp đến, báo chí lại đưa tin tập đoàn của chúng tôi dựa vào tập đoàn Gia Bảo, đính hôn để cứu nguy cho tập đoàn. Chí ít, tập đoàn Gia Bảo được nổi tiếng, nhưng đâu ai biết rằng các đối tác làm ăn của chúng tôi đều rất tin tưởng chúng tôi. Tập đoàn chúng tôi nay đã 21 năm, làm gì không sánh bằng cái tập đoàn mới có 10 năm đã ra oai .
– Cô thật già dặn, 3 năm trước, cô khác. Bây giờ cô trở thành 1 người đầy quyền lực trong tay. Tôi thật phục cô đấy
– Tôi vui nhưng tôi cũng buồn đó thôi. Ngày ngày ôm biết bao công việc, không biết đến sự thư giãn. Có thì cũng là những nơi sang trọng, có bảo vệ nghiêm ngặt. Tôi chán ngấy cái sự sống như thế. Thà bị paparazzi đuổi chạy thế này, tôi vui hơn à
– Cô thật khác người
Nó cười lớn, hỏi Kim
– Còn anh, sao rồi. Vẫn alone à ?
– Ừa, đâu ai biết tôi là con gái. Tôi sống trong cái vỏ bọc này 3 năm nay rồi, nhiều cô theo tôi chết mê chết mệt đấy.
– Hay, anh đi du lịch cùng tôi nhé. Ok ? Tôi lo hết.
– Để cô lo như thế không được, ba tôi đi Anh định cư rồi. Ông giao tập đoàn cho tôi và tài sản cho tôi. Đừng có khinh tôi nghèo đấy. Đi thì đi
– Hứa nhá
Nó móc tay với Kim để tăng thêm tính chất xì teen lâu ngày nó không được sử dụng. Tối đó, nó không ngủ. Nó đến bên piano và đánh đàn. Bản nhạc buồn nó yêu thích.
– Dòng đời mãi mãi trôi, tôi như cánh phù du. Đến rồi lại đi….Để yêu người 1 tình yêu không lối thoát. Và cứ thế, mãi mãi ra đi, ra đi không biết đâu là dừng….
– Cô biết chơi piano à ?
– Ừa từ nhỏ
– Đúng là tiểu thư….
Nó mỉm cười, nụ cười nó làm hấp dẫn biết bao nhiêu kẻ khác, những thằng đàn ông bình thường đến những đại gia giàu có nhất thành phố. Nó không chọn một ai. Nó không thích. Cũng chỉ là những thằng đàn ông thích dừng rồi lại đi. Như những con bướm…..Và bây giờ, đến lượt Kim, Kim bị hút hồn bởi vẻ đẹp thanh thoát của nó. Lâu lắm rồi Kim mới nhìn rõ vẻ đẹp của nó. Đôi mắt to với hàng mi cong vút. Tóc dài xoăn nhẹ bay trong làn gió. Đôi môi căng mọng cùng chiếc mũi thanh thoát. Nụ cười tỏa nắng dù vui hay buồn, đều thể hiện bằng ánh mắt. Đôi mắt trong , trong lắm……
Kim muốn đến ôm nó , nhưng không thể ! Kim biết nó buồn , buồn vì gia đình, buồn vì tình cảm. Kim giật mình trước lời đề nghị của nó.
– Hay tối nay, anh kể cho tôi nghe về gia đình anh đi. Được không ?
Kim ậm ừ, bắt nó uống 1 cốc sữa cho có sức rồi Kim sẽ kể.
Ngồi trên chiếc ghế salon dài, Kim bắt đầu kể
– Tôi sinh ra được 6 tuỗi, ba má tôi mất cũng vì tai nạn xe hơi. Thủ phạm là 1 người say rượu. Hắn ta chẳng biết gì, cứ thế đâm vào xe của ba má tôi. Chiếc xe lao xuống vực, còn hắn ta cũng chết. 2 mạng vì 1 mạng. Tôi bơ vơ lúc đó. Tôi được một người chú , nay gọi là ba, đem về nuôi. Ông ta có khối tài sản đồ sộ nhưng lại không lấy vợ bởi vì ông ta bị Gay. Ông ta nuôi tôi cho đến bây giờ. Tôi cũng biết ơn ông ta lắm. Nhờ ông ta, tôi mới được như bây giờ. Còn cô, cô có tất cả, từ bé đến lớn , còn đòi gì nữa.
Chợt Kim thấy vai mình nặng thêm, quay sang, Linh đã ngủ từ lúc nào rồi . Kim hôn lên tóc nó, nhẹ nhàng như gió thoảng qua. Kim bế nó vào phòng riêng. Sau đó quay ra phòng khách.
Kim có yêu nó không ? Chắc có thể là có nhưng cũng có thể là không ! Kim không muốn cho nó khổ. Kim sợ, sợ nó phải chịu nhiều thiệt thòi. Kim cũng không muốn dính đến tgt3. Bởi vì Kim sợ. Nó sắp đính hôn rồi. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi. 1 tháng …..
– Nè nè, dậy đi. Cô bảo tôi đi du lịch với cô mà bây giờ còn ngủ là sao ?
Kim lay nó dậy , nó vùng vằng chùm cả cái chăn lên đầu nhăn nhó
– Ngủ 1 tí đi, đi đi mà , tôi buồn ngủ lắm á. Anh đừng có phá.
Kim khoanh tay lắc đầu ngán ngẩm cái tính tiểu thư của nó. Kim quát lớn
– Dậy, biết bây giờ là mấy giờ không. 10 giờ sáng. KHông đi, không kịp là mất vé mất tiền. Không tiếc hả. 2 cái vé gần cả giá trị nhiều hơn cả mấy năm của 1 người công nhân đó.
Nó ngao ngán chớp mắt nhìn Kim.
– Thế hả ? Ừ, từ từ .
Kim xuống bếp trét kem cho nó, chuẩn bị khăn rửa mặt. Nó tẽn tò đi xuống , trố mắt nhìn
– Anh làm cho tôi hả ?
– Ừa thì sao, nhanh đi
– Sao anh tốt vậy, đó giờ chưa ai phục vụ cho tôi mà tôi không trả tiền cả, ái ngại ghê, muốn trả tiền không ?
Kim nghiêm mặt
– Nhanh, đừng có đùa. Tôi quánh bi h
Nó đưa mặt tới trước mặt Kim
– Nè, đánh đi, đánh được cứ đánh
Kim vừa giơ tay lên, nó đã chạy tét vào nhà vệ sinh đóng cửa cái rầm. Nó cười ha hả trong nhà tắm. Kim bĩu môi đi lên phòng khách lắc đầu
– Tiểu thư vẫn là tiểu thư . Thiệt pó tay
Ngồi chờ nó được 5 phút, Kim nghe những âm thanh xì xầm càng lúc càng lớn ở ngoài cổng. Kim chẳng biết gì, chạy lên lầu xem sao. Vừa mở cửa sân thượng nhìn xuống. 1 loạt những ánh sáng nhấp nháy, những tiếng kêu gọi í ới không ngừng vang lên to đến nỗi làm ầm cả 1 nơi yên tĩnh chưa bao giờ xảy ra như nơi này. Kim lật đật đóng cửa lại, nhưng vừa đẩy vào, nó từ đằng sau chồm tới chạy toát ra ngoài miệng không ngừng la lớn
– Cái gì mà ồn ào thế ? Quánh nhau à ? Cho coi với……
– Đi vào nhanh, chết rồi…chết rồi
– Ai chết….Á, chời ơi, sao đông thế này. Chết chết…..
Nó ôm mặt chạy tọt vào trong khi bị một loạt tay săn báo và ảnh lia liên tục .
– Ngọc Linh ? Tại sao cô lại qua đêm với một người con trai khác, người đó là bạn trai cô sao ?
– Ngọc Linh ? Chuyện đính hôn giữa cô với Gia Bảo sẽ hoãn lại chứ ? Vì người thứ 3.
Nó đứng như trời trồng, chỉ bik ôm mặt đứng như tượng. Kim bối rối chẳng biết làm sao, ôm nó chạy vào trong.
– Anh bỏ tôi ra ngay, chết rồi, kiểu này sẽ bị lên báo. Ầm lên cho mà xem. Chời ơi, chết thật…….Nó đập 2 chân lên lưng Kim vừa hét vừa la lên. Đám đông ở dưới chẳng biết gì, cứ thế càng đông thêm.
Kim quăng nó xuống giường rồi ngồi phịch xuống .
– Làm sao bây giờ. Chẳng lẽ không còn cách trốn ra đây, anh nghĩ cách đi chứ.
– Từ từ, tôi đang nghĩ. Cô…..cô biết leo tường không ? Tôi sẽ kêu người giúp việc đánh lạc hướng đám đông ?
– Biết, leo tường là nghề của tôi mà
– Ok, chuẩn bị đồ đạc, tôi đi thông báo với quản gia, giả danh 2 chúng ta. Yên tâm, sẽ vui đây. Quản gia sẽ lấy xe cô chạy ra ngoài…..chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi, xe tôi để ngoài garage bên kia kìa.
Cả 2 chuẩn bị thật kỹ lưỡng, nó bắt ông quản gia và chị giúp việc mặc vào cái thứ đồ lăng nhăng, loạn xạ rồi đưa chìa khóa cho họ lái ra. Còn nó vs Kim thì lại mặc áo của những người giúp việc. Chiếc xe của nó vừa lao ra khỏi cổng, đám đông chạy theo thật nhanh. Nó và Kim chạy thật nhanh ra tới cổng và leo ra khỏi. Kim phì cười dù rất là vội
– Thiệt, cô đúng chuyên nghiệp. Dân ăn trộm có khác nhỉ.
– Trộm cái đầu anh.
Chiếc xe của nó vừa lao ra tới cổng thì nó vs Kim cũng vừa tới garage. Đám đông bu đen cả 1 vùng chụp hình lia lịa. Chợt họ mở cửa kính ra. Nhận thấy rằng họ đã bị lừa và nhìn xung quanh, có 2 con người đang cố gắng chạy ra tới garage lấy xe.
– Chúng ta bị lừa rồi, họ đằng kia kia. Chạy theo mau
Nó dáo dác nhìn
– Chết rồi, nhanh lên. Làm cái quái gì mà anh chậm như rùa thế hả ? nhanh lên nào….Chúng nó biết cả rồi
– Từ từ, đừng có hối.
Kim vừa mở cổng ra là cả đám vừa tới. Nó lao nhanh vào xe, giựt cả chìa khóa xe và phóng thẳng ra ngoài. 2 khuôn mặt đã bị dính hình. Tất cã sẽ được đăng lên báo trong sáng sớm mai mà thôi.
Làm thủ tục thật nhanh chóng, nó và Kim bay qua Anh. Sống tại một vùng ngoại ô gần trường đại học Oxford. Nó hí hửng trước khung cảnh thanh bình tại nơi đây. Yên ả đến lạ. Ánh nắng vàng khẽ chiếu qua từng kẽ lá . Cả một đồng cỏ nắng vàng. Nó thích thú quên cả mệt mỏi, lướt đi trên cánh đồng cỏ và bắt Kim chụp hình đến chán chê. Kim dù mệt, nhưng cũng không than phiền, nhìn nụ cười nó, có mệt cũng không cảm giác gì. Nó như một thiên thần nhỏ bé…..Gần như một hạt thủy tinh nhỏ nhắn nhưng vô cùng đáng trân trọng. Kim cảm giác sao nó gần Kim đến lạ.
Gần nhà của bà Kim ở, đó là 1 cái hồ. Một chiếc hồ lớn mà mỗi buổi chiều, những đứa tuổi teen hay tập trung ở đây vào những ngày nghỉ lể để làm picnic, ngắm cảnh và take pics. Cũng là nơi mà mỗi khi trầm mình xuống nước tất cả mọi muộn phiền đều tan biến.
Nghe Kim thao thao bất tuyệt về cái hồ có cái cầu bắc ngang qua , nó cũng háo hức lắm. Nhưng có tội, nó không biết bơi. Càng tập thì càng không biết. Nó khác người như thế đấy. Nhưng nó không dám nói cho Kim nghe, nó sợ Kim sẽ cười chê nó rằng 1 người như nó lại không biết bơi. Kim rủ rê nó xuống nước chơi . Nó biện minh nhiều thứ
– Xuống nước tắm đi Linh, vui lắm. Có nhiều người như cô đang hí ha hí hững kìa
– Thôi, tui không đi đâu, dưới đó lạnh mà sâu nữa
– KHông sâu đâu !!! Cạn lắm mà nước còn trong veo kìa. Xuống đi. Tôi ở bên cô mà, không sao
Chợt nó nhớ đến câu nói của người tình cũ của nó. 1 thằng gay từng nói với nó
– KHông sao đâu, anh sẽ ở bên em mà.
Vậy mà đã gần 5 năm rồi. Nhanh quá đi mất. Tất cả dường như tan biến. Nó thẩn thờ nhìn xa, chẳng biết gì nếu không có Kim giựt tóc nó
– Nè nhóc, nghĩ cái gì mà nghĩ quài vậy, cô mà cứ thế không lâu đâu, zô trại thần kinh bây giờ. Đi với tôi.
Kim nắm tay nó lôi xuống đợi nó thay đồ rồi Kim lại lôi nó lên cây cầu ngắm cảnh. Nó run bần bật, nó sợ độ cao khi nhìn xuống nước, Kim cảm nhận được hết, nhưng đơn giản Kim chỉ nghĩ rằng nó lạ nước lạ cái. Kim cười ha hả
– Cô làm gì mà run vậy, trời mùa hè nóng thế mà.
Nó im lặng trả lời bừa
– Không có gì, tự dưng tôi chóng mặt.
– Chóng mặt hả ? Chắc lại ám ảnh cái đống hồ sơ làm việc rồi. Thế thì thư giản đi bé cưng à
Vừa nói hết câu, Kim đẩy thẳng nó xuống hồ. Nó xanh mặt, ngớ ngẩn thấy thân thể mình lao ào xuống nước. Đến khi chạm vào nước rồi. Nó vùng vẫy, la oai oái như bị ai giết.
– Cứu, cứu …cứu tôi. Chời ơi. Anh độc ác vừa thôi. Ác quá ai mà chịu nỗi. Đồ đê tiện, đồ mất nết. Đồ rắn độc. Tôi giết anh
– Thấy chưa, xuống nước rồi mà còn chưa chịu hiền, dữ như quỷ. Ai mà chịu nỗi. Cô ở dưới luôn đi, chừng nào hết la tôi đưa cô lên
Kim ôm bụng cười sặc sụa trên câu.