Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Nó chỉ biết ngây người ra để cho bả chửi, bả mắng nhiếc nó. Dường như tội lỗi của nó bị bả xé ra thật to mà soi mói, mà chửi để cho hả giận
– ” Thôi im đi, đủ rồi đó, được chưa ”
Nó tức giận quát tháo lại và bước đi, nhưng vừa bước được vài bước , nó đã ngã chúi dụi vì đôi guốc cao gót của nó đã bị mất gót. Vừa quê, vừa bực bội, nó tháo cả 2 chiếc ra và đi chân không.
– ” Nghĩ sao đi như vậy mà về nhà bạn được ”
– ” Tôi tự lo, không chết đâu ”
– ” Bỏ ngay cái câu ko chết đâu của cô đi. Làm thế thì được gì nào ? ”
Bả chạy tới . cầm 2 chiếc guốc của tôi lên
– ” Leo lên đi ! ”
– ” Leo lên đâu ? ”
– ” Lên lưng tôi cõng, mệt cái cô tiểu thư đỏng đãnh này ghê đó nha. H có leo lên không hả ? ”
Bả quát nó làm nó không muốn cũng phải răm rắp nghe theo như có bùa chú gì đó.
Trên quãng đường đi khá dài, nó thắc mắc 1 chuyện , về người con gái ấy và bả, nó buột miệng hỏi :
– Cô gái đó là bồ bà hả ?
– Ừ, bồ tui, bi h là bồ cũ rồi
– Bả bắt cá à ?
– Ừ, nhìn là biết rồi, còn hỏi gì ữa. Khùng thế. ……………..Mà, hồi nãy, bị tát có đau không ?
Nó như bắt được vàng khi có người hỏi thăm, nhanh nhảu
– KHông đau sau được, đỏ cả mặt, không biết có bầm không nữa, bực bội hết sức luôn vậy á …
– Thôi, hôm nay cô về nhà tôi đi, tôi buồn lắm, với lại tôi biết cô mà đi 1 mình thì chỉ có nước ở lại quán bar suốt đêm mà thôi. Không có về nhà bạn ở đâu , đúng không ?
Nó hơi lưỡng lự trước lời mời đó, nó thấy bả buồn lắm buồn đến lạ. Nó cũng muốn giúp bả bớt đi 1 tí gì đó trong lòng, nó đồng ý
– Cô ngồi yên đó, tôi lấy rượu ra, 2 đứa mình uống . Lúc buồn tui chỉ có thế này. Không bạn, không người thân , không gia đình. Nhưng được cái tôi có tiền
– Chính vì thế nên cô gái đó yêu bà đúng không ?
– Ừ, chắc là vậy
– Ủa mà cô tên gì, gặp nhau biết bao nhiêu lần, không biết tên.
– Tôi tên Linh, 18 tuổi, mới đậu đại học. Sắp du học qua Mỹ. Mới bị thất tình như bà nói.
– Haha thiệt đúng là tôi đoán trúng phóc mà, mấy tiểu thư như cô, chỉ có thế
– Im ngay cái giọng đó đi, chỉ thích chế giễu người khác. Nhiều chuyện. Mà bà tên gì
– Tui tên Kim, người ta hay gọi là Su. Tôi mồ côi cha mẹ từ lúc nhỏ. Nhưng may mắn tôi có ông bố cực kỳ giàu có, ít ra tôi cũng kiếm chác được 1 ít. Ông ta chỉ biết đưa tiền cho tôi sống, ngoài ra ổng chẳng biết làm gì khác cho tôi.
– Bố mẹ bây giờ thiệt lạ, tôi cũng thế thôi. Bị quăng vào mặt cả đống tiền để rồi nghỉ hè đi chơi 1 mình. Còn ba má mỗi người một việc. Nản ứ chịu được. …..Mà bà bị les à ?
– Nhìn thì biết rồi còn hỏi, đúng là………
– Khùng chứ gì….Có câu nói quài, không ngại miệng hả ? Vậy biết xưng hô với bà là gì ? Anh hay chị. Có vẻ bà lớn hơn tui nhiều.
– Tất nhiên là lớn hơn đến 4 tuổi. Xưng anh đi , tôi thích thế.
Suy nghĩ một hồi, nó hơi hoảng. Bà này bị les, mà dẫn mình về nhà uống rượu, 1 chút chuốc cho mình say, bả làm gì sao mà biết. Nó ngại ra mặt. Vội đứng bật dậy.
– Thôi tui về, tui ko ở đây đâu. Anh ở lại ngủ đi. Tôi đi bộ về.
– Ơ hay, cô này nắng mưa thất thường, hồi nãy kiu ở lại sao giờ bỏ đi.
– Tui không thích ở đây, chỉ thế thôi.
– À, à….haha cô sợ tui làm gì cô à. Thôi đừng lo, cỡ cô tôi không dám đụng, sợ lắm. Sợ cô cắn tôi dại mà chết.
– Anh mắc cái quái gì hễ nói ra là có ý nói tôi khùng thế hả? Đường đường là 1 đương kim tiểu thư của 1 tập đoàn lớn Hoàng Ngọc Linh. Mà anh lại nói tui khùng à. Anh đủ lớn để biết tui nói đến tập đoàn nào mà ?
Kim lại há hốc mồm nhìn tôi.
– Cô, cô là …..đương kim tiểu thư của tập đoàn Hoàng Ngọc Linh hả….hả…..?
– Ừa, chứ sao.
Nó hãnh diện ra mặt.
– Kệ cô chứ, khoe tôi làm gì. Muốn về thì về đi. Tưởng giàu lên mặt chảnh à.
Nó tức muốn nổ đom đóm trước cái thái độ vô tư của Kim mà chẳng biết làm gì.
Cầm đôi guốc, nó bước đi trong không gian tối mịt của khu vườn nhà Kim bước ra cổng. Kim bỗng lo ngại điều gì đó. Chợt chạy ra.
– Thôi để tôi đưa cô về, trời tối, một mình về, không hay đâu.
– Ừa, cảm ơn anh. Ga lăng được thế là tốt đấy.
Nó toe miệng cười với Kim nhưng Kim chẳng đáp lại . Nhưng ít ra trong một ngày hôm nay. Nó cũng thấy được 1 số tính tốt của Kim che lấp đi cái sự xấu xa của hắn ta . Chắc anh ta buồn ? Hay là giúp thật tình nhỉ ?
Đường tối thật, có đèn đường mà sao lại vắng vẻ. Ừa thì cũng đúng mà, gần 3 giờ đêm rồi chứ có ích gì đâu.
Kim chở nó mà lòng nó cứ lo sợ điều gì đó. Trời này, dễ bị cướp
Con đường vắng tênh, sương đêm lạnh cả người. Một ánh đèn từ xa chiếu thẳng vào mặt. Rất nhanh, vụt qua. Nó chỉ nghe chính tiếng la lớn của nó
– Á…………..Đùng……………………gggg gggg……
Tất cả dường như đổ sập trước mắt nó, Kim nằm đó, người đầy máu. Nó cố lết đến Kim , nhưng đầu nó đau như búa bổ. Nó bất tỉnh.
6 giờ sáng, nó mở mắt tỉnh dậy. Các bác sĩ cùng các cô y tá túc trực suốt đêm bên giường bệnh. Nó cảm thấy bất lực, người nó ê ẩm không biết gì.
– Tôi được đưa vào hồi nào vậy ? Ba má tôi đâu ? Các người cho tôi gặp ba má tôi ngay
– Xin lỗi cô , ba má cô đang trên đường đến. Cô chớ kích động, ảnh hưởng đến cái đầu .
– À…..à….còn Kim đâu ? Chị ấy có bị gì không ?
– Cô đừng quá lo thưa cô, Kim mất máu hơi nhiều do trúng vùng động mạch, nhưng đã có máu bổ trợ. Tình hình đã ổn, mong cô yên tâm.
Nó suýt xoa cho cái đầu đang băng bó trắng cả một vùng, nó chợt khóc khi xung quanh nó, dù mọi người rất quan tâm nó. Nó vẫn thiếu tình yêu thương của cha mẹ, của gia đình. Và nó lại không có tình yêu. Bây giờ là vậy. Dường như nó không có chỗ dựa tinh thần.
– Con, con có sao không ? Con đi đâu mà ra nông nổi này.
– Con không sao, chưa chết đâu ba mẹ à.
– Sao con lại nói chuyện với ba mẹ cái kiểu đó hả ? Sao lúc nào con cũng có vẻ bất cần, thiếu lễ độ vậy hã.
– Mẹ, mẹ có thôi đi được không ? Con xin mẹ đó mẹ à. Mỗi lần gặp mặt nhau, sau bao công việc hối hả, mẹ chỉ biết than phiền con, vì con sai cái này, cái nọ. Mẹ có hiểu con không ? Hay mẹ chỉ toàn nghĩ rằng con quá vô thức trong cái gia đình này.
Mẹ nó không nói gì, ba nó đã bỏ ra ngoài nghe điện thoại. Lúc nào ông cũng bận, không một chút hỏi thăm nó dù là 1 câu . Chỉ là sự có mặt của ông đủ để mọi người biết rằng nó có ba.
Mẹ, con muốn ở một mình. Con xin mẹ.
Điện thoại bà reo lên, bà có đối tác. Vội đi khỏi phòng cùng ba nó. Chiếc xe hơi vụt đi kèm theo lời dặn dò trước khi đi.
– Con ráng khỏe, bố mẹ bận rồi. Sẽ có người đưa con về.
Nó như phát điên trước cái gia đình vô tư nói về công việc và quan tâm công việc hơn là nó . Đúng, tập đoàn Hoàng Ngọc Linh quá lớn để hiểu rằng gia đình nó bận cỡ nào.
3 ngày sau, nó đã khỏe, nhưng vẫn cứ ở mãi trong phòng của bệnh viện, không bước ra ngoài dù chỉ 1 bước. Sáng hôm ấy, Kim đến phòng nó
– Cô khỏe chưa, nhìn mặt cô cứ hớn hớn ra thế thì chắc khỏe rồi nhỉ ?
– Tôi khỏe , cám ơn anh.
Sao 3 ngày nay cô không chịu ra ngoài dạo chơi, sao cứ ở lỳ trong phòng. Chẳng tốt đâu. Như tôi nè, sáng sáng dạo dạo ngoài vườn cây, cũng thích đấy chứ.
– Cảm ơn anh, ko cần nhắc khéo
Kim nhìn nó có vẻ e ngại, chắc Kim cũng hiểu tại sao nó như vậy. Kim biết bởi vì tất cả các bác sỹ, các y tá đều thì thầm với nhau những chuyện không mấy hay ho về gia đình ấy. Kim biết. Kim không nói gì cả. Nhưng Kim ko thể để cho nó cứ ngồi thừ trong 1 góc mà không chịu ra ngoài
– Cô đi với tôi, hết bệnh rồi. Đi ra ngoài, có ánh nắng, ko thì bệnh lại nặng hơn nữa.
Kim kéo nó đi mặc cho nó chống cự, đớ người ra vì chẳng biết gì
– Cô có nghĩ chúng ta bị ám sát
– Nói cứ như chuyện trinh thám. Đến anh khùng rồi đấy.
– Chứ tôi hỏi cô, con đường rộng thênh thang, trời tối. Tôi chạy xe chậm, có bật đèn. Chiếc xe nó cứ lao thẳng vào ta. Chẳng khác nào ám sát. Cô hãy nhớ rằng, tập đoàn công ty của cô rất lớn. Và sau này cô sẽ làm chủ. Rất có khả năng
– Anh nói làm tôi sợ, đừng có hoang tưởng nữa
Nó cười cho qua chuyện, nó chẳng tin ba cái chuyện đó. Chỉ có trong phim, đơn giản là thế. Trong phim mà thôi. Nhưng có cái gì đó làm nó rợn người. Nó sợ. Và từ lúc nào đó, có vẻ như nó và Kim quá thân.
Kim khoác vai nó, nhìn nó đểu giả chưa từng thấy
– Này, cô muốn tôi làm bảo vệ cho cô không ?
– Xì, cỡ anh làm bảo vệ cho tôi thì chỉ có nước đi ăn mày.
– Là sao
– Là anh chẳng thể nào dẹp hết tất cả những vệ tinh xung quanh tôi đâu, đông lắm.
– Kệ chúng nó, mắc gì mà tôi phải dẹp. Tôi chỉ can thiệp những con yêu tinh muốn đánh cô như trong quán bar thôi. 24/24 há, rẽ thôi. 10 triệu 1 tháng
– Cái quái gì ? Anh tự mà bảo vệ mình đi
Nó hất hàm to mắt nhìn Kim trông đáng yêu dễ sợ, nó vội bỏ vào phòng. Nó ghét cái kiểu cách nhìn đểu giả của Kim. Chẳng hay ho tí nào và cũng chẳng dễ thương tí nào. Nó ghét
1 tuần
Hôm nay trời đẹp, nắng ấm chan hòa. Nó về nhà được gần 3 ngày rồi. Ngày mai là sinh nhật của nó. Sinh nhật của 1 đương kim tiểu thư mà , tất nhiên phải thật hoành tráng. Bạn bè nó thì có ai đâu, 2,3 chục đứa là cùng. Còn lại, toàn những đứa ăn theo và xu nịnh vì biết gia thế của nó. Nó khinh thường lũ đấy. Còn bao nhiêu, hàng trăm vị khách là đối tác của bố mẹ nó. Năm nay, sinh nhật nó sẽ tỗ chức tại nhà hàng 5 sao và cái lý do chính thức của năm nay, đó là giới thiệu chủ tịch tập đoàn mới là nó . Nó cũng chẳng biết vui hay biết buồn, rồi đây, nó sẽ lớn. Sẽ là chủ tịch nắm trong tay hàng ngàn nhân viên quản lý. Nó thấy nhỏ bé trước số người khổng lồ đấy. Tự dưng nó nhớ đến Kim, một người khách chưa mời và nó cũng không muốn mời dù có thể đó là sự e ngại đầu tiên của nó về Kim
Nó không có sđt của Kim. Vội lục tung số điện thoại bệnh viện
– A lô, chị ơi , chị còn giữ số của Kim, người bị đụng xe khoảng 3 ngày trước không ?
– Cô là ai ? Em là Hoàng Ngọc Linh .
– À, tiểu thư Hoàng Ngọc Linh. Cô chờ 1 tí, tôi sẽ đưa sđt cho cô.
—————————————————
– Tít….tít…..Kim….hả ?
– Ờ tôi đây, có chi không
– Tôi….tôi………
– Nói gì nói lẹ, không rảnh ngồi nghe cô nhai từng chữ đâu.
Nó muốn thét lên trong điện thoại trước cái giọng nói vô cùng hách dịch của hắn ta, nhưng không thể, nó biết phép lịch sự tối thiểu của 1 đương kim chủ tập đoàn nói chuyện với người khác chứ.
– Được thôi, anh bình tĩnh, tôi sẽ nói : Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi mời anh đến dự tiệc, xem như là 1 lời cảm ơn đến anh. Vì trong thời gian qua, ít ra tôi cũng có anh là người bạn để tôi trò chuyện. Hy vọng anh đến
– Chời, sao cô nhẹ nhàng, lịch sự thế. Lúc trước có vậy đâu. Toàn chữi đổng lại khi bị tui la mà. Hahaha. Được được, nói gì thì nói chứ có tiệc thì cứ mời tôi. Tôi rất thích chỗ đông người. Vậy ha, tôi sẽ đến.
– Yên tâm , anh sẽ được đón đi vào đúng giờ. KHông cần phải hỏi nơi nào, khi nào.
Nó cúp máy cái rụp. Kim bỡ ngỡ, bĩu mỗi nhìn cái điện thoại chửi
– Đúng là đồ tiểu thư, nói năng với người khác cứ như nói chuyện với động vật. Toàn cách ra lệnh. Thiệt khổ