Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn buông xuống nhẹ nhàng ánh lên từ những dòng nước lăn tăn gợn sóng. Nó đang chuẩn bị quà cho các bạn của Kim và vào phòng thay đồ. Đang ngắm nghía và ướm thử chiếc váy đỏ đầy gợi cảm. Nó nghe tiếng đẩy cửa bước vào của 1 ai đó. Nó tái mặt, hoảng hồn khi biết đó là Kim. Kim vô tư đến lạ, vào mà chẳng thèm xin phép. Nó bực bội, bối rối, ngại ngùng nhìn Kim , mắt đầy giận dữ, nó hét lên thật lớn
– Kim !!!!!!!!!!!! Sao….anh bất lịch sự thế hả ? Có biết tôi đang thay đồ không ? Vô tư cũng vừa thôi chứ ? Vào phải gõ cửa chứ…..
Kim vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn nó đang mặc trên người cái áo ngủ mong tan, mặt đỏ bừng vì Kim. Kim cười thật lớn nhìn nó ….
– Đều là con gái cả thôi, làm gì em sợ ghê thế cưng ?????
Cái giọng đê tiện của Kim chỉ làm cho nó giận dữ thêm và cầm cả chai nước hoa Channel 05 phang thẳng vào mặt Kim
– Tôi cho anh chết đồ hám gái…….Anh là con gái nhưng anh iu tôi như con trai, làm quái gì tôi phải xem anh là con gái…..Đồ nham nhở….
Kim lại bình tĩnh nhìn nó, càng ngày, ánh mắt của Kim càng xoáy sâu và nhìn thẳng vào mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống….
– Haha…..em em, bình tĩnh, đứng yên để anh ngắm em chút xíu coi. Ít khi nào anh được ngắm em kỹ càng như thế này……Từ lúc thấy em vận cái bộ bikini hồng phấn là nhìn body em , anh biết chuẩn cỡ nào zòi. Sao càng ngày anh lại càng thấy em hấp dẫn thế này nhỉ ??? Haha
Nó ngượng đỏ mặt, cuống quýt lủi thủi chạy đến, mắt nhìn xuống đất, 2 tay đẩy Kim ra phòng
– Anh ra đi, anh kỳ quá à……Làm người ta vừa vui lại vừa ngại…….
Kim không chịu đi, cứ đứng tại chỗ mặc cho nó cố hết sức đẩy thật nhanh , nhưng nó lại hết sức yếu ớt……Kim quay lại ôm nó thật chặt, đặt lên trán nó một nụ hôn đầy nồng ấm…….
– Cho anh ôm 1 tí đi nào cô bé, cứ như là anh với em ở xa nhau lắm á….đừng rời xa anh nha…….
– Em không rời xa anh đâu…..Chỉ sợ…..sợ anh….theo người khác bỏ em thôi….
– Em đẹp thế, anh không dám đâu. 1 mình em anh giữ là được rồi, anh ko cần thêm….
– Haha vậy anh nói đó nha
– Ừa người nào…..dám cướp mất em….anh sẽ giật lại….Em là của anh mà…đúng không nè
Nó tựa đầu vào người Kim, tất cả như dừng lại. Thời gian chậm chạp…..Nó cảm thấy tim mình xao động. 1 tiểu thư của tập đoàn lớn yêu một người con gái. Tin này mà lan ra chắc chấn động cả cái Châu Á và nước ngoài……..Kim dặn nó
– Thôi em thay đồ đi, anh ở ngoài chờ em……
– Ừ, em ra ngay thôi……..
Màn đêm buông xuống, tiệc trại bắt đầu, lửa trại bập bùng nỗi lên cùng những cơn sóng to lớn …..Tiếng nhạc xập xình . Kim dẫn nó đi đến nhiều người để giới thiệu. Tất cả ai cũng mừng cho cả 2. Cả 2 đẹp đôi quá mà…….Thật sự đây là thiên đường cho cả 2. Một người bạn rủ Kim đến để giới thiệu một vài mô hình sưu tập siêu xe….Kim để nó ở lại quầy bàn để gắp đồ ăn. Nó hí ha hí hững khi biết bao nhiêu thứ được bày dọn ra rất đẹp đẽ và sạch sẽ. Có rượu vang đỏ nè, thịt nướng châu âu nè, xúc xích Đức, có cả Sushi nhật bản nữa…….Nó gắp đầy cả đĩa thức ăn và tính quay lại bàn để thưởng thức, bất chợt, người nó va phải một người đàn ông. Nó lúi cúi tính ngẫng lên xin lỗi ….Nhưng…………..
– Bảo…..??? Tại sao anh ở…..đây……?????
– Em…….em làm gì ……ở……cái ….nơi ….này…..????
2 cặp mắt nhìn nhau chăm chăm, đau đáu ….lo sợ…Có một cái gì đó gắn chặt, vô hình ………Bảo lôi nó ra khỏi quầy tiệc , đứng trước bãi biển…..Nó run lên cầm cập vì cái lạnh ban đêm. Bảo dùng chiếc áo vest để choàng cho nó……..
– Tại sao anh biết em ở đây….
– À…….à…….không…….bạn anh là chủ bữa tiệc này mà……….Thế…..? Em tính bỏ anh đi thật à….? Em bỏ cả tập đoàn à……
Bảo nhìn nó……
– Không, tập đoàn em không bỏ, nhưng em bỏ đi vì em không muốn cuộc hôn nhân ép buộc này xảy ra, nó quá tồi tệ….Không có tình iu thì làm sao đến với nhau……..Vì chú em………ông ấy và anh đủ để điều khiển cả 2 tập đoàn mà, em chỉ là con rối trong mắt 2 người thôi….Cứ ép….cứ đợi…cứ phải làm theo….em đã có người yêu rồi….
– Anh….anh …..xin lỗi….Chỉ vì anh quá yêu em….anh thật sự muốn em làm vợ anh……Rồi sẽ có tình cảm sau này nếu chúng ta chịu cố gắng mà em…..
Bảo nắm tay nó…….Tay nó lạnh hẳn đi….Ánh mắt Bảo như van nài nó. ….Có bao giờ 1 người như Bảo, 1 thiếu gia đầy uy quyền và tài giỏi cùng với sự điển trai lạnh lùng mà lại đi van xin một đứa con gái như nó. Đầy cả những cô gái xinh đẹp, chân dài đang xếp hàng chờ Bảo thế mà Bảo lại không để ý tới, Bảo chỉ mê đắm và say tình có nó. Ánh mắt Bảo long lanh, có hồn……nay lại càng có thần sắc hơn….nét đượm buồn nỗi lên trong lòng Bảo. Giữa tình và việc….Bảo mâu thuẫn lắm….dường như có cái gì đó……Lí trí đã không thể soi đường rõ ràng nữa rồi. Bảo nhìn nó…..hôn lên môi nó thật nhẹ nhàng, thật kiêu hãnh…..
– Bỏ ra ngay, anh làm tôi bực lên đấy………Bỏ ra ngay………….
Bảo nhìn nó chằm chằm…..hắn ta không biết phải làm như thế nào ngay lúc này. Tim hắn ta như tan nát……hít từng hơi thở…..hắn ta gặng hỏi
– Vậy người em yêu là ai ? Là người nào ? Hắn ta hơn anh cái gì chứ ?
– Hắn ta chả hơn anh cái gì cả…….Hắn ta không là ai cả……..Chỉ là người em yêu mà thôi….
Mắt nó rướm lệ…..Nó cay đắng không muốn cho Bảo biết sự thật tồi tệ này…Nó rùng mình trước những đợt sóng ngày càng trào dâng trong Bảo mà nó đang đối mặt. Nó biết Bảo đang tức giận và hận nó lắm, nhưng biết làm sao được. Một người con trai….đầy bản lĩnh……đầy mạnh mẽ….lại có ngày rơi nước mắt……..Bảo nắm lấy tay nó……mà không biết rằng đằng sau có một ai đang đứng quan sát tất cả mọi chuyện…..Đó là Kim…..Kim thấy tất cả sau khi không tìm thấy nó trong bữa tiệc……Nó đang đứng lặng 1 nơi….1 nơi có cả 3…Như ngã 3 đường, trời thì xám xịt….Tất cả như dần đi vào địa ngục…Nó thấy Kim nhìn nó …bất ngờ, bối rối…2 ánh mắt nhìn nhau 1 lần nữa
Bối rối như lần đầu tiên ư ?
Sốc không?
Cô ấy phản bội mày đấy
Không , nơi đây không thuộc về 2 chúng ta đúng không Kim?
Đừng nói với em anh sẽ bỏ em mà nhìn hắn lôi em đi nhé
Nắm lấy tay em đi anh…Đừng bỏ em mà anh…..Em xin anh
Tất cả những gì trong nó và trong Kim ….những lời nói từ tâm hồn thể hiện qua ánh mắt nó như van xin. Kim không dám, Kim quá nhút nhát…Trong đầu Kim là 1 thứ hỗn độn đầy kinh khủng. 1 muốn giữ lại nó, một lại không muốn….vì Kim không muốn cho nó dính đến cái thế giới thứ 3 đầy rắc rối và kinh khủng này…….
…….Bảo lôi nó đi….nó cũng không la hét ….nó mệt mõi rồi. Trong đầu nó bây giờ chỉ có……..sự tan nát…sự hối lội….
Kim ??? Sao mày tồi thế ? Đến người yêu của mày mà mày cũng không giữ được
Đúng rồi, làm sao có thể chấp nhận được 1 cuộc tình nữ nữ được….Haha đời bất công mà đúng không ????
Nhưng yêu thì…..yêu thì sao…? Yêu đáng để giữ người mình yêu chứ ????
Rồi sẽ ra sau khi ai ai cũng biết……
Bảo lôi nó đi càng lúc càng xa Kim, nó hướng mắt nhìn về Kim, chân vẫn không thể dừng lại được…….Có cái gì đó ngăn cản lại tất cả……
Nó hét lớn….
– Kim…!!!! Anh nghe em nói không ? Sao thế ???
Nó ôm ngực mình, từng cơn 1 , cứ nấc lên. Bảo cười mà lòng đắng cay…..Bảo cướp pồ người ta à ? Không Bảo là hôn phu của nó mới đúng……!!! Không là gì sai cả…..
– Thì ra Kim là bạn trai cô…..Cô không nghĩ đến những cái xa xôi hơn rồi…..
Kim quỳ gục tại bãi biển, chiếc xe hơi đẩy nó vào trong rất nhanh…….Đằng sau Kim, Hoàng đứng nhìn…….Đã có 1 người thua cuộc và 1 người thắng cuộc….Tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi ……..Đừng quá gục ngã chứ…..Sóng vẫn gào thét….Như tình anh dành cho em…..Linh à
Nó cũng chẳng biết nó được đưa đến đâu về đi về đâu . Căn phòng tràn đầy ánh sáng, những ngọn nến lung linh mờ ảo thắp đầy trong một dãy không gian rộng của căn phòng. Trời đang về đêm, gió rít mạnh từng hồi khi cửa sổ bật tung ra. Nó vẫn còn ở biển, cánh cửa vội đẩy hờ ra ……Bảo bước vào…..
– Em sao không ngủ đi ? Dậy sớm thế ?
Nó không trả lời, đôi mắt như dại đi vì sự mệt mỏi
– Chừng nào trở về nước làm việc hả anh ?
Bảo bất ngờ trước câu hỏi của nó. Nó biết nghĩ đến công việc từ khi nào thế nhỉ ? Sao nó lại không nhớ về Kim ? Chẳng lẽ….nó đang lừa dối Kim hay với Bảo đây . Bảo ậm ừ
– Nếu em muốn, chúng ta sẽ trở về sớm.
– Và rồi chúng ta sẽ đính hôn chứ ?
– Em muốn thiệt sao ?
Bảo nhìn nó há hốc mồm…..Nó nói như không có cảm xúc, tâm hồn nó cứ bay lơ lửng ở đâu đó….Bảo chẳng thể ngờ được….Nó quay lại, mỉm cười với Bảo, bàn tay nhỏ nhắn thon dài đặt lên tay Bảo:
– Ừa, thiệt là em muốn !!!!
– Thế thì anh không biết nói sao nữa, chúng ta sẽ đính hôn em nhé…..Anh yêu em lắm Linh à…..
Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy nước mắt nhưng đắng cay trong lòng. Cuộc sống bắt nó phải đi theo cái mô típ cũ rích ấy, nó có 2 con đường để lựa chọn nhưng sao giờ đây nó hèn nhát đến nỗi chỉ dám đi một cái hướng nó không ưa thích. Chỉ vì cái tập đoàn đồ sộ. Phải chi nó là người bình thường nhỉ ? Bảo ôm nó vào lòng…..
Một chút ấm vì cái giá lạnh của căn phòng
Một chút lạnh của tình yêu nó không dành cho Bảo
Một chút đắng
Một chút sợ
Và có một chút hận……….
Đôi khi con người ta phải bị ép buộc làm một điều gì đó mà họ không muốn vì lợi ích của họ. Và khi người con gái đã yêu…….tất cả họ chỉ muốn hy sinh cho người mình yêu mà quên đi sự hy sinh của người yêu mình. Sống là thế…….
– Ngày mai chúng ta sẽ bay về nước….Vậy nhé…..Yên tâm nhé người….anh sẽ trở thành một người chồng thật tốt với em
– Ừa, thôi em mệt, có gì mình nói chuyện sau anh nhé
Bảo nhẹ nhàng bước ra ngoài để nó nghỉ ngơi. Tâm trí nó giờ đây không thể suy nghĩ hơn được gì cả…..Nó chỉ có thể biết rằng nó sắp phải đối mặt những ngày dài không mong đợi. Một cuộc điện thoại …
– Anh đã chuẩn bị sẵn chưa ? Tôi đã bảo anh mang nó về càng sớm càng tốt. Để chậm thì không được đâu đấy….
– Dạ con biết rồi, chú yên tâm ạ, ngày mai con sẽ đưa cô ấy về gấp……..
Có một chút lưỡng lự trong lời nói của Bảo. Bảo yêu nó nhưng cái lòng tham của Bảo thì không đáy. Đó là sự dằn vặt giữa 2 sự lựa chọn 1 mất 1 còn. Vì người chú của Linh….Bảo chẳng biết phải làm sao….Chẳng lẽ Bảo nói hết sự thật và cùng Linh trốn thoát….bỏ tập đoàn cho người chú nghiễm nhiên trở thành người quyền lực số 1 châu á sao ???
Bảo ậm ừ, sắp xếp chuyên cơ riêng để đưa nó về nước càng nhanh càng tốt. Tất cả các tờ báo đều bị bưng bít và dìm hàng những thông tin về trước của nó. Tất cả chỉ tò mò và moi móc những thông tin khá là khó khăn từ những tạp chí tên tuổi mà thôi.
24 giờ mệt mỏi, nó bay về nước, các fan của Bảo đang chờ trước sân bay.
– Làm cái quái gì mà sao những fan này lúc nào cũng biết trước hết vậy, thiệt là mệt mỏi.
Nó phàn nàn, cáu gắt trước những hành động gào thét , la ó của các fan của Bảo. Bảo biết nó vừa mệt sau chuyến bay dài nên đã cố gắng sắp xếp thêm 10 bảo vệ để tăng cường an ninh nhằm đưa nó về biệt thự. Mọi việc tưởng chừng như suôn sẽ khi vừa về nhà, nó đã thấy hàng loạt những bài báo, thông tin về hình ảnh của nó và Kim…..Nó…..sốc……
– Anh làm sao để cho những tấm hình này bị tung lên mạng thế ? Anh đã hứa là bưng bít hết thông tin mà…..Còn gì là thể diện nữa…
Bảo tức giận ……trả lời lại
– Anh cũng chẳng biết tại sao những tấm này lại bị tung ra như thế……….Họ đang nghi ngờ chúng ta đang che giấu 1 chuyện gì đó….Phải kết hôn gấp em à……….Chứ không thì ta e…..không kịp…….sự thông tin nhanh chóng có thể ảnh hưởng đến tập đoàn của 2 chúng ta
Nó nghe cũng có lý, nhưng….cái chính là sau khi kết hôn nó sẽ sống thế nào ? Làm vợ hiền của Bảo à…..? Hay làm một đứa có chồng hờ hững ????
– Để em suy nghĩ anh à……….Chúng ta sẽ cố gắng….
Nó bỏ vào phòng, lòng nặng trĩu những tâm tư…..Nó nhớ đến Kim…..chẳng biết giờ Kim đang ở đâu….
Ở Anh
– Tôi bảo anh canh chừng Linh, vậy mà…anh để cô ta bị một người đàn ông dẫn đi
– Anh thấy sao anh không cứu cô ta lại nhờ đến tôi
Giọng Hoàng kênh kiệu, Kim tức giận tiến tới
– Anh…..anh nói chuyện kiểu đó, vậy tôi thuê anh làm bảo vệ làm gì chứ ?
– Nếu có gan yêu thì phải có gan bảo vệ người mình yêu, đừng có mà hèn như thế chứ ?
Hoàng như lên mặt dạy đời Kim, Kim tức giận thu xếp đồ đạc chuẩn bị về nước. Kim không ngờ cuộc sống đang ngày 1 đảo lộn khi không có nó bên cạnh. Thật kinh khủng, Kim chẳng làm được gì cả…..Kim nhớ nó đến phát điên, phát khùng….Kim quyết định trở về triệu tập để phát triển công ty, không ăn chơi lơ là nữa. Tất cả….chỉ để có 1 ngày….chờ nó quay lại……
1 tuần……..Bảo vui vẻ đến nhà nó
– Linh, em chuẩn bị xong chưa ? Hôm nay nghĩ lễ, chúng ta đi ăn đi em…..
– Từ từ, đợi em tí, em sắp xong rồi….
Nó đang nằm trên giường, mắt cứ hướng lên trần. Nó chẳng có điên, nhưng nó cảm giác tù túng. 1 tuần trôi qua…chẳng có gì khá hơn. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên nó được Bảo dẫn đi chơi như 1 cặp tình nhân bình thường thật sự…..Nó cảm giác như thế nào nhỉ ???
Lục tung mớ đồ lộn xộn trong tủ….nó diện một cái quần sooc ngắn rất teen, 1 cái áo thun bó thân người cùng đôi giày búp bê trắng. Nó trang điểm thật kỹ càng và bước ra. Tất cả những gì mà Bảo có thể thấy được rằng, nó xinh quá, nó xinh đến nỗi không ai biết rằng nó đã 21 tuổi, nó quá trẻ mà………
Nó đi với Bảo qua những thành phố đông đúc …..Cuộc sống xô bồ làm nó quên đi sự hiện hữu của Kim. Nó chỉ có thể hòa vào đám đông …….bằng những thú vui của những đứa tuổi teen hay đi .
– Em muốn đến đồng diều không ?
– Đồng diều nào anh ?
– Cánh đồng diều đẹp lắm, nhiều người đến đây chụp ảnh, chắc có lẽ nó hợp với em đấy.
– Ừa, vậy đi đến đó đi anh
Nó thích thú khi phải đi đến những nơi đó, điều đó làm nó bình yên tới lạ. Bảo chụp ảnh cho nó, những tấm ảnh đẹp đến mê hồn. Nó lãng đãng trong nắng chiều …..trong cái gió của cuộc sống đầy bộn bề …Nó chợt nhìn Bảo, đôi mắt ưu buồn nặng trĩu….
– Có khi nào anh suy nghĩ đến chuyện sau này chúng ta sẽ như thế nào không ?
Bảo cười nhẹ xoa đầu nó như một đứa con nít.
– Rồi sẽ ổn thôi cô bé của anh à. Em sẽ ổn mà….Rồi anh sẽ lo cho em……
Nó cười nhẹ, nụ cười chỉ để xoa dịu 1 chút gì đó đang tạm lắng…..Nó không muốn nghĩ đến tương lai sẽ ra sau. Đôi chân nó quẫy nước tung tóe bờ hồ. Mặt nước phẳng lặng yên bình bỗng tan đi. Bảo ôm hôn nó……cơ thể nó cứng đờ, không một chút cảm xúc. Nó mất cảm giác với người khác giới lâu lắm rồi. Cái hôn ẩm ướt vô dụng….không đủ làm nó trỗi dậy tất cả những gì nó có thể ….Nó nhớ Kim
– Em à, rồi chúng ta sẽ cưới nhau, rồi sẽ hạnh phúc em nhé. Anh đưa em về, trễ rồi đấy, ngày mai sẽ đưa em đi làm. Anh vẫn luôn quan tâm em mà thôi.
Tiệc đính hôn sắp xãy ra. Quá nhanh để có thể chợp mắt nhìn lại tất cả. Kim giờ ở đâu ????? Tất cả chỉ là những câu hỏi được sắp xếp gọn gàng trong tâm trí nó được thốt ra mỗi ngày, mỗi đêm. Mất tích , mất tích như một làn hơi……
– Con…làm gì thẩn thờ thế ? Đã chuẩn bị hết chưa, tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào ngày mai đấy……..Con có cần chú kêu thêm người phụ cho con không ?
Nó giật mình trước giọng nói của người chú nó. Nó không dám gọi là giọng đó quá lạ….Nhưng sao……nó nghe đến 2 từ ‘ đính hôn ’ đột nhiên nó cảm thấy sợ, không có điểm tựa. …..Nếu như bây giờ còn mẹ nó, chắc mẹ nó đã không cho nó quyết định 1 việc trọng đại bừa bãi như nó thế này .
– Con ổn chú à, không sao đâu chú. Tất cả đã được sắp xếp mà chú. Chú cứ yên tâm
Ông chú nhìn nó, với vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ. Làm gì mà nó có thể chấp nhận nhanh đến thế. Đôi mắt nó sắc lạnh….nó không một chút cảm xúc làm cho ông chú nó cũng điên đầu vì nó chứ không phải chơi.
Còn Kim…….
– Thưa sếp, có thiệp mời đính hôn giữa tập đoàn Gia Bảo và Ngọc Linh ạ. Sếp có đến dự không ? Để tôi sắp xếp lịch.
Cầm trên tay tấm thiệp màu hồng. Kim như giật mình, những chuyện vừa diễn ra sao nhanh đến mà cũng nhanh đi thế này. Kim tự mang nó đến rồi cũng tự đưa nó ra khỏi cuộc đời của mình. Kim không thể không ngừng nhớ nó. Đêm nào cũng thế , Kim cũng tự hành hạ mình bởi những liều thuốc, những chai rượu mạnh nhằm quên đi nó, nhưng Kim không thể. 1 tháng đã trôi qua, quá nhanh để quên nhưng cũng không lâu để nhớ về 1 người. Nó như liều thuốc đối với Kim, càng cố quên lại càng nhớ…..Đúng là…tất cả không là gì……….
– Thưa sếp…sếp…ơi…..
Kim giật mình quay lại, vội gạt đi những cảm xúc và nước mắt đang chực trào ra…..
– Cô sắp xếp lịch cho tôi, tôi sẽ đến dự sau cuộc họp tập đoàn ngày mai.
Đã 12 giờ đêm…..trời lạnh đến lạ. Sau những tin nhắn dài dằng dặc và quan tâm của Bảo. Nó mệt mỏi….nhìn về 1 phương trời xa xăm của bầu trời….Nó cảm giác lạc lõng ở cái thế giới này lắm rồi…nhưng nó muốn củng cố tập đoàn của nó. Nên nó phải làm thế mà thôi…….Trên sân thượng lắm gió này, chỉ cần 1 bước, nó sẽ bay ra không trung, ngã cái uỳnh xuống đất và chết tươi. 1 vụ tự sát đầy hy hữu, và ngày mai, tất cã những tờ báo sẽ có trang đầu giật tít ‘ Tiểu thư tập đoàn Hoàng Ngọc Linh tự sát ’. Và mọi người, báo chí sẽ ùn ùn chạy đến tập đoàn, tập đoàn sẽ sụp đổ từ từ. …………………Cầm chai rượu trên tay, nó nốc 1 hơi thật dài…..cười đểu…….cười cho cái cuộc đời vô duyên và khốn nạn. Cười cho cái tình yêu bệnh hoạn….nhưng mà