Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Bệnh nhưng yêu đấy
Điên nhưng yêu đấy
Dại nhưng yêu đấy….
Tất cả cũng là yêu mà thôi
Nước mắt nó tuôn trào……Nó cầm chiếc điện thoại trên tay, dò cái số điện thoại của Kim………’ Ck Su yêu ‘ Nó mỉm cười khi nhìn cái tên mà nó đặt cho Kim. Nó gọi đến Kim…..nhanh thôi, vì với nó, mỗi khi làm gì….đều có cái lý của nó……
– A lô….ai vậy ?
– …………………………………………..
– Ai vậy ? Có thể trả lời không ?
– ——————————————–
Nó giật mình trước giọng nói của Kim. Quá già dặn, quá từng trải. Chỉ mới có 1 tháng, nhưng sao cảm nhận của nó….là thế………..
Sự im lặng của nó làm Kim bực bội, Kim vội gác máy …..Nó sững người….nó nhớ Kim đến nỗi không thể nói dù là 1 lời……Nó gọi lại Kim 1 lần nữa……
Kim nhìn số điện thoại ấy, bực bội….Kim chửi thầm
– Con quỷ nào mà giờ này lại đi phá máy hả chời…….? Không biết có điên không nữa……Ngủ không yên mà……..
Kim cầm chiếc điện thoại lên, tính gạt vào nút không trả lời và tắt máy….nhưng sao, có cái gì đó…..đã làm cho Kim không thể …….???
– A lô, ai thế ? Có gì thì nói, không thì đừng có chơi cái kiểu đó………
– ……………………..a lô……
Kim ngờ ngợ……Cái giọng khá là quen thuộc….nhưng sao…………
– Cô là ai thế ????
– Em, Linh nè………………..Em sắp đính hôn rồi………………………
Kim nhận ra nó…..từng lời nói của nó, như xuyên qua điện thoại, thì thầm vào tai Kim….1 cách đầy nhẹ nhàng nhưng đau đớn……………….Kim gắng gượng kìm nén……….tất cả cũng chỉ vì…Kim không muốn nó….quay lại…mà khổ………….
– À. Ngày mai anh sẽ đến dự……em vui lên đi chứ ! Sẽ ổn thôi em à….Bảo yêu em mà…Đừng có thế……..Ngoan đi………………
2 từ ‘ ngoan đi ’ của Kim làm nó bật khóc, bật khóc nức nở……nó không thốt nên lời…………Kim nghe tiếng khóc của nó…rõ lắm, như là ở bên cạnh chứ không phải là cách nhau gần chục km như bây giờ…………..
– Anh à, anh có bik là em khổ như thế nào khi bị anh bỏ rơi từ khi ở Anh không ? Em chẳng còn là con người nữa anh à…..Sao anh không cứu em ? Sao anh để cho 1 người đàn ông khác cướp lấy em hả anh….? Anh hèn lắm đấy anh biết không ? Rồi cuộc đời này sẽ đi về đâu ? Em sẽ không chết, nhưng em chỉ tồn tại nếu không có anh. Em không sống, mà chỉ tồn tại thôi….Anh ác lắm đấy…………..Anh à…….có quá đau không anh………..
– Có thể là ……đau…..đấy…..em à…..nhưng……………
– Nhưng sao ????????????????
Nó như tìm được cái gì đó trong lời nói của Kim. 1 chút hy vọng cũng là đủ rồi. Kim sẽ cứu nó…..nó không muốn phải thế………Kim sẽ cứu nó…………
1 phút im lặng…………………..
Tiếng gió khẽ rít qua………..
Lạnh buốt
Đau đớn…………..
Rét………………………………………. .
– Nhưng………………bởi …..vì quá đau……………….xin em đừng khóc nữa em nhé………………….
Chấm hết……………Nó như điếng người…Giọng Kim bình thản đến lạ……nó chẳng biết nói gì…Có sao để có thể an ủi nó như 1 người bạn…….1 câu an ủi đầy đớn đau, như muốn xé nát tim nó…………..Thật…………………nó chỉ muốn tự sát
Có cái gì đó níu kéo nó trở lại, nó chẳng muốn chết tí nào. Chết thì ảnh hưởng rất nhiều người, ảnh hưởng đến tập đoàn của nó rất nhiều. Chết thì không thể nào nhìn thấy cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào mà không có sự tác động của nó dù chỉ là 1 ít. Tập đoàn với nó là tất cả. Kim với nó là tất cả…..Mặc dù Kim đang bỏ mặc nó thật sự, nhưng nó vẫn không thể nào bỏ cuộc. Dù có cưới Bảo, nó vẫn phải sống để nhìn Kim như thế nào…..Nó trách Kim. Kim nhát quá…..Còn Bảo, sự bảo thủ của hắn ta hiện rõ mồn một trong từng lời nói suy nghĩ của hắn ta…..Tất cả những gì hắn ta muốn, chỉ là sự thống trị, thống trị tất cả sự nghiệp và cuộc sống của nó. Nó cười đểu……..
– Làm cái quái gì phải nghe lời 1 thằng đàn ông đang ép buộc mình chứ. Nam nữ bình quyền bình đẳng rồi mà, sợ quái gì nữa. Haha
Nó cười nhạt, cái điệu cười của nó…Khinh miệt tất cả những thằng đàn ông trên đời. 2 thằng đàn ông làm nó khổ rồi…đủ để hiểu đa số đàn ông trên đời này ích kỹ ra sao mà….
Vứt chai rượu lăn lóc ở sân thượng, nó bước vào trong……Ngã lưng lên giường….Nó nghĩ ra biết bao nhiêu hoàn cảnh trên cái giường này sau này. Thật là…..sẽ thế nào khi phải ăn nằm với 1 thằng đàn ông không có 1 chút cảm xúc. Chắc là đau đớn và mệt mỏi lắm đây….Đời nó được nó thêu dệt ra 1 chuỗi cảm xúc đầy những bi quan, cực khổ………Nó thiếp đi trong sự mệt mỏi, quên tất cả…..quên thật sự……..Chỉ là…có 1 ai đó cũng đang như thế, chờ đợi nó….chờ 1 tia hy vọng không thể nào có được ở nó….Có cái gì đó mông lung, sợ sệt và ân hận……
– Linh ơi, dậy đi con….Hôm nay là ngày đính hôn đấy…….Con phải dậy sớm chứ !
– Má ơi, con không thích tí nào, con không yêu hắn ta, làm sao…………
– Đừng sợ con à….Trong những lúc tuyệt vọng nhất, hãy nghĩ đến những người con yêu thương, và điều kỳ diệu sẽ đến. Không như truyện cổ tích nhưng sẽ có những điều làm con người ta bất ngờ. Chỉ vậy thôi. Cố gắng lên con
Tiếng nói của má nó….làm nó giật mình tỉnh dậy….Nó chạy lại ôm má nó…nhưng như làn sương mỏng, má nó biến mất……….Chỉ còn bên nó là Gia Bảo…đang nhìn nó một cách dịu dàng và âu yếm
– Em làm gì mà cứ la hét thế ? Gặp ác mộng hả ? Bộ hôm qua em uống rượu à, chai rượu lăn long lóc trên sân thượng kìa…..
Nó mệt mỏi nhìn Bảo, lòng đầy bực bội và sợ sệt…..Đôi mắt xuất hiện quầng thâm……nó thức khuya quá mà…..Bàn tay của Bảo nhẹ đặt lên má nó, một cái vuốt nhẹ nhàng, sởn lạnh nhưng đầy sự giả tạo….Bảo từ ánh mắt nhẹ nhàng trở thành một con người cứng cỏi lạnh lùng ngay tức khắc, Bảo quay đi chỗ khác, nhìn ra sân thượng…….chỉ 1 lúc thôi…..
– Em làm gì mà trong điện thoại em lại có đến 2, 3 cuộc gọi đến với Kim nhỉ ?
Nó hốt hoảng nhìn Bảo………
– Tại sao anh lại theo dõi tôi….tại sao anh biết, đó là quyền riêng tư …..anh không cho tôi cũng làm
– Từ chiều nay, em với tôi không còn gì là riêng tư cả em biết không ? chúng ta sắp đính hôn và trở thành vợ chồng rồi….Hôn nhân sẽ được định đoạt qua 1 tờ giấy….Em quên Kim đi, đừng có mà nhớ nó….Hãy chú tâm rằng, anh yêu em nè….vì tập đoàn, vì công ty của chúng ta….Em nhớ chứ….
Tay Bảo nắm chặt lấy tay nó, nắm thật chặt đến nỗi nó hết sức vùng vẫy cũng chẳng được. Ánh mắt Bảo hiện lên sự ghen tuông….sự thù hận…..Hận vì một người con gái sắp trở thành vợ mình, lại không yêu mình mà lại yêu 1 thằng trai không ra trai , gái không ra gái. Bảo hận nó…..vì cũng nó mà Bảo không ăn ngủ được….cũng vì nó mà lòng tham vọng về 1 bước tiến mới của Bảo càng dâng trào mãnh liệt trong hắn….Tất cả cũng bởi vì nó……….
Bảo quay đi, kèm theo 1 lời nhắn
– Em chuẩn bị đi, anh sắp xếp người chuẩn bị cho em rồi. Sáng nay chúng ta có một bữa tiệc ra mắt gia đình anh và với các chủ tịch hội đồng quản trị lớn đấy……
Cánh cửa đóng xầm lại, nó như bị ép buộc làm 1 cái gì đó…chẳng ra sao cả……Nó bức xúc muốn hét thật to ……muốn quăng tất cả vào mặt hắn ta….nhưng làm sao được. Nó sẽ ra đi mà không có gì bởi vì tất cả tài sản của nó đều được sự quản lý của người chú…..Nó mà hủy cái đính hôn này, thì tất cả tài sản đều không thể chuyển giao qua nó được……….
Bộ mặt nó đanh lại……nó quyết định, làm 1 chuyện…mà ngay cả chính nó cũng không ngờ…
– Đến đâu hay đến đó vậy……..
– Thưa tiểu thư, bộ váy này được không ạ ?
– Không, tôi muốn bộ váy trắng satin kìa
Cô gái cười rạng rỡ khi nó mặc chiếc váy vào người, bộ đồ vừa khít. Những viên đá hồng ngọc cứ lấp lánh càng tôn thêm vẻ kiêu sa của 1 tiểu thư đài cát. Mái tóc xõa dài bồng bềnh nhẹ bay…….Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng và kiêu sa…..Nó như một cô công chúa hay phải nói là 1 bà hoàng trong chính bữa tiệc đính hôn của nó….Nó đẹp….đẹp rạng người…..Trước gương, nó cảm thấy sao mình thật hoàn hảo….và nó chỉ ước gì….người bên cạnh nó …….
– Con xong chưa đấy? Chúng ta đi thôi nào…..
Suy nghĩ của nó bị dập tắt ngay tức thì bởi tiếng gọi của người chú…..Ông diện 1 bộ vest trắng trông thật trang nhã. Hồi trước, ba nó cũng như thế…trông rất oai và lịch lãm……..Đính hôn nó….không có ba mẹ…chỉ có nó và chú nó……..
Nó bước từng bước xuống những bậc thang của dinh thự…..chiếc xe đã đỗ xịch tại sân……Hôm nay ngôi biệt thự được trang hoàng khá lộng lẫy, ngọn tháp nước giữa sân đang phun những tia nước mạnh mẽ…….Cỏ cây đều được cắt tỉa gọn gàng…..Tất cả như mới……Cả chục quản gia và trăm hầu gia đứng xếp 1 hàng dài chờ nó bước ra….2 bên hàng cuối chào nó…thật lịch sự và trang trọng……Nó vui không nhỉ ? Chẳng ai biết…chỉ biết rằng , xung quanh nó…nụ cười…sao giả tạo thế kia
Chiếc xe lướt qua những con đường mòn thẳng tắp của thành phố đông đúc. Đoàn xe gần hơn cả 10 chiếc. Tất cả được trang hoàng rất lộng lẫy, như là 1 cuộc đính hôn đầy quyền uy của 1 người thế lực nhất trong ngành kinh tế. Mọi người, ai đi ngang cũng đều bàn tán, đều trầm trồ và khen ngợi. Nhưng mặt trong, đâu ai biết rằng lòng nó như thế nào. Có 1 điều gì đó làm nó càng trở nên xa cách với cái thế giới gọi là cuộc đời này, mọi thứ như chiếc bàn cờ domino, cứ tưỡng như đứng vững lắm, nhưng lại đổ ra hết ……Đổ trong chớp mắt. Nó giật mình khi đoàn xe dừng tại một dinh thự không kém gì dinh thự nhà nó. Mọi thứ đều màu trắng, trắng tinh khôi ….Một hàng cây dài dọc theo con đường vào dinh thự Gia Bảo. Tòa tháp nước lớn lộng lẫy cùng những chiếc bàn nhỏ xinh kê gọn gàng xung quanh. Thật đúng là 1 nhà doanh nhân có con mắt thiết kế và nhìn đời.
Gia Bảo cùng bố mẹ đã đứng trước nhà. Nó được quản gia mở cửa xe để bước xuống. Chiếc váy trắng dài thướt tha bay trước gió, nó như một thiên thần. Nó và Gia Bảo…cách nhau một dãy tuy không xa nhưng cũng đủ để nó thấy lạ lẫm đến tít mù. Nụ cười của Gia Bảo khi nhìn nó…..đẹp đến mê hồn. Đôi mắt long lanh toát lên ánh nhìn thông minh đã biết bao lần hớp hồn nhiều kiều nữ, những con người quyền lực không kém cạnh gì nó trong thành phố này. Nó phải tự hào khi làm vợ 1 người quyền lực như vậy chứ….Nhưng…ánh mắt nó…..trái ngược hẳn với nụ cười đang nở trên môi….Một chút đắng trong nụ cười…một chút hận..một chút thương……..
Bảo bước đến, nắm lấy tay nó và nhẹ nhàng bước đi cùng nó, Bảo thì thầm vào tai nó thật êm ái…..
– Hôm nay, trông em đẹp lắm, như một thiên thần
Nó nhìn Bảo đắm đuối, tất cả bây giờ, nó chỉ biết làm là có thế. Như một con rối trong một nhân vật hoàn hảo có sẵn cả kịch bản. Nó kiểu cách trả lời
– Cảm ơn anh, anh cũng vậy. Anh rất đẹp trong ngày hôm…..
Giọng nói êm dịu của nó làm Bảo mê mẩn đến lạ thường, Bảo hạnh phúc đến lạ. Bàn tay nó được nắm chặt hơn……Hơi ấm thì…nó khó mà cảm nhận, chỉ có thể cảm nhận được đó là hình ảnh của Kim…Một hình ảnh càng làm cho nghiện mọi nơi, mọi lúc và bất cứ khi nào……Giờ này…Kim ở đâu…? Câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong đầu nó…..
– Cháu chào 2 bác……..
– 2 Bác rất tự hào và rất vui khi cháu sắp trở thành thành viên trong gia đình này. Đó là niềm vui và sự vinh dự của cả 2 bác….
– Cháu còn nhiều điều phải học hỏi, xin 2 bác sau này chỉ dạy …..
Bảo nhìn nó lém lỉnh
– Cần gì….có anh rồi, em phải thạo từ việc nhà đến việc nước thôi cưng
Nó liếc nhìn Bảo , nụ cười nó càng tươi hơn, đánh lạc hướng tất cả những ai ở đó…..
Lễ đính hôn bắt đầu, người chú của nó …..ông đường hoàng bước đến sân khấu, đọc diễn văn để chúc mừng cho cả 2 người
– Chú rất hạnh phúc và rất vui vì cả 2 cháu đều yêu thương nhau và cùng nhau hợp tác phát triển tập đoàn. Tất cả chúng ta có mặt ở đây, tôi xin cảm ơn rất nhiều về điều đó. Tất cả cũng là chỉ mới bắt đầu. Chúng ta còn phải cố gắng nhiều. Chúc 2 cháu hạnh phúc
Bảo cầm tay nó, trao cho nó chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương sáng lóa……Mọi phụ nữ trên đời, ai mà chẳng muốn cuộc hôn nhân được diễn ra linh đình như thế này….Bảo thì thầm vào tai nó
– Anh yêu em………
Nó mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng sắt đá khiến ai ai cũng có thể cảm nhận dù chỉ là 1 giây, 1 phút……..Nó chẳng có cảm xúc gì, tất cả chỉ là màn kịch…….Mà nó và Bảo…diễn quá đạt. 2 con người yêu nhau, đính hôn với nhau cũng chỉ vì cái tập đoàn quyền lực, hoặc chí ích cũng chỉ có 1 bên mà thôi….
Tiệc tàn nhanh chóng sau những giây phút mệt mỏi bên những bàn tiệc để củng cố thêm lòng tin cũng như sự thành công trên con đường kinh doanh. Nó mệt mõi gỡ bỏ đôi giày và trút đi bộ váy trên người…….Ngôi nhà dành cho cả 2 người…sau khi đính hôn xong……Một màu trắng hồng …thật đẹp hoàn mỹ…..Đang ngẫn ngơ trước những ý tưởng về ngôi nhà mới, cánh cửa phòng của nó đột ngột bật mở. Bảo đang đứng ngây người khi nhìn nó không có một mảnh vải che thân ……..Từ đằng sau…Nó hốt hoảng dùng chiếc chăn che lại….Còn Bảo, đỏ mặt tính đóng cửa lại….đột nhiên, hắn ta không làm thế, mà chỉ quay mặt đi………
– Em mặc đồ vào đi, mới đính hôn xong, mà làm thế, làm sao anh chịu nỗi
– Nói vậy mà nói được đó hả…….? Hay quá ha…Sao không gõ cửa……
Bảo mỉm cười………
– Tại em đó thôi….con gái ý tứ dùm chút đi……haha
Nó vội vàng mặc lại đồ, một chiếc áo ngủ………
– Anh vào được rồi đấy, có chuyện gì không ???????
Bảo đi vào, không dám nhìn thẳng vào nó…Bảo còn ngại cái vụ hồi nãy……Thiệt tình mà nói…Bảo có nhìn thấy hay không thì cũng chả quan trọng, bởi vì Bảo đã trở thành chồng của nó rồi…một nửa là thế rồi……
– Cổ phiếu của chúng ta tăng lên chóng mặt sau hiệp định ký kết thống nhất thành 2 tập đoàn với 2 chủ tịch quyền lực nhất là anh với em. Tất cả đang dần có tiến triển mạnh….Ngày mai anh phải sang Mỹ để ký kết hàng loạt những công tác có liên quan đến hàng hải. Em có đi cùng anh không ?
Nó lưỡng lự, nhìn Bảo…….
– Thôi, em không đi đâu anh à….Anh cứ đi đi…….Em ở đây lo công việc….Mỗi người 1 nơi cho ổn anh à……..
– Ừa, nếu nó làm em thoải mái….
Nó mỉm cười, tay đặt lên vai Bảo………
– Anh đi nghỉ đi, tối nay còn chuẩn bị cho bữa tiệc nữa, em không muốn chồng em lại mệt mỏi như thế
– Em…..em….vừa nói gì…..vậy ?
– Thì….chồng em………có gì hả…..?
Bảo bất ngờ ôm chầm lấy nó………hôn lên má nó thật nồng nàn……
– Em…..anh….yêu em……nhiều lắm…..Ngoan nhá….Anh sẽ ở bên em, mãi mãi là thế…
– Ừa…..em biết rồi mà….đi nghỉ đi
Nó đẩy Bảo ra khỏi phòng nó….nhanh gọn lẹ….Chỉ tối nay thôi, còn có 4 tiếng nữa, nó sẽ được gặp Kim. Giấy mời của Kim, chính nó gửi….mà không cho Bảo biết….Nó muốn Kim có mặt, dù có thể đó là lần gặp cuối cùng, nhưng với nó, cũng đủ để nó yên lòng……..Nó không muốn chiều nay sẽ có 1 khuôn mặt nhợt nhạt, tái mét vì mệt mỏi…Nó muốn rằng Kim nhìn nó phải thốt lên 1 câu …hoàn hảo…Bởi vì…với nó, nó phải luôn luôn đẹp bên Kim…dù bất cứ đâu……Đôi điều…những suy nghĩ cứ chợt hiện lên trong nó…..Những suy nghĩ thoáng qua…bay mãi……