Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Ngày hôm nay đã đến, nó xúng xính trong chiếc đầm dài thật kiêu sa lộng lẫy. Chiếc đầm dài màu trắng khoét cổ nhưng thật trẻ trung càng làm tôn thêm hình nét của người con gái đang trong độ tuổi đẹp nhất. Một đương kim tiểu thư của 1 tập đoàn lớn, những tập đoàn khác đều muốn kết thông gia với gia đình của họ nhằm tạo thêm sự lớn mạnh. Nhưng đều bị tập đoàn của nó từ chối. Bởi vì ba má đủ thông minh để hiểu rằng tài sản của gia đình nó quá lớn để chia sẽ cho 1 thằng rể không có gì hoặc chỉ muốn ăn bám nhà vợ.
Cuối cùng, nó cũng thấy Kim tới, Kim không có mặc đầm, Kim mặc áo vest, trông như vệ sĩ của nó. Thật oai vệ. Chẳng ai có thể nhận ra rằng Kim là con gái. Trông cô ta mạnh mẽ, quyến rũ như những anh chàng diễn viên Hàn Quốc ấy mà. Nó còn bất ngờ nói chi đến mọi người. Tự dưng nó lại ước sao Kim là con trai. Nó tiếc…..
– Xin mời cô Nguyễn Hoàng Ngọc Linh. Đương kim chủ tịch tập đoàn Hoàng Ngọc Linh lên đọc diễn văn phát biểu trước khi nhận chức.
Nó đang tí ta tí tởn với những đứa bạn quá teen của nó thì nó lại giật mình trước cái câu của ông MC giới thiệu. Nó có vẻ khá bực mình khi cuộc chơi đang vui mà bị phá đám bởi những thủ tục rắc rối. Nó nhăn nhó mặt, mọi người đổ dồn mắt về nó. Nó hơi sợ , bỏ đi cái mặt khó chịu đó. Kim đứng đối diện nó, nhìn nó đầy hớn hở
– Lên đi, lên đi. Hay cô cần tôi cõng cô lên như trước hả hả ?
Kim nói lớn đến nỗi ai cũng nghe và mọi ánh mắt lại đổ dồn về Kim. Ba mẹ của nó có vẻ như tò mò trước cái thằng cà chớn, loi nhoi như con zòi nãy giờ cứ thúc đẩy con họ lên.
– Thôi khỏi, tự tôi lên. Không cần. Cảm ơn
Nó dõng dạc tự tin hướng mắt về trước đi lên sân khấu. Nó ít khi nào đọc diễn văn. Nó cũng chẳng biết phải đọc cái gì trước cái tờ giấy dài dằng dặc mà ba má nó đã soạn trước cho nó khi lên đây. Nó không muốn tất cả được dựng sẵn như một kịch bản. Cầm tờ giấy, nó cười thầm , giơ lên
– Thưa các cô chú, sau này là đối tác của tập đoàn tôi. Thưa các bạn, sau này có thể là đồng nghiệp của tôi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 tôi. Có thể nó đẹp đối với rất nhiều người, nhưng với tôi, trong cái đẹp đó là những điều quan trọng tôi sẽ gánh vác trong tương lai. Ba mẹ tôi đã soạn sẳn cho tôi 1 tờ giấy để đọc vào hôm nay. Nhưng tôi thiết nghĩ, đó không phải là vấn đề. Tôi không thích một sự gò bó, quản lý từ 1 người khác, và phụ thuộc vào cách thức làm việc của người khác. Tôi muốn được làm việc theo chính tôi. Và lời nói của chính tôi, một vài phút nữa sẽ là chủ tịch tập đoàn đứng thứ 1 trong khu vực. Tôi không hứa nhiều, nhưng với cương vị là 1 người chủ, tôi hy vọng sẽ tạo nhiều điều kiện thuận lợi để công ty được phát triển trong và ngoài khu vực cũng như tạo việc làm cho hàng ngàn người đang thất nghiệp ngoài kia. Và cuối cùng, xin mọi người hãy nâng ly chúc mừng tập đoàn đã tròn 18 năm . Xin cảm ơn
Mọi người nâng ly chúc tụng nhau, Kim cười toe toét trước lời phát biểu không ngờ lại được phát ra bởi con nhóc mà Kim gặp cách đây vài ngài. Quá người lớn, quá dày dặn và quá hay. Đúng là bản chất di truyền của cha mẹ để lại. Kim thiết nghĩ rồi sau này, nó sẽ trở thành một vị chủ tịch tài ba mà thôi. Kim giật mình bởi tiếng gọi đằng sau.
– Kim, con làm gì ở đây ? Sao lại ăn mặc như vậy.
Kim ngẫn người khi thấy ông bố nuôi của Kim đang đứng trước mặt đối diện là nó.
– À, à đây là bố tôi.
– Tôi biết, ông ta là 1 công ty quen thuộc với tập đoàn của tôi mà.
– 2 người quen biết nhau à
– Thưa ông, phải.
Cuộc trò chuyện dừng ở điểm đó khi Kim cảm thấy khó chịu trước những gì ông ta nhìn nó. Trông không khác gì một quý ông đang sàm sỡ và nhìn chằm chằm vào cô tiểu thư đầy quyền uy
– Xin phép ông
Tiệc tàn nhanh, nó trở về ngôi biệt thự đầy sang trọng tọa lạc gần bờ sông.
– Một đêm mệt mỏi.
Điện thoại nó reo lên : Đưa em đi nhé thiên đường của 2 đứa mình, đưa em theo nhé em cần bờ vai anh rất rộng
– A lô , mẹ hả ?
– Ừa, mẹ đây, con cứ ăn gì trước đi nhé. Bố mẹ đến một cửa hàng lấy quà cho con. Về trễ đấy con à. Đừng lo , cứ ăn cơm trước nhé
Nó hí hửng dạ ran miệng cười toe toét.
Cơm tối, nó chẳng ăn. Nó muốn chờ ba mẹ nó về. Hôm nay là sinh nhật nó mà, nó muốn tất cả phải hợp mặt đông đủ.
12 giờ, nó bắt đầu lo lắng ………………..Chưa ai về cả.
1 giờ…..
2 giờ………….
Nó lo lắng tột độ. Nó chẳng biết làm gì. Điện thoại chẳng ai bắt máy.
3 giờ.
Điện thoại nó reo lên
– Con…..con …ơi……
– Má, má làm sao vậy ? Má đang ở đâu ????
– Không…….không……kịp…..đâu…..con.. …à……Cố gắng giữ vững tập đoàn. Có ….người…..ám…..sát……Đừng tin vào bất cứ…..ai………
– Má ơi, má đừng bỏ con. Ba má đừng bỏ con mà…….
Nó gào thét trong điên thoại, nó cắn răng không khóc lớn. Nhưng giờ đây nó không thể kiềm chế được nữa rồi. Nó hét lên, đầu óc nó quay cuồng. Gia đình nó, cái gia đình nó ghét cay ghét đắng đôi lúc nó muốn biến khỏi cái gia đình này. Bây giờ…..bây giờ còn là gì…..Không còn gì nữa. Ba má nó….bị ai đó ám sát……Ám sát, cái từ nó nghe từ Kim. Tập đoàn……Ba má……Nó, chủ tịch tập đoàn lớn. Giờ đây không còn ai, không ai đứng sau nó…….Tất cả như cơn gió thổi đi nhẹ nhàng mà đau đớn. Ông trời tàn ác với nó. Nó ngất xỉu…….
– Tiểu thư, tiểu thư…….cô …cô tỉnh dậy đi…tiểu thư…………………………………..
Đầu óc nó nhức như búa bổ. Quay cuồng trong mớ ánh sáng hỗn động ở một căn phòng im phăng phắc .
– Cô tỉnh dậy rồi à ? May quá.
– Ba….má tôi….đâu….hả ? Tôi muốn gặp ba…..má ….tôi.
Nó vùng vẫy chống cự những con osin đang ra sức giữ nó nằm im trong phòng. Đột nhiên chú của nó. Ông Gia Lâm đẩy cửa bước vào nhìn nó. Ánh mắt ông, khó hiểu thật. Buồn cũng có, và ….khó đoán….
– Con, bình tĩnh nào con…..
– Ba má con đâu chú , ba má con đâu ? Tối này con còn nghe má con gọi về mà.
Nó gào thét thảm thiết, 2 hàng nước mắt nó cứ chảy dài . Mắt nó gần như sưng cả lên. Nó mệt mỏi, nấc lên từng tiếng.
– Chú……chú….xin ….lỗi……
Nó hiểu, nó không cần hỏi nữa. Thực tế thì nó đã biết từ buổi tối. Nhưng nó lại nghĩ rằng nó nằm mơ. Tỉnh giấc thức dậy, nó không phải mơ, nó tự chạm vào được những giọt nước mắt đầy mặn mà của nó mà. Nó đang thức. Nó không có mơ. Và thực tại, ba má nó đã qua đời vì 1 tai nạn giao thông khủng khiếp. Không có dấu vết gì cả. Không có ai có nghi án trong vụ tai nạn. Và đã 3 năm trôi qua…..3 năm không một dấu vết. Năm nay nó đã 21 tuổi. Không gia đình, không tình yêu, nhưng lại có tài sản. Khối tài sản kếch sù được bảo dưỡng bởi ông chú thân thiết vì trong gia đình, chỉ còn người chú, là yêu thương và lo lắng cho nó. Tất cả những gì người chú đều chỉ dạy nó…
Nó cũng chẳng chú ý đến Kim . 3 năm nó lao vào làm việc. Chỉ làm việc để bắt đầu phát triễn tập đoàn.
Hôm nay, mệt mỏi quá chừng
Đặt chiếc túi xách xuống giường, nó thở phào mệt nhọc. Tài liệu tứ tung. Kế hoạch cứ dày đặc. Soi gương, nó cảm thấy nó quá già dặn so với cái tuổi 21 đầu .
– À, con. Tối nay, chú cần con gặp một người. Con gặp nhé.
– Ai thế chú ?
– À, chủ tịch tập đoàn Gia Bảo, công ty họ khá lớn và cũng đang muốn liên kết làm ăn với chúng ta. Chú nghĩ đó có thể là 1 cơ hội tốt.
7 giờ tối, nó diện chiếc đầm trắng đính kim sa tuyệt đẹp ôm lấy cơ thể đài cát và mỹ miều của nó. Đi sau nó, một đoàn vệ sĩ cùng với 2 chiếc xe đen cóng dừng chân tại khách sạn lớn nhất của đất nước. Bước đi cùng người chú, mọi người ngoáy nhìn nó. Nó hãnh diện và bắt gặp ánh mắt thông minh của 1 chàng trai cao lớn. Đó là Gia Bảo, quý tử tập đoàn Gia Bảo lớn thứ nhì đất nước, cũng là một người mẫu có tiếng trong thành phố
– Chào anh
– Rất vui khi được biết cô, cô Ngọc Linh
– Thế ra đó giờ anh chưa biết đến danh tôi à ?
Gia Bảo hơi lúng túng
– À, thưa cô, danh cô nỗi như cô. Người trẻ làm việc lớn. Xin lỗi vì tôi mới đi du học về, nên không biết nhiều về cô. Nhưng về đến nước, nói đến tập đoàn Bất Động Sản Hoàng Ngọc Linh. Ai cũng trầm trồ khen ngợi
Nó ngẫng mặt cười lạnh lùng
– Cảm ơn anh, anh rất khéo nói chuyện đấy.
Gia Bảo mê mẫn cái đôi mắt lạnh lùng của nó. Ánh mắt trong sáng nhưng lạnh, không có hồn nhưng cũng rất có hồn. Lạ thật. Người chú của nó xen vào giữa cuộc nói chuyện ấy
– Chúng ta bàn chuyện với bố mẹ Gia Bảo nhé
Chỉ cần 2 ngày sau, nó nhận được những tin nhắn mời đi ăn của Gia Bảo. Nó từ chối một cách khéo léo với lí do là công việc quá bận rộn. Một phần, nó không có tình cảm với Gia Bảo. Gia Bảo quá đẹp trai, quá tài giỏi. Hắn ta có mọi thứ mà những người con gái khác ao ước. NHưng tình yêu 1 khi đã tỗn thương, thì mãi mãi về sau, vẫn tổn thương. Vết thương ấy cứ nhói lên, nhói mãi và rỉ máu.
Từ khi chấm dứt mối quan hệ của một chàng trai bị Gay. Nó đã thật sự không còn cảm giác nữa. Cảm giác với con trai. Sợ sệt, đầy vô cảm.
1 tuần, nó đi chơi với Gia Bảo được 5 lần. Những nơi Gia Bảo dắt nó đến, toàn những nơi sang trọng, đắt tiền. NHững món đồ Gia Bảo tặng nó, đều thế. Đều xa xỉ. Tình cảm mua được bằng tiền sao ? Nó khinh thường điều đó
– Anh, anh có biết tại sao 2 con người yêu nhau mà không cần gì không ?
– À, anh nghĩ đó là tình yêu mù quáng. KHông có gì thì làm sao yêu nhau được. Không có tiền, làm sao sống.
– Vậy tình yêu là cần có tiền.
– Ừa, có tiền làm nên tình yêu, nhưng cũng cần phải có tình cảm.
Nó phớt đi câu cuối của Bảo, nó tung tăng như cái thời gian không lo âu, suy nghĩ gì của nhiều năm về trước. Nó yêu mưa, yêu nắng ấm. Nó cười, ánh mắt nó tỏa sáng. Bảo chợt nắm tay nó. Nó vô tình buông tay ra. Nhìn BẢo e ngại. Bảo hơi thất vọng, nhưng hắn ta không nói gì. Chỉ có thế.
Tối đó, nó ngủ không yên. Nó cảm giác bồn chồn. Tất cả dường như hiện về với nó. Nó thiếp đi
Con à, má nhớ con lắm. 3 năm rồi đó con à. Tất cả dường như đi vào quên lãng. Nhưng nó chỉ là mới bắt đầu. Sóng gió vẫn còn phía trước. Hãy nhớ lấy. Mạnh mẽ và chọn con đường riêng cho mình
– Má….má ơi….đừng…..đừng ….bỏ…..con mà…..má….má ơi……
Nó khóc trong cơn mơ, nó gào thét chạy theo má như khói mây mờ ảo. Nó giật mình tỉnh giấc. 12 giờ đêm…….Nó thở hổn hển, mồ hôi đổ ra như tấm. Tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Căn phòng vắng lặng…….Nó bật lên : Gia Bảo
– A lô, anh hả? Giờ này còn gọi em ?
– Em xuống nhà đi, anh đang đứng trước nhà em nè
Nó vội bước tới cửa sổ, chiếc xe hơi đang dừng trước nhà. Nó xuống lầu. Bước ra cổng.
– Tối rồi sao anh chưa về
– À anh muốn gặp em……
– Có….chiện gì hả anh ????
– Anh………anh …..yêu…..em Linh à. Chắc có lẽ em sẽ cảm thấy hơi nhanh vì tình yêu anh đến với em chỉ vỏn vẹn 2 tuần. Nhưng sau nó kỳ lạ đến thế. Anh muốn cưới em. Cưới em làm vợ. Em đồng ý chứ
Hắn ôm lấy Linh, trao cho Linh nụ hôn đầy nồng thắm. Linh bị cưỡng ép hôn, nó dùng dằng xô Bảo ra trước khi Bảo đưa chiếc nhẫn vào tay nó.
– Anh khùng rồi, về đi. Em không thể lấy anh. Tất cả chỉ là ngụy biện. Em không tin ai đâu. Đừng yêu em, nhiều người xứng đáng với anh hơn em. Về đi
Nó chảnh đến nỗi đuổi thẳng Bảo ra khỏi cổng, Bảo bất ngờ trước thái độ đó của nó. Mặt Bảo đanh lại.
– Không ai lấy em được đâu Linh à. Chỉ có anh yêu em thôi. Lấy anh, còn không anh đành phải làm cho em yêu anh và cưới anh .
Nó sững người……
——————————————
Đầu óc căng ra vì hồ sơ đầy đặc. Người chú vui vẻ đến bên nó.
– Con nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá mức. Rồi sau này con sẽ có người san sẽ tất cả mà. Đừng quá sức mà bệnh
Nó cười xuề xòa
– Ai mà dám quản lý cái đống hồ sơ dày cộm này cùng với hàng ngàn nhân viên chú ơi
– Chồng con chứ ai
– Con chưa nghĩ đến chuyện đó chú à.
– Không nghĩ sao được, con lớn rồi. Trong di chúc của ba má con để lại. Tất cả tài sản là của con thuộc sự quản lý tạm thời của chú đến lúc con 25 tuổi và ba má con đã dặn chú phải kiếm được 1 người chồng xứng đôi với con nhằm tăng thêm sức mạnh của công ty chúng ta. Con hãy nhớ, tập đoàn chúng ta ai cũng nhòm ngó và muốn chiếm đoạt. Đó là sự nguy hiểm, con phải biết tính toán và biết tạo cơ hội. Chú đã chọn được người, đó là Gia Bảo. Anh ta đũ giỏi để cùng con đãm nhiệm tất cả việc làm trong cả 2 công ty. Rồi đây, chúng ta sẽ lớn mạnh và đầy quyền lực.
– Con không yêu anh ta ? Làm sao con có thể lấy về làm chồng
– Lấy về rồi sẽ có tình cảm, đừng lo. Chú đã đặt ngày, sẽ sớm thôi, con cứ chuẩn bị đi. Rồi tất cả sẽ suôn sẽ. Sẽ là 1 ngày đính hôn đầy tiếng tăm của tập đoàn Gia Bảo và Ngọc Linh
– Con không muốn, không ai được can thiệp vào đời tư của con. Chú không thể ép con đính hôn với Gia Bảo
Người chú nổi giận, mắt ông ta long sòng sọc nhìn nó. Muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Đừng có cãi, chú thay ba mẹ con dạy dỗ con. Có thế tập đoàn mới lớn mạnh như ba má con mong ước.
– Chú ra đi, con muốn ở một mình.
– Được thôi, suy nghĩ đi. Vì ba má con
Nó tức đến nghẹn ngào, làm cái quái gì mà ông ta có quyền ép buộc cuộc sống riêng tư của nó. Nó là cháu ổng chứ không phải con ổng. Nó lớn và nó có quyền chọn lựa. Cuộc sống này quá đủ bận bịu để nó nghĩ đến cái gì gọi là thư giãn. Nó không còn biết đến những thú vui giản dị. Đầy chân thật. Nếu nó ra đi, nó sẽ giao tất cả những công việc cũng như tài sãn của nó cho người chú. Và nếu nó mất tích, tất cả sẽ thuộc về tay người chú nó nắm quyền. Nó không biết sao. Lấy Gia Bảo hay phản đối. Cuộc đính hôn ép buộc sắp đến.
Chợt, nó nhớ đến giấc mơ về người mẹ quá cố của nó.
– Làm theo con tim và lựa chọn con đường cho riêng mình.
Nó nản rồi, 3 năm nay nó sống bó buộc vì công việc. Phải để nó thư giãn chứ. Đúng không ?
12 giờ tối, nó lẻn nhà đi khỏi. Không một ai biết nó đi đâu làm gì.