Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

– Cô bé của tôi, dậy đi nào. Hôm nay nhiều việc phải làm lắm đấy
Nó nũng nịu trong vòng tay của Kim, nó chẳng muốn dậy tí nào cả…Ước gì thời gian cứ mãi ngừng lại như thế này chắc sẽ tốt hơn. Nó nhéo mũi Kim 1 cái rõ đau, miệng cười toe toét
– Từ từ, là gì mà dữ thế hả ? Còn sớm mà anh….Mà đi đâu mới được chứ
– Chúng ta qua Pháp, anh mới mua 1 căn hộ bên đấy, đẹp lắm em à….Anh nghĩ em sẽ thích, vì anh sẽ có việc dài hạn bên đấy. Em qua sống chung với anh nha
Nó mừng tíu tít, bật dậy thật nhanh……..Ôm Kim thật chặt….
– Vậy là chúng ta sắp thoát khỏi nơi này à……Thích vậy…….Nhưng….hôm nay à ? Em còn chưa sắp xếp được công việc…Chưa kể 1 nửa tài sản của em sáng ngày mai sẽ được đứng tên bởi Bảo…..Nhưng, anh biết đó, em chẳng hề muốn tí nào cả…………
– Vậy…………..để anh chở em về, gọi điện đến luật sư, dừng ngay tất cả……em nhé…..
Nó mỉm cười nhìn Kim, chỉ có Kim là hiểu nó cần gì và muốn gì mà thôi……Nó không khỏi hạnh phúc trước lời đề nghị vô cùng dễ thương đấy…Kim mỉm cười nhìn nó như đứa con nít
– Em em, bình tĩnh……………em ….em…
– Em sao…..? Ngộ lắm à………….
Kim nhìn nó đến đơ cả người , Kim thật sự không biết nói sao.
– Em…..chưa mặc gì kìa………Làm gì mà…..khí thế vậy cưng ?
Nó đỏ mặt nhìn Kim, đôi mắt lúng liếng……
– Kệ em, có gì đâu, anh cũng thấy hết rồi…lo gì….Chỉ có anh với em thôi mà…Hehe
– Thôi đi cô, thay đồ rồi đi sớm……
Kim và nó chuẩn bị trả phòng và đi về nhà……..Mọi thứ dường như đã quá suôn sẽ …..
– A lô, họ rời khách sạn rồi, đang trên đường trở về thành phố……
– Được rồi, ông làm tốt lắm đấy…..
Chiếc xe của nó đang bon bon trên đường, con đường hun hút dài quanh co lặng nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi vi vu…Tiếng hát của nó cất lên, giọng trong thanh đến lạ, đôi mắt nó ánh lên trong ánh nắng mặt trời. Kim cầm chặt tay nó ……mỉm cười………
Bỗng……khúc cua….rất gắt…gắt đến nỗi những người đi 2 phía khó có thể thấy được nhau, tốc độ chiếc xe đang chạy khá cao……..Nó chẳng để ý gì cả….Một chiếc xe hơi màu đen vù lướt qua ….lướt thật chậm và……………..
Đùng..gggggggggggggggggggggggggggg…….Rầm ………..mmmmmm………
Hai phát súng thật to vang lên, tất cả…dường như…sét đánh
Đau….
Máu……….
Ánh mắt nó……….Bỗng trở nên….đen xầm lại………
Kim lạc tay lái lao thẳng chiếc xe xuống vực………Tất cả dường như trôi đi…..Nó không trúng đạn, nhưng Kim lại bị thương rất nặng tại đầu……..Chiếc xe lăn lốc trượt xuống vực thẳm …..Nó bất tỉnh……….
5 phút
10 phút…..
15 phút……………….
Bàn tay nó lay Kim dậy
– Kim……Kim ơi………….Anh…anh……tỉnh dậy đi anh……….Kim ơi……Máu ra nhiều quá……
Trong xe nóng quá, càng ngày càng nóng dữ dội…….Cả người nó bê bết máu vì viên đạn trượt xuyên trúng vào vai trái……Nó cố gắng lê từng bước một, dùng chiếc tượng bằng đồng trong xe đập vỡ cửa kính để thoát ra…….Nó kéo Kim ra khỏi chiếc xe…Kim chẳng có bất cứ cử động gì….Đôi mắt nó nhòe đi …vừa gọi tên Kim, nó vừa kéo Kim ra ……….
– Kim…tỉnh dậy đi anh, đừng bỏ em…..em sợ anh à….Anh ơi
Tiếng nó nấc lên từng cái một……..Lòng nó nghẹn đắng, đau thắt lại….Máu ngày một nhiều….Nó chợt thấy dưới xe, một cái gì đó giống kíp nổ………Và………..chính xác là nó……Nó kéo Kim thật xa chiếc xe….chỉ trong tích tắc…..chiếc xe nỗ tan tác không còn một mảnh……………..
Nó nức nở chẳng biết làm gì…chỉ biết khóc. Nó sợ quá……Nó cố gắng dìu Kim đi…..môi Kim mấp máy nhưng chẳng biết là nói gì………mặt trời đã lên gần đỉnh đầu…..2 con người, đầy máu…….dìu nhau đi qua cái nắng chói chang…….Nó nghĩ….và thế là hết…hết tất cả rồi….chẳng là gì cả…….Thà chết thì chết cùng nhau…chắc thế là đã mãn nguyện lắm rồi đúng ko Kim ? Tất cả những kỹ niệm, ký ức quanh nó hiện về…………Xa vời…….
– Cô bé của tôi, dậy đi nào. Hôm nay nhiều việc phải làm lắm đấy
Nó nũng nịu trong vòng tay của Kim, nó chẳng muốn dậy tí nào cả…Ước gì thời gian cứ mãi ngừng lại như thế này chắc sẽ tốt hơn. Nó nhéo mũi Kim 1 cái rõ đau, miệng cười toe toét
– Từ từ, là gì mà dữ thế hả ? Còn sớm mà anh….Mà đi đâu mới được chứ
– Chúng ta qua Pháp, anh mới mua 1 căn hộ bên đấy, đẹp lắm em à….Anh nghĩ em sẽ thích, vì anh sẽ có việc dài hạn bên đấy. Em qua sống chung với anh nha
Nó mừng tíu tít, bật dậy thật nhanh……..Ôm Kim thật chặt….
– Vậy là chúng ta sắp thoát khỏi nơi này à……Thích vậy…….Nhưng….hôm nay à ? Em còn chưa sắp xếp được công việc…Chưa kể 1 nửa tài sản của em sáng ngày mai sẽ được đứng tên bởi Bảo…..Nhưng, anh biết đó, em chẳng hề muốn tí nào cả…………
– Vậy…………..để anh chở em về, gọi điện đến luật sư, dừng ngay tất cả……em nhé…..
Nó mỉm cười nhìn Kim, chỉ có Kim là hiểu nó cần gì và muốn gì mà thôi……Nó không khỏi hạnh phúc trước lời đề nghị vô cùng dễ thương đấy…Kim mỉm cười nhìn nó như đứa con nít
– Em em, bình tĩnh……………em ….em…
– Em sao…..? Ngộ lắm à………….
Kim nhìn nó đến đơ cả người , Kim thật sự không biết nói sao.
– Em…..chưa mặc gì kìa………Làm gì mà…..khí thế vậy cưng ?
Nó đỏ mặt nhìn Kim, đôi mắt lúng liếng……
– Kệ em, có gì đâu, anh cũng thấy hết rồi…lo gì….Chỉ có anh với em thôi mà…Hehe
– Thôi đi cô, thay đồ rồi đi sớm……
Kim và nó chuẩn bị trả phòng và đi về nhà……..Mọi thứ dường như đã quá suôn sẽ …..
– A lô, họ rời khách sạn rồi, đang trên đường trở về thành phố……
– Được rồi, ông làm tốt lắm đấy…..
Chiếc xe của nó đang bon bon trên đường, con đường hun hút dài quanh co lặng nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi vi vu…Tiếng hát của nó cất lên, giọng trong thanh đến lạ, đôi mắt nó ánh lên trong ánh nắng mặt trời. Kim cầm chặt tay nó ……mỉm cười………
Bỗng……khúc cua….rất gắt…gắt đến nỗi những người đi 2 phía khó có thể thấy được nhau, tốc độ chiếc xe đang chạy khá cao……..Nó chẳng để ý gì cả….Một chiếc xe hơi màu đen vù lướt qua ….lướt thật chậm và……………..
Đùng..gggggggggggggggggggggggggggg…….Rầm.. ………mmmmmm………
Hai phát súng thật to vang lên, tất cả…dường như…sét đánh
Đau….
Máu……….
Ánh mắt nó……….Bỗng trở nên….đen xầm lại………
Kim lạc tay lái lao thẳng chiếc xe xuống vực………Tất cả dường như trôi đi…..Nó không trúng đạn, nhưng Kim lại bị thương rất nặng tại đầu……..Chiếc xe lăn lốc trượt xuống vực thẳm …..Nó bất tỉnh……….
5 phút
10 phút…..
15 phút……………….
Bàn tay nó lay Kim dậy
– Kim……Kim ơi………….Anh…anh……tỉnh dậy đi anh……….Kim ơi……Máu ra nhiều quá……
Trong xe nóng quá, càng ngày càng nóng dữ dội…….Cả người nó bê bết máu vì viên đạn trượt xuyên trúng vào vai trái……Nó cố gắng lê từng bước một, dùng chiếc tượng bằng đồng trong xe đập vỡ cửa kính để thoát ra…….Nó kéo Kim ra khỏi chiếc xe…Kim chẳng có bất cứ cử động gì….Đôi mắt nó nhòe đi …vừa gọi tên Kim, nó vừa kéo Kim ra ……….
– Kim…tỉnh dậy đi anh, đừng bỏ em…..em sợ anh à….Anh ơi
Tiếng nó nấc lên từng cái một……..Lòng nó nghẹn đắng, đau thắt lại….Máu ngày một nhiều….Nó chợt thấy dưới xe, một cái gì đó giống kíp nổ………Và………..chính xác là nó……Nó kéo Kim thật xa chiếc xe….chỉ trong tích tắc…..chiếc xe nỗ tan tác không còn một mảnh……………..
Nó nức nở chẳng biết làm gì…chỉ biết khóc. Nó sợ quá……Nó cố gắng dìu Kim đi…..môi Kim mấp máy nhưng chẳng biết là nói gì………mặt trời đã lên gần đỉnh đầu…..2 con người, đầy máu…….dìu nhau đi qua cái nắng chói chang…….Nó nghĩ….và thế là hết…hết tất cả rồi….chẳng là gì cả…….Thà chết thì chết cùng nhau…chắc thế là đã mãn nguyện lắm rồi đúng ko Kim ? Tất cả những kỹ niệm, ký ức quanh nó hiện về…………Xa vời…….
Nó gục ngã trước cái ánh nắng chói chang và cái khí trời oi bức …Nó không biết mình sống chết như thế nào cả, một màu tối đen hiện ra trước mắt nó. Nó bất tỉnh tại chỗ….
– Cô ơi, cô tỉnh lại rồi à……….
– Ơ, tôi đang ở đâu thế này …..? Kim đâu….????
– À, người đi cùng cô….đang nằm kìa….Cô ta có vẽ bị thương rất nặng……….
Nhìn quanh dáo dác ……một màu trắng tinh của những chiếc giường, những tấm màn và những chiếc áo blouse trắng bận bịu, rộn ràng….Đây là 1 trạm xá, một bệnh viện nhỏ….Kim đang nằm mê man bất tỉnh tại một chỗ…..Nó xót cho Kim quá…Nước mắt nó lăn dài….nó chẳng biết ai đã nhẫn tâm đến độc ác như thế……..Có lẽ nó đã mang đến cho Kim quá nhiều điều phiền muộn……bất chấp tất cả…..Kim vẫn bên nó….bởi vì Kim không thể sống nếu thiếu đi nó…….
Nó gắng gượng ngồi dậy, vai vẫn còn ê buốt ……Nó bất giác cầm chiếc điện thoại gọi cho Bảo……
– A lô…..em….đang ở đâu ? Sao…..lại thế….? em phản bội anh thế đó à Linh
– Xin anh đó, anh đừng có trách móc em nữa được không anh ? Em đang trong một bệnh viện nhỏ….Có người ám sát em….
– Em đi cùng Kim ???
– Ừ…..
Bảo dường như hiểu ra điều gì đó, cái vụ ám sát ấy không chỉ đơn thuần là của 1 kẻ thù…Mà đó lại là……..
Bảo dường như bất chợt quên đi những gì mình đang suy nghĩ khi nghe Linh đề nghị
– Anh có thể đón em về được không ? Em muốn về, em chẳng muốn thế này nữa đâu….em mệt mỏi quá rồi..Chắc có lẽ em phải buông tất cả….Em đã quá nông nổi anh à…..Em….em …ko thể như thế nữa….
Bảo như không tin vào tai của mình, hắn ta không ngờ Linh lại nói ra những lời như thế….Hắn nửa tin nhưng cũng nửa ngờ…Nhưng sau những chuyện như thế , chẳng lẽ nào Linh lại can đảm để ở chung với Kim cho đến khi chết chùm cả 2 hay sao…..
– Anh sẽ đến đón em ngay, em yên tâm nhé……
Nó tắt máy, đứng lặng bên Kim đang phải truyền oxi, cơ thể Kim yếu đuối đến lạ, không một chút cử động. Nắm chặt bàn tay của Kim, nó chỉ thấy lạnh lẽo, chẳng có chút sức sống…..Có lẽ đây là thời điểm nên rời xa Kim nhất bởi vì chỉ có thế này, Kim mới quên nó đi mà thôi …Nhưng mà lòng nó lo lắm, nó sợ Kim ra đi mãi mãi vào 1 thế giới nào đó xa xôi để lại nó 1 mình bơ vơ trên cõi đời này….Nó đau biết nhường nào, đau đến chết lặng……Đôi môi cắn chặt để đừng bật ra những tiếng khóc, nó chậm chạp bước đến bàn bác sĩ…..
– Cô à, tình hình là Kim không sao chứ ?
– Cô yên tâm, cô ta đã ổn rồi, truyền đủ máu thì cô ấy sẽ hồi phục thôi……
– Cô…..à……cô cho tôi……..
Nó ngập ngừng không nói nên lời
– Sao thưa cô ?
– Tôi muốn cô chuyển lời đến Kim khi cô ta tỉnh giấc mà có hỏi đến tôi…..Nếu Kim có hỏi tôi thì cô hãy bảo rằng chồng tôi đã đón tôi về rồi. Chỉ vậy thôi và đừng nói rằng tôi nhắn Kim như thế nhé…..
Người bác sĩ nhìn nó có vẻ nghi ngờ, tò mò và e ngại, nhưng cô ta cũng mỉm cười và gật đầu đồng ý. Nó ngồi ở ghế chờ Bảo đến, mắt không ngừng nhìn vào phòng hồi sức của bệnh viện…..Một thân thể không chút cử động……Nó bỏ đi …
Nhẫn tâm không ?
Đau không ?
Ác không ?
Đàn bà mà như nó thì chắc Kim cũng chẳng cần nữa đâu
Bỏ đi là đúng rồi…..
Về lại với cái giá trị của 1 cô tiểu thư ngày nào mà thôi……
Nó giật mình trước tiếng xe thân quen, chiếc xe của Bảo đang đỗ xịch tại cửa bệnh viện cùng 1 chiếc xe hơi sáng bóng khác. Nó nhìn ra, Bảo mặc một chiếc vest đen dài đến tận chân, đeo chiếc mắt kính đen trông chẳng khác gì một gã xã hội đen đẹp trai thứ thiệt. Tất cả các cô gái bệnh viện trầm trồ nhìn nghiêng và xì xầm bàn tán khi nhận ra đó là Gia Bảo, chủ tịch tập đoàn….Người quản gia cúi chào nó rất tôn trọng và khoác 1 chiếc áo lông thú vào người nó dìu nó ra khỏi bệnh viện…..Mọi người bắt đầu hướng đến nó, và dần nhận ra nó là ai….Hoàng Ngọc Linh, phu nhân của Gia Bảo…….
Gia Bảo thanh toán tất cả tiền viện phí và bắt bọn họ phải im lặng tất cả những chuyện xảy ra ở đây….Nếu không họ sẽ nhận hậu quả thật tồi tệ. Lời khuyên cũng như có phần đe dọa đã làm cả đám đông rụt rè, e ngại trước cái vẻ quyền lực của tập đoàn này…Cả bọn họ chẳng nói gì…chỉ là ai đều đi làm việc của họ……
– Em…có mệt lắm không ? Tại sao lại ra nông nổi thế…….
– Một chiếc xe chạy ngang, và 2 phát, thế là…chiếc xe lao xuống vực, may mà em vs Kim đã thoát ra khỏi chiếc xe ….vừa kịp lúc nó nổ tung
– Tại sao em bỏ anh mà đi…..? Đi với Kim …đó chỉ là chuốc cái khổ, em thấy chưa ? Cô ta chẳng có gì để em lại thế….
– Anh đừng nói nữa, em mệt rồi…Em đã chọn cách rời xa….Anh hài lòng chưa….Đừng trách em nữa mà….
Nó mệt mỏi nói từng quãng với hơi thở gấp gáp…..Sờ vào trán nó, Bảo cảm thấy nóng hổi…..Nó đang sốt ……Cơn sốt lại hành hạ nó …..Bảo ôm nó vào lòng ….Nhìn nó ngoan ngoãn rụt đầu vào vai Bảo……Đôi mắt Bảo đỏ hoe….vuốt những sợi tóc mây của nó….Bảo chỉ có biết cười ngặt ngẽo vì chẳng thể nào nói hơn được nữa…Quá là ngang trái
Đau không Bảo ?
Ừ là đau lắm chứ ?
Trái ngang lắm đấy
Nhưng biết làm sao…..
Con tim Bảo dường như đã thuộc về nó….
Bảo phải dừng tất cả những gì đang xảy ra…nếu không nó và Bảo …sẽ gặp nguy hiểm…..Chỉ có thế mà thôi…..
1.001 kiểu cởi của “sao” Việt
(khỏa thân, khoe hàng ảnh nóng)
Nhìn nó nằm ngủ ngoan ngoãn trên chiếc giường rộng rãi ấm áp, Bảo cảm thấy nhẹ lòng đến lạ. Bảo mong muốn rằng Bảo sẽ trở thành một bờ vai vững chắc với nó. Nhưng với chính nó, đó là điều vô cùng khó khăn và đầy trở ngại. Bảo không dám ép buộc nó nữa, Bảo chỉ muốn làm sao cho nó cảm thấy thoải mái nhất mà thôi. Cầm chiếc điện thoại , Bảo đang bâng khuâng không biết rằng có nên gọi cho người chú của nó không , Bảo đang rất là nghi ngờ, có một điều gì đó cho Bảo thấy rằng, người chú của nó không bình thường tí nào…Ông ta độc ác hơn những gì Bảo nghĩ…….
Còn về phần Kim,
Kim tỉnh dậy không hay biết điều gì…..Kim cứ nghĩ mình đang ở đâu đó với nó
– Linh, em đâu rồi…Linh…linh…
– Cô tỉnh dậy rồi à…may quá……
– Linh đâu ? Linh đâu rồi ????
Kim hốt hoảng nhìn xung quanh , những cặp mắt đang đổ dồn về phía Kim. Một cô y tá nhẹ bước đến gần Kim, trấn an cho Kim đừng kích động
– Linh đã tỉnh dậy và an toàn rồi….Anh yên tâm nhé….
– An toàn là sao ? Đáng lẽ Linh phải ở đây chung với tui chứ
– Chồng cô ta đã đón cô ta về rồi, xin anh đừng lo nữa Kim à…..
Kim bất ngờ trước lời trả lời của cô y tá. Linh bỏ Kim đi , nhanh đến thế à ? Bỏ Kim qua những ngày đau đớn , đi không một tiếng nói sao ? Sao Linh có thể nhẫn tâm vs Kim như vậy ?
Hàng loạt câu hỏi cứ mãi chực chờ trong đầu Kim hiện ra. Kim gắng gượng ngồi dậy, càng suy nghĩ nhiều, đầu óc cứ như búa bổ vào…Càng moi móc những gì xảy ra, càng cảm thấy khó khăn và đau đến ê buốt, đau từ trong tâm hồn ra đến tận thể xác….Cứ day dẳng và chạy theo từng mạch máu lên đến đầu……
– Hoàng à… ….đến đón tôi về tập đoàn ngay lập tức
– Thưa ….dạ….vâng….ạ…
Kim chẳng biết phải suy nghĩ gì trong lúc này, có vẻ tình yêu giữa Kim và nó chỉ đơn giản là sống chung vài ngày rồi lại biến mất vài ngày. Và thực tế là vậy, không có một khái niệm hay 1 định nghĩa nào chắc chắn về tình cảm này…Có vẻ Kim phải sống và chấp nhận với những gì đang xảy ra bởi vì chính Kim còn không tin nó là sự thật huống hồ chi nó phải quay lại và chấp nhận ở với 1 người nó không yêu chỉ vì sự nghiệp của nó…..Kim hận nó rất nhiều, Kim cũng chẳng biết vì sao…Bởi vì Kim cứ nghĩ rằng chính nó đã bỏ Kim ra đi một cách thản nhiên không chút thương tâm sau những gì đã xảy ra
– Thật là độc ác và khốn nạn . Cô chỉ có thế thôi sao hả Linh ?
Kim cười ngặt nghẽo, nụ cười mang đến những nỗi chua chát và đau khổ tận cùng trong tim. Tình cảm ….đúng là….chẳng có ai định nghĩa được
Linh tỉnh dậy trong mơ màng, mọi vật dường như xoay quanh Linh khiến đầu óc nó choáng váng chẳng thể nào đứng vững trên đôi chân mình. Nó ngã chúi dụi , đầu đập vào cạnh giường……
– Á..á………á….
Tiếng la thất thanh của nó khiến Bảo đang ôm cả 1 tập hồ sơ kế bên phòng phải hớt hải chạy đến…..Bảo sợ hãi ôm nó vào lòng
– Quản gia đâu, đưa tiểu thư vào viện, tiễu thư bị tai nạn rồi. Nhanh lên, sao lề mề thế hả ????
Tiếng hét ra lệnh của Bảo làm tất cả các quản gia phải chạy đôn chạy đáo ….tất cả dường như đều chậm chạp đối với Bảo ngay lúc này. Linh bất tỉnh trước cú va đập hết sức mạnh ….Đầu chảy máu ngày càng nhiều…….
– Cấp cứu…..Nhanh lên……..
– Cố gắng đi…không được có bất cứ điều gì …xảy ra với cô ta…..
Bảo đi quanh phòng cấp cứu, mắt không khỏi hướng về phía phòng cấp cứu…..Linh đang trong đó, nếu có mệnh hệ gì, làm gì mà có thể sống sót được đây…..Phải làm thế nào ???? Tất cả dường như ngừng lại, thời gian mỗi lúc một chậm thêm…..
– Sao rồi……
– Sẽ sống chứ ????
– Ừ, sẽ sống đấy…..nhưng mà…..
– Trí nhớ có lẽ….sẽ không…phục hồi……và khó mà…..có thể tìm lại ký ức………
– Các anh làm cái ăn cái quái gì thế hả ????? Các anh chỉ có thế thôi sao hả ?
Bảo nắm vai áo của người bác sĩ gào thét…..Tất cả dường như……Không là gì cả…..