Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Nó cũng chẳng biết nó yêu chị lúc nào. Chỉ biết là từ khi nó thất tình , thất tình vì một thằng Gay. Nó lao vào chị như một con thiêu thân không một chút bản năng , ko một chút ích kỷ. Chỉ là lao vào.

dau_qua_xin_em_dung_khoc

Cao đấy, da trắng đấy. Nhìn như Hàn Quốc ấy. Thế mà nó lại phán 1 câu : ” Con gái con đứa, tóc tai ngắn cũn cỡn, mặc đồ như con trai. Mất nết chết mẹ . *** có gì hấp dẫn mà sao hết trai hết gái bu lại. Ngược đời. ”
Vừa mới la to mồm được 1 tí, nó đã bị bà ấy phán lại 1 câu : ” Con gái con đứa, tối không lo ngủ, lo đú đỡn ở bar, khuya lơ khuya lắt mới về. Thiệt, bar toàn những hạng người cậu ấm cô chiêu hư hỏng. ”
Nó tức đến ói máu, nó muốn nhảy tới mà phang nguyên cái ly vào mặt bả nhưng nó không dám. Nó chỉ được cái to mồm, mồm to nhưng gan nhát hít.
– ” Chị im cái giọng điệu đó đi, chị là con gái đấy, gom là gom luôn cả chị đấy. Đừng có tưởng bở đồ thiểu năng ”
Nó tức muốn điên người, nhưng cái giọng nó chửi người khác thì chắc có lẽ chỉ có mình nó thấy dữ dằn, ai cũng giật toáng lên mà cười ha hả như đang xem phim hài.
– ” Tôi làm quản lý ở đây ? Chết không ? Cô hố thì có. Làm quái gì mà tôi phải hố. Con khùng. ”
Nó ức chế đến đỏ cả mặt, vội vàng thanh toán tiền bước khỏi quán bar ra về, miệng ko ngừng lầm bầm: ” Mới đi chơi, gặp con quỷ cái, trai ko ra trai, gái không ra gái . Xui chết mẹ .”
Vừa mới lật đật dắt xe ra, chưa kịp nghĩ hết, nó bị xe đè , đè đến nỗi chẳng biết kêu ai. Chỉ biết la. Vừa lúc đó, cái con ” ba rọi ” đó xuất hiện.
– ” Ở ác làm gì, bị xe đè. Đúng là yếu như cọng bún thiêu.”
Thiệt , không biết sao , cái câu đó giống y như lời mà mẹ nó nói với nó. Nó yếu ớt, yếu từ trong tâm hồn ra tận thể xác. Thiệt là tiểu thư số 1
Nói rồi, bả dẫn xe ra giúp nó, không quên chen thêm 1 câu : Con gái, ở nhà , đừng đi khuya, coi chừng đó.
Mặt bả hiện lên 2 từ : ” Gian xảo ” đầy khó chịu. Nó bước lên xe: ” Biết rồi, khỏi cần dạy đời, đồ ba rọi.
Bả có vẻ ngỡ ngàng trước câu nói của nó nhưng lại chẳng thế mà không trêu nó, còn với tay theo chêm thêm 1 câu: ” Chưa cảm ơn tôi đấy, ghé quán ủng hộ lần sau nghen cưng”
Nó chẳng buồn quay lại, chạy một mạch về nhà, lúc tung đống đồ : quần áo, phấn son, tập vở, giày dép. Nó quăng vào vali . Những thứ handmade thằng đó tặng cho nó, thiết nghĩ, càng nhìn càng nhớ, nó đem tất cả ra đốt, nó ích kỷ đến lạ. Những món đồ ấy, mãi mãi chỉ có trong tim nó, độc nhất vô nhị chỉ có mình nó có được và mãi mãi không ai cướp được vì những món ấy đã ăn sâu vào tim nó. Suốt đời.
– ” Cái gia đình này, thật là lạ. Ba mẹ, mỗi người 1 nơi. Để nó ở nhà với 1 xấp tiền rồi đi. Thôi được rồi, bản chất tiểu thư lâu lâu muốn ngao du cơ mà. Được. Nó đi. Đi để hiểu thế nào là du lịch 1 mình với 1 xấp tiền dày cộm. ”
Bắt xe đi về quê. Chán, cái quê gì mà nghèo xơ nghèo xớt. 10 năm về đi về lại, nó vẫn thế. Chẳng thể nào phát triển nỗi. Hay tại vì lúc nào về quê, nó cũng buồn nên nó ức, nó chửi cho hết buồn. Chẳng ai biết, nó cũng không cần phải biết nhiều về chính nó bởi vì nó quá phức tạp.
Nó thả đi những gì buồn bực, những gì ức chế trong tâm hồn vào mây, vào gió, vào núi rừng. Nó cứ thế hét toáng lên mà chẳng ai nghe.
– ” Này thì yêu này, yêu phải 1 thằng Gay. Nực cười chết đi được, thế mà nó vẫn vô tư yêu say đắm con người ta đó thôi. Giục vội những cành cây nhặt được, nó lái chiếc Nouv4 mới cóng đi chợ quê.
Chợ gì mà đông còn hơn chợ thành phố. Chen chúc một hồi, nó dẫm phải chân một người nào đó. Nó cau có ra mặt. Làm cái quái gì, đi đứng chẳng cẩn thẩn thế hả? Trố mắt nhìn, nó đơ cái mặt ra khi nhận ra đó là cái bà làm trong quán bar. Đúng là ghét của nào trời trao của đó.
– ” Tiểu thư kia , đi đâu loanh quanh lên đây ? ”
Bà ấy kéo nó đi, chẳng biết đi đâu nhưng chính xác là ra khỏi chợ.
– ” Người ta hay chọn vùng này làm nơi tự tử lắm này, hay muốn về đây tự tử ? Không được nha, còn trẻ, chết là không được. Phải sống, phải cười dù muốn khóc. ”
– ” Bà có khùng không ? Đây là quê tôi, tự tử tự tiếc cái quái gì. Mà bà làm gì lên đây. Bộ ko có chỗ nào đi hay sao lại tới cái vùng khỉ ho cò gáy này. Hay lại muốn tự tử ? ”
Nó cười ha hả mà không để ý tới nét mặt của bả đang đăm đăm nhìn nó
– ” Đúng là đồ tiểu thư khùng, khùng hết nói. Tôi có bà con ở đây, lên thăm, không được hả ? Chết ai không ? Khùng ”
Đấy, nó chỉ biết bà ấy là cái người vô duyên , vô tư và không có thẳng như chính con người bả.
Tối hôm ấy, nó bắt xe quay về BH đi bar.
-” Chậc, thiệt là ồn ào, mà cái nhạc này quen quen à nha, hình như có nghe ở đâu đó rồi thì phải ”
Nhún nhảy 1 lúc, nó ngoáy nhìn lên bàn đánh nhạc, DJ không ai khác, cái bà yêu tinh nó biết đang quay cuồng, nhún nhảy, lắc lư điên loạn. Nó thấy bả như bị sao chổi đuổi theo, ngước mặt lên nhìn nó. Bả chỉ biết há hốc mồm đơ ra . Nó lẻn nhanh bỏ chạy ra khỏi quán cùng vô số lời nói lẩm bẩm trong miệng :
– ” Tuần này xem như mình xui xẻo ”
” Này cô, đi đâu vào đây ? Hết nơi tự tử hay sao lại vào bar này tự tử hả ? Haha ”
Cái điệu cười của cái người ” nửa nạc nửa mỡ ” như bả chỉ có thể làm nó khó chịu chứ chẳng hơn. Nó lơ lơ : ” kệ tui, không chết được đâu , còn sờ sờ thế này mà ” .
” Mấy người thất tình như cô, nhảy sông nhảy lầu nhảy cầu chết bất đắc kỳ tử ai mà biết được. Thiệt đúng ngán mấy cô cậu ”
– ” Thôi ngay cái giọng điệu mỉa mai của bà đi, người gì cứ thích trỉ chích moi móc cái xấu của người khác. Làm quái gì bà bik tôi thất tình . ????”
-” Chỉ có thất tình mới nhậu nhẹt say xỉn gần 2,3 h đêm mới về thôi. Cô yên tâm, tôi hiểu các cô các cậu quá mà ” .
Nó điên đến nỗi chẳng thể nói lời nào ! Đúng quá mà, ờ cũng có lý, chỉ có thất tình mới hành xác cỡ như vậy mà thôi. Cái bà này cũng giỏi, đoán trúng tâm lý người khác, sao ko làm chuyên viên tâm lý mà lại làm quản lý bar. Thiệt là con người không biết suy nghĩ.
Đang nhếch mép trước những suy nghĩ vu vơ, bỗng có tiếng ồn ào trong quán, tôi tò mò chạy vào xem.
Hành lang giữa WC nam và WC nữ. 2 chàng trai, 1 cô gái . Có vẻ như 2 chàng trai đang giằng co để giành 1 cô gái.
-” thiệt nực cười, có vẻ quán bar này thiếu gái cho chúng nó hay sao mà chúng nó giành . ? ”
Nó luôn miệng vừa nhìn vừa xem trận giằng co cãi vã giữa 3 người mà không để ý rằng cái bà xinh trai kia đang đơ mặt ra và thất thần cỡ nào. Nó ngạc nhiên khi bả xông vào đám 3 người ấy kéo tay cô gái ra khỏi hành lang, tay đẩy 1 thằng suýt chúi ngã.
– Các anh là ai, sao lại lớn tiếng cãi cọ , cấu xé nhau như thú thế. ?
Tay bả vẫn nắm chặt tay cô gái
– ” Tao là bồ con này, rồi sao ? Mày là gì của nó ? Bảo kê nó à.
1 thằng thứ 2 nhảy bổ vào thằng thứ 1 với 1 cú đấm trời giáng
– ” Nó là bồ tao, bồ mày hồi nào. Hay con đỹ này bắt cá 2 tay. ? ”
Bả nhìn chằm chằm vào mặt cô gái, một hồi lâu, cuộc chiến vẫn xảy ra giữa 2 thằng tầm thường ấy, bả buông tay cô gái đó ra. Kéo nó ra ngoài. Còn nó chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra, cứ bị lôi theo.
Ngồi trước góc cây trước quán, cả 2 người. Nó và bả, chẳng biết nói gì. Chỉ im lặng…..im lặng. …..1 thời gian dài.
Nó bồn chồn chẳng thể nào kiềm chế, nó vừa đứng lên thì cô gái lúc nãy chạy ra nhìn tôi với ánh mắt viên đạn.
-” Con này là gì của anh ? Sao….Sao anh bỏ em mà dẫn nó đi. ”
Nó ngạc nhiên, chẳng hiểu gì…..nó khua tay tính giải thích, cô gái đó đã tát thẳng vào mặt nó 1 bạt tay thật đau. Bả ngăn lại cái tát thứ 2 , đẩy người con gái ấy ra và bất chợt ôm chầm lấy tôi.
– ” Cô là hạng người gì nhỉ ? Gái bao ư ? Chắc vậy. Đó là tình yêu cô dành cho tôi à ? Bạn gái mới tôi đấy. Được không ? Biến đi ”
Bây giờ thì thật sự nó mới hiểu chuyện gì, ánh mắt bả ngấn lệ, nhưng bả không khóc. Bả buông đôi tay ra khỏi người nó.
– ” Cô đau không ? ”
– ” Chưa chết ”
– ” Sao lúc nào cô cũng thế vậy ? Cô hiền đến nỗi ko bik phản kháng khi bị người ta đánh à ? , đúng khùng ”