Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Thời gian thấm thoát trôi qua khá nhanh, nó vẫn vơ suy nghĩ …thì 5 người quản gia đến để chuẩn bị quần áo, đầu tóc để dự tiệc. Nó diện một chiếc váy hồng, đính pha lê. Bờ vai mỹ miều được tô điểm bằng 1 xâu chuỗi kim cương của gia đình Bảo dành tặng cho nó. Mái tóc xõa dài xoăn xoăn gợi cảm giác quyến rũ cho bất cứ ai gần nó. Nó đẹp lắm, lộng lẫy hơn rất nhiều so với buổi sáng. Nó kiêu sa, quyền quý……..Đôi chân thon dài hiện ra qua đường xẻ hết sức tinh tế của chiếc váy….Nó yêu kiều bước ra khỏi phòng nhìn tất cả…….Mọi người xung quanh lặng ngắm nó và cúi đầu chào nó như một thứ gì đó đã mê hoặc. Gia Bảo lặng người nhìn nó, hắn ta mặc 1 bộ vest trắng trông lịch lãm không kém gì khi đi bên nó. 1 đôi trai tài gái sắc mà khi nhìn vào ai cũng phải xuýt xoa về cái sự cân xứng quá ư là tuyệt hảo. Bảo nắm lấy tay nó, nhẹ hôn vào môi nó. Tay hắn vuốt đôi má của nó như nâng niu một thứ gì đó rất quý giá
– Em đẹp thật, chưa bao giờ anh lại nhìn thấy một cô tiểu thư mỹ miều nào như em
– Anh …chỉ mê cái đẹp của em thôi sao ?
Nó nhìn Bảo, đôi mắt điểm tô mascara cùng hàng mi cong vút long lanh nhìn Bảo, xoáy sâu vào đôi mắt Bảo. Lạnh lùng, lạnh toát cả người. Bảo đơ hẳn ra…hắn ta ấp úng
– Anh ….anh….chỉ khen thôi mà….Anh yêu em….không….vì….cái đẹp………
– Chứ là cái gì ????
Bảo gượng đỏ mặt, hắn ta lúng túng chẳng biết nói sao……
– Thì vì trái tim em trong sáng….vì trái tim em nhân hậu…..chỉ thế thôi mà
Nó nhìn Bảo mỉm cười, đôi mắt hướng đi đâu xa xăm lắm, nó buông tay khỏi Bảo, bàn tay Bảo bơ vơ tuyệt vọng nhìn nó thướt tha bước xuống lầu 1 mình. Tất cả chỉ là….có cái gì đó
Hụt hẫng
Lăn tăn
Lạ lùng…
Nhói……
Hận……….và hận……….
Bảo nhìn nó, miệng cười nhếch mép. Sự hận thù càng dâng lên tột đỉnh…..Hắn ta nắm chặt 2 tay………..Chợt, người chú của nó vỗ vai Bảo
– Con làm gì…mà đay nghiến thế Bảo
– Dạ…..dạ…..con……
– Thù cái thằng kia chứ gì ?
– Dạ….có lẽ thế
– Con à….con nhìn đi….Con đã có cái gì rồi….Cả gia tài mà nằm mơ cũng không có đấy….Con có gì nào….Sự hạnh phúc….1 người vợ xinh đẹp. Rồi từ từ nó sẽ yêu con thôi. Ta thì ta bỏ luôn cái kế hoạch kia rồi. Ta chỉ muốn 2 đứa con được hạnh phúc. Như thế đủ rồi…..
– Thế chú không thực hiện kế hoạch nữa à
– Ta xin lỗi con, vì 1 phút lỡ miệng. Ta đã nói ko thật. Ta giận nó quá…..nó bỏ tất cả để đi với thằng kia…Chẳng khác nào một đứa dại trai. Tính ta nóng nảy đó giờ, nói nhưng không phải cái gì cũng làm….Con yên tâm….chỉ là 1 lời nói thoáng qua thôi……
Ông ta cười độc ác…..Bảo không tin ông ta lại dễ dàng bỏ qua con mồi ngon lành như Linh đâu…Bảo biết thủ đoạn của ông ta….mà sao…bảo tham vọng đến lạ….Bảo vừa muốn có vợ đẹp, vừa có gia sản….Mà lúc trước, ông ta đã bảo chỉ được chọn 1 mà thôi…….Nhưng bây giờ, ông ta…lại trở ý đến thế…..Chẳng lẽ nào….lòng dạ con người thay đổi đến thế. Bảo muốn nói tất cả những chuyện như thế cho nó nghe để nó đề phòng người chú này…bởi vì tất cả những gì bây giờ đã thuộc vào tay nó và Bảo, ông ta chẳng còn gì cả……..
Tiệc bắt đầu, nó cầm tay Bảo bước từ sảnh vào…..Từ xa….Kim nhìn nó, qua nhiều người khác. Đôi mắt nó dáo dác tìm về một ai đó……..Ánh đèn chói lóa, tiếng nhạc hòa tấu êm dịu cất lên những giai điệu của My heart will go on…Tất cả như là 1 thiên đường của đôi trai tài gái sắc. Kim thanh lịch trong bộ vest màu trắng, lịch lãm như một thằng con trai..Chẳng ai biết Kim là con gái…nhìn Kim….bất cứ cô gái nào cũng đều ngưỡng mộ.
Bảo để ý thấy nó tìm 1 ai đó, hắn ta thắc mắc
– Em tìm ai thế Linh ?
– À…..à….không có….tại ánh đèn hôm nay sao chói quá, em chẳng thấy gì cả…..
– Không sao đâu, nhanh thôi mà em…….
Bữa tiệc diễn ra theo 1 mô típ chẳng giống với bất cứ bữa tiệc đính hôn bình thường nào cả…Từng tập đoàn chúc tụng và tặng quà với những món đồ quý giá cùng với những bức tranh xinh xắn và những món quà dành cho tương lai sau khi cả 2 cưới nhau…….Nó mệt mỏi lê bước đi đến từng bàn, từng người để ra mặt. Gia đình Bảo thì đang có dịp hả hê, tự hào về cô con dâu sắp cưới đẹp tuyệt vời và quyền lực đầy mình…….Nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Bảo
– Anh à, em ra ngoài sân, có 1 người bạn gái đang chờ em….cô ta muốn đưa cho em 1 món quà……nhưng ngại ko dám đưa trực tiếp
Bảo nhìn dáo dác bên ngoài, chẳng có ai cả..nhưng Bảo vẫn đồng ý……
– Em đi đi, nhớ vào sớm nhé, chúng ta còn phải đi cho kịp chuyến bay đến Anh vào ngày mai….em hứa sẽ đi chung với anh lúc chiều em nhớ không ?
– À em quên, ừa…..ừa
Nó vội vàng đi đến cổng…..có một ai đó đang chờ nó……..Nhanh thôi, chỉ cần 1 sự gật đầu cho những ý nghĩ của nó qua đôi mắt, Kim cũng đủ hiểu nó muốn gì….
Nó ngại ngùng, tay cứ run lên bần bật………khi nhìn thấy Kim, như lần đầu gặp gỡ. Hình dáng Kim vẫn thế, nhưng có vẻ từng trải hơn. Kim quay lại nhìn nó, mỉm cười………
– Em hạnh phúc chứ ? Hôm nay em đẹp lắm đấy
– ……Có khi nào anh cảm thấy em hạnh phúc khi không có anh không ?
Kim nhìn nó, thật lâu
Lắng sâu trong tâm hồn
Kìm nén tất cả…
Gió lên
Lặng lẽ….
– Anh………………..anh…….ko…biết
Đôi mắt lạnh lùng của nó nhìn Kim……..1 câu nói…làm Kim……bỡ ngỡ
– Chúng ta……..trốn….đi…..anh….
– Em…………………………..
– Trốn đi…………
– Sao lại thế ?
– Mệt mỏi, chán nản, tận cùng và có thể là tự sát……
Kim bất ngờ trước 2 từ ‘ tự sát ’ của nó…….
– Đừng……!!!!!
Kim nắm lấy tay nó………tay giữ chặt bờ môi lạnh lẽo mềm mại…………..nước mắt nó….trực tuôn trào…………Chiếc váy không đủ che đi bờ vai nhỏ nhắn mỏng manh của nó…….Khuôn mặt hiện lên nỗi ê chề đau khổ….Sự xót xa cùng nỗi nhớ phát điên …………….
– Chúng ta đi…………………….
– Thật ko ?
– Thật!!!! Đi thôi…..
Giọng Kim chắc nịch, nó chẳng biết là thật hay đùa nhưng sao…..nó hạnh phúc, và vui vẻ đến thế …….Kim nắm tay nó……..Nó ngoáy lại nhìn….Có vẻ như Bảo đang tìm nó…..dáo dác tìm nó…….Nó đặt chiếc nhẫn tại chiếc bàn bên cạnh đài nước…..Cả 2…..trốn chạy……thật nhanh ……Kim nắm chặt tay nó, chiếc váy dài tung bay trong gió……….Chiếc xe hơi thể thao chễm chệ đứng chờ cả 2 người….Bảo đã thấy tất cả qua chiếc cửa thủy tinh…….Hắn ta hốt hoảng nhìn lại….hét thật lớn…………..
– Linh……………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Đuổi theo cô ta nhanh…………………………
Một toán người chạy theo……..nhưng họ đã khuất dần sau những đám cây dày dặc dọc theo con đường cùng chiếc xe……Bảo điên tiết lái xe lao theo cả 2……..Mọi người trong bữa tiệc đều ngẩn ngơ chẳng biết gì…..Người chú điều động tất cả mọi người bình tĩnh và trấn an tất cả………Và tạo tình huống thật bất ngờ, đơn giản để mọi người không tung tin đồn nhảm vào sáng mai. Người chú gọi điện cho một ai đó…………Khuôn mặt hiện lên sự độc ác, sự căm thù….Tất cả đã sẵn sàng….
Thời gian thấm thoát trôi qua khá nhanh, nó vẫn vơ suy nghĩ …thì 5 người quản gia đến để chuẩn bị quần áo, đầu tóc để dự tiệc. Nó diện một chiếc váy hồng, đính pha lê. Bờ vai mỹ miều được tô điểm bằng 1 xâu chuỗi kim cương của gia đình Bảo dành tặng cho nó. Mái tóc xõa dài xoăn xoăn gợi cảm giác quyến rũ cho bất cứ ai gần nó. Nó đẹp lắm, lộng lẫy hơn rất nhiều so với buổi sáng. Nó kiêu sa, quyền quý……..Đôi chân thon dài hiện ra qua đường xẻ hết sức tinh tế của chiếc váy….Nó yêu kiều bước ra khỏi phòng nhìn tất cả…….Mọi người xung quanh lặng ngắm nó và cúi đầu chào nó như một thứ gì đó đã mê hoặc. Gia Bảo lặng người nhìn nó, hắn ta mặc 1 bộ vest trắng trông lịch lãm không kém gì khi đi bên nó. 1 đôi trai tài gái sắc mà khi nhìn vào ai cũng phải xuýt xoa về cái sự cân xứng quá ư là tuyệt hảo. Bảo nắm lấy tay nó, nhẹ hôn vào môi nó. Tay hắn vuốt đôi má của nó như nâng niu một thứ gì đó rất quý giá
– Em đẹp thật, chưa bao giờ anh lại nhìn thấy một cô tiểu thư mỹ miều nào như em
– Anh …chỉ mê cái đẹp của em thôi sao ?
Nó nhìn Bảo, đôi mắt điểm tô mascara cùng hàng mi cong vút long lanh nhìn Bảo, xoáy sâu vào đôi mắt Bảo. Lạnh lùng, lạnh toát cả người. Bảo đơ hẳn ra…hắn ta ấp úng
– Anh ….anh….chỉ khen thôi mà….Anh yêu em….không….vì….cái đẹp………
– Chứ là cái gì ????
Bảo gượng đỏ mặt, hắn ta lúng túng chẳng biết nói sao……
– Thì vì trái tim em trong sáng….vì trái tim em nhân hậu…..chỉ thế thôi mà
Nó nhìn Bảo mỉm cười, đôi mắt hướng đi đâu xa xăm lắm, nó buông tay khỏi Bảo, bàn tay Bảo bơ vơ tuyệt vọng nhìn nó thướt tha bước xuống lầu 1 mình. Tất cả chỉ là….có cái gì đó
Hụt hẫng
Lăn tăn
Lạ lùng…
Nhói……
Hận……….và hận……….
Bảo nhìn nó, miệng cười nhếch mép. Sự hận thù càng dâng lên tột đỉnh…..Hắn ta nắm chặt 2 tay………..Chợt, người chú của nó vỗ vai Bảo
– Con làm gì…mà đay nghiến thế Bảo
– Dạ…..dạ…..con……
– Thù cái thằng kia chứ gì ?
– Dạ….có lẽ thế
– Con à….con nhìn đi….Con đã có cái gì rồi….Cả gia tài mà nằm mơ cũng không có đấy….Con có gì nào….Sự hạnh phúc….1 người vợ xinh đẹp. Rồi từ từ nó sẽ yêu con thôi. Ta thì ta bỏ luôn cái kế hoạch kia rồi. Ta chỉ muốn 2 đứa con được hạnh phúc. Như thế đủ rồi…..
– Thế chú không thực hiện kế hoạch nữa à
– Ta xin lỗi con, vì 1 phút lỡ miệng. Ta đã nói ko thật. Ta giận nó quá…..nó bỏ tất cả để đi với thằng kia…Chẳng khác nào một đứa dại trai. Tính ta nóng nảy đó giờ, nói nhưng không phải cái gì cũng làm….Con yên tâm….chỉ là 1 lời nói thoáng qua thôi……
Ông ta cười độc ác…..Bảo không tin ông ta lại dễ dàng bỏ qua con mồi ngon lành như Linh đâu…Bảo biết thủ đoạn của ông ta….mà sao…bảo tham vọng đến lạ….Bảo vừa muốn có vợ đẹp, vừa có gia sản….Mà lúc trước, ông ta đã bảo chỉ được chọn 1 mà thôi…….Nhưng bây giờ, ông ta…lại trở ý đến thế…..Chẳng lẽ nào….lòng dạ con người thay đổi đến thế. Bảo muốn nói tất cả những chuyện như thế cho nó nghe để nó đề phòng người chú này…bởi vì tất cả những gì bây giờ đã thuộc vào tay nó và Bảo, ông ta chẳng còn gì cả……..
Tiệc bắt đầu, nó cầm tay Bảo bước từ sảnh vào…..Từ xa….Kim nhìn nó, qua nhiều người khác. Đôi mắt nó dáo dác tìm về một ai đó……..Ánh đèn chói lóa, tiếng nhạc hòa tấu êm dịu cất lên những giai điệu của My heart will go on…Tất cả như là 1 thiên đường của đôi trai tài gái sắc. Kim thanh lịch trong bộ vest màu trắng, lịch lãm như một thằng con trai..Chẳng ai biết Kim là con gái…nhìn Kim….bất cứ cô gái nào cũng đều ngưỡng mộ.
Bảo để ý thấy nó tìm 1 ai đó, hắn ta thắc mắc
– Em tìm ai thế Linh ?
– À…..à….không có….tại ánh đèn hôm nay sao chói quá, em chẳng thấy gì cả…..
– Không sao đâu, nhanh thôi mà em…….
Bữa tiệc diễn ra theo 1 mô típ chẳng giống với bất cứ bữa tiệc đính hôn bình thường nào cả…Từng tập đoàn chúc tụng và tặng quà với những món đồ quý giá cùng với những bức tranh xinh xắn và những món quà dành cho tương lai sau khi cả 2 cưới nhau…….Nó mệt mỏi lê bước đi đến từng bàn, từng người để ra mặt. Gia đình Bảo thì đang có dịp hả hê, tự hào về cô con dâu sắp cưới đẹp tuyệt vời và quyền lực đầy mình…….Nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Bảo
– Anh à, em ra ngoài sân, có 1 người bạn gái đang chờ em….cô ta muốn đưa cho em 1 món quà……nhưng ngại ko dám đưa trực tiếp
Bảo nhìn dáo dác bên ngoài, chẳng có ai cả..nhưng Bảo vẫn đồng ý……
– Em đi đi, nhớ vào sớm nhé, chúng ta còn phải đi cho kịp chuyến bay đến Anh vào ngày mai….em hứa sẽ đi chung với anh lúc chiều em nhớ không ?
– À em quên, ừa…..ừa
Nó vội vàng đi đến cổng…..có một ai đó đang chờ nó……..Nhanh thôi, chỉ cần 1 sự gật đầu cho những ý nghĩ của nó qua đôi mắt, Kim cũng đủ hiểu nó muốn gì….
Nó ngại ngùng, tay cứ run lên bần bật………khi nhìn thấy Kim, như lần đầu gặp gỡ. Hình dáng Kim vẫn thế, nhưng có vẻ từng trải hơn. Kim quay lại nhìn nó, mỉm cười………
– Em hạnh phúc chứ ? Hôm nay em đẹp lắm đấy
– ……Có khi nào anh cảm thấy em hạnh phúc khi không có anh không ?
Kim nhìn nó, thật lâu
Lắng sâu trong tâm hồn
Kìm nén tất cả…
Gió lên
Lặng lẽ….
– Anh………………..anh…….ko…biết
Đôi mắt lạnh lùng của nó nhìn Kim……..1 câu nói…làm Kim……bỡ ngỡ
– Chúng ta……..trốn….đi…..anh….
– Em…………………………..
– Trốn đi…………
– Sao lại thế ?
– Mệt mỏi, chán nản, tận cùng và có thể là tự sát……
Kim bất ngờ trước 2 từ ‘ tự sát ’ của nó…….
– Đừng……!!!!!
Kim nắm lấy tay nó………tay giữ chặt bờ môi lạnh lẽo mềm mại…………..nước mắt nó….trực tuôn trào…………Chiếc váy không đủ che đi bờ vai nhỏ nhắn mỏng manh của nó…….Khuôn mặt hiện lên nỗi ê chề đau khổ….Sự xót xa cùng nỗi nhớ phát điên …………….
– Chúng ta đi…………………….
– Thật ko ?
– Thật!!!! Đi thôi…..
Giọng Kim chắc nịch, nó chẳng biết là thật hay đùa nhưng sao…..nó hạnh phúc, và vui vẻ đến thế …….Kim nắm tay nó……..Nó ngoáy lại nhìn….Có vẻ như Bảo đang tìm nó…..dáo dác tìm nó…….Nó đặt chiếc nhẫn tại chiếc bàn bên cạnh đài nước…..Cả 2…..trốn chạy……thật nhanh ……Kim nắm chặt tay nó, chiếc váy dài tung bay trong gió……….Chiếc xe hơi thể thao chễm chệ đứng chờ cả 2 người….Bảo đã thấy tất cả qua chiếc cửa thủy tinh…….Hắn ta hốt hoảng nhìn lại….hét thật lớn…………..
– Linh……………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Đuổi theo cô ta nhanh…………………………
Một toán người chạy theo……..nhưng họ đã khuất dần sau những đám cây dày dặc dọc theo con đường cùng chiếc xe……Bảo điên tiết lái xe lao theo cả 2……..Mọi người trong bữa tiệc đều ngẩn ngơ chẳng biết gì…..Người chú điều động tất cả mọi người bình tĩnh và trấn an tất cả………Và tạo tình huống thật bất ngờ, đơn giản để mọi người không tung tin đồn nhảm vào sáng mai. Người chú gọi điện cho một ai đó…………Khuôn mặt hiện lên sự độc ác, sự căm thù….Tất cả đã sẵn sàng….
Con đường dài hun hút băng qua những căn nhà, qua những rừng cây và qua những bãi biển……..Cả 2 cũng chẳng biết mình đang đi đến đâu, họ chỉ có 1 khái niệm là trốn thật xa, thật xa nơi đó thêm 1 lần nữa. Để có thể sống những tháng ngày hạnh phúc thay vì phải chịu ép buộc….Bảo đang tức giận, mặt hắn đổ dồn về 1 phía. Đôi mắt hắn đỏ hết cả lên…Chẳng biết Bảo có khóc hay không , hay là sự tức giận, hay là cả 2…Chẳng ai biết…..
Bảo đứng đó, trước sân thượng nhìn những chiếc xe qua lại, Bảo cứ ngỡ Linh cũng sẽ quay lại như thế…..Cầm trên tay ly rượu, Bảo điên tiết bóp nát…….Bàn tay Bảo, chưa bao giờ phải làm gì mang sẹo…vậy mà….bây giờ, tươm máu cả 1 bàn tay, những vết cứa hằn sâu cứa hẳn vào da….Bảo cũng không ngờ mình lại như thế…….Bảo chẳng thấy đau tí nào…..mà cái đau là ở trong tim…những giọt nước mắt chảy ra từ trong tim…đó là Máu đấy….Bảo cười ngặt nghẽo trong cơn say…..Một quản gia nhìn thấy Bảo, những giọt máu rơi nhẹ nhàng xuống đất, cô ta hớt hải gọi người đến
– Thưa thiếu gia, thiếu gia bị sao vậy….Người đâu, gọi bác sĩ tới ngay
– Thôi khỏi, tôi chẳng sao đâu….Đừng có lo, lấy bông băng băng lại cho tôi là ổn rồi….
– Dạ thưa thiếu gia, tôi làm ngay
Trên con đường đấy, có 2 con người……..đang đứng giữa 1 bãi biển…..gió lạnh mùa đông không thể nào thổi hơi ấm nữa, chỉ có lạnh lẽo mà thôi…Nhưng với 2 người, có 1 cái gì đó vẫn được sưởi ấm…1 chút gì đó của 2 trái tim đồng cảm và yêu thương nhau. Kim vuốt lấy đôi má của nó, xoa 2 bàn tay đang lạnh run vì rét…….
– Tại sao ….em lại muốn đi với anh……? Em không sợ à ?
– Sợ gì chứ, đã đâm lao phải theo lao thôi….Em yêu anh….nhưng em cũng không ngờ anh đồng ý nhanh như thế….Lúc tối anh còn từ chối mà
– Anh…………….anh cũng ko bik đó có phải quyết định chính xác của mình hay ko nữa, anh cảm thấy không thể sống được nếu thiếu em Linh à….
Linh mỉm cười hôn vào môi Kim, một bờ môi lạnh lẽo nhưng lại đầy nồng nàn…Có một chút gì đó của lửa, cảm giác ướt át….vô cùng đê mê….Ừ cũng đúng, lâu lắm rồi, cả 2 mới cảm thấy như thế mà…Cả 2 đã quá cách xa nhau, tưởng chừng như không thể tưởng mà………
Kim nhìn nó âu yếm, nó và Kim lại tiếp tục đi đến một bãi biển khác………để tìm chỗ ở cho cả 2 ……Nó mệt mỏi thiếp đi trên vai Kim lúc nào không hay….Có một điều gì đó mới mẻ lắm, có một cái gì đó hạnh phúc lắm….nhưng cũng vô cùng đau khổ…..
– Phòng này giá mắc à nha, có đúng 1 phòng thôi đấy…Cả 2 chịu ở hay không ? Dạo này khách du lịch tới đây khá đông
Kim nhìn nó e ngại, lưỡng lự…….
– Thôi, để tôi xem xét lại
Linh nắm lấy tay Kim giật mạnh……
– Thuê luôn cho rồi, khỏi đi đâu nữa, bây giờ trời tối, cũng chả còn cái khách sạn nào 5 sau mà còn chỗ như thế này đâu….
– Ờ….vậy cũng được
– Ông cho tôi 1 phòng
– Ok, giá 100$, đưa trước tiền đi…..rồi tiền dịch vụ thanh toán sau nhá……
– Ok ok……
Kim và nó vào nhận phòng, căn phòng 5 sao quả thật quá tuyệt….nó nằm dài trên chiếc giường chảy nệm trắng tinh, bật chiếc điều hòa , nó vén chiếc màn nhìn ra biển. Biển vẫn thế, vỗ rì rào và có phần mạnh mẽ đến ác liệt. Như cuộc sống của nó….lúc đầu tưởng đã êm đẹp, nhưng dần về sau, sự êm đẹp đó mất đi thay vào biết bao sóng gió…….Nó đang mong lung với những câu chuyện dài dằng dẵng về cuộc đời nó, bỗng dưng……nó cảm nhận được vòng tay ai đó đang ôm ghì lấy…..Đôi má nó lại hồng lên…..
– Em đi ngủ đi cô bé…đừng suy nghĩ nữa……..
– Anh ngủ ở trên giường đi, em ngủ ở ghế sofa cũng được…
– Thôi, ngủ chung đi…Làm gì mà phân chia thế…………….
Linh ngớ người nhìn Kim đang cười hí hửng ….
– Ngủ chung……thế……..
– Chết ai không ????? Chết em à….?
– Ngủ thì ngủ, sợ gì……xùy……
Nó ghét nhất cái giọng của Kim như đang thách thức nó, mà mỗi lần bị thách thức, nó lại làm những điều đó. Nó ghét ai thách thức nó….nhất là Kim…..vì Kim luôn biết cái yếu điểm của nó……
Kim vuốt tóc nó len lỏi vào từng sợi tóc mai……Nó nhìn Kim âu yếm, vuốt chiếc mũi thanh cao trên khuôn mặt Kim, nó mỉm cười quay lưng lại ……Kim lại chẳng chịu để yên cho nó….Cái gì cũng tới thì sẽ tới mà thôi….Nó và Kim không thể cưỡng lại sự đa mê của tình yêu…Đó là 1 phần chẳng thể nào thiếu của con người khi đang yêu nhau….Tất cả nhẹ nhàng và tinh tế đang dần xảy ra…Nó cảm nhận được và nó sẵn sáng cho đi tất cả…Đã quá đau khổ để có thể cho đi những gì mình không cảm thấy tiếc nuối. Từng ngón tay, những điểm yếu nhất của cơ thể đều được Kim nâng niu , nhẹ nhàng dẫn bước. Nó như lướt theo Kim đến bên thiên đường, nó cảm thấy hạnh phúc đến lạ, những ngón tay Kim mơn man dọc sóng lưng của nó….những nụ hôn cháy bỏng mà nó chỉ nghĩ rằng chỉ có ở trong phim…Toàn thân nó bị tê dại đi …ngôn ngữ của cơ thể đã nói lên tất cả……từng đường nét, từng hơi thở hòa vào nhau….Nó nghe thấy nhịp tim của nó và Kim….2 bàn tay nắm chặt với nhau như muốn đuổi đi tất cả những ác mộng của cuộc đời, những vật đã cản đường nó và Kim…Nó thiếp đi……1 đêm dài……..Và lại sẽ có 1 ngày mới mà thôi
Nó ôm Kim……sự hòa nhịp lẫn nhau…….
Tiếng gió vẫn thế…rì rào rên rỉ như muốn thét ầm lên từng đợt dữ dội, hoang dại và ngông cuồng……….
Bảo tan nát…Bảo chẳng biết phải làm gì………..Ánh mắt của Bảo đẹp đến não nề……
Ngoài kia, điện thoại vang lên………….
– A lô, thưa ông, họ đã dừng chân tại đây……Tất cả đã được lên kế hoạch