Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 111101 Lượt Xem

Phần 80 : Chiêu Này Hay Thiệt.

“Không tệ như vậy chứ? Thơm ngon lắm mà…” Đức ngữi tô cá kho tiêu…mặt bư ra…chẵng hiểu gì ráo…

Đám mỷ nử bụm miệng cười…

Kiều Nga nửa mừng cho 2 người thân…nữa ganh tỵ… nghỉ bụng sao lại như vậy?Bắt đầu từ hôm nay…nếu không thể ‘ngày 3’ nhưng nhất định phải bắt hắn ‘đêm 7’ mới được…

“-Ouf…nhìn đám ‘’ mỷ nử ‘thuộc hạ’ cười mím chi…Đức bừng tỉnh…’song hỉ’ đã hiếm rồi…bây giờ là ‘tam hỉ’ hắc hắc…

“-Dẹp..dẹp..hihi..từ nay không cá không tôm cua gì hết…chỉ thịt thà bơ sửa thôi…hihi…đúng rồi phãi tuyễn dụng một bà nấu bếp chuyên nghiệp mới được…phải thêm 2 y tá…thay phiên túc trực ngày đêm…phải như vậy mới được”…Đức ngẫm nghỉ rồi gật gù .

“-Có cần quan trọng như vậy không?” Thấy hắn lo lắng chu toàn…Kiều Chinh lòng như uống được mật ngọt…nhưng miệng ‘gắt’…

“-Hình như đúng đó….chúng ta không chịu được mùi cá tôm…nhưng không thể nào để các chị em ăn theo mình”..Nancy cười chen vào…

“-Đúng…đúng…hihi Nancy…’em’ thật là hiểu biết lý lẻ…”Đức bỗng đổi cách ‘xưng hô’….gọi Nancy ‘em’ một tiếng khiến nàng sửng sốt..hai má thoáng hồng lên…tim đập thình thịch như cô gái vừa mới iêu…

“-Chuyện nầy để em lo được rồi…”Kiều Nga sốt sắn xen vào…nàng không để ‘tên nầy’ mướn hai y tá trẻ đẹp…hắn phong lưu quá mà…vì vậy có ý định trong đầu…người nấu ăn,y tá..3 người không thể trẻ đẹp được…tốt nhất là 60 trở lên…nhan sắc càng khó coi càng tốt…mập ù thì rất lý tưỡng…hihi…Kiều Nga cười ‘gian’…

-“OK…chuyện nầy em lo..bye…tới giờ phải đi rồi…” nói xong tỉnh bơ hôn Nancy,Kiểu Chinh ,Kiều Nga…cả ba hai má hồng lên..tuy thuộc hạ điều biết nhưng đây là lần đầu tiên ‘công khai cùng bá tánh’

“Chuyện của Lại Đức Quang…tiến hành càng sớm càng tốt..” Đức quay sang nhìn Thu Hà,Thu Tâm,nét mặt vô cùng nghiêm túc…

“-Yêm tâm đi lảo bản… quên nữa…mình chưa biết ý đồ của lảo ta …từ nay cũng nên cẩn thận một chút…”Thu Tâm nói…

“-Anh muốn tập bắn súng…biết bắn rồi có 1 khẩu bên mình…em nghỉ sao?”..Đức nhìn Nancy đề nghị…có súng bên mình không phải mỗi lần có chuyện là rút ra dọa người…chỉ vì an toàn thôi…nói tóm lại có súng trên người dù sao cũng cãm thấy yên tâm hơn nhiều….

Nancy có quân hàm Thiếu tướng …cách đây không lâu,nàng đã chánh thức hóa việc tuyển mộ Đức là người của Cục An ninh…vậy chuyện tập bắn,giấy phép mang súng cũng không phải là một cái gật đầu hay sao?

“-Phương Anh…chuyện nầy giao cho em..”Nancy nhìn Phương Anh gật đầu…

“-Hihi…lảo bản…em rất khó tánh đó nha…học ngu,thành tích tệ thì bị đá đít đấy…không có nhân nhượng đâu” Phương Anh cười ..nheo mắt trêu ghẹo…

“-Hihi yên chí đi…lảo bản em học chử thì không giỏi…học đánh đấm,bắn nhau thì rất giỏi…chỉ sợ thầy dở thôi..em yên chí đi…nếu dạy kém…hihi..lão bản không đá đít em đâu..chỉ đánh đít thôi..hihihi..”Vừa nói xong biết không ổn…đã chạy xa ngoài cửa…

“-Hihihi…” cả phòng vang lên tiếng cười khi thấy Phương Anh gặp ‘đối thủ’…

“Lưu manh”….Phương Anh thầm ‘mắng’…cãm thấy công phu mồm mép rỏ ràng bị ‘lép vế’.

***

Ra khỏi biệt thự…nhìn trước nhìn sau…hôm nay không thấy bị bám đuôi…Đức cãm thấy yên tâm một chút…tuy vậy vẩn không ngừng suy nghỉ chuyện lại Đức Quang cho người theo dõi mình…

Chuyện khó hiểu…thằng già Lại Đức Quang rất kiêng kỵ Nancy…cho người theo dõi mình …để làm gì?không sợ Nancy sao?trừ phi…Đức có lẻ nhìn ra vấn đề…Một nhân vật thoáng trong đầu :Lý Gia Thành.

Khi trở về từ Hà Nội…Nancy có nói tên Lý Gia Thành muốn vào Nam,xuống Cần Thơ kiếm chuyện với mình…cha hắn là Bộ trưỡng… hắn là COCC,tâm lý cao cao tại thượng,coi trời bằng vung…rất có thể

tên Lý Gia Thành kia muốn chơi trò ‘mèo vờn chuột’ với mình …… nó coi mình là con chuột…muốn đùa giỡn sao thì đùa trước khi ‘giết’…

Muốn như vậy …nhất định phải biết rỏ về mình…nếu không làm sao ‘chơi trò’ mèo vờn chuột được…

Chỉ có hắn mới có thể sai khiến Lại Đức Quang…thằng già nầy muốn ‘đông sơn tái khởi’ thì đây là một dịp làm con chó cho Lý Gia Thành…mục đích là nịnh bợ ông già bộ trưởng của nó…

Đem tất cả những sự kiện ráp nối với nhau…đây là ‘giả thuyết’ hợp lý nhất…nếu đúng như mình suy nghỉ thì Lại Đức Quang và Lý Gia Thành chắc chắn có liên lạc với nhau…Chỉ cần sau khi Thu Tâm thành công thì việc họ có liên lạc với nhau hay không sẻ sáng tỏ…chờ coi…

Cái cần làm bây giờ là xử lý thằng Thọ trước sau đó mới tới đám người của Lại Đức Quang ….hắc hắc…nếu thật sự là Lý Gia Thành thì quá tốt rồi…ai là mèo ai là chuột…cũng khó nói lắm…

Đức có mặt hay không có mặt không còn ai thắc mắc gì nửa…ai cũng biết hắn ‘thần bí khó lường’…vì vậy hai ba ngày nay không thấy bóng dáng…sáng nay lại xuất hiện cũng không ai lấy làm ngạc nhiên…

-“Tới rồi à..” Thanh Nhả nhìn Đức gật đầu cười..Lúc nầy đối với Đức không còn ‘chướng mắt’ nữa…thiện cãm tăng nhiều…trong lòng thấy tên nầy quả thật có tài …nàng tâm phục khẩu phục…nhìn hắn trẻ…tưỡng bỡ nhưng càng lúc Thanh Nhả nhận thấy ‘sư phụ’ dạy đàn của nàng…so với Đức không thể đánh đồng…nhất là khi hắn cất giọng hát…

-Ừm…gặp cô mới nhớ…hihi..có đề nghị nầy…có hứng thú song ca hay không?cô với tôi…song ca vài bãn…cho chương trình thêm phần phong phú…

-“Tôi cũng có ý nầy từ lâu…chỉ sợ cậu chê tôi dở..hihi” Thanh Nhả vui vẻ gật đầu cười đáp…

“-Cô cười như vậy có phải đẹp không…lúc trước thấy cô là ‘oãi chè đậu’…hihi

“-Chuyện gì hai người cười coi vui vẻ vậy?”

Thanh Nhả nghe hắn nói mình nhìn ‘oãi chè đậu’ …tức mình định phản bác …ngay lúc nầy Đồng Giao,Quyên vừa vào hội trường….thấy Đức và Thanh Nhả đang cười nói vui vẻ liền bước tới cười hỏi…Phần Quyên,hai ngày nay không thấy Đức,bây giờ thấy hắn..ánh mắt nàng thoáng lên vẻ vui mừng…

“- Chị Quyên..chúc mừng chị…à…không…tôi vừa đề nghị với cô Nhả thêm vài bài song ca cho chương trình..hihi..Chị Quyên…không đãi ăn là không được đó nha…” Đức quay bên nầy,quay bên kia một lúc nói chuyện với cả hai …

“-Vậy à…” Đồng Giao cãm thấy hụt hẳng…”sao hắn không đề nghị với mình?bộ mình tệ lắm sao?”…

“-Dĩ nhiên rồi…sẻ không thiếu phần của cậu” Quyên liếc Đức đáp…cái vụ đàn ca hát xướng cho chương trình văn nghệ gì đó …nàng cũng có nghe qua..tiếc là nàng không có phần…thấy Đức có vẻ thân mật với Thanh Nhả…trong lòng không thoãi mái lắm…

-Cô Đồng Giao..hay là tôi và cô cũng song ca vài bài…chúng ta thêm vào nhiều phần song ca,tam ca,tứ ca cho chương trình thêm phong phú…cô thấy sao?nếu được chiều nay chúng ta bắt đầu tập dợt một chút…

“-Ừm..được…cậu là ‘bậc thầy’…tôi nghe lời cậu….” Đồng Giao vui vẻ cười đáp…cãm thấy mình không bị ‘lãng quên’…

-Hihi,,vậy tôi chuẫn bị nhiều bãn..chiều nay coi bản nào được …tối nay mình tập nhiều một chút đi..từ 7 giờ tới 9 giờ…sau đó đi cùng nhau đi ăn tối…sao hả?

“-Hôm nay đổi tánh rồi à?có phải có âm mưu gì không?” Đồng Giao trêu chọc…

“-Ừm…nếu tôi nói đang có ý đồ cua cô…cô có tin không?hihi” Đức cũng không vừa trêu đùa lại khiến Đồng Giao hai má đỏ bừng…trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái bản mặt ‘khó ưa’ kia…không bao giờ nhường nhịn phụ nử…cứ ‘ăn miếng trả miếng’…

“Haha…Chủ tịch huyện Du…lần nầy có phải là đãi lớn không?”Thấy Du mon men tới gần,Đức liền lớn tiếng trêu chọc…

“-Chuyện nầy nhất định rồi…đến lúc đó cậu phải đến sớm mới được…” Du cười toe toét muốn cám ơn thêm vài tiếng nhưng thấy Đồng Giao,Thanh Nhả đứng đó nên ngại miệng…nói vài câu rồi rời đi…Gần đã đến giờ bắt đầu …Thanh Nhả,Đồng Giao cũng rời đi chuẩn bị cho buổi học…

-Chị Quyên …Khi nào đãi ăn mừng vậy?

-Vậy cậu muốn khi nào…

-Hihi..Chỉ có riêng hai ngưởi mình thôi…

-“Đồ quỷ..lại nửa rồi…” Quyên ‘mắng’..ánh mắt Đức nhìn…nàng biết hắn muốn ám chỉ cái gì …

-“Ông xả …khi nào đi công tác?” Đức trơ trẻn cười hi hi nhìn Quyên hỏi…

-“-không…không biết…tại sao?”Quyên thắc mắc…Trí đi công tác hay không đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện nàng và nó hẹn hò?có điều nàng không biết Đức có một chút ‘biến thái’…lần trước,ở nhà nàng,vừa chơi nàng,vừa nhìn ảnh cưới của hai vợ chồng nàng trên tường,cãm giác vô cùng kích thích…hỏi như vậy vì có ý đồ đến nhà …

“-hihi…Không..không có gì…” Vừa cười vừa lấy di động ra gọi…

-“Thắng à..cái chuyện theo dỏi thằng Thọ kia ra sao rồi?”

– Đức ca…Tụi thằng Hưởng muốn ra tay liền có được không?đúng lúc đó Đức ca…thằng đó tối đêm qua ngủ đêm với con ghẹ nhí của ông già nó…hắc hắc..” Thắng tung ‘bom tấn’…

-“Hả?thiệt vậy sao?” nói nghe coi..sao anh biết được..có chắc không?” Đức chợt động tâm cơ…

-“Một trăm phần trăm luôn…ông già nó là Lê Đức Long…chủ của căn hộ chung cư cao cấp Cadif…lảo ta ‘Kim ốc tàng Kiều’ hắc hắc…con ghẹ nhí chừng 15,16 tuổi thôi…nhìn thiệt là mát mắt lắm…thằng Thọ suốt đêm qua ngủ đêm ở đó…sáng nay chưa thấy ra…Đức ca nghỉ coi nó làm gì hả..hắc hắc” Thắng cười khả ố…

“-Tốt… ra tay đi…ngày mai tung luôn cái tin hai cha con nó chơi cùng một lổ…” Đức cười âm hiểm…

-“Wow…Đức ca …mới nghe nói thấy ‘phê’ rồi…hắc hắc…”Thắng nghe dặn dò xong đem lòng ‘bái phục’…ngay tức thì gọi cho hai thằng đàn em đang ở Đại Ngải…dặn dò…

‘Điều binh khiển tướng’ xong…Đức ca thoãi mái ngồi vừa ngắm người đẹp vừa chờ…chà chà…hai ‘bà cô’ Đồng Giao,Thanh Nhả mặt thì quá đẹp nhưng hình như hơi cằn cổi một chút…nếu được tắm tưới …hắc hắc…

Đàn bà con gái thiếu cặc thì cằn cổi cũng như cỏ cây thiếu nắng thì èo uột…Gái một con trông mòn con cặt chính là đạo lý nầy…

***

Từ lúc đãm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc…cuộc sống của Lại Đức Quang vô cùng nhàn hạ..đại đa số thời gian lảo thường ở nhà…buổi sáng đi bộ một vòng hít không khí trong lành…sau đó trở về trước sân nhà tập một vài động tác Thái cực quyền dưỡng sinh…kế tiếp uống trà…vừa uống trà vừa lên mạng…

Nhưng sáng hôm nay…hệ thống mạng hình như có vấn đề…vi tính không thể kết nối vào mạng…lão loay quay một hồi cũng không lên mạng được…Lại Đức Quang bực dọc…thời buổi tin học…không lên mạng được đồng nghỉa với trở về cuộc sống mấy chục năm trước…ít người có thể chịu được…Lại Đức Quang không nằm trong số đó..hơn nửa,lảo đang có việc trọng đại phải làm…

-“Ngọc Nương…Ngọc Nương…”Lại Đức Quang quay đầu kêu to…

-“Lảnh đạo..tôi đây..ông cần gì ạ”…Một phụ nử xấp xỉ 40…hấp tấp từ nhà trong chạy đến hỏi…

-“Chị gọi điện cho Viettel…bão họ gỡi người tới xem…Tôi không lên mạng được..nhanh lên…” Quang thúc giục…

-“Dạ vâng…em gọi ngay”…Ngọc Nương thấy lãnh đạo có vẻ quạo lên liền hoãng sợ lấy di động gọi cho Viettel…

Quán Cà phê Diễm Thúy…Cách nhà của Lại Đức Quang không xa…trong chiếc xe Land Cruiser phía hàng ghế sau là một hệ thống đèn nhập nháy…Thu Tâm nghe tiếng nghe ngóng với ống nghe trên hai tai…

-A lô…phòng kỷ thuật Viettel Ô môn..xin chào quý khách…chúng tôi có thể giúp gì được ạ?

-“Chúng tôi ở số 180 Đường Lý Thường Kiệt…Internet nhà chúng tôi có vấn đề…mau cho người tới ngay…” Ngọc Nương không khách sáo đòi Viettel gỡi người tới ngay…đây là nhà của lãnh đạo…không phãi dân thường…

“- Thật là xin lổi…chúng tôi có một số lượng lớn khách hành cần…”

“-Đầy là nhà của Lãnh đạo tỉnh…nếu vì vậy mà lãnh đạo chậm trể công tác ..các người gánh không nỗi đâu…có cần gọi cho Giám đốc của cô không?”Ngọc Nương hăm dọa…

“-Vậy….dạ được…nhưng cũng là 30 phút sau..chúng tôi sẽ gỡi người tới…đó là thời gian nhanh nhất…xin chị thông cãm….

-“Được rồi…được rồi…nhớ đấy..không được để lảnh đạo phải chờ lâu…” Ngọc Nương hách dịch…

-“Dạ …”…Thu Tâm buông điện thoại xuống mĩm cười…nàng đã ‘hắc’ vào đường dây của Viettel Ô môn sáng nay…quấy nhiễu IP của nhà Lại Đức Quang…và chờ…chỉ cần lảo kêu tới thì Thu Hà vả nàng sẻ tới ‘sửa’ …Chỉ cần 1 giờ đồng hồ thôi…sau nầy mọi hoạt động của Lại Đức Quang đều nằm trong tầm mắt…

“-Xong rồi…canh nữa tiếng sau…mình tới…” Thu Tâm cười gian trá…

“-Ê…tao với mầy trên chiếc Honda Dream nầy à?” Thu Hà nhăn mặt…

-Haha..không phải là tao với mầy..mà là mầy…tao ở ngoài…nhiều khi họ gọi ra ngoài thì tao trả lời…mầy không phãi muốn đi chiếc Land Cruiser tới chứ hả? Đang là nhân viên của Viettel đó …haha…xong việc minh đem xe đi trả…là xe mướn đó…

“-được rồi..được rồi…” Thu Hà nhìn chiếc ce Honda Dream vô cùng ‘bất mãn’…

“-Lảnh đạo…nữa giờ sau…Viettel sẻ gỡi người tới…” Ngọc Nương kính cẩn hướng về Lại Đức Quang nói…

“Ừm…thằng Quân đi đâu rồi?” Lại Đức Quang hai mắt ti hí nhìn Ngọc Nương hỏi nhỏ…mắt lảo như muốn soi thũng quần áo của nàng…Ngọc Nương biết lãnh đạo muốn chi rồi…nàng cười đáp…

-“Anh ấy nói có chuyện quan trong đi gặp chú Trọng..chắc cũng xế trưa mới về tới…” Ngọc Nương ỏn ẻn đáp…khi nói hai tiếng ‘xế trưa’ cố ý kéo dài…

“-Hahaha..nữa tiếng phải không?có thì giờ mà…Ngọc Nương..em chìu anh một chút đi ..hahaha” Lại Đức Quang cười dâm dê…kéo tay Ngọc Nương…

Ngọc Nương…ánh mắt đưa tình ‘nguýt’ Lại Đức Quang…mĩm cười lắng lơ ngồi xuống trước háng lảo,đưa tay kéo phẹc mơ tuya quần xuống ,cầm cặc lảo lôi ra ngoài…nàng chỉ mút mút vài cái khỡi động cho cặc lảo cứng lên…một tay nàng cầm cặc lảo sục…rà đầu cặc lên khắp mặt nàng…thỉnh thoãng liếm liếm chứ không ngậm vào miệng…tay kia lần lần cỡi nút áo…kéo luôn áo ngực để lộ cặp vú ra ngoài…chồm lên để đầu cặc cạ vào đầu ti…tay không ngừng sục mạnh…

Lại Đức Quang nhắm mất rên rỉ…

Bề ngoài,Lại Đức Quang rất đạo mạo,gương mẫu nhưng thật ra Lại Đức Quang cũng rất dâm dục,biến thái…có điều là lão rất khôn ngoan nên hiếm người biết bộ mặt thật của lảo…Trước kia khi còn là Phó Chủ tịch tỉnh cũng vậy,bây giờ với một chức vụ nhàn hạ bên Mặt trận tổ quốc…sở thích vẩn không thay đổi…

Lại Đức Quang thích đàn bà sục cặc lảo…cạ vú vào cặc lảo khi lảo ‘phọt’…lảo muốn ‘bắn’ lên gương mặt của người đàn bà…vậy thôi…

Đối với người bình thường…chuyện nầy rất dể dàng…chỉ cần gọi gái gọi là được rồi…cở nào cũng có…nhưng kẹt cái là Lại Đức Quang chỉ thích đàn bà có chồng…chịu ‘nhãy dù’…hơn nửa phãi ‘coi được’ một chút…cái nầy mới đau đầu…

Nhưng đối với ai thì khó nhưng đối với Ngọc Nương thì không thành vấn đề…nàng là người tháo vát…quen biết rộng rãi…có bản tính ‘bà Tám’ nên rất am tường chuyện nhà người khác…thời buổi cơm áo gạo tiền…túng thiếu cần tiền là chuyện thường…không túng thiếu cũng cần tiền mua đồ xịn í mà…vì vậy ‘lân la’ tìm mồi cho lãnh đạo là nghề của Ngọc Nương…

Lúc Quân kêu vợ làm ‘môi giới’ kiếm người cho lãnh đạo… Ngọc Nương mừng rở…kiếm người thôi mà…chuyện nầy không khó…hơn nửa lãnh đạo chi rất sộp…vì thế bấy lâu nay Ngọc Nương là người cung cấp người cho lãnh đạo thõa mản thú tính…Hai vợ chồng nàng vì thế mà được hồi báo không tệ…thằng em trai của nàng ra trường được 3 năm thôi mà đã là trưỡng phòng rồi…tiền đồ vô lượng…hơn nữa nàng cũng ‘chấm mút’ chút đỉnh…thay vì 3 triệu nàng chỉ trả 2 triệu …bỏ túi một triệu …mỗi tháng thu nhập thêm được 4 triệu… ngon lành.

Lữa gần rơm lâu ngày cũng cháy…Lại Đức Quang thấy Ngọc Nương tướng tá không tệ,vú đít nây nẩy nét mặt dâm dâm…nên nói bóng gió…Ngọc Nương thấy chỉ là sục cặc thôi mà…bú cũng không sao huống chi chỉ là sục cặc thôi…được bỏ túi trọn 3 triệu ngon lành…ngu gì không làm?bắn trên mặt thì rửa mặt…bắn trên vú thì chùi thôi hoặc tắm thì xong xuôi…lãnh đạo thoã mãn …mình thì có tiền…

Ngọc Nương đã có ý…Lại Đức Quang nói bóng gió…bắt đầu là thế đấy…

Quân cũng không ngờ lãnh đạo cùng vợ hắn bí mật ‘dan díu’ sau lưng hắn…nói cho cùng cũng chưa hoàn toàn bị mọc sừng…vì Lại Đức Quang chưa bao giờ đút cặc vào…chỉ sờ bóp…vả Ngọc Nương chỉ sục cặc lảo thôi…thế là từ 2 năm nay khi nứng cặc bất thình lình…Lạo Đức Quang dùng Ngọc Nương giãi quyết…

Tuy gần đây địa vị của lảnh đạo có thay đỗi,nhưng Quân nói chỉ là tạm thời…không bao lâu nhất định lãnh đạo sẻ ‘Đông sơn tái khỡi’…cứ tiếp tục phục vụ lảnh đạo cho tốt là được…Ngọc Nương nghe xong thầm cười trong bụng…dĩ nhiên rồi…không cần dặn dò mà…hihi…

Không quá 5 phút..dưới bàn tay ‘nhà nghể’ của Ngọc Nương…Lại Đức Quang bắn trên vú nàng…Ngọc Nương cầm cặc lão cạ khắp nơi cho khí trắng đục rãi điều trên vú…cuối cùng mút mút vài cái làm sạch đầu cặc…

-Em đi tắm …xong ra chợ mua đồ..nếu họ đến lãnh đạo mở cửa dùm em…

-“Ừm được… em cầm 3 triệu ha…” Trong chuyện nầy Lại Đức Quang vô cùng hào phóng…gái gọi cao cấp hàng thượng đẵng…hai giờ cũng chỉ một triệu rưỡi…cái nầy…chưa quá 10 phút…sục tay… lảo cho Ngọc Nương 3 triệu…Lại Đức Quang thích cãm giác có tiền có thể sai ai cũng được…tiền thôi mà..lảo có thiếu gì…ngay cả quyền lực..lảo cũng có thể cho …miễn là lảo để lảo thỏa mãn là được…

Nhất là Quyền nhì là Tiền…không phài vì vậy mà người ta xâu xé nhau để làm lảnh đạo hay sao?hắc hắc hắc…

Vừa ‘phọt’ được một cái…tâm hồn phơi phới lảo ngồi suy nghỉ nước cờ để ‘Đông sơn tái khởi’…chỉ cần phục vụ chu đáo cho cậu hai nhà họ Lý…cái chuyện lên thuyền gia tộc Lý sẻ giúp ích rất nhiều…Ừm…Lý công tử lần nầy điều xuống Cần Thơ không biết chức vụ gì…hắc hắc…tên Trần Đức kia coi bộ sắp thấy cuộc đời khốn nạn rồi…

Ngay lúc nầy có tiếng nhấn chuông…là nhân viên Viêttel gữi đến…

-“Chào chú ạ…Cháu được Viettel gữi đến…”Thu Hà nhoẻn miệng cười ủy mị khiến tim lảo đập thình thịch…

-“À..vào đi…nhờ chị xem hộ tôi sao từ sáng đến giờ tôi không thể lên mạng được”..Quang niềm nở cười toe toét…

-“Dạ ..để cháu vào xem ạ…” Thu Hà vào nhà vờ vịt đặt lại bộ định tuyến…thừa lúc lảo không để ý nàng nhanh chóng cài đặt thiết bị theo dõi,nghe lén…vào những vị trí lý tưỡng…Lại vờ vịt đi một vòng trong nhà…sau một thời gian chừng nửa giờ…Hà lấy di động gọi Thu Tâm nói nhỏ:

-Tao xong rồi…

-“OK…nói lảo thử đi” …Thu Tâm nhe Thu Hà nói liền tháo gỡ phần mềm ‘nhiểu sóng’…

Lại Đức Quang đâu ngờ vừa mở cửa cho hồ ly vào nhà…lảo cứ len lén nhìn cặp mông tròn lẵng,bộ ngực mời gọi của nàng nhân viên Viettel mà thầm nuốt nước bọt..

-“Hihi..không có vấn đề gì lớn đâu ạ…giây cáp hơi lõng lẻo thôi…cháu đã chỉnh lại …chú thử đi ạ…

-“Ừm..ừm..được được…”Đức Quang nghe lời kết nối vào mạng…

-“Haha..được rồi…cô giỏi thế…làm Viettel được bao lâu rồi sao giỏi thế…mấy ngườii khác tay nghề không được như cô đâu…” Đức Quang ‘nịnh’…

-“Hihi Chú quá khen cháu rồi…cháu chỉ vừa mới bắt đầu tuần rồi thôi ạ”…Thu Hà ‘khiêm tốn’…

-Úi giời ôi..thế à…này nhé…Chú thấy cô khá lắm…có muốn làm việc cho Tỉnh ủy không?..chà chà…cái phòng kỷ thuật của Tỉnh…Aizzz..Quang lắc đầu lộ vẻ vô cùng ‘bất mản’…

-“hihi..không dám phiền chú ạ..” Thu Hà ‘ngại ngùng’…

-“Phiền cái gì chứ..aiz…nầy nhé…cô về suy nghỉ đi..nếu thấy thích..cô biết nhà tôi rồi đấy…tôi sẻ nói giúp..aiz..nhân tài không thể lãng phí được…”Đức Quang ‘đạo mạo’ nghiêm giọng nói…lảo lấy lui làm tiến…con bé nầy sẻ suy nghỉ chính chắn sau đó sẻ trở lại..hắc hắc..bây giờ niềm nở quá không tốt…chỉ làm cho nó sợ…

-“Dạ vâng…” Thu Hà ‘cúi đầu nhu mì nhỏ giọng đáp…khoé miệng có nụ cười trào phúng khó hiểu…

Thu Hà vừa rời đi không lâu…chuông di động của Lý Đức Quang vang lên..lảo đưa tay bắt máy..nét mắt kính cẩn…

-“Lý bộ trưỡng…là tôi đây…xin hỏi ngài có chỉ thị gì ạ?”

-Haha…Đức Quang…dạo nầy khỏe chứ? Khi nào ra Hà nội vậy…đã lâu không gặp ông…ừm nè…có chuyện nhờ ông…Gia Thành của tôi không biết tại sao lại có hứng thú vào Nam xuống Cần Thơ ..haha..vậy cũng được…có ông ở đó tôi cũng an tâm…

-Lý Bộ trưởng..ông quá khách sáo rồi…xin hỏi cậu Gia Thành được điều vào vị trí nào vậy?nếu biết được sẻ tiện việc sắp xếp…

-Ừm..nói cũng đúng..nó sẻ bắt đầu từ Phó Chủ tịch huyện nào đó…chưa xác định được..chờ nay mai thôi…ừm thôi không nói nửa…có ông là tôi yên tâm rồi…lảo Quang…yên chí đi…việc của ông tôi sẻ để ý..vậy đi…

Lại Đức Quang cãm động đến rơi nước mắt….cái lảo chờ chính là câu nói nầy…

***

Một chiếc xe Toyota Innova đang đậu trước khu chung cư cao cấp Cadif Phường Hưng Phú Cái răng…trong xe có 6 người ..toàn là thanh niên trẻ… Cả bọn đang chăm chú nhìn chiếc Mercedes Benz S500 Cabriolet của Thọ đậu cách đó không xa…

-Nhớ kỷ nha tụi bây…đập gảy chân trái…đánh gãy tay phải của hắn…không được sai trái…Tuân..mầy phải nhớ làm cho ra vẻ đàn anh đó…Hưỡng ‘tắc kè’ dặn dò…

-Mầy hay tao la ‘Đức ca mình chạy’?…Hưỡng nhìn Vỏ hỏi…còn nữa…tất cả phải trùm kín mặt mới được hỏi…

-“Tao…tao lớn tiếng hơn mầy…” Vỏ hăm hỡ…

-“Nè..tao lập lại một lần từng bước một…nhớ kỷ không được sai trái…Khi thấy thằng đó…Lộc mầy nổ máy xe sẳn…5 thằng mình … trùm kín mặt…thằng Lộc chạy xe tới trước khi thằng đó mở cửa xe nó …5 thằng mình nhào xuống…tao với thằng tắc kè lo cái chân,Minh..mày và thằng Long lo cái tay…nhớ nha..không được đập trên đầu…thằng Tuân mầy nện sau cùng thêm vài cái…sau đó tao kều ‘Đức ca’ chạy…chúng ta cùng lên xe…zọt…ừm..thằng Lộc mầy che bản số chưa mậy?” Hưỡng tắc kè ‘chỉ đạo’…

-Che?che làm cái đéo gì..bãn số dõm mà…hắc hắc…

-Tốt…bây giờ ngồi chờ…

“-Rủi nó sung sức đụ má nhỏ nó hoài…tụi mình cũng chờ hoài sao?” Tuân nhăn nhó…

-“Bây giờ là 10 giờ..11 giờ không thấy…mình về…chờ khi khác…” Hưỡng tắc kè nhìn đồng hồ đáp…

“-Thiên linh linh địa linh linh…xui khiến thằng đó xuất hiện coi…cúng con gà…hắc hắc…làm xong lên thành phố chơi vài bửa tụi bây…” Lộc…hăm hở nói..

“-đúng..đúng…ba bữa là ít…chơi cho đã”…Long hưỡng ứng…cả bọn nhao nhao…

-“Tụi mầy đi..tao không đi..” Hưỡng lắc đầu…

-“Tao cũng không đi…” Vỏ cũng lắc đầu…

-“Không chứ hả hai thằng bây…đụ má ..sợ hai thằng bây luôn…đừng nói với tao là cả hai thằng mầy đều mê bà Trúc đó nhe..hắc hắc hắc…

-“Đụ má…nói bậy gì đây mầy..hắc hắc” Hưởng liếc Vỏ cười mắng…

-“Tụi tao biết hết á mầy…phê thiệt…hai thằng bây có dịp ‘song long hí phụng’ “…Lộc tỏ vẻ hâm mộ…

-“Đụ má..mầy rình?” Võ la lên…coi như gián tiếp thừa nhận nó và Hưỡng tắc kè chơi trò ‘song long hí phụng’ với Trúc…

-“Rình?cần như vậy sao? Tối hôm kia tao thấy bả với hai thằng bây ở ngoài vườn sau..hắc hắc thằng Hưởng doggy thằng Vỏ nắc miệng…đụ má phê quá là phê…ậy..không phải rình nha mậy…dưới trời đầy trăng sao…là giửa thiên nhiên á mầy..hắc hắc.”Lộc cười khả ố…

Trong lúc nầy…Thọ hì hục cày bừa trên thửa ruộng của ông già hắn …hai tay Liễu cặp ngay cổ,hai chân quấu vòng eo của Thọ hổ trợ…không biết có thật sự là sướng hay không nhưng nghe tiếng rên siết của Liễu cũng đã thấy ‘phê’ rồi…

Thọ vừa nắc vừa tưỡng tượng đến Tú Nhi, đến Đồng Giao,Thụy Vủ…hình ảnh của đám mỷ nử lần lượt xuất hiện trong đầu gả…Thọ vừa nắc vừa oán giận…hắn không nuốt được cục tức nầy…mất toi 300 triệu…một cọng lông của thằng kia cũng không nhổ được…

-Ahhh..cuối cùng Thọ bắn….hắn nằm vật ra…mắt nhìn lên trần nhà…

-“Hôm nay sao mạnh vậy?” không ngờ đó nha…Liểu vừa lấy khăn giấy chùi lồn vừa cười hỏi…

-Hắc hắc..cái gói em đưa thiệt tốt…mai mốt mua nhiều một chút…ổng có xài hong?

-“Sao lại không?của ổng mua đó…ổng đưa tiền em mua…cũng nhờ người ta thôi… mắc lắm…”Liểu phân bua…

-Không sao..anh đưa tiên em mua nhiều nhiều một chút…ừm thôi anh đi đây..chiều mai anh tới nửa…

-“Nhớ đó nha… là anh nói đó….” Liểu mừng rở…

Thọ vừa đi về hướng xe mình vừa đi vừa gọi điện cho Túc…hắn đã gọi mấy lần nhưng thằng khốn nầy vẩn không trả lời…Đụ má…cầm 300 triệu đi chơi thì có…nói cái gì đi trốn…không dể đâu…cho mầy đi chơi cho đã đi…khi nào về thì chém thằng kia cho tao…còn nếu không ói tiền ra đây….Thọ hầm hừ…đưa tay mở cửa xe…ngay lúc nầy một chiếc xe trờ tới…cữa xe hai bên mở ra,một tốp ngưởi bịt mặt nhãy xuống…tay cầm gậy đánh bóng chày xấn tới về phía hắn…

Linh tính chuyện chẵng lành…Thọ cả kinh…quay người chạy…tiếc là không lẹ bằng người ta…

‘Rắc’…tiếng xương gãy nghe rất gìòn và rất rợn người…chân phải đau nhói lên…Thọ ngả xuống…

‘Rắc’…lại tiếng xương gãy vang lên…tay trái cũng bị đập gãy…Thọ gần như mất tri giác…

‘Đức ca chạy…CA tới…’chỉ nghe được câu nầy…hắn liền hôn mê bất tỉnh…

Chiếc xe cùng bọn người mất hút…sự việc không quá 3 phút…nhanh như chớp…

CA cũng đến thật là nhanh…đội trưởng Thắng chưa đến 10 phút đả có mặt tái hiện trường…có điều quái lạ là người đồng đội sau khi quan sát vết thương tỉ mỉ…nhìn Thắng …nét mặt thoáng ý cười gật đầu…

Trường Đảng…

-“Bắt đầu trưa thứ Sáu…chúng ta khởi hành…đến địa điễm..chúng ta căng lều trại..sau đó sinh hoạt tập thể chiều Chủ Nhật nhổ trại…”Đồng Giao cao giọng nói….

-“Tất cả các tiết mục…đàn ca…tất cả mọi trò chơi….nói tóm lại sẻ rất náo nhiệt…”Thanh Nhả nói thêm…

-“Tốt..không náo nhiệt…tôi bắt cô đền..hahaha” Chỉ có Đức mới có cái gan trêu chọc mỷ nử giãng viên nầy…

”-Vô duyên”…Thanh Nhã ‘gừm’…

Ngay lúc nầy di động trong túi rung lên…Đức nhìn trên màn hình thấy có hàng tin nhắn: “mai nầy muốn chống nạng cũng không được”…

Ngay lúc nầy Thu Tâm gọi tới…

-Xong rồi sao?nếu vậy hiệu xuất làm việc thật cao ha…

-“Bây giờ mới biết sao?cho cậu nghe cái nầy …tôi vừa mới ghi âm được…nghe xong lên lương ha…hihi”Thu tâm đùa…

-Nghe cái gì?

-Chờ chút…nè…

“-Lý Bộ trưởng..ông quá khách sáo rồi…xin hỏi cậu Gia Thành được điều vào vị trí nào vậy?nếu biết được sẻ tiện việc sắp xếp…

-Ừm..nói cũng đúng..nó sẻ bắt đầu từ Phó Chủ tịch huyện nào đó…chưa xác định được..chờ nay mai thôi…ừm thôi không nói nửa…có ông là tôi yên tâm rồi…lảo Quang…yên chí đi…việc của ông tôi sẻ để ý..vậy đi…”

-“Hihihi…sao hả?Chuẫn bị đi lảo bản…hihi” Thu Tâm ‘đổ dầu vô lửa’

-“Muốn ngồi trên đầu tao…” Chiêu nầy hay thiệt…