Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Phần 150 : Lão Hồ Ly.

-“Nguyển Học Chính là lảnh đạo của Trại trạm giam..Hắn nói hắn đọc thấy báo cáo một ngày sau khi tên Kiri vượt thoát…Nghe thì không hợp lý nhưng không thể bắt bẻ hắn được…” Mai Thảo vừa rót rượu cho hắn vừa nói..Bên cạnh là Xuân Mai…Người rót rượu,người gắp thức ăn bỏ vào chén..Hầu hạ hắn như ông hoàng…Cả hai hình như đã bàn trước…đều mặc quần short khoe đùi thon..áo vải mùng mỏng tanh..bên trong không có áo ngực…Cặp vú ẩn hiện…nhìn thôi cũng đủ sặc máu mủi…Cho nên cặc trong quần Đức Chủ tịch đang độn lên một cục…Đã như vậy Mai Thảo vừa nói vừa lấy tay đặt lên đùi hắn…

Chiều hôm nay…Đức đến nơi cư ngụ của Mai Thảo…cùng với Xuân Mai..Trước là bàn chuyện…sau đó là ăn cơm…Và dỉ nhiên tối nay hai nàng phải hầu đụ hắn rồi…Đừng nhìn Mai Thảo,Xuân Mai mà lầm..cả hai đều nấu ăn rất ngon…Thuộc loại phụ nử Ngoài xả hội xuất sắc….Trên giường hết xẩy…Xuống bếp hết chổ chê…

-“Nếu suy nghỉ cặn kẻ..Người có động lực muốn loại trừ anh là người họ Thái…Điển hình là Thái Kiêm và Thái Hửu Cơ…Thú oán đều rất là sâu nặng…Anh phỏng tay trên của cả hai anh em họ…Đây là động cơ muốn trừ khử anh…” Mai Thảo phân tích rất hợp lý…

-“Thái Hửu Cơ không có cái gan nầy…Thái Vân Cơ có ý đưa cành ô liu hình như mục đích muốn cho anh biết là nàng ta hai anh em Thái Kiêm và Hửu Cơ là không cùng đường…” Đức trầm ngâm..nhớ lại thái độ thân thiện của Thái Vân Cơ…

-“Như vậy người duy nhất có động cơ muốn anh biến mất khỏi thế gian là Thái Kiêm Cơ…Lần nầy thất bại …chắc chắn hắn sẻ không bỏ qua…Không biết khi nào hắn ra tay…Lúc nào anh cũng trong tinh trạng nguy hiểm…Anh phải tuyệt đối cẩn thận mới được” Xuân Mai lo ngại…’Minh thương dể đở..ám tiển khó phòng…’ Địch nhân ở trong tối ..hắn ở ngoài sáng…

-Hắc hắc..Em nghỉ anh là cừu non à? Chờ hắn làm thịt? Anh không ngu vậy đâu…

-“Anh muốn ra tay trước không phải là không được nhưng…Nhưng hắn là Đại tá…Nếu hắn xảy ra chuyện sẻ dẩn đến nhiều chuyện điều tra quy mô…Rất rắc rối cho mình” Mai Thảo nhắc nhở…

-Anh hiểu em muốn nói gì…Yên chí đi…Anh biết phải làm sao mà…Ừm…Khoan nói chuyện nầy…Sao không nghe em đề cập vợ của Thái Kiêm Cơ vậy?

-“Chuyện gì?Không phải có hứng thú với người ta chứ?” Xuân Mai xụ mặt…

-Ha ha..Em nghỉ tới đâu rồi…Anh nhớ có lần nghe được từ miệng của La Định Quốc…Hình như Thái Kiêm Cơ ly dị với vợ hắn rồi…Nếu đúng thì mình có thể khai thác từ người nầy..Có hiểu không?

-Không dể đâu…

-Không thử làm sao biết được…Hắn ly dị với vợ.Có nghỉa là giửa hai người họ có rạn nứt…Ha Ha..anh sẻ tìm cô ta…Thôi..nói chuyện khác đi…

-“Hi hi…Coi chừng bị hớp hồn đó nha..” Mai Thảo lườm….Uống vài ly rượu đỏ..Hai má nàng hồng….nhìn thật dể thương…

-“Có hai em ở đây…hi hi…Ai hớp hồn anh được” Đức nịnh…Tay trái ôm Mai Thảo ,tay phải ôm Xuân Mai.. kéo vào lòng…Tay trái tay phải đều bận rộn xâm lấn những nơi nhạy cãm …

-Xuân Mai…Tao lên trước..hi hi…Bị bàn tay hắn trêu chọc…Mai Thảo động tình..Nàng cởi nút quần..kéo xuống..cả quần short và quần lót được kéo quá đùi và tuột hẳn ra ngoài..Phần dưới của nàng hiển lộ..Cặp mông căng tròn trịa trắng ngần…Chùm lông đen mượt mà …Hùng hổ đẩy hắn nằm ngửa ra…Ngồi trên ngực …Kẹp đầu hắn giửa hai đùi…áp bướm ngay miệng hắn…

Trong đám chị em thuộc hạ của Nancy…Mai Thảo và Xuân Mai là bạo nhất..Thích là làm..không ngượng ngùng..Nhất là Mai Thảo…Nàng nghỉ…Thời đại thế kỷ 21 nầy nam nử bình đảng…Chuyện nam trên nử dưới ,nam chủ động ,nử chìu theo…Là chuyện xưa như trái đất… Đàn ông thích ngồi lên ngực … dí ‘Củ’ vào miệng đàn bà vậy thì nàng dí bướm vào miệng hắn cũng là chuyện bình thường…

Nhưng nàng không ngồi lên ngực một cách bình thường…Mà ngồi ngược…cặp mông trắng nỏn bao phủ lấy đầu hắn…sàng qua sàng lại…Dí sát bướm vào miệng …Chủ tịch Đức …Hai tay bóp mông ..lưởi ngóai vào khe thịt…quậy tưng bừng cái mồng đốc..Dâm thủy trong người Mai Thảo không ngừng rỉ ra…Chịu hết nổi…Nàng cuối xuống…gục trên mình hắn…kéo cặc ra ..Con cặc tổ chà bá ..mất hút trong miệng nàng…

Xuân Mai ngây ngốc nhìn…’Trong cuộc’ có cãm giác khác…’Ngoài cuộc’ có cãm giác khác…Hai lần trước…Trong bóng tối…Hắn lần lượt dập từng người…nhưng nàng không thấy gì hết..Đây là lần đầu…đèn sáng choang…Nàng thấy hai người làm tình…Mặc dù lúc chiều đã cùng hắn làm một trận…Nhưng bây giờ cũng không kìm chế được… Người nàng nóng hừng hực…Phía dưới đã bắt đầu rỉ nước…Trong lúc con cặc hắn mất hút trong miệng Mai Thảo…Nàng tới gần…cúi xuống…Nhập cuộc..Bắt đầu liếm từ đùi rồi lần lần lên đến bìu dái hắn…Cuối cùng là hai cái miệng thơm tho thay phiên nhau săn sóc tận tinh con cặc của Đức Chủ tịch…

-“Wow….quá đã..” Lần đầu cặc được hai cái miệng thơm tho săn sóc cùng một lúc…Đức rên rỉ…Nghỉ thầm mai mốt phải huấn luyện những người khác mới được…

-“Sao hả..Có thích không?” Để Xuân Mai một mình tiếp tục …Quay người… Miêng kề bên tai hắn..Mai Thảo rù rì…

-Dỉ nhiên rồi..Trên cả tuyệt vời…

-Hi hi…So với Thu Tâm và Phương Anh…Thu Hà thì sao?

-“Ha ha..Cái nầy..Cái nầy..” Đức khổ sở..không biết nói sao…

-“Hi hi..Mi thiệt..Đừng chọc ảnh mà..” Xuân Mai ‘cứu bồ’…

-“Nghe Xuân Mai nói chưa..anh phải trừng trị em mới được…” Đức ‘tức giận’…ngồi lên…lật sấp Mai Thảo…kê cặc ngay giửa hai mông nàng…tìm cửa động đút vào…một phát lút cán…rồi dập tới tấp…Nàng sàng mông qua lại phối họp…Xuân Mai không chịu thiệt thòi…đứng lên…choàng hai chân qua người Mai Thảo…đưa bướm trước mặt..Cầm đầu tóc hắn áp vào…Cứ thế cả ba người quần thảo cho đến gần sáng…

-Chủ Tịch Đức..Xin Chào…

-Chủ Tịch…Buổi sáng tốt lành…

Ha ha…Xin chào…Chị Tuyết Hoa…

-“Chủ Tịch Dức..Anh vẩn nhớ tên tôi?” Tuyết Hoa mừng rở khi hắn gọi tên mình…Ngay hôm qua..Lúc hắn nhậm chức..Chánh văn Phòng Bân chỉ giới thiệu có một lần…Rất nhiều người..Vậy mà hắn nhớ tên mình…Tuyết Hoa thầm mừng…

-Nhớ chứ..Ha ha..Sao lại không..Phó Chánh văn Phòng Tuyết Hoa đây mà…

Tuy đêm qua bị hai ‘hồ ly tinh’ hiệp lực cùng hắn đại chiến mấy tiếng đồng hồ nhưng sáng nay Đức Chủ tịch vẩn rất tỉnh táo…Chưa 8 giờ đã xuất hiện…Nhiều công chức,cán bộ gặp hắn đều mở miệng chào..Chủ tịch Đức vui vẻ chào đáp trả rất là vui vẻ thân thiện… Trong đó có Tuyết Hoa…

-“Chủ Tịch Đức..Anh thật là có trí nhớ tốt..Ừm..quên nửa..Tôi và Lệ Quyên là bạn…Lúc còn đi học…” Hoa cười…Lấy Quyên làm tấm binh phong…tìm cách làm thân…Hoa nghỉ mình không thua Quyên..Đủ sức hấp dẩn …

-“Ha ha..Thì ra cũng là quen biết…” Đức Chủ tịch đẩy đưa xả giao…cười cười ..gật đầu chào rồi đi vào văn phòng ..Không dám nấn ná thêm nửa…Tuyết Hoa Phó chánh văn phòng nầy cũng không thua kém Quyên đâu à…Nếu không nghiêm túc..chỉ sợ xãy ra chuyện…

Tuyết Hoa thầm hài lòng….từ sáng giờ nàng chỉ chờ giây phút nầy… chào hỏi có vẻ binh thường nhưng đối với nàng là một bước quan trọng…Hắn biết nàng là bạn của Quyên thì được rồi…Bạn của bạn thì cũng là bạn mà…Từ từ..không gấp..Hoa mĩm cười..tin tưởng…quay người bước đi về chổ làm việc của mình…

-Ngọc Thi…Chị vào văn phòng tôi một chút..ừm..Cho tôi ly cà phê..làm ơn…

Một tiếng ‘Ừm.’ nhỏ..Ngọc Thi đi pha cà phê mà trong lòng hậm hực…Nàng cãm thấy Phó Chánh văn Phòng Tuyết Hoa không nên nết chút nào..Thì ra từ sáng đến giờ lượn qua lượn lại là muốn thả thính lảnh đạo mình…

Đức vừa mới ngồi xuống chưa nóng đít thì chuông di động kêu vang…Dỉ nhiên là không dám chậm trể rồi…Là Gia Kỳ đó…Nhưng khi vừa bắt máy…Chưa kịp nói hai tiếng ‘a lô’ … đã bị ‘ la rầy…Nguyên do là tuy căn dặn Mai Thảo,Xuân Mai không được kinh động đến Nancy…Nhưng lại quên Phương Linh à bạn của Tú Nhi ….Vì vậy bây giờ cả đám người đẹp của hắn ở Cần Thơ biết hết rồi…Tuy hắn không sao nhưng đa số đều đứng ngồi không yên…Nhất là Gia Kỳ…Thấy hắn không gọi…một bụng tức giận…

-Rúc cục anh có coi em là bạn gái không vậy?Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho em biết?…

-“Hi Hi..Là chuyện nhỏ thôi mà…Sorry cưng…Anh không sao ..Tại vì bận quá nên không có thì giờ gọi cho ai hết…” Nghe giọng nói đầy mùi thuốc nổ …Biết Người đẹp đang là một lò lửa Đức Chủ tịch đành phải dùng chiêu ‘bận bịu’ để nàng hạ nhiệt…

-“Anh thiệt là không sao chứ?” Nghe hắn gọi mình ‘cưng’…Trong lòng cãm thấy ngọt ngào…Ngọn lửa trong bụng đang hừng hực như hỏa diệm sơn…bị ‘Quạt Ba Tiêu’ quạt qua một cái..Tắt ngúm…

-Dỉ nhiên là không sao rồi…Còn đẹp trai hơn trước nhiêu..Ha ha…

-“ Cái miệng tía lia…Không biết có thật không…Chiều nay em xuống Cao Lảnh” Gia Kỳ quyết định xuống ‘ kiểm tra’…Thật ra nàng biết hắn không sao nhưng có Ngọc Lan bên cạnh hắn…Trong lòng có chút ganh tỵ…

-“Em xuống đây? Ừm…Anh ở khách sạn S.M …Khi gần tới..Gọi cho anh…Bây giờ anh phải đi họp..Bye cưng… Nói xong cúp máy…Ngẩn đầu lên thấy Ngọc Thi đang nhìn..trên tay nàng cầm ly cà phê… Nghe hắn tình tự trên điện thoại…Lời lẻ nhột nhạt…Nét mặt nàng ửng hồng…Có chút ngượng ngùng…

-Cà phê của anh..

-Ừm..Cám ơn…Hôm nay có lịch trình gì không?

-“Không có…Nhưng Chủ Tịch xả Vỉnh Thạnh vừa gọi điện…Nói muốn đến gặp anh dể báo cáo công tác…” Nói đến đây Thi ngập ngừng… Xả Vỉnh Thạnh thuộc huyện Lấp Vò… Chủ Tịch xả Vỉnh Thạnh muốn gặp hắn báo cáo công tác với Chủ tịch huyện mới đến là chuyện bình thường…Nhưng nàng e ngại hắn nghỉ nàng có lòng riêng… Vì Chủ Tịch xả Vỉnh Thạnh là bạn thân của cha nàng hơn nửa đối với gia đình nàng có ân tình rất lớn…

-Sao ngập ngừng vậy…Muốn nói gì thì nói đi…

-“Nhà tôi ở xả Vỉnh Thạnh…Chủ tịch xả Huỳnh văn Kiển là bạn thân của ba tôi..” Ngọc Thi nói..nàng hy vọng hắn sẻ không hiểu lầm…Vì nàng mà Huỳnh văn Kiển tới gặp hắn để báo cáo công tác…

-“Ha ha…Không cần phải nhạy cảm như vậy…Cứ làm theo nguyên tắc là được… Ừm..Nói với ông ta…Tôi chờ…” Đức phát tay…Trong lòng cười lạnh…Thông thường thì các lảnh đạo của cã xả ,và các lảnh đạo của các phòng ban trực thuộc huyện phải đến gặp Tân Chủ Tịch huyện báo cáo công tác để lảnh đạo nắm được tình hình…Hôm nay không có bóng ma nào ngoại trừ Chủ Tịch xả Vỉnh Thạnh…Là người có quan hệ thân thiết với gia đình của Ngọc Thi..Hèn chi nàng không muốn hắn hiểu lầm vì vậy mà Chủ tịch xả Vỉnh Thạnh muốn cho hắn mặt mủi…

-“Vậy được…Để tôi gọi điện”..Nàng quay lưng bước ra…

-“Khoan đã…Không gấp…Ngồi xuống …Tôi muốn nói chuyện với chị một chút…” Đức nghiêm nghị..

-“Chuyện gì?” Thi sửng sốt…

-Hay là tôi an bày chị trở về Cần Thơ nha…

-“Sao anh lại nói vậy? Có phải tôi làm không tốt?” Ngọc Thi run giọng…

-Tôi có cãm giác chị không thích công việc Thư ký nầy …Nếu là như vậy..Tôi sẻ an bày chị trở về Cần Thơ…Không sao hết…Nói thật nha….Tôi cần Thư ký lúc nào cũng sát cánh với tôi ..chị là phụ nử…Trai đơn gái chiếc…Nhiều lúc Tôi cũng thấy thật bất tiện cho chị…Ha ha..Hơn nửa…để anh Đương một mình …Tôi thật không đúng…

-“Không…không phải…Tôi không nghỉ như vậy…Anh hiểu lầm rồi” Ngọc Thi đinh chánh…Nàng không phải ngại chuyện trai đơn gái chiếc mà chỉ sợ sa ngả…Còn chuyện Đương ở bên nàng hay không…Đâu có khác biệt gì…

-“Tôi nói vậy thôi..Khi nào chị không muôn làm..Cứ nói cho tôi biết…Thôi được..Chị ra ngoài gọi điện đi…Còn nửa…Gọi cho Chánh văn Phòng Bân… tôi muốn gặp ông ta”

Đức mĩm cười…Giử vẻ mặt binh thản…Hắn cũng có khổ tâm…Bản tánh trời sanh thích làm gian phu…Thấy đàn bà đẹp có chồng liền nổi lòng hưu dạ vượn…Không phải hắn không có suy nghỉ nhưng khi thấy cái lồn thơm trước mặt thì con cặc suy nghỉ chứ không phải cái đầu suy nghỉ…Khó mà tự kiểm soát..Triều không trách hắn nhưng không có nghỉa là Đương cũng nhắm mắt làm ngơ…Cho nên hỏi ý Ngọc Thi..Nếu không thích làm Thư Ký thì hắn sẻ đưa nàng về Cần Thơ để có an bày khác…

Đức cũng không ngờ là Ngọc Thi cũng đang đấu tranh mãnh liệt trong tư tưởng…Nàng không muốn phản bội chồng…Nhưng nàng cũng không thể sống suốt đời như vậy…Là con người..ai cũng có nhu cầu…Những đêm dài thật khó chịu…Nàng cũng không biết tại sao lại có cãm tinh với hắn..Nhiều lúc nàng nghỉ..Có phải vì hắn đã ra tay tương trợ trong lúc gia đinh nàng lâm cảnh khốn cùng rồi từ đó sanh tình?

-“Vậy tôi ra ngoài..” Ngọc Thi quay người..Đi ra ngoài gọi điện…Nàng vừa đi ra…Di động hắn reo lên…Là Phương Linh gọi tới…Hắn liền bắt máy…

-Ha ha…Đúng là thần giao cách cãm nha..anh vừa nghỉ tới em…Có rảnh không..Trưa nay ra mình ngoài ăn trưa…

-“Chiều mai…Tới nhà em ăn cơm…được không?” Giọng Phương Linh lí nhí…

-Muốn còn không được…Hi hi..Ừm..mấy giờ? Anh không biết nhà…Cho anh địa chỉ đi…Mấy giờ?Hay là đi ăn cơm trưa với anh lúc đó cho anh biết luôn..Nà…Từ lúc ở Hà Tỉnh về..Chưa gặp em…

Phương Linh lòng nở hoa…Nàng thích nhất là nghe câu nầy…Chứng tỏ hắn cũng nhớ nàng…

-“Vậy…12h tới trước cửa đài Truyền hình Đồng Tháp đón em…” Phương Linh lí nhí…

-“Hi hi..Vậy được..Bye cưng…” Cúp máy…Nghỉ đến trưa nay…Nhớ từ trước Tết đến giờ chưa gặp nàng…Cặc trong quần ngóc đầu…

Chủ Tịch xả Vỉnh Thạnh Huỳnh văn Kiển năm nay 53 tuổi..Là một người chinh trực…không xiểm nịnh…Chính vì vậy mà việc thăng tiến rất chậm…Nhưng không vì vậy mà thay đổi tinh tình..Bởi vậy dân trong xả cho lảo cái biệt hiệu là ‘Kiển gàn…’

Chỉ là danh hiệu thôi nhưng đại đa số người dân trong xả Vỉnh Thạnh đối với Kiển gàn rất là kính trọng…Thời buổi nầy..người như lảo ..Có thể ví như loài Khủng Long đã bị tuyệt chủng…Hôm nay KIển theo đúng lể tiết…đến báo cáo công tác với Tân Chủ Tịch Huyện…Lảo đã từng nghe nói là vị Chủ Tịch huyện nầy rất trẻ…’Trên’ đưa xuống để ‘mạ vàng’ một thời gian..Sau đó thăng chức chuyển đi chổ khác…Chuyện nầy không phải là chưa từng thấy qua…Đây không phải là vấn đề lảo quan tâm…Lảo chỉ làm bổn phận của mình…đến đây báo cáo tình hình của xả Vỉnh Thạnh..vậy thôi…Còn chuyện làm được cái gì cho xả…Kiển không hi vọng..Cũng như mấy Chủ tịch huyện trước…hốt bạc thăng quan là chủ yếu…

-“Chủ Tịch Kiển của xả Vịnh Thạnh phải không?Ha ha…Tôi là Trần Đức…Chào ông…” Đức đưa tay bắt…vô cùng binh dị..thân thiết…Khiến Kiển sửng sốt…Chủ Tịch Huyện ra tận cửa đón..bắt tay…khiến lảo ‘Thụ sủng nhược kinh’…Mấy vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm rất là quan liêu…dù không bận cũng để lảo chờ dài cổ …rồi tiếp kiến lảo…Bắt tay? Quên đi…Một cái gật đàu coi như chào hỏi cũng vinh hạnh lắm rồi…

-“Chủ tịch huyện …xin chào..tôi là Huỳnh văn Kiển của xả Vỉnh Thạnh…Hôm nay đến đây xin được báo cáo công tác với lảnh đạo” Kiển nghiêng người…tỏ vẻ kinh trọng..Không vì tỏ ra nhiều tuổi hơn mà khinh thường …

-“Chị Thi..rót trà…Chủ tịch Kiển..Xin mời..” Đức đưa tay nép người qua một bên..nhường đường để Kiển bước vào…Hai người phân ngôi chủ khách…Hắn ngồi sau bàn làm việc..Kiển ngồi đối diện..Lảo bắt đầu có chút câu nệ rồi..Lần đầu tiên được mời ngồi đối diện với lảnh đạo…Mấy vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm..mổi lần Kiển đến..đều là đứng mà báo cáo…tối đa là 5 phút..đừng nói chi là ngồi ,mời trà…

Ngọc Thi mang vào hai tách trà…để lên bàn…Xong…nàng kéo ghế …Đặt laptop trên đùi… sẳn sàng ghi chép…

-Chủ tịch Kiển…Trong nhà ông thứ mấy?Thay vì cứ gọi Chủ tịch Kiển hoài hay là nếu có thể gọi là Bác Hai hoặc Bắc Năm đi nha…

-“Chủ Tịch huyện..Như vậy đâu có được…” Kiển sửng sốt…

-Ha ha..Chỉ là một tiếng gọi thôi mà…

-“Chú Kiển là thứ Ba trong nhà..” Ngọc Thi đáp thay ..Nàng biết Kiển ngại ngùng…

-“Ha ha..Vậy thì gọi là Chú Ba vậy…Chú Năm..mời uống trà cho thấm giọng trước…” Đức cầm ly trà lên…Kiển hoảng hốt..cầm ly lên.Trong lòng cãm động không thôi…Làm được việc hay không thì chưa biết nhưng nhân cách và thái độ khiến lảo rất có cãm tình…

-“Chú Ba..Công việc trong xả thế bào..Có khó khăn gì chú cứ nói…Huyện giúp đở được sẻ cố gắng hết sức…” Đến lúc bàn về công tác..Đức nghiêm túc..Ngọc Thi bắt đầu công việc thư ký…

-“Aiz..Cũng như nhiều năm trước đó thôi… Hoạt động sản xuất, kinh doanh của các doanh nghiệp trong xả vẫn trong điều kiện khó khăn..thiếu vốn đầu tư nên không khá lắm…Chủ tịch huyện…Tui có mấy lời nầy ..nghe có thể là chói tai nhưng đều là lời thật…không phải vì muốn đã kích ai…” Kiển phân bua… lắc đầu…bất đắc dỉ….

-“Không cần phải lựa lời..Nghỉ sao cứ nói vậy là được…” Đức khuyến khích..Đây là những lời hắn muốn nghe…

-“Lảnh đạo đã nói như vậy..tôi không khách sáo rào đón làm chi nửa…Nhiều chuyện lắm…Chổ đáng xài tiền lại không xài..Chổ không đáng xài thì hoang phí…Mổi lần sai lầm thì nói rút kinh nghiệm…Mà không biết là rút bao nhiêu lần…Sai lầm nầy chồng lên sai làm khác..Chẳng hạn như….” Kiển nói sùi bọt mép…Ngọc Thi ghi chú không ngừng trên laptop…Mặt Chủ tịch Đức càng lúc càng ngưng trọng…’Bức tranh’ không đẹp chút nào..Nếu không muốn nói là ảm đạm…

-Chú Ba..hay là như vầy..Ngày mai tôi xuống xả Vỉnh Thạnh tham quan một chuyến…

-“Vậy thì tốt quá…Để tôi về thông báo mọi người chuẩn bj một chút..” Kiển cuốn quýt…Lảnh đạo huyện đến xả thị sát…Tiếp đón không thể sơ xài được..

-“Ậy..không nên…Cứ như một ngày binh thường là được..” Đức nghiêm túc lắc đầu…

… Kiển không biết phải nói gì…Lảo nhìn ra vị Chủ Tịch huyện nầy không phải làm bộ làm tịch..đạo đức giả…

-Vậy được…Chủ Tịch ..Ngày mai ..gặp…Tôi xin phép…

-“Chú Ba..Ngày mai gặp..” Đức tiển Kiển ra tận cửa…Ngọc Thi theo sau…Kiển vừa khuất bóng..Chánh văn Phòng bước tới…

-“Chủ Tịch ..Vừa rồi Tổng giám đốc của Công ty Hồng Ngọc có gởi thiệp” Bân đưa tấm thiệp …Đức cầm lấy….mở ra…một mùi thơm thoang thoảng…Tổng giám Đốc Giang Hồng Ngọc với thận phận thương nhân mời hắn dùng cơm trưa…Ngày mai..12 giờ…

-“Chị gọi cho Tổng Giám đốc của Hồng Ngọc nói với cô ta ngày mai 13h 30 nếu được..Tôi sẻ tới…Còn nếu không..Thì một ngày khác…” Đức đưa thiệp mời cho Ngọc Thi..dặn dò…

-“Được..Tôi làm ngay,,” Ngọc Thi cầm tấm thiệp….Đi dến góc phòng… Lấy di động ra gọi…Khoảng 5 phút sau,nàng trở lại..gật đầu

-Tổng Giám Đốc Hồng Ngọc đồng ý ngày mai …Một giở rưởi trưa…

-“Tốt” Chủ tịch Đức mĩm cười quỷ dị…Ngày hôm qua họp…hôm nay mời cơm…Xem ra bọn họ liên lạc rất chặc chẻ…

-“Chủ tịch..Cậu gọi tôi…Không biết có gì căn dặn…” Đang nghỉ ngợi…Bị Chánh văn Phòng Bân cắt dòng tư tưởng…

–“Ha ha..À phải rồi..quên …Hai người đi với tôi đến phòng tài chánh…Tôi muốn tham quan một chút…Chào hỏi các công chức…”Hắn nói xong quay người đi trước…Chánh văn Phòng Bân sửng sốt…Aiz..Không xong rồi… Bân lo ngại…Lảo sợ người khác hiểu lầm lảo ‘viết sớ tâu’ nên Chủ tịch nầy mới ‘đột kích’ Phòng Tài chánh….Nếu quả thật như vậy thì thiệt là ‘oan ơi ông địa’…Đầu nghỉ nhưng ‘Đại lảo gia’ đã có lệnh..Lảo đành phải cùng Ngọc Thi bước theo…

Cách đó không xa..Cùng một tầng lầu…

-“Anh Cơ….Hắn định làm gì?Tui thấy lảo Bân và con Ngọc Thi cùng hắn xuống cầu thang …” Bên cửa sổ trong văn phòng của Thái Hửu Cơ..Nguyển Thông đang lắp ló rinh nhất cử nhất động bên văn phòng Chủ tịch huyện…Hắn’báo cáo’ nhưng Thái Hửu Cơ đang nói di động…Nghe Thông nói nhưng không trả lời…Chỉ thấy mặt hắn vô cùng hớn hở…

-Hắc hắc..kệ mẹ nó đi…Mụ Hồng Ngọc trưa mai ăn cơm với nó…Lúc đó coi như xong…

-“Thiệt vậy sao?Ha ha..Vậy là tin mừng…Coi nó làm phách được bao lâu…”Cơ và Thông hớn hở…Nhận lời mời của Giang Hồng Ngọc..Có nghỉ là mười phần hết 9..Sẻ sập bẩy…

Toàn khu làm việc của Ủy Ban,Hội đồng nhân dân,huyên ủy …Không tính lãnh đạo…Chỉ riêng công chức…Tổng cộng không dưới 100 người làm việc trong các phòng ban…Túi tiền đi liền núm ruột…Phòng tài chánh và Kế hoạch luôn được coi trọng hàng đầu nên số công chức làm việc tại đây đông hơn các phòng khác…Trưởng phòng Nguyển Nhật Hùng là em vợ Thái Hửu Cơ…Một Phó trưởng phòng là em của Nguyển Thông…Phó Trưởng Phòng khác Mai Quốc Dủng là cháu của Mai Văn Trường…Trong các Phòng ban khác cũng là tương tự như vậy…Vị trí Trưởng và Phó Trưởng Phòng nếu không là thân bằng quyến thuộc thì cũng là ‘gà ‘…của Thái Hửu Cơ.hoặc Mai Văn Trường,Nguyển Thông…Chính vì vậy khi nói Chủ tịch chỉ là thằng bù nhìn thôi …Thái Hửu Cơ không nói ngoa…Hắn có cơ sở để nói như vậy…Chủ tịch huyện thì sao chứ?Muốn công tác trôi chảy phải có người thi hành chỉ thị…Nhưng nếu trên bảo mà dưới không nghe thì sẻ khóc không ra nước mắt để rồi cuốn gói bỏ chạy…

Nếu đối thủ là ai khác…Cách tinh toán của Thái Hửu Cơ không sai…Nhưng hắn muốn đấu với Trần Đức…Thái Hửu Cơ đã chọn lầm người để đối đầu…Chủ Tịch Đức không ra bài theo lẻ thường…Ngay ngày đầu thấy thái độ của Thái Hửu Cơ và đồng bọn…Chủ Tịch Đức ‘nổ’ liền.. Hơn nửa Thái Hửu và Thái Kiêm là hai anh em…Hắn muốn chơi tới bến…Đó là lý do Sáng nay hắn muốn thị sát Phòng Tài Chánh và đầu tư…Tìm cách khai đao…Không thể chần chờ…

Lúc ba người đi vào phòng Tài chánh…Chỉ có vài người ngồi tại bàn làm việc..Hai người phụ nử vừa dủa móng tay vừa chuyện trò…Một nhóm bốn người khác..nam nử lẩn lộn đang cười đùa…Không giống như đang làm việc chút nào…Bây giờ là 11 giờ..Không phải giờ giải lao… Sự xuất hiện của ba người khiến bầu không khí đang náo nhiệt.. đột nhiên im bặt…

-“Chủ tịch huyện đến tham quan …Trưởng phòng của các người đâu rồi?” Bân hỏi..lảo hy vọng Hùng Trưởng phòng chưa ra ngoài ‘công tác’…

-“ Chú Bân…Hùng phòng Trường và Phó Trưởng Phòng Nhân hôm nay ra ngoài công tác..” Một nử công chức lúc nãy ngồi dủa móng tay lắm lét đáp…

-“Vậy Còn Phó Trưởng Phòng Dủng ?Anh ta đâu?” Chủ tịch huyện đứng bên cạnh…Nét mặt không vui…Bân không thể không hỏi…

-“Ha ha..ai hỏi tui vậy?Aiz…tối qua xỉn quá…Í…” Phó Trưởng Phòng Dủng bước vào…nghe có ai hỏi đến mình….cười hi hi ha ha đáp…nhưng bổng khựng lại…Hắn nhìn thấy Tân Chủ Tịch Huyện…Trong lòng hắn có chút kinh hải nhưng nghỉ mình là cháu của Chủ tịch Hội Đồng Nhân dân…Dủng tự tin…chuyện nhỏ…

-“Một mình anh xỉn thôi sao?Tui với anh anh Hùng cũng quắc cần câu…Nhưng mà đã thiệt…” Lại thêm một câu nói…Trưởng phòng Hùng Và Phó Trưởng phòng Nhân đi vào…Nhân vừa bước vào.nghe Dủng nói..liền hùa theo…Nhập hai câu lại với nhau…Ai cũng biết tối qua cả ba vị lảnh đạo đi nhậu say xỉn..Sáng nay 11 giờ mới đến trụ sở….Chuyện ra ngoài công tác chỉ là..láo toét….

-“Ah..Chánh văn Phòng Bân..Sao ông lại ở đây?” Biết đồng bọn lở lời…Làm như không biết và không thấy Chủ tịch huyện…Hùng nhìn Chánh văn phòng hỏi…

-“Trưởng Phòng Hùng…Đây là Tân Chủ tịch huyện…Hôm nay đến đây tham quan…” Chánh văn phòng Bân tức giận nhưng cố dằn…

-“Chủ tịch huyện…Hân hạnh..Hân hạnh…Xin lổi..Xin lổi..Hôm qua cậu đến nhậm chức…Tôi phải ra ngoài công tác” Hùng phân bua..,ra vẻ ái náy…

-“Ha ha..Không sao…Hôm nay có chút thì giờ…Tôi đến xem coi Phòng tài chánh,đầu tư công tác ra sao…” Chủ tịch Đức cười rất tươi nhưng lòng không cười…

-“Vậy thì còn gì bằng…Xin mời…Anh Nhân,anh Quốc..mời mọi người vào phòng họp..Chuẩn bị trình bày cho Đức Chủ Tịch “ Hùng miệng ngoài niềm nở…Trong lòng khinh thường…’biết con cặc gì mà đòi thị sát’…

Gần 15 người vào phòng họp …Dỉ nhiên là có cà phê,trà nước phục vụ lảnh đạo…Phó Trưởng Phòng Nhân phụ trách Mục Đầu tư trinh bày trước tiên…Đứng trước máy vi tính kết nối với máy chiếu hình (Projector)…Nhân đằng hắng vài cái…bắt đầu lên giọng…

-Kính thưa Chủ Tịch..Chánh văn Phòng…Các vị đồng nghiệp..Với sự lảnh đạo sáng suốt của…Lảnh đạo Tỉnh,Thành và Huyện ủy…

-“Ha ha…Ngắn gọn.trực tiếp được rồi..Nhảy qua những lời nầy đi” Đức cười..cắt lời…

-“Ừm..xin lổi..ha ha..Là thói quen thôi…” Bị cắt lời..Nhân giả lả.Có chút ngượng ngịu…Sau đó lấy lại phong độ trinh bày rất lưu loát…tình hình thu hút đầu tư vào những lĩnh vực huyện có lợi thế lớn như: công nghiệp, xây dựng, du lịch, thương mại – dịch vụ, chế biến nông thuỷ sản xuất khẩu…Hắn nói rất bài bản..mạch lạc…Thí dụ cụ thể điển hình…Chẳng hạn như Để nâng cao hiệu quả thu hút đầu tư, Lấp Vò đẩy mạnh triển khai nhiều giải pháp nhằm hoàn thiện môi trường đầu tư, tăng sức hấp dẫn đối với nhà đầu tư và luôn sát cánh đồng hành cùng cộng đồng doanh nghiệp hiện mục tiêu phát triển bền vững…

Nhân kết thúc trinh bày…Mọi người vổ tay tán thưởng…Vẻ mặt sung sướng…Gả nhìn Chủ tịch Đức chờ câu hỏi…Nếu có gì thắc mắc..Gả sẻ giải thích…

-Ha ha…Ừm..Phó Trưởng Phòng Nhân ở vị trí này bao lâu rồi…Chắc lâu rồi phải không…Thấy anh rất có kinh nghiệm… Trình bày rất hay…rất mạch lạc…

-Tôi đãm nhiệm khâu thu hút đầu tư từ đầu năm 2018…Tính đến nay cũng hơn 3 năm rồi …Ha ha…Chủ Tịch Đức…Cậu không nên khen như vậy..Sẻ làm tôi kiêu ngạo..Không tốt…

-“Hi hi ha ha” Cả phòng họp bật cười….

-Ừm..Tôi có câu hỏi…Năm 2020 số tiền đầu tư vô huyện không nhiều ha..hầu như không có…

-“Chủ Tịch Đức…Năm ngoái …Kinh tế của cả thế giới đều bị đình trệ” Hùng nhắc nhở…trong lòng khinh miệt…

-“Ừm..phải phải…Nhưng năm 2019 thì sao…Theo dử liệu…Số tiền thu hút đầu tư ở huyện nầy cũng không khác biệt với năm 2020 là năm đại dịch…Còn nửa…Năm 2018 cũng là như vậy…Thậm chí còn tệ hơn…Các anh giải thích như thế nào?

Cả phòng im lặng…Phó Trưởng phòng Nhân …Hùng Trưởng phòng á khẩu…Cả hai không ngờ ngày trước nhậm chức..Ngày sau Chủ tịch huyện liên ‘chọc’ ngay tử huyệt…Không thu hút được đầu tư nào là một thất bại..là điểm yếu…

-“Còn nửa…năm 2018..chi phí xả giao thu hút đầu tư tăng 30 phần trăm…Năm 2019 tăng 45 phần trăm…Năm 2020..Năm đại dịch…vẩn là 45 phần trăm…Nhưng hiệu quả thì không có…Tôi thật không hiểu…Ai có thể giải thích không?” Đức đưa màn hình từ máy lap top của hắn…Đó là những dử liệu của huyện Lấp Vò mà hắn nhận từ Chánh văn phòng Bân…Nói có sách..mách có chứng..không thể chối cải được…

-“Tạm thời không nói đến chuyện nầy…Phó Trưởng Phòng Quốc..Tôi muốn nghe phần báo cáo về phần chi thu của phần tài chánh..” Thấy họ ú ớ…người nầy nhìn người kia… Đức phát tay…Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng…

-“Dạ…Dạ. được…” Quốc run giọng…tuy ỷ mình là cháu của Mai Văn Trường nhưng bây giờ Quốc đang nơm nớp lo sợ…Hùng cãm giác bất an…

Quốc cẩn thận trình bày…Khi hắn dứt lời…Không ai vổ tay…Vì không muốn bị hố như lúc nãy…Họ không biết vị Chủ tịch huyện nầy ‘moi’ ra cái gì đây…Bây giờ mà vổ tay…tương lai và tiền đồ biết đâu sẻ bị ảnh hưởng nặng nề thì sao…Không ai ngu vậy…Hiên tại Cả phòng…không ai còn cười cợt như cách đây vài phút…Vị Chủ Tịch huyện nầy không phải là không biết gì…Đừng tưởng bở mà giởn mặt…

Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị…ai cũng hồi họp..không biết sẻ có câu hỏi gì…nhưng ai cũng có lịnh cãm ‘lành ít dử nhiều’ cho Phó Trưởng phòng Quốc…Quả nhiên là như vậy…Chỉ vài phút sau…Chủ tịch Đức không có câu hỏi…chỉ nói một câu như sấm nổ ngang tai…

-Phó Trưởng Phòng Quốc..anh thật là không có trách nhiệm …

-“Chủ Tịch huyện…Cậu nói vậy có nghỉa là sao?” Hùng nhảy ra bênh vực..Bới vì hắn biết cuối cùng lửa sẻ đốt tới hắn mà thôi…

-Hùng Trưởng Phòng …Anh không thấy vấn đề hay là không muốn thấy vậy? Tôi thấy Phó Trưởng Phòng Quốc như là cái máy phát tiền ..người ta đưa ra con số..anh ta liền chi ra…Nà..Chẳng hạn như xuất món tiền 12 tỷ cho công trình này…Vỏn vẹn có 1 năm lại xuất thêm 10 tỷ để sửa chửa…Vậy là sao?Đó là trách nhiệm của Công ty tiếp nhận công trình mà..Tại sao Phòng Tài chánh xuất ra số tiền nầy? Tôi thật không hiểu…Còn nửa..chi phí ngoại giao của 3 vị lên đến 600 Triệu…mổi người 200 Triệu…Mà thành quả thì hầu như là con số không…Tôi không hiểu…Tôi cần lời giải thích…

-“Chủ tịch Đức…Giao lưu mời người ta đến tham quan huyện không nhất thiết là người ta phải đầu tư..Anh nên hiểu điều nầy chứ..” Hùng nghiêm giọng giải thích…

-Tôi hiểu chứ…nhưng…Ba năm liên tiếp…Chi phí xả giao cho mổi người là từ 4 đến 5 Triệu mổi tuần… Tôi thấy không bình thường chút nào…

-“Tôi thấy không có vấn đề gì…Đây là chuyện binh thường trong xả giao..” Hùng ‘bốp chát’ trả lời…Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng…

-“Cho nên tôi tạm thời đình chức các anh…Hiệu lực ngay từ bây giờ…Các người có thể đi được rồi…” Chủ tịch Đức lạnh lùng…

-“Ha ha.Chủ tịch huyện Đức…Đây là Ủy ban…không phải là nhà của anh..Chức vụ Trưởng và Phó phòng của chúng tôi là do Huyện ủy nhất trí thông qua…Một mình anh muốn bải nhiệm chúng tôi? Nực cười…” Hùng cười khẩy…Ánh mắt nhìn thẳng ngay Chủ tịch huyện khiêu khích …Đã đến nước nầy..không cần phải khách sáo làm gì…

Mọi người trong phòng run lên…Chánh văn Phòng Bân đổ mồ hôi lạnh…Lảo ngồi chết trân…Không biết nói thế nào để hai bên dịu lại..

-“Tôi là lảnh đạo trực tiếp của các anh…Bây giờ tôi nghi ngờ các anh lạm dụng chức quyền sử dụng công quỷ vào mục đích cá nhân nên đình chức các anh chờ điều tra..muốn khiếu nại thì tìm Huyện ủy hay Thành ủy hoặc Tỉnh ủy cũng được..Nghe rỏ chưa? Nghe rỏ thì đi ngay đi…” ‘Bốp’… Đức trừng mắt…Vổ bàn…

-“Được thôi…Anh Nhân.Anh Quốc..Chúng ta đi khiếu nại với Bí Thư Nga…” Hùng đứng lên hùng hổ cùng Nhân.Quốc nghênh ngang rời khỏi phòng họp…

-“Được rồi..Chúng ta họp tiếp…Chú Bân…Trong những công chức ở đây…Ai có thể tạm thời đãm nhiệm công việc của ba người kia vây?” Đức mĩm cười nhìn Chánh văn phòng Bân hỏi…Đây là chổ cao minh của hắn…Nếu bây giờ đem người của mình thay thế ba tên kia…Sẻ cho cơ hội đối thủ nói ra nói vào…Đức không ngu như vậy..Đó là hạ sách…Hơn nửa …Hắn muốn xem phản ứng của Chánh văn phòng Bân như thế nào…

“Chủ Tịch huyện..cái này..Cái nầy..” Bân vừa sửng sốt vừa đổ mồ hôi lạnh…Chọn ba người thì quá dể…Tuy chỉ là tạm thời nhưng ý nghỉa vô cùng quan trọng…Nếu chọn ‘gà’ của ba tên kia…có nghỉa là không muốn đứng cùng hàng với Đức Chủ tịch…Còn nếu không chọn gà của họ thì là đối nghịch …Tức là đối đầu với Thái Hửu Cơ và Mai văn Trường… Chủ tịch Đức muốn lảo rỏ ràng lập trường đây mà…Bân muốn ngả về bên Đức Chủ tịch nhưng hắn như con gà chọi…Vừa nhậm chức đã ’gây chiến’ khắp nơi…Đứng cùng hàng ngủ với hắn..Nếu hắn thắng lảo coi như đặt cược đúng chổ còn nếu như hắn thua thì lảo sẻ có kết cuộc vạn kiếp bất phục …

Bổng Bân sáng mắt lên ..Lảo vừa nghỉ ra một kế vô cùng tuyệt diệu…Hướng về đám công chức hỏi

-Chủ tịch Đức đã nói như vậy…Các người có ai tình nguyện tạm thời đãm nhiệm trọng trách hay không?

Ngọc Thi nghe Bân hỏi…tâm cơ chợt động..Nàng nhìn Thu Thủy…Ngay lúc nầy..Thu Thủy cũng nhìn nàng…Thấy ánh mắt khuyến khích của Ngọc Thi…Thu Thủy cãm thấy đây là cơ hội để leo lên…Nếu không thì có thể suốt đời chỉ là công chức quèn… Cho dù là tạm thời nhưng không sao…Thu Thủy muốn là được Chủ Tịch huyện thu nạp vào vòng tròn của hắn…Nàng nhìn ra Chủ tịch Đức không đơn giản…Quan trường là một canh bạc…Nàng muốn đặc cược…Nếu thua chỉ là thua nhỏ…Còn nếu thắng..sẻ thắng lớn…

-“Tôi tình nguyện”..Thu Thủy đưa tay lên…Nàng cãm giác có những ánh mắt khinh thị…ganh ghét…

-“Không còn ai nửa à…Thôi được…Vậy thì …Ừm..Chị tên gì?” Thấy chỉ có một người tình nguyện…Đức hài lòng…Một người là tốt rồi.Có còn hơn không…Hắn thừa biết những người khác sợ thế lực của nhà họ Thái…

-“Đây là Thu Thủy…bạn học của của tôi…” Ngọc Thi đáp thay Thu Thủy…Gián tiếp giải thích vì sao bạn nàng mạnh dạn tình nguyện…

-“Vậy à…Vậy Chị Thủy..Chị tạm thời làm công việc của Trưởng Phòng…Nếu gặp áp lực gì..Chị có thể trực tiếp đến văn phòng gặp tôi…Còn có Chánh văn Phòng Bân..

-“Tôi sẻ cố gắng..Được lúc nào hay lúc đó”…Thủy khiêm nhường…

-“Cô được mà…Nếu cần gì…Đến gặp tôi…Giúp được tôi sẻ giúp..” Bân mừng rở…Kết quả như vậy là quá tốt..Đây là ‘tình nguyện viên…’ Là bạn của Thư ký Chủ tịch huyện…Lảo ‘vô can’…

-Ừm…Thôi được…Ta họp…” Đức nhìn đồng hồ…Cũng xấp xỉ đến giờ đi gặp Phương Linh…Hắn chào mọi người rồi bước đi…Bân nối gót theo sau…

-“Thủy…tới giờ cơm trưa rồi…Đi chung nha…” Thi rủ bạn…

-“Ừm..được..” Thủy cãm động…Thư Ký Chủ Tịch huyện tỏ ra trước mặt đồng nghiệp tỏ ra thân thiết với nàng…Có ý nghỉa rất lớn…Thi muốn cho mọi người biết…nàng … Thư ký của Chủ Tịch huyện…ủng hộ Thu Thủy…

-“Quyền Trưởng Phòng? Hừ..Để coi được mấy ngày…”Thân tín của Phó Trưởng Phòng Nhân…Hứa Ngọc Huệ trề môi…Trong lòng căm tức…

-“Nó mới làm được 6 tháng chứ mấy..bây giờ muốn làm xếp tụi mình?Nó nằm mơ thì được…” Quỳnh…Một nử công chức khác cũng tỏ ra bực bội…ganh tỵ…

-“Không phải đâu…Có Tân Chủ tịch huyện chống lưng..Có thể nào..” Việt.. công chức ở phòng tài vụ nầy cũng gần 5 năm rồi..Tỏ ra dè dặt…

-“Anh nghỉ là Chủ tịch huyện nầy đấu lại nhà họ Thái à?” Huệ quát…

-“Đúng đó..Nà..đừng để Hùng Trưởng phòng nghe anh nói như vậy nha..Anh chết không có chổ chôn đó..” Quỳnh theo hùa Huệ…mắng…

-Ê…Hai chị không phải đi tố tui chứ hả?Mình là người cùng một phe đó…

-“Vậy còn tùy vào anh..ừm…Nà..Cho anh cơ hội để biểu hiện..Gần đây có quán cơm mới mở..hi hi…” Quỳnh nháy mắt với Huệ…muốn chút ‘lợi ích’…

-“Chuyện nhỏ..Bửa cơm trưa nầy tui mời hai chị..Vậy được rồi chứ gi..ha ha..” Việt cười rộng rải..Nhà hắn khá giả…Đãi ăn thôi mà..Có sao chứ…Hắn chưa vợ…Huệ là đàn bà của Phó trưởng Phòng Nhân..Việt không dám đụng tới nhưng Quỳnh thì khác…người phụ nử nầy hám lợi…Nếu cho mụ chút lợi ích..đụ được cũng đã cặc…

-“Cái gì?Nó đình chức mầy? Nó coi nó là ai vậy?” Thái Hửu Cơ đập bàn…Trong văn phòng…Hắn,Nguyển Thông cùng Mai Văn Trường đang vui vẻ bàn chuyện thì bộ ba Hùng,Nhân,Dủng đến tố khổ chuyện bị Chủ tịch huyện đinh chức… Cơ tức điên lên…Mặt Thông xám xịt…Mặt Chủ Tịch Hội đồng Nhân dân Trường âm trầm…

Lại thêm một cái tát vào mặt…

-”Nó nói muốn khiếu nại thì lên Huyện ủy,Thị ủy hay Tỉnh ủy..Sao cũng được…” Hùng căm giận nói…Hắn đang hy vọng anh rể sẻ lấy lại công đạo cho hắn…Ở Đồng Tháp…Chỉ có thằng điên mới dám đụng đến nhà họ Thái…

-“Ậy..đừng manh động…Đừng làm hỏng chuyện ngày mai..” Trường phát tay…

-“Đúng đó anh Cơ…Chờ ngày mai coi sao …”Thông gạt đầu hưởng ứng lời của Trường…

Được nhắc nhở..Thái Hửu Cơ dịu lại…Ngày mai sau khi con Hồng Ngọc và thằng cặc nầy gặp nhau ..Nếu Hồng Ngọc mua chuộc được nó thì tốt…Còn nếu không …Mình tung lời đồn nó muốn Hồng Ngọc..Một khi Trưởng ban Đồng nổi giận thì hậu quả khó lường..hắc hắc…Nghỉ tới đó…Tâm trạng Thái Hửu Cơ vô cùng vui vẻ…

-“Ngày mai?Ý gì vậy anh rể?” Hùng hỏi…Quốc,Nhân nhìn nhau…ánh mắt hoan hỉ…Từ nét mặt của Thái Hửu Cơ và Mai Văn Trường…Ba người đoán hình như là chuyện tốt…

-“Ậy..Ba đứa bây không cần biết nhiều…Chỉ cần biết nó không lớn lối được bao lâu đâu..” Thái Hửu Cơ úp mở…

-“Thiệt hả anh rể..Vậy là hay rồi..” Hùng hớn hở..Tuy lúc nảy nói cứng nhưng trong bụng cũng lo lo..bây giờ nghe Cơ nói..hắn cãm thấy nhẹ nhõm..Như vừa uống được viên thuốc an thần…

-“Nhưng mà nhân chuyện nầy…Làm thêm áp lực với Bí Thư Nga cũng tốt.Các người nghỉ sao?” Trường cười âm hiểm…

-“Ha ha..Tôi cũng có ý nầy…Không ngờ anh nói ra trước…” Cơ đắc ý …

-“Hắc hắc…Chưa nhìn ra sao?Nà…Nó không hỏi ý Bí Thư mà làm càng…Như vậy mụ Lâm Tuyết Nga sẻ rất khó chịu…Bây giờ mình chỉ cần thêm chút xăng dầu…Anh nghỉ xem lửa có cháy bùng lên không vậy?…” Nhìn thấy nét mặt Thông và bộ ba Hùng,Nhân,Dủng …biết họ vẩn chưa hiểu….Như là đang còn đi trong sương mù…Trường giải thích…

-“Phải ha…Bí Thư Nga sẻ dủa thằng đó một trận…Nó sẻ mất hết mặt mủi…Hắc hắc..muốn ra oai…ai dè sẻ mất hết mặt mủi…” Thông đưa ngón tay cái lên tán thưởng hai lảo đại..Bộ ba Hùng,Nhân,Quốc …Ba cặp mắt sáng ngời… mĩm cười đắc ý…

Đức đang trên đường đi đón người đẹp Phương Linh… Hắn vừa rời khỏi …Chuyện đình chức ba lảnh đạo Chánh/Phó Trưởng phòng của Phòng Tài Chánh/Đầu Tư đã truyền đi khắp Ủy ban…Các lãnh đạo của các phòng ban khác.. Người thuộc phe người nhà họ Thái bỉu môi khinh thường… Những người ‘mố côi’ run sợ…Có câu ‘Thần Tiên’ đánh nhau..ruồi muổi chết…Họ sợ liên lụy tới mình…Nhưng cũng có người mừng rở…âm thầm hâm mộ ‘Quyền Trưởng Phòng’ Thu Thủy vì đã dám đặt cược trên mình Chủ Tịch huyện…Nhưng cũng âm thầm lo sợ cho nàng…

Lâm Tuyết Nga vừa giận vừa sợ vừa phục…Giận là vì hắn sao không bàn thảo với nàng trước vậy…Nàng là Bí Thư mà…Sợ là vì hôm qua bị ba chồng trách …nàng làm Bí Thư sao không nhìn ra vấn đề của Thái Hửu Cơ và Mai văn Trường…Còn phục là vì tên nầy hình như cái gì cũng dám làm..Không nể mặt ai hết…

-“Có gì phiền phức à..Sao chị ngồi thừ ra vậy?” Tuyết Vân thấy nét mặt chị mình có vẻ giận dổi..mĩm cười hỏi…

-“Aiz..Em không biết đâu…Nói tóm lại chỉ có 5 chử ‘ Phiền phức và nhức đầu’…” Nga lắc đầu ngao ngán…

-“Ai dám chọc giận Bí thư Nga vậy…Chà chà…Không sợ ‘họa sát thân’ sao? “ Tuyết Vân trêu chọc chị mình…

-“Nếu trêu chọc ngay chị thì còn đở tức…Đằng nầy là hắn cứ nhắm ngay bọn người Thái Hửu Cơ mà nả pháo ,Khiến chị bị vạ lây…” Nà..Em nghỉ coi…Tuyết Nga oán giận liệt kê tôi trạng của Đức Chủ Tịch…Khiến nàng bị ba má chồng coi là kém tài…

-“Hi hi..Vậy sao…Em thì thấy khác…Người đối nghịch với bọn người Thái Hửu Cơ nhất định không tệ…Mai mốt hi vọng gặp cho biết “Tuyết Vân tò mò…

-“Sẻ có dịp mà…Thôi chị đi đây..” Tuyết Nga nhìn đồng hồ…

-”Còn sớm mà…Chi chưa ăn gì…Sao hấp tấp vậy…” Tuyết Vân sửng sốt…

-“Bây giờ có ăn thịt rồng cũng không ngon miệng…” Bí thư Nga mặt đen như đít nồi…Di động của nàng không ngừng reo…Nếu nàng không về…Có thể sẻ có đại loạn…

Đậu xe trước cổng Đài Truyền Hình Đồng Tháp…Đức bước xuống …dựa lưng vào đầu xe..chờ đợi…Quần Jean..Áo pull…Kính mát Emporio Armani…Nhìn tổng quát rất là phong độ…Còn đẹp trai hơn cả minh tinh xứ Hàn…Nói tóm lại…là một Soái ca…Người tình trong mộng của các mỷ nử…

Bây giờ là 12 giờ..Giở nghỉ giải lao để mọi người ăn trưa..Đài Truyền hình không ít mỷ nử ra ngoài tìm đến các quán ăn lân cận…Ai cũng nhìn hắn mĩm cười liếc mắt đưa tình ..dáng vẻ e ấp…Bản tánh vốn đa tinh…Đưc chủ tịch đối với mỷ nử nào cũng gật đầu cười chào..Vô cùng thân thiện…đồng thời ngắm đít vú..âm thầm đánh giá…Bổng từ xa một mỷ nử váy trắng…T-shirt hồng…Khoát trên vai xách tay…Nhìn nàng như một Lolita…đang từ từ bước tới…Khiến Chủ tịch Đức ngẩn ngơ…

-“Anh nhìn cái gì vậy..nhìn đã chưa?” Phương Linh thấy nét mặt hắn nhìn mình..Trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng ‘mắng’…Vì cái hẹn hò hôm …Nàng đã bỏ công không ít để tạo ra một hình tượng để hắn chiêm ngưởng…

-“Phương Linh..Hoa hậu Đồng Tháp..hi hi..là em…” Nói một câu kinh điển…Đức nịnh đầm…

-“Tin anh mới là lạ…” Phương Linh lườm..Tuy nhiên trong lòng ngọt ngào..nở hoa…Có cô gái nào được người đàn ông của mình chiêm ngưởng khen ngợi…mà không cãm thấy hạnh phúc…hài lòng…Phương Linh chính là trong tâm trạng này…Đức cũng không khen chỉ vì nịnh đầm…hắn thấy mình thật may mắn…Hầu hết các mỷ nử đều rơi vào vòng tay .

-hi hi..Em tin cũng được..Không tin cũng không sao..Anh nói thiệt mà…

-“Vậy em với Tú Nhi..Thụy Vủ ..ai đẹp hơn…”Phương Linh được dịp …‘bắt bẻ’…

-“Hi hi..Mổi người mổi vẻ mà…Thôi..Lên xe đi..Anh đói bụng rồi…” Đức than thầm..”Con bà nó..Sao đàn bà con gái thích so sánh vậy cà…Cũng may mình có câu trả lời kinh điển..Hắc hắc.hắc…

-“Biết anh sẻ nói như vậy mà..” Phương Linh lườm…Bước lên xe…Trong lòng ấm ức..Nàng thật sự muốn biết..Trong lòng hắn…Nàng xếp hạng thứ mấy..Nhưng xem ra không thể nào rồi…

-Biết chổ nào ăn ngon không..Ở đây..Hi hi..Anh không rành lắm…

-Vậy tùy theo anh thích ăn cái gì….

-“Cơm trưa ..Anh không đòi hỏi nhiều,.miển là đừng quá tệ là được..Em quyết định dùm đi…” Đức một tay cầm vô lăng…Một tay để lên đùi nàng…làn da trắng…mịn màng…Bắt đầu..dê…

‘Bốp’…Phương Linh ‘đánh’ tay hắn…Lườm…”Chạy đi…Gần Ủy ban huyện Lấp Vò có nhà hàng của người quen…Thức ăn cũng được lắm…Anh không biết à?”

-Hả?Ha ha.Vậy sao? Em nói anh mới biết…Quen sao với em vậy?

-“hi hi..Có thể nói là người nhà..Bà chủ nhà hàng là em gái của Thím em…Tức là lảnh đạo của anh..Bí Thư Lâm Tuyết Nga đó…” Phương Linh mĩm cười giới thiệu…

-Ha ha..Thì là vậy…

Ngay lúc nầy một chiếc Ferrari F8 Tributo vượt qua một cái vèo…nhanh như tên bắn…Trong thành phố mà chạy xe với tốc độ như vậy…Rất nguy hiểm…Vậy mà có mấy người CA giao thông làm ngơ…Không một tiếng còi…

-“Hừ….Đáng ghét…” Đang vui..Mặt Phương Linh bổng sa sầm..

-“Đáng ghét?Wow Chiếc Ferrari F8 Tributo mà đáng ghét sao?Trên 20 tỷ đó…Hi hi…” Đức hâm mộ…Với sự làm ăn phát triển của Đức Lập … Hắn có thể mua 1 chiếc nhưng quá phô trương..không tốt…

-“Em nói người kìa..Biết hắn là ai không?Mai Văn Thọ..Con của Mai Văn Trường…” Phương Linh khinh thường…

-Wow….Cha tên Trường..Con tên Thọ…Hợp lại là Trường Thọ..ha ha..Có ý nghỉa…Ừm…Hắn là đại gia của Đồng Tháp à?

-Đại gia cái gì chứ…Ăn không ngồi rồi…Cà lơ phất phơ suốt ngày thôi…

“Vậy sao?…À..tới rồi…” Đức cho xe vào tìm chổ đậu xe…Trùng hợp thay…Còn một chổ trống kế bên chiếc Ferrari lúc nãy…” Phương Linh nét mặt không vui…

-“Hi hi…Chuyện gì mặt như bánh bao chiều vậy?Có thù với hắn sao?Kệ hắn đi…Tới ăn cơm thôi mà…Đi..” Đức nắm tay nàng…Hai người cùng đi vào…Bên trong rất đông khách…Thấy hai người…không khí đang náo nhiệt bổng im bặt…Không phải vì nhận ra hắn…mà là ở đây ai cũng nhận ra Phương Linh…Nàng tay trong tay với hắn…Không phải là công tử của Trưởng ban Đồng…Gần đây ai cũng nghe ít nhiều tin đồn nhưng bây giờ mới thấy ‘người thứ ba’…Bầu không khí có chút quỷ dị….Một số chụm đầu rù rì…

-“Wow..Đông khách quá…Em có dành chổ trước không vậy?” Thản nhiên trước những ánh mắt soi mói…Đức nắm tay Phương Linh kéo gần hơn… tay quàng qua ôm eo nàng.

-“Không cần dành chổ đâu..Hi hi..Đi theo em…” Phương Linh nắm tay hắn đi sâu vào trong…Không để ý đến những ánh mắt tò mò…

-‘Hi hi..Phương Linh…Chị dành chổ cho em rồi…Hai người phải không? Lại đây..Theo chị…” ..Một mỷ phụ bước tới đón tiếp…miệng tươi cười …nhìn hắn gật đầu chào…Đức đoán đây là em của Bí Thư Nga…

-“Hi hi..Để em giới thiệu..Đây là chị Tuyết Vân…Em của Thím Ba..Tức là Bí Thư Lâm Tuyết Nga …Chị Vân…đây là bạn trai em..Trần Đức..” Phương Linh cười ..giới thiệu… Đức lịch sự mĩm cười nhẹ gật đầu chào…

-“Vậy à..Bạn trai Phương Linh sao..Hi hi.Chào cậu…Cứ như Phương Linh đi…gọi tôi là Chị Vân được rồi…Ouf..Đang tươi cười..Bổng Tuyết Vân hình như nhớ gì đó…Liếc nhìn hắn…định hỏi nhưng rồi im lặng…Tuyết Vân dẩn hai người tới một bàn trống được dành sẳn…Hắn và Phương Linh ngồi xuống…

-“Phương Linh…Em và bạn trai từ từ ha…Lát chị trở lại trò chuyện sau…” Đưa tấm thực dơn…Tuyết Vân mĩm cười quay người bước đi….

-“Anh thích ăn gì?” Phương Linh nhìn tờ thực đơn hỏi…

-Anh dể nuôi lắm..Em thích ăn gì..anh thích ăn cái đó…Hi hi…

-“Là anh nói đó nha..Em gọi mấy món …cay xé lưởi anh luôn….cho bớt ba hoa” Phương Lịnh vừa nói vừa mĩm cười…Bắt đầu gọi món ăn…Cả hai chẳng để ý gì đến chung quanh..Chụm đầu rù rì…Thỉnh thoảng nàng cười rúc rích…

-Chiều mai tới nhà em..ăn cơm..Nhớ đó..

-Ừm nhớ mà…Ngủ ở nhà em một đêm… Được chớ hả?

-Hi hi..Không thành vấn đề…Cái giường của Cashew rộng lắm…

-Hả?Cashew? Là ai vậy?

-“Hi hi..Là con chó của nhà em…” Phương Linh bật cười khoai chí…

Ở một bàn hai người cách đó khá xa…Mai Văn Thọ nét mặt âm trầm…Hôm kia hắn vì bận việc nên vắng mặt ..Chỉ nghe nói chuyện xãy ra ở New World Club …Tai nghe không bằng mắt thấy…Bây giờ Phương Linh và thằng kia đang nhởn nhơ trước mặt….Thọ bực bội…ghen tức…mặc dù gả biết Phương Linh không coi gả ra kí lô gì…Trước kia gả si mê nàng….Thua dưới tay Phát..gả chịu được..Dù sao Phát là con của Trưởng Ban Đồng..Nhưng Phương Linh cặp kè với thằng nhà quê nầy…Thọ cãm thấy bị mắt mặt…

-“Sao anh nhìn người ta hoài vậy?” Kim Hồng….Cô gái ngồi bên cạnh Thọ thấy hắn lầm lì nhìn về phía bàn Phương Linh…Nàng tỏ vẻ không hài lòng…

-“Câm miệng đi…Không phải chuyện của cô…” Thọ khinh thường nhìn bạn gái…nói đúng ra là bạn đụ..Thấy vui thì rủ rê nàng đi ăn cơm….uống rượu rồi mướn phòng đụ cho đã cặc..thế thôi..Loại người như vậy…Thọ có cả khối..rãi rác làm việc trong mấy cơ quan nhà nước…Với thân phận công tử của Trưởng ban Đồng..gả chỉ cần ngoắc một cái…Có cả khối đàn bà chịu cởi quần cho hắn đụ…Vấn đề là chưa có nàng nào ‘chất lượng’ như Phương Linh và Bà Chủ của nhà hàng nầy…Mà gả thì không dám đụng tới….nói đúng ra là không dám làm ẩu…như các cô gái nhà quê khác…

Hôm nay gả rủ rê Hồng đến đây ăn cơm trưa..sau đó sẻ đi mướn phòng…Ai dè đến đây ngồi chưa nóng đít thì Phương Linh và Đức đi vào…Thấy Phương Linh..gả mừng rở…Trong đầu nghỉ là nàng và Phát không hợp nên chia tay…Và đây là cơ hội cho mình….Vì vậy gả canh me chờ khi nàng nhìn về phía mình..Lúc đó gả ‘tình cờ’ nhận ra nàng … Sẻ đứng lên đi đến chào hỏi…Nhưng chờ hoài..,Phương Linh cứ coi thằng kia là trung tâm của vủ trụ khiến gả tức giận…

“À..thì ra Tương Vương có mộng..Thần nử vô tâm” Thấy Thọ đang ngồi với mình mà ‘tâm bất tại’…Kim Hồng tỏ ý không vui..Lên tiếng cằn nhằn…Nào ngờ bị mắng…Hồng tức giận… mai mỉa…

-“Cô nói cái gì?” Thọ sa sầm nét mặt…

-“Anh có giỏi thì tiến lên đi….Ngồi đó giận cá chém thớt à?Anh có phải là đàn ông không?” Kim Hồng quắc mắt cự lại..quyết không chịu nhường nhịn..Nàng dù sao cũng là thiên kim của Giám đốc Sở…Không phải là con cái nhà người thường… không thể để bất cứ ai bắt nạt …

-“Được mà…” Thọ đứng lên…Gả không phải vì lời khích tướng của Hồng mà bốc đồng…Gả nghỉ Phương Linh không hợp với thằng Phát..trong lúc buồn …Cô đơn thì thằng nhà quê nầy nhãy vào..Chắc là như vậy rồi…Vuốt tóc…vuốt quần áo….Gả bước tới…Như thân sỉ…với nụ cười trên môi..Cử chỉ vô cùng phong nhả..

-Hi hi.Phương Linh.là em à..Sao đúng lúc vậy?

-“Ừm…Chào anh…Tới ăn cơm à…” Phương Linh ngẩn đầu lên..Hỏi một câu huề vốn…Đức thầm cười…Tới đây không để ăn cơm vậy tới đây để làm gì…Chẳng lẻ tới ngắm bà chủ?Phải ha..Cũng có thể lắm chứ…

-“Sao không thấy Phát vậy?Thường ngày hai người khắn khít lắm mà…” Thọ giả mù sa mưa…

Phương Linh biến sắc…Nàng không muốn ai nhắc Phát trước mặt Đức…Đây là vấn đề nhạy cảm…

-“Ha ha..Chào anh..Tôi là bạn trai của Phương Linh…” Không đợi nàng trả lời.. Đức lịch sự đứng lên..Tự mình giới thiệu…Miệng cười nhưng lòng không cười…Hắn nhìn ra gả nầy không có thiện ý…

-“Hả..Thật sao Phương Linh?Giửa em và Phát có phải có hiểu lầm gì đó không?” Thọ làm lơ …Tiếp tục cù nhầy…

-“Anh Thọ…Chúng ta không thân lắm đâu…Chuyện nầy không phải chuyện của anh…” Phương Linh nhíu mài…nghiêm giọng…

-“Phương Linh..Anh và Phát là bạn thân…Thấy em và nó như vậy..anh nói một tiếng cũng nên mà…” Thọ vừa nói vừa nhìn Đức..khinh thường…Phương Linh càng bênh vực..Gả càng tức…

-“Không cần nóng giận…” Đức vố nhẹ mu bàn tay Phương Linh..đồng thời giơ tay cao lên…Muốn kêu phục vụ…Bà Chủ Tuyết Vân nãy giờ theo dỏi tinh hình…nàng sợ xãy ra chuyện đánh nhau…Thấy Đức giơ tay gọi phục vụ..Nàng nhanh chân bước tới..

-“Bà Chủ…Chúng tôi bị người nầy quấy rầy…” Tay chỉ Thọ…Đức nghiêm mặt nói…Hắn nhìn ra tên Thọ nầy cố ý khiêu khích để hắn ra tay..Nhưng Đức không dể dàng mắc bẩy …Nếu bây giờ nổi nóng không dằn được …Người ta sẻ cho là Chủ Tịch huyện vì dành gái mà đánh nhau… Trăm hại mà không có một lợi…Đức cười lạnh…Muốn chơi chết tên nầy…Còn dể hơn trở bàn tay…Không dại gì dùng tay chân…

-“Thọ thiếu gia…Có phải Tuyết Vân tôi có chổ nào đắc tội với anh không? Đây là nhà hàng..xin đừng gây chuyện” Tuyết Vân gằn giọng…

-“Ha ha…Đâu có..đâu có…là hiểu lầm thôi…Nhưng mà đã hết chuyện rồi…” Thọ quay trở lại bàn…Gả vừa tiếc nuối vừa đắc ý…Tiếc nuối là thằng kia không manh động…Gả chỉ chờ Đức ra tay là gả sẻ làm lớn chuyện đẻ cả Tỉnh thậm chí cả nước biết Chủ tịch huyện vì dành gái mà đánh nhau như bọn côn đồ…Còn đắc ý là trước mặt mọi người..hắn coi Đức không là cái gì cả…mà Đức không dám hó hé… chỉ biết cầu cứu đàn bà…

-“Phương Linh..Thật ngại quá…Xin lổi nha…Lâu lâu em mới ghé một lần mà lại xảy ra chuyện không vui..Hôm nay coi như chị mời..” Tuyết Vân ái náy…

-“Như vậy đâu có được…Chị không cần phải nói như vậy…Hôm nay coi như gặp thằng điên thôi…Không phải lổi của chị…Phương Linh..Mình đi…Ha ha..Suýt nửa là quên…Tính tiền ..Tính tiền..” Đức mĩm cười…Thấy Bà chủ ngần ngừ…Nháy mắt với Phương Linh…

-“Tính tiền đi chị..Chi làm như vậy..Lần sau tụi nầy không dám tới nửa…” Phương Linh mĩm cười…có chút nguôi giận…

-“Vậy được…Để lần sau ..Nhất định để chị mời hai em nha…” Biết không thể làm theo ý mình..Vân đành phải kêu phục vụ tinh tiền…Đức nắm tay Phương Linh bước đi..Nhìn về phía Thọ…mĩm cười…Gả nhếch mép…trề môi…vô cùng khinh thị…

-“Sorry…Em không ngờ gả có thái độ như vậy..” Trên xe..Phương Linh lí nhí…

-“Cái gì sorry chứ..Không phải lổi của em mà..Quên đi..Coi nó là thằng điên…Ừm…Lúc nãy em chưa ăn nhiều..Còn đói không?Hay là mua gì mang về phòng anh ăn…” Đức Chủ tịch quên hết muộn phiền rồi…Bây giờ mới hơn hai giờ…Phải kiểm tra trình độ ‘khẩu cầm’ của Phương Linh mới được…

-“Ừm..sao cũng được…Em không thấy đói…Anh quyết định đi.” Phương Linh đỏ mặt…biết hắn muốn gì…nàng cũng mong đợi…

-“Hi hi..anh cũng không đói…” Tay trái cầm vô lăng..Tay phải để lên đùi nàng…mơn trớn..Phương Linh rùng mình.. nhớ lần trước..Trên máy bay..Hắn đắp mền…mò giửa hai chân nàng…

Trước khi lên phòng…Đức ghé quầy lể tân gọi chai rượu đỏ và món salad cho Phương Linh…đề phòng trong trường hợp nếu nàng đói bụng…

-“Em..em đi tắm…” Vừa vào phòng..Phương Linh chạy vào phòng tắm…Kinh nghiệm mấy lần..nàng biết tên nầy ẩu lắm..không biết dơ sạch là gì cả…

-“Ừm..Em vào trước…Đừng khóa cửa nha…Anh gọi điện thoại xong..anh vô chà lưng cho em..” Đức nháy mắt..

-“Không..không cần…” Phương Linh ngượng ngùng..Chạy vào phòng tắm…’quên’ khóa cửa…Trút bỏ quần áo trên người…Pha nước ấm…Ngả lưng vào thành bồn…Hai mắt lim dim…má nóng ran…tim đập thình thịch…

Bên ngoài Chủ tịch Đức nét mặt âm trầm…gọi cho Mai Thảo…Đối với hắn..đánh nhau là chuyện của con nít…của du đãng đầu đường xó chợ…Hắn muốn chỉ cần một kích…đối thủ sẻ thân bại danh liệt…Nằm khám bóc lịch…

-“A lô…Anh đang ở đâu…Hi hi..có biết bọn người Thái Hửu Cơ đang lên án anh không hả?Nghe Xuân Mai nói Bí Thư Nga hình như cũng khó xử lắm…Nhưng mà không sao đâu…Yên chí đi…” Đường dây vừa thông…Mai Thảo đã nói một tràng…

-Hả?Sao em biết? Xuân Mai nói à?

-“Chứ còn ai nửa…Xuân Mai vừa gọi em…nói lảo Mai văn Trường gấp rút triệu tập cuộc họp…tố cáo anh lạm dụng chức quyền…Cả ba người họ muốn đóng đinh anh í…Mà nè..anh đang ở đâu?Sao vắng mặt vậy?Hi hi hi..”Mai Thảo cười..như nghe chuyện hài …

-Đang họp à..Ha ha..Tốt..Mai Thảo..Nhờ em làm chuyện nầy…

-Hả..Chuyện gì?

-“Con lảo Mai Văn Trường…Là Mai văn Thọ…lái chiếc Ferrari F8 Tributo…Lảo không có cơ sở làm ăn…Em thấy sao hả..hi hi..Cho chút ý kiến đi…” Chủ tịch Dức cười …

-“Ha ha Ha..Em biết làm sao rồi…Bảo đãm ‘Trường Thọ” sẻ thành ‘Đoản Thọ’..hi hi hi..” Mai Thảo cười vang…rồi cúp máy….Tập hợp người…

Đức đắc ý…mĩm cười..Mai Thảo nầy thiệt là thông minh..nói một hiểu mười…Đúng là ngoài xả hội xuất sắc…dưới bếp hết xẩy…Trên giường..Trên cả tuyệt vời…Ý cha,..Em Linh…hắc hắc hắc…Suýt quên rồi..tâm trạng vui vẻ..hắn trút bộ quần áo trên người..’Tiểu huynh đệ’ hình như nãy giờ đánh hơi được mùi của Phương Linh trong phòng tắm…bức rức khó chịu vì bị giam cầm..Bây giờ được giải phóng…đứng thẳng người…hung hăng tìm ‘mồi’…

Phương Linh hai mắt lim dim …Nghe tiếng chân hắn bước vào …tim nàng rộn rả…Nhanh chóng…môi nàng bị môi hắn phủ lấy…Tay vòng qua ôm cổ hắn..ghịt mạnh..Nàng nồng nàn đáp trả…Lưởi hai người quấn nhau một hồi thật lâu…Phía hạ thân…Tay hắn trầm vào trong nước..Tìm cửa động giửa hai đùi…Nàng tách nhẹ hai chân ra phối hợp…để hắn tự do thám hiểm…

Mặt Phương Linh đỏ ửng…dấu hiệu của sự thèm muốn cao độ…Hắn nhấc bổng nàng lên đem đặt nàng lên giường…Người nàng lỏa lồ…một tòa thiên nhiên phơi bày trước mắt hắn…Phương Linh hai mắt nhắm khít…Ngượng ngùng để hắn chiêm ngưởng cơ thể nàng…

Đức mở chai rượu đỏ…Cũng khá lâu không thưởng thức rượu đỏ tuyệt vời nầy rồi…Cái gì ‘Bố đào mỷ tửu dạ quang bôi’…Tầm bậy tầm bạ…Lấy lồn mỷ nử làm ly thì rượu dở cũng biến thành rượu ngon mà…Ờ…phải ha…Tối nay thử uống bia Sài Gòn dùng Gia Kỳ làm bia…Hắc hắc hắc…

-“Anh..anh làm gì vậy?…”Phương Linh giật mình…một giòng nước mát lạnh chảy giửa hai đùi…Nàng nhìn xuống…thấy hắn đang cầm chai rượu đỏ đổ lên giửa hai đùi nàng…

Một hành động thay ngàn lời nói…Hắn áp miệng vào nơi đó…mút chùn chụt….

Cùng thời gian…Trong lúc Đức Chủ tịch đang lấy lồn mỷ nhân để thưởng thức rượu đỏ thì tại ủy ban Nhân dân huyện Lấp Vò…Không khí vô cùng sôi động…Cửa phòng họp đóng kín…Nhưng bên ngoài …Khi thì người ta vẩn nghe tiếng của Phó Chủ Tịch Thái Hửu Cơ…Khi thì người ta nghe được tiếng Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mai Văn Trường…Khi thì Phó Chủ tịch Thông…Mặc dù nghe tiếng được tiếng mất,,Nhưng ai cũng nghỉ rằng Tân Chủ tịch huyện…Lành ít dử nhiều…

Thu Thủy có lúc dao động tinh thần…Tự hỏi… có phải mình quá xung động? Ngay cả Ngọc Thi cũng bối rối…Tự hỏi tại sao mình lại tin tưởng hắn mù quáng như vậy chứ? Nhưng bối rối đôi chút thôi..Nàng và hắn…Trong bất cứ tình huống nào…Vẩn cùng chung chuyến tuyến…

-“Bí Thư…Chúng ta không thể để chuyện nầy xãy ra…Chủ tịch huyện trẻ người non dạ…làm việc có chút thiếu suy nghỉ..Nếu không muốn nói là bốc đồng…..Không tôn trọng quyết định của huyện ủy…cách chức Trưởng và Phó Trưởng phòng là một hành động sai lầm vô cùng nghiêm trọng…Cho nên tôi kêu gọi mọi người hãy vô hiệu hóa quyết định nầy…” Mai Văn Trường nét mặt vô cùng chính khí..dỏng dạc nói…

-“Tôi không đồng ý với những gì Chủ tịch Hội đồng nhân dân vừa nói…Trái lại..tôi thấy quyết định đình chức Trưởng và hai Phó Trưởng Phòng của Chủ Tịch huyện là đúng đắn và sáng suốt…Hừ..Mổi tuần chi phí giao lưu 4,5 Triệu thì thiệt là quá đáng…Đây là một hành động lạm dụng chức quyền…Cần phải được nghiêm trị để làm gương…” Trưởng Ban Quân Sự Nguyển Tiến Dủng phản pháo…

-“Đồng Chí Dũng..ông sai rồi…Công tác thu hút đầu tư rất khó làm….Muốn cho người ta đem tiền đến đầu tư vào huyện mình..Ít ra mình cũng phải săn đón…Tỏ thành ý..Có như vậy ..Khách đầu tư mới có động lực đầu tư vào huyện mình…Thờ ơ…Có nghỉa là làm nguội lòng khách đầu tư…Trong khi các nơi khác nhiệt tình tiếp đón…Đó là thất bại…” Thái Hửu Cơ phản bác…

-“Phó Chủ Tịch Cơ…Ý của Chủ Tịch huyện không phải là không tiếp đón..nhưng cũng phải có chừng mực…Không phải nồng nàn tiếp đón là nhà đầu tư sẻ bỏ tiền đầu tư vào huyện…Họ là thương nhân..Nếu thấy kiếm được tiền..Cho dù ông có tiếp đãi hay không.Họ sẻ nhào tới..Còn nếu như không kiếm được tiền..Cho dù được đối xử như ông hoàng..Họ cũng tránh xa mười ngàn dậm…Đạo lý nầy ..Ông hiểu chứ…” Trưởng CA huyên ..Đại Tá Xuân Mai phát biểu…

-“Chánh văn Phòng bân..Ông có ý kiến gì không?” Bí Thư Lâm Tuyết Nga muốn dò ý của Chánh văn Phòng Bân…

-“Là như vầy..Bí Thư…Chúng ta tốt nhất nên đợi Chủ Tịch Đức.Lúc đó nghe cậu ta nói thế nào…Rồi sẻ quyết định sau…” Bân ngập ngừng..đi nước đôi..lảo không muốn đắc tội với bên nào…

_”Rất có lý..Như vầy đi…Vô hiệu hóa quyết định của Chủ tịch huyện không phải là chuyện nhỏ..Chúng Ta chờ ngày mai nghe cậu ta nói gì…Cậu ta có lý riêng của cậu ta…Tan họp….” Tuyết Nga vổ bàn quyết định….

Cuộc tranh luận càng lúc càng gay gắt…Hai bên gân cổ nói ra quan điểm của mình…Nếu là lúc trước..Lâm Tuyết Nga sẻ ngả về bên Thái Hửu Cơ..Nhưng lần nầy thì khác…Ba mẹ chồng nàng đã khiển trách …Tuy lời lẻ rất nhẹ nhàng nhưng nàng hiểu..nàng nhất định phải có lập trường…Xử việc không xử người…

Ngay lúc nầy Thư Ký Ngọc Hà mở cửa bước vào….đến gần bên Bí Thư Nga nói nhỏ…Không biết Ngọc Hà nói gì….Lâm Tuyết Nga sửng sốt…

-“Mời Đại tá Mai Thảo..vào đây.Mau…” Mọi người khác đều nghi hoặc… Chỉ có Xuân Mai khẻ nhếch miệng cười…

-“Dạ..Bí Thư..” Ngọc Hà quay lưng đi ra ngoài…Vài phút sau trở lại với Phó Trưởng CA Thành Phố Cao Lảnh…Đại Tá Nguyển Quỳnh Mai Thảo… trong bộ đồng phục Sỷ Quan …dáng người thướt tha…gợicaxm nhưng nét mặt là một lớp sương lạnh…

-“Đại Tá…Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô ?” Nga Bí Thư đứng lên..nghiêm túc bắt tay chào…

-Bí Thư…Tôi có một số việc cần làm rỏ với Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân huyện Ông Mai Văn Trường…

-“Là Tôi đây..Xin hỏi Đại Tá có chuyện gì?” Mai Văn Trường nghe tên mình..vội vả lên tiếng…Trong lòng có cãm giác bất an…Nhưng chỉ một thoáng…Lảo nghỉ thầm :”Mình và Thái Hửu Cơ là đồng minh bấy lâu nay…Có lần nào Thái Kiêm Cơ lại không ra tay tương trợ? Cô đại tá nầy mới tới không lâu…Có lẻ chưa ‘quen nước quen cái’…

-Chủ Tịch Trường…Chúng tôi đến để mời ông về trụ sở giúp việc điều tra…Xin ông hợp tác…

…Cả phòng rúng động…Mọi ngươi sửng sốt…Kinh Hãi…Ai cũng hiểu cụm từ ‘hợp tác’ …có nghỉa là ‘thẩm vấn’…

-Vị Đại tá nầy…Hợp tác?Hợp tác cái gì?Cô có biết cô đang làm gì không?Cấp trên của cô đâu?Tôi muốn nói chuyện với Cấp Trên của cô..” Trường nói như hét…Mặt tái xanh vì giận..Lảo cãm thấy bị mất mặt….

-“Chủ tịch Trường…Hảy kiểm điểm lại thái độ và lời nói…Nếu còn như vậy ..Tôi sẻ không khách sáo đâu…” Mai Thảo quắc mắt…

-“Đại Tá…Tôi là Bí Thư huyện…Xin hỏi là vì chuyện gì?” Nga Bí Thư nghiêm giọng…Là Bí Thư..Nhân vật số ‘1’ của huyện….Nàng nhất định phải biết…Mọi người trong phòng họp đều vểnh tai nghe,mắt nhìn Mai Thảo…tò mò muốn biết…Vì sao CA lại muốn mời Chủ Tịch Hội đồng nhân dân huyện về giúp việc điều tra…Sao lại như vậy? Không thấy động tịnh gì từ Ban Tổ chức Cán bộ TỈnh mà…

-Bí Thư…Là như vầy…Chủ tịch huyện nhận thấy thu nhập của Chủ tịch Trường không phù hợp với mức sống của ông ta…Vì vậy yêu cầu CA thành phố phối hợp điều tra làm rỏ…Chúng tôi cũng nhận thấy có những điểm rất khác thường cho nên muốn mời Chủ Tịch Trường giúp chút thông tin…

Giọng Mai Thảo điềm đạm nhưng trong phòng như là tiếng sấm sét vang rền giửa trời quang mây tạnh…

Trong bất cứ thời đại nào…Trên quan trường…Có ai lại hoàn toàn sạch sẻ…Nhưng mạnh ai nấy hốt…đừng xen vào việc của nhau…Đây là nguyên tắc bất thành văn…Bởi vậy …ở các Huyện,Thành Phố ,Tỉnh..Nhiều lâu đài của Cán bộ Quan lớn mọc lên như nấm…Chưa kể đến chuyện các Công tử.Tiếu thư đi du học nước ngoài…Lương bổng mổi tháng được bao nhiêu chứ…Con nít nhìn vào cũng biết..Vậy mà các quan phụ mẩu…Không ai nói tiếng nào …Cho nên lâu ngày hiện tượng nầy thành chuyện quá thường…Không ai thèm để ý…

Mai văn Trường,Thái Hửu Cơ,Nguyển Thông nào ngờ Đức Chủ Tịch ngay điểm nầy mà ..đâm tới một nhát…lấy mạng…Chiếc Ferrari của Mai Văn Thọ ..sơ sơ cũng xấp xỉ 1 Triệu đô…Tiền đâu ra vậy?Chưa kể ngôi dinh thự của Mai Văn Trường…

Nguyển Thông,Thái Hửu Cơ mặt xanh như tàu lá…Mai Văn Trường mặt trắng bệch…Đụ đỉ mẹ…Làm sao đây..Lảo không ngờ..chuyện đến nước nầy…Nếu biết như vậy…Chọc nó làm gì…Chuyện của thằng Thái Hửu Cơ nhằm nhò gì tới mình…

Mai Văn Trường không cô đơn…Nguyển Thông cũng đang có ý nầy…Hắn đang nghỉ…Có phải đã đến lúc phân chia ranh giới với thằng Hửu Cơ rồi hay không? Néu không sẻ bị họa lây …Người không ích kỷ trời tru đất diệt…Hắn còn đang nghỉ ngợi thì…

‘Bịch’…Trường…Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân….ngả xuống bất tỉnh…

-“Người đâu.người đâu..Mau kêu xe cứu thương…Chủ Tịch Trường xãy ra chuyện…” Bí Thư Nga la toang lên…

-“Đụ mẹ…Lảo Hồ Ly..”…Đồng minh với nhau lâu rồi… biết Mai Văn Trường đung kế ‘Kim Thiền Thoát xác’… Thái Hửu Cơ chửi thề…

Giờ phúc nầy…Tại trụ sở Ủy ban..Loạn cả một bầy…Thu Thủy ưởn ngực bước vào phòng tài chánh…Nhiều ánh mắt nhìn nàng đã bắt đầu thân thiết…Nhiều người tiếc hùi hụi..Nếu biết như vậy thì hồi sáng bầy xung phong rồi..Aiz….Con nhỏ Thu Thủy nầy sáng mắt thiệt…Biết Chủ Tịch Đức không phải là người tầm thường….Một ‘kiếm’ lấy mạng…Một kích tất sát…

Thắng bại đã định…

-“Ừm..Đúng là như vậy…sâu vô chút nửa…Wow…sướng quá…Cứ như vậy nha em…” Để đầu Phương Linh gát trên đùi…Tay bóp vú…Đức Chủ Tịch giờ này đang chỉ đạo Phương Linh cách thức luyện ‘Bắc cụ chân kinh’…Không biết nàng đã luyện được đến tầng thứ mấy rồi…nhưng chắc là không tệ…Nhìn gương mặt đang đê mê của hắn là biết…’Khẩu kỷ’ nàng tiến bộ rất nhiều…

-“Lát nửa…Nuốt luôn nha em…bổ lắm đó…” Nhè nhẹ nhích mông..nắc vào miệng nàng..Đức dụ..Hắn mươn khi hắn phọt.. nàng nuốt…Như vậy mới đả…

Phương Linh lắc đầu.rồi lại gật đầu..Sau đó lại lắc đầu…Nhưng trể rồi..Một giòng nước ấm bắn xối xả vào trong miệng nàng…Định vung ra nhưng cuối cùng nàng cũng nằm im…nuốt một ngụm vào bụng…

Tú Nhi được..Tại sao nàng không được…