Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Phần 210- Chó cắn chó (Trung)
Tác giả: Lạt ma

Thành phố Sóc Trăng.
– Tại sao lại như vậy? Không phải tôi đã căn dặn các người coi chừng thằng chả rồi hay sao?
Chỉ vài phút, sau khi Sáu Lạc và 4 gã đi cùng bị Công an bắt, xúc lên xe đem về trụ sở, chị Sáu liền nhận được tin. Là do Hiếu gọi về, nói Sáu lạc quậy tại nhà hàng của Thu Đại Nương nên bị Công an Cần Thơ túm liên lụy cả 4 người đi theo khiến chị Sáu giật mình nhảy nhổm, sắc mặt đại biến. Bà chủ nhà hàng Thu Đại Nương nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng không phải là người có thể trêu vào.
Là người khôn ngoan, biết nhìn xa trông rộng, khéo léo uyển chuyển nên từ lúc Sáu Lạc vào tù, chị Sáu mới có thể dẫn dắt đàn em qua cơn bão và có được cơ nghiệp như ngày hôm nay. Tuy là đàn bà nhưng chị Sáu luôn hiểu đạo lý của câu thêm bạn bớt thù, Trần Đức là người chỉ có thể làm bạn, vạn lần không nên kết oán, vậy mà thằng già khốn nạn nầy vừa được thả ra chưa được một tuần đã chọc ngay ổ kiến lửa. Chị Sáu đang nghĩ có phải mình đã quá nhân từ khi chạy chọt để Sáu Lạc được hưởng khoan hồng của Nhà nước rồi hay không.
Thật ra chị Sáu cũng không phải thứ hiền, chỉ tại hiện giờ, hầu hết toàn bộ đất đai, nhà cửa ở xã Long Phú nầy đều là Sáu Lạc đứng tên, nhiều lần chị Sáu đã từng nghĩ đến chuyện thủ tiêu lão trong tù thì mình sẽ là người thừa kế danh chánh ngôn thuận nhưng làm vậy thì cảm thấy có lỗi với hai đứa con gái cho nên bấm bụng chạy chọt cho Sáu Lạc ra sớm rồi từ từ tìm kế để lão sang tên hết cho mình. Ai dè lão mang đến nhiều phiền phức như vậy. Xem ra phải nhìn lại một chút.
– Mầy nghĩ sao về chuyện nầy.
Cúp di động, chị Sáu hỏi Trung, người em rể.
Trung được chị cất nhắc từ lúc còn là tên tép riu, hơn nữa còn là chồng của em gái mình nên chị Sáu được rất tin tưởng. Gã đã từng là sinh viên của Đại học Cần Thơ, có một ít chữ nghĩa, và còn rất lanh lợi. Vì vậy thường được chị coi như “quân sư”, hỏi ý.
– Chị muốn em làm gì cứ căn dặn là được.
Trung giả khờ đáp. Theo bên cạnh đã lâu. Trung biết mình được chị vợ tin tưởng nhưng gã là người rất thận trọng không vì vậy mà kiêu ngạo hay có ý “tài lanh”. Khi “Đại tỷ” hỏi thì không nên tươm tướp trả lời, phải làm ra vẻ khó khăn mới có ý tưởng, tuyệt đối không thể thông minh hơn Đại tỷ được. Trong quan trường, không thể thông minh hơn lãnh đạo, ăn cơm giang hồ không thể khôn hơn lão Đại, đây là điều kiện cơ bản để sinh tồn một cách lâu dài.
– Người nầy không thể đắc tội được, nhưng lần nầy tao thấy là một cơ hội. Mình tìm cách mời hắn ăn bữa cơm, thay mặt thằng già tạ tội với hắn. Mầy nghĩ sao?
– Ý của chị là…?
– Bắt tay từ Bà chủ nhà hàng, tao muốn đích thân đi gặp mang theo món quà coi như xin lỗi người ta.
Chị Sáu mỉm cười.
– Chị Sáu. Chị hay thiệt…
Trung đưa ngón tay cái lên. Gã thật lòng khâm phục bà chị vợ. So với chị Sáu, Sáu Lạc chỉ là “Cục cứt trôi song”.
– Đừng nịnh bợ. Còn nữa… Mau chuẩn bị xe, theo tao đi Cần Thơ một chuyến.
– Ngay bây giờ?
– Có cần ăn cơm xong ngủ một giấc không?
Chị Sáu quắc mắt.
– Được… Được… Em đi gọi thằng Xuân chuẩn bị xe…
Trung vội vã quay người đi ra ngoài gọi lái xe. Còn lại chị Sáu một mình, nét mặt âm trầm. Con người của Sáu Lạc sớm muộn cũng sẽ gây ra chuyện. Thôi thì cho lão lên bàn thờ ngồi với ông bà. Sực nhớ đến gì đó, chị Sáu lấy di động ra bấm…
———–
Đại Ngãi.
Hôm nay Tiên về Đại Ngãi xem xét việc làm ăn, trong công việc kinh doanh này, hắn đã toàn quyền giao cho nàng tự ý quyết định tuy nàng và Trúc là hai mẹ con nhưng chuyện tư là tư, công là công. Hơn nữa, nay đã khác xưa, nàng đã dược hắn chấp nhận là một trong những người đàn bà của hắn cho nên không thể phụ lòng hắn được.
Trúc cũng rất là biết lý lẽ, nên hành xử trong công việc rất là quy củ, biệt thự ở Đại Ngãi ngày càng phát triển, ăn nên làm ra, khách sộp ra vào nườm nượp, số doanh thu hàng tháng không dưới 10 tỷ. Được như vậy là khá lắm rồi, thiệt xứng danh với tài của “Mamy” Trúc trong thế giới lầu xanh. Biết má mình có tài “đào giếng” vì vậy lần nầy Tiên trở về ngoài kiểm tra công việc làm ăn, nàng còn muốn Trúc ra ngoài Phú Quốc khai thác “thị trường”.
– Chúng ta tiến quân Phú Quốc, má ra ngoài đó, kiếm mua miếng đất rộng xa xa trung tâm thành phố một chút, xây căn biệt thự 7~ 8 tầng. Làm cho nguy mô.
– Quy mô hay không… Hihi… Không phải là tao quyết định đâu à. Mà là cái nầy…
Trúc xoa ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa, ý nói “tiền”.
Bây giờ Phú Quốc không phải còn là “xứ khỉ ho cò gáy”, mà đã là “tấc đất tất vàng”, muốn cho cơ sở đồ sộ câu khách “xịn” không có gì khó nhưng phải có tiền mới được, bà không biết “lão Đại” chi bao nhiêu cho dự án nầy.
– Tổng số vốn dự trụ là 40 triệu đô. Anh ấy bỏ ra phân nửa, phần còn lại kêu người hùn, mình chiếm phần lớn. Đủ chưa? Chuyện này con toàn quyền quyết định, Má cứ thẳng tay mà làm. Có khó khăn gì thì nói với con.
Tiên hãnh diện đáp. Nàng muốn cho. Trúc biết, bây giờ nàng là người đàn bà của hắn chứ không phải là thuộc hạ như trước kia và nàng có bổn phận “hái” ra tiền cho người đàn ông của mình.
– Hả? 40 triệu đô?… Xấp xỉ ngàn tỷ… Đủ rồi… đủ rồi…
Trúc kích động, mặt đỏ bừng, tuy là “thiên tài” về kinh doanh lầu xanh nhưng chưa bao giờ làm chủ một “dự án” khủng như vậy. Chợt nhớ tới vừa rồi, Tiên gọi lão đại với từ “ảnh” khiến Trúc sửng sốt. Không ngờ con gái mình giỏi vậy. Đã có được một vị trí có thể nói là “ngon lành”.
– Con với lão Đại…
– Ừm…
Tiên sung sướng gật đầu, trước kia nàng quá trụy lạc nhưng sau một thời gian chứng tỏ lòng thành, nên ay đã khác xưa. Nàng một lòng vì hắn nên rốt cụôc đã trở thành một trong những người trong hậu cung, cũng vì vậy, nàng muốn “hái” ra tiền cho hắn.
– Vậy thì tốt…
Trúc mừng cho con gái nhưng trong lòng có chút tiếc nuối. Lần trước, đã lâu rồi, được hắn chơi một lần cho tới bây giờ bà vẫn còn không quên được, lúc nào cũng mong đợi “cho tôi thêm được một lần”. Nhưng bây giờ thì hy vọng rất mong manh, không biết con gái mình có chịu để hắn hắn cùng hai mẹ con như lần trước. Nhưng nghĩ lại có sao chứ, đã xãy ra rồi mà. Có lần đầu sẽ có lần sau.
– Nếu ảnh thích… Con không ngại đâu…
Biết Trúc đang nghĩ gì và biết bản tánh má mình, Tiên nhún vai.
Trong đầu nghĩ má nàng chỉ là một người đàn bà có nhu cầu như chị em Thái Vân và Tuyết Cơ kia, hơn nữa nàng biết hắn rất thích những chuyện biến thái.
– Con thiệt nghĩ vậy sao?… Vậy thì nếu hắn thích thì má không ngại đâu…
Nghe con gái nói Trúc trong lòng nở hoa.
Ngay lúc nầy tiếng di động của Trúc reo lên, nháy mắt với Tiên, bà vội bắt máy.
– Alô… Chị Sáu hả. Sao rảnh rỗi vậy?
– Chị Trúc. Có chuyện cần nhờ chị giúp một tay…
Giọng chị Sáu vang lên. Bấy lâu nay quan hệ tốt với Trúc “Mamy” chính là muốn tạo “nhịp cầu” tri âm cho ngày hôm nay.
– Hihi… Sao khách sáo vậy, có gì nói đi, nếu được là tui không từ chối đâu, chỉ sợ là chuyện ngoài tầm tay.
Trúc rào đón.
– Chị được mà… Là như vậy, thằng chồng cũ của tui vừa mới ra khám thì ngứa dái đi gây chuyện nên bị Công an Cần Thơ bắt… Haiz…
Chị Sáu ngắn gọn tóm tắt câu chuyện.
– Vậy à, chị thiệt may mắn nha. Con gái tui mới từ Cao Lãnh về. Tui nghĩ nó có thể giúp chị… Tới đây đi…
Nháy mắt với Tiên, Trúc khoe.
– Vậy sao?.. Vậy tui tới liền. Cám ơn nhiều nha chị Trúc.
Giọng Chị Sáu mừng rỡ liền cúp máy chứng tỏ rất vội vã.
– Ai vậy?
Tiên chỉ nghe được lõm bõm nên không hiểu rõ chỉ đoán là hình như có liên quan tới hắn, vì vậy nhíu mày.
– Hihi… Người nầy có chút lai lịch, chồng của bà ta là một trong thân tín của Năm Cam… Không biết có thật không nhưng ngồi tù đã 10 năm, giờ đang làm bà bé cho Phó Chủ tịch Sóc Trăng. Nói nào ngay, giao tiếp với bà ta mình cũng có lợi, chỗ này của mình thuộc Sóc Trăng nhưng không ai dám dòm ngó lại không tốn tiền…
Trúc cười giải thích.
– Vậy có chuyện gì?
Tiên nghi hoặc, là bà bé cho một Phó Chủ tịch Tỉnh, nhất định cũng có “thực lực” sao lại nhờ mình chứ.
– Có đụng chạm tới lão Đại bởi vậy má mới nói mày có thể giúp… Nà… Chị Sáu nầy cũng là dân chơi, có vốn khá, tao nghĩ rồi, chuyện ra Phú Quốc thử rủ rê nó hùn vốn.
– Để coi sao đã…
Nghe Trúc nói, Tiên thấy có lý. Nhưng chưa biết được chị Sáu là người thế nào nên dè dặt.
– Không phải bất cứ ai muốn nhào vô là được đâu à.
————
Không phải là lần đầu hai tiểu la lỵ rình coi Đức ca cùng Thu Đại Nương và Hương Nhị Nương cụp lạc với nhau, hầu như cả hai rất thuộc lòng động tác của Đại và Nhị nương, có thể làm y chang chỉ tiếc là anh Đức chưa hề liếc tới mình nửa con mắt, hơn nữa còn cả gan coi cả hai như bé Trúc, vỗ đầu bẹo má, rõ ràng coi hai nàng như con nít, bởi vậy trong lòng có chút oán giận.
Thu, Hương nào biết từng hành động của mình đều được hai tiểu la lỵ cách một vách tường thấy rõ mồn một và ghi sâu vào đầu óc. Bên nầy cả hai say sưa thay phiên nhau. Thu liếm bìu thì Hương gục gặc. Hắn nằm ngửa, hai tay gối đầu mắt lim dim hưởng thụ thỉnh thoảng rên ư ư trong miệng, Hương bụng to nên không tiện chơi trò yêu thích 69 vì vậy Thu một mình “tận hưởng”, nàng từ từ quay đầu áp bướm vào miệng hắn. Đức đưa tay xoa cặp mông tròn lẳng, lấy hai tay banh hai khe, đưa đầu lưỡi ngoáy vào ngay giữa, Thu rùng mình nước trong người nàng tuôn trào. Đầu gục gặt nhanh hơn, ánh mắt liếc nhìn tấm gương lớn trên tường, nàng không ngờ bây giờ mình phóng đãng đến như vậy. Lúc vừa gắn tấm gương, nàng không dám nhìn, cứ nhắm mắt để hắn muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ quen rồi, cứ mỗi lần lên giường nàng đều nhìn trong gương, sửa tư thế sao cho dễ nhìn.
Hai tiểu la lỵ nín thở, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh, dán mắt sát vào lỗ mọt theo dõi. Say sưa đến nổi một bóng người mở cửa bước tới gần, cả hai vẫn không hay biết.
– Hai đứa làm gì vậy, sao không xuống ăn cơm, chị dọn sẵn cho hai đứa rồi. Xuống ăn cơm đi.
Hồng thấy hai tiểu la lỵ dán mắt vào tường, nghi hoặc hỏi.
– Đâu có gì, Gia Hân… Mình xuống ăn cơm…
Đang mải mê xem, tiếng nói của Hồng làm Ngọc Hân giật mình, mặt đỏ bừng. Chạy nhanh ra ngoài, Gia Hân hốt hoảng lập tức chạy theo.
– Hai con nhỏ nầy làm gì vậy cà?
Sinh nghi, Hồng bước lại gần, kéo khung hình qua một bên, thấy có cái lỗ nhỏ, tò mò, nàng ghé mắt nhìn rồi thì đơ người ra, tim đập mạnh. Sợ gây tiếng động, Hồng lặng lẽ đi chầm chậm ra ngoài, trong bụng thầm mắng.
– Hai con nhỏ nầy, đúng là con nít quỷ mà.
Tuy chỉ vài giây đồng hồ nhưng đối với Hồng, hình ảnh Đại và Nhị nương cùng nhau ngậm, mút, bú, liếm cứ lảng vảng trong đầu khiến mặt nàng đỏ như người say rượu, tim đập loạn xạ. Đồng thời cũng rất sợ hãi nghĩ bụng:
– Thôi chết rồi, bây giờ làm sao đây? Nói chuyện nầy với Đại và Nhị nương? Không được đâu, hai chị ấy sẽ biết mình thấy chuyện không nên thấy.
Khó khăn lăm mới được Thu, Hương tin dùng coi như em gái, trước kia Hồng không được lên trên lầu nhưng từ khi được coi là người nhà, nàng thường xuyên lên xuống. Tuy là không có gì nhưng các nhân viên khác nhìn nàng hâm mộ khiến Hồng cảm thấy tự hào, hơn nữa gần đây, Thu Đại nương bóng gió ám chỉ trong tương lai gần nàng sẽ quản lý nơi nầy.
– Thôi thì làm bộ như không có thấy gì, không biết gì.
Sau một lúc đắn đo cân nhắc hơn thiệt, Hồng rốt cuộc quyết định.
Gác hai chân Thu lên vai mình, Đức nắc bạo, hai tay hắn nhồi bóp cặp vú nàng thành muôn hình vạn trạng, bên cạnh, Hương mỏi mệt nằm nhìn cũng như lúc nãy, Thu nhìn hắn và nàng, đây là tình thú của cuộc làm tình tay ba.
– Ra đi.., cô mệt rồi…
Giọng Thu nũng nịu. Hắn lúc nào cũng dai sức, lúc trước, bụng Hương còn nhỏ thì khi nàng mệt còn có Hương chống đỡ và ngược lại, bây giờ bụng Hương khá to nên không thể trụ lâu khiến nàng phải gánh thêm một phần. Mà hắn thì chưa có dấu hiệu sắp xong cứ hùng hục, càng lúc càng như con trâu, chưa có dấu hiệu ngừng
– Hihi…
Nghe Thu năn nỉ, Hương bật cười.
– Còn cười, tại em hết á… Khơi mào rồi bắt chị lảnh đạn…
Thu “gắt”.
– Hihi… Cô… Mình doggy nha…
Đức rút ra, tay cầm cặc chờ Thu chổng mông để chơi tiếp, hắn đang hăng.
– Cho nghỉ một chút… Khiếp thiệt… Ê ẩm hết rồi…
Thu lườm.
– Cho chị ấy nghỉ một chút đi, để em… Nà… Hương chồm người lên, cầm cặc hắn ngậm vào, để hắn tạm thời chơi miệng nàng.
– Hihi… Thôi được rồi… Anh phải đi…
Bước xuống giường, cầm lấy quân áo định mặc vào,
– Đi?… Giận à, cô nói nghỉ một chút thôi mà…
Tưởng mình làm hắn mất hứng không vui. Thu áy náy. Định chổng mông chiều hắn.
– Hihi… Không phải, dưới Cao Lãnh có nhiều chuyện cần làm…
Đức lắc đầu. Ngay lúc nầy, di động reo lên, hắn nhìn màn hình, là Thu Vân gọi tới, vội bắt máy.
– Alô. Sao rảnh rỗi vậy?
– Ngày mai thằng Vinh xuống Rạch Giá nhậm chức… Lần trước anh đã hứa rồi đó nhen. Không được nuốt lời. Em và Thảo xuống đó trước, ở chơi một đêm bửa sau về…
Thu Vân thấp thỏm mong đợi, nàng hy vọng hắn đến dự buổi lể nhậm chức của Vinh, đồng thời bóng gió, nói Thảo sẽ cùng đi với mình.
– Hihi… Dĩ nhiên rồi… Chưa bao giờ nuốt lời mà.
– Vậy được. Mai gặp.
Thu Vân mừng rỡ, cúp máy.
Đức trầm ngâm. Đi dự lễ nhậm chức của Vinh, hắn có ý muốn xuống Rạch Giá coi Phó Giám đốc Sở Trương Hữu Thành là người như thế nào và nhất là lão Phạm Tuấn Dũng, hơn nữa, không biết bọn thằng Võ xuống Rạch Giá mấy ngày rồi mà sao chưa có tin tức gì.
Mai Văn Trường nói Thu Lan muốn gặp mình, Thu Lan nầy là người như thế nào? Phải gặp người nầy một lần mới quyết định được.
Nhân lúc hắn nói chuyện qua di động, Thu ngồi xuống cầm cặc hắn cạ lên vú, cạ lên mặt, liếm từ bìu dái đến dầu cặc rồi ngậm vào, hai tay nàng ôm mông hắn làm điểm tựa, biết hắn có sở thích nầy nên nàng ra sức.
– Wow!!!… Quá đã…
Để di động lên giường, Đức nghiêng người, tay bóp vú, nắc bạo vào miệng nàng. Là đàn bà của hắn, ai cũng biết hắn thích trò nầy và cứ mỗi lần như vậy hắn thích được phun lên mặt. Hương liền ngồi xuống bên cạnh chờ đợi, một khi hắn “phun” xong vào miệng Thu, nàng sẽ dùng lưỡi sẵn sàng “lau sạch”.
“Ahhh!…”…
Nắc một hồi, Đức gồng người lên, nắc càng mạnh bạo vào miệng Thu. Khóe mép của nàng có giòng nước đục trào ra. Hắn rút cặc để bắn thẳng vào mặt, lên vú nàng. Vẻ mặt đầy thỏa mãn. Hương cầm lên ngậm vào rồi liếm sạch.
– Hai lòng chưa.
Thu lườm.
– Hihi… Dĩ nhiên rồi… Hai em là nhất.
Đức nịnh.
– Anh à, chuyện của chị Thu. Coi bộ gấp rút lắm rồi. Cái thằng cha hồi nãy. Hương vừa chùi miệng vừa nhắc nhở.
– Đúng đó… người nầy và Ba bé Trúc quen nhau trong kia…
Thu lo lắng vì người chồng cũ sắp ra tù. Đã nhiều lần nàng viết thư gởi vào tỏ ý muốn ly dị nhưng Huân không trả lời, lần nầy cho người bạn tù tới.
– Đừng lo… Đã có chủ ý rồi. Cứ để xếp Thắng giam lão vài ngày, sau đó mình có chuyện nhờ lão làm…
Đức mỉm cười, trong đầu đã có kế hoạch, hắn tin tưởng sẽ giải quyết êm thắm.
– Là chuyện gì?…. Nói ra nghe thử, sao thần bí vậy?
Hương giục, biết Thu không thể nào trở về với Ba bé Trúc nên mong chuyện nầy được giải quyết một cách tốt đẹp nhưng không biết hắn làm cách nào. Biện pháp sau cùng là nàng và Thu đi xuống Cao Lãnh lánh mặt nhưng suy nghĩ cho cùng, đây không phải là kế hoạch lâu dài.
– Đơn giản thôi… Hihi… Là “Cây gậy cà củ cà rốt”… Nà, anh nghĩ kỹ rồi. Lúc ông ta ra tù, nếu ông ta chịu thì cho ông ta một số tiền cưới vợ khác làm ăn. Còn như nếu không chịu…
– Thì sao?
Thu lo ngại, tuy không còn vấn vương gì với chồng cũ nhưng nàng không muốn ông ta xảy ra chuyện gì, dù sao cũng là Ba bé Trúc.
– Yên tâm đi, anh có chừng mực. Chuyện nầy để thằng già Sáu lạc kia đi làm. Không phải lão nói là bạn thân của ba bé Trúc sao? Vậy thì để lão phân tích lợi hại cho ông ta biết. Nếu chịu ly dị thì có một số tiền cưới vợ khác còn nếu không thì để Sáu Lạc xử lý. Tin tưởng rằng ông ta sẽ biết nên làm sao.
– Thằng cha Sáu Lạc chịu nghe lời anh sao?
Hương ngạc nhiên.
– Hihi… Vậy thì phải coi năng lực làm việc của sếp Thắng ra sao…
Đức cười rất “đểu”.
– Vậy anh định cho ông ta bao nhiêu?
Biết Thu muốn hỏi nhưng ngại miệng nên Hương hỏi dùm. Nàng cũng tò mò muốn biết trong lòng hắn, Thu có cái “giá” như thế nào.
– Ừm. 5 hay 6 tỷ được không hay là 10 tỷ?
Hắn nhìn Thu, ngầm hỏi, đối với hắn nàng là người đàn bà đầu tiên thuộc về hắn, xài 10 tỷ để có nàng bên cạnh rất đáng.
– 5 tỷ? Quá đủ rồi…
Hai mắt Thu nhạt nhòa vì cảm động, nàng không ngờ hắn dám bỏ ra số tiền lớn như vậy cho ba bé Trúc, tuy biết hắn có rất nhiều tiền nhưng nàng không thể để hắn vì nàng mà xài quá nhiều.
– Ý chết… Trể quá rồi. Anh phải đi đây. Tại hai người hết á…
Đức nhìn đồng hồ, định ghé một chút rồi đi liền ai dè đã gần 11 giờ rồi.
– Tại mình?
Thu, Hương nhìn hắn mở cửa chạy xuống thang lầu rồi nhìn nhau.
– Hihi… Đồ mắc dịch… Như vậy mà cũng nói được…
—————
Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên xuống Đồng Tháp trước hết là đi thẳng tới Đức Lập tìm Thụy Vũ, Tú Nhi. Sẵn là giờ giải lao buổi trưa, thế là Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến, Hồng Ngọc, cả 5 Đại mỹ nữ của cao tầng Đức lập Đồng Tháp cùng Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên kéo nhau ra nhà hàng K.H ăn trưa chuyện trò.
Tú Nhi nhắn tin cho Phương Linh hỏi nàng nếu thích đến nhập bọn, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy dĩ nhiên là Phương Linh làm sao không đến, không những vậy còn có Thanh Tình.
Chưa hết, Quyên gọi cho Hoa biết nói mình đã xuống tới đây, nhằm lúc Hoa đang cùng Thanh Thanh, Ngọc Huệ tham quan công trường xây cất TTTM Đồng Tháp, thế là cả 3 cùng đến, có Ngọc Huệ là có Ngọc Thúy mà có Ngọc Thúy là có Oanh Oanh, Lan Chi, Ngọc Thơ… Lẽ ra còn có Ngọc Thy nhưng nàng bận chuyện nên không tới được. Nói tóm lại, giờ ăn trưa hôm nay trong nhà hàng K.H, sự hiện diện của một đoàn mỹ nữ khiến ai cũng trợn mắt há mồm, cứ tưởng là đám người nầy là thí sinh hoa hậu đi tham quan Đồng Tháp.
– Chủ tịch Huyện của các vị đâu rồi. Sao không thấy hắn?
Mục đích của Đồng Giao xuống đây là để “trị tội” hắn nhưng hầu hết cao tầng của Đức Lập Đồng Tháp đều ở đây, còn có đám người của UBND bao gồm cả Thư ký Ngọc Thơ mà không thấy bóng dáng “tên mắc dịch” kia, bởi vậy nàng nhìn Quyên.
Thấy Đồng Giao nhìn mình, Quyên hiểu ý, hỏi Hoa.
– Chủ tịch Đức không phải đang ở Cần Thơ sao?
Nghe Quyên hỏi mình, Hoa sửng sốt nhìn Ngọc Thơ, không riêng nàng, ai cũng thắc mắc, không biết hắn đang ở đâu.
– Để tôi gọi coi sao?
Tú Nhi cầm di động lên bấm.
Lúc nầy sắp tới Cao Lãnh, thì di động reo. Thấy là Tú Nhi gọi, Đức liền bắt máy.
– Alô. Anh đang ở đâu?
– Tới Cao Lãnh rồi đang trên đường đi tới Ủy ban, có chuyện gì vậy cưng?
– Tới nhà hàng K.H đi. Mọi người đang ở đây.
– Mọi người?!. Là ai vậy?
– Hihi… Tới đây rồi biết.
Không đợi hắn ừ hử, Tú Nhi cúp máy.
– Wow!!!… Sao thần bí vậy?… Thôi được, sẵn tới ăn cơm trưa, đói bụng rồi.
Hắn cho xe chạy về hướng nhà hàng K.H.
Vừa bước bào, thấy một dãy bàn, các nàng chuyện trò như bắp rang, điều mà hắn không ngờ là Đồng Giao, Thanh Nhã và Quyên đều ở đây.
– Ủa… Sao lại ở đây? Tiệc sinh nhật vui vẻ chứ?
– Đồ nhỏ mọn…
Thấy hắn, Đồng Giao, đứng lên cầm tay hắn cắn một cái mạnh cho đã cơn tức, mắng.
– Ui da!…. Muốn lấy mạng anh sao?!.
– Đáng đời anh.
Thanh Nhã lườm.
– Sinh nhật của ai vậy?
Thụy Vũ tò mò khi thấy Đồng Giao “hành hung” hắn.
– Sinh nhật của tên Lộc. Người này là Phó Chủ tịch, gã phải lòng chị Hai của cô, mê như điếu đổ…
Quyên liền đem câu chuyện tóm tắt lại cho mọi người cùng nghe.
– Không phải để ý một mình chị đâu, đối với Thanh Nhã và chị Quyên cũng vậy đó. Gã nha, thấy đàn bà con gái là hai mắt sáng rỡ, chảy nước miếng lòng thòng.
– Haha… Hihi…
Chúng nữ cười rộ lên
Ngay lúc nầy có một đám người bước tới, người đi đầu tiên là Nathalie, Ái Linh, kế tiếp là Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam Nguyễn và Liêm, gã Phó Trưởng phòng nhân sự, do là giờ cao điểm nên bọn họ cũng ra ngoài đi đến đây ăn trưa, vừa vào thì thấy một đám đông mấy chục người nói cười náo nhiệt, nhận ra trong đó có đám người cao tầng của Đức Lập nên tiến đến chào hỏi.
– Sao đúng lúc vậy?
Tú Nhi thấy nhân viên của mình, nàng vui vẻ mỉm cười thân thiện.
– Giờ ăn trưa mà. Lần trước có ghé qua, thấy thức ăn ngon nên lần nầy trở lại. Không ngờ lại gặp các người.
Nathalie mỉm cười, nhìn Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ nhưng từ khóe mắt thấy hắn đang rù rì to nhỏ vô cùng thân mật với những người đẹp không kém Tú Nhi nên vô cùng ngạc nhiên…
– Không phải hắn là Boyfriend của Tú Nhi sao?
Micheal, Peter, Adam, Liêm thì nghĩ khác, lạc quan hơn, thời buổi nầy, ở nước ngoài trai và gái thân nhau nhưng chưa chắc là có quan hệ tình nhân mà chỉ là bạn bè, chỉ tại có người không là “pê đê” cũng không phải “tomboy”. Họ ở giữa “đực” và “cái”, không thích đàn bà cũng dị ứng với đàn ông, nghĩ Đức là loại người đó, chỉ có như vậy mới giải thích được chớ có lý nào trước mặt Girl Friend của mình mà âu yếm với người khác chứ, hơn nữa cả một đám mỹ nữ bao quanh, em nào cũng liếc mắt đưa tình?
– No way! Không thể nào đâuz!!!
Nghĩ vậy cho nên mở cờ trong bụng. Hôm qua thì nhắm Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến nhưng hôm nay không nhất thiết, nàng nào cũng được vì ai cũng là “hàng thượng đẳng”, chỉ cần vớ được một em thôi.
– Đức Tổng, hôm qua thật cám ơn anh nhiều…
Không biết hắn thật sự không thấy hay làm bộ không thấy đám người mình, trong lòng có chút bực bội, Nathalie lên tiếng. Vậy mà hắn có nghe đâu, tiếp tục rù rì bên tai Đồng Giao, còn nàng thì cười khúc khích.
– Có người chào hỏi anh kìa…
Thanh Nhã đánh vai hắn.
– Hả?!… Cái gì?…
Đức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Nathalie khiến nàng ngượng ngùng, tuy vậy vẫn mỉm cười, ra vẻ không để tâm, lập lại.
– Hôm qua thật cám ơn anh nhiều.
– Không có gì, chỉ là tiện tay thôi, không cần để tâm.
Đức phát tay, hắn đang dỗ ngọt Đồng Giao về cái tội “tày trời” dám nghĩ xấu về nàng, Thanh Nhã kế bên “đổ dầu vô lửa” đồng thời “mắng nhiếc” hắn cho vui. Hầu hết các nàng hiện diện ở đây đều biết nhau hết rồi nên chẳng ngại ngùng công khai thân mật với hắn. Chuyện ghen tương với nhau hầu như không còn, nếu có chỉ là ganh tỵ chút chút không đáng kể, thay vào đó là ngày càng xích lại gần hơn, vô tình tất cả ngấm ngầm coi Tú Nhi là lãnh đạo để tranh nhau với Nancy. Quyên thì trung lập, dù sao nàng cũng là người được Nancy nâng đỡ. Vì vậy vừa vào Đức Lập Đồng Tháp, Nathalie, Ai Linh làm sao có thể hiểu được sự huyền diệu trong câu chuyện, chỉ thấy hắn “má tựa vai kề” với những người khác trước mặt Tú Nhi mà trong lòng nghi hoặc
– Hôm qua? Là chuyện gì vậy?
Tuyết tò mò, không chỉ mỗi mình nàng mà các nàng khác bắt đầu để ý, muốn biết giữa hắn và mỹ nữ nầy phát sinh chuyện gì mà người ta “tri ân” như vậy?
– Khoan nói đã. Sẵn dịp, nếu không ngại hay là ngồi xuống đi, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện…
Là Tổng Giám đốc của Đức Lập Đồng Tháp, Tú Nhi thân thiết mời.
– Tổng giám đốc đã nói như vậy… Vậy thì mình ngồi xuống đi ha… Nathalie. Phải không mọi người?… Hihi… Chào các vị. Tôi là Huỳnh An Khang, cứ gọi là Peter.
Sợ Nathalie từ chối, Peter Huỳnh phấn khởi hồ hởi gật đầu. Không một thằng đàn ông nào từ chối khi được ngồi ăn cơm cùng chung với một đám mỹ nữ.
Nathalie mỉm cười, gật đầu. Tú Nhi, Tuyết gọi phục vụ đem thêm bàn tới nới rộng ra. Thế là bọn Nathalie, Micheal Vũ cùng ngồi xuống, mỗi người một câu tự giới thiệu,
– Trần Quốc Vũ. Michael Vũ. Nice to meet you
– Nguyễn Long. Adam Nguyễn. Nice to meet you.
– Hihi, Châu Thanh Liêm, chào các vị.
– Em là Lưu Ái Linh. Chào các chị.
– Nói đi. Hôm qua có chuyện gì vậy?
Tuyết “không tha”, muốn làm rõ.
– Hihi. Là như vầy…
Liêm nhanh miệng tóm gọn câu chuyện bị nữ quái Long Xuyên và đám côn đồ hành hung, cũng may là có Đức Tổng can thiệp.
Nathalie bên cạnh nghe mà bực mình, tên Liêm nầy đúng là tráo trở mặt dầy, có cần nịnh bợ như vậy không? Người ta đã nói chỉ tiện tay thôi mà.
Thật ra trong bụng Nathalie đang tức giận, trong thâm tâm nàng cứ nghĩ hắn đã khoe rùm beng vì chuyện “anh hùng” hôm qua nhưng nhìn thái độ của Tú Nhi, Tuyết và những người khác, rõ ràng hắn chẳng để tâm chút nào như vậy thì nàng là “tiểu nhân” suy bụng ta ra bụng người.
– Anh không sao chứ?
Yến nhìn hắn “xem xét”.
– Ậy da… Có sao đâu chứ? Tối nay về cho em kiểm tra, bảo đảm còn nguyên xi…
– Hihi… Haha…
Chúng nữ cười rũ rượi.
– Nói bậy nói bạ… Cái anh nầy…
Là người hay e thẹn, “lườm” hắn, hai má Yến đỏ bừng.
– Yến à. Phải nói cô bé kia gặp xui mới gặp ảnh. Ảnh nha… lúc nào cũng vậy mà. Lúc nào cũng muốn lấn áp người khắc… Thụy Vũ “hung hăng” quắc mắt nhìn hắn, trong đầu óc nàng, “bắt nạt” con gái là không đúng. Nàng đang nhớ lại trước kia không phải hắn đã từng “áp bức” trong khi nàng “hiền như masoeur” hay sao.
Ngay lúc nầy Tuyêt Vân ngồi trên xe lăn, chân trái nàng được băng bột, phía sau, đẩy xe lăn là một em gái độ chừng tuổi 13 khiến Đức sửng sốt.
– Bà Chủ. Wow!!!. Sao lại như vậy?
– Bị đụng xe, nhưng chưa chết được.
Tuyết Vân nói kháy. Nàng bị xe đụng, nằm viện hai ngày, chân bị băng bột, ai cũng tới thăm hỏi, không tới được thì gởi hoa và thiệp, còn tên này dù sao cũng quen biết, hơn nữa là thuộc thân tín của chị nàng thì lại biệt tăm. Tuyết Vân thầm tự hỏi hắn có coi nàng là bạn hay không vậy? Rõ ràng là kém xã giao, không biết điều chút nào.
– Chị Vân bị xe đụng gãy chân. Anh không biết sao?
Phương Linh ngạc nhiên, em gái của thím dâu nàng bị xe đụng, tuy không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị gãy một chân, ai cũng đi thăm còn hắn thì không biết gì hết. Phương Linh có ngờ đâu lúc Ngọc Hà thư ký của Nga mở cửa vào thông báo tin dữ thì thấy Nga đang “cụp lạc” với hắn liền nhanh chóng trở ra ngoài, do đó chưa kịp nói gì nên hắn không biết gì hết.
– Gãy chân thôi là tốt rồi… Ừm… không phải… Ý tôi muốn nói là thời buổi nầy bị tai nạn xe cộ có đến 7~ 8 phần không tàn tật thì là ngủm củ tỏi. Chị Vân, chị thiệt là may mắn nhưng phải cẩn thận một chút nếu không sẽ thành Kha Trấn Ác lão bà… Đi theo kiểu “chấm phết” đó nha.
Chúng nữ trước hết là sửng sốt, sau đó là cúi mặt, cố nín cười, thầm mắng cái tên nầy, như vậy mà cũng nói được.
– Anh ta nói gì vậy? Cái gì là Kha Trấn Ác… Cái gì đi theo kiểu “chấm phết”?
Ngồi bên cạnh Lan Chi, thấy nàng cúi mặt nín cười, Nathalie thắc mắc hỏi nhỏ.
– Kha Trấn Ác là một nhân vật trong bộ phim truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”.
Lan Chi vỏn vẹn chỉ nói như vậy, nàng không thể nói dài hơn.
Hắn chỉ nói đùa cho vui nhưng Tuyết Vân rất là nhạy cảm với hai chử “lão bà”, nàng là người có nhan sắc, là Bà chủ của nhà hàng làm ăn phát đạt, em gái của Bí thư Huyện ủy, mà là một Bí thư Huyện ủy em dâu cùa Bí thư Tỉnh ủy, con dâu của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài, nói nôm na theo giới quan trường thì phía sau lưng của Tuyết Vân là cây cổ thụ ngàn năm có nhiều tàng cây bóng mát, là dân thường mà ôm được nàng về dinh thì cuộc đời cơm no bò cưỡi còn nếu là người trong thể chế thì đường quan hạnh thông. Có ai lại không muốn một mỹ nữ như vậy chứ.
Tuyết Vân biết mình rất “có giá” nên rất kén cá chọn canh khi tuyển người “trong ý”, kết quả là sắp “băm” rồi mà vẫn “sầu lẽ bóng” cho nên rất kiêng kỵ cụm từ “gái già” hay “lão bà”, vậy mà hắn dám gọi nàng là “Kha Trấn Ác lão bà”, rõ ràng là muốn so sánh nàng với lão “Kha Trấn Ác” một nhân vật vừa già vừa xấu, chống gậy đi “khập khiểng” trong bộ phim truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” khiến nàng tức đến hôn mê bất tỉnh.
– Ậy da. Thời buổi này y học rất tiên tiến, băng bột thôi í mà. Không nghiêm trọng như vậy, không có gì đâu.
Nghe Đức gọi Tuyết Vân là “Bà Chủ”. Hai mắt Liêm sáng rỡ như hai ngọn đèn pha nhìn Tuyết Vân. Gã không phải tốt nghiệp Đại học nước ngoài, vì vậy trong công ty, so với Micheal, Peter, Adam… thì Liêm luôn bị lép vế, không dám dòm ngó mỹ nữ trong Đức Lập. Bây giờ thấy Tuyết Vân là Bà chủ nhà hàng, người xinh như mộng, nghe giọng điệu thì vẫn còn “available” nên Liêm muốn “ra quân” cầu may. Biết đâu cua được tới tay thì đúng là chuột sa hũ nếp. Trong bụng thấp thỏm, hy vọng Micheal, Peter, Adam không tranh giành với mình.
– Chủ tịch Đức. Học hỏi cách lịch sự với phái yếu đi. Vị nầy là…
“Giáo huấn” hắn một câu, Tuyết Vân nhìn Liêm, mỉm cười quyến rũ.
– Liêm… Châu Thanh Liêm… Chào… Bà chủ.
Được người đẹp chú ý, Liêm thấy lòng nở hoa. Ánh mắt nóng bỏng nhìn Tuyết Vân, đưa tay ra.
– Tôi là Tuyết Vân. Chào anh. Cám ơn đã đến ủng hộ. Mai nầy nhớ đến thường xuyên nha…
Thấy ánh mắt Liêm nhìn mình, Tuyết Vân thầm đắc ý có chút khinh thường, ai gặp nàng mà không như vậy chứ, trừ tên mắc dịch kia… Nghĩ tới đây Vân liếc nhìn hắn.
– Nhất định… nhất định…
Trong lòng kích động Liêm đưa tay bắt lấy bàn tay ngọc.
– Haha… Anh Liêm… Anh thiệt là may mắn, tôi quen biết Bà chủ khá lâu, mỗi lần gặp tôi là mặt chù ụ, hôm nay vừa gặp anh là cười…
Nháy mắt với Liêm, Đức đưa ngón tay cái.
– Vậy à…
Nghe Đức nói, mặt Liêm đỏ bừng vì sung sướng.
Đối với người đẹp còn “available” và là bà Chủ của một nhà hàng đồ sộ như vầy, đàn ông mà không động tâm thì không thể nào, Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam Nguyễn không coi Liêm là đối thủ, cả 3 liếc mắt nhìn nhau để suy đoán ý nghĩ của đối phương. Vì vậy tuy rất thản nhiên nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán, hơn nữa vẫn còn ngấn ngầm theo đuổi Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến nên không thể lộ liễu được. Nói tóm lại là cả 3 đang tính bắt cá hai tay, quan trọng là bắt được, bất cứ con cá nào cũng tốt và bây giờ rõ ràng Bà chủ nhà hàng là con cá tốt nhất.
– Anh lại muốn nói gì đây?
Tuyết Vân quắc mắt.
– Không… Không có gì… Đó đó, các người thấy chưa… Không chù ụ thì sừng sộ…
Đức ra vẻ “khổ sở”, đưa tay chỉ Tuyết Vân đang ngồi trên xe lăng nhưng thái độ như con gà chọi
– Haha… Hihi…
Biết hắn đang chọc Tuyết Vân, chúng nữ ôm bụng cười. Bên cạnh, Nathalie làm như không để tâm, vừa chuyện trò làm quen với Đồng Giao, Thanh Nhã vừa quan sát từ trong khóe mắt, càng lúc càng kinh hãi khi nhận thấy ánh mắt của cả hai nhìn “tên kia” với vẻ yêu thương.
– Nghe nói anh sắp mua du thuyền.
Tú Nhi nháy mắt với Thụy Vũ, rồi nói bâng quơ. Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên, Yến, Tuyết, Phương Linh, Thanh Tuyền, Thanh Thanh chú ý “cao độ”, muốn nghe từ miệng hắn có lời gì giải thích. Đám người Nathalie, Ái Linh, Micheal, Peter, Adam, Liêm, Hồng Ngọc Ngọc Thúy, Ngọc Huệ, Ngọc Thơ, Lan Chi, Oanh Oanh và Tuyết Hoa, vừa nghe hai chử “du thuyền” liền trợn mắt há mồm, chiếc rẻ nhất, nhỏ nhất cũng vài triệu mỷ kim. Nhưng liền sau đó khi nghe hắn nói thì tất cả hầu như “hóa đá”.
– Đúng vậy. Hihi. Đây là ý của Nancy, anh thấy cũng đúng, mai này khi tất cả chúng ta cùng đi chơi, ra Phú Quốc hoặc Thailand hay Singapore thậm chí xa hơn nữa như Hồng Kông, Đài Loan mình không cần đi máy bay, cứ ngồi trong phòng đọc sách hoặc tắm nắng trong hồ bơi hoặc ngủ một giấc, thức dậy thì đã tới nơi.
Hắn nói một hơi.
– Có phần của tụi em à?
Nghe hắn nói “ngồi trong nhà” thoải mái vui chơi mà vẫn “đang đi”du lịch ra nước ngoài ai mà không ham chứ. Ánh mắt các nàng sáng ngời.
Khi nghe tin hắn mua du thuyền cho Nancy, cả bọn vô cùng ganh tỵ, quyết làm cho ra lẽ tại sao bên trọng bên khinh, có phải là vì Nancy có con còn các nàng thì bụng vẫn phẳng lì. Nay biết mình cũng có phần nên tâm tinh vui vẻ, thoải mái.
– Nói như vậy. Chiếc du thuyền nầy chắc lớn lắm… Hihi… Mắc lắm đó nha.
Micheal Vũ nghi hoặc, gã có chút hiểu biết về du thuyền, có thể vừa ngồi ngâm mình trong hồ bơi tắm nắng vừa đi du lịch qua các nước lân cận dĩ nhiên là có cái giá rất khủng, tuy biêt Đức là Ông chủ của Đức Lập nhưng chưa chắc kham nổi, thậm chí gã nghĩ rằng Đức đang “nổ”, cốt ý là để khoe khoang lấy lòng các người đẹp. Sau đó tìm lý do nào đó để “xù”.
– Lớn hay không thì tôi không biết nhưng nghe Nancy và Mỹ Chi nói đã nhìn qua catelogue, có được hơn 30 phòng lớn, chiếc du thuyền này là của một Đại gia bên Dubai mua chưa được 2 năm, lúc mua còn mới toanh, bây giờ bán lại chỉ nửa giá, coi như mua được giá hời…
Đức thật thà nói, hắn nghe Nancy và Mỹ Chi nói sao thì lập lại như vậy, hơn nữa trong thâm tâm rất thích chiếc du thuyền nầy, ngàn vạn lần tốt hơn máy bay nhiều. Có tiền thì xài cho thoải mái, chẳng lẽ ngồi nhìn và đếm à.
– Bao nhiêu vậy?
Quên hết “hiềm khích”, Tuyết Vân buột miệng hỏi, cũng là câu hỏi mà mọi người tò mò.
– Hihi… Giá mới toanh là 350 triệu đô. Nửa giá là 170 nhưng kỳ kèo chắc khoảng tầm 150…
Mọi người cảm thấy ngộp thở. Bọn Nathalie, Micheal Vũ, Ái Linh, Peter, Adam trợn mắt há mồm, 150 triệu đô đó vậy mà hắn nói như là 150 triệu VND vậy, không một chút nhíu mày.
Có ai lại không mơ lấy được người đàn ông giàu sụ chứ, ngay cả già khú đế hay bụng phệ cũng không sao hết, miển là sống cuộc đời sung túc nhàn hạ là được rồi hơn nữa hắn là người đẹp trai, cao ráo, có phong phạm của một soái ca, bởi vậy Ngọc Huệ, Ngọc Thúy, Lan Chi, Oanh Oanh, Ngọc Thơ, Hồng Ngọc càng kiên định hơn bao giờ hết.
Từ lúc công ty nhà được hắn nâng đở mà khởi sắc, Ngọc Huệ, Ngọc Thúy hy vọng hắn có ý với cả hai chị em nên trong bụng mong đợi hắn đi bước đầu tiên thì sẽ “hoa rơi hửu ý” nhưng sau một thời gian, tưởng vậy nhưng không phải vậy, hắn rất bình thường, cả hai thầm nghĩ có lẽ vì trước mình đã từng cặp kè với Tuấn Hào và Tuấn Kiệt nên hắn không để ý tới mình chỉ vì Tâm Đoan, vì vậy trong lòng vô cùng mất mát, bây giờ thì càng quyết tâm hơn bao giờ hết, muốn được người đàn ông tốt như vậy thì phải chủ động bằng mọi giá.
Lan Chi lúc đầu không có ý gì, hắn là học trò của anh nàng nên coi hắn như em nhưng ở chung nhà nên dễ dàng nhìn ra tâm tư của Oanh Oanh và Ngọc Thúy, nàng thầm nghĩ biết chung quanh hắn nhiều như vậy mà Oanh Oanh và Ngọc Thúy còn muốn “đâm đầu” vô, vậy thì tại sao mình không suy nghĩ một chút chứ, vì vậy Lan Chi bắt đầu mơ mộng. Hồng Ngọc thì khỏi nói rồi, nàng thích hắn từ lâu, nhất là hôm đó, lúc trên xe, hắn say hay không say, nàng không cần biết, chỉ biết là hắn ngang nhiên vui đùa xoa bóp, ngậm mút hai nụ hồng của nàng cho nên Hồng Ngọc quyết không thể coi như không có gì được.
Trong ánh mắt Nathalie lướt qua đám Tú Nhi, Thụy Vũ ra vẻ hiểu biết nghĩ thầm :”Hiểu rồi, thảo nào, hắn giàu như vậy, thì ra là thích tiền của hắn. Chứ có lý nào. “Không chỉ một mình nàng nghĩ vậy mà trong lúc nầy, bọn Micheal, Peter, Adam và Ái Linh cũng có ý nghĩ tương tự.
Ngay lúc nầy, chuông di động reo lên. là Mai Văn Trường gọi tới.
– Là Chủ tịch Trường. Sorry. Anh ra ngoài nghe, trở lại liền.
Đức vội vàng bắt máy, đứng lên đi ra xa nói chuyện, hắn đang chờ cú gọi nầy. Chuyện quan trọng, không thể để người lạ như bọn người Nathalie nghe được, biết đâu 1 trong những người họ là “nằm vùng” cho thằng Phát thì sao. Cẩn thận tốt hơn.
– Vậy mình còn muốn ảnh mua chiếc nầy hông vậy?
Thụy Vũ cầm catalogue ra hỏi Tú Nhi, Tuyết, Yến, Đồng Giao, Thanh Nhã, Thanh Thanh, Phương Linh, Thanh Tuyền đồng loạt ghé mắt nhìn vào.
– Motorhomes? Chiếc nầy mắc lắm… bên Mỹ là 1 triệu rưởi đô.. Wow!
Nathalie bật thốt lên.
– Mắc dữ vậy sao. Về tới VN, công thêm tiền thuế là gấp ba gấp bốn…
Bọn Micheal trợn mắt há mồm.
– Thôi!..
Tú Nhi lắc đầu, lúc nghe được hắn mua du thuyền cho Nancy, nàng tức giận nên cùng Tuyết, Yến, Thụy Vũ bàn nhau đưa ra chủ ý nầy nhưng bây giờ nghe hắn nói chiếc du thuyền là cho tất cả vì vậy mà hờn giận tan biến hết. Trong lòng có chút hổ thẹn vì mình đã quá hẹp hòi.
– Ừm… Thôi đi…
Tuyết gật đầu. Hai “lãnh đạo” đã nói như vậy, Thụy Vũ và Yến không có ý kiến.
– Wow!!!…. Là cái gì vậy?
Ngay lúc nầy, Đức nghe điện xong vừa trở lại, thấy trên bàn có catalogue liền cầm lên.
– Catalogue của Motorhomes… Chị Tú Nhi thích. Tui em cũng thích. Nhưng giá tới 1,5 triệu đô, mắc quá…
Thụy Vũ nhanh miệng nói với giọng tiếc nuối. Nàng rất thích chiếc xe nầy và cũng rất thích chiếc du thuyền nhưng du thuyền thì mỗi lần đi du lịch trong khi có chiếc motorhome nầy thì nàng có thể thoải mái mỗi ngày tới Đức Lập vừa làm việc trong “văn phòng” vừa “ở nhà”.
– Vậy sao? Đâu… đưa anh coi… Wow!… được đó, kiếm tiền để xài mà, mua đi, mua 2 chiếc. Tú Nhi, Tuyết, hai em và Thụy Vũ, Yến cùng Phương Linh, Thanh Tình chung 1 chiếc, Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên, Ngân, Thúy Ái, Tâm Đoan, Thanh Thanh chung một chiếc. Cứ quyết định như vậy. Thôi không nói nữa, anh có chuyện quan trọng cần làm. Chiều về…
Hắn nói một hơi, coi chuyện mua 2, 3 chiếc Motorhomes như là mua chiếc xe đạp. Bản tánh vốn hào sảng, đối với hắn tiền bạc là vật ngoại thân, có để xài, đàn bà của mình thích là được rồi, hơn nữa, thừa hưởng gia tài nửa tỷ đô, du thuyền, motorhomes, xe hơi, công lại khoảng 200 triệu đô. Chưa tới một nửa, sợ cái gì chứ?
Rồi không đợi các nàng ừ hử, hắn nhanh chân rời đi. Vừa rồi Kim Khánh nói đã giàn xếp để hắn gặp Thu Lan.
– Gimme “5”.
“Chát!…”
Thụy Vũ, Yến nhảy cà tưng lên, hai bàn tay chạm vào nhau nghe một tiếng “chát”. Nét mặt phấn khích.
– Phương Linh. Thanh Tình, hai em thật có phước..
Tuyết Vân hâm mộ. Trong thâm tâm của nàng, hắn chính là người vô cùng lý tưởng, vừa đẹp trai, vừa có tiền vừa có tài vừa gan dạ. Loại đàn ông nầy đốt đuốc tìm đỏ mắt mà hắn thì ngay trước mặt nhưng cái tên nầy gặp nàng cứ nói móc họng. Không để nàng vào mắt. Thiệt là tức chết đi được.
– Công ty làm ăn khá lắm sao?
Nathalie rốt cuộc không nhịn được, nhìn Tú Nhi hỏi. Theo nàng biết Đức Lập mới thành lập chưa lâu, làm ăn rất khá nhưng cùng một lúc chi số tiền khủng như vậy để mua quà tặng gái thì không thể nào. Nàng biết hắn là Chủ tịch Huyện nhưng cho dù có hối lộ tham nhũng cũng không thể nào mà, bởi vậy hiếu kỳ không nhịn được hỏi.
– Hihi… Không có liên quan gì đến chuyện làm ăn của công ty… Là ảnh sắp được hưởng gia tài nửa tỷ đô của má ảnh bên Canada… Ây ui, quên rồi, sẵn hỏi các chị em nha. Ai đi Canada?
Là “lãnh đạo” của nhóm, Tú Nhi hỏi để biết mà chuẩn bị gởi danh sách cho Ngọc Lan. Dĩ nhiên là tất cả đều giơ tay lên, được đi chơi, ngồi máy bay “First Class”, ngu gì không đi chứ, hơn nữa nếu không đi, ai cũng tưởng mình bị “thất sủng” thì sao? No way. Các nàng ai cũng nghĩ vậy.
– Thôi, tan hàng. Về biệt thự chuẩn bị một chút.
Tú Nhi đứng lên, tuy là gặp mặt trực tuyến nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần và còn phải trang điểm cho đẹp. Gặp mặt mẹ của Boy Friend mà, ấn tượng ban đầu rất là quan trọng.
————–
Cùng lúc nầy, tại nhà ăn tập thể của Tỉnh ủy bên Long Xuyên rất là náo nhiệt,
Tân Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Bích Trâm là mỹ nữ hiếm có, thân thế cao vời vợi chẳng những vậy, Tân Phó Giám đốc Sở Công an, Tân Chủ tịch Thành phố Long Xuyên đều xinh đẹp não nùng không ngờ rất là bình dân, không cần phải ở nhà hàng sang trọng, ăn một bữa tại nhà ăn tập thể là được rồi. Chánh văn Phòng Hương Giang muốn gọi thêm đồ từ nhà hàng bên ngoài để các vị lãnh đạo được ngon miệng nhưng Hoàng Bí thư thẳng thừng khước từ. Công nhân viên chức ăn cơm ngày thường thế nào thì nàng ăn như vậy.
Việc nầy khiến Hương Giang lo sốt vó. Căntin này là người nhà của Phó chánh văn Phòng Bùi Thanh Dũng trúng thầu khai thác, mà Bùi Thanh Dũng là cậu của Phu nhân của Phó Chủ tịch Tỉnh Trình Quốc Huy, thức ăn thì không cần phải nói, tệ của tệ mà chẳng ai dám than phiền trừ khi muốn “chết”. Đám công nhân viên chức thiệt là tội nghiệp, không ăn ở căntin thì bị ghi tên vào sổ đen nên mỗi tuần phải cố gắng mà nuốt ít nhất hai ngày cho yên thân.
Bích Trâm làm người nhà của Bùi Thanh Dũng trở tay không kịp. Có ai ngờ được Tân Bí thư, lá ngọc cành vàng của Chủ tịch Quốc hội chịu xếp hàng mua thức ăn như những công nhân viên chức bình thường chứ. Bởi vậy khi thấy Hoàng Bí thư, Phó Giám đốc Sở Công an và Chủ tịch thành phố xếp hàng mua thức ăn.. Mặt Bùi Thanh Dũng tái nhợt thầm mắng bị “con điếm” Hương Giang “chơi” một vố rồi.
Nhìn chén canh rau lõng bõng có vài miếng thịt mỡ và hình như có vài con sâu khiến Hoàng Trọng kinh hãi, ngay cả chính bản thân của Trình Quốc Huy cũng sửng sốt, không ngờ lại tệ như vậy. Số là năm khi mười họa, các lãnh đạo chóp bu của Tỉnh mới xuống căntin “hòa đồng” cùng với đám cán bộ, viên chức nhưng ngày đó được thông báo trước còn có kèn trống vang rền cho nên căntin bấm bụng “chơi sang” một bữa. Không ngờ hôm nay bị “tổ trác”.
Bích Trâm làm như không có gì. Nàng hoàn toàn nghe lời hắn căn dặn. Trước hết là “đui, điếc, câm”… sau nầy sẽ tính sau. Vì vậy nét mặt thản nhiên, ăn rất ít, chỉ cho có lệ. Thủ trưởng không nói gì bộ tứ của nàng cũng không nói gì.
Phó Chủ tịch Trần Thế Minh mừng húm. Đây là dịp tốt để hạ uy tín của Trình Quốc Huy, nghĩ vậy lão nhìn con trai Trần chí Hùng. Tuy ngồi cách một bàn nhưng Trần Chí Hùng hiểu ý cha mình. Gã nhìn chén canh rồi cầm dĩa rau xào đưa lên mũi ngửi, nhăn mặt, nhíu mày…
– Sao lại như vậy? Thức ăn nầy có mùi, chén canh có sâu, không hợp vệ sinh chút nào.
– Đúng ha. Tôi cũng thấy như vậy. Thật là không hợp vệ sinh. Ai phụ trách căntin vậy?
Lý Giang thấy Trần Chí Hùng khơi mào liền phụ họa.
Sắc mặt Trình Quốc Cường đen như đít nồi. Lão cũng không ngờ thức ăn tệ đến như vậy, giận nhất chính là hai thằng khốn này muốn thừa cơ quấy phá. Nhưng nhất thời vô kế khả thi.
– Thiệt là quá đáng. Gọi Bùi Thanh Dũng tới đây.
“Rầm!…”
Trình Quốc Huy vỗ bàn “giận dữ”. Đã đến nước nầy lão không thể làm thinh, phải làm một cái gì đó, nếu không thì thật là khó coi.
– Chủ tịch Huy… Chủ tịch Huy… Các vị lãnh đạo… Thiệt là xin lỗi, hôm nay thật không ngờ, tôi vừa biết được thôi cho nên đã nói với nhà thầu và họ đã khai trừ tên quản lý…
Phó Chánh văn Phòng Bùi Thanh Dũng khúm núm nói.
– Anh Dũng. Tôi phải phê binh anh mới được, cho dù bận bịu cách mấy thì cũng phải theo sát mọi chuyện. Anh coi, bữa ăn như thế nầy làm sao đủ dinh dưỡng. Các cán bộ của chúng ta làm việc cực khổ, sức khỏe là tiền vốn…
Trình Quốc Huy theo bài bản “giảng đạo”. Bùi Thanh Dũng khúm núm lắng nghe với nét mặt thanh kính. Trần Thế Minh, Lý Hải nhìn nhau cười lạnh.
– Hai vị Bí thư… Các vị lãnh đạo… Thiệt là xin lỗi… Hôm nay xảy ra sự việc ngoài ý muốn…
Bùi Thanh Dũng tiến gần bàn nơi Hoàng Trọng và Hoàng Bích Trâm đang ngồi khúm núm “nhận lỗi”.
– Ậy da… Không là chuyện lớn gì. Cần phải chú ý nhiều một chút.
Hoàng Bích Trâm mỉm cười.
– Dạ phải… Dạ phải… Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khắc phục sự cố để không có lần thứ hai.
Bùi Thanh Dũng thành kính gập người đáp. Trong lòng lão đang cười hinh hích. Bí thư “baby” nầy thiệt là dể gạt nha. Chỉ cần một màn kịch là xong rồi.
Hoàng Trọng nhìn ra Hoàng Bích Trâm không “đơn giản” nhưng đây là chuyện của nàng, lão không tiện nói nhiều. Trình Quốc Huy nét mặt âm trầm. Lão không tin Hoàng Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang có nhã hứng dạo chơi khắp phố phường Long Xuyên, chắc là có ai nói ra nói vào gì đó. Nghĩ tới đây, lão liếc nhìn Trần Thế Minh và Lý Hải trong bụng nghi ngờ.
– Đúng rồi, hay là hai thằng khốn nầy? Nếu không thì hai thằng con của chúng hôm nay sao dám to mồm chứ? Hừ, muốn hạ uy tín tao à. Nằm mơ đi.
Trong bụng Trình Thế Huy âm thầm trù tính.
Trình Quốc Cường định ngồi một chút rồi lân la tới trò chuyện nhưng “Bộ tứ” của Bích Trâm cứ bao quanh nàng nên đành nhẫn nhịn chờ đêm Dạ vũ. Gã mỉm cười, híp mắt nhìn Lý Giang và Trần Chí Hùng, thầm nghĩ “chờ coi đi”.
Trần Chí Hùng và Lý Giang cũng không vừa, cả hai nhìn nhau, vừa rồi chỉ là tình cờ hợp tác cùng ra chiêu nhẹ nhàng để gây ác cảm của Tân Bí thư đối với cha con Trình Quốc Huy. Cả hai nhìn ra Bích Trâm Bí thư không phải không thấy mà là giả vờ không thấy. Như vậy coi như đã đạt được kết quả tốt rồi. Thằng Quốc Cường muốn được như ý sẽ gặp nhiều khó khăn.
Micheal đã nhắm Phương Trang, từ đầu đến cuối cũng tìm cơ hội nhưng rồi nghĩ chưa phải là lúc, đêm Dạ vũ chào mừng sẽ là cơ hội tốt nhất. Nghĩ vậy nên nhẫn nhịn, thầm nghĩ không ra tay thì thôi, ra tay thì nhất định phải tới tay. Lão chưa vợ, người Mỹ gốc Ý, nói tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Pháp lưu loát và còn tiếng Việt nữa. Gái Việt khoái Tây mà. Không phải sao? Mà lão còn là cố vấn cho Chủ tịch Trình Quốc Huy. Ai có thể tranh với mình chứ?
Nghĩ vậy Micheal ngồi rung đùi mơ mộng.
Micheal không phải một mình, các Trưởng Phòng, Phó Trưởng phòng, Phó Giám đốc Sở vẫn còn độc thân đều thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh với ánh mắt nồng nàn thân thiết. Được lọt vào mắt xanh của Phó Giám đốc Công an, hay Chủ tịch Thành phố Long Xuyên hay là hai nàng Đại tá kia đều tốt hết vì bốn nàng là thân tín của Bí thư Bích Trâm. Mà Bí thư Bích Trâm là ai chứ. Là con gái của Chủ tịch Quốc hội đó. Với quan hệ nầy đường quan lộ sẽ đầy hoa thơm cỏ lạ. Vậy thì ngu gì không thử thời vận của mình chứ, nhìn thằng khốn Micheal kia cà, nước dãi chảy ra miệng hết rồi.
Giữa lúc nầy, Huỳnh Thanh Cảnh đi tới. Lão từ Cao Lãnh về.
Nghe tin Tân Bí thư đang cùng các lãnh đạo đang dùng cơm ở căntin, lão hết hồn, mặc dù đang rầu thúi ruột nhưng vẫn ba chân bốn cẳng chạy đến.
– Thanh Cảnh, anh đã về rồi à? Mau… mau… Đây là Hoàng Bích Trâm, Tân Bí thư của An Giang mình, còn đây là Phó Giám đốc Sở Công an và đây là Chủ tịch thành phố Long Xuyên và hai vị Đại tá của Cục C03…
Hoàng Trọng Bí thư giới thiệu từng người một.
– Bí thư.. Phó Giám đốc.. Chủ tịch.. hai vị Đại tá. Thành thật xin lỗi. Tôi vì có chút chuyện nhà cho nên đến trễ.
Huỳnh Thanh Cảnh nghiêng người chào theo lễ tiết.
– Phó Chủ tịch Cảnh, đừng khách sáo. Mời ngồi. Thấy sắc mặt ông không vui. Nhà có việc gì lo lắng sao?
Bích Trâm liếc nhanh Thanh Phượng, mỉm cười, thầm khâm phục hắn đoán việc như “thần”. Lão Cảnh nầy vì đứa con gái cưng lên Cao Lãnh và 100 % bị Mai Thảo “làm khó” nên trở về với cái mặt bí xị đây mà.
– Haiz!…
Huỳnh Thanh Cảnh kéo ghế ngồi xuống, lắc đầu. Lão nhớ lại cái mặt trõm lơ hốc hác của đứa con gái mà đau lòng, không ngờ hai con mẹ Mai Thảo, Xuân Mai lại tuyệt tình như vậy. Có chuyện gì lớn chứ. Nhưng cho dù có chuyện lớn cũng có thể giải quyết mà, cần gì phải nói nguyên tắc như vậy chứ.

*******************

Các bạn muốn donate cho tác giả để đóng góp vào quán cơm nụ cười 4 . Địa chỉ : 146 bến vân đồn phường 6 quận 4. Thì vào phần chữ ký của mình có số tài khoản ngân hàng nhé . Cám ơn mọi người