Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

215 – Phạm Cẩm Vân – Thượng
Tác giả : Lạt Ma

‘Bụp’…Một âm thanh khô khan vang bên tai Thu Lan…Khẩu súng trên tay rơi xuống nền nhà…Phát ngả bât ra sau…
Điếng hồn,chưa hiểu chuyện gì,theo phản xạ,Thu Lan quay người nhìn.nàng thấy Phát ngã nằm sóng soài trên sàn nhà,đầu nở hoa,chất lỏng màu trắng đỏ tuông ra văng tung tóe trên nền nhà và một ít trên người của nàng.
“ ‘Á..á..á..” Cực kỳ hoảng loạn Thu Lan ngả xuống bất tỉnh.
Đức bước nhanh tới,thấy gần đó có chiếc khăn tắm nằm trên lưng ghế,hắn nhanh nhẹn lấy phủ lên mặt Phát,vội vả lấy quần áo mình mặc trở lại..Cùng lúc Mai Thảo và đám Diệu Hiền,Đan Thùy,Việt Hà,Hoàng Oanh đều đã chạy tới.
-“Đan Thùy…Coi cô ta có sao không…Việt Hà,gọi xe cấp cứu…Diệu Hiền,Hoàng Oanh,hai em phối hợp phong tỏa hiện trường…Tiến hành lục xét” Mai Thảo phân công.
-“Aiz”….Nhìn thi thể của Phát,Đức thở dài…Người chết là hết..Ân oán tinh thù giửa hai người coi như từ đây chấm dứt,chuyện hắn bận tâm là không biết phải nói với Phương Linh như thế nào nhưng mà số trời đã định như vậy biết làm sao hơn.
-“Sorry…Em không có lựa chọn nào khác…Là anh hay là hắn…” Xuân Mai bước tới bên cạnh…Lời nói có chút ái náy nhưng nếu có thể ngược giòng thời gian,nàng vẩn bóp cò không một chút do dự…
-“Sorry cái gì chứ…Đây là kết cục tốt nhất…Ở vào vị trí của em,anh cũng sẻ làm như vậy…Từ nay hết chuyện rồi.
-“Bên Rạch Giá thì sao?Lúc mình tới đây,tên Phát đã biết Thu Lan cung cấp tin tức cho mình.Ai nói với hắn nếu không phải là Phạm Tuấn Dủng.Từ đó suy ra là lảo đã biết chuyện bị lộ nên chắc chắn đã có đề phòng.Lảo là Bí thư huyện ủy,còn là cha vợ của Trương Hửu Thành.Thế lực hùng hậu,không kém Nguyển văn Đồng cho nên không dể bắt lảo đâu…” Xuân Mai nói một hơi, phân tích vô cùng hợp lý.
-“Em nói có lý lắm nhưng mà hôm nay em và Mai Thảo đã mệt rồi..Về nghỉ đi ha..Đừng nghỉ nhiều nửa,anh đã có tinh toán hết rồi,Chu Du ,Tư Mả Ý có ba đầu 6 tay cũng không qua được Khổng Minh” Đức vổ vai nàng…
-“Làm phách đi..” Nghe hắn tự ví mình như Gia Cát Lượng,Xuân Mai ‘thúc chỏ’ vô eo hắn…’mắng’.
Lúc nầy Mai Thảo đi tới…Tay nàng cầm di động ,vừa nói chuyện với ai đó.
-“Ngọc Vân đã tóm gọn bọn miên rồi,đang đem về đây…Nói là ý của Hoàng Bích Trâm…”Mai Thảo có chút không hài lòng,muốn giam ở Cao lảnh cũng được nhưng ít ra cũng phải nói với nàng và Xuân Mai một tiếng chứ.Hoàng Bích Trâm làm như Cao lảnh là ‘sân nhà’ của mình vậy…
-“Hi hi…Đừng có hẹp hòi mà,thật ra như vậy cũng tốt…Ở Long Xuyên,Thanh Phượng mới nhận chức nên chưa có người tin dùng nếu xảy ra thiếu sót gì thì mình uổng công…Giao cho em với Xuân Mai anh rất yên tâm” Biết Mai Thảo thích ‘ngọt’ nên Đức nịnh một câu…
-“Là nể mặt anh đó nha…Không phải nghe lệnh của Bích Trâm đâu” Mai Thảo trừng mắt…
-“Được rồi mà…Hi hi…Thôi anh đi trước…Tối mốt ghé chổ em,nói Ngọc Vân,Thu Tâm mình tổ chứ BBQ vui chơi một bửa..
-“Là anh nói đó nha…Nói thì phải giử lời…” Mai Thảo hỏi vặn…Nancy ra Hà Nội,Mỷ Chi ‘trấn thủ’ Cần Thơ nên nàng có ý định cùng Ngọc Vân,Xuân Mai ,Thu Tâm vui chơi tưng bừng một bửa…
-“Cái gì nuốt lời chứ,lúc đó hai em đừng xin tha đó nha…” Đức nheo mắt nhìn hai nàng cười ám muội rồi đi ra xe, trở về biệt thự của Tú Nhi.Khi đi ngang qua bộ tứ của Mai Thảo,hắn dừng lại,dù sao cũng nên ủy lạo một chút để động viên tinh thần chiến sỷ mà…Hơn nửa với bản tánh thấy gái là phấn khởi,mở miệng đùa cợt cho vui…
-Các người đẹp,hi hi..cám ơn nhiều,kiếm ngày nào đãi các người đẹp ăn và vui chơi một bửa nha…
-“Chủ tịch Đức đã nói như vậy thì chúng ta không cần phải khách sáo…Có phải không các người? Nhưng mà ở Cao Lảnh nầy không được như Cần Thơ…” Việt Hà ra vẻ tiếc nuối…Nháy mắt ngầm ra hiệu với đám chị em. Biết hắn là ông chủ sau lưng của Đức Lập.Đại gia đã mở miệng nói như vậy có lý nào từ chối chứ…Có ai ngu như vậy không,còn hơn thế nửa, Việt Hà muốn nhân có hội nầy cùng đám chị em trấn lột hắn một phen
-“Đúng đó…Cần Thơ có nhiều nhà hàng,Karaoke thiệt là chất lượng thuộc loại 5 sao,giàn âm thanh hiện đại,cất tiếng hát giống như ca sỷ vậy đó,hơn nửa là phục vụ đỉnh cao…Tôi muốn đi chơi cho biết nhưng mà eo ơi,đắt lắm đó Ậy đừng có hiểu lầm nha,tôi chưa từng đi qua,chỉ nghe nói thôi…” Diệu Hiền lè lưởi.Tên là Diệu Hiền nhưng vô cùng gian trá, thủ đoạn ‘chặt chém’ không hiền chút nào.
-“Ừ…Mình cũng nghe nói mắc lắm đó…Nếu mấy chị em mình vô đó chơi một đêm,cả tháng sẻ ăn mì gói…” Hoàng Oanh phụ họa…
Cả 3 nàng mổi người một câu rào đón đưa qua đưa lại như chơi trò đá bóng vậy, Việt Hà lừa ‘bóng’ đưa qua cho Diệu Hiền…Diệu Hiền ‘đưa bóng’ cho Hoàng Oanh.Hoàng Oanh chuyền qua cho Đan Thùy
-“Sợ cái gì…Chủ tịch Đức nói mời mà”..Đan Thùy ‘sút’ bóng vào ‘gôn’….
-Wow…Wow…Phối hợp thiệt là ăn ý ha…Tưởng tôi không biết sao.Đảo một vòng lớn là muốn làm thịt tôi có phải không?Nhưng mà không sao,Mai Thảo,Xuân Mai nói các cô làm việc năng suất cao,có tinh thần trách nhiệm vậy thì tôi đãi các cô đi chơi cho thoải mái một ngày cũng nên mà.Thôi được,cả đám một lượt kéo đi thì ai làm việc,như vầy đi,chia ra từng nhóm xuống Cần Thơ thích ăn gì chơi gì thì thoãi mái đi..Đem hóa đơn về đưa cho tôi…Vậy là ‘happy’ chứ gì?” Hắn ‘nghiêm mặt’ ra vẻ ‘Boss’ vậy mà bộ tứ của Mai Thảo không ai cãm thấy khó chịu chút nào.Mai Thảo,Xuân Mai mặt thoáng hồng vị ngượng với các thuộc hạ,hắn nói như vậy rỏ ràng ám chỉ hắn là người đàn ông của cả hai..Nhưng ngượng thì ngượng,nhưng trong lòng thấy ngọt ngào,rỏ ràng như vậy đó mà.
-“Hi hi.. hù anh cho vui thôi,không ngờ anh sang thiệt nhưng không cần phải như vậy đâu à,ly cà phê coi như là có lòng rồi,phải không các chị em?” Diệu HIền bổng đổi thái độ…
-“Không cần phải khách sáo…Cứ quyết định như vậy…” Nói xong hắn bước đi..Được vài bước..Hắn ngừng lại..Có vẻ ngập ngừng…Nhưng rúc cục cũng nói ra miệng..
-Ừm..Hồi nãy không có ai quay phim hay chụp hình chứ hả?
-“Chụp hình..Quay phim?..Hi hi ha ha”
Cả đám chợt hiểu thì ra tên nầy muốn mua chuộc vì sợ có ai đó, chụp hình lúc hắn tô hô trần truồng thì không ổn…Nghỉ tới đây, bộ tứ của Mai Thảo người nào nét mặt cũng len lén nhìn hai Mai Thảo.Xuân Mai…
Trước đây,chuyện ‘ăn cơm trước kẻn’ cũng có nhưng rất ít,không thông dụng như bây giờ.Thời buổi nầy, đối với những cặp sắp cưới nhau,chờ tới đêm động phòng là chuyện ngàn lẻ một đêm,xưa lắm rồi.Đừng nói chi sắp cưới nhau,mới cặp kè với nhau thôi thì chuyện sờ sờ bóp bóp hoặc rủ nhau mướn phòng làm chuyện đó là chuyện thường.Bộ tứ của Mai Thảo ai cũng đã hăm mấy rồi,người nào cũng nhìn rất được gái tất nhiên đã có BF và dỉ nhiên là có chút kinh nghiệm trong việc sờ bóp bú liếm… Vừa rồi nàng nào cũng thấy ‘hung khí’ khủng của hắn khiến tim nàng nào cũng đập thình thịch .
Chưa biết ‘sex’ thì thôi,nhưng nếu đã nếm mùi rồi thì đàn ông có ai không thích ‘bót’ còn đàn bà thì cho dù bề ngoài có yểu điệu thục nử nghiêm trang đạo đức cở nào đi nửa thì trong thâm tâm cũng thích ‘cự bặt đại du.’Vì vậy bộ tứ của Mai Thảo nhìn nàng và Xuân Mai trong lòng hít hà ‘hâm mộ’.
-“Cút”…Mai Thảo,Xuân Mai lắc đầu…Tên nầy còn nấn ná thì sẻ còn nhiều ‘thị phi’…
-“OK..Bye..Các người đẹp..mai mốt gặp …Hi hi…”
Long Xuyên
Nói cho ngay,trách Uông Hầu cũng không đúng,buổi tối mà,nhất là trong thời buổi thanh bình thì lảnh đạo nào mà lại không đi ăn chơi đàn điếm để hưởng thụ cuộc đời chứ.Uông Hầu cũng không ngoại lệ…
‘Cót két..Cót két…’ Tiếng âm thanh của chiếc giường chuyển động theo nhịp nắc của Uông Hầu…Hai tay vịn vào đầu giường,người lảo lỏa lồ,giửa hai đùi là gương mặt của người phụ nử,tuy bị bụng bia của lảo che khuất một phần nhưng cũng đủ thấy là gương mặt của người đàn bà khá đẹp và miệng nàng đang ngậm con cặc của lảo…Uông Hầu nắc đều đặn vào miệng nàng…Một tay nàng cầm lấy bìu dái lảo mơn trớn,tay kia gãi nhẹ mông lảo…Xoa bóp…
Lảo nắc vài cái rồi ngừng,nhấn sâu vào thêm…Cặc lảo mất hút trong miệng nàng…Như chư đủ sâu,lảo có nhấn thêm nửa…Người đàn bà hiểu ý,nàng ngóc đầu lên hổ trợ,tay liên tục gãi nhẹ bìu dái…
-‘Ahhhh’ Uông Hầu rên một tiếng thống khoái rồi nắc bạo lên thêm,chẳng mấy chốc, hai vệt chất lỏng sền sệt trắng đục tràn ra hai bên mép mỷ phụ.Lảo rút cặc khỏi miệng nàng, nằm ngửa ra thở dốc…Mỷ phụ như đã quen rồi,nàng chồm lên người lảo,cầm lấy liếm sạch vết nhờn còn đọng trên đầu cặc tim tím bóng lưởng .Xong xuôi nàng lấy khăn chùi mép.cầm ly nước hớp một ngụm…
-“Quá đã…Liểu…Em càng ngày càng xuất sắc…Hi hi..” Giọng dâm đãng,Uông Hầu vừa nói vừa đưa tay se đầu vú Liểu.
-“Chỉ là đặc biệt với anh thôi..Em chưa làm cho ông xả em bao giờ hết á…” LIểu phân bua…
-Hi hi …Anh biết cho nên anh thương em nhất.À nè..thằng Hùng đi công tác chừng nào về..?
-“Hai ba ngày…Sớm lắm cũng thứ Năm..Chi vậy?” Biết lảo muốn chi nhưng Liểu vẩn ởm ờ…
-“Hi hi..Biết mà còn hỏi…Trong lúc nó ra ngoài… Để anh..Hi hi..Chăm sóc em kỷ càng Ừm,báo tin mừng cho em nha…Anh đã nói với lảo Phùng rồi,tháng tới em sẻ là Trưởng phòng…Có lẻ nay mai em sẻ nhận được thông báo đề bạt…Sao hả..mừng không?” Uông Hầu đắc ý báo tin mừng…
-“Thiệt?Phùng Giám đốc chịu sao?” Đang nằm,Liểu nhảy cà tưng lên vì mừng rở,cặp vú trắng ngần phơi bày thật mê hồn…
-“ Anh nói láo với em bao giờ chưa?Lảo Phùng dám nói không với anh sao?Anh chỉ cần nói mở hồ sơ điều tra là lảo sợ xón đái.” Uông Hầu bá đạo vung tay nói… Trong quan trường có ai hoàn toàn sạch sẻ chứ. Là giám đốc của Sở CA Tỉnh,lảo chỉ cần đặt vấn đề.nêu nghi vấn và cho người điều tra thì ai cũng rung sợ…
-“Anh thiệt giỏi…”
Liểu chồm lên hôn vào mặt Uông Hầu nghe một cái ‘chụt’ …
-“Dỉ nhiên rồi..Còn nửa …Hai năm nửa ,lảo Phùng sẻ về hưu di dân qua Úc với con cháu.Aiz..Cũng đúng,hốt đủ rồi thì ra nước ngoài thôi…Em cứ ngồi ở vị trí Trưởng Phòng,ráng biểu hiện cho tốt thì cái chức Giám đốc Sở sẻ là của em…Ha ha.” Uông Hầu hứa hẹn.
Liểu rung lên…Năm nay nàng mới 28,sắp được làm Trưởng Phòng,hai năm sau nàng 30 sẻ là Giám đốc Sở?Ai nói thì khó tin nhưng nàng biết lảo có khả năng nầy,ở An Giang,ai lại không biết thế lực của bộ ba Huy-Cảnh-Hầu chứ…Chỉ cần Uông Hầu lên tiếng thì Chủ Tịch Huy sẻ gật đầu và Chỉ cần Chủ Tịch Huy đề bạt tên nàng lên Bộ ,tuy không chắc 100% nhưng có đên 99 % ‘Bộ’ sẻ đồng ý…Nếu không thì nàng chịu bỏ công hầu hạ lảo sao?vừa mập như con heo lại vừa hôi nách…Xem ra cực khổ chìu chuộng lảo mấy tháng nay sắp được gặt hái thành quả rồi…
-“Sao hả..Có mừng không…Hi hi…Không phải anh đã nói rồi sao…Em theo anh thì muốn gì được nấy…”Thấy Liểu ngồi thừ ra,biết nàng đang mừng điên lên được,Uông Hầu đắc ý mĩm cười…Lảo có nhiều đàn bà nhưng lảo hài lòng nhất là Liểu,biết nghe lời,chiu chuộng kêu liếm thì liếm,nuốt thì nuốt,được một đàn bà chịu làm như vậy thì còn muốn gì hơn nửa,đặc biệt nhất là nàng mới đám cưới chưa được nửa năm mà đã chịu lên giường với lảo.Đây có thể nói là một chiến công hiển hách .Uông Hầu cũng không ngu,lảo biết nàng đối với mình chỉ là lợi dụng để trèo lên nhưng rồi sao chứ,chỉ cần nàng thỏa mản những cơn dâm dục của lảo thì được rồi.
-“Dỉ nhiên rồi..Hi hi…Hổm rày nghe có Bí thư mới làm em lo quá trời…” Liểu nủng nịu…
-“Ậy..Sợ cái gì chứ…Tụi anh đã có kế hoạch hết rồi,sớm muộn gì cô ta cũng sẻ bị thu phục…”Uông Hầu vung tay…
-Hả..Nếu vậy thì tốt quá…Nói ra em nghe coi…
-“Ậy..Em không cần biết nhiều,biết như vậy là đủ rồi…He he…Nà,nó lên nửa rồi nè…”Uông Hầu cười dâm,một tay đưa tay chỉ con cặc đang cương cứng của lảo,một tay,theo thói quen cầm di động lên xem coi có cuộc gọi nào quan trọng…Bất giác lảo giựt mình…Chuyện gì mà lảo Huy,lảo Cảnh gọi mấy lần vậy cà,còn con mụ Hương Giang nửa…Đầu nghỉ,tay bấm.
-“Anh Hầu,anh giỏi thiệt…Xảy ra chuyện lớn,tôi và lảo Cảnh gọi anh mấy lần bây giờ anh mới gọi lại” Đường giây vừa thông,Trình Quốc Huy nói như hét.
-“Ậy..Chuyện gì vậy anh Huy,từ từ nói…” Phía dưới,Liểu bắt đầu khởi động,ngâm vào nhả ra,liếm từ dưới bìu dái lên đến đầu cặc,lấy lưởi ‘trêu đùa’ khiến Uông Hầu phê tới bến cho nên lời của Trình Quốc Huy không làm lảo chú ý lắm.
-“Chuyện gì à..Anh tự mở TV coi đi…”Trình Quốc Huy nói xong cúp máy,chứng tỏ trong lòng đang rất bất mãn…Ăn chơi,hưởng thụ là chuyện thường tình nhưng phải tùy lúc…Tân Bí thư Tỉnh ủy đang có mặt,phải biết giử hình tượng một chút chứ, vậy mà không biết suy nghỉ,nhịn một vài bửa bộ chết sao?Đúng là đầu người óc heo mà.
-“Chuyện gì chứ,Uông Hầu ngả ngửa ra trên ghế sofa,tay cầm lấy hộp điều khiển từ xa bấm TV…Phía dưới Liểu hì hục bú liếm,viển ảnh được làm Trưởng phòng khiến nàng vô cùng kích động nên ra sức đền ơn ‘tri ngộ’ ,đầu tóc không ngừng nhấp nhô, còn hăng hái hơn rất nhiều so với bình thường.
-“Sao lại như vậy…”Uông Hầu xô đầu Liểu ra,lảo gần như nhảy nhổm lên…Trên màn hình Mỷ Thể tường trình toàn bộ sự việc,Bí Thư Bích Trâm nhìn thật oai phong,trang bị như một chiến sỷ chân chinh xông pha bắt giặc cộng thêm giọng của Trương Mỷ Thể nghe rất ngọt ngào nhưng khiến Uông Hầu chới với..
‘Kính chào tất cả quý vị..Đây là chương trinh phát sóng trực tiếp đặc biệt…Phía sau Mỷ Thể,Vân Anh là khách sạn…Các vị có nghe không tiếng súng nổ…Là vì bên trong đang có sự giao tranh giửa lực lượng chức năng…’
-“Á đù…Chết mẹ rồi..Hèn chi lảo Huy quạo như vậy…” Uông Hầu hoảng hốt.Bí thư,Phó Giám đốc ,Chủ tịch Thành phố tân nhiệm xông pha bắt giặt còn Giám đốc Sở CA thì ‘mất tiêu’ không thấy bóng dáng…Rỏ ràng là vô cùng thất trách…
Nếu là một Bí thư khác,Uông Hầu không cần phải hoảng hốt như vậy nhưng đây là Hoàng Bích Trâm,con gái cưng của Chủ tịch Quốc Hội,người có khả năng kế vị chức vụ TBT…Uông Hầu đang nghỉ Trình Quốc Huy có thể sẻ không ngần ngại bán đứng mình để lấy điểm,tại sao không chứ?Trình Quốc Huy nầy sẻ không bỏ lở cơ hội làm sui gia với Hoàng Ngọc Hải…
-“Anh cãm thấy không khỏe…Bửa nay tới đây được rồi..Anh có chuyện gấp cần làm..” Uông Hầu hấp tấp mặc lại quần áo…Là người giảo hoạt,lảo đã tìm ra cách rồi,bây giờ đi thẳng tới bệnh viện khám đột xuất sau đó thì nghe theo lời của Bác Sỷ ở lại chờ kiểm tra cho tới sáng vì vậy không biết chuyện lớn đang xảy ra bên ngoài.Với lý do như vậy,ai có thể bắt bẻ lảo được chứ?
-“Vậy tối mai anh có tới không?Em chuẩn bị vài món cho anh nhậu…Anh Hùng thứ Năm mới về…”
Nhìn Uông Hâu hấp tấp đi ra cửa,Liểu nói vói theo…Trong lòng sửng sốt,vừa rồi còn hăng lắm mà,bây giờ nói không khỏe nhưng là người hiểu biết,nàng không muốn hỏi thêm.
-“Ừa được.Mai anh trở lại mà…Hôm nay có công tác đột xuất quan trọng cần phải triển khai..” Uông Hầu quay đầu lại nói,trong lòng thầm tiếc nuối,lâu lâu mới có dịp thằng Hùng đi công tác lẻ ra phải ở lại suốt đêm mới phải…Cũng tại con Bích Trâm nầy hết,không biết có phải là sao quả tạ hay không,chưa chính thức nhậm chức mà hết chuyện nầy tới chuyện khác…Á đù,không biết sau khi nhậm chức rồi thì sẻ ra sao đây…

Tiếng giầy cộp cộp ngoài hành lang tiếng mạnh tiếng yếu làm Phó Bí Thư Đáng giật mình tỉnh giấc,nhìn đồng hồ trên tường,lảo biết mình đã ngủ quên khá lâu,lảo đứng dậy,đi chầm chậm ra mở cửa…Nhìn dáng người đi khập khiển ngoài hanh lang,lảo thở dài.
-Ngọc Sơn..Con vô đây một chút,ba có chuyện muốn nói.
-“Ba chưa ngủ à..Có chuyện gì quan trọng sao?” Tuy miệng nói vậy nhưng Ngọc Sơn vẩn đi vào,từ lúc bị cưa một chân ,lấp chân giả thay thế,hắn đi có dáng ‘chấm phết’…Hình tượng phong lưu anh tuấn ngày nào đã hết rồi.,thay vào đó là một gương mặt bất cần đời…
-“Ngồi xuống đi…Chuyện cá độ bên ngoài là do con làm à..” Ngọc Đáng để bi thuốc lào lên dọc tẩu,châm lửa hít một hơi…ngả ngửa ra sau,phà khói…
-“Đâu có gì bất hợp pháp chứ ba..” Ngọc Sơn gián tiếp nhìn nhận…Mặt hắn đanh lại,bất cứ giá nào,hắn nhất quyết không để Trình Quốc Cường được toại nguyện.
-“Tối nay chắc con đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi chứ gì?” Phó Bí Thư Đáng mở cửa sổ nhìn ra ngoài,bầu trời tối đen,lóm đóm vài ngôi sao.Con người lảo thâm trầm,mừng vui không để lộ trên mặt nên khó biết lảo đang nghỉ gì
-“Ba muốn nói chuyện nào..chuyện ở khách sạn hay là chuyện trên mạng?”Ngọc Sơn không trả lời chầm hỏi ngược lại…
-“Cả hai..Con không nhìn ra sao?Hoàng Bích Trâm không phải như những người khác…Cô ta là người có cá tinh mạnh mẻ,Trình Quốc Cường?Hừ…Cái gì là sát thủ của tình trường?Đối với những người phụ nử tầm thường thì có thể,ba không nghỉ với cá tính của Hoàng Bích Trâm,cô ta sẻ để nó vào mắt cho nên con không cần phải làm nhiều chuyện như vậy…”Nói đến đây,Ngọc Đáng lắc đầu,ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
-“Tối nay trên mạng bắt đầu xuất hiện những chuyện bươi móc nhau…Dùng cái mông suy nghỉ cũng biết là ai làm.Cứ để chúng chém giết,con không nên nhún tay vô như vậy mới sáng suốt. Biết cái gì gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông thủ lợi hay không?Con tự suy nghỉ đi” Nói tới đây,lảo im lặng,đi đến cạnh bàn thờ,lấy ba nén nhang đốt…Trên bàn thờ là vợ của lảo,mẹ của Ngọc Sơn.
-“Nói thì dể,làm thì khó..Con thiệt không cam lòng..” Giọng Ngọc Sơn phẩn hận…Thằng Trình Quốc Cường kia lái xe gây ra tai nạn khiến hắn bị mất một chân,vậy mà còn chơi luôn vợ sắp cưới của mình..Chuyện nầy nếu nhịn được thì không phải là người…
-“Ba biết…Nhưng con mới hơn ba mươi,không nên vì chuyện nầy mà canh cánh trong lòng.Cứ như vậy hoài không được đâu,mất hết tương lai.. Chuyện nầy để ba làm…”
-“Ba..” Ngọc Sơn thở dài…Nhiều khi hắn cũng muốn quên nhưng hình như không thể nào.
-“Đi ngủ đi..Đừng nói nhiều…Nhớ kỷ,chuyện nầy để ba làm…” Đáng nhìn ra ngoài cửa sổ,bên ngoài bầu trời tối đen.phía xa xa một vài tia chớp lóe sang,có lẻ trời sắp mưa
Rạch Giá
Giờ nầy đã khá khuya nhưng trong ‘lâu đài’ của Bí Thư Gò Quao Phạm Tuấn Dủng, đèn đuốc sáng choang.Quang cảnh nầy rất thường đối với người dân huyện Gò Quao.Tuy là ngày thường nhưng nhà của Dủng Bí Thư hầu như lúc nào cũng tấp nập khách ra vào.Xe hơi đậu ngoài ngỏ ít nhất là cả chục chiếc,ngày giổ,ngày sinh nhật,ngày lể,ngày Tết thì khỏi nói,người đi lại lấp nập,xe đậu có khi đến mấy chục chiếc .Tiếng ồn ào,huyên náo nghe như người ta đi trẩy hội mùa xuân…
Nhưng tối hôm nay,dân chung sống quanh đó thấy lạ,đèn sáng choang nhưng bên trong rất là im lặng.Trong phòng khách cực kỳ xa hoa,Phạm Cẩm Vân đang ngồi trên ghế sofa Bí Thư Dủng đang đi tới đi lui,như gà mắc đẻ,trong lòng lo lắng…Tin từ Long Xuyên,Cao Lảnh truyền về đều là những tin tức sét đánh,bọn Kosal đã bị bắt hết rồi,kẻ chủ mưu trong vụ nầy là thằng Phát cũng đã ngủm củ tỏi…Dủng đang lo sợ cho mình…
-“Vân à..Con phải nói với chồng con giúp ba mới được,nếu không thì không xong…” Dủng Bí Thư đứng trước mặt con gái mình vô cùng khúm núm,bộ dáng vô cùng hèn mọn,nét mặt khổ sở..Lảo đang năn nỉ nhờ Phạm cẩm Vân nói giúp một lời với con rể.
-“ Không được…Anh Thành không nên dính vô vụ nầy…” Phạm Cẩm Vân lắc đầu…
-“Hả? Không được?Tại sao?Vậy là con muốn ba chết thôi”…Giọng nói Dủng Bí thư đầy bất mản…
-“…Ba có đầu óc không hả?Ảnh bị ba với thằng Sỷ hại như vậy còn chưa đủ sao?Nếu không vì cái vụ của thằng Sỷ và ba,ngày mai cái ghế giám đốc là của ảnh, Bây giờ còn muốn lôi ảnh vô,rủi có chuyện gì thì ngay cả vị trí hiện giờ cũng khó mà giử,chừng đó mình dựa vào ai đây?Như vậy mới là nguy hiểm..Hiểu chưa?” Phạm Cẩm Vâm tức giận,không ngờ cha mình lăn lộn mấy chục năm trong quan trường mà có cái nhìn nông cạn như vậy.
-“Cẩm Vân nói đúng đó anh rể…Tốt nhất là Giám đốc Thành đứng ngoài vụ nầy..”Arunny phụ họa .
-Vậy..Vậy…
-“Yên chí đi…Họ muốn xuống đây bắt ba thì cũng phải có tính toán ,ba còn thì giờ mà…Ngày mai,ba coi như không có gì hết, cứ đi dự tiệc nhậm chức của Tân Giám đốc ,đến nửa chừng thì ‘đột quỵ’…
-“Hả?đột quỵ?” Bí Thư Dủng và Arunny nhìn nhau sửng sốt…Ý gì đây?
-“Ây da..Đóng kịch thôi…Ba ngả xuống,sùi bọt mép, giật giật tay chân vài cái rồi bất tỉnh…Đây là triệu chứng của đột quỵ…Lúc đó con sẻ lập tức gọi xe cứu thương tới chở ba vô bệnh viện…Chừng đó Bác Sỉ sẻ khám phá ra là ba bệnh ung thư thời kỳ đầu,cần đi nước ngoài để chửa trị…”Nói tới đây Phạm Cẩm Vân mĩm cười…
Phạm Tuấn Dũng hai mắt sáng ngời…Lảo vổ đùi nghe ‘đét’ một cái…
-Phải ha…Tại sao ba lại không nghỉ ra vậy…Ha ha..Cẩm Vân,con thiệt là thông minh…Phải chi thằng Sỷ được 1/10 của con thì hay biết mấy..Hắc hắc hắc…
-“Tui không hiểu gì hết….Nói nghe coi anh rể..” Không hiểu lắm mánh lới trong quang trường nên Arunny mặt bư ra…
-“Dì không hiểu cũng phải.Nà,tuy tụi nó có bằng chứng nhưng trước khi quan tòa phán quyết thì anh vẩn là vô tội,có phải không,anh bị bệnh thì có quyền ra nước ngoài chửa trị… he he,đợi một thời gian sau khi mọi chuyện dịu lại ,trong thời gian đó nếu con Vân thao tác cho nhiều thì chuyện gì cũng có thể giải quyết ..Hơn nửa thằng Phát,nó là chủ mưu cũng đã chết rồi…Hiểu chưa?Nhưng mà Kosal thì …”Nói tới đây,Dủng ra vẻ ái náy ,lảo liếc nhìn Arunny,nhớ tới lời của Trương Hửu Thành nói. Tụi Kosal chắc là ngồi tù mút mùa Lệ Thủy,vậy là Arunny được toại nguyện rồi,danh chánh ngôn thuận lên làm ‘đại ca’ chắc không cự nự gì đâu.
-“Như vậy là tốt rồi.Anh rể..Anh không cần phải bận tâm…Không ai muốn đâu…Sau nầy,mình tiếp tế đều đều để ổng trong tù thoải mái à được…” Quả nhiên như lảo nghỉ ,ngoài mặt Arunny ra vẻ bi thương,trong bụng thì đang vui như Tết…Đúng là không cần mệt nhọc mà vẩn được kết quả như mong muốn.
-“Nhưng mà…” Dủng lo lắng cho cái ghế Bí thư của mình…Đi ‘chửa bệnh’ một thời gian có khi nào bị ‘lấy’ mất.
-“Đừng lo…Ba bị vu oan nên uất ức vì vậy bị đột quỵ Khi mọi chuyện dịu lại và được làm sáng tỏ,lúc đó ba trở về thì phải có cái gì đền bù chứ.. Chạy chọt thêm một chút thì chức Phó Chủ tịch Thành phố sẻ nắm trong tay…”Như đi guốc trong bụng của cha,Phạm Cẩm Vân mĩm cười đắc ý nói.
-“Cẩm Vân..Con giỏi thiệt” Dủng Bí Thư đưa ngón tay cái lên khen,không ngờ đứa con gái mình thông minh giỏi giang như vậy…
-“Đúng vậy,Cẩm Vân..Cháu thông minh thiệt.” Arunny vuốt đuôi…
-“Còn nửa,kể từ bây giờ đừng có động một chút là bắn bắn chém chém..Phải biết dùng cái nầy..” Cẩm Vân vừa nói vừa chỉ chỉ vào đầu,ý nói dùng trí không dùng chân tay…
”À nè..Còn nửa,ba đưa cho Dì ba 1 tỷ..Dì Ba.Dì cầm 1 tỷ tìm đến nhà của Bác Sỉ Trưởng khoa Nội thận biếu cho ông ta làm quà…Nói đây chỉ là quà gặp mặt.Sau nầy ông ta sẻ còn có nhiều chổ tốt nếu biết nghe lời.”Cẩm Vân nói nhẹ nhàng nhưng lời nói hàm chứa oai phong khiến Arunny kinh nể …
-“Nếu ông ta không chịu làm theo ý mình thì Dì có nên…” Arunny đưa tay lên cổ ý nói ‘dứt điểm’…
-“Vừa rồi mới nói vậy mà vẩn không hiểu?Đụng một tí là chém chém giết giết?” Cẩm Vân cau mày…
-“Vậy..vậy..” Arunny lắp bắp…’Gả’ không biết Cẩm Vân có ý đồ gì…
-Chém giết chỉ là biện pháp sau cùng..Có hiểu chưa?Không chịu?Trước hết là giết vài con gà,con mèo hay con heo cũng được,quăng vô nhà…Không cần tôi nói hết chứ hả?
-“Dì hiểu rồi…Sáng sớm mai dì đi làm ngay…”Arunny khum người…
-“Cái gì sáng mai?Đi ngay đi…Tuy là khuya một chút nhưng sẻ rất ít người để ý…” Cẩm Vân nhìn đồng hồ rồi quyết định…
Dủng Bí thư sửng sốt..Không biết từ lúc nào con gái mình lợi hại như vậy,sắp xếp kế hoạch rất lớp lang…
-“Ừm được…” Arunny ngoan ngoản bước đi nhưng được vài bước thì dừng lại,’gả’ thấy ngoài sân có ánh sáng đèn xe,tiếp theo đó chị ô sin chạy vào ,gương mặt hớt hải…
-Ông chủ…Có Công An tới bên ngoài…
-“Chị làm gì hoảng hốt vậy..Chưa thấy Công An bao giờ sao?” Dũng quát…
-“Không…Không phải đâu…Họ..họ…” Chị Năm lắp bắp,làm ô sin ở đây đã lâu,chị dỉ nhiên là thấy Công An tới nhà ông chủ rất thường nhưng mổi lần tới đều rất vui vẻ dể thương và đối với chị cũng rất khách sáo nhưng mấy người Công An nầy tới đây nét mặt nghiêm trang lạnh lùng ,không chịu đậu xe bên ngoài mà đòi chị mở cửa lớn để chạy thẳng vào,rỏ ràng không nể mặt ông chủ mình chút nào hết khiến chị tức giận chạy vào trước để ‘méc’.
-“Bí Thư Dũng…Trương phu nhân…Chào hai vị..” Lúc nầy nhóm 6 người Cẩm Lệ bước vô.Thìn có cấp bậc cao nhất, lẻ ra là dẩn đầu nhưng lảo lẳng lặng đi sau chót,mặt lắm lét đảo mắt nhìn tứ phía,trong bụng phập phòng lo sợ.
-“Khuya lắm rồi..Các người tới đây làm gì..” Nhìn đồng hồ, Dũng Bí thư nhíu mài…
-“Bí Thư Dủng…Chúng tôi có đủ bằng chứng ông có liên quan tới vụ mướn người ám sát cán bộ quốc gia Đây là lệnh bắt giử ông được ký bởi Tân Giám đốc Sở Lâm Chí Vinh…Xin ông hợp tác.” Cẩm Lệ lạnh lùng rút còng số ‘8’ ra.Biết các ‘đồng đội’ đang rất khẩn trương nên nàng muốn chính mình ‘ra tay’ còng.
-“Khoan đã…Vị Trung tá nầy…Không biết Trung tá có công văn của Viện Kiểm sát không?Nếu có xin trình ra…” Phạm Cẩm Vân lớn tiếng.
-“Trương phu nhân…Tôi chỉ cần biết tôi có thủ lệnh ký bởi Giám đốc Sở là đủ…” Cẩm Lệ lạnh lùng đáp…Câu trả lời rất hợp lý,là cấp dưới,nàng nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp…Chấm hết. Chuyện của Viện kiểm Sát cứ để Giám đốc Sở lo…không tới phiên nàng phải bận tâm…
-“Nực cười…Sao chồng tôi không biết có chuyện nầy vậy?” Phạm cẩm Vân bỉu môi…
-“Trương phu nhân.bà cũng nên biết nếu để Phó Giám Đốc Thành ký thủ lệnh thì có vẻ làm khó cho ông ta cho nên..” Cẩm Lệ nhếch miệng cười tự khen mình đối đáp rất trôi chảy…Con rể ký giấy bắt cha vợ nghe thật không thuận tai chút nào…
-“Cô…Được…Hỏi chút thôi chứ tôi không có ý gì…Xưa nay ba tôi rất tuân thủ pháp luật…Chắc là có hiểu lầm ở đâu đó… Nhưng mà dạo nầy sức khỏe của ba tôi không được tốt…Không chịu được áp lực như vậy” Thấy Cẩm Lệ ‘bốp chát’ với mình..Phạm Cẩm Vân tức giận,nhưng rồi lại mĩm cười…
-“Đúng vậy…Tôi là một cán bộ đãng viên,dỉ nhiên phải làm gương cho những người khác…Không cần phải còng tay đâu,tôi đi theo các vị để hợp tác điều tra làm sáng tỏ sự việc là được..Í…Đây không phải là đại tá Thìn hay sao..Ông dẩn đội à…”Phạm Tuấn Dủng làm bộ hỏi han Thìn ,lảo dỉ nhiên biết Thìn-Lệ là hai vợ chồng, gần đây cũng nghe quan hệ của hai người với tân giám đốc Sở.
-“Xin lổi nga Bí Thư Dủng..Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của lảnh dạo thôi..” Thìn cười gượng gạo.
-“Xét nhà…Thìn đại tá,ông ở đây…” Cẩm Lệ vung tay…Trong công việc,nàng gọi Thìn là ‘Đại tá’ để phân biệt công và tư…
-“Xét nhà…Có cần như vậy không.Ba tôi đã hợp tác rồi mà…Các người còn muốn gì nửa.” Cẩm Vân vừa nói vừa nhìn cha
-“Phải đó Cẩm Lệ…Xét nhà làm gì…”Thìn muốn ngăn vợ đừng thẳng tay quá,chừa lại con đường sau nầy dể ăn nói hơn…
-“Bọn người từ Campuchia có rất nhiều vủ khí,chuyện nầy vấy lên sự nghi ngờ,làm sao chúng qua được cửa khẩu với số vủ khí mang theo?cho nên rất có khả năng là có người cung cấp…Vì vậy cần được khám xét kỷ càng..Xét…” Biết chồng mình thuộc loại rùa rụt đầu,thích hưởng thanh quả nhưng không thích làm hoặc làm thì sợ đầu sợ đuôi,Cẩm Lệ không thèm đếm xỉa,cứ theo nguyên tắc chuyên nghiệp mà làm.
Văn Cảnh,Cẩm Hường,Minh Hiếu,Mạnh Đình ,4 người đi theo nhìn nàng mà làm việc,đã phóng lao thì phải theo lao,bởi vậy liền chia nhau chỉ huy chiến sỷ CA khám xét…
Ngay lúc nầy chị Năm la bài hãi
-Bớ người ta..Ông chủ xỉu rồi…
-“…Vân..Vân..Mau..Mau gọi xe cứu thương…” Nghe tiếng la,Arunny quay người nhìn thấy Dủng đang nằm sóng soài trên nền nhà,nét mặt gả ‘hoảng hốt’…
-“Còn gọi xe cái gì nửa…Lập tức chở ba đến nhà thương..” Cẩm Vân quát lớn…hối thúc xong,quay sang Cẩm Lệ.
-“Các người muốn khám xét cứ tự nhiên đi,tôi phải chở ba tôi đi nhà thương…Dì ba,mau đở ba ra xe…”Mặt ngoài Cẩm Vân hốt hoảng,lo lắng nhưng trong lòng đang cười hớn hở vì đã làm cho Cẩm Lệ rơi vào thế bị động…bắt người thì không được,xét nhà cũng không xong…
-“Chị Cẩm Lệ…Bây giờ mình phải làm sao?” Trong 4 người đi theo,Văn Cảnh là người lo lắng nhất, thầm chửi thề,con mẹ nó chẳng lẻ vừa muốn châm ngòi thì pháo bị lép?
Cũng như Minh Hiếu,Cẩm Hường ,Mạnh Đình,mấy năm nay Văn Cảnh ngồi ở vị trí ghẻ lạnh cho qua ngày tháng,lóng rày nghe Thìn là anh em tình như thủ túc với Tân Giám đốc ,bấy lâu nay giao tình giửa gả và cặp Thìn-Lệ không tệ nên Văn Cảnh bừng hy vọng được chiếu cố vì vậy khi nghe Cẩm Lệ cần người làm đại sự, liền lao mình vào với hy vọng đuọc đổi đời.
-“Còn làm sao nửa…Chờ Bí Thư Dủng bình phục thì mình trở lại…Bây giờ về thôi” Thìn dõng dạc tuyên bố…Trong lòng mừng thầm,như vậy thì không quá đắc tội với Trương Hửu Thành.
-“Chị Lệ..”Biết bản tính của Thìn nhút nhát, Văn Cảnh,Minh Hiếu,Cẩm Hường ,Mạnh Đình nhìn Cẩm Lệ,chờ nàng quyết định…Đã đến nước nầy thì phải làm tới bến chứ có lý nào ngừng giửa lúc ‘nửa chừng xuân’ .
-“Bí thư Dũng đã như vậy thì tạm thời không tiến hành lục xét …Từ đây tới ngày mai,chia làm hai tổ, phong tỏa hiện trường,nội bất xuất ngoại bất nhập chờ tôi xin chỉ thị của lảnh đạo…” Trong lòng nghi cha con Phạm Tuấn Dủng giở trò nhưng không còn cách nào hơn,Cẩm Lệ quyết định phong tỏa ‘lâu đài’ ,đề phòng có người tẩu tán vật chứng bên trong .
-“Vậy các người cứ tự nhiên…” Cẩm Vân sa sầm mặt…Quay người bước lên xe…
4 người Văn Cảnh,Minh Hiếu,Cẩm Hường ,Mạnh Đình nghe nói lấy làm mừng rở vội chia làm hai tổ đích thân thay phiên canh giử bên ngoài,trong khi chờ đợi Câm Vân xin chỉ thị của lảnh đạo.
-“Chị Lệ…Phó Giám đốc Thành có lẻ sẻ tới đây,chị phải chuẩn bị mới được” Cẩm Hường lo ngại…4 người họ và ngay cả Cẩm Lệ chỉ là Trung Tá,khi Trương Hửu Thành tới,quan cao hơn một bậc sẻ đè chết người…Ở đây chỉ có Thìn là ngang hàng với Trương Hửu Thành nhưng lảo Thìn nhút nhát vô dụng
-“Đúng đó em…Bí Thư Dủng đã vô nhà thương rồi,bây giờ tạm dừng đi,chờ mai rồi tinh…
Cẩm Lệ phớt lờ…Không đợi ngày mai,nàng lấy di động ra bấm.

Hẹn về cùng các nàng ăn tối nên trong phòng khách,bên ngoài hồ bơi đèn đuốc sáng choang,đồ ăn thức uống đều đã sẳn sàng, chỉ cần hắn về tới thì đêm sẻ biến thành ngày,nướng thịt,uống rượu chơi đùa.
Đây là lần đầu tiên Tú Nhi mở một ‘party’ đông người ở ngay chổ của mình cho nên nàng muốn mọi thứ đều phải ‘perfect’,quyết không thua kém ‘ai đó’ được.Căn biệt thự này so với căn biệt thự của Nancy và Mỷ Chi thì nhỏ hơn một chút nhưng sau khi được tu bổ,phá vở sửa chửa thì cũng không kém phần tráng lệ huy hoàng theo phong cách của 4 vị ‘nương nương’ Tú Nhi, Minh Tuyết, Hoàng Yến,Thụy Vủ .Việc nầy đã gợi ý cho Đồng Giao và Thanh Nhả,cả hai cùng có ý nghỉ ‘phải rồi,sau mình không có giang sơn của riêng mình chứ”…Không phải là ganh tỵ gì với Tú Nhi nhưng để tổ chức những party như thế nầy thì hiện giờ,căn hộ chung cư của hai nàng tuy rất cao cấp nhưng chật chội và không có hồ bơi.Vì vậy cả hai âm thầm quyết định phải có căn biệt thự cho riêng mình,nếu không thì người ngoài sẻ nói mình thua kém người khác…
Bên ngoài,bầu trời là màn đêm,trong phòng khách tiếng cười đùa nói chuyện như bắp rang,tất cả đều là mỷ nử khiến cho người ta có cãm giác như lạc vào ‘bàn tơ động’ vậy.Không biết các mỷ nử nầy có phải là ‘nhện cái’,ban ngày ngủ ban đêm hiện hình thành mỷ nử hay không nhưng cho dù là như vậy,đàn ông thấy được thì cũng sẻ lao đầu vào để các nàng ‘dày vò’ một đêm cho dù sáng mai mất hết tinh lực biến thành cái xác khô thì cũng đáng…
-“Ây ui…Nguyên một thùng Chivas 25…Hi hi..Chị Nhi cưng ảnh quá nhưng mà ảnh uống thứ nầy vô rồi quậy tưng bừng luôn á..hi hi…” Nhả Thy nói xong nhăn răng cười má lúm đồng tiền rất là dể thuơng và quyến rủ
-“Nhả Thy…Em nói gì đây…Tú Nhi,Tuyết,Yến,Thụy Vủ Nhả mặt đỏ bừng ngượng ngịu,song Nhả chẳng sợ trời sợ đất,nghỉ cái gì thì nói cái nấy ai dè lần nầy cụm từ ‘quậy tưng bừng luôn á’ trúng ngay tâm sự của Tú Nhi,Tuyết,Yến,Thụy Vủ chỉ vì có tịch thì rục rịch…Gần đây các nàng ’nhìn lại’,thấy Nancy,song Kiều,Nhung ai cũng đã có em bé,Thúy Ái,Tâm Đoan,Hương thì sắp rồi tiếp theo đó là ba chị em Mỷ Chi con các nàng thì bụng phẳng lì,rỏ ràng là bị vượt qua mặt cho nên cãm thấy bị thiệt thòi vì vậy mà âm mưu..Tuy biết hắn không cần ‘trợ lực nhưng nếu càng sung mãn thì cơ hội càng nhiều cho nên đặt mua cả thùng Chivas 25.
-“Quậy?Quậy cái gì?”…Hồng Phượng ngây thơ hỏi,nàng là ‘em bà con chú bác’ còn Thanh Tình,Thanh Thanh,Nguyệt là người mới nên dỉ nhiên chưa từng trãi qua vì vậy không hiểu .
-“Hồng Phượng..Đừng hỏi thêm..” Quyên mĩm cười lắc đầu,làm sao giải thích được đây…
-“Ha ha hi hi…” song Nhả cười rú lên…Ngay lúc nầy bên ngoài có ánh sáng đèn xe chạy vô…Hắn về tới rồi…Cả đám mỷ nử đồng loạt đứng lên.
-“Chờ anh cả buổi..Sao lâu vậy…”Tú Nhi ‘lườm’…
-“Có nhiều chuyện..Aiz..” Đức mĩm cười với các nàng,ánh mắt nhìn Phương Linh,không biết nên nói sao cho phải.
-“Vô nhà đi rồi nói…” Phương Linh nắm tay kéo hắn vào phòng khách…Đã được Tú Nhi nói trước nên nét mặt nàng rất thản nhiên,lần trước vì tình nghỉa mà nàng đã bỏ qua một lần nhưng không có nghỉa là nàng vẩn còn vấn vương tình xưa.
-“Phương Linh…Anh có chuyện muốn nói với em…Là như vầy..Phát…” Đức ngập ngừng…Hắn muốn nói Phát đã chết rồi nhưng sợ nàng không chịu được đã kích.Bỏ qua chuyện ai đúng ai sai nhưng kết cuộc như vầy là điều không thể tránh khỏi.
-“Nhắc tới người này làm gì,có phải anh nghỉ em còn có tình với người nầy..” Phương Linh lộ sắc giận…
-“Anh không phải có ý nầy,nhưng mà…Hắn chết rồi..” Đức sau cùng cũng nói ra…
-“Chết rồi?” Đám mỷ nử sửng sốt…Trợn mắt tròn xoe.
-“Đúng vậy…Aiz..Là như vầy” Đức đem toàn bộ câu chuyện kể lại từ lúc Phát bắt Thu lan làm con tin uy hiếp hắn cho đến Xuân Mai bóp cò…Không xót một chi tiết nào…
-“Xê…Ai chết mặc ai..Miển anh không chết là được..Anh có sao không?” Nhả Phương nhìn hắn từ đầu đến chân như sợ hắn mất miếng thịt nào vậy…Cả đám mỷ nử hết hồn,thầm đem Phát ra nguyền rủa cho hắn không được siêu sinh…
“Có sao chứ..Không phải còn sờ sờ đây sao…” Đức cãm thấy trong lòng ấm áp,không ngờ các nàng vì mình mà phản ứng mạmh như vậy nhất là song Nhả…Xem ra mai nầy phải ưu đãi đặc biệt hơn một chút mới được.
-Phương Linh..Anh.. .
-“Anh còn muốn nói …Đừng nói tới hắn nửa,em không muốn nghe…”Nghe hắn kể,Phương Linh hết hồn,nếu hắn xảy ra chuyện gì thì nàng sẻ là tội nhân thiên cổ…
-“Không có sao là tốt rồi…”Tú Nhi,Tuyết,Yên,Thụy Vủ thở phào..
-Dỉ nhiên là không sao.anh là con mèo có 9 cái mạng,dể gì chết chứ…ha ha…
-“Ây..Nhổ nước miếng nói lại đi..Anh thiệt là..” Đến lượt Đồng Giao,Thanh Nhả trừng mắt nhìn hắn,tỏ ý không hài lòng khi nghe hắn cứ nói ‘gở’…
-“Có cần.Có cần phải cúng sao hong?” Mặt đỏ bừng,Nguyệt lí nhí…Ở dưới quê,má nàng khi gặp những việc như vầy thì là cúng sao giải hạn để giải trừ xui xẻo nên nàng buột miệng nói ra nhưng nói ra xong rồi thì sợ bị các chị em cười nói mìmh ‘nhà quê’,thời buổi nầy còn tin mấy chuyện tầm phào.Ai ngờ lời vừa nói ra thì được hưởng ứng nhiệt liệt…
-“Phải ha..ý kiến hay….Cứ quyết định như vậy…”Tuyết gật đầu…Yến phụ họa,đám mỷ nử nhao nhao mổi người một câu ,chẳng thà tin là có chứ đừng nên không tin.
_”Ậy..Không cần đâu…đừng có rườm rà mà..hi hi” Đức phát tay,hắn thật không tin mấy chuyện nầy…
-“Chuyện nầy không phải là chuyện anh quyết định “ Đồng Giao quắc mắt…các mỷ nử chống nạnh,bộ dáng rất ‘hung hăng’ chỉ cần hắn ngoan cố không nghe lời các nàng sắp đặt là sẻ cho hắn biết tay…
-“Hả?Ờ được..các em nói sao thì sao đi…Ậy..Đói bụng rồi…Có gì ăn hong vậy…
-“Chị Tư..Chị Sáu..Nướng thịt và tôm hùm được rồi…” Thụy Vủ dõng dạc nói lớn…
-“Wow..Có tôm hùm nửa à…” Đức chảy nước miếng,bụng hắn kêu ùn ục,từ chiều giờ chưa ăn gì.
-“Chưa hết đâu,Chị Tú Nhi mua cả một thùng Chivas 25 luôn..hi hi..” Nhả Phương cười,nụ cười rất hồn nhiên nhưng ánh mắt vô cùng lém lỉnh…
-“Nhả Phương” Tú Nhi ‘trừng mắt,quát’…
-“Ha ha hi hi” Cả đám mỷ nử ôm bụng cười ngoại trừ Thanh Tình,Thanh Thanh đưa mắt nhìn nhau trong lòng nghi hoặc vì chưa có một chút kinh nghiệm…..Nguyệt cúi mặt,má đỏ hây hây…Nàng nhớ lại đêm đó nàng đã trở thành người của hắn.
-“Ậy..Có mặt Hồng Phượng ở đây,các người đừng nói bậy mà..: Tú Nhi ‘nghiêm túc’ giáo huấn…
-“Không phải đâu..Không phải anh em ruột mà…´Nhả Phương sực nhớ câu chuyện dở dang nên muốn nhắc lại…Ai dè chưa dứt lời thì đã bị hắn bế lên,chạy ra ngoài..
’bùm’…
Hắn bế nàng nhảy xuống hồ bơi,một cách để kịp thời bịt miệng ‘bà Tám’ nầy…Tiếp theo đó là những tiếng ‘bùm’..’ bùm’ liên tục…Nhả Thy.Thụy Vủ,Tuyết,Yến…Tất cả đều nhảy xuống …Trong khi chờ đợi thịt chín,tất cả đều muốn vui đùa trong hồ bơi..Tiếng cười tiếng nói huyên náo vô cùng vui nhộn…

-Tú Nhi..Tuyết…Có chuyện này muốn nhờ hai em làm…
-“Ý anh muốn nói là em và Yến vô dụng,không giúp anh được?” Thụy Vủ đang ở sát một bên nghe hắn không nhắc tới tên mình nên không hài lòng…
-“Hi hi..Anh không phải ý này tiện mồm thôi,ai mà không biết 4 người em là 1 chứ..” Đức nịnh,trong bụng hú hồn vì càng ngày càng bị bắt bẻ..
-“Hi hi..Tha cho anh.” Yến ,Thụy Vủ cười đắc ý…Quả thật 4 nàng tuy 4 nhưng là 1..Tuy 1 nhưng là 4…
-Đừng chọc phá ảnh nửa..Là chuyện gì vậy ?
-Nà,là Thu Lan đó,anh muốn em an bày cô ta một vị trí ở Đức Lập…Mình đang cần người mà ..Có phải không?
-“Anh không phải có gì với cô ta đó chứ?” Thụy Vủ nghi ngờ..
-Ậy..Em nói tới đâu rồi..Anh không phải là người không biết điều,cô ta đã mạo hiểm giúp anh như vậy.anh đền bù cho cô ta cũng nên mà…Có phải không?
-“Hi hi.Thụy Vủ nói đùa với anh thôi,tụi em hiểu mà…Nhưng em có đề nghị tốt hơn…” Tú Nhi trầm ngâm.
-“Vậy sao,nói nghe..” Đức mừng rở,hắn hiểu,trong xả hội, ai cũng có tham vọng trèo lên..Thu Lan không được may mắn nên là nạn nhân bị khai thác ,nàng đã mạo hiểm giúp hắn vậy thì hắn muốn cho nàng một cơ hội.
-“Anh quên rồi sao TTTM Đồng Tháp…” Tú Nhi mĩm cười,an bày một vị trí trong Hội đồng quản trị TTTM Đồng Tháp đối với hắn chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
-“Phải ha..Sao anh không nghỉ ra vậy?Hi hi..Tú Nhi..Cũng là em thông minh nhất ..À không,Còn có Thụy Vủ,Tuyết,Yến nửa,ai cũng thông minh tài giỏi hết á..Anh thiệt không bằng.” Đức hú hồn,suýt chút nửa là quên rồi nên kịp thời đính chánh
-“Ha ha hi hi” Thấy hắn ‘tội nghiệp’,4 nàng cười rủ rượi…
-“Các người đang nói chuyện gì vui vậy?” Đồng Giao ,Thanh Nhả tới gần…Đồng Giao ‘lườm’…Nảy giờ hắn cứ nói chuyện ,coi nàng và Thanh Nhả ‘trong suốt’..
-Xong.Xong rồi…Ha ha…Bây giờ các em chia ra làm hai đội,đánh bóng chuyền trong nước nha..Đội nào thắng sẻ có thưởng lớn…
-“Ý kiến hay đó…Thưởng cái gì vậy?” Nhả Phương phấn khởi…
-“Hi hi..Là anh nè..”Hắn ưởn ngực lên…
-“Xê…Vô duyên đáng ghét…ai thèm anh chứ.Anh nha,lúc nào cũng dụ người ta…” Nhả Phương ‘tố giác’…
-“Tối nay em khía cửa.không cho anh vô phòng ..” Nhả Thy trừng mắt..
-“Ha ha hi hi” Chúng nử cười ồ lên…Hồng Phượng, giả nai,giả điếc chỉ cười hùn làm như không hiểu,lúc nào cũng bị coi là em bà con chú bác của hắn khiến nàng vô cùng khó chịu,bởi vậy trong đầu đang âm mưu…Nhìn thùng rượu Chivas 25,gian xảo mĩm cười,”cứ như vậy đi ,tối nay biết ‘bà’ “…
Ngay lúc nầy di động để trên bàn bên cạnh mép hồ bơi reo lên..Đức vội vàng chồm người bắt máy,Cao Lảnh,Long Xuyên đã xong,chỉ còn bên Rạch Giá,giờ nầy gọi đến có đến 90 phần trăm chắc là Cẩm Lệ kia rồi, Cẩm lệ không phải là Ngọc Vân,Mai Thảo,Xuân Mai cho nên mọi chuyện sẻ không suông sẻ,nhưng bắt được Phạm Tuấn Dủng hay không..Không quan trọng,cái mà hắn muốn thấy là Cẩm Lệ có dám làm…
-A lô..Chị Lệ…Có phải là có khó khăn gì không?
-“Lúc chúng tôi đến,Phạm cẩm Vân không ngờ cũng có mặt,cô ta phản đối dử lắm nhưng cuối cùng cũng phải chịu phép khi tôi trình thủ lệnh.Vấn đề là Bí Thư Dũng bất thình linh bị đột quỵ phải đưa đi bệnh viện cấp cứu…” Cẩm Lệ nói tới đây ngừng lại,nàng biết hắn hiểu nàng đang có khó khăn gì…Phạm Tuấn Dủng là đối tượng đang bị điều tra chưa phải là tội phạm,hơn nửa lảo ta là Bí Thư huyện ủy,đang bị bệnh nên không thể lổ mảng được.Đây là khó khăn của nàng nhưng nếu có nhân vật khủng như hắn nói một tiếng thì nàng sẻ lao mình xuống coi như đánh cược được ăn cả ngả về không.
-Ha ha…Lại là chiêu nầy à…
-“Anh..Anh biết trước?” Cẩm Lệ sửng sốt…
-“Hả?Hi hi.Chị tưởng tôi là thần tiên sao?Ý tôi muốn nói là có nhiều người giở trò nầy nên tôi quen rồi..Ừm…Không cần phải phong tỏa đâu,Cứ coi như bình thường là được nhưng chị âm thầm dò xét coi ông ta bệnh gì..Bác Sỷ là ai,tên gì cho tôi biết…À không,chị gởi tới số nầy…Vậy đi nha..Ngày mai gặp”Hắn cho Cẩm Lệ số của Thục Linh rồi cúp máy…chỉ cần có số di động là 18 đời tổ tông cũng sẻ bị Thục Linh moi ra huống chi là tài khoảng ngân hàng…Không ai rảnh mà làm không công,phải có chút gì đó…Ai cũng vậy mà,Bác sỉ không phải là người sao?
-“Ngày mai gặp?À phải rồi..Ngày mai chắc chắn hắn xuống dự lể nên mới nói như vậy…Đang bị nhiều áp lực,sau khi nghe hắn nói, Cẩm lệ mừng húm…Như vậy thì dể dàng hơn nhiều…
-“Sao hả chị Lệ..?” Phớt lờ ánh mắt của Thìn…Thấy Cẩm Lệ cúp máy,đám người đi theo nóng lòng nhao nhao hỏi…
-“Hết chuyện rồi..Giải tán…Chúng ta về..” Cẩm Lệ phát tay,ánh mắt nhìn Cẩm Hường…Cẩm Hường hiểu ý nháy mắt với Minh Hiếu,Văn Cảnh,Mạnh Đình…Tất cả ngầm hiểu Cẩm Lệ có chuyện giao phó nhưng không muốn nói trước mặt nhiều người,sợ rò rỉ thông tin.Bất giác 4 người len lén nhìn về Thìn,thầm lo cho lảo…
-“Đã nói rồi mà …Em không nghe,cuối cùng cũng là như vậy thôi…” Nghe Cẩm Lệ nói giải tán,Thìn thở phào,lảo nghỉ thầm ‘như vậy là tốt rồi,không cần phải động chạm tới ai hết.Trương hửu Thành không phải dể đụng tới đâu,thằng Vinh nầy..Aiz..lên được rồi thì ngồi đó hưởng phước đi,kiếm chuyện làm gì…Mai nầy phải khuyên nó một chút mới được’…
-“Thôi được rồi..Anh về trước đi…Em cùng các anh chị em về trụ sở làm báo cáo..” Cẩm Lệ ra vẻ tiếc nuối…
-Ờ được…Vậy anh về trước…

-“Chị Lệ…Bây giờ sao?” Chờ Thìn đi khỏi,Cẩm Hường tiến gần nhỏ giọng hỏi.
-“Giao cho các người nhiệm vụ,tuyệt đối cẩn thận để tránh bức mây động rừng,âm thầm điều tra Bí Thư Dủng bị bệnh gì,Bác sỉ chẩn đoán là ai…Nói cho tôi biết.
-“Có vậy thôi sao?”Văn Cảnh sửng sốt vẻ mặt thất vọng…
-“Tạm thời là như vậy,các người cứ làm theo đi..Ừm..Còn nửa,ngày mai trong buổi tiệc mừng tân Giám đốc,tôi sẻ giới thiệu cho các người quen một nhân vật…” Cẩm Lệ hiểu được tâm trạng của Văn Cảnh vì nàng cũng không hiểu,Thu Phong nói hắn có chổ dựa khủng lắm như vậy cần gì phải nể mặt ai chứ,cứ nói một tiếng thì nàng se làm tới bến mà…Nhưng rồi nàng nghỉ chắc chắn hắn có lý do của hắn,nàng cứ làm theo là được.
Đang hụt hẳng thì ‘cụm từ ‘giới thiệu cho các người quen một nhân vật’ làm Văn Cảnh,Mạnh Đình,Cẩm Hường,Minh Hiếu phấn chấn lên,cả một Sở có đến mấy trăm người,được trò chuyện thêm được vài câu với số ‘1’ thì không có mấy ai.Cơ hội nầy không dể có cho nên nếu có dịp thì phải nắm bắt.
-“Chị Lệ..Ân tinh nầy của chị..Tụi nầy sẻ không quên” Minh Hiếu nhìn Cẩm Lệ cãm động nói.
-“Đúng vậy..Chị Lệ…Chị quen thân với Giám đốc Vinh như vậy chị biết ông ta thích cái gì không.lần đầu tiên gặp mặt không thể đi tay không được…” Mạnh Đình ra vẻ hiểu biết…
-“Đừng hiểu lầm…Tôi muốn giới thiệu với các người Chủ tịch của huyện Lấp Vò Trần Đức…”Cẩm lệ mĩm cười phát tay…
-“Chủ tịch huyện?” 4 người Văn Cảnh,Cẩm Hường,Minh Hiếu,Mạnh Đình không hẹn mà đồng thời buột miệng la lên,trợn mắt nhìn nhau…Chủ tịch huyện ở Kiên Giang nầy thì còn đở một chút,Chủ tịch huyện Lấp Vò ở Đồng Tháp?nhằm nhò gì tới mình chứ…Có lộn không vậy?Ý chết,hay là Cẩm Lệ nầy có vấn đề cho nên lảo Thìn mới như vậy?Thôi chết mẹ rồi,tưởng bắt được 13 cây bài xập xám có thể binh được ‘thùng phá sảnh’ ai dè mậu thầu mậu dỉ dách phé…Con bà nó.
-“Đi..Lên xe,mình đi ăn khuya..Tôi đãi…vừa đi vừa nói…Nà,nhân vật mà tôi muốn các người quen biết,tuy là một Chủ tịch huyện nhưng không tầm thường đâu…Không biết các người có nghe chuyện Lâm Tú Quỳnh xuống Cao Lảnh hống hách rồi bỏ của chạy lấy người không…Nếu chưa nghe được thì tôi nói cho mà nghe..Nhưng mà nhớ nha…Nghe được thì giử trong bụng đừng um xùm nói ra ngoài…”Trên xe chỉ có 5 người nhưng giọng Cẩm Lệ nói nhỏ,chỉ vừa đủ nghe như là sợ có ai khác nghe được vậy..Tiếng nàng nhỏ nhưng những người đang đồng hành với nàng thì như sấm nổ bên tai…
-“Khủng vậy sao chị Lệ” Cẩm Hường run giọng…Lâm Tú Quỳnh là em gái của Phó Chủ tịch thường trực đầy quyền lực Lâm Chánh Hy vậy mà bị cho là bỏ của chạy lấy người,việc nầy chứng tỏ vị Chủ tịch huyện kia có chổ dựa hay là xuất thân vô cùng khủng khiếp.
-“Các người có thể không tin nhưng ngày mai rồi sẻ thấy…Nà,tân Giám đốc Vinh là em trai của Chủ tịch Thành Phố Cần Thơ…Cho nên bà ta cũng sẻ có mặt,nghe nói còn có Phó Chủ tịch nửa.Lúc đó các người sẻ thấy hai người nầy đối đãi với hắn ra sao thì biết liền hà..Có phải không?? Cẩm Vân mĩm cười,nàng chỉ định hé lộ một chút thôi nhưng rúc cục hứng chí tuôn ra hết,mục đích để trấn an những người đang đi theo mình ‘lập nghiệp’.Nếu không thì họ sẻ rụt rè…Thôi thì cho họ viên thuốc ‘an thần’ cũng tốt…
4 người Văn Cảnh,Mạnh Đình,Minh Hiếu,Cẩm Hường nét mặt ngưng trọng…Cần Thơ là thành phố trực thuộc Trung ương..Chủ Tịch,Phó Chủ tịch sau nầy ít ra cũng sẻ là nhân vật quan trọng trong cấp Bộ,vậy mà còn phải khách sáo với người đó…Văn Cảnh chợt nghỉ ra chuyện gì đó..miệng lắp bắp vẻ mặt vô cùng kinh khủng.
-Như vậy cái ghế của Giám đốc Vinh…
Cẩm Hường,Mạnh Đình,Minh Hiếu đồng loạt kiềm hơi thở,nhìn Cẩm Lệ…Đây là tin khủng nha…Có đến 99 phần trăm là như vậy rồi chứ có lý nào chị Cẩm Lệ lại coi trọng một Chủ tịch huyện như vậy chứ…
-“Ậy..có những chuyện chỉ cần hiểu mà không cần nói ra miệng…Thôi đừng nói nửa,tối nay các người đã cực nhọc như vậy,tôi đãi các người một chầu ăn tối…Mình đi đâu ăn đây?’ Thấy nét mặt của 4 người họ,Cẩm Lệ trong lòng đắc ý,ngoài miệng ra vẻ hờ hửng nói.
-“Ậy..Sao có thể để chị đãi chứ…Ít có dịp đông đủ như vậy,hãy để cho tôi…” Mạnh Đình giành lấy cơ hội để tỏ lòng thân thiết.
-Sao là anh chứ..Để tôi…
-Để tôi…
Quen biết được một nhân vật khủng bố như vậy,hình tượng của Cẩm Lệ trong phút chốc bổng cao vời vợi nên ai cũng muốn tỏ ý tôn trọng nàng như lảnh đạo vì vậy giành nhau để tỏ lòng tôn kính…Còn không phải sao,anh hay chị có giỏi giới thiệu tôi chào hỏi vài câu với một người như vậy đi,tôi mời anh ăn tối vài năm cũng không có vấn đề gì hết á…
-“