Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

220 – Montreal – 2
Tác giả : Lạt Ma.

-“Services…Bao gồm technician,kỷ sư,phần lớn là sửa chửa …Đừng coi nhẹ Sources…Nơi đây chinh là nơi làm ra tiền…Doanh thu trung bình hàng năm lên tới hàng trăm triệu…”
Về tới ‘bản xứ’ Hoa cãm thấy thoải mái và dạn dỉ hơn nhiều nên nói năng lưu loát,xen lẩn tiếng Pháp…Cũng may,có một thời gian du học ở đây nên Ngọc Lan rất am tường,giải thích cho hắn cái gì là ‘Bombardier’…
-“Tôi không hiểu lắm” Đức nheo mắt cố tưởng tượng những gì Ngọc Hoa vừa nói,Ngọc Lan,Mỷ Chi,Nancy nhìn nhau,cũng mịt mờ như trong sương mù…
-“Một vài lời thì khó mà giải thích..Phải từ từ,với thời gian cậu sẻ hiểu nhưng bây giờ đại khái nắm vửng câu này:’ Phát minh và bảo trì ở Canada,sản xuất ở China,sản phẩm được bán ra ở Âu và Mỷ châu. Đây là công thức làm ra tiền …
-“Dì có vẻ quá rành nghiệp vụ của cả hai công ty ha..”Đức ngạc nhiên…
-“Dỉ nhiên rồi.Tôi là Vice-President của S.V.L…Vì bất đồng ý kiến với người khác trong nội bộ nên từ chức”Ngọc Hoa hờ hửng đáp.
-“Dì chưa bao giờ nói chuyện nầy…”Đức sửng sốt..Giang Ngọc Hoa chưa bao giờ nói qua đã từng là Vice President.Hơn nửa,việc Giang Ngọc Quế để em gái mình từ chức khiến hắn vô cùng thắc mắc nhưng không tiện hỏi trong lúc nầy.
-“Cậu không hỏi thì nói làm gì…Tôi nói thì cậu cũng không tin mà..Có phải không” Hoa mĩm cười trào phún ,tỏ vẻ bất cần.
-Vậy cũng đúng…Về đây rồi,sau nầy có dự định gì không?
-“Nếu cậu muốn mua..Tôi bán 10% của mình,lấy tiền đi du lịch vòng quanh thế giới…”Hoa nhún vai.
-Hi hi..Thuận miệng hỏi thôi..À nè…President của S.V.L hiện giờ là ai vậy.
-“President vẩn là má của cậu,tuy là vẩn nằm trong bệnh viện.Hiện giờ vận hành của công ty nằm trong tay Steven Vủ,hắn là Vice president ,nảy giờ cậu hỏi nhiều nhưng câu nầy là quan trọng nhất đó. Steven Vủ,là anh bà con chú bác của cậu…”Hoa mĩm cười.
Đức,Nancy,Mỷ Chi,Ngọc Lan nhìn nhau,sửng sờ…Tin nầy như trái bom tấn …
-“Thôi..Tôi không nói nửa…Cậu muốn biết thêm thì hỏi má cậu..”Hoa đứng lên…
-“Cám ơn nhiều…” Đức,Nancy,Mỷ Chi,Ngọc Lan đồng loạt đứng lên tiển khách.
-“Không cần phải cám ơn…Good luck!!!Ừm,quên nửa,tối nay các người đi chơi cho vui vẻ,tôi về nhà..Sáng mai gặp…” Hoa mĩm cười,lắc mông bước đi.

-“Giang Ngọc Hoa là em của má anh,vì muốn tranh chấp gia tài mà qua tận Việt Nam để thủ tiêu anh.. Steven Vủ là anh em bà con chú bác .Người nầy không có hành động gì sao?” Tú Nhi nghi ngờ
-Còn nửa,Giang Ngọc Hoa nói vì bất đồng ý kiến với người trong nội bộ mà rời khỏi công ty,bất đồng ý kiến với ai?Người nầy 9 phần 10 rất có thể là Steven Vủ…Ráp nối câu chuyện lại với nhau có thể là như vầy…Hi hi,chỉ là giả thuyết thôi,chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
-“Từ lúc nào anh trở nên khiêm tốn vậy?Nói ra nghe thử..” Nancy lườm.
-“Thật ra không phức tạp lắm đâu…Nà..Giang Ngọc Quế..Ouf..Sorry,chưa quen lắm..Ừm, là má anh là Chairman người sáng lập cũng là President của công ty, bị bệnh nằm viện bấy lâu nay,công ty giao lại cho hai người nầy,nếu là 2 người binh thường thì không sao nhưng một bên là em mình,một bên là cháu chồng,một rừng không thể có hai cọp,xảy ra chuyện đấu đá tranh quyền là chuyện không thể tranh khỏi…Rất có thể Giang Ngọc Hoa bị bại nên bị Steven hất cẳng ra…” Hắn nói một hơi…
-“Rất có lý…Các người có để ý Ngọc Hoa nói ‘Good luck’ không…Steven Vủ nầy có lẻ không phải là người dể đối phó cho nên Ngọc Hoa mới nói như vậy…Xem ra anh phải cẩn thận mới được ”Mỷ Chi lo ngại.
-“Mỷ Chi nói không sai…”Tú Nhi,Nancy cùng gật đầu
-“Hi hi..Để coi sao đã…Các em có nghe không,tất cả sản phẩm được sản xuất bên China..Tại sao bên China mà không phải Việt Nam?Số thu nhập của Sources là 100 triệu vậy số tiền giao cho China làm là bao nhiêu?”Mắt hắn nheo lại hình như đang nghỉ gì đó…
-“Ít ra cũng tương đương ,biết đâu lên tới 2 hoặc 3 trăm triệu”Mỷ chi chợt hiểu.
-Vậy sẻ có bao nhiêu việc làm?
-“Cũng nhiều à…Ý của anh là…”Hai mắt Nancy sáng ngời.Rất có lý,nếu là công ty của mình thì tại sao phải sản xuất ở Trung Quốc mà không phải ở nước mình?Chuyện quan trọng là nếu thành công đem về trong nước thì sẻ có một thành tích rất lớn…
-“Hi hi..Bây giờ nói hơi sớm, ngày mai coi sao rồi mới tính..Bây giờ tắm rửa,ngủ một giấc,tối nay đi một vòng coi cho biết Montreal
-“Vậy em đi về phòng mình..” Nói xong,Tú Nhi chưa kịp cất bước nhưng bị hắn bế xốc lên..
-Hi hi..Nó là tắm chung mà…muốn chạy?Không có cửa đâu…Hôm nay em,Ngọc Lan,Nancy phải hầu hạ anh…
-“Anh đừng có hòng nha..Ê.. Buông..Buông em ra…Anh làm gì vậy.”Tú Nhi màu mè chống chế.Tuy đã có chuẩn bị tinh thần sẳn để ‘đấu’ với Nancy nhưng khi tới lúc thì ngượng.Nancy không phải là Thụy Vủ,Tuyết,Yến…
-“Hi hi..Các người tự nhiên đi…Em đi ra ngoài” Tuy rất muốn nhưng trong thời gian nầy phải nghe theo lời Bác Sỉ giử gìn vì vậy Mỷ Chi không dám ở lại,sợ nhịn không được nhập bọn thì không tốt cho cái thai trong bụng.
-Tú Nhi,Ngọc Lan,mình là người một nhà..Ngại ngùng cái gì chứ..Ngọc Lan,coi chị như Thái Điệp đi.Tú Nhi,hi hi..Chị biết em và Thụy Vủ…Hai em đừng nói với chị là chưa từng như vầy với ảnh đó nha..Chị không tin đâu” Nancy mĩm cười,khoan thai đi vào nhà tắm,vừa đi vừa cởi..chẳng mấy chốc trên người nàng chỉ còn cái quần lót…
-“Nancy nói đúng đó..Đi đi hai cưng..Hai em đều là của anh mà…Mắc cở cái gì chứ,coi như là tình điệu của tụi mình đi” Hắn kéo tay hai nàng nói lời ngọt lịm khiến cả hai nghe bùi tai…Ngọc Lan nghỉ cũng phải,cứ coi Tú Nhi là Thái Điệp …Tú Nhi nghỉ cũng đúng,cứ coi Ngọc Lan là Thụy Vủ hay Tuyết hoặc Yến là được rồi..Từ từ sẻ quen mà.
-“Anh nha.Lúc nào cũng quỷ quái hết í” Tú Nhi mắng cho có lệ…
-“Còn lưu manh nửa…Mà là lưu manh chúa” Ngọc Lan ‘lườm’…
-Đúng đúng…Hi hi..Wow..Nhìn kìa,phòng tắm đẹp ghê chưa,người thiết kế cái bồn tắm nầy là đặc biệt cho 4 đứa mình đó mà..
-Hi hi..Anh trơ trẻn thiệt đó..ây da..từ từ…Coi chừng rách..Để em tự làm…Anh nha làm như thiếu thốn lắm í..
-“hi hi ha ha” Chẳng mấy chốc tiếng cười nói vô cùng huyên náo….Sau đó là tiếng ‘mắng’ rồi tiếng nũng nịu cuối cùng là tiếng rên rỉ.Nancy nhịn mấy tháng,hôm nay,lần đầu tiên ‘xuất quan’, tuy đã mấy lần lên đỉnh trên máy bay nhưng vẩn chưa đủ,bởi vậy như con mèo cái khát tình,trước mặt các ‘tiểu muội’ vồ lấy hắn .
Khi thấy ‘cái’ của hắn mất hút trong miệng Nancy…Tú Nhi,Ngọc Lan kinh hãi nhìn nhau,hèn chi mổi lần mình làm như vậy,hắn cứ đòi sâu thêm nửa,thiệt là ngộp chết đi được ,không ngờ Nancy ‘ngầu’ thiệt…

-“Dì…” Trong lúc nầy,trên đường về nhà,Vero muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng,rồi im lặng.Chăm chú lái xe.
-“Chuyện gì…Muốn nói gì thì nói đi..” Trang dựa người vào ghế,lim dim mắt…Hôm nay nàng khá nhọc mệt.
-“Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh,Mỷ Chi,Vịnh Hà…C’est vrai? (Tiếng Pháp ,có nghỉa là ’ thiệt sao?’).
-“Đúng là như vậy đó…Tất cả người phụ nử cháu thấy đều là đàn bà của hắn…” Trang gật đầu,gương mặt lộ vẻ kỳ quái,nàng thật sự không thể tin được nhưng đó là sự thật.
-“Mais..C’est pas posible”( Không thể nào đâu) Mặt Vero lộ vẻ kinh khủng…
-“Hi hi…Thế giới có nhiều chuyện lạ cháu chưa biết đâu…Mai mốt cháu về Việt Nam chắc sẻ thấy nhiều chuyện lạ…” Trang mĩm cười…
-T’es y allée? (Dì đã đi chưa?)
-“Nè..Đừng chêm tiếng Pháp nửa,tập nói tiếng Việt cho nhiều một chút,con nói tiếng Pháp hay tiếng Anh ..Dì không trả lời đâu…” Trang ‘nghiêm mặt hăm dọa cháu gái’…
-“Vậy,dì đã về Việt Nam chơi lần nào chưa?” Vero nói chầm chậm,phát âm giọng gái Bắc nghe thật dể thương.Trong trường,để chuẩn bị cho chuyến đi Việt Nam,nàng đã học tiếng việt chính gốc của người Bắc Hà Nội nên phát âm rất chuẩn chứ không trớt quớt như người miền Nam,nhất là người miền Tây nói tiếng việt,không phân biệt được âm ‘R’ và ‘G’ lẩn lộn giửa ‘Tr’ và ‘Ch’…Âm nhạc thì bản nào trổi lên cũng là Bolero,nghe một lần thì hay nhưng nghe hoài thì ngán ngẩm.
-“Hi hi..Khá lắm…Vậy mới được chứ..Chưa..Dì đang định đi VN chơi 1 tháng…”Trang mơ màng…Nàng đã đi du lịch nhiều nước bên Âu châu,Úc,Newzeland,Nhật…Nhưng chưa bao giờ đi Việt Nam nên cũng muốn thử coi ra sao.
-“Hi hi.Tốt đó…Hay là cùng đi với cháu?Dì có bạn nhiều như vậy…Chắc sẻ vui lắm” Vero sáng mắt đề nghi…
-“Bạn?” Trang sửng sốt…Nàng và đám người nầy có thể nói là quen biết vì nàng là luật sư của má hắn..Nhưng hắn có coi nàng là bạn hay không thì nàng không biết được…Nhưng mà qua chuyện nầy nếu có thể làm bạn với họ thì trăm lợi mà không có tới một hại..Vậy thì tại sao không chứ…Phải ha,sao mình không nghỉ ra vậy…Nghỉ vậy nên Trang cãm thấy phấn khởi.
-“Đúng rồi..Hi hi,cháu thấy họ rất là ‘amical’ à không…là…”Vero suy nghỉ tìm từ…
-“Thân thiện” Trang nhắc nhở…
-“Hi Hi..Phải rồi,cháu thấy họ rất là thân thiện…Trừ anh ta ra,cái mặt lầm lì hỏi mới nói,mổi lần nói chỉ một câu vài tiếng..Cháu thiệt không hiểu anh ta làm sao..ừm…ừ..cua gái vậy mà có nhiều bạn gái như vậy…” Vero bỉu môi có vẻ không hài lòng, nào biết hắn là người gặp gái đẹp thì cái miệng tía lia nhưng trước mặt các nàng thì không ngu cho nên đành phải ra vẻ ‘lạnh lùng’…
-Hi hi..Dỉ nhiên rồi,bạn gái của hắn sờ sờ trước mặt thì làm sao dám vui cười với cháu chứ…Đồ khờ…Thôi đừng nói nửa,mệt rồi,về nghỉ,tối nay sửa soạn cho đẹp cùng với Dì dẩn họ đi chơi một vòng Vieux Montreal…

‘Achuum…’ Sorry…Steven hắc xì ,mặc dù đã lấy khăn giấy che mủi, nhưng vẩn tỏ vẻ ái náy,theo phép lịch sự nói tiếng ‘sorry’ với người ngồi đối diện…
-Bless you…Hi hi…Cãm lạnh à hay là có người đang nhắc tới anh?Người Việt nói khi nhảy mủi hắt hơi 1 cái là có người đang nhắc tới mình …Nảy giờ mấy lần rồi…Hôm nay thấy anh hình như không được tập trung lắm…Có tâm sự à?
-“Có lẻ do máy lạnh nhưng cô nói đúng,có chút chuyện đang suy nghỉ nên không được tập trung” Steven mĩm cười.
-Là chuyện của công ty?
-Cô cũng biết rồi mà…
-“Hi hi..Thì ra là chuyện đó..Nhưng nghỉ cũng đúng,tự nhiên bị một người khác nắm đầu thì thiệt là khó chịu…Tôi hiểu được.”Nathalie mĩm cười .
-“Nắm đầu tôi?Phải coi có tư cách nầy không đã ”Steven trề môi,ra vẻ khinh thường.
-“Không phải sao?Người ta là ông chủ lớn,tuy anh là ‘Quyền’ President nhưng nói cho cùng,tôi và anh chỉ là người làm công.”Biết Steven đang rất không thoãi mái ,phải nói là rất khó chịu nhưng Nathalie vẩn trêu chọc…
-“Ậy..Cô đừng có như vậy mà..Tối nay mời cô ra đây là có chuyện muốn bàn,nói đúng ra là muốn nhờ cô giúp đở,chinh xác là hợp tác.” Steven bổng nghiêm túc.
-“Hợp tác?Tôi có thể làm được gì chứ?”Nathalie sửng sốt.
-Ngày mai,tôi muốn từ chức…
-“Từ chức?Tôi không hiểu ý anh” Nathalie chưng hửng nhưng trong lòng thầm mừng.
-Vậy mà không hiểu ?Nếu cô là người ngoài ngành,không biết gì hết vừa mới đến thì cô sẻ nghỉ sao?
-“Tôi hiểu rồi,anh muốn làm eo…Nhưng anh muốn tôi làm gì?” Mĩm cười, Nathalie gật đầu,ra vẻ ngây thơ hỏi..Thật ra nàng biết hắn muốn nàng làm gì…Hiện nay nàng là Giám đốc của bộ phận mua hàng,khâu sinh tử cho sự vận hành của S.V.L..Nếu Steven từ chức bỏ đi vậy thì cơ hội của nàng thăng Vice Presisent sẻ rất lớn,hắn muốn nàng giúp đở hợp tác có nghỉa là muốn nàng nói ‘không’ khi ông chủ mới có ý muốn nàng thay thế hắn?Nàng có ngu như vậy không?
-“Cô nghỉ rằng Giang Ngọc Quế sẻ để tôi rời S.V.L…?”Steven nói tới đây mĩm cười,không nói nửa,hắn tin tưởng Nathalie nhìn ra sự việc vì nàng là người thông minh.
Nathalie trầm ngâm…’Tên nầy thật là biết nắm bắt thời cơ..Nàng nghe đồn người thừa kế của Chủ tịch Giang Ngọc Quế ở VN là Chủ tịch huyện,quẹo gì đó,như vậy thì biết được cái gì về ‘High tech’ và quản trị doanh nghiệp chứ?Có thể nói là dốt đặc cán mai .Cho nên sẻ không để Steven rời công ty…Như vậy Giang Ngọc Quế sẻ thăng chức Steven ngồi vào cái ghế ‘President’ là cái chắc rồi.
-“Tôi hiểu rồi,chức vụ ‘President’ sẻ vào tay anh…” Sau một hồi suy nghỉ,Nathalie gật đầu.
Steven bún tay nghe một cái ‘tróc’…
-That’s right..you got it!..(Ý nói ‘Đúng là như vậy..Cô hiểu rồi..’)
-“Khoan đã…Anh đừng quên còn có Giang Ngọc Hoa,bà ta đã từng là Vice President như anh còn là em gái của Chủ Tịch Quế…Rất có thể bà ta sẻ cho Giang Ngọc Hoa đãm nhiệm chức President để hổ trợ con trai mình.Lúc đó anh có thể sẻ mất hết cả chì lẩn chài…
-“Haha..” Steven cười rộ lên…
-“Anh cười cái gì?Tôi có nói sai sao?”Thấy Steven cười,Nathalie sa sầm nét mặt,có chút không hài lòng.
-“Hi hi..Sorry…Cô nói rất đúng nhưng mà tin tức thiếu cập nhật…Nà…” Steven đão mắt nhìn quanh như sợ có ai nghe được,thấy chung quanh không có người Á châu nên hắn yên lòng,tuy nhiên vẩn nói nhỏ vừa đủ để Nathalie nghe.
-“Hơn hai tháng nay,hai vợ chồng của Giang Ngọc Hoa mất tích,cô biết họ đi đâu không?Hi hi…Không phải là tin vịt đâu,tuần trước Trịnh Toán về,Giang Ngọc Hoa còn ở bển…hai vợ chồng họ mướn người thủ tiêu…” Steven ngắn gọn nói âm mưu không thành của cặp Hoa-Toán.
-“Sao anh biết?” Nathalie sửng sốt,không ngờ Giang Ngọc Hoa dám làm chuyện động trời như vậy…
-“Cô không cần biết tại sao tôi biết…Chỉ cần biết Giang Ngọc Hoa không thể nào là President của S.V.L…
-“Có lý lắm…Vậy nếu giúp anh,tôi có lợi gì?”Nghe Steven nói,Nathalie thấy rất hợp lý vì vậy đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng Steven dường như không nghe nàng hỏi,mắt hắn nhìn ra cửa,theo phản xạ,Nathalie quay người nhìn…Một ‘phái đoàn’ đông đảo khoảng hăm mấy người,dẩn đầu là Luật sư Trang cùng Veronique đang bước vào…
Sau một hồi hướng dẩn ‘phái đoàn’ tham quan khu Vieux Montreal,Trang biết mọi người đã đói bụng,Vero liền gợi ý đến nhà hàng Garde Manger rất nổi tiếng trong khu nầy…Nhằm lúc Steven và Nathalie cũng tới đây ăn tối,bàn chuyện.
-“Hi hi…Steven,Nathalie…Sao đúng lúc vậy?” Trang cũng thấy hai người liền bước tới chào hỏi…
-“À phải…Thiệt là đúng lúc…Trang Luật Sư,các vị nầy là..” Cả hai Steven,Nathalie cùng đứng lên,niềm nở đón tiếp.Thấy cả một đám mỷ nử,Steven hai mắt sáng ngời.
-“À..Để tôi giới thiệu…Vero thì cậu đã biết rồi…Những người đẹp nầy từ bên Việt Nam qua,là bạn của..Ụa…Cậu Đức đâu rồi,sao không thấy cậu ta vậy…
Ngay lúc nầy Nancy,Tú Nhi,Ngọc Lan,Thụy Vủ mở cửa đi vào..Hắn đi sau cùng hết nguyên do là phải chăm sóc mấy bà bầu và hai bà cháu Duyên nên không thể đi nhanh được.Steven,Nathalie nhìn nhau…Ánh mắt lộ vẻ quái dị khi nhìn thấy 6 bà bầu…Chẳng lẻ?Nhưng nghỉ thì nghỉ,mặt ngoài thản nhiên làm như không có gì đặc biệt.
-“Bonsoir..Combien de personnes?Vous êtes ensemble?”(Ý nói Chào buổi tối,các vị có bao nhiêu người,đi chung có phải không?” Cô phục vụ thấy đông khách,tươi cười niềm nở bước tới tiếp đón…
-“Plus de trente…Pourriez arranger les tables?” Ngọc Lan đáp…(Ý nói hơn 30 người…Nhờ cô sắp xếp bàn..)
-Bien sur…Suivez-moi.S’il vous plait…(Được mà..Xin mời theo tôi..)
Mọi người bước theo.Trong lúc các phục vụ nhà hàng xích các bàn lại gần nhau..Trang giới thiệu.
-“Hi hi..Steven,Nathalie..Đây là con trai của Chủ tịch Quế..Trần Đức và các bạn vừa từ Việt nam qua …Còn đây là Steven Vủ và Nathalie cả hai đều thuộc ban quản trị của S.V.L đó…Các người làm quen với nhau đi…” Trang đại khái giới thiệu ‘Trần Đức và các bạn vừa từ Việt nam’,nàng không biết phải giới thiệu ra sao,ai là bà Đức?lở lầm thì không tốt nên cứ để họ tự giới thiệu.
-“Chào hai vị..”…Lady first, Đức chìa tay,hướng về Nathalie trước…
-“Chào anh…”Nathalie,Steven đưa tay ra,ba người bắt tay nhau.. Nathalie,Steven ngoài mặt mĩm cười trong lòng âm thầm tỉ mỉ dò xét
Steven, sửng sốt,người nầy không nhà quê,ngơ ngáo như hắn nghỉ trái lại ăn mặc thời thượng nhưng không phô trương,bộ dáng vô cùng tiêu sái hơn nửa còn vẻ rất là quý tộc…
Nathalie cũng trong tâm trạng tương tự, tưởng hắn giống như bọn COCC thường ra nước ngoài du hí hoặc du học,đại đa số bọn nầy mở miệng là khoe khoang,ăn nói ôm sồm,ra vẻ ta đây cử chỉ vô cùng lố bịch,khiếm nhả làm cho người khác phản cãm.. Người nầy không như vậy, không trố mắt nhìn nàng,chỉ nhẹ nhàng mĩm cười, bắt tay rồi buông ra,rất ung dung,lịch sự khiến nàng có ấn tượng tốt thậm chí cãm thấy có chút xao xuyến…Nàng nào biết cái nầy là mỵ lực của dâm uy vô hình phát ra từ con người của hắn ,từa tựa như là sát thủ giết người nhiều thì tỏa ra sát khí vô hình làm người khác sợ hãi vậy.
Lần đầu tiên ra nước ngoài,Đức cư xử rất là theo bài bản,nhất là chuyện phong lưu.Thấy gái tây lai bá cháy như Vero tuy lòng khoái tỉ tê nhưng không dám rục rịch,Thụy Vủ,Thanh Tình,Thanh Thanh còn dể một chút nhưng ánh mắt song Nhả ,Hồng Phượng cứ theo sát cho nên trong lòng muốn thử cho biết nhưng mặt ngoài nghiêm trang thánh thiện.
-“Sẳn dịp,hay là mời hai người cùng ngồi chung bàn trò chuyện?”Đức lịch sự mĩm cười mời chào…
-“Thật tiếc quá,tối nay là sinh nhật của người bạn, chúng tôi không tới không được..Cũng sắp tới giờ rồi..”Đã có chủ ý nên không muốn thân thiện,Steven khéo léo từ chối ,Nathalie không hài lòng khi Steven tự ý quyết định cho mình nhưng không tiện phản bác.
-“Vậy được…Ngày mai gặp ở công ty…”Đức mĩm cười.
-“Ngày mai gặp…”Steven kêu tính tiền,cả hai vẩy tay chào,bước ra cửa.
Bay hơn nửa vòng trái đất,qua tới bên nầy dĩ nhiên là phải thưởng thức tài nghệ của của đầu bếp Tây rồi…Tuy ở Việt Nam ngày nay cũng có ẩm thực Âu Mỷ nhưng cãm giác ‘ở đây’ và ‘ở quê nhà’ không thể đánh đồng.Hơn ba mươi người tíu tít gọi thức ăn đồ uống làm bầu không khí trong nhà hàng náo nhiệt hẳn lên.Đồng trang lứa với song Nhả,Hồng Phượng,Nguyệt nên Vero nhanh chóng hòa mình. Cô nàng tây lai nói tiếng việt khá rành tuy là giọng lơ lớ nhưng song Nhả ,Hồng Phượng tiếng Anh thì còn đở vậy mà cứ bặp bẹ tiếng Pháp với Vero rồi cười rú lên.Các nàng khác nhìn quanh,trầm trồ chỉ chỏ,hai tiểu la lỵ được dịp là chụp hình,’lai chim’…Ngồi cạnh Ngọc Lan,Duyên tuy không nhìn thấy nhưng vẩn nghe được,trong lòng cãm giác ấm cúng của gia đinh gương mặt đẹp mĩm cười ngây ngô.
-“Steven và Nathalie hình như là vợ chồng?” Cầm chai tiêu rắc vào chén súp hành tây của mình,Tú Nhi ngước nhìn Trang đang ngồi đối diện mình ,hỏi.
-“Hi hi..Không phải.Có thể là ‘one night stand’…Họ có cặp kè hay không thì tôi không biết,chỉ biết hai người nầy làm chung công ty S.V.L thôi.Lúc chị Quế nằm viện thì Steven cáng đáng công việc của công ty,Nathalie là GIám đốc của bộ phận mua hàng…” Trang cười đáp.
-“One night stand..Là cái gì vậy…” Nhàn ngạc nhiên..
-“Hi hi..Chị Tư..”Có chút hiểu biết,Tâm kề miệng vô tai Nhàn nói nhỏ…
-“Vậy sao?”Nhàn sửng sốt.
-Hi hi..Không biết bên Việt Nam ra sao chứ bên nầy là vậy đó,trai gái vô bar uống rượu thấy thích nhau là rủ nhau đi mướn phòng,tiền mướn phòng thì mổi bên một nửa,sáng hôm sau đường ai nấy đi,không ràng buột,không vướng bận.Hi hi..Tôi có mấy đứa bạn tây nhiều lúc tụi nó gặp thằng nghèo mạt nên phải trả luôn tiền phòng.Sáng hôm sau càu nhau nói gặp xui…
-“Ha ha hi hi..”Nancy,Tú Nhi,Ngọc Lan bật cười,cãm thấy câu chuyện của Trang kể thật thú vị…
-“Bởi vậy mới nói nha,bên nầy ‘single mom’ nhiều lắm.Có nhiều ‘single mom’ mà 3 ,4 đứa con luôn Hi hi…Hỏi Ngọc Lan đi..có phải không Ngọc Lan?Cô đi du học bên nầy mấy năm chắc cũng biết ít nhiều..
-“Single mom?” Đức sửng sốt,đám mỷ nử nhìn nhau…Cụm từ nầy nếu dịch ra thì có nghỉa là ‘mẹ độc thân’..Nếu là độc thân thì làm gì có 3,4 đứa con?Sao kỳ vậy…
-“Hi hi.Em biết chút ít thôi..Bên nầy,có con nhiều thì chính phủ cho tiền nhiều.” Ngọc Lan mĩm cười giải thích…
-“Thiệt có chuyện nầy?”Mỷ Chi,Nhàn,Tâm ,Nhung trợn mắt há mồm…
-“Hi hi.Đúng vậy…One night stand đôi khi cũng vì nhu cầu nhưng nếu lở có ‘tai nạn’ thì cũng không cần sợ..Cứ đẻ ra chính phủ cho tiền nuôi…Tôi biết có nhiều cặp vợ chồng á đông có,nam mỷ có…5,6 đứa con luôn á,chồng đi làm tiền lương còn ít hơn tiền chính phủ cho… ” Trang giải thích..
-“Wow…Sướng nha..” Đức đưa ngón tay cái…
-Thôi đừng nói chuyện nầy nửa..Ngày mai sáng,sau khi vào bệnh viện thăm chị Quế,cậu tới văn phòng tôi ký giấy tờ..Đi ăn trưa xong là tới công ty S.V.L họp…Cậu có chuẩn bị gì chưa?
-Hi hi..Tôi chưa rỏ vận hành của công ty lắm,phải nhờ Trang Luật Sư nói rỏ thêm mới được.Chẳng hạn như má tôi là cổ đông lớn nhất của công ty hay là có ai khác?
-Là chuyện nầy à…Làm gì có ai khác…Chị Quế là người sáng lập công ty và là cổ đông duy nhất…Những chuyện khác tôi không biết nhiều đâu,công việc của tôi là chuyển tất cả tài sản của chị Quế cho cậu.À không,chị Hoa thì được 10 % nhưng không có cổ phần của công ty…Cái nầy cậu có thể an tâm…
-“Hi hi..Như vậy quá đủ rồi…Luật Sư Trang.Cám ơn nhiều…” Hắn mĩm cười,nháy mắt với Nancy,Tú Nhi…Như vậy lời nói của mình là nhất ngôn cửu đỉnh.
-“Cậu nên chuẩn bị một chút mới được…Steven này không đơn giản đâu à…” Thấy hắn còn trẻ,Trang thương hại…Chủ tịch huyện rồi sao chứ,một công ty như là S.V.L làm ăn quốc tế không phải một Chủ tịch huyện biết lý thuyết Leninism và lý luận Đãng là có thể cáng đáng được công việc,thương trường không phải như chính trường đâu à,lơ mơ thì công ty sẻ sụp.
-“Ý của Trang luật sư là sao?Có thể nói rỏ hơn một chút được không?” Nancy mĩm cười…
-“Hả vậy à…Ây da..Thôi được,coi như là tôi nhiều chuyện đi..Aiz..Tôi với chị Quế quen biết cũng lâu nên chuyện của chị Quế biết được ít nhiều…Không biết cậu có biết chưa,Steven với cậu là bà con chú bác..”Nói tới đây,Trang cầm ly rượu đỏ hớp một ngụm.Đám mỷ nử đang ồn ào như bắp rang nhưng nghe rỏ liền im lặng,hóng chuyện.
-“Dì à..” Vero nhẹ lắc đầu…Hình như không muốn Trang nhiều chuyện…
-“Ậy…Nhà mình với Dì Quế thân như vậy nên nhất định phải nói Vero à…Coi như là Dì nhiều chuyện đi…”Trang phân bua…
-“Chuyện nầy hồi chiều,Giang Ngọc Hoa có nói sơ sơ…” Mỷ Chi gật đầu.
-“Sơ sơ thôi hả?Aiz…Là như vầy,trước giờ ai cũng tưởng Steven và Giang Ngọc Hoa sẻ là người thừa hưởng tài sản của má cậu mổi người 50-50..Ai ngờ đùng một cái,cậu như Tề Thiên đại thánh cục đá mà sinh ra…” Ngay khúc ‘gay cấn’…Biết mọi người hóng chờ.Trang một lần nửa cầm ly rượu đỏ uống cạn.Vero ghé tai Nguyệt hỏi nhỏ nhờ Nguyệt giãi thích..Nàng dỉ nhiên không hiểu ‘Tề Thiên Đại Thánh’ là ai và được trời sinh ra từ khe đá nứt.
-“Uống thêm nha Trang Luật sư..”Đức giơ tay…Cô phục vụ hiểu ý,nhanh chóng lấy thêm ba chai rượu đỏ,bàn đông người mà…Không ngờ đám người á châu nầy rất sành điệu và là người uống rượu đỏ như uống nước.Hơn nửa còn gọi loại đắc tiền.
-Ừm được,đêm nay vui như vậy tôi uống thêm vài ly…À nè..Nói tới đâu rồi?
-“50-50.. Tề Thiên đại thánh” Tuyết nhắc nhở.
-“Ừm…Hi hi…nhớ rồi…Trước khi chị Hoa bị cancer,Ngọc Hoa là Vice President lo về sản xuất,Steven lo về ‘Vente et Achat’…” Quen rồi Trang chêm tiếng Pháp…
Tiếng Anh tiếng em thì mọi người hiểu nhưng tiếng Pháp thì chẳng ai hiểu mô tê gì hết.Cũng may có Ngọc Lan,nàng liền giãi thích cho hắn,Nancy,Tú Nhi và Mỷ Chi,những người khác thì có Vero…
-Ý nói Steven lo về mua và bán…
-Ouf..Hi hi,Sorry,quên là các người không hiểu tiếng Pháp cũng may là có Ngọc Lan…
-“Không sao..Uống thêm nha”..Nancy mĩm cười,cầm chai rượu rót,nàng nhận ra Trang luật sư thích uống rượu đỏ mà khi ngà ngà hơi men thì rượu vào lời ra,móc ruột mà nói.Vậy thì nên khai thác một chút.
-“Ừm được..Hôm nay thiệt là vui..”Trang lại cầm ly nốc cạn,liếm mép,rỏ ràng là rất ‘enjoy’…
-“Tata..T’es ivre…Ne bois plus..” Vero can ngăn…(Dì ..Dì say rồi..Đừng uống nửa…)
-“Hi hi..Say cái gì chứ,con nhỏ nầy,đã nói là nói tiếng việt mà..” Trang phát tay,có chút không hài lòng vì bị làm mất hứng.
-“Cứ như vậy thì không có gì nhưng đến khi má cậu biết mình bị cancer phải nằm viện thì hai người nầy bắt đầu đấu nhau,không ai nghe ai.Hi hi.cho tới một hôm thì đùng một cái,thì ra Steven không phải là con ruột của bác cậu…Cho nên bác trai cậu nổi khùng,nói hắn ta không có quyền hưởng 50% gia tài…Chẳng thà hiến cho hội từ thiện.
-“Sao lại như vậy?” Nhàn chưng hửng…
-“Là như vầy,Bác gái cậu..Hi hi,có một thời gian ‘have fun’ với một người bạn của bác trai cậu rồi có thai sinh ra Steven…Chuyện nầy không ai biết đâu cho tới lúc bác trai cậu bị tai nạn xe,mất máu nhiều nên cần người truyền máu…Lúc đó mới vở lẻ,thì ra Steven không phải nhóm máu ‘O’ mà là thuộc nhóm ‘A,O’…Chuyện nầy không thể nào vì bác gái của cậu cũng thuộc nhóm máu ‘O’…
Một lần nửa,mọi người nhìn nhau..không hiểu lắm…
-“Là như vầy,cha mẹ đều thuộc nhóm máu ‘O’ thì con nhất định phải thuộc nhóm máu nầy..” Ngọc lan giải thích..
-“Thì ra là vậy..Là do Giang Ngọc Hoa khui ra chuyện nầy?Nhưng sao Ngọc Hoa biết?” Tú Nhi nhìn ra câu chuyện…
-Hi hi..Có thể nói là như vậy,tuy là không trực tiếp,chính xác là do em gái của Trịnh Toán tiết lộ,người nầy làm y tá trong Juif General Hospital .Sau đó..Steven liền phản pháo,đem Trịnh Toán ra tòa vì tội biển thủ tiền của công ty…Trong lúc hai bên căng nhau thì chị Quế tìm được cậu,thế là toàn bộ di chúc đều được sửa đổi,Steven không phải là bà con thân thuộc nên không được gì còn Dì Hoa của cậu chỉ được 10%…
-“Wow…Sao giống như phim bộ toàn tập vậy?” Đức sửng sốt…
-Hi Hi..Ly kỳ phải không?Cho nên đối với Steven,cậu phải cẩn thận…
Trang lại cầm ly rượu đó uống cạn…Để ly xuống dựa vào Tâm ngủ khì,không còn biết trời trăng gì nửa…
-“Đã nói rồi mà..”Vero nhăn mặt…
-“Có cần báo với người nhà của Luật sư Trang không?” Nancy có chút ái náy vì để Trang uống nhiều…
-“Không cần đâu,Dì Trang chỉ có một mình…” Vero lắc đầu
-“Vậy thì đở về khách sạn đưa vào phòng của Ngọc Hoa là được,hay là tối nay hai dì cháu ở phòng của Ngọc Hoa đi,sẳn Ngọc Hoa chỉ ở nửa buổi,thật lãng phí…Được không Vero?”Nhàn gợi ý…
-“Vậy cũng được..” Vero dỉ nhiên gật đầu,lần đầu ở trong khách sạn ngàn đô 1 đêm,ngu gì nói không…
-“L’addition..S’il vous plait…”Ngọc Lan gọi phục vụ tinh tiền.Nàng là ‘bà quản gia’ nên mọi chi phí đều do nàng chi trả.Tổng cộng gần 6000 đô,cộng luôn 15% tiền ‘boa’,thay vì 7000,Ngọc Lan ký trên tấm thẻ tín dụng 8000 đô khiến 3 người phục vụ cười ríu rít…Là 1000 tiền ‘boa’ đó.
-“Mau đở Luật sư Trang ra xe..” Nancy thúc hối.
-“Hả..Anh?” Đức sửng sốt…
-“Ở đây chỉ có anh là đàn ông mà..” Ngọc Lan lườm…
-“Ờ được được…”Đức thầm than,’thằng em’ của hắn rất nhạy cãm,hơn nửa có hơi men trong người,sẻ phản ứng kịch liệt hơn bao giờ hết nếu có mùi của đàn bà..Trang nầy cũng như Nhàn,Tâm,vú đít ngon lành,đối diện nói chuyện thì không sao nhưng dìu thì có nghỉa là đụng chạm..Hắn sợ thằng em hắn độn lên thì khổ..Nhưng biết sao bây giờ?Bởi vậy tay nắm lấy tay Trang quàng qua cổ mình,tay kia ôm eo nàng,người hơi khum xuống ,dìu ra xe…

Rạch GIá…
Gần đây,nhà của Bí Thư Gò Quao vắng như chùa bà Đanh,không còn khách ra vào tấp nập tay xách tay cầm quà cáp kính biếu như trước nửa.Cũng không lấy làm ngạc nhiên,lúc nầy dân xù xì,đám cán bộ công chức từ thôn,xả,đến huyện ,thành phố ai cũng to nhỏ càng lúc càng nhiều rằng Bí Thư Dủng phạm sao Thái Tuế nên sắp hết thời rồi…
Không phải sao… Con rể sắp đăng cơ làm ‘Lảo đại’của Sở CA Tỉnh rồi ai dè đùng một cái,miếng thịt ngon lành vừa tới miệng đã bị kéo ngược trở lại,một người khác tới ngồi chểm chệ trên ‘ngai vàng’…Vậy cũng chưa hết,chổ dựa khủng là Thiếu tướng Thứ Trưởng của Bộ Lê Kim Long bây giờ đi đứng cũng không xong,chắc chắn là ‘game over’ rồi…Nhắc tới chuyện nầy ai cũng bụm miệng cười hi hi..Thì ra Trương Hửu Thành chẳng có tài cán gì mà là dâng vợ cho lảnh đạo đụ,hèn chi đường quan rộng mở…Ậy…Vậy cũng được đi,cấp dưới dâng vợ đẹp cho lảnh đạo hưởng thụ để thăng quan phát tài là chuyện thường tình thôi,thời nào cũng vậy đó mà…Hiểu được..hiểu được.
Nhưng mà chuyện kinh khủng nhất chính là chuyện trên mạng phát tán câu‘Trương Hửu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng’.Vụ nầy có liên quan đến vụ cướp ngân hàng và bom nổ ở nhà hàng.Ây da…Như vậy thì không được rồi.Bởi vậy đám cán bộ muốn vạch rỏ biên giới với Trương Hửu Thành,có nghỉa là vạch rỏ biên giới với Dủng Bí Thư…Cha vợ con rể mà,nhất định là cá mè một lứa..Vì vậy mà nhà của Dủng Bí thư vắng như chùa bà Đanh…
Phạm Tuấn Dủng không mấy quan tâm chuyện nầy…Đám dân ngu cu đen và đám cán bộ công chức vì chén cơm thôi mà,gió thổi chiều nào thì theo chiều nấy.Chỉ cần lảo có thể trở mình thì họ sẻ bu tới nịnh bợ.
Hôm kia lúc Trương Hửu Thành đuổi Phạm cẩm Vân ra khỏi nhà,Dủng ngầm oán hận Trương Hửu Thành muốn chơi xong rồi bỏ nhưng bây giờ nghỉ lại đây đúng là một dịp may để danh chánh ngôn thuận cắt đứt quan hệ,phân rỏ ranh giới..Lảo nhất định không có người con rể thông đồng với cướp như vậy..
Bây giờ,chuyện mà khiến Phạm Tuấn Dủng đứng ngồi không yên là làm sao kiếm một chổ dựa mới…lảo nhất định không thể nào ngả xuống được,bấy lâu nay lảo đã gây ra qua nhiều ân oán,một khi ngả xuống thì sẻ chết không toàn thây.
-“Anh rể à..Hay là mình chuẩn bị món quà hậu hỉ rồi mời Lâm Chí Vinh tới ăn cơm?”Arunny gợi ý…
-“Không được”..Phạm Cẩm Vân phát tay,lắc đầu…
-“Con gái..Arunny con nói có lý đó,bây giờ Lâm Chí Vinh là GIám đốc của Sở Công An Tỉnh mình,nếu có người nầy làm chổ dựa mình mới có thể qua cơn sóng nầy nếu không thì chết chắc.” Biết con gái cứng đầu,Dủng cố gắng phân rỏ hơn thiệt…
-“Vậy hai người có nghỉ tới chổ dựa của Lâm Chí Vinh là ai không?” Cẩm Vân nhíu mày…Đối với Trương Hửu Thành,nàng coi như là một trang giấy trong cuộc đời được lật qua.Nếu muốn tìm chổ dựa để tồn tại và phát triển thì phải tìm chổ dựa tốt nhất,mạnh nhất.
-“Con gái…Ý của con là…” Dủng dỉ nhiên biết được ai là chổ dựa của Lâm Chí Vinh,đồng thời cũng biết được Cẩm Lệ,con vợ của thằng Thìn đã lên được ‘thuyền rồng’ nhưng vấn đề là trong buổi tiệc nhậm chức của Lâm Chí Vinh,con gái mình đã không ngừng ‘bốp chát’ với người ta…Bây giờ muốn dựa vào.Á đù…Được sao?
-“Cẩm Vân nói có lý đó anh rể,người việt mình có câu ‘đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại’…Biết Dủng đang rối rắm nên không được sáng suốt,Arunny nhắc nhở.
-Dì tưởng tui không biết sao nhưng phải tìm đúng cửa mới được chớ.
-“Hình như Lâm Thu Phong rất thân thiết với hắn..hay là bắt đầu từ đây…” Cẩm Vân gợi ý,nàng nhớ lại trong buổi tiệc nhậm chức của Lâm Chí Vinh,Lâm Thu Phong và Dương Quốc Dủng rất thân thiết với hắn…
-“Con nói có lý…Nhưng mà mình và Thu Phong không có giao tinh…”Dủng không nói hết,trước tới giờ lảo cậy vào con rể mà lên mặt,thậm chí còn có vài lần gạ đụ ,bây giờ cho dù xuống nước cầu cạnh…Được sao?Nếu là lảo thì lảo cũng không chịu mà.
-“Anh rể..Em có người quen,không chừng có thể giúp được mình..” Arunny chợt nhớ…
-“Là ai?Còn không mau nói..” Dủng thật muốn chửi thề,đã đến nước nầy mà Arunny vẩn còn lề mề…
-“Em có người bạn ở Sóc Trăng,nói biết có bà chủ nhà hàng ở Cần Thơ là cục cưng của Trần Đức…hay là mình đi con đường nầy” Arunny gợi ý .
-“Tin tức có chính xác không?” Dũng nghi hoặc.
-“Là như vầy,người quen của em tên Tư rổ,là đàn em của gả anh chị vừa mới ra tù tên là sáu Lạc,vợ của Sáu Lạc là người tình của Phó Chủ Tịch Sóc Trăng cho nên Sáu Lạc cậy thần cậy thế,thêm vào bản tánh giang hồ,thấy bà chủ nhà hàng xinh đẹp nên nổi lòng dê…” Arunny nói một hơi nhưng vẩn chưa đi vào đề khiến Cẩm Vân mất kiên nhẩn, thúc giục…
-…Dì nói ngắn gọn chút đi…
-Ừ..Kết cục là bị Công An Cần Thơ bắt khiến chị Sáu nhờ người tìm đủ mọi cách,gỏ cửa quà cáp khắp nơi nhưng không ai dám nhận ,cuối cùng tìm tới bà chủ nhà hàng hạ mình xin lổi,bây giờ thì êm rồi…
-“Con thấy sao Cẩm Vân?” Nghe Arunny nói,Dũng bừng hy vọng thầm nghỉ biết đâu có thể thông qua cửa nầy?
-“Đi..Chúng ta đi Cần Thơ..” Cẩm Vân đứng phắt dậy.
-“Bây giờ?” Arunny sửng sốt…
-“Còn chờ chừng nào nửa,lấy cớ đưa ba lên Thành phố khám bệnh..”Cẩm Vân đáp cộc lốc.Nàng muốn biết và chủ nhà hàng đẹp cở nào..
-“Phải ha…Mình có cớ vắng mặt 5 hay 10 bửa…qua Cần Thơ chạy chọt…”Dũng hiểu ý con gái, đây là cách hay nhất để cắt đứt quan hệ,phân rỏ ranh giới với Trương Hửu Thành…Không thể để nó kéo xuống nước được.

Từ lúc thấy trên mạng phát tán câu‘Trương Hửu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng’… Nghỉa đứng ngồi không yên…Lảo đang nghỉ Trương Hửu Thành muốn giết tụi Ghost kia để bịt miệng thì chắc chắn sẻ không chừa cái mạnh già của mình.Đừng nói chi cái chức Giám đốc ngân hàng nầy, còn ngồi được sao?Ngay cả cái mạng cũng khó giử.Nghỉ tới đây,Nghỉa tự phục mình nhìn xa trông rộng,số tiền kiếm được đã chuyển ngân qua Úc cho vợ con hết rồi Nếu

Tiếp theo
Tác giả : Lạt Ma

bây giờ không chạy qua bên đó hưởng phước thì chờ đến khi nào?Lảo nhìn quanh căn hộ cao cấp của mình,cãm thấy hơi tiếc nhưng rồi sao chứ,mất 2 tỷ tiền trả đợt đầu thôi mà,phần lớn là nợ ngân hàng vậy thì cứ để ngân hàng xiết,trong khi phần chia được cũng gần gần 13 triệu đô,hai trăm mấy tỷ.
Ngay lúc nầy,có tiếng di động reo lên,nhìn màn hình,Nghỉa hết hồn,không thể không bắt máy…Lảo cố giử giọng bình tỉnh.
-A lô…Xếp Thành…là tôi đây…
-“Anh gọi cho thằng Đạo,trong vòng 1 giờ ,hai người tới gặp tôi tại chổ củ…” Tiếng Trương Hửu Thành lạnh lùng vang lên rồi cúp máy..Trước sau vỏn vẹn chỉ có một câu.
-“Gặp mầy?Gặp cái con cặc tao..Mầy tưởng tao ngu à..”Nhìn vào di động,Nghỉa bỉu môi khinh thường
Một lần nửa,di động lại reo lên,Nghỉa nhìn màn hình,thấy là Trưởng phòng kế toán của ngân hàng,cũng là bạn thân,lảo vội vàng bắt máy,giọng vui vẻ như là không có chuyện gì.
-Đạo hả…Ha Ha..Thiệt là đúng lúc…Tui định gọi anh tối nay ra làm vài ly…Sau đó kiếm mấy em đấm bóp.Có hứng thú không?Tui biết được mấy em có chồng nhưng nhảy dù kiếm thêm, hết sảy luôn á…
-“Anh Nghỉa,có thiệt không vậy..Chết tới nơi rồi mà anh còn lo ăn chơi” Giọng Đạo hốt hoảng…Theo lời chỉ đạo của Nghỉa,Đạo làm sổ sách giả để số tiền 50 triệu ‘bốc hơi’mà không ai thấy để chờ tụi ‘Ghost’ tới rồi luôn tiện đổ thừa…Mọi chuyện diển ra rất là ngon cơm nhưng bây giờ trên mạng phát tán Trương Hửu Thành là chủ mưu muốn giết người bịt miệng .Người ngu cũng biết là tụi ‘Ghost’ đưa ra tin nầy..Nếu không thì là ai?Cứ theo tình huống nầy,Trương Hửu Thành chắc chắc sẻ ngả,và kéo luôn theo mình,vì vậy Đạo vô cùng sợ hãi.Hôm nay đi làm không thấy bóng dáng Giám đốc,Đạo càng sợ hơn,nên gọi điện thăm dò…Ai dè Nghỉa rất là ung dung,còn có tâm tình nghỉ đến chuyện ăn chơi.
-“Ậy..Sao lại nhát gan vậy…Yên chí đi,mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát cua anh Thành rồi,mình không cần phải sợ….”Nghỉa trấn an Đạo,trong lòng thầm hổ thẹn,hai người là bạn bè mấy chục năm rồi,nhưng người không ích kỷ trời tru đất diệt,nếu bây giờ nói cho thằng Đạo biết,nó sẻ hốt hoảng chi bằng chờ mình qua tới Phnom Penh,trước khi lên máy bay qua Úc thì sẻ gọi điện nói cho nó biểt cũng không muộn…
-Không phải đâu anh Nghỉa…Anh không biết vụ Lê Kim Long sao…Tôi nghỉ Trương Hửu Thành lần nầy có lẻ không xong…cho nên…
-“Ậy..Đừng nói bậy nói bạ…anh Thành không phải chỉ có Thiếu Tướng Long làm chổ dựa…Anh chưa biết đâu,còn khủng hơn nửa kìa…Yên chí đi..Thôi không nói nhiều nửa…Bây giờ tôi có chuyện phải làm,à nè,tối tui gọi anh,mình ra ngoài làm vài ly…Vậy đi nha..” Nghỉa cúp máy,đã đến lúc phải chạy rồi…Không cần soạn va li,chỉ cần cái hộ chiếu Úc với vài ngàn đô mỷ đế trong túi thêm cái thẻ tín dụng là quá đủ để tới Phnom Penh ,bây giờ ra khỏi nhà với cái va li trên tay bây giờ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.
Bên ngoài,cách đó không xa,một chiếc xe buýt giường nằm đang đậu,toàn bộ kính chung quanh xe đều là màu đen nên bên ngoài nhìn vào không thấy gì nhưng bên trong nhìn ra ngoài thấy rất rỏ ràng…Đây là khách sạn 5 sao cũng là Tổng hành dinh lưu động trong đó Ngọc Vân,Phương Anh,Thu Tâm,Ngọc Như và Thục Linh đang làm việc.Hai cuộc điện đàm giửa vừa rồi các nàng đã nghe rỏ mồn một và đã được Thục Linh thâu lại hết rồi.
-“Lương Hửu Nghỉa nầy tên Hửu Nghỉa mà không có nghỉa khí gì hết..Rỏ ràng là muốn chạy một mình…” Thu Tâm ở phía trước,đặt ống nhòm nhìn về căn hộ của Lương Hửu Nghỉa,thấy lảo lén lút nhìn trước ngó sau ra xe…
-“Hả?Chưa chắc đâu,không thấy hành lý” Ngọc Như nghi hoặc…
-“Đồ khờ…Muốn trốn chạy mà xách theo va li thì chẳng khác nào tự làm minh lộ tẩy…Người nầy khá thông minh,nếu lảo có ý đi gặp Trương Hửu Thành thì tại sao không nói với tên Đạo kia?Còn vờ vịt hẹn tối rủ nhau đi ăn chơi..Rỏ ràng đã nghi ngờ Trương Hửu Thành muốn giết người bịt miệng nên một mình chạy trước…Mình bí mật bắt hai người nầy trước,dùng họ để tóm Trương Hửu Thành…Chỉ có lảo mới biết ‘Ghost’ là ai…Lên…” Ngọc Vân ra lệnh…
Ngọc Như không chậm 1 giây,chiếc xe buýt chồm lên ‘vô tình’ chận ngay đầu xe chiếc Honda Accord của Nghỉa khiến lảo tức giận hạ kính xuống định lên tiếng chửi bới nhưng liềm một gương mặt đẹp ló ra,miệng cười tươi..
-Hi hi..Xin lổi anh nha…
-“Mau tránh ra..Tôi có việc gấp phải đi..”Thấy người đẹp,Nghỉa tỏ ra phong độ không thèm chấp nhất…Bất thình lình,ngay lúc nầy cửa sau mở,một mùi thơm thoang thoảng thật dể chịu bay vào mủi đồng thời từ trong kiếng chiếu hậu,Nghỉa thấy một họng súng đen ngòm chỉa vào ngay cổ mình và một gương mặt đẹp nhưng rất lạnh lùng…Tiếp theo là tiếng lên đạn nghe ‘click’ một cái nghe thật rợn người. cùng tiếng nói trong trẻo vang lên…
-Nếu không muốn chết thì ngoan ngoản nghe lời…Nghe chưa.
-“Cô hai..Tôi..Tôi không có tiền đâu à..”Nghỉa kinh hãi..Ắn cướp?Không có lý nào đâu nhưng nhất thời lảo nghỉ không ra…
-“Im miệng..Mau gọi điện kêu Lý Chánh Đạo tới nhà ông..Nói ông đang chờ..Mau lên” Phương Anh lạnh lùng quát…
-“Cô ..Cô là người của ‘Ghost’?Ây..Là Trương Hửu THành.Không có liên quan tới tui đâu à..”Nghỉa kinh hãi…Tưởng là ‘Ghost’ tới trả thù vụ bị Trương Hửu Thành bán đứng giết người bịt miệng nên liền thanh minh thanh nga.Có điều Nghỉa không ngờ trong nhóm ‘Ghost’ có đàn bà…
-“Im miệng…Tôi đếm tới 3…Tùy ông thôi..1…” Thừa kinh nghiệm biết tên nầy là thuộc tuýp người gan nhỏ hơn gan chuột,Phương Anh chậm rãi đếm…
-“Tôi gọi..Tôi gọi..” Nghỉa hãi hùng,tay run run lấy di động bấm…
-Xuống xe,vừa đi vô nhà vừa gọi..Nhớ kỷ,ông nói sao thì nói ,nếu trong vòng 20 phút ,tôi không thấy tên Lý Chánh Đạo thì tôi đưa ông lên bàn thờ …Hiểu chưa?Đi…
-“Được được..Cô nói sao tui làm vậy..Đừng giết tui nha..”Nghỉa ngoan ngoản xuống xe,vừa đi vào nhà vừa bấm di động, hết hồn khi thấy có đến 2 mỷ nử khác tiến vào nhà mình…
-“A lô..anh Nghỉa..” Đường dây vừa két nối,tiếng Đạo vang lên,có vẻ rất mừng rở khi Nghỉa gọi tới..
-“Ừm..Đạo ,bây giờ tới nhà tui đi…Mình có chuyện quan trọng cần bàn,nhanh một chút,tôi chờ.. Nghỉa thúc hối.
-“Tui tới liền…Tối đa 10 phút” Đạo cúp máy ,phóng ra xe thầm nghỉ chắc thằng Nghỉa cuối cùng cũng nghỉ thông rồi..
-“Nó nói 10 phút sau nó tới..”Nghỉa phập phòng báo cáo…
-“Yên chí đi…Mục tiêu của chúng tôi là Trương Hửu Thành…Không phải là hai ông,hợp tác thì sẻ được khoan hồng,còn ngoan cố thì tự gánh hậu quả” Ngọc Vân lạnh lùng ,hất hàm nói.
-“Các người là CA” Nghe giọng điệu của Ngọc Vân,Nghỉa bừng tỉnh…đồng thời sợ hãi..Mấy người nầy lạ mặt,chắc chắn là từ bên ngoài tới điều tra .Trương Hửu Thanh quả thật không xong rồi.Nghỉa muốn xỉu,giò phút này chuyện cao bay xa chạy qua Úc là chuyện nằm mơ…
-“Tôi hỏi ông thành thật trả lời..Khi nào tôi cho phép thì ông nói…Hiểu chưa?Trương Hửu Thành nói muốn gặp hai người ở chổ củ…Chổ củ là ở đâu vậy?Nói…Đừng giở trò nha..” Ngọc Vân nhíu mài, nghiêm mặt.
-“ Ở hồ câu cá T.D..Tôi không nói láo….Lần nào cũng ở đó…” Nghỉa thành khẩn hợp tác…
Ngọc Vân gật đầu,Thục Linh,Ngọc Như liền đi,cần phải bố trí trước một vài việc.
-“Thách ông cũng không dám…Nà,đội lên đi…Không được tháo xuống,nhớ kỷ…”Phương Anh đưa lảo cái mủ được trang bị camera cực nhỏ,hình ảnh được truyền tới xe buýt bên ngoài,Thu Tâm thấy rỏ mồn một trên màn hình…Đồng thời cũng thấy Lý Chánh Đạo sắp sửa vào nhà nàng liền thông báo.
-Chú ý…Lý Chánh Đạo đã tới…
Lý Chánh Đạo biết Nghỉa đang trong nhà chờ mình tới nên không bấm chuông,tự nhiên mở cửa bước vào nhà…Sửng sốt khi thấy có hai mỷ nử bá cháy.
-Wow…Anh Nghỉa,hai người đẹp nầy là…
Chưa nói hết câu,Đạo như hóa đá muốn đái trong quần khi thấy họng súng đen ngòm chỉa ngay trán mình…
-“Các..Các người…”Đạo lắp bắp.
-“Ngồi xuống,ngoan ngoản nghe lời như Giám đốc Nghỉa thì sẻ không sao,ngược lại ngày nầy năm tới là ngày cúng cơm của ông..Hiểu chưa?” Phương Anh mĩm cười,nụ cười rất lạnh…Nàng thừa biết tên Trưởng phòng nầy cũng như tên Giám đốc kia,không cần nhọc lòng chỉ cần dọa một câu là có thể tè ra quần.
-“Được…Được,có gì từ từ nói..Tôi nghe lời cô…”Cũng như Nghỉa,Đạo riu ríu nghe lời,tay chân run rẩy,bước đi không vửng,cố gắng lắm mới không té xỉu.
-“Nghe đây,hai người cùng Trương Hửu Thành biển thủ tài sản ngân hàng,bắt tay với cướp,đánh bom mục đích che đậy hành vi của mình..Tội nầy ngồi tù tới già…”Ngọc Vân nói một câu chí tử khiến Nghỉa-Đạo tái mặt.
-“Thật là oan quá…Tôi chỉ nghe theo lệnh của lảnh đạo mà làm..Không nghe thì sẻ bị mất việc cho nên bắt buột phải nghe theo mà nghe theo thì phạm pháp,đúng là trên đe dưới búa…Biết là sẻ có ngày nầy nên số tiền được chia tôi không dám đụng tới,vẩn còn nguyên…Sẻ mang ra làm bằng chứng” Đạo nói một hơi, mặt đầy chính nghỉa…Trong lòng tự phục mình..Cái kế hoạch ‘B’ nầy lảo đã nghỉ rất lâu…Nếu mọi chuyện suông sẻ thì ẩm được một số tiền còn nếu đổ bể thì nói mình trong tình thế bị ép buộc…Phần tiền chưa xài là chứng minh hùng hồn cho sự trong sạch của mình.Không phải vô khám bốc lịch như thằng Nghỉa .
-“Đụ mẹ…Thằng Đạo mầy giỏi thiệt…”Nghỉa trước là sửng sốt sau đó tức đỏ dái,mắng chửi.Lảo không ngờ thằng Đạo nhìn bề ngoài ù ù cạc cạc nhưng không ngờ thâm hiểm như vậy.
-“Im miệng đi…Tôi biết hai người chỉ là tép riu..Chủ mưu là ai khác và bọn Ghost hoành hành lâu rồi,không thể để chúng hết lần nầy tới lần khác” Ngọc Vân nhếch miệng cười
-“Đúng đúng..Chủ mưu là Trương Hửu Thành ,lảo ta nói có quen biết tụi Ghost..Có phải không Nghỉa…Mau nói ra đi” Đạo sáng mắt lên,nói như vậy là chuyện sẻ có thể ‘thương lượng’…
-“Còn chờ mầy nói sao…”Nghỉa trừng mắt,lảo dỉ nhiên là hi vọng sau khi mình chân thành hợp tác bắt được bọn ‘Ghost’ và Trương Hửu Thành thì tội sẻ giam đi nhiều ,lúc đó chuyện gì cũng có thể thương lượng…
-“Nghe đây,hai người không ngừng nói Trương Hửu Thành là chủ mưu vậy có bằng chứng gì không hay là nói suông?
Nghỉa,Đạo sửng sốt,nhìn nhau..Bằng chứng?Trương Hửu Thành tàn độc và khôn như quỷ,thu thập bằng chứng?giởn sao,rủi lảo biết được thì cả cái mạng cũng không còn ngay cả người nhà cũng sẻ bị liên lụy.
-“Nhìn thái độ ngơ ngơ ngác ngác của hai người thì biết là không rồi…Bây giờ cho hai ông cơ hội…

Long Xuyên
Bích Trâm đang suy nghỉ đến việc tuyển thư ký…Thư ký hiện nay là tạm thời do Hương Giang đề nghị nhưng Bích Trâm không thoải mái lắm…Có những chuyện cơ mật nàng muốn thư ký nhất định phải là người của mình…Thầm chí còn muốn điều Hương Giang đến một vị trí khác…Nàng đã từng nghỉ đem Hải Yến hoặc Lan Anh làm thư ký cho mình nhưng nghỉ đi nghỉ lại, thì bô ý nghỉ nầy.Nàng muốn duy trì cả hai ở Cục C03 để làm tai mắt,hơn nửa cả hai còn rất bận trong Hội đồng quản trị TTTM Đồng Tháp.Bây giờ nàng mới biết ở cục C03,công tác dể dàng hơn nhiều…
‘Cộc cộc cộc’ đang lúc suy nghỉ miên mang thì có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ…
-Vô đi..
-“Bí Thư..Bên ngoài có Chủ Tịch Phương Trang và Thanh Phượng Phó Giám đốc …”
-“À…Mời họ vô …”Thư ký nói chưa dứt,Bích Trâm đã phát tay,cướp lời.Nàng đang muốn gặp hai thân tín của mình để bàn chuyện. Khi chưa nhậm chức,nàng nghỉ rằng công tác của Bí Thư Tỉnh ủy so với Cục Trưởng Cục C03 thì đơn giản hơn nhiều nhưng bây giờ nàng nhận ra mình đang bị bó tay bó chân hơn nửa còn chịu áp lực rất nặng.Sự nghiệp chinh trị của cha đang đè nặng lên vai,nàng không những phải có thành tích mà thành tích phải vang dội để cha mình có thể hảnh diện mà tiến lên.Cũng chính vì vậy mà Bích Trâm bấm bụng không đi Canada.Đi thế nào được,vừa mới nhậm chức,bỏ đi hai tuần có nghỉa là thiếu tinh thần trách nhiệm.Sẻ có người nhân cơ hội nầy mà nói ra nói vào.
-“Dạ Bí Thư…Hai vị lảnh đạo..xin mời…”Thanh Hà tránh qua một bên nhường lối…Thanh Phương,Phương Trang vội vàng bước tới…
-“Thủ trưởng…” đã quen với cụm từ ‘Thủ Trưởng’ khi còn công tác chung ở Cục C03 nên quên bây giờ phải gọi Bích Trâm là ‘Bí Thư ’ nhưng đối với cả hai,cách gọi chỉ là tiểu tiết,không quan trọng.
-Ừm..Ngồi đi…Hà Thư ký..Hỏi xem hai vị lảnh đạo uống gì…
-Cho tôi chai nước suối được …Làm ơn
-“Làm phiền cho tôi xin ly cà phê đen một muổng đường… Cám ơn Thư Ký Hà..” Thanh Phượng,Phương Trang không đợi Thanh Hà hỏi.
-“Không có chi”..Thanh Hà mĩm cười đi ra ngoài chẳng mấy chốc quay trở lại với một mâm có nước lọc,có cà phê, có trà lài .Loại trà mà Bí Thư thích nhất.Xem ra Thanh Hà tốn rất nhiều công phu để tìm hiểu lảnh đạo của mình.
Tuy biết là thư ký của mình làm mọi việc rất là quy củ nhưng Bích Trâm vẩn có chút gút mắc chỉ vì nàng có cãm giác Thanh Hà là gián điệp của Trình Quốc Huy,hoặc là của Hương Giang để giám sát nhất cử nhất động của nàng vì vậy đang muốn kiếm người thay thế…Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Bích Trâm vẩn chưa quyết định,nàng tự hỏi có phải mình quá đa nghi như Tào Tháo rồi hay không.
-“Chuyện của hai tên kia xử lý ra sao rồi?” Bích Trâm trầm giọng…Đối với nàng,Uông Phú chỉ là loại tép riu không đáng để nàng quan tâm nhưng nàng quyết tâm đốn ngả Uông Hầu cho nên muốn lấy Uông Phú làm mồi lửa để đốt tới lảo.
-“Tạm thời cách chức để điều tra…Uông Hầu thật cao tay,lảo hoàn toàn phối hợp không một chút phản đối..Nhưng mà…”Nói tới đây,Thanh Phượng lộ sắc giận vì nàng cãm thấy bị Uông Hầu trêu đùa… Nàng cãm giác được vấn đề hiện nay là chung quanh ,tuy là có rất nhiều người nhưng người có thể tin tưởng được thì hầu như không có ai, những chỉ thị nàng đưa ra họ tiếp nhận với vẻ mặt thành kính nhưng sau đó thì đâu chẳng vào đâu.Nếu cứ như vậy việc đình chỉ Uông Phú để điều tra chỉ là trò cười…Không phải là họ chống đối mà ngược lại hoàn toàn ‘phối hợp’ khiến nàng vô kế khả thi,bởi vậy hôm nay tới gặp Thủ Trưởng với mục đích xin thêm người tin cậy để làm tới nơi tới chốn để không phụ lòng mong đợi của người dân Long Xuyên,họ đang kỳ vọng…
-“Nhưng mà cái gì?Cứ nói thẳng ra để cùng nhau giải quyết…” Bích Trâm nhíu mài.
-“Thủ trưởng..Em cãm thấy hiện nay trong Sở,mạng lưới của Uông Hầu dầy dặc,đâu đâu cũng là người của lảo ta ,họ ngoài mặt thành kính nói gì cũng nghe theo nhưng em nói một đàng họ làm một nẻo cho nên công tác rất khó triển khai…”Thanh Phượng nói một hơi cho hả cơn tức giận, trong lòng càng quyết tâm làm cho ra lẻ,chứ không phải theo thói thường,khi quan vừa nhậm chức liền đốt ba đống lửa để ra oai,sau đó thì xù,chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không…Sẻ không có chuyện đình chức tạm thời và sau một thời gian thì được phục chức coi như không có gì hoặc là điều đi nơi khác rồi được lên chức…
-“Vậy à..Còn bên thành phố?..” Bích Trâm quay sang Phương Trang.
-“So với Thanh Phượng cũng không khá hơn bao nhiêu…Người trong ủy ban đều nhìn mặt Bí Thư Hòa mà làm việc..” Gương mặt đẹp của Phương Trang đanh lại…So với Thanh Phượng,tinh hình của nàng có lẻ còn tệ hơn.Thanh Phượng dù sao cũng có chuyện của Uông Phú để có thể đột phá,còn nàng thì không có gì,,Phương Trang có cãm giác mình là một bình bông,chỉ dùng để trang trí,không có một chút thực quyền.Người trong ủy ban dường như chỉ biết có Bí Thư Trần Thái Hòa mà không biết Phương Trang…Chuyện nầy Phương Trang không thể chấp nhận được…Bí Thư lo công tác đãng,Chủ tịch lo kinh tế,cánh tay Trần Thái Hòa đã quá dài rồi,nàng nhất quyết chặt cánh tay của lảo…
Vấn đề hiện nay là nàng chưa tìm ra cửa để đột phá…Vì vậy cả hai tìm tới Bích Trâm để xin chỉ thị.Nói là xin chỉ thị của Thủ trưởng nhưng cả hai nàng biết Thủ Trưởng cũng không mấy khả quan…Nói tóm lại khắp nơi đều là người của Trình Quốc Huy,Uông Hầu và Huỳnh Thanh Cảnh…
-“Thủ Trưởng..Chúng ta cần thêm người…” Thanh Phượng cuối cùng nói ra ý nghỉ của mình,nàng không muốn đâu nhưng nếu không như vậy thì sao?Chẳng lẻ cứ bị bó tay bó chân?Cứ như vậy là làm không được việc.
-“Cần thêm người?Không được…Chờ chút… ” Bích Trâm gạt phăng…Một Phó Giám Đốc,Một Chủ Tịch thành phố còn chưa đủ sao hơn nửa còn có cố vấn…À phải rồi,Bích Trâm nhìn đồng hồ,11 giờ trưa bên kia là 11 giờ tối…Hắn chắc là đang ăn chơi đú đởn… Mặc kệ..Nàng lấy di động ra bấm,còn để ‘speaker’ để Thanh Phượng,Phương Trang cùng nghe,coi như một buổi họp cùng nhau hội ý.
Biết Bích Trâm gọi cho ai…Thanh Phượng,Phương Trang nhìn nhau,ánh mắt có ý cười hài lòng.Cả hai chính là muốn như vậy nhưng không muốn tự mình hỏi,hắn sẻ làm phách.Là Thủ trưởng hỏi đó nha…
-“Hello cưng.. Sao khuya vậy?…” Đức nhanh chóng bắt máy, giọng rất là vui vẻ …
Lẻ ra tối nay,hắn không biết ngủ ở đâu,sau khi dìu Trang lên phòng thì hết nhiệm vụ,mọi chuyện đã có Vero nên hắn ra ngoài,đến phòng Nancy thì cửa phòng đã khóa. Là người hiểu biết lý lẻ,trên máy bay,lúc chiều trong khách sạn đều đã tận hưởng,phải nhường cho chị em chứ,không thể quá ích kỷ được..Các nàng thì cãm thấy Nancy nhịn mấy tháng,chỉ một ngày chưa đủ nên đinh ninh hắn sẻ ở bên cạnh,vì vậy khóa cửa phòng,hắn gỏ cửa thì ai cũng bấm bụng lờ khiến hắn phải xuống phòng lể tân,nói mình mất ‘keycard’.Thế là được cấp một cái khác,chẳng biết hắn nói gì mà nhân viên phòng lể tân làm cho hắn một ‘keycard’ để mở phòng của song Nhả,đang hí hửng sẻ ‘hành hạ’ hai chị em song Nhả thế nào thì Bích Trâm gọi tới.
-“Khuya? Bên đây giờ nầy gần 12 giờ trưa rồi đó..anh đang làm gì vậy?” Vừa hỏi xong Bích Trâm cãm thấy không ổn,vì vậy sắc mặt thoáng hồng.Không phải nàng trúng kế ‘quỷ’ của hai thân tín,mà chỉ muốn lấy cớ để gọi hắn,vì không thể đi Canada nên trong lòng có chút ghen ghen.Trong đầu cứ tưởng hắn đang ôm ấp nếu không là Nancy thì cũng là ai khác.
-Ừ há..Quên rồi..Làm gì hả?Không phải đang nói chuyện với em sao?..Hi hi,có chuyện gì vậy.
-“Không..Không có chuyện gì…Gọi hỏi coi anh có OK không thôi..” Bích Trâm thấy có chút ngượng ngùng khi chưa gì hết mà đã hỏi hắn rồi…Thanh Phượng,Phương Trang cũng thấy hơi thẹn…Lúc trước khi thấy hắn là Chủ tịch huyện,Mai Thảo,Xuân Mai lần lượt đãm nhiệm hai vị trí mấu chốt của Công An Tỉnh,Huyện…Cả hai có ý khinh thường nhưng bây giờ đụng chuyện mới biết không dể dàng và thấy mình so với hắn rỏ ràng có ‘chút’ kém cỏi.Đàn bà mà,biết vậy chỉ để bụng chứ không nói ra,ngay cả việc muốn nhờ cũng không muốn nói ra miệng.Hôm nay tới đây là ngấm ngầm nói làm sao để Thủ Trưởng ‘ra tay’…hắn là BF của Thủ trưởng mà,còn là cố vấn nửa,phải làm việc là đúng rồi…
-“Hi hi..Có phải thấy trở ngại trong công tác không…Bằng mặt không bằng lòng chẳng hạn,trước mặt thì gật đầu,quay lưng thì ù lì…Hi hi,thường thôi mà,không cần gấp đâu…Từ từ đi,sẻ còn rất nhiều chiêu trò tới nửa…”Hắn nói một hơi như là thuộc nằm lòng bài vở vậy…
-“Sao anh biết?” Bích Trâm sửng sốt,nàng chưa nói gì hết mà,Thanh Phượng,Phương Trang nhìn nhau,không muốn phục nhưng không phục không được.Cái tên nầy lúc nào cũng hi hi ha ha,dê xồm nhưng kinh nghiệm tràn trề…Nhưng chưa hết,tiếp theo đó cả hai trợn mắt há mồm
-“Sao không biết được,hi hi,đã trãi qua hết rồi…Thanh Phượng,Phương Trang,hai cô nha,lên tiếng đi,không cần phải ngại đâu à…
…-“Sao anh biết chúng tôi ở đây?” Phương Trang sửng sốt…
-Hi hi..Đoán thôi..Bây giờ thì chắc chắn 100 phần trăm rồi,biết tại sao không?hi hi..là do mùi thơm theo đường dây bay tới qua bên nầy…Ha ha hi hi.
-“Anh..Anh thiệt không đàng hoàng…” Phương Trang thầm mắng cái tên vô lại,trước mặt Thủ trưởng mà dám nói như vậy..Rồi nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng và hắn đấu vỏ,bị cái tên nầy ôm cứng còn hít lấy hít để mùi thơm trên người nàng…Mặt Phương Trang đỏ lên…
-“Phục anh rồi…Vậy anh có cách gì không?…” Thanh Phượng lên tiếng…
-Dỉ nhiên rồi,mấy chiêu trò nầy không làm khó được tui đâu à…Hi hi ,nhưng mà không gấp…Bây giờ hai cô coi như không có gì,mổi ngày cứ đi tham quan chổ nầy chổ nọ cho biết sự tinh là được…Nếu tin tưởng tui thì cứ làm như vậy đi,chờ tui về rồi hẳn tính.
-“Thì anh nói chút đi…Có kế hoạch gì..” Bích Trâm nóng lòng…
-“Thì cũng phải sắp xếp ý tưởng chứ,đừng có nóng lòng mà…Vậy đi ha,anh đi ngủ đây,sáng mai còn nhiều chuyện phải làm…”Hắn nói xong không đợi Bích Trâm ừ hử,liền cúp máy nhưng không quên hôn một cái ‘chụt’ trong gió…
-“Làm gì gấp vậy..”Bích Trâm lầu bầu,không hài lòng nhưng cũng thất mát ruột khi nghe tiếng hôn gió…
-“Vậy là xong rồi?”Thanh Phượng,Phương Trang nhìn nhau…
-“Ý anh ấy muốn là bây giờ 2 em đi quan sát tình hình coi chổ nào có vấn đề …Hiểu không?” Bích Trâm ra mặt lảnh đạo cho chỉ thị…
-“Hiểu rồi…Vậy tụi em về cơ quan sắp xếp…” Thanh Phượng,Phương Trang đứng lên cáo từ.

Hôm nay,tuy là ngồi trên máy bay riêng có ghế rộng lớn,có thể ngã xuống làm giường ngủ rất thoải mái nhưng mà vì già chuyện,lại bận bịu thay hết quần nầy áo nọ để ỏng ẹo chụp hình,tới khách sạn cũng là như vậy,vì vậy có nghỉ ngơi gì đâu, buổi chiều thì cùng cả đám đi dạo khu đô thị cổ của Montreal ,tối đến vô nhà hàng uống rượu cho nên về tới phòng tắm rửa xong ,song Nhả liền lăn ra ngủ như chết…Nhả Phương có thói quen khi ngủ thì không mặc gì hết, Nhả Thy thì chỉ mặc cái quần lót mõng tanh nhìn xuyên qua thấy rỏ mồn một cho nên dù có mặc thì cũng như không .
Bởi vậy khi Đức quét ‘keycard’,mở cửa nhè nhẹ bước vào ,trong phòng đèn sáng choang,hắn tưởng song Nhả còn thức bất chợt sửng sốt…Cả hai hầu như trần truồng nằm yên lặng trên giường,ngáy nhè nhẹ… Cảnh tượng nầy làm hắn khô cổ,người lên cơn sốt nhất là tối nay có hơi rượu lại còn dìu Trang Luật sư lên phòng,có chút đụng chạm đủ để ‘thằng nhỏ’ ngóc đầu.Đã như vậy,ngay lúc nầy,đang nằm như con tôm luộc,Nhả Phương bổng duổi người nằm thẳng ra…Cả thân hình phơi bày trên,hai núm hồng cặp vú săn chắc dưới,gò mu no tròn,cỏ lưa thưa.
Hắn nhè nhẹ leo lên giường kê sát mủi vào giửa hai đùi Nhả Phương hít một hơi dài,mùi thơm hết biết,không nhịn được,hắn lè lưởi liếm nhẹ giửa hai khe thịt hồng,rồi mạnh dần,mạnh dần cuối cùng là hì hục bú liếm…
-“Ưm…”Nhả Phương rên nhẹ…Cãm giác sướng rên người khiến nàng giật mình mở mắt,hốt hoảng khi thấy giửa hai chân mình có cái đầu tóc đen đang hì hục,tưởng bị xâm phạm,theo phản xạ,nàng ngồi dậy định co chân đá và la lên…Nhưng hắn đã kịp thời chồm lên bịt miệng .
-“Suỵt…Đừng la ..Hi hi..là anh mà.” Hắn rù rì bên tai nàng,rồi buông tay ra…
-“Anh..Anh…”Thấy gương mặt hắn,Nhả Phương hoàn hồn,nhìn bên cạnh,Nhả Thy vẩn ngủ say sưa,không biết gì.
-“Anh..Anh cái gì…Anh đã nói là sẻ ‘trừng tri’ hai em…Anh nói là làm..Tôi nay hả,hi hi..Tiền dâm hậu sát…
lời vừa dứt,môi nàng bị môi hắn bịt kín lại…Trong tư thế nầy,Nhả Phương cãm giác được cục thịt nóng hổi của hắn áp sát lên bụng nàng…
-“Ưm…Tắt..tắt đèn đi..”Nhả Phương vừa rên vừa thều thào…Sợ Nhả Thy bất thinh linh thức dậy thì thật là xấu hổ…
-“Tắt làm gì chứ…Anh muốn nhìn cơ thể em…”Hắn rù rì rồi liếm quanh vành tai,đây là chổ mẩn cãm nhất khiên Nhã Phương quíu cả người, lưởi hắn từ tù rà khắp người nàng,từ cổ, tới đầu ngực rồi ngậm mút như đứa trẻ bú sửa mẹ…Sau đó lại rà xuống bụng rồi dừng giửa hai chân nàng…Nhả Phương cãm giác được nơi đó của nàng ướt đẩm, tâm hồn nàng bay bổng chơi vơi,hai tay nắm lấy đầu tóc hắn ghì mạnh…
Nhả Phương phê tới bến,không còn biết trời đất gì nửa,quên mất Nhã Thy đang ngủ bên cạnh mà cho dù Nhả Thy có thức giấc thì sao chứ,cũng vậy thôi,cái tên nầy lì lắm…Hắn chịu ngừng sao?
Nhưng bây giờ hắn muốn ngừng,nàng sẻ không chịu…Đã như vậy càng lúc càng rên nhiều và lớn hơn…
Hắn vừa hì hục lấy lưởi ngoái ,trêu đùa khe thịt của Nhả Phương vừa quan sát Nhả Thy…Nàng nằm bên cạnh đó,mắt nhắm nghiền như vẩn đang ngủ say nhưng hai mí mắt nàng thỉnh thoảng lay động,hơi thở dập dồn…Biết Nhả Thy đã thức và đang len lén nhìn.Đức thầm đắc ý,lưởi hoạt động mạnh hơn,cố ý gây ra tiếng rồn rột như đang húp nước mì hay phở,đồng thời từ từ quay người áp đầu tiểu huynh đệ ngay miệng Nhả Phương…Đang phê tận chín tầng mây mà,môi anh đào hé mở để hắn đút vào…
-“Bà nầy…Có cần như vậy không…Đúng là dâm đãng mà…” Nhìn thấy bộ dáng hùng hổ tham lam của Nhả Phương,Nhả Thy thầm ‘mắng’…Tiếng rên rỉ làm nàng thức giấc ,hết hồn tim đập thình thịch khi thấy đầu hắn giửa hai đùi Nhả Phương nên giả vờ ngủ say để rình.
Người trong cuộc phê khác,người xem thì phê khác…Thời công nghệ thông tin hiện đại có em nào cho dù là thục nử ngọc khiết băng thanh cở nào đi nửa nói chưa từng ‘thấy’ phim con heo thì con nít cũng bụm miệng cười hi hi.Cho nên kỷ nghệ phim heo vô cùng thịnh vượng…Bây giờ trước mắt NhảThy không phải là phim hay hình ảnh mà là ‘liveshow’ của hắn và Nhả Phương 69/96 dưới ánh đèn sáng choang…Có thể nói là quang cảnh ô mê ly..mê ly đời ta…Vì vậy Nhả Thy ngẩn ngơ,thân nhiệt tăng mạnh như người bệnh lên cơn sốt…Đàn ông trong lúc nầy thì cứng như khúc củi,đàn bà lúc nầy thì khe thịt giửa hai chân đầy mọng nước và trên ngực hai đầu vú căng lên,triệu chứng của sự động tình.
Nhả Thy vờ vịt nhắm mắt say ngủ làm như chẳng biết gì nhưng mí mắt cứ giật giật đã bán đứng nàng…Biết nàng đang nhìn và đang phê…Đức ngồi dậy,gát hai chân Nhả Phương lên vai,cầm đầu thằng em để ngay cửa chầm chậm nhấn vào rồi nắc nhanh dần,nhanh dần.
-“Ohhh” Nhả Phương rên rỉ,theo nhịp cử động của hắn,cặp vú chuyển động theo, hai tay nàng bấu chặt đùi hắn,mím môi để khỏi bật tiếng kêu lớn…
-“Hi hi..Còn làm bộ..chưa chịu mở mắt ra à…Nhìn đã chưa?” Tay để trên gò mu no trò của Nhã Thy đang nằm, Đức vừa xoa vừa trêu chọc .
-“Đâu có nhìn chứ,hai người ồn quá nên em mới thức thôi…”Biết đã lộ tẩy,Nhả Thy mở mắt, ngượng đỏ mặt,chối bai bãi…
-“Cái gì?Nhả Thy…mi mi…”Nhả Phương nghe hắn nói nảy giờ Nhả Thy rình coi khiến nàng vô cùng hổ thẹn.
-“Tại mi la lớn rứa…ta không ngủ được” Nhả Thy ‘thanh minh thanh nga’.
-Đã thức rồi thì hi hi…Hắn buông Nhả Phương ra,đè lên người Nhả Thy,vì nãy giờ nhìn nên không cần ‘dạo đầu’ mà nơi đó của nàng vô cùng lầy lội…
-Ah…
-“Bây chừ tới phiên ta…” Nhã Phương cười ranh mãnh…
-Tắt..Tắt đèn đi…”Đến lượt mình thì Nhả Thy cãm thấy xấu hổ…
-“Hi hi..Tùy Nhã Phương thôi..Anh thì sao cũng được..Sao hả Phương?Thy muốn tắt đèn kìa…
-“Tắt đèn?Hi hi…No way…” Nhả Phương lắc đầu cười… Mắt nhìn hắn hùng hục,đây là lần đầu nàng chứng kiến cảnh mê ly như vậy..Tắt đèn?Làm gì có chuyện đó chứ,cả hai chị em đã là người của hắn rồi thì tập cho quen đi,không phải chị Nancy,Mỷ Chi,Ngọc Lan và các chị khác cũng vậy hay sao…
Nhả Thy không nói nửa…mặc kệ,dù sao cũng là chị em mà,muốn nhìn thì nhìn đi…Có sao chứ,nàng đang phê,hay chân quấu chặt eo hắn,mổi lần hắn nhấn xuống,nàng đẩy mông lên phối hợp,hai tay quàng cổ hắn kéo mạnh xuống như là muốn vào sâu hơn mới chịu,xem ra so với Nhả Phương ,Nhả Thy còn dử dội hơn nhiều,hơn nửa,khi nảy, Nhả Phương thì cố kiềm để không la lớn còn nàng thì thoãi mái thét gào…Bất chợt nàng kéo hắn xuống ,há miệng cắn một miếng mạnh vào vai…Biết nàng đang tới cao trào,Đức hùng hục ‘bơm’…
‘Cộc ..cộc cộc..’ Ngay lức nầy có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ bên ngoài…Tiếp theo đó ,tiếng Nguyệt vang lên.
-Phương,Thy…Hai người ngủ chưa vậy?
Bên trong im lìm..Không có tiếng trả lời..Tưởng song Nhả đã ngủ,Nguyệt quay lưng định bước về phòng mình nhưng liền ngay,có tiếng ‘click’ ,cửa mở..Nhả Phương thò đầu ra,đầu tóc rối nụ cười rất ranh mãnh.
-Ê..Nguyệt..Chưa ngủ hả..Vô đây chơi..
-Tưởng hai ‘bà’ ngủ rồi chứ..Hi hi..Mình ngủ không được,nên tới nói chuyện chơi…
-“Vậy thì vô đây.nói chuyện tới sáng cũng không sao hết á..”Nhả Phương tay kéo Nguyệt vô phòng,tay đóng cửa.
-“Á…Anh..Sao anh lại ở đây?”Nguyệt hết hồn khi thấy mình bị nhấc lên,tệ hơn nửa từ tấm gương trên tường nàng thấy hắn trần truồng như nhọng…
Thì ra là nghe tiếng gỏ cửa rồi Nguyệt lên tiếng,song Nhả muốn kéo Nguyệt xuống nước, hắn muốn còn không được,có lý nào nói không cho 1 dịp bằng vàng như vầy chứ cho nên đứng sau cửa phục kích nàng.
-Sao anh lại không ở đây được chứ..Hi hi.Em nói đi,tối nay anh ở đây với 3 em…Wow..Thơm quá…
Hắn vừa bế nàng lại giường vừa hít lấy hít để…Biết hắn muốn làm gì,Nguyệt thất kinh.Tuy không phải lần đầu nhưng lần trước trong bóng tối,hơn nửa còn uống rượu trong buổi tiệc,có thể lấy cớ say rượu không biết gì .Nhưng lần nầy dưới ánh đèn sáng choang,nàng rất tỉnh táo nên không có can đãm nầy.Vả lại Nguyệt thấy ánh mắt của song Nhả rất ‘gian’,rỏ ràng có ý ‘ngồi xem’ khiến Nguyệt mắc cở đỏ chín cả người,ứa nước mắt.
-“Hi hi..Sorry…Đùa với em chút thôi..Đừng sợ mà…” Thấy Nguyệt xấu hổ có vẻ muốn khóc,Đức có chút ái náy nên giả lả đứng dậy đi vào phòng tắm,nói nào ngay,nãy giờ hết bơm Nhả Phương thì bơm Nhả Thy,như vậy cũng quá đủ rồi.Hơn nửa còn có việc phải suy nghỉ cho ngày mai.
-“Hi hi..Hết chuyện rồi..hết chuyện rồi…Sorry nha Nguyệt..” song Nhả cũng cãm thấy ái náy.
-“Không..không có gì…”Bây giờ Nguyệt cãm thấy mình khờ thiệt,sao nàng lại như vậy chứ,không phải chị Nancy,Mỷ Chi và các chị khác cũng vậy hay sao,hơn nửa chị mình cũng căn dặn nhiều lần rồi,anh ấy là chồng của cả hai chị em..Nhìn về hướng toilet,nàng nghỉ hắn giận rồi nên trong lòng cãm thấy lo lo..Không phải nàng không muốn chìu hắn,chỉ là mắc cở thôi mà…
‘Loảng xoảng…’ Có tiếng rớt vật gì đó trong phòng tắm…
-“Gì vậy?Để ta đi coi..Thy,mi ngồi đây với Nguyệt nha..” Nhã Phương đứng dậy bước đi,trên người chỉ choàng cái khăn tắm ngang vùng eo.Chẳng mấy chốc có tiếng cười rúc rích bên trong tiếp theo là tiếng thở hổn hển,rên rỉ,càng lúc càng lớn.
-“Hi hi..Nhả Phương nầy,nó là vậy đó,không biết mắc cở gì hết …À phải…Nguyệt qua tìm tụi nầy muốn nói chuyện gì vậy?” Tiếng rên siết của Nhả Phương khiến Nhả Thy bẻn lẻn,tìm cách đánh trống lãng…
-“Không..Không có gì quan trọng..Là chuyện chơi thôi..Mình đi về phòng” Nguyệt lí nhí,dợm người bước đi…Trong lòng mong đợi Nhả Thy nói 1 tiếng để nàng có cớ ở lại.Vấn đề là Nhả Thy tuy rất lém lỉnh nhưng đôi khi cũng rất là ngây thơ nên không biết Nguyệt đang ray rức.
Nhung cho bé Mạnh bú xong thì ngủ khì,đàn bà có con là vậy,khi con thức mình thức khi con ngủ mình ngủ nhưng Nguyệt thì khác,mệt thì có mệt nhưng lạ giường lạ chiếu nên nàng chưa ngủ được,cứ trằn trọc thao thức,cười tủm tĩm một mình khi suy nghỉ chuyện hôm nay cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Trước kia nơi xa nhất nàng đi là Sài gòn hoa lệ nhưng ngồi trên chiếc xe khách.Thường nghe đám bạn khoe đi máy bay,nàng ước ao một lần cho biết không ngờ hôm nay là ngày đầu tiên được ngồi trên máy bay và bay qua cả một nửa vòng trái đất.Mà là chiếc máy bay không binh thường,vô cùng sang chảnh,ngay cả đối với các chị Nancy,Mỷ Chi,Tú Nhi thì cũng là lần đầu…Nguyệt không biết Nhả Phương và Nhả Thy nghỉ gì nhưng đối với nàng,đây là một bước lên trời,vì vậy nghỉ song Nhả chắc là cũng như mình nên đến gỏ cửa phòng song Nhả để tâm sự.Ai dè gặp tình huống nầy.
-“Ừm ..Ngủ ngon..Chuyện hồi nảy…Sorry nha…Hai chị em mình đâu biết Nguyệt e thẹn như vậy,yên chí đi,sẻ không có lần sau..” Nhả Thy một lần nửa,tỏ vẻ ái náy..
-“Không…Không có gì…” Nguyệt bước đi,trong lòng bức xúc.

Rạch Giá…Hồ câu cá giải trí T.D
Đạo,Nghỉa ngồi câu cá…Nhìn thì vô cùng nhàn hạ nhưng trong ruột rối như tơ vò…Trong lổ tai của cả hai,có thiết bị cực nhỏ nhưng có thể nghe rỏ mồn một tiếng của Ngọc Vân nhắc nhở…
‘Nhớ kỷ,hành động và ăn nói bình thường,chỉ cần có bằng chứng từ miệng Trương Hửu Thành nói hắn là chủ mưu thì chuyện của hai người có thể xem xét…’
Gần đó,có ba phụ nử vừa nói cười vừa câu cá…Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn quanh xem động tịnh để đề phòng bất trắc.chỉ cần có biến là ra tay can thiệp để bảo vệ tánh mạng của Nghỉa,Đạo trong trường hợp Trương Hửu Thành chó cùng rứt giậu.
Cũng không xa,trên chiếc xe buýt của Ngọc Vân,Cẩm Lệ và 4 đồng sự hồi họp chờ,chỉ cần Trương Hửu Thành lọt bẩy nói lời không nên nói thì xông tới túm lấy lảo ta…
-“Nói thật nha..Tôi không tin tưởng lắm.. Trương Hửu Thành là cáo già,làm sao có thể lọt vô cái bẩy nầy chứ,hai tên nầy gan nhỏ hơn chuột thái độ sợ sệt sẻ làm lảo ta nghi ngờ.”Cẩm Lệ ngần ngừ một chút rồi nói…
-“Tôi biết mà..” Hai mắt dán vào trong ống nhòm nhìn về hướng hồ,quan sát động tịnh,Ngọc Vân bình thản đáp.
Bọn người Cẩm Lệ nhìn nhau,như người đi trong sương mù..Biết vẩn còn làm?
-“Nà,Trương Hửu Thành và hai tên Đạo,Nghỉa nầy là một bọn,gày bẩy cho tụi ‘Ghost’ cướp 50 triệu đô để hai tên Đạo,Nghỉa khai số tiền bị cướp 100 triệu…Sau đó Trương Hửu Thành muốn giết tụi Ghost để bịt miệng,cái kiểu nầy là vừa ăn cướp vừa la làng hơn nửa còn lập được chiến công hiển hách…Nhưng tụi kia cũng không ngu khiến lảo thất bại…Còn chơi lại một chiêu khiến bây giờ cả thế giới đều nghi ngờ lảo thật sự là chủ mưu…Nếu các người là Trương Hửu Thành thì các người sẻ làm sao?”
Nói tới đây, Ngọc Vân ngừng lại,mĩm cười.
-“Nếu lảo muốn ra tay giết bọn Ghost một lần nửa thì khó hơn lên trời…”Mạnh Đình gật gù…
-“Đúng là như vậy,cho nên lảo sẻ không dại,hai nhân chứng quan trọng chính là hai tên đồng lỏa của lảo …Chỉ cần hai người nầy không nói ra được là lảo sẻ không sao…
-“Chỉ có người chết mới không nói ra được,không có lý nào lảo hẹn hai người nầy ra đây là để ra tay giết họ…” Cẩm Hường lắc đầu,ban ngày ban mặt,ở đây sẻ có nhiều người thấy…
-“Không phải..Trương Hửu Thành muốn mượn giao giết người…”Ngọc Vân lắc đầu..
-Mượn giao giết người?Ai?
-Ghost…
-“Không có lý nào đâu..” Cẩm Lệ sửng sốt…
-“Suy nghỉ một chút đi…Lảo đã ra tay muốn giết bọn Ghost nhưng không thành công..Bọn họ sẻ để yên cho họ sao?Hơn nửa chỉ có lảo mới biết chúng là ai. Nhất là trong tình hình hiện tại rất bất lợi cho Trương Hửu Thành,một khi chánh thức bị điều tra,rất có thể lảo sẻ đem tin tức nầy để trao đổi để được giảm tội,sau đó thao tác chạy chọt thêm một chút nửa thì mọi chuyện sẻ chìm sâu dưới nước…Cho nên bọn người Ghost sẻ tìm đủ mọi cách giết lảo…” Nói tới đây,Ngọc Vân dừng lại để bọn Cẩm Lệ kịp thời ‘tiêu hóa’ những gì nàng vừa nói…
-“Ý của Đại Tá là Trương Hửu Thành lấy thân làm mồi câu dụ đám người Ghost ra tay?” Cẩm Lệ nghi hoặc,như vây là quá mạo hiểm…

Còn tiếp.