Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Phần 137 : Hắn thật đáng yêu…

-“Ông xả…hi hi…” Song Hà cặp hai bên hắn…miệng hớn hở cười…ánh mắt liếc nhìn Thu Tâm,Phương Anh với vẻ đắc ý…May là Thu Tâm và Phương Anh ‘chửng chạc’ hơn…rất rộng lượng không tranh giành từng ly từng chút…Nhưng ‘chiêu thức’ rất cao minh …Cả hai đến trước mặt hắn lần lượt nhón chân hôn vào môi hắn…Cử chỉ nầy cũng đủ rồi…chỉ có vợ mới làm vậy…

-“Anh khỏe chứ?

-“Ha ha..khỏe…các em thế nào..?” Miệng nói..dỉ nhiên phải hôn âu yếm lại rồi…mà phải hôn tất cả 5 người đấy..Nếu chỉ hôn Thu Tâm,Phương Anh thôi..Chuyện lớn a…Đức ca mà..hắn không ngu vậy….Đàn bà nhiều nên kinh nghiệm nhiều…biết làm thế nào để tất cả vừa lòng…

-“ Vị nầy là…” Mỷ Chi đứng sát vào người Đức..mắt liếc nhìn Phương Linh…Hắn cãm thấy nơi eo có chút nhói đau…

-“Ha ha..Đây là Phương Linh…phóng viên.của Đài truyền hình Đồng Tháp…Em cũng biết rồi…Lần nầy Phương Linh theo chúng ta ra ngoài nầy làm phóng sự…

-“Hi hi..Thì ra là người một nhà…Hello.Chị là Mỷ Chi…” Mỷ Chi xưng ‘chị’…nói một câu đầy ý nghỉa…

-“Hi…Tôi là Phương Linh…bạn thân của Tú Nhi…” là ‘người mới’ nên có chút lạc lỏng…Tuy nhiên Phương Linh cũng không ‘hiền’….mang Tú Nhi ra…ý nói tôi đây là người của Tú Nhi đấy…

Thu Tâm,Phương Anh đứng một bên liếc hắn cười trộm…’tham thì thâm’ không biết bao nhiêu mới đủ cho hắn…Cái tên nầy…

-“Ha ha..Đứng đây làm gì..lên xe về …” Đức thầm than.. Phương Linh nầy thiệt là…Có ý gì đây?Sao lôi Tú Nhi vào làm gì?Hay là?Đức sửng sốt…Có thể lắm…Phương Linh nầy hình như có ý muốn lập một nhóm riêng ?tôn Tú Nhi làm lãnh đạo?Nếu là thật..ây da..chuyện lớn nha…

Bọn Phương Anh đến Đà Nẳng trước nên mướn được một biệt thự rộng rải ở Quận Sơn Trà…Tất cả đều về đó…Nếu là trước kia…Phương Linh sẻ ra khách sạn..nhưng hôm nay..nàng theo về Biệt thự…Hắn nói sợ nguy hiểm…hơn nửa cũng tiện cho việc lấy tin tức cho bài phóng sự của nàng…

Trong Biệt thự… Xuân Mai,Thục Linh,Mai Thảo,Kim Chi …tất cả đều có mặt…Công lại tất cả..10 mỷ nử…chỉ có một minh hắn là đàn ông…kinh khủng là chỉ có 4 người…hắn chưa đụng tới…6 người còn lại đều đã rên siết dưới cặc của hắn…

-“Chuyện ra sao rồi…” Không có nhiều thời giờ…Ra ngoài nầy đã hai tuần..Có chút nóng lòng muốn về nên vừa vào cửa liền kêu mọi người họp…Hắn muốn biết tinh hình…xong việc sớm..về sớm.

Dưới tay mãnh tướng không có binh hèn…Đức chỉ hỏi một câu ngắn gọn….những gì mà bọn Kim Chi,Mai Thảo,Xuan Mai đưa ra khiến hắn trợn mắt há mồm…Toàn bộ hình ảnh,video của căn biệt thự Huê đại tỷ được chụp và quay từ trên cao đang trên màn hình TV…Có thể thấy rỏ mồn một người di chuyển bên dưới…

-“Cái nầy…cái nầy…” Có chút líu lưởi…hắn đang liên tưởng đến những phim hành động của Mỷ đế gởi người đi thu thập tin tức tinh báo…Không ngờ là người minh cũng có kỷ năng nầy…

-“Rôn (drone) đấy…Loại nầy thường được dùng ở Biên giới Mỷ-Mexico để truy tìm di dân bất hợp pháp…” Thấy hắn sửng sốt..mặt ngáo ra..Thục Linh đắc ý…vui sướng trong bụng..ít ra phải thế chứ

-“Loại nầy là loại tốt nhất…chúng ta có hai cái…lần nầy mang theo một cái…hi hi…xài tốt lắm…”Phương Anh liếc Vịnh Hà mĩm cười kiêu hảnh …ý nói ‘chị đây ngoài đấm đá,vủ khí..còn có kỷ năng cao với khoa học hiện đại nửa…không biết ba chị em mi thế nào…”

Ngoài tài bắn súng…Vịnh và Bích Hà kỷ năng chơi dao siêu việt…Cái nầy Phương Anh kém một chút..lần trước coi như song Hà gát 1-0..Bây giờ thấy đối phương đem kỷ năng hiện đại ra khoe…biết mình kém một chút…Coi như để đối phương thủ hòa 1-1…Trong lòng hậm hực…

Là vậy đấy..đàn bà mà..không có thù oán nhưng ganh đua nhau vẩn là không thể tránh khỏi…

Đức nào biết đám đàn bà của hắn âm thầm so tài đấu đá…hắn đang tập trung tinh thần quan sát hình ảnh video

-Bọn họ có súng?

-“Là súng hoa cải thôi…không đáng gì” Kim Chi trề môi…Loại súng hoa cải nầy đối với dân giang hồ là vủ khí quý báo nhưng đối với nàng chỉ là trò chơi của bọn trẻ…

-“Đúng vậy..sức sát thương không lớn…không cần để ý..” Mỷ Chi gật đầu…

-“Có ‘rôn’…làm tai mắt…mình vào ban đêm…chỉ cần tối đa mười lăm phút thôi..có thể lôi đầu mụ ta ra…”Mai Thảo nhìn hắn nói…chỉ cần hắn gật đầu là đêm nay tiến hành…

-“Bên kia thế nào?” Sực nhớ tới ‘hiệp nghị’ với Thanh Thanh…Đức muốn biết tinh hình bên Năm Ngởi

-“Cũng vậy..Miển cưởng…Có thể nói ngang nhau…Nhưng có điều kỳ lạ là bên Năm Ngởi quấy phá nhưng bên mụ Huê im lặng…Mụ Huê ngày đêm ở lì trong biệt thự còn tên quân sư đang nằm nhà thương…Đã mấy ngày rồi..

-Nằm bệnh viện mấy ngày rồi?

-“Ừm..mấy ngày rồi…” Kim Chi đáp…

-Lạ nha..nhưng thôi..tạm không nói đến..ừm…tối nay chúng ta ra ngoài chơi…Xem Đà Nẳng by night cho biết…

-“Hi hi..Vậy mới phải…nãy giờ..câu nầy nghe được nhất…” Bọn mỷ nử mừng rở mặt tươi tỉnh…Mỷ Chi reo lên…

Cùng thời gian…

Gần đây sở thích của Huê thay đổi…chỉ thích đụ nhi đồng…đúng ra là bọn nhóc từ 12 đến 14..hoặc tối đa 15…Cặc chỉ lún phún vài cọng lông…

Từ lúc ở Hà tỉnh về…Huê ít ra ngoài..Ở lì trong biệt thự kiên cố ngày đêm có đàn em canh gát…mụ bản tánh dâm đãng…ngày cũng như đêm…khi nứng là cho gọi ba bốn nhóc tỳ phục vụ… ‘Tứ long nhất phụng…’

Trong phòng ngủ sặc mùi dâm dục…Huê đang trong tư thế bò..phía sau một thằng nhóc đang nắc lia chia…phía trước miệng mụ đang bú liếm con cặc của một thằng nhóc khác…Còn hai thằng nửa…đang ngồi hai bên..khi thì bóp khi thì bú vú …

Không biết bốn tên nhóc nầy bao tuổi..mặt non chẹt nhưng căc khá to…ít lông…Nhìn cách bọn chúng đang nắc..chứng tỏ rất sành sỏi…không phải là nai tơ…Là đỉ đực cao cấp đấy…được huấn luyện đàng hoàng để phục vụ các mệnh phụ phu nhân…Để lấy lòng..Vỏ, thân tín của Huê đem về phục vụ cơn dâm dục của Huê đại tỷ…

Mặt Huê lúc nầy trông rất đỉ thỏa…đam mê hưởng thụ..thỉnh thoảng rên hừ hừ trong cuốn họng…Hai thằng nắc một hồi…ngừng lại….đổi vị trí với hai thằng ngồi bóp vú… Bọn chúng phối họp rất nhịp nhàng…Mục đích là để kéo dài trận chiến…Không được phọt khi Huê chưa hết ‘phê’…

Huê nghỉ kỷ lắm rồi…không chấp nhất…không tranh hùng làm gì…với những cái hiện tại…mụ cứ từ từ hưởng suốt đời…Chuyện cần làm trước mắt là diệt thằng Hửu…càng sớm càng tốt…nó biết quá nhiều..vây cánh khá đông…điều nầy làm mụ lo ngại…Huê đã sai thằng Vỏ ra ngoài tìm sát thủ…Không biết ra sao rồi…Chưa thấy tin tức gì hết…Huê vừa hành lạc vừa suy nghỉ miên man…

-‘Rầm’…Có tiếng đá cửa…Huê giựt minh…ngồi dậy…4 nhóc tì hoảng hốt…Một đám người đang tiến vào…mặt rất dử dằn..đểu cán…

-“Thằng Tiến…mầy ..ai cho tụi mầy vô đây? Ra ngoài”..Huê quát lớn nhưng trong đầu có cãm giác không tốt..Nhanh chóng mụ chồm người lòn tay dưới gối định rút cây Colt 45 …

Huê đã nhanh nhưng Tiến và đồng bọn còn nhanh hơn…gả nhảy tới đạp vào tay Huê…hai thằng đồng bọn cầm hai chân mụ kéo mạnh…Huê bị chúng lôi té xuống giường trông thật thảm hại…Thêm hai thằng nửa đè hai tay Huê…Trước sức mạnh của bốn thằng ..Huê hết đường cục cựa…nằm tô hô trần trường…mặt mụ xanh như tàu lá…

-Tụi mầy…muốn làm gì?

-Hắc hắc..Tụi bây điếc hả.. chị Huê hỏi mình muốn làm gì cà… sao không trả lời ?vậy tao hỏi dùm chị Huê ha..ừm..Có thằng nào muốn chơi hay bú chị Huê một cái cho biết mùi hong vậy?

-“Hắc hắc..Tiến ca..Thôi đừng nha…Tội nghiệp tụi em mà…” Một gả đàn em đầu troc nhìn Huê đang nằm như con heo sắp bị cắt tiết ‘nhăn mặt’ khổ sở nói…

-“Mẹ mầy..thằng Kiệt..lúc trước mầy bú chị Huê ngày mấy lần sao tao không nghe mầy nói vậy?Thằng cặc mầy …” Tiến nhìn đàn em mắng…

-“Hắc hắc..Chuyện không thể nói vậy đâu Tiến ca…Em chỉ làm theo lệnh thôi mà…nà anh hỏi thằng Quý đi..nó cũng ..,” Kiệt chỉ Quý..gả nầy đang kèm tay Huê..không cho mụ cử động…Ánh mắt Huê lúc nầy tuyệt vọng…biết lành ít dử nhiều…

-“Đúng đó Tiến ca…hắc hắc…chỉ là làm việc thôi mà…: gả tên Quý gật đầu…

-“ Tiến…Tiến à…Thằng Hửu cho mầy cái gì..Tao..tao cho mầy gấp ba..không ..gấp năm..gấp mười…Chỉ cần mầy thả tao…” Huê van nài..mụ đang sợ hải đến cùng cực…khi thấy Hửu rút ra một vật nhọn..dài..sáng …Đây là cây căm xe Dream…được mài bén..mủi nhọn hoắt…lụi vô một cái ngọt xớt…

-Chị Huê…Tui không muốn gì hết..he he…Chỉ muốn cái mạng của chị thôi…Ây…đừng sợ ..nhanh lắm thôi…Không đau lắm đâu..Chà chà…chưa chi đã đái trong quần rồi…” Một mùi xú uế bay ra từ giửa hai đùi của Huê…Cả bọn đưa tay bịt mủi…Tiến đưa mắt ra hiệu..thêm hai thằng đàn em nhào tới..bịt mồm Huê..hai mắt mụ tuyệt vọng..hãi hùng…

Tiến cầm cây căm xe..một đầu được quấn băng một lố vải dầy…đầu kia bén nhọn..để ngay ngực bên trái Huê..Hai mắt đanh ác tàn nhẩn..đâm vào…lút cán…Huê giải đành đạc không đầy một phút sau..nằm im bất động…hai mắt mụ mở trừng trừng…Khóe miêng trào máu…

Còn chưa chắc ăn..Tiến cần cán căm xe ngoái tròn và đâm sâu thêm..Huê vẩn bất động…Chứng tỏ mụ đã chết thật rồi…Hắn tháo miếng vải bọc chung quanh cán..đứng lên…đảo mắt nhìn quanh…Bốn tên nhóc đang run rẩy…

-Tiến ca..mấy thằng nầy…

-“Tui bây..nãy giờ…mấy thằng bây có thấy gì hong?” Không trả lời đàn em..Tiến hướng về bọn nhóc đang run rẩy hỏi…

-“Tụi ..tụi em hong thấy gì hết…lúc tụi em tới đây đã thấy chi Huê như vậy..” Một thằng nhóc trong 4 đứa lanh lợi đáp…

-Ừm…Tốt..Thằng Kiệt..coi nhà cửa quê quán tụi nó ở đâu..mai nầy tao mà nghe được thằng nào xí xô xí xào..Đụ mẹ tao giết cả nhà nó…Biết chưa?

-“Dạ biết..tụi em biết rồi..Tụi em thề là tụi em không thấy gì hết..” Bọn nhóc tranh nhau đáp…

-“Đưa tụi nó ra ngoài…lấy chứng minh nhân dân..coi tên họ địa chỉ…” Tiến nói nhỏ với Kiệt…

-“Tiến ca..sao không… “Kiệt đưa tay lên cổ..ý nói giết bịt miệng..

-“Thằng ngu…Thằng Vỏ với mụ Huê..được rồi..thêm 4 cái xác..càng thêm lớn chuyện…Tụi nó không dám đâu…đem tụi nó ra ngoài…” Tiến vung tay…

-“Tụi mầy còn chờ gì nửa?Đụ mẹ..bận quần áo ..cút mau..” Kiệt lấy CMND bọn nhóc… chụp hình xong…hét…Chúng như được đại xá…nhanh chóng mặc lại quần áo xong chạy ra cửa…biến mất

Trong căn phòng..xác Huê hai mắt mở trừng trừng…trông thật ghê rợn…Tiến thản nhiên đốt thuốc ngồi suy nghỉ…gả đã mua chuộc được tất cả bọn đàn em của mụ Huê đứng về phía mình,thằng Vỏ cũng giải quyết rồi..nhưng lại phải tôn Hửu làm lảo đại…Tiến thật không cam lòng…

Bọn đàn em im re…Đứng chờ lệnh…Sự tàn nhẩn và máu lạnh của Tiến làm chúng kinh hải…

-“Mình đi…” Tiến đứng lên ra lệnh..Theo kịch bản…bon đàn em ra bên ngoài ‘quậy phá’ làm việc một hồi để lấy bằng chứng không có ở hiện trường..Khi về tới thì chị Huê bị giết…Hung thủ dùng cây căm xe Dream…đâm chị Huê một phát ngay tim…

Hắc hắc..Bọn đàn em Năm Ngởi có vài thằng thích dùng loại căm xe nầy làm đồ chơi mà…

***

Cả bọn mười mấy người kéo nhau lên Sky restaurant..ăn uống vui đùa…vừa ngắm cảnh màn đêm trên thành phố…Đức ca bây giờ là tâm điểm…đám đàn ông nhìn thấy nhiều mỷ nử vây quanh hắn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ…

“Nói về ăn chơi…Viêt Nam ngày nay có ba nơi thu hút nhiều người nhất :TP Hồ Chí Minh Hà Nội và Đà Nẳng…Tùy theo gu của mổi người để xếp hạng…Người thích gió biển thì thích Đà Nẳng hơn…Người thích ồn ào thì chọn thành phố…Ai thích nửa cổ xưa nửa hiện đại thì ra Hà Nội…”

-“Nói dóc đi…anh chưa ra Hà nội lần nào….” Thục Linh được dịp ‘vạch mặt’ lảo bản…

-“Hi hi ha ha..” Đám mỷ nử cười phá lên…

-“Ha ha..Bởi vậy mới nói…Thục Linh..cô thiệt là nông cạn mà…Nà..về đọc sách nhiều một chút…coi TV nhiều một chút..Lên mạng tìm hiểu nhiều một chút..Thời đại nầy không cần đi Mỷ để biết Mỷ đế đâu à…” Got it baby? …

Đức ca lại xổ tiếng anh rồi…nhưng không phải là khoe khoang..chỉ muốn trêu tức Thục Linh…gọi nàng là ‘baby’…

Thục Linh hai má đỏ bừng…thầm tức lần nào cũng bị ‘dưới cơ’… phản bác không được..hắn nói có lý quá mà

-“Hi hi..Anh đừng chọc Thục Linh nửa …” Thu Tâm cười…

-“Hay là ăn xong minh đi kiếm chổ nào uống rượu?…” Kim Chi giải vây Thục Linh bằng cách đề nghị đổi chổ…Nơi đây tuy đẹp nhưng ở mãi một chổ hoài cũng chán…

-“Ý kiến hay…sao hả ông xả?” Mỷ Chi hưởng ứng…

-Ha ha..được mà..anh cũng đang có ý nầy…mình đến chổ nào đó của ông Năm tham quan một chút?

-“Tốt đó…” Đám đàn bà nhao nhao hưởng ứng…nơi nào cũng được…có chổ tán gẩu vui chơi là thích rồi…

Giửa đám mỷ nử…Đức ca vừa hưởng thụ hồng phúc tề thiên…Thức ăn hết người nầy đến người kia gắp đưa tới miệng…Hắn như ông vua…vừa thưởng thức mỷ vị vừa ba hoa chích chòe…thỉnh thoảnh tay dưới gầm bàn ngấm ngầm sờ bóp khiến song Hà cười rúc rích…Lúc trước mổi lần xuất hành với Nancy ra ngoài vui chơi đều gặp chuyện..Bây giờ quen rồi..không cần ngại nửa.Đứa nào muốn gây chuyện thì cứ đến…Ba chị em Mỷ Chi nầy..ngang tàn bá đạo lắm chứ không nói lẻ phải như Nancy.

Ông cố nội Năm Ngởi nguyên là người Hoa…sang Việt Nam từ thời Thanh mạt…đến đời Năm Ngởi thì coi như là 100 phần trăm người Việt…Chẳng những vậy,lảo còn rất ghét…luôn gọi người từ Trung quốc đến là Tàu khựa…Lảo sinh ra và lớn lên lấy vợ ở Bình Định…Gần hai chục năm nay thì chuyển vào Đà nẳng…Năm Ngởi tánh tình gan lì,dám liều mạng lại tinh thông vỏ Bình Định nên nhờ vào tay đấm chân đá mà lăn lộn trong giang hồ và có chút tiếng tăm…

Vợ Trước của Năm Ngởi chết gân 10 năm nay…Để lại 3 đứa con…1 trai hai gái… Đứa con lớn là con trai…được 15 tuổi thì qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ…Do đó hiện nay lảo chỉ có hai đứa con gái…Thanh Thanh và Thanh Tuyền …Cách đây 5 năm..lảo tái giá…lấy Liên làm vợ kế…Liên là em gái của người vợ trước…vì vậy một nhà 4 miệng…sống với nhau khá hài hòa…

Nói về nhan sắc… Khi chưa trang điểm,hai chị em cũng thuộc loại khá mặn mà… Nhưng khi bôi chút phấn son,thì có thể nói ‘chim sa cá lặn …nguyệt thẹn hoa nhường’…Cộng thêm thân hình ..vú đít đầy đủ đúng như câu ‘Ngực tấn công mông phòng thủ’…Nói tóm lại…khứa nào nhìn mà không nứng cặc nổi lòng hưu dạ vượn…thì 90 phần trăm..cặc khứa đó có vấn đề nghiêm trọng…

Thanh Thanh bản tánh điềm đạm nhưng Thanh Tuyền…có chút bản tính giang hồ…có lẻ vì biết chút ‘nghề’ chân truyền từ Năm Ngởi…Vì vậy mà phần lớn các tụ điểm ăn chơi trong địa bàn..Năm Ngởi đều giao cho nàng cai quản… những mối làm ăn ‘thuần khiết’ hơn thì giao cho Thanh Thanh quán xuyến…

Ngoài ra Năm Ngởi còn cho riêng mổi người một quán Bar sang trọng… coi như của hồi môn…để mai nầy gả chồng cũng nở mày nở mặt …Nơi nầy hai chị em thường chỉ xuất hiện một hoặc hai giờ đồng hồ…nếu thích thì có thể lâu hơn một chút…Phần thời gian còn lại là do nhân viên thân tín của hai nàng đãm trách…và dỉ nhiên là một vài đàn em của Năm Ngởi phụ trách ‘an ninh’ khu vực’…Quán Bar mà…đủ loại người lui tới…

Quán Bar của Tuyền hai tầng lầu…xây theo kiểu Âu Á phối hợp..nửa xưa nửa hiện đại…làm ăn khá lắm…Không phải vì rượu ngon…Rượu pha nơi nào cũng vậy mà…đều cùng công thức mà ra…nếu có chỉ là biến chế chút đỉnh để dụ khách…Quán Bar nào đông khách tùy vào người pha rượu và người bưng rượu có đẹp trai,đẹp gái hay không mới là đều quan trọng để khách có thể vừa say rượu vừa say tình… ngắm thôi cũng đã mắt rồi…Chưa uống đã say chính là thế đấy…

Là bà chủ mà…Nên công việc rất nhàn hạ… cởi ngựa xem hoa thôi…nhưng không có là không được…Bà chủ là ‘chiêu bài’ của quán Bar…Những giờ nàng xuất hiện thường đông khách hơn bình thường…Đại đa số thưởng đến vừa uống rượu vui chơi vừa ngắm nhìn bà chủ độc thân, xinh như hoa…nhưng cũng nổi tiếng là hoa hồng có gai… khôn hồn đừng đụng vào…nếu không muốn đứt cặc…Chuyện nầy là thật đấy…Không phải lời đồn… Chuyện hai chị em chém người…không chém chổ nào khác mà cứ giửa hai đùi chém tới…Vì vậy bọn đàn ông..ai thấy hai chị em đều lạnh dái …Ậy…nhưng vẩn có lắm người mơ mộng…nhìn thôi mà..đâu có gì chứ…không động tay động chân là được…Tuy vậy cũng không ít người tự nghỉ mình ‘ngon’…Viêm là một trong …Cũng phải…Phó Chủ tịch Tỉnh mà…không phải thường đâu…vả lại không phải là lần đầu…

Mổi tháng Viêm đến Đà nẳng hai lần …ăn chơi đàng điếm…Bạn hắn …Phải nói là Thư ký trước kia của hắn mới đúng…Lê Minh Tùng hiện nay là Phó Chủ tịch UBND Quận Cẩm Lệ… Phó Chủ Tịch của một Quận của Thành phố thuộc Trung ương nầy rất có trọng lượng… cùng với Phó Chủ tịch của một thành phố khác không thể đánh đồng…

Nói về học vấn..Tùng thuộc loại trung bình..nói về khả năng công tác… hắn cũng chẳng có gì xuất sắc…Nhưng tài nịnh bợ lòn cúi,đánh hơi đón gió của hắn thật không ai sánh bằng…có thể nói là siêu đẳng… siêu năng lực …Chỉ hai điều nầy thôi đã quá đủ để quan lộ của hắn lên như diều gặp gió…

Hai ba tháng nay…cứ mổi lần Viêm đến…Tùng đều cùng lảnh đạo đến đây để Viêm có dịp tán tỉnh câu dẩn bà chủ xinh đẹp…Nói nào ngay…hắn cũng có lòng riêng…không phải vì lòng tốt mà cò mồi cho lảnh đạo cua gái …Trong thâm tâm sâu kín của hắn…nếu lảnh đạo vớt được cô em thì hắn có nhiều cơ hội vớt được cô chị tới tay…Cũng như Tôn Sách và Chu Du ẩm Đại Kiều ,Tiểu Kiều thời Tam quốc bên Tàu vậy…

Nếu được như vậy thì quá tốt…Tùng âm thầm tính toán…Các cơ sở buôn bán khác không tinh…Chỉ riêng hai quán Bar thôi… Thu nhập thật không nhỏ …Dụ dổ cũng được…uy hiếp cũng được…bằng mọi cách… Nhất định phải tới tay…Nhưng Tùng biết khó khăn của hắn rất lớn…vì hắn đã có vợ…Chuyện thuyết phục người ta làm bé cho hắn không dể…Hắn suy nghỉ rất kỷ…Trước hết phải tìm cách tiếp cận…Chính vì vậy mà hắn ‘đẩy’ Viêm lên..trước là lấy cớ giúp cho lảnh đạo hoàn thành tâm nguyện để che mắt con vợ nhà….Sau là từ từ bồi dưởng quan hệ…kiếm dịp nào đó đưa em lên giường…chỉ cần lột được cái quần một lần thôi…Chuyện coi như thành…

Tính toán có vẻ xa vời đấy nhưng không phải là không có thể…Không bắn chim thì chim không rớt…đạo lý là vậy…

Trời vừa tắt nắng…Các tụ điểm ăn chơi bắt đầu lên đèn…phố xá nhộn nhịp

Hai chử ‘Ăn chơi’ thường đi với hai chử ‘đàng điếm’…Nên ai cũng nghỉ xấu…nhưng thật ra bốn chử ‘ăn chơi đàng điếm’ là thể hiện đúng đắn bản chất của tam khoái trong tứ khoái của con người “Ăn..Ngủ..Đụ…Ị…đó thôi…Không có gì xấu cả…

Ăn chơi phải biết cách đấy..phải có bài bản đàng hoàng chứ không làm bừa…Trước hết là tìm một nhà hàng hưởng thụ thức ăn ngon cho no bụng…sau đó là đi đấm bóp thư giản cho tinh thần thoải mái trước khi bước vào Bar uống rượu kiếm người em gái tán tỉnh …Mời em đi nhảy đầm sau đó đưa lên giường nhảy đực…

Ngày nay…Các món ăn chơi …cán bộ ,lảnh đạo đều rành sáu câu…nếu không muốn nói là ‘trùm sò’…Viêm ,Tùng cũng không ngoại lệ…Sau khi được bồi bổ với cao lương mỷ vị,được tẩm uất bơi mấy em chuyên nghiệp ..Cả hai đến quán Bar của Tuyền…người đã làm Viêm Chủ tịch mơ mộng mấy tháng nay…

Mới hơn 7 giờ..Khách chưa đông lắm…Quán Bar có hai tầng…Hai người chọn một bàn thích hợp nơi tầng trên chờ sự xuất hiện của bà chủ …Mắt Viêm láo liên nhìn quanh..Chỉ thấy những người phục vụ…Chưa thấy người đẹp..hắn có chút nóng lòng…

“Lảo lảnh đạo..ha ha…bà chủ nầy coi có vẻ sắp bị ông tán đổ rồi đấy…Vậy khi nào đưa nàng về dinh đây?ha ha ha… nếu ông thật sự có hứng thú …Vậy đừng bỏ cơ hội nha…Tùng híp mắt nhìn Viêm nói vài lời nịnh bợ.

Theo đuổi Thái Điệp bấy lâu nay..đùng một cái bị thằng khác phỏng tay trên,âm mưu ‘làm thịt; nó lại không thành..Đã như vậy…còn phải tạm lánh nạn… Viêm một bụng uất hận…Bây giờ được Tùng tâng bốc…Viêm cãm thấy nguôi ngoai chút chút…Nghỉ cũng phải…mấy lần trước…chuyện trò khá vui vẻ…Cô nàng cũng có ý với mình rồi chứ?Được Một Phó Chủ tịch tỉnh có tiền đồ vô lượng để mắt xanh tới là phước ba đời rồi…Có lý nào không động lòng?

-“Ừm..Để coi sao rồi tính” Viêm màu mè…ra vẻ không coi trọng

-“Kìa..người đẹp tới rồi…hi hi..Chào bà chủ…Có bí quyết gì mà sao thấy càng ngày càng đẹp ra vậy,,,? Tùng thấy Tuyền ..hắn nháy mắt với Viêm…đồng thời mở miệng nịnh đầm…

-“Vậy sao? Không biết có thật không nhưng anh thật là biết cách nói chuyện…làm người ta vui…hi hi..Cám ơn nhiều…”Tuyền uyển chuyển đẩy đưa…

-“Hắn nói không sai…nhưng chưa đủ…Phải nói như vầy mới đúng…Tuyền à…Cô lúc nào cũng đẹp…” Viêm mĩm cười…

-“Hi hi..Hai người hát bè với nhau…” Tuyền ‘nguýt’..,vẻ mặt rất phong tình vạn chủng khiến Viêm,Tùng ngẩn ngơ…hận không thể đè ngay bà chủ xuống lột quần lột áo đè đụ cho đã cặc.

-“Không biết bà chủ có nể mặt …cùng đi ăn bửa cơm nhé…” Viêm lịch sự mở lời..Hắn nói không to nhưng vì bà chủ là tâm điểm nên từ khi hắn và Tùng thả dê người đẹp…đả có nhiều cặp mắt theo dỏi và dỉ nhiên là nghe được…Cười thầm trong bụng…

-“Thật xin lổi…Tôi không đi ăn cơm với khách…Xin hai anh thông cảm…” Đang tươi cười..Nét mặt Tuyền bổng nghiêm túc…trong lòng bực bội..mấy thằng nầy nói chuyện dăm ba câu thôi tưởng bà là ai…muốn thả dê?

-“Kìa..Sao bà chủ lại nói thế…ông anh tôi từ Hà Tỉnh lặn lội đường xa đến đây…hi hi..cũng là vì bà chủ đấy…ông ấy là Phó Chủ tịch tỉnh của Hà Tỉnh đấy” Tùng ‘tiết lộ’…Khi nói đến thân phận của Viêm…hắn ra vẻ trịnh trọng hạ giọng nói nhỏ …nghỉ người đẹp sẻ cãm động khi được Viêm để mắt mà chịu khó ‘vi phục xuất hành’…

Thông thường đúng ra là vậy…Bốn chử ‘Phó Chủ tịch tỉnh’ rất có uy lực và sức ‘sát thương’ rất lớn nên dể dàng cua gái gạ đụ đối với đại đa số đàn bà hám lợi … Nhưng mà xúi quẩy…Viêm hôm nay bị tổ trác rồi..

Tánh hai chị em thật khác người… Đã chứng kiến nhiều chuyện lừa tình ép đụ của đám cán bộ công chức nên tâm lý rất có ác cãm với loại chuyện nầy…Nghe Tùng khoe khoang…trong lòng cãm thấy chán ghét…giả điếc,phớt lờ…

-“Hai vị tiếp tục ngồi chơi nhé..Tôi bận chút việc…” Tuyền nói xong quay người bước đi…

Tùng lúng túng vì lở miệng đem chiêu bài “Phó Chủ tịch tỉnh’ ra …mà không có chút ‘ép phê’… cái ‘mác’ Phó Chủ tich tỉnh người đẹp nghe qua cũng chẳng đổi sắc ..động lòng…Phần Viêm…Bị bẻ mặt… Hắn giận ngút trời, mặt tái xanh chuyển sang đỏ rực vì ngượng… đứng chết trân không biết làm sao cho phải … hận không có cái lổ nào để chui vào …Lúc nầy lại có nhiều ánh mắt soi mói đang nhìn và có vài tiếng cười rúc rích…xù xì…

…Ngay lúc nầy một đoàn mỷ nử tiến vào… tiếng xù xì đột nhiên im lặng như tờ…một mình bà chủ quán Bar đã làm không biết bao nhiêu người chới với…bây giờ có đến mười người…Mổi người một vẻ mười phân vẹn mười…dáng người dong dõng cao…sắc có,vú có,đít có…Ai cũng đẹp như minh tinh xứ Hàn …Nhìn thật đã con mắt…và cũng rất ’chướng mắt’…

Một thằng ‘khốn’ đang tay trái ôm một nàng,tay phải ôm một nàng… giửa đám mỷ nử nói cười…Viêm Phó Chủ tịch lúc nầy mặt trắng mặt đỏ bổng sửng sốt…đang giận càng giận muốn hôn mê bất tỉnh…Sao lại là nó?

Viêm không ngờ gặp ‘thằng cặc’ khốn nạn ở đây…lại còn trái ôm phải ấp…Hắn không điên lên mới là lạ..

Ăn uống no nê xong…Chìu các người đẹp…Đức mang các nàng đi một vòng tham quan Đà Nẳng by Night cho biết…Sau đó đi uống rượu…Đã dự định trước rồi nên đến đây…Kim Chi nói bà chủ quán Bar nầy là con gái của Năm Ngởi…Một mình đi cùng mười mỷ nử…dỉ nhiên là gây không ít sự chú ý…hơn nửa ba chị em Mỷ Chi lúc nào cũng sát rạt…nên bọn đàn ông khác nhìn hắn thấy ngứa mắt…

-“Lảnh đạo…ông quen họ à?” Thấy ánh mắt Viêm như tóe lửa nhìn về đám người kia…Tùng hỏi nhỏ…

-“Quên? Thằng khốn kia…tôi muôn giết hắn…” Viêm căm hận nghiến răng nghiến lợi nói…

-“Ở đây không nên…để tôi gọi người làm chuyện nầy…lảnh đạo..chuyện của ông là chuyện của tôi…yên chí đi…” Tùng lấy di động ra bấm…hắn biết ở đây là địa bàn của Năm Ngởi..khó mà ra tay…Nên gọi một đám côn đồ quen biết…Chỉ cần đám người Đức rời khỏi đây là có cơ hội xin tí huyết…

-“Ỗng xả…anh hình như có người quen…” Mỷ Chi nhíu mày…Tuy không được huấn kuyện trong quân đội như bọn Thu Tâm nhưng sống trong hắc đạo bấy lâu…tính cảnh giác lúc nào cũng cao độ đã trở thành một thói quen..Tuy đang nói cười nhưng vẩn âm thầm quan sát chung quanh…Vì vậy thấy ánh mắt rực lửa,thái độ thù địch…

Cũng như ba chị em Mỷ Chi … Thu Tâm,Phương Anh,Kim Chi đều nhận thấy…Bổn phận của các nàng là an toàn của hắn…Chỉ có Phương Linh không biết gì…

-“Hả? “ Theo ánh mắt Mỷ Chi..Đức nhận ra Viêm…Hắn cười khẩy…Thế giới nầy nhỏ hẹp vậy sao…

-Ha ha… Là Phó Chủ tịch Tỉnh Viêm của Hà Tỉnh đó mà…không ngờ gặp hắn ở đây…Tưởng phải chờ lần tới chứ…

-“Có xích mích à? Xem bộ dạng của hắn hình như muốn ăn tươi nuốt sống anh í..” Phương Anh hỏi…

-“Còn hơn vậy nửa…” Đức kể tóm tắt hôm mình bị ‘tập kích’…Phương Anh ,Thu Tâm nhíu mày…Ba chi em Mỷ Chi ánh mắt nổi sát khí…

-Hi hi…Nếu như vậy…Chúng ta cũng nên ‘trả lể’ rồi…Kim Chi cười lạnh…Ánh mắt của Thục Linh,Mai Thảo,Xuân Mai đều nheo lại…

-“Tên ngồi bên cạnh hắn hình như đang kêu người…hi hi..Tối nay vui thiệt..” Vịnh Hà hớn hở khi phán án tử cho người khác…

Đúng ngay lúc nầy..có tiếng huyên náo từ bên ngoài…tiếng la hét…như có người đánh nhau…Cánh cửa quán Bar bị đá tung..một nhôm người xông vào…tay cầm dao…đạp phá…la hét…

-Đụ má..Năm Ngởi giết chết chị Huê…chém chết cha tụi Năm Ngởi..trả thù cho chị Huê…

Khách hoảng loạn…tranh nhau chạy…người của Năm Ngởi và người đến trả thù cho Huê đại tỷ xông vào chém nhau…Mặc dù biết Đức có súng trong mình nhưng bọn Thu Tâm vẩn đứng bao quanh ..Mặt thản nhiên …An toàn của hắn là quan trọng hàng đầu…những chuyện khác không quan trọng…

Mỷ Chi,Vịnh Hà mặc không đổi sắc…xem náo nhiệt…Bích Hà nhanh như con sóc…thoáng một cái đã đến trước mặt Viêm.Tùng… …

‘Chát’’chát’..Hai tiếng tát tai vang dội…Hai má của hai người in dấu bàn tay mỷ nử..Có chút rướm máu…

-Đụ mẹ..Con đỉ n….’chát’ chát’…

Tùng bị hai tát tay…rống giận chửi thề…chưa dứt lời lại ăn thêm hai tát…

Viêm …đầu váng mắt hoa hai mắt tối xầm…Tùng mắt nổ đom đóm…miệng rỉ máu…Bích Hà ngón tay tay vân vê chiếc nhẩn trên bàn tay..cười cười…chẳng nói tiếng nào quay người đi trở về bàn…

Viêm nhìn theo,uất hận… kinh hải…Hắn không thể tưởng tượng mỷ nử bên cạnh ‘thằng khốn’ lại lợi hại như vậy…

Bên trong quán Bar…Loạn cả một bầy…Bà chủ quán tay cầm cây gậy đánh bóng chày cùng người trong quán chống trả…nhưng người bên Huê đại tỷ đông hơn rất nhiều…Tuyền vô cùng chật vật …bị một nhát chêm vai máu nhuộm đỏ áo trắng mặc trên người…mặt không đổi sắc nhưng lực trên tay yếu dần…

-“Đùng..Đùng” Hai phát súng nổ nghe đinh tai nhức óc…Tiếng la hét ồn ào im bặt…

-“Đứng yên..Ai cục cựa..Tao bắn cho một phát gãy giò…Không tin thử đi…” Đưc rút súng bắn chỉ thiên hai phát để dừng cảnh náo loạn…Hắn bước về phía trước,Phương Anh ,Thu Tâm bên trái song Hà bên phải bám theo…mổi người trên tay đều một cây Smith &Wesson.

-“Cô không sao chứ? “ Thấy bà chủ máu chảy ..Đức ái ngại…

-“Không..không sao..cám ơn anh…” Tuyền nhìn người thanh niên trước mặt…mắt lộ vẻ cãm kích…nàng sắp quỵ xuống …tiếng súng thật đúng lúc…
Phàn sẹo không phải vì nghe tiếng súng mà dừng tay.Hắn nghe hai phát súng…theo phản xạ quay đầu lại nhìn…bất giác đứng thộn mặt ra…không phải chỉ mình hắn,gần một nửa đồng bọn đang có mặt đã từng theo Phàn sẹo đi Hà Tỉnh…cũng đang ngơ ngác….hình ảnh tối hôm đó ..bọn chúng không thể quên…Phàn sẹo không chịu nổi một kích của mỷ nử trước mặt…

-Ha ha…Mỷ Chi…Mình gặp lại người quen rồi…Quả đất nầy quả thật không lớn…

-“Ây ui..đúng ha…còn cầm dao nửa…thiệt là oai phong…hi hi…” Mỷ Chi phụ họa…

-“ Các các vị..” Phàn sẹo lắp bắp nói không ra lời…Tối hôm đó ở Hà Tỉnh… mỷ nử nầy tay không…Cho hắn đo ván chỉ trong vòng một nốt nhạc..bây giờ còn có cây súng trong tay…Phàn sẹo biết mình không thể nào đối chọi với những người nầy…đừng hy vọng hảo huyền…Trước đây vài phút..hắn hò hét cổ vủ đồng bọn đâm chém..Bây giờ bộ dáng như con gà nuốt dây thung…vô cùng thiểu não…

-“Xong rồi…Đã gọi CA…” Lợi dụng lúc không ai để ý..Tùng len lén bấm di động gọi CA…hắn nói nhỏ chỉ đủ Viêm nghe…Hắn nghỉ..Bọn nầy trên người có súng..chắc chắn là bọn Xả hội đen…Chỉ cần CA tới…Xem chúng chạy đàng nào? Bị ăn hai tát tay..Hắn căm hận…Chỉ cần phe ta tới…bắt hết bọn nầy về ….hắn sẻ có dịp đụ tét lồn mấy em nầy..nhất là con đỉ kia..dám đánh bố mầy….

Viêm thì khác… nghe Tùng nói..sắc mặt đại biến …Ăn hai tát tay..tuy giận ngút trời,căm thù tận xương tủy đồng thời cũng giúp hắn sáng suốt hơn… Hắn suy nghỉ kỷ rồi ,người được Bí Thư Lệ coi trọng hơn nửa còn có thể sai khiến một Thượng tá Của Phòng An Ninh đối nội của Hà Tỉnh thì nhất định là người lai lịch không tầm thường…Đã sai một lần..Viêm không muốn sai lần thứ hai…Dù sao tiền đồ mới là quan trọng…Lúc nãy hắn nói muốn giết ‘thằng cặc kia’ chỉ là cho hả giận…Ai dè thằng Tùng nầy làm tài lanh…Đụ mẹ…Phải làm sao bây giờ?Nghỉ tới đây hai mắt Viêm sáng lên…Hắn ngả xuống ‘bất tỉnh…’

-“Lảnh đạo..lảnh đạo…Viêm Chủ Tịch..ông sao rồi?.Mau..mau gọi xe cứu thương..đây là Phó Chủ ticj tỉnh của Hà Tỉnh..” Tùng kêu ầm ỉ lên…

Bên ngoài kèn xe CA hụ inh ỏi…hai ba xe CA đậu trước quán Bar…nhanh chóng một toán CA đi vào…Tùng thấy vị Trung Tá dẩn đôi đi đầu…hắn mừng như bắt được vàng..ánh mắt hả hê nhìn Bích Hà…nghỉ đến mấy tát tay vừa rồi…lòng sôi sục căm thù…

-“Lảo Long..là tôi đây..mau..mau bắt tụi nầy…chúng có súng..chắc chắn là bọn ba que phản động…” Tùng chụp cái mủ tổ bố lên đầu đám người Đức…

-“ Hi hi..tên nầy đúng là cực phẩm trong cán bộ…” Thục Lịnh bật cười…

Bạn nhậu của Tùng… Cao Thanh Long là Trung tá Phó trưởng Phòng An Ninh Đà Nẳng …Hai bên có chút giao tình…Tối hôm nay đang trực thì Tùng điện thoại nói có bọn phản động ba que có vủ khí đang xuất hiện ở quán Bar…Long biết Tùng phóng đại sự việc nhưng vẩn tập họp đội ngủ bừng bừng khí thế lên xe trực chỉ đến hiện trường..Trong bụng mừng thầm…thằng Tùng ám chỉ rất nhiều mỷ nử..con nào con nấy vú đít nây nẩy…Xem ra tối hôm nay có lồn chùa rồi… Là bọn ba que hay không phải bọn ba que …không quan trọng..bắt đem về rồi tinh sau…hắc hắc…

-“Tất cả đứng yên..không được nhúc nhích..” Theo hướng ngón tay Tùng chỉ…Hai mắt Long sáng… lên…Thằng Tùng nói không sai…Đụ mẹ..quá đẹp…Nghỉ tới đêm nay…Cặc trong quần Long đội lên…nhưng liền sau đó..Long cãm thấy có cái gì đó không ổn…Bọn người nầy quá trầm tỉnh khiến Long dè dặt…

-“Coi đi…” Mai Thảo rút trên người tấm thẻ thảy lên bàn..lạnh lùng nói…nàng trước hết theo thủ tục…trình ra thân phận đàng hoàng…biết điều thì hợp tác..còn nếu không thì nàng sẻ không khách sáo…

Thấy màu của tấm thẻ…Long biến sắc…không dám cầm lên..chỉ liếc nhìn…vài giây đủ để nhận thức và biết người đối diện là người bản thân hắn không thể trêu vào…Trong lòng oán giận…”Đụ mẹ..thằng Tùng nầy..xém chút nửa bị mầy hại chết rồi…”

-“Thượng tá có cần hổ trợ gì..xin cứ nói…” Long nghiêm túc hơi nghiêng mình …Cho dù đồng cấp…với thân phận ghi trên tấm thẻ..hắn cũng phải nể mặt ít nhất 7 phần huống chi người ta còn hơn minh một cấp…

-“Trừ tên nầy…Đang cần được lấy cung…tất cả đồng bọn của hắn…Trung tá cứ việc mang đi…” Mai Thảo chỉ Phàn sẹo…mặt hắn trắng bệch…Mai Thảo nói câu nầy..có nghỉa là bọn người của quán Bar vô sự…Tuyền nhìn nàng cãm kích…Liếc nhìn người thanh niên kia…hình như là lảnh đạo của đám người nầy thì phải…Họ là ai? Trước đây chưa bao giờ thấy …

Tùng đang hí ha hí hửng chờ coi kịch hay…thấy mỷ nử thảy ra tấm thẻ….Long liền thay đổi thái độ 180… liếc hắn với ánh mắt tức giận…Tùng biết minh vừa phạm một lổi lầm chết người…lưng hắn đổ mồ hôi lạnh…Đụ mẹ…hiểu rồi…Tùng bây giờ mới biết tạì sao lảnh đạo đột nhiên ngất xỉu…mình đúng là ngu mà…Sao lại quên chiêu ‘Kim thiền thoát xác’ chứ…Nghỉ liền làm…Hắn lảo đảo ngả lăn ra bất tỉnh…

-“Sao lẹ vậy?Lẻ ra phải hai tiếng đồng hồ sau mà…” Vịnh Hà nhìn Bích Hà nghi hoặc hỏi…

-“Ai biết đâu nà…để về kiểm tra lại…” Bích Hà nhún vai…lấy làm lạ..lẻ ra hai tiếng sau..với chất độc nàng cấy lên người của chúng…phải hai giờ sau mới phát độc…không chết được nhưng cơ thể trở nên yếu đuối và cặc có cũng như không vì suốt đời không xài được…

Long ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng hốt hết bọn người của Phàn sẹo lên xe…trừ Phàn sẹo…Được chỉ thị thế nào thì làm như vậy…Hai người Viêm.Tùng thì được xe cứu thương đến đem về bệnh viện…Tuyền không muốn đi bệnh viện. nàng có thể tự băng bó…Tuyền đang lo lắng…gọi di động cho người nhà nhưng không liên lạc được ai…Trong lòng có cãm giác việc chẳng lành…

Trong lúc nầy…Đức nói rù rì gì đó với Mai Thảo.Thu Tâm …Chỉ thấy hai nàng gật đầu rồi cùng Kim Chi,Xuân Mai,Thục Linh đi ra ngoài…

-“Bà chủ…có thể mượn chổ nầy năm mười phút được chứ?Chúng tôi có việc cần làm…”Không nhìn Tuyền..Đức nheo mắt nhìn Phàn sẹo nói ..khiến hắn kinh hải…

-“Anh cứ tự nhiên…” Tuyền không biết hắn là ai nhưng nàng biết hắn không có ác ý…Tối nay quán Bar đóng cửa sớm…nàng cho nhân viên về chỉ giử lại thân tín để băng bó cho những người bị thương…

Phương Anh,Vịnh và Bích Hà chia ra mổi người đứng một góc để đề phòng bất trắc..Chỉ còn lại Mỷ Chi và Phương Linh bên cạnh hắn…Phương Linh không biết hắn sắp làm gì…nàng dù sao không phải như bọn người Phương Anh…đã từng được huấn luyện trong quân đội…cũng chưa từng lăn lộn trong giang hồ như ba chị em Mỷ Chi…

Nàng là tiểu thơ thuần túy như Tú Nhi,Thụy Vủ,Đồng Giao,Tâm Đoan…Những tiểu thơ iêu lưu manh…Nàng hơi sợ…nửa sợ nửa hồi họp…phấn khích…hiếu kỳ..xem hắn làm gì…không phải tra tấn người ta đó chứ?

-“Anh bạn..bây giờ tôi hỏi anh một câu..anh trả lời một câu..có biết chưa” Đức vừa nói vừa lấy ống hãm thanh đen ngòm từ trong túi xách ra …từ từ vặn vào nòng súng..Vừa vặn vừa ngắm nghía…Hành động từ tốn nhưng đầy uy hiếp…đủ để tâm lý của Phàn sẹo sụp đổ…

Chưa dừng lại ở đó…hắn chỉa mủi súng ngay sát chân Phàn sẹo…ai cũng tưởng hắn nhắm chơi…nhưng…

‘Chouff’…Khác với hai phát súng bắn chỉ thiên lúc nãy…Chỉ với tiếng động rất nhỏ…phát súng bắn ra trên nền nhà sát ngay chân Phàn sẹo…Mủi khẩu súng bốc khói…

-Wow..đồ tốt nha…I like it…hi hi…Nói…Ai giết Huê đại tỷ?

Đang hài lòng….miệng cười hi hi…Bất thình lình hắn đặt mủi súng ngay đầu gối Phàn sẹo… lạnh lùng hỏi…

Phàn sẹo thường được đàn em tâng bốc…luôn nghỉ mình cũng thuộc tuýp người gan lì…Nhưng đó chỉ là chưa bao giờ đối diện sự thật đó thôi…Bây giờ đối diện sự thật phủ phàng…hắn nhận thấy mình không lì chút nào…Hành động từ tốn…bất thình lình …Một phát sát ngay chân của Đức làm hắn té đái..sợ vở mật…huống chi bây giờ họng súng kề ngay đầu gối…

-“Đại ca..đại ca..tui không biết đâu..là Hửu ca …à không là Hửu quân sư gọi điện nói người Năm Ngởi giết chị Huê…kêu chúng em đến đây bắt con gái Năm Ngởi về trả thù…

-“Không có chuyện nầy…” Tuyền la lên..mặt nàng trắng bệch…

-Chết khi nào?

-Tui không biết đâu đại ca tin tui đi…Lúc hắn gọi là 8 giờ..tui liền tập họp anh em rồi tới đây…

Tuyền nghe tới đây..lao nhanh ra cửa…nàng hiểu vì sao gọi hoài mà không ai trả lời…

-“Muốn đi chết à?” Đức nắm tay Tuyền lại..hét…

-“Hu hu..ba tôi..chị tôi…” Tuyền nức nở…

-Rồi sao?Nếu họ thật sự xãy ra chuyện…bây giờ cô tới đó ..cô có thể làm gì?là tự nộp mạng thôi..bình tỉnh đi…

-“Đúng đó em gái..nghe anh ấy nói đi…”Mỷ Chi khuyên…

-“Mình đi…mang thằng nầy theo..” Đức vung tay…

-“Đi mầy…Nhớ là đừng có dở trò…chị bắn mầy nát..cái đó…hi hi” Mỷ Chi bụm miệng cười..coi như trò đùa…Phàn sẹo đã từng ăn một đá của nàng mà nằm liệt mấy ngày…cả sợ..riu ríu nghe lời…

-“Sao còn đứng đó?Có muốn đi không?” Thấy Tuyền đứng ngây người…Đức quát…

-“Đi?đi đâu?” Tuyền sửng sốt..nàng muốn về nhà..hắn nói về nhà là đi tìm chết..bây giờ hắn kêu nàng đi…vậy đi đâu đây?

-“Phương Anh…em nói với cô ta..Aiz……” Đức lắc đầu vừa đi vừa nghỉ bụng :’ vú bự nảo nhỏ…ngu như heo’

-“Đi với chúng tôi…Tới nhà cô…Có muốn đi không?” Phương Anh mĩm cười…quay người bước đi

-Ò..Tuyền mừng rở…gật đầu như gà mổ thóc…

***

Năm Ngởi ngồi nghe con gái nói..lảo có chút không cam lòng…Diệt được con Huê kia…Cả Đà Nẳng nầy có còn ai dám tranh với lảo?Như vậy tại sao phải nhìn mặt người khác?Còn là một tên mặt còn hôi sửa…hỉ mủi chưa sạch?

-“Ông đừng có tham quá mà…Hắn không phải tay vừa đâu..đừng có ngu như con Huê kia..” Liên thấy chồng còn ngần ngừ…lên tiếng trách…

-“Dì nói đúng đó ba à…Thế lực hắn mạnh lắm…Hắn nói hắn coi mụ Huê không ra gì hết…” Thanh cũng khuyên…

-“Để ngày mốt gặp hắn coi sao đã..” Nam Ngởi hàm hồ nói…Chuyện tôn thằng nhóc làm lảo đại là chuyện hoang đường khiến lảo khó mà chấp nhận được…

-“Chú Tài…chú nói vài câu đi:…Liên thấy Năm Ngởi còn ngần ngừ..nhìn Tài thúc giục…Tài thầm kếu khổ…hắn biết Lảo Đại là loại người có chủ kiến …Cho dù bây giờ hắn có nói gì đi nửa chưa chắc laro đại chịu nghe…trừ phi chinh mắt thấy lợi hại…Hắn ra dáng trầm ngâm…

-“Thật ra lời lảo đại nói cũng có đạo lý…chúng ta không gấp..Đợi gặp hắn rồi quyết định sau cũng không muộn…” hắn vừa nói vừa nháy mắt với Liên,Thanh…Cả hai thầm thở dài…

Bổng bên ngoài có tiếng la ó đánh nhau…Tiếp theo là tiếng súng nổ…Mặt Năm Ngởi đại biến… Hổm rày ỷ y mụ Huê trốn như chuột,thằng Hửu nằm bệnh viện nên hôm nay lảo sai đàn em ra ngoài làm chút chuyện vì vậy phòng thủ có chút lỏng lẻo…Con mẹ nó..trúng kế rồi…Lảo lấy súng lao tới cửa…

‘Rầm’…Cánh cửa bị đá bung ra…Một đám chục thằng ùa vào…tay cầm mả tấu,búa rìu…trong đó có 5 thằng tay cầm súng hoa cải …Hai gả đi đầu…trên tay cầm Colt 45…

-“Hắc hắc..Năm Ngởi…ông bắn một phát…tui bảo đãm trên người ông sẻ như cái tổ ong…khôn hồn buông súng xuống…” Hửu cười ngạo nghể…Hôm nay mọi việc quá thuận lợi…Mụ Huê chết …bây giờ diệt luôn thằng già Năm Ngởi…Mai nầy…ông trùm Đà nẳng sẻ là hắn…

-“Thằng già mầy buông súng xuống…Có nghe anh Hửu nói hông mậy?Điếc à?” Tiến hét…Trước gần một chục họng súng chỉa vè hướng minh…Năm Ngởi cuối cùng buông súng…Một gả đàn em nhanh chóng cầm lên tay…

-“Xét trên minh vợ và con gái lảo coi có gì hong….hắc hắc…” Tiến cười dâm…Hai mắt hắn hao háo nhìn Thanh Thanh..ra vẻ thèm thuồng…

-“Tụi mầy dám?” Năm Ngởi gầm lên…

‘Bóp’…Một gả đàn em nện bá súng lên đầu lảo… một thằng khác đá thêm một cái…Năm Ngởi ngả sóng soài trên sàn nhà…Hửu bước tới đưa chân đạp lên ngực …đồng thời chỉa súng ngay trán lảo.

-“Có gì không dám?cho mầy coi nửa kìa…tao và bọn đàn em sẻ thay phiên chơi vợ mầy…chơi con gái mầy trước mặt mầy..hắc hắc…cho mầy mãn nhản luôn…” Hửu nhân cơ hội nầy muốn mua chuộc đàn em…

Bọn đàn em nghe nói…Hai mắt sáng rở… nhìn Thanh,Liên với ánh mắt thèm khát…Có thằng nhịn không được đưa tay sờ đủng quần mình…

Thanh,Liên chết điếng…Mặt Tài trắng bệch…

Bên ngoài …Cách căn biệt thự khoãng trăm thước…Một chiếc xe Toyota Granvia đen ngòm chầm chậm rồi dừng lại..hai bóng người mãnh khãnh trong trang phục dạ hành nhanh nhẹn bước xuống…tay mổi người xách một túi khá dài lớn…chỉ trong phút chốc..biến mất sau đám cây um tùm…

Chiếc xe tiếp tục chạy thêm một đoạn vài trăm mét..ngừng hẳn ..tắt máy…ba bóng người mãnh khãnh bước xuống… trong tay mổi người cũng mang một túi dài… trong tích tắc biết mất trong màn đêm…

Mỷ Chi ở vị trí tài xế…Đức phía trước bên cạnh… Trên hàng ghế giửa Phàn sẹo bị Phương Anh và Bích Hà kẹp giửa…họng súng hai nàng bên hong gả…Hàng ghế sau cùng Phương Linh và Tuyền…Nét mặt Tuyền khẩn trương,lo lắng….trái lại nét mặt Phương Linh..hồi hộ..phấn khích…Nàng tin tưởng ..có hắn..không cần sợ…

-“Vào vị trí chưa?”…Nhìn trên Hệ thống định vị…Thấy còn ba phút là đến…Đức lấy di động ra bấm… đường dây vừa thông ..hắn trầm giọng…

-“Sẳn sàng hết rồi…” Tiếng Kim Chi đáp …

-Tình hình ra sao?

-“Bốn tên bên ngoài…trang bị súng hoa cỏ…10 tên bên trong…5 tên có súng..3 hoa cỏ..2 khẩu colt 45…số còn lại mang mả tấu…Correct…Kim Chi…”Tiếng Mai Thảo nói..mô tả rất rỏ ràng như tất cả đang ở trước mắt…

-“Hi hi..Correct…Ma’am..” Tiếng Kim Chi cười xác nhận sự đánh giá ‘hỏa lực’ của địch nhân mà Mai Thảo vừa nói…

Bởi vì ngay trong lúc nầy…từng tên một bên trong đã lần lượt xuất hiện trông ống nhắm của hai khẩu bắn tỉa…cách xa 800 mét còn thấy mồn một huống chi là khoảng cách bây giờ chỉ độ 200 m…

-“OK…Kế hoạch là như vầy…Khi thấy xe tới ngay trước cửa…Kim Chi,Mai Thảo..Hai người loại bỏ 4 tên bên ngoài…Thu Tâm..em cúp điện…Thục Linh,Xuân Mai…loại bỏ 5 tên có súng bên trong…Có khả thi không?Nếu được…cần bao lâu?” Đức tính toán…

-“Tối đa 45 giây”…Mai Thảo đáp chắc nịch…

-:Tốt…Chuẩn bị hành động…” Cúp máy…Đức quay qua nhìn Phàn sẹo… cười gian…Giá trị của tên nầy là làm bọn người bên trong bớt cảnh giác

-Hắc hắc…Muốn sống không Phàn ca…

-“Đại ca…Chỉ cần anh cho cơ hội ..anh nói sao…tui làm vậy…” Hai mủi súng chỉa bên hong…Phàn sẹo đang tuyệt vọng…thấy có sơ hội sống sót…mừng rở chụp lấy…

-Để coi sao …nà..bây giờ mầy gọi đại ca mầy…nói là đã bắt được bà chủ Tuyền..và đang trên đường mang tới…Vậy thôi…Làm như không có chuyện gì…Nếu mầy làm bể chuyện..Bích Hà…nó làm bể chuyện…Tùy em xử lý…

-Hi hi..yên chí đi..Nó làm bể chuyện của anh…Em liền cho nó một phát vào đầu…

-“Không..không dám…” Phàn sẹo nghe nói…run rẩy…nói lắp bắp…

-“Nhìn cái giọng điệu run rẩy của nó kìa…bể chuyện là chắc…Cho nó một phát ..quăng ra ngoài cho đở chướng mắt…” Vịnh Hà trề môi…lên cò súng…

-“Tui…tui được mà…” Phàn sẹo muốn khóc…

-Mỷ Chi..ngừng xe…nà..mầy xuống xe…tao cho mầy một phút..lấy binh tỉnh…rồi gọi…một phút sau..mầy còn run như vậy thì tao cho mầy đi đầu thai ngay tại chổ nầy…OK” Đức quát…

Mỷ Chi cho xe ngừng…Đức nhảy xuống mở cửa,,Phàn sẹo bước xuống ..Hắn thừa biết không làm được là xong đời…Vì vậy cố giử bình tỉnh…

-“ Hi hi..Tâm lý chiến thôi…” Trên xe….Nhìn vẻ mặt của Phương Linh…Phương Anh mĩm cười nói…

-“Tâm Lý chiến? Ý cô nói là..hù dọa?” Phương Linh sửng sốt…nãy giờ trong xe…nghe mà hết hồn…

-“Vậy chứ ..cô tưởng thiệt à?đồ khờ..hi hi..” Bích Hà cười …

-“Hi hi…Hắn giỏi nhất là chuyện nầy..” Phương Anh muốn chứng tỏ nàng rất biét ‘ông xả’ của mình…

-“Cô sai rồi…còn có chuyện khác…ảnh thật xuất sắc…” Vịnh Hà bỉu môi…ý chê Phương Anh ‘nông cạn’…

-“Chuyện gì?” Phương Linh hiếu kỳ…

-Dụ gái…

-”Hi hi..ha ha..” Cả đám đàn bà trong xe cười phá lên…Phương Linh thẹn đỏ mặt…rỏ ràng muốn ám chỉ nàng…Chỉ có Tuyền là không cười…tâm trạng đang rối bời…

-“Suỵt…im lặng…” Mỷ Chi nói…Nàng thấy Phàn sẹo bên ngoài… Lấy di động ra gọi.sau một phút..Hắn đã binh tỉnh trở lại…

“Hửu ca…Tiến ca…hai anh..hi hi…lên ngựa trước đi…Cho bọn em nhờ…” Bên trong đám đàn em nhao nhao…bọn hắn chưa bao giờ được đụ một cái lồn ‘chất lượng’…bây giờ có tới hai cái lồn ‘đỉnh cao’ …đang chờ..Thử hỏi làm sao không phấn khích cho được? Cũng chính vì điểm này mà Hửu muốn mua chuộc đám đàm em…

-“Đúng đó..lảo đại..anh khai pháo…cho đàn em nhờ…” Tiến thấy nóng hừng hực…gả dỉ nhiên biết Hửu sẻ chọn con gái Năm Ngởi…nhưng mà không sao..Vợ Năm Ngởi cũng quá đã mà..vú,đít thuộc hàng thượng đẳng…

-:Hắc hắc..Vậy..hay là tao với mầy chơi một lượt..cho tụi nó làm chứng…ai phọt trước…”Hửu cười dâm đãng…đưa tay cởi nút quần…

Ngay lúc này..di động hắn reo lên…Nhìn màn hình..hắn vội vả bắt máy….

-Sao rồi?…Hả?Hay lắm….Đem tới đây..hắc hắc…Hửu cúp máy…mặt rạng rở…

-“Lảo đại…Có chuyện tốt gì sao?” Tiến nịnh nọt…

-Dỉ nhiên rồi…Thằng Phàn đã bắt được đứa con gái kia của thằng già nầy…sắp đem tới đây rồi..hắc hắc..đêm nay tụi minh chơi gảy cặc luôn..hắc hắc…Chờ một chút đi tụi bây…sắp tới rồi…

Năm Ngởi cãm thấy trời đất sụp đổ…

Bên ngoài một chiếc xe ngừng ngay trước cổng biệt thự..nhấn kèn…ba bốn người chạy đến tranh nhau mở cổng…và bên trong có thêm vài người phấn khích ra nghênh đón…

‘Chouf’…‘Chouf’…‘Chouf’ ba người ngả …Cùng lúc kính xe hạ xuống…Ba họng súng đen ngòm chỉa ra…‘Chouf’…‘Chouf’…‘Chouf’..Lại thêm ba người ngả …

Điện cúp…Bên trong biệt thự đang sáng bổng tối đen như mực…‘Chouf’…‘Chouf’…‘Chouf’ ‘Chouf’…‘Chouf’…‘Chouf’…Lại một chuổi âm thanh bị nghẻn vang lên..xen lẩn với những tiếng kêu la đau đớn…

Mùi khói súng khét lẹt…

Đèn sáng trở lại…một bóng người vừa xuất hiện nơi cửa…

Liên thở phào…

Thanh Thanh đang kinh hải bổng bật khóc vì mừng rở…là hắn…vừa kéo nàng ra khỏi địa ngục…

Hắn thật đáng yêu…