VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 1959 Lượt Xem

Chương 37: 24 tiếng +

Vì công việc gấp rút nên Vân Tiên đã lập tức đi đến hiện trường mỏ khoáng, dự kiến tối nay sẽ đến nơi.

Thư mệt mỏi trở về nhà sau một ngày dài. Quân không nhắn gì cho cô nữa. Điều đó khiến cô cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.

Đẩy cửa bước vào nhà, Thư quăng chiếc túi xách hàng hiệu của mình lên kệ giày. Cô quơ tay bật điện. Ánh sáng tỏa khắp căn nhà vốn tối om. Hai mắt vốn đang lim dim của Thư bất ngờ căng tròn.

“MÀY!!!”

Ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa, Quân ngoảnh đầu lại cười với Thư: “Cô về rồi à! Cháu đợi cô hơi lâu rồi đấy!”

“Làm sao mày vào đây được…” Thư rùng mình. Ngôi nhà cô được bảo mật rất kĩ. Trừ phi có mật khẩu bằng không chẳng ai có thể vào được.

“Chút chuyện cỏn con ấy mà…” Quân đứng dậy bước đến trước mặt Thư.

Cơ thể Thư run lên từng hồi, cái lồn bỗng âm ỉ như nhớ về cuộc giao hoan tội lỗi tại văn phòng.

Bàn tay Quân vuốt lên má Thư rồi chạy dọc xuống bộ ngực đang phập phồng sau lớp áo.

Một tay khác hắn nắm lấy váy Thư tốc lên. Quả thật vẫn là chiếc quần lót màu trắng thêu hoa xanh.

“Đừng…” Gương mặt Thư lúc này tỏ rõ sự tuyệt vọng.

“Quân… cháu làm ơn tha cho cô đi! Cô xin cháu! Cháu muốn làm chuyện đó với ai, ngủ với cô gái nào cô cũng sẽ đem về cho cháu… làm ơn… tha cho cô đi… cô có chồng rồi… vả lại… chúng ta… chúng ta là ruột thịt mà…” Thư nhăn nhó nói. Từ hôm qua đến giờ Thư đã phải chịu đựng rất nhiều. Cô không muốn chuyện này tiếp diễn nữa. Dù có phải cầu xin hay làm bất cứ điều gì khác, cô sẵn sàng đánh đổi.

Quân nhìn sâu vào mắt Thư, hắn nhận thấy rõ cô hoàn toàn nói thật.

Quân cười nhạt.

“Được thôi! Cô muốn cháu buông tha cũng được…”

Thư không nghe lầm chứ. Thằng nhóc này thật sự không muốn tiếp tục sao?

“Như vầy đi! Dượng đang đi công tác đúng không? Từ giờ cho đến khi dượng về, nếu cô ngoan ngoãn làm theo những gì cháu yêu cầu, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, tất cả đều chìm vào quên lãng!”

Quân trông có vẻ rất hào hứng, còn Thư thì tràn ngập sự đắn đo.

“Sao nó biết chồng mình đi công tác… thông tin này là tuyệt mật cơ mà…” Thư rùng mình trước thủ đoạn điều tra của Quân.

“Thật không?”

“Tất nhiên!”

“Làm sao để chứng minh…”

“Xem ra cô không thích cơ hội này!”

Thư lập tức dao động, có trách là trách cô ở thế yếu trước Quân! Cô túm lấy tay Quân, gương mặt khẩn thiết: “Được…”

Chồng cô sẽ đi công tác trong vòng 1 ngày. Chỉ 24 tiếng nữa thôi. Thư tin mình có thể chịu được. Sau đó, mọi thứ sẽ về với quỹ đạo của nó đúng không? Chẳng ai dám chắc cả. Nhưng Thư còn biết tin vào đâu?

Quân mỉm cười thích thú đưa ngón tay nâng cầm Thư lên. Gương mặt kiêu kỳ thật khiến ham muốn trong người hắn bộc phát mạnh mẽ.

“Cởi đồ ra!”

Quân ra lệnh.

Thư cũng đã đoán trước được.

“Mình… phải chịu được…”

Từng lớp vải trút xuống dọc theo thân thể bốc lửa của Thư.

Cơ thể cô hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt hau háu của Quân.

Hắn ta đi vòng quanh cô, xoa cằm, gật gù tựa như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Điều này làm Thư cảm thấy khó chịu, trông cô có khác gì một con đĩ đang bị chơi đùa đâu.

Từ phía sau, Quân luồn tay qua eo Thư, hắn vuốt ve cái bụng phẳng lì ấy rồi hướng lên trên. Một màn vượt núi quá dễ dàng.

Gương mặt Thư lúc này ửng đỏ, cô thoáng cảm nhận được thứ khủng bố đã hành hạ mình ngày hôm qua đang chực chờ khai nòng. Khe mông của cô đang bị nó cạ vào kịch liệt.

Quân kề mũi hít lấy hương thơm từ cổ Thư rồi dịch chuyển mũi một cách từ tốn theo chiếc vai gầy. Hắn há miệng, bất ngờ cắn một cái.

Thư nhăn mặt khẽ rên.

“Đau…”

Quân nhả ra, để lại dấu răng tròn trên bờ vai của cô mình. Vân Tiên rất ít khi có những động chạm mạnh bạo như vậy với Thư. Có lẽ vì trong mắt hắn, cô là một tồn tại cao hơn bản thân, là người được trân quý, tôn thờ.

Nhưng đối với Quân thì khác, Thư lúc này như một con nai tơ với cơ thể đầy những miếng thịt ngon nghẻ, đứng yên bất động để con sói như hắn gặm nhấm dần.

Hai tay Quân lúc này đang kịch liệt bóp lấy bầu vú của Thư, khiến chúng biến dạng liên hồi. Hai đầu ti cũng bị hắn khều mà cứng hết cả lên, rồi lại bị những ngón tay tàn bạo của hắn ngắt đi không thương tiếc.

Cơ thể Thư dần mềm ra trước những tác động của Quân. Hắn thô bạo quá… nhưng tại sao… lại khiến cô mong chờ.

“Mình điên rồi sao…”

Thư thở gấp, cô bị Quân xoay người lại để hắn bú vú.

Nhìn cách hắn cắn xé vú cô không thương tiếc, Thư thầm nhớ lại người chồng đáng thương đã nâng niu vun trồng hai trái vú này như thế nào.

Chợt, Quân nhấn đầu Thư xuống.

“Tới rồi…” Thư hiểu chuyện này sớm muộn cũng xảy ra.

Quân cởi khóa quần, giải phóng cho thứ vũ khí đáng sợ của hắn. Nguyên con cặc bự chảng đập vào mặt Thư.

“Bú nó đi!”

Quân ra lệnh.

“Ực…” Thư thầm nuốt nước miếng. Cảm giác con cặc này tấn công cổ họng vẫn còn. Nó khiến cô không dám mở miệng.

Nhưng mà cô không thể làm trái lời Quân.

Thư hé đôi môi đỏ mọng đang được phủ lên lớp son đắt tiền, bờ môi cô chạm vào đầu khấc, phần mềm nhất của Quân. Rồi từ từ, cô trượt bờ môi dọc theo thân cặc gân guốc.

Cô bắt đầu mút theo cách mà cô hay làm với chồng.

“Sướng quá… dượng số hưởng thật!” Quân cười mỉa mai.

Kỹ năng của Thư thật sự không tệ. Miệng, môi, lưỡi phối hợp nhịp nhàng, khơi gợi khoái cảm khắp con cặc của Quân.

Nhưng Thư có vẻ gì đó vẫn còn giấu nghề. Quân nhận ra nhưng không ép buộc ngay. Dịch vụ này kéo dài 24 tiếng mà!

Được một lúc, Quân rút cặc ra khỏi miệng Thư, hắn bế phốc cô lên vai rồi bước về phía cầu thang.

“Nó đi đâu…” Thư ngoái đầu thì thấy Quân đang muốn vào phòng ngủ của mình.

“Không…” Thư định lên tiếng ngăn cản. Phòng ngủ là nơi thiêng liêng của hai vợ chồng cô. Sao cô có thể để một kẻ khác đụ mình ngay trong phòng ngủ chứ. Nhưng cô làm gì để ngăn hắn?

“Thôi… rồi sẽ qua… tất cả sẽ qua…” Thư thầm nói. Cô chấp nhận rồi!

Đó là cô nghĩ vậy…

Trong lòng cô lúc này lại đang có cảm giác kì lạ…

Thứ cảm giác ấy cứ khiến bụng cô xôn xao…

Cô đang trông đợi?!

Mở cửa phòng ra, Quân thoáng choáng ngộp trước căn phòng ngủ rộng rãi, được trang trí chẳng khác gì khách sạn 5 sao. Quân chú ý nhất là chiếc ghế bự được đặt giữa phòng. Thiết kế của nó thoạt nhìn rất giống với ngai vàng. Đây là chiếc ghế mà Thư cực kì thích, nó khiến cô cảm thấy quyền lực hơn khi ngồi. Ngay cả chồng cô cũng chẳng dám đặt mông lên.

Quân vốn định lại giường nằm nhưng hắn chú ý đến chiếc ghế. Ánh mắt Quân tóe lên tia thích thú. Hắn thẳng thừng ngồi lên trên ghế như một ông vua. Còn Thư? Hắn đặt cô dưới chân, trông cứ như kẻ hầu người hạ của riêng Quân vậy.

Quân lại ve vẩy con cặc ngụ ý muốn được BJ. Thư mím môi nhục nhã. Thường thì Thư sẽ ngồi trên ghế này, banh lồn ra và bắt chồng bú. Hôm nay mọi thứ đã đổi khác. Cô quỳ dưới ghế, bú cặc cho một kẻ không phải chồng.

Thư vẫn ngoan ngoãn há miệng ra ngậm lấy cặc Quân. Nhìn cách hắn ta ngã lưng trên ghế tận hưởng, Thư bực không tả nổi. Cô ước gì mình đủ dũng khí để cắn đứt con cặc này. Nhưng sao cô lại không dám… đúng hơn là không nỡ. Kể từ khi lấy chồng, cô đã mặc định mình sẽ mãi sống cùng con cặc 15 cm ấy, chỉ có mỗi nó mà thôi! Vậy mà hôm nay, lại có một con cặc khác xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến mọi thứ mà cô từng nghĩ bị đảo lộn. Trong sự hỗn loạn của tâm trí, cô lại nảy sinh cảm giác liên kết khác lạ với con cặc này. Nó đang dần chiếm lĩnh vị trí độc tôn của chồng cô.

“To quá… sao lại có thứ to như vậy… dù mình cố gắng cũng không ngậm hết được… chờ đã… mình đang nghĩ gì vậy?”

Thư bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Nhưng nếu chỉ nghĩ thôi thì có tội tình gì đâu nhỉ?

Con cặc của Quân được phục vụ một cách tận tình. Hắn thỏa mãn lắm, chống cằm nhìn xuống Thư như một bậc quân vương đang thị tẩm. Xét cho cùng, hắn và cô Thư vẫn chỉ là hai người xa lạ bởi hắn vốn không phải là Nguyễn Minh Quân, cháu trai của Nguyễn Thư. Nhưng cái cảm giác loạn luân vẫn đang rạo rực trong dòng máu Nguyễn gia chảy trong cơ thể hắn! Kiếp trước hắn không có gia đình, loạn luân là điều quá xa vời với hắn. Nhưng kiếp này hắn lại may mắn được tận hưởng cảm giác vừa sung sướng lại vừa tội lỗi này.

Nếu tình dục là hội họa, ắt hẳn loạn luân sẽ là một trường phái đen tối tột cùng nhưng những ai hiểu nó sẽ thấy nét đẹp tiềm ẩn.

Quân kêu Thư dừng lại rồi ra hiệu cô ngồi lên trên cặc mình. Thư cũng ngoan ngoãn làm theo. Đã cố gắng đến đây rồi, chống cự còn nghĩa lý gì chứ?

Thư leo lên ghế, banh háng ra, để cái lồn đỏ hồng của mình mở cửa nuốt lấy con cặc hùng dũng.

“Uhhhhh…” Vẫn là những màn xâm nhập khó khăn. Nhưng khi cái đầu khấc đã lọt qua, mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn. Thư ngồi xuống, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rên. Lại một lần nữa Thư và Quân, là hai cô cháu ruột thịt kết nối với nhau qua lồn và cặc.

Con cặc Quân vẫn như hôm qua, hung bạo nong cái lồn của Thư ra. Gương mặt Thư nhăn qua nhó lại, cô thật sự vẫn chưa quen để một thứ khổng lồ như vậy trong người mình.

Không giống hôm qua, cô bị Quân thô bạo nhét cặc vào, lúc này đây, cô có thời gian để tận hưởng cách con cặc Quân xâm chiếm từng tấc thịt của mình. Nó vừa đau vừa thốn, khiến cô xém tí đã bật khóc rồi.

Cuối cùng, Thư cũng đã ngồi hẳn xuống, đưa con cặc Quân đâm đến tận tử cung của mình. Cả cơ thể cô nhộn nhạo hết cả lên, miệng cô cứ vô thức mở ra, để những tiếng rên mà cô cố giấu vang lên.

“Nhấp đi nào!”

Quân vỗ mông Thư và ra lệnh. Cô lập tức di chuyển hông. Cọ sát chính là cách mà sung sướng được hình thành. Con cặc Quân khiến từng vách thịt của cô rung lên, truyền tải những khoái cảm đặc biệt nhất của việc làm tình đến não bộ.

“Cô Thư! Cô chưa ăn cơm à?”

Quân dùng ngón tay kẹp lấy hai đầu ti, giọng điệu thì khiêu khích đầy khó chịu.

Thư cũng đã dần quen, cô bắt đầu nhấp nhanh hơn.

“Không được… mình không thể bị cuốn theo…” Thư biết điều đó. Nhưng tại sao cô cứ lắc hông dập mông mãi vậy?

Chính cô là người cầm nhịp, vậy mà cô lại đánh mất khả năng kiểm soát của mình, để cơ thể tự do hành động. Mà kể vậy cũng tốt, cô sẽ tạm thời không phải cảm giác tội lỗi hay xấu hổ, dằn vặt nữa, cô cũng sẽ không phải đối mặt với việc cô… thật sự thấy sướng!

***

Những tia nước mát chạy dọc cơ thể nóng bỏng của Thư. Làn da trắng hằn những vết tích của trận chiến vừa rồi đang được gột rửa.

Nhưng…

Cánh cửa phòng tắm lại mở ra.

Quân bước vào.

Thư e sợ.

Siết chặt tay sen.

Thư bước lùi.

Quân giật tay sen.

Làm ướt.

Hai thân thể trần truồng.

Áp sát lại với nhau.

Trơn trượt.

Bầu vú Thư bị tóm lấy.

Nắn bóp hay bú liếm là điều Quân rất giỏi.

Bàn tay hắn mò xuống dưới.

Vượt qua khu rừng ngập mặn, Quân chạm thẳng vào cửa sông.

Không còn nhiều sự e ngại.

Thư đã ngoan ngoãn hơn.

Cô hiểu tình thế này.

Cô chấp nhận.

Đánh đổi thôi mà!

Một chút tự hào về sự cao cả của bản thân khiến Thư vô thức mở rộng chân, để những ngón tay của Quân có thể thoải mái tấu lên những khúc nhạc diệu kỳ.

“Ah… uh…”

Đến một lúc, Quân cảm nhận bàn tay mình ướt đẫm nhưng không phải nước từ tay sen, hắn mới dừng lại. Những ngón tay nhớp nháp ấy đưa lên trước ánh mắt đỏ rực của Thư.

Quân đặt một ngón lên miệng cô rồi từ từ đẩy vào.

Thư trợn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn mút lấy ngón tay chứa đầy dâm thủy.

Một ngón là chưa đủ, Quân đút thêm hai ngón nữa rồi dần dần hắn để Thư tự do liếm hết bàn tay mình.

Quân kéo Thư vào lòng, để cô liếm vào cơ ngực săn chắc của bản thân. Hai đầu ti hắn reo lên sung sướng khi được lưỡi của Thư chạm vào.

Chiếc lưỡi ấy kéo dọc theo những khối cơ săn chắc, vượt qua túm lông đen rồi quấn lấy con cặc đang hùng dũng cương lên.

Thư không nhận ra, hoặc cố ý không thừa nhận rằng bản thân cô đang hòa hợp cả trong suy nghĩ với Quân.

***

Bước ra khỏi phòng tắm, Thư khoác trên người một chiếc khăn tắm đơn giản nhưng khiến dáng người cô được tôn lên đầy kiêu sa. Phía sau cô, Quân đang từng bước áp sát, hai tay hắn ôm lấy Thư.

“Lại nữa sao…” Thư kinh ngạc trong lòng.

Quân lại giở trò sờ soạng, mò đến vú Thư.

“Đừng mà… nghỉ một tí đi!” Thư nói.

“Sao được chứ? Cháu chỉ có 24 tiếng! Nếu không tranh thủ thì sau này hối hận mất…” Lời nói của Quân khiến Thư suy nghĩ. Hối hận? Cô bây giờ đã đủ hối hận rồi… nhưng tại sao sau mỗi lần làm tình cùng hắn, cô lại cảm thấy có chút tiếc nuối khi sau này không được tận hưởng cảm giác này nữa. Lẽ nào cô cũng sẽ hối tiếc giống Quân? Nực cười thật! Chẳng phải chính cô là người mong chuyện này mau kết thúc sao?

Quân lại giở trò rồi, hắn sờ soạng cô đủ kiểu, lại còn thúc con cặc cứng ngắc của mình vào mông cô một cách khiêu khích.

Đúng lúc này, có âm thanh điện thoại vang lên. Quân thả Thư ra vì hắn biết đó là điện thoại của Thư.

Nhìn thấy cái tên hiện ra, Thư vội tắt máy.

“Là dượng à?”

Quân tiến sát đến, phả vào tai Thư những hơi thở ấm nóng.

“Ừ!” Thư gật đầu, cố tìm cách né tránh Quân. Cuộc gọi của Vân Tiên như đánh thức tâm cảnh đang mụ mị của Thư. Cô nhớ ra mình vẫn còn chồng. Vậy mà nãy giờ, đã có những phút cô buông thả để hưởng thụ. Chết tiệt! Cô điên mất.

Vân Tiên lại gọi đến. Thư định tắt máy thì bị Quân ngăn lại.

“Nghe đi!”

“Cái gì?”

“Nếu không sẽ khiến dượng lo lắng đấy!”

Quân đứng sang một bên.

Thư nghĩ hắn nói cũng có lý, bèn gạt nút xanh. Trên màn hình điện thoại là hình ảnh Vân Tiên đang cùng đội địa chất và đội khai thác khám phá mỏ khoáng mới.

“Em yêu! Anh tới nơi rồi! Đây… em nhìn xem, rất nhiều rất nhiều đá năng lượng! Lần này giàu to rồi!” Vân Tiên mừng rỡ nói với vợ, đồng thời lia camera cho Thư thấy được những viên đá màu xanh đang rực sáng giữa màn đêm.

Gương mặt Thư hiện lên vẻ mừng rỡ nhưng gượng gạo hết mức. Bỗng, ánh mắt cô trợn lên.

Không biết từ lúc nào, Thư đã bò xuống dưới, chen đầu vào giữa hai chân Thư để bú liếm cái lồn vẫn còn âm ỉ khoái lạc của cô.

Sớm biết Quân sẽ không để mình có cuộc nói chuyện yên ổn với chồng, nhưng Thư không hiểu tại sao bản thân mình vẫn chấp nhận thực hiện cuộc gọi. Để giờ đây cô vừa phải nói chuyện với chồng, vừa phải chịu đựng trò đùa quái ác của Quân.

“Tuyệt quá… vận may thật sự đứng về phía chúng ta!”

“Haha ông Tang chắc cay lắm đây!” Vân Tiên cười nói, sau đó lại hỏi: “Em đang làm gì thế? Sao mặt em đỏ vậy?”

Thư có chút chột dạ, vội lắc đầu: “Không sao, em ổn!”

Đúng lúc này, Quân thọc lưỡi vào trong lồn, khiến Thư rùng mình. Theo sự điều khiển của hắn, Thư cong người lại, dựa lên chiếc bàn trước mặt, tay giương điện thoại theo một góc vừa đủ để không lộ ra thằng cháu khốn nạn.

“Sao anh nghe có tiếng gì thì phải?”

“Có gì đâu anh! Chắc tiếng nước chảy thôi! Khi nào anh về vậy?”

“Ngày mai nha! Ráng đợi anh về mát xa cho!”

“Haha biết rồi…” Thư cố cầm cự trước những ngón tay tinh quái của Quân, hắn mò mẫm cái lồn cô đến từng vị trí sâu nhất.

Bỗng, Thư cảm giác có gì đó không đúng. Dường như cái đầu khấc của Quân đang chen vào trong lồn cô.

Để làm được điều này, Quân nhất định phải đứng lên.

Nhưng như thế hắn sẽ lọt vào khung hình mất.

Và chồng cô sẽ thấy hắn.

Sẽ biết tất cả mọi chuyện!

Trong khoảnh khắc kéo dài chưa tới một giây, Thư đã nghĩ ra hàng vạn kịch bản đen tối cho mình.

Cô đã cố gắng nhẫn nhịn vậy mà, tại sao thằng khốn đó lại phá vỡ mọi thứ?

Nhưng chỉ một giây sau, trái tim Thư đã đập trở lại.

Cô… không thấy Quân trên màn hình. Dù cô cảm nhận rất rõ, hắn đang đứng phía sau, đút cặc vào trong lồn cô.

“Em sao vậy?”

“Không… không có… sao hết…” Thư xém tí nhoái người, cô cố giữ phần trên bất động trong khi phần dưới đang bị Quân công kích mãnh liệt. Hai chân Thư buông thả, banh rộng hết mức để Quân có thể ra vào dễ dàng hơn.

“Nhìn nè! Anh kiếm được thêm mấy cục đá siêu cấp!” Vân Tiên vui vẻ khoe với vợ một tảng đá bự mà không hề biết rằng trong lồn vợ mình đang chứa một thứ còn bự hơn.

“Ha… ha… trông đã thật… uh… ah…”

“Em sao vậy? Sao trông như sắp khóc thế?” Vân Tiên rất để ý đến nét mặt vợ mình.

“Không… không có gì đâu…. chỉ là…. ahhh… em… nhớ… anh… uhhh…” Thư cố bịa ra một lý do nào đó. Từ trước đến nay cô có bao giờ nói nhớ chồng đâu. Cô điên lên mất thôi. Cô đang cùng một kẻ khác làm tình ngay trước mặt chồng. Vậy mà chồng cô lại chẳng hề hay biết.

Tội lỗi này sẽ chẳng bao giờ gột rửa được.

Nhưng nó sướng chết mất.

Nó sướng điên đảo, sướng vô cùng vô tận.

Người ta thường nghĩ đến thiên đường khi nói về sung sướng?

Nhưng thứ sung sướng tội lỗi này chỉ có thể tìm thấy ở địa ngục thôi!

Dù biết sau cơn sướng này sẽ là nỗi niềm hối hận bất tận.

Nhưng Thư chẳng muốn nghĩ dài nữa.

Từ trong lồn Thư, không biết bao nhiêu dâm thủy đang ào ạt đổ ra. Quân há hốc không thôi, đây là lần đầu hắn thấy Thư ra nhiều đến vậy, cô ra như một chiếc đập bị vỡ, nước lũ không ngừng tuôn chảy ướt hết cả lông cặc Quân.

“Anh cũng nhớ em lắm! Anh sẽ sớm về với em thôi!” Vân Tiên hôn lên màn hình, sau đó có người của đội khai thác gọi, Vân Tiên tắt máy tạm biệt vợ mình.

Màn hình vừa đen lại, cơ thể Quân dần hiện ra. Vừa nãy, hắn đã dùng thuật Ẩn Thân.

Thư lúc này không còn biết phải diễn tả gì về Quân, tên này có nhiều thủ đoạn lợi hại quá!

Nhưng lợi hại nhất vẫn là con cặc khủng bố của hắn, thứ đang giã nát tử cung cô.

“Mạnh nữa lên!”

Đây là lần đầu Thư nói câu này. Vừa nói, Thư vừa chổng mông cao lên.

Quân biết mình đã bắt được tần số của Thư, hắn quyết cho cô sướng đến chết!

Trong phòng bếp, âm thành da thịt cùng những tiếng rên rỉ cuồng nhiệt đang ngày một vang vọng.

***

Lông mày Quân giật giật. Làm tình nhiều nên bụng hơi đói, Quân sai Thư phải nấu cho mình ăn. Nhưng người cô này sao lại vụng về chuyện bếp núc đến vậy chứ?

Không nhịn được nữa, Quân tiến sát lại, cầm tay chỉ việc cho Thư theo đúng nghĩa đen. Mới đầu Thư có hơi gượng gạo nhưng dần cũng để Quân điều khiển. Thi thoảng, cô lại nhìn sang gương mặt nghiêm khắc của Quân, trong đầu vô thức nghĩ đủ thứ.

Rất nhanh, một bữa ăn đơn giản được dọn lên. Thư cũng đói sau một ngày bị hành xác, cô ăn lia lịa.

Ăn uống no nê, Quân lại vác Thư lên trên phòng ngủ.

“Uhhhhhh…”

Nằm trên giường, Thư đang không ngừng co giật, lồn thì phun bước liên tục trước tác động của Quân.

Một lần nữa, Quân nhét cặc vào trong lồn Thư.

“Thế nào… cô thấy của ai to hơn?” Quân vừa nhấp vừa hỏi.

“Không biết…”

“Nói đi! Chồng cô không biết đâu!”

Quân cười khoái trá mơn trớn bầu vú của Thư.

“Guh… của cháu… được chưa…”

“Haha… phải vậy chứ!” Quân nắm lấy tay Thư, ánh mắt chăm chú vào chiếc nhẫn cưới của cô. Thư thấy vậy liền giật tay lại, dứt khoác rút nhẫn cưới ra rồi để lên trên tủ.

“Cảm thấy có lỗi à?”

Thư không đáp.

Quân chỉ cười nhạt rồi tiếp tục đụ Thư.

Cứ thế, hàng tiếng đồng hồ trôi qua, cả hai cứ dính lấy nhau không rời.

***

Nằm trên giường, Thư quấn lấy tấm chăn, kề vào tai chiếc điện thoại iPhone mẫu mới nhất. Cô đang gọi cho chồng. Theo ước tính thì giờ chắc chồng cô sắp lên máy bay rồi.

“Alo, sao bên anh ồn vậy?” Thư hỏi.

“Alo em, chỗ anh đang có bão, theo dự báo thì chắc khó mà trở về trong hôm nay! Bão lớn quá, delay chắc cũng phải cả ngày nữa…” Vân Tiên cố hét lên để vợ có thể nghe thấy. Nhưng sự cố gắng ấy lại mở ra trong đầu Thư một suy nghĩ đen tối.

“Ừm! Em biết rồi… khi nào hết delay thì báo em…”

Thư cúp máy, ánh mắt đảo sang chàng thiếu niên đang gài nút áo lại.

Quân đang định đi về thì bất ngờ thay, một vòng tay siết lấy hắn. Hắn biết vòng tay này bởi hắn và chủ nhân của vòng tay đã gần gũi với nhau hơn chục lần chỉ trong vòng một ngày.

Quân xoay người lại, hắn thấy được sự khao khát trong ánh mắt của người phụ nữ.

Hắn cúi xuống, môi kề môi.

Không có chút phản kháng nào.

Đáp trả nhẹ nhàng rồi cuồng nhiệt.

Đây là lần đầu cả hai hôn nhau đấy.

Nụ hôn này là minh chứng cho thấy, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên phức tạp.

Quần áo lại được lột ra.

Có lẽ dịch vụ chơi vợ người ta lại được gia hạn rồi!

Hết chương 37.