VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 35: Kế Hoạch Của Thư – Sáng tác cùng Feelex

Vân Tiên cùng với Thư về nhà. Vừa bước vào nhà, Vân Tiên như hóa thành một người hầu, cầm lấy túi xách của Thư, cởi hộ áo khoác và giày cho nàng, sau đó lủi thủi cất từng thứ vào đúng vị trí.

Thả lưng trên giường, Thư không kiềm được cảm xúc mà đấm vào gối mấy cái.

“Tức chết đi được! Tại sao… cha lại có thể như vậy? Tại sao cha lại chia cổ phần cho thằng nhóc đó… thậm chí còn tước quyền điều hành của chúng ta tại mỏ khoáng và giao cho nó nốt?”

Thư bực tức nói.

“Bây giờ nó đã ngang hàng với chúng ta trong trận chiến kế vị này! Thật khó chịu! Nhà của tên Minh đó chẳng phải đã từ chối kế thừa rồi sao? Sao cha lại kiên quyết giao cho bọn chúng!”

Để hiểu Thư nói gì, cần phải quay ngược lại vài tiếng trước, khi mà cô cùng các anh em nhận lấy tờ giấy phân chia gia tài.

Theo tính toán của Thư, nếu cha có thoái vị và phân chia gia sản thì cô cũng được một phần kha khá. Nhưng cái phần kha khá của cô lại bị sẻ bớt và đem chia cho nhà ông Minh, cụ thể là thằng nhóc Quân. Tuy hai anh của mình cũng bị sẻ nhưng nhìn chung không ảnh hưởng nhiều, có chăng chỉ mất đi vài khối tài sản. Còn Thư lại bị mất quyền điều hành ở công ty Khai Khoáng Nguyễn Gia một trong những trụ cột kinh tế lâu đời nhà họ Nguyễn. Nói là mất cũng không hẳn, nhưng quyền lực của cô sẽ bị giới hạn lại và chịu ảnh hưởng bởi Quân…

“Cha! Con đã nói rồi mà! Con và gia đình con không cần bất kì thứ gì từ nhà họ Nguyễn cả!”

Ông Minh đã nói điều này từ rất lâu về trước, và hôm nay lại phải nhấn mạnh lại một lần nữa. Tài sản nhà họ Nguyễn là thứ rất nhiều người thèm khát, nhưng ông Minh không màng đến! Ông hiểu rõ tài sản đó không phải cho không. Các anh em trong gia tộc sẽ tranh giành với nhau. Một cuộc chiến gia đình? Đó là thứ mà ông Minh chán ghét! Ông không muốn mình và gia đình mình vướng vào những thứ đó.

“Mọi thứ đã được phân phối đến từng người! Hi vọng các con sẽ thay ta gánh vác gia tộc! Từ giờ cha sẽ bế quan!” Nói rồi, ông Vương rời đi, để lại 4 anh em trầm mặc.

Quay trở lại với Thư, xét về chiến lực hay tiền tài cô đều thua so với ba người còn lại. Đây rõ ràng là một cuộc chiến không công bằng!

“Đáng chết! Nếu mình không bị căn bệnh đó!” Thư điên lên.

Vân Tiên bước đến bên cạnh, ôm lấy vợ mình.

“Bình tĩnh nào!”

Nhưng hắn bất ngờ bị Thư đẩy ra.

“Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào? Anh có giỏi thì giúp em thay đổi thế cục đi? Bình tĩnh cái đầu nhà anh!” Thư mắng Vân Tiên xối xả. Hắn chỉ biết cúi đầu, đợi khi cơn giận của vợ trôi qua, Vân Tiên lại bảo: “Thư… em có nhớ quẻ bói của anh không?”

Tự dưng nhắc đến chuyện này, Thư mới sực nhớ ra. Do bị cuốn vào vấn đề phân chia tài sản nên cô đã quên mất lời tiên tri của Vân Tiên.

“Sự xuất hiện của một nhân vật có thể thay đổi mọi thứ…”

Nghĩ về câu nói đó, Thư chợt nhận ra.

“Lẽ nào là nó…?”

Mọi lễ mừng thọ không có Quân đều diễn ra êm đềm, nhưng sao tên này xuất hiện lại dẫn đến vô số chuyện kì quái.

“Mà quan trọng hơn… nó có ảnh hưởng đến chúng ta theo chiều hướng tốt!!”

Hai mắt Thư lúc này sáng lên.

Lẽ nào đây là trong cái rủi có cái may?

“Nhưng tốt đâu chưa thấy… chỉ thấy mất quyền điều hành… tốt này chắc tốt làm!” Thư dịu giọng xuống.

“Để anh bói thêm một quẻ nữa!!” Vân Tiên nói.

“Không được… anh mới bói mấy ngày trước, nếu tiếp tục sẽ bị phản phệ nặng nề đấy!” Thư lắc đầu.

“Không sao… vì em… anh sẽ làm mọi thứ!” Vân Tiên nói xong lại bày ra những vật dụng quen thuộc.

Cũng như lần trước, vũ trụ trả lời Vân Tiên bằng 3 lá bài.

“Sao anh?” Thư hồi hộp.

“Chúng ta phải thu phục nó… biến nó thành người của chúng ta… lợi ích mà nó đem lại rất lớn! Thậm chí là… cả gia tộc này sẽ thuộc về chúng ta.” Vân Tiên cắn răng, giọng run run.

Nghe đến cụm từ cả gia tộc, Thư run rẩy liên hồi.

Dù ngoài mặt nàng luôn tỏ ra không có hi vọng trong cuộc đua tranh quyền. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn tham vọng trở thành gia chủ.

“Thu phục? Bằng cách nào đây? Lẽ nào dùng lợi ích khác để dụ dỗ nó, biến nó thành phe của mình?” Thư nghĩ lại thì ý kiến trên cũng không hề tồi. Quân vẫn chưa thể hiện rõ lập trường của mình về vấn đề tranh quyền đoạt vị. Nếu như hắn thật sự không quan tâm đến ngôi vị gia chủ, thì Thư không cần phải lo đấu đá làm gì. Ngược lại, biến Quân thành đồng minh không phải tốt hơn sao? Phía sau Quân là thế lực Minh Hà.

Nhưng…

Thư lắc đầu.

Cô không muốn chung chạ với gia đình của ông Minh tí nào.

Lý do vì sao ư?

Chuyện này liên quan đến cuộc tình rắc rối của ông Vương. Sau khi biết chồng mình có con với một thị nữ, vợ của ông ta đã cực kì phẫn nộ, tâm lý từ đó cũng bị ảnh hưởng. Sau vài năm, bà ta mang thai Thư. Do tâm lý không ổn định nên đã ảnh hưởng tới thai nhi. Đó cũng là lý do vì sao Thư sinh ra đã mắc chứng bệnh hiếm gặp – ‘tinh thể lỏng’.

Chứng bệnh này đã khiến cô khổ sở biết chừng nào. Mà người gây ra điều trên còn ai khác ngoài người thị nữ khốn nạn kia và Minh? Từ đó, Thư căm ghét Minh đến cực điểm.

Bảo cô phải bắt tay hợp tác với gia đình nhà Minh? Cô nào có thể chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến việc để con của Minh ngang hàng mình, xem nó như đồng minh, cô đã buồn nôn hết mức.

Vân Tiên nhìn vợ một lúc lâu. Sống với nhau bao nhiêu năm, hắn hiểu rõ vợ mình đang nghĩ gì.

“Thật ra, ý nghĩa của thu phục này mạnh mẽ hơn… không phải là kết giao đồng minh… chúng ta phải là người làm chủ!!!” Vân Tiên chỉ vào lá bài và nói.

“Có cách nào sao?” Thư ngơ ngác, hiếm khi thấy chồng mình nói chuyện quả quyết như vậy.

Vân Tiên gật đầu, hắn bước lại giường, mở chiếc két sắt gần đó.

Vân Tiên lấy ra một hộp màu đen.

Bên trong là một cây kiếm nhỏ.

“Đây là gì?”

Thư hỏi, nhìn qua thì trông như một món đồ chơi. Nhưng khi chạm vào lại khiến Thư nảy sinh một cảm giác kì lạ, cứ như nàng là một vị đế vương có thể sai khiến trăm quân vạn mã.

“Nó có tên là Lệnh!”

“Lệnh?”

“Đúng vậy… Lệnh là một bảo vật từ xa xưa! Thường được vua chúa dùng để quản lý quân thần. Lệnh được sử dụng bằng cách ghim vào người mà mình muốn khống chế. Người đó sẽ phải phục tùng mình một cách vô điều kiện…”

“Cái gì… lợi hại vậy sao?” Thư hoảng hốt, nàng đâu ngờ trong nhà mình lại có món bảo vật thú vị như vậy.

“Nhưng mà thứ này có hai hạn chế: đầu tiên là chỉ khống chế được những người có cảnh giới từ 5 sao trở xuống; thứ hai là… cần phải có một món bảo vật khác sử dụng song song mới dùng được Lệnh, tên của món bảo vật đó là Vương Miện Chúa…”

“Nếu có thể sử dụng Lệnh này lên người thằng Quân…” Thư lúc này mới hiểu ra ý của chồng.

“Ừm… thằng Quân chỉ là vô cực giả 3 sao… chúng ta có thể khống chế nó!”

“Nhưng Vương Miện Chúa là cái gì? Anh có không?” Thư hỏi.

“Vương Miện Chúa sẽ đánh dấu người có quyền làm chủ của, Lệnh thì đánh dấu kẻ tôi tớ. Sau khi đánh dấu xong xuôi, cả hai vật này sẽ tan biến. Kẻ tôi tớ sẽ trở thành thuộc hạ của người được Vương Miện Chúa đánh dấu! Anh chỉ có Lệnh, không có vương miện…” Vân Tiên lắc đầu, rồi lại nói: “Thứ bảo vật đó từng xuất hiện trong một cuộc đấu giá và đã thuộc quyền sở hữu của ông Tang.”

“Cái gì… ông Tang… ý anh là kẻ đối đầu với vợ chồng mình đó à?”

“Ừ!”

Tang là một ông trùm về ngành khai khoáng. Mấy năm gần đây, Tang và vợ chồng Thư có tranh chấp một mỏ khoáng. Hai bên đã nảy ra không ít mâu thuẫn. Hiện tại, mỏ khoáng đang thuộc quyền sở hữu của vợ chồng Thư.

“Chết tiệt! Sao lại là kẻ đó?”

Nếu là người khác, hai vợ chồng Thư có thể thương lượng và dùng tiền để mua. Còn ông Tang này thì khó khăn hơn, nhất là khi cả hai đã có những mâu thuẫn khó giải quyết.

“Hay là… chúng ta… nhường mỏ khoáng đó cho ông Tang đi!”

Vân Tiên nói.

“Anh điên à? Mỏ khoáng đó rất quan trọng… nó đóng góp phần lớn vào doanh thu của chúng ta đấy! Cha đã vất vả tài trợ rất nhiều thứ cho chúng ta để giành được mỏ khoáng trên, anh nói nhường là nhường thế nào? Nếu để hai anh của em biết, họ sẽ có cớ để tước đoạt hết mọi thứ trong tay em.”

Thư phản đối.

“Thư… em có tin anh không? Quẻ bói đó báo rằng nếu thu phục được Quân… chúng ta sẽ được lợi rất nhiều! Một cái mỏ khoáng đã là gì?”

Vân Tiên nắm lấy tay vợ.

“Nhưng mà…” Thư lo lắng. Cô tin vào những quẻ bói của chồng mình. Bởi chính chúng đã giúp cô đi đến ngày hôm nay.

Một canh bạc mạo hiểm!

Liệu có đáng hay không?

Cả cuộc đời cô lúc nào cũng phải luồn cúi trước hai anh của mình.

Nếu đây thật sự là cơ hội để cô thay đổi thế cờ.

Tại sao không thử một phen?

***

Đã được một tuần hơn kể từ ngày mừng thọ ông nội, cuộc sống của Quân đã có sự thay đổi lớn. Hắn đâu ngờ rằng mình lại được thừa kế quyền điều hành công ty khai khoáng chứ, tự dưng lại trở thành lãnh đạo của một đơn vị đẻ ra tiền của Nguyễn gia làm Quân có chút không quen. Vốn hắn không muốn nhận đâu, nhưng sau chuyện hôm đó ở gia tộc, Quân nhận ra mình đang có một trọng trách được giao phó bởi một người bí ẩn.

Vào cái hôm mừng thọ, khi mà Quân đang trong tình trạng mệt mỏi lăn lộn trên giường, thanh kiếm của hắn bỗng phát sáng.

Từ trong ngực Quân, một cảm giác vừa quen vừa lạ nảy sinh.

Lục tìm trong trí nhớ, Quân phát hiện ra cảm giác này từng trải qua trong giấc mơ kì lạ đó.

Cái cảm giác mà kiếm của hắn hòa hợp với đôi bàn tay.

Cùng lúc đó, giác quan của hắn vô thức phóng thích ra ngoài.

Hắn phát hiện ra một thứ năng lượng kì bí đang bao trùm lấy dinh thự.

Nó khiến mọi người trở nên điên loạn và tấn công nhau.

Trong trạng thái mơ màng, Quân bỗng phát hiện ra Nhi đang trong tình thế nguy hiểm.

Hắn làm theo thói quen, vung một kiếm…

Hệt như cách hắn đã làm trong mơ.

Nào ngờ đâu lại tạo ra một kiếm khí khủng bố đến vậy.

Sau chuyện hôm đó, hắn cũng đã thử tung chiêu y hệt nhưng kết quả chỉ tạo được vài cơn gió nhè nhẹ.

“Haizz. Rối não quá… rốt cuộc là ai… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Quân vò đầu.

“Quân? Anh sao vậy?” Uyên lên tiếng hỏi khi miệng vẫn còn đang ngậm lấy con cặc của Quân. Từ sau cái lần làm tình hôm ấy, Uyên nhận ra sân thượng cũng là một chỗ thú vị để làm tình!

“Không có gì đâu… anh chỉ nghĩ vài chuyện vớ vẩn thôi…” Quân bỏ qua chuyện khó hiểu kia, hắn ghì lấy đầu Uyên rồi nhấp liên tục vào mồm nàng.

Uyên cũng sẵn sàng đón nhận.

Đang chơi vui thì Quân nhận được tin nhắn từ ai đó…

Đôi mắt hắn nhíu lại.

Người gửi tin khiến Quân có chút nghi ngờ.

***

“Thật vui khi cháu bỏ thời gian quý báu để đến đây gặp cô!”

Tại văn phòng chính của công ty Khai Khoáng Nguyễn Gia, Thư rót một ly trà mới Quân.

“Có gì đâu cô… cháu nghe nói cô có chuyện quan trọng mà…” Quân nhận lấy ly trà, làm một hớp nhè nhẹ. Bỗng, hắn chú ý đến thứ mà cô Thư đang đeo phía trên đầu.

“Món trang sức này thật đẹp!”

“À… nếu cháu muốn, cô sẽ kêu người đặt mua và đem đến tận nhà cho cháu! Có phải muốn tặng bạn gái không?”

Thư nói mà trong lòng lo sợ. Thứ cô đeo trên đầu chính là Vương Miện Chúa, món bảo vật mà cô đã sử dụng mỏ khoáng quan trọng nhất của công ty để đổi lấy từ tay ông Tang.

“Hi vọng nó không nhận biết được thứ này… mà có thêm chồng hỗ trợ khí vận, mình không lo lắm…” Thư thầm nghĩ. Lúc này, Vân Tiên đang ở nhà thi triển thuật pháp nhằm gia tăng tỉ lệ may mắn của cô,

“Mà nói thật là cháu hơi bất ngờ đấy… chúng ta dù là máu mủ nhưng giữa chúng ta có thân thiết đâu… sao lại có chuyện quan trọng được nhỉ?” Quân cười nhẹ.

“Cháu cứ nói đùa… chúng ta bây giờ cùng điều hành một công ty, như vậy chưa đủ thân thiết sao?”

“Ồ… vậy chuyện quan trọng mà cô muốn nói là gì thế?” Quân ngã lưng ra ghế, vắt chéo chân và hỏi.

“Một giao ước!”

“Hả?”

“Cô muốn cháu và gia đình của cháu hỗ trợ cô trong cuộc chiến tranh quyền lần này!”

Quân nghe xong, gương mặt thoáng chốc đổi thay. Hắn thở một hơi rồi đáp: “Cô à… gia đình cháu đã tỏ rõ quan điểm không muốn vướng vào tranh đấu trong gia tộc mà! Vả lại… dù cô và gia đình cháu có hợp lực chưa chắc đã thắng được hai bác trai.”

Quân nhún vai.

“Nếu là người khác thì không thể… nhưng cô tin cháu! Cháu rất đặc biệt đấy Quân!” Thư nói rồi bất chợt đứng dậy. Cô uyển chuyển đặt bờ mông mình lên bàn, hai tay khoanh lại làm bầu vú khẽ rung.

“Haha… cháu thì có gì đặc biệt chứ!”

Quân lắc đầu.

“Mà thôi, cô cũng sớm biết cuộc thương lượng này chẳng đi về đâu cả.”

“Ồ… vậy tại sao cô còn nói?”

Quân nhíu mày.

Đúng lúc này, gương mặt của Thư trở nên nham hiểm, một nụ cười đắc thắng đã xuất hiện trên môi.

Từ trong tay cô, một cây kiếm nhỏ hiện ra, cô duỗi tay đâm thẳng vào ngực Quân.

Quân phát giác kịp, vội vàng né về sau nhưng cơ thể hắn bỗng dưng yếu đi.

“Trà ngon đúng không cháu yêu?” Thư cười lớn. Trong ly trà mà cô rót lúc nãy có chứa một lượng nhỏ thuốc ức chế infinergy, nó sẽ khiến Quân không thể sử dụng infinergy trong vài phút.

Như vậy là quá đủ để cô có thể tăng tỉ lệ thành công của mình lên 100%.

Từ khi Quân chấp nhận đến đây, hắn đã xác định sẽ trở thành tôi tớ của cô!

Thư cắm Lệnh vào ngực Quân.

Sau đó kích hoạt Vương Miện Chúa ở trên đầu.

“Đây là…” Quân trợn mắt.

Thư đắc ý khi thấy Vương Miện trên đầu đang phát sáng. Nó thật sự đã kích hoạt rồi!

Nhưng…

Có gì đó không đúng.

Tại sao Lệnh không biến mất?

Cả cái Vương Miện Chúa nữa, nó đã kích hoạt rồi mà?

Tại sao nó không biến mất?

Muôn vàn câu hỏi nổ ra trong đầu Thư. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Tại sao… tại sao mày lại…” Thư trợn tròn mắt.

Mà Quân lúc này lại thanh thản rút Lệnh ra khỏi người. Thứ này không đâm quá sâu nên hắn vẫn ổn, chỉ bị trầy nhẹ thôi.

“Haha…”

Thấy nụ cười ở trên môi Quân, Thư cảm giác có gì đó không đúng.

Cô muốn bỏ chạy!!!

Nhưng Quân đã nhanh tay hơn. Hắn bắt lấy Thư, ấn cô vào tường.

Thuốc độc đã hết tác dụng, Quân với tu vi 3 sao trung cấp dễ dàng khống chế lấy Thư chỉ mới 3 sao sơ cấp. Chưa kể đến Thư còn bị bệnh tinh thể lỏng nữa nên khả năng điều động infinergy của nàng bị hạn chế rất nhiều.

“Mày!! Bằng cách nào mà mày?” Mặt Thư đen lại.

“Cô nghĩ cháu ngây thơ đến vậy sao? Cô nghĩ cháu sẽ đến đây mà không chút đề phòng nào ư?

Cô Thư à. Cô để lộ quá nhiều sơ hở đấy!

Bộ cô nghĩ cháu không biết gì về chuyện mỏ khoáng mà cô đã đem ra trao đổi ư?”

Như để thêm chắc chắn, Quân lấy ra từ điện thoại một đoạn video quay lại cảnh vợ chồng Thư đến tìm ông Tang và thương lượng.

Thư đã quá chủ quan chăng? Cô và ông Tang đã ký kết sau một tháng nưã sẽ chuyển nhượng mỏ khoáng ấy lại cho ông ta. Cô tin trong khoảng thời gian này, sẽ chẳng ai biết được việc cô làm. Trong một tháng đó, cô sẽ thu phục được Quân!

“Cô nên cẩn thận với người mình hợp tác đấy!” Quân nhún vai.

“Cái gì? Là ông Tang… ông ta đã báo cho mày sao!” Thư nhận ra góc quay video nằm ở phía ông Tang. Rất có thể là do ông ta đã sắp đặt để bẫy vợ chồng cô. Nhưng lý do gì mà ông ấy lại phản bội chứ? Lẽ nào Quân có lợi ích gì lớn hơn cả mỏ khoáng kia? Hay là do thù hận đã có sẵn khiến ông ta muốn chơi vợ chồng cô một vố.

Trước ánh mắt tức giận của Thư, Quân không đáp gì như một cách trêu tức.

“Mày bằng cách nào đã phá giải được Lệnh?” Thư thật sự muốn biết vì cái quái gì mà kế hoạch táo bạo của cô thất bại. Nhưng Quân lại đáp: “Tại sao cháu phải nói cho cô biết! Thứ cô cần quan tâm là cháu sẽ xử lý cô như thế nào…”

“Cái gì? Mày muốn làm gì?” Thư đẩy Quân ra, dù đang tỏ ra phẫn nộ nhưng trong lòng Thư lại run sợ vô cùng. Việc đổi mỏ khoáng – tài sản chung của Nguyễn gia để đổi lấy vật phẩm phục vụ mục đích cá nhân đã vi phạm vào nội quy của gia tộc rồi. Vậy mà cô còn có âm mưu hãm hại người đồng tộc. Với hai tội trên, hai anh của cô có thể vịn vào để gây sức ép, lúc đó cô đến cái nịt cũng không còn.

Dù hai người anh có vẻ không ưa gì gia đình của Quân, trong lòng chắc cũng mong Quân gặp chuyện không may, nhưng họ sẵn sàng đứng ra, lấy danh nghĩa bảo vệ Quân và trừng phạt Thư.

Thư quá hiểu họ mà.

Vậy mới thấy tình anh em cảm lạnh đến mức nào.

Hiện tại, cô cần phải bịt miệng được Quân. Nhưng bằng cách nào chứ. Hắn ta là người nắm quyền trong cuộc chơi này.

Quân liếc nhìn Thư, ánh mắt bỗng gợn sóng.

Thư sinh ra là một tiểu thư nên cô được chăm sóc rất kỹ càng. Tuy không có tu vi cao nhưng bù lại cô có nhan sắc cực kì diễm lệ. Nhan sắc của Thư không phải kiểu dịu dàng, đằm thắm. Cô đẹp theo cách kiêu kỳ, có thể gọi một cách gần gũi hơn là… đẹp sang chảnh.

Gương mặt cô thể hiện rõ nét nhất sự kênh kiệu đó. Rồi đến hai bầu vú cũng vậy, nó lúc nào cũng vểnh cao lên đầy thách thức.

“Mày… mày muốn làm gì…” Thư mò vào trong túi định gọi cứu viện thì bất ngờ bị Quân giật lấy và ném ra xa.

Để kế hoạch của mình thành công trong bí mật, Thư đã chọn văn phòng này vì nó được cách âm cực kì tốt. Nhưng giờ đây nó lại trở thành thứ hại cô! Bởi vì cô có hét lên cũng không ai nghe thấy. Những nhân viên ngoài kia vẫn đang làm việc mà không hề biết bà chủ của mình đang gặp chuyện.

Quân vươn tay chạm vào ngực của Thư. Hành động này khiến hai mắt cô trợn tròn, một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến cô không khỏi rùng mình.

Giờ đây cô biết chắc Quân đang muốn làm gì.

“Không… Mày đang nghĩ gì vậy? Mày điên à?”

Thư muốn bỏ chạy nhưng Quân đã bắt nàng lại rồi vật xuống bàn.

“Tao dù gì cũng là cô mày! Cũng chảy dòng máy giống mày! Sao mày dám nghĩ những điều như vậy? Mày muốn chết à?”

“Thì sao? Máu mủ mà cô còn có ý định hãm hại… cô mắc cười quá đấy!”

Quân cười nhạt.

“Mày… thằng chó! Mày bỏ tao ra!!!”

Thư vùng vẫy nhưng không thể thoát, Quân quá mạnh.

Mà lúc này đây, bàn tay Quân thô bạo nắm lấy chiếc váy của cô, thuận tay xé toạc một đường đến tận đùi. Một mảng da trắng lộ ra khiến mắt hắn sáng rực lên. Nhưng đáng chú ý nhất phải kể đến bầu ngực của Thư, thứ đang sợ hãi nấp sau chiếc áo ngực.

“Không! Thằng chó! Mày muốn chết à! Bỏ tao ra!”

Quân bỏ, nhưng là bỏ những lời nói của Thư ra ngoài tai. Hắn cúi xuống cắn vào ngực cô một cái.

“Ahhhh… không… thằng chó này… mày!!!” Bị cắn vào chỗ nhạy cảm, cơ thể Thư giật mạnh, cô muốn vùng vẫy để thoát ra.

Quân thì đè hẳn lên cô, hắn như một tảng đá vậy, cô không cách nào đẩy hắn ra được.

“Khốn kiếp… thằng chó này… mày… bỏ tao ra!!!” Những tiếng la của Thư bắt đầu bị ngắt quãng bởi vì hai bầu vú nàng đang bị Quân tấn công. Quân kéo áo ngực của cô mình xuống, một bên dùng tay nắn bóp, một bên dùng miệng bú liếm.

“Tại sao… mày lại như vậy… Quân! Mày có biết mày đang làm gì không!” Thư dùng tay đẩy đầu Quân ra. Lúc này, Quân bỗng trừng mắt nhìn Thư, hắn vươn tay bắt lấy ly trà ban nãy, bóp miệng Thư rồi đổ vào.

Thư dù cố gắng nhưng vẫn bị ép nuốt. Cứ thế, infinergy trong cô bị ức chế.

Quân lúc này thoải mái hơn rồi, hắn phóng đôi bàn tay tham lam của mình bóp mạnh vào ngực Thư.

“Ah… đừng mà… bỏ ra đi!!” Thư lúc này biết mình rơi vào thế khó, bèn hạ giọng năn nỉ. Cô ghét nhất là phải cầu xin người khác nhưng cô đâu còn cách nào nữa.

Quân lúc này nhếch môi, hắn kéo cô xuống bàn đồng thời rút con cặc đã cương của mình ra.

Thư hoảng hốt khi nhìn thấy thứ này. Không phải lần đầu cô nhìn thấy cặc của đàn ông, nhưng to như của Quân thì lần đầu tiên. Nó thậm chí còn lớn gấp mấy lần chồng cô.

“Không… đừng mà!!!” Thư lắc đầu khi Quân đem con cặc đến sát miệng, hắn hung hăn dùng cái đầu rùa to bự công kích bờ môi cô. Dù Thư đã cố chống cự nhưng không thể tránh được, rất nhanh, Quân đẩy nửa con cặc vào trong miệng cô.

Mùi vị cặc của Quân lan tỏa khắp chiếc lưỡi Thư, khiến cô buồn nôn kinh khủng. Xưa giờ cô rất ít khi mút cặc chồng, chỉ khi nào anh ta làm được điều gì có ích thì cô mới thưởng cho bằng một màn mút cặc qua loa mà thôi.

Quân thoải mái la lên, cái miệng của Thư mới sướng làm sao, nó vừa ấm nóng, lại vừa ẩm ướt. Quân không nhịn được mà hẩy hông đẩy con cặc đâm sâu đến tận cuống họng Thư.

Thư nghẹn đến mức sặc sụa, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có con cặc nào đâm sâu tới vậy.

“Ah… ah… ah…” Thư rùng mình khi Quân dập vào mồm mình một cách hung bạo. Được một lúc, Quân rút con cặc đã ướt nhẹp của ra. Thư lúc này thở không thành hơi, cô xém tí nghẹn chết rồi.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Quân, cô biết mọi thứ không dừng lại ở đây đâu. Hắn cầm hẳn ấm trà chuốc vào miệng Thư.

Lại bị hạ độc, Thư bất lực trước hành vi của tên cháu.

Cô chỉ còn biết van xin.

“Đừng mà Quân… cô xin cháu!!! Đừng mà!!”

Nước mắt đã chực chờ ở khóe mi Thư. Cuộc đời cô chưa bao giờ bị ép bức đến mức này.

Quân ép Thư nằm sấp trên bàn, đưa ra bờ mông quyến rũ nấp dưới lớp tất chân màu đen. Quân hung hăn xé rách tất chân để lộ ra cái quần lót màu hồng của Thư.

“Không! Không!” Thư cố hét lên nhưng vô dụng rồi. Quân lúc này lại nói: “Nào nào… cô nên biết vị trí của mình chứ? Cô có muốn cháu tố cáo việc cô đã làm không?”

“Dừng lại đi… việc gì cũng được… trừ việc này! Cô xin cháu Quân!” Thư nài nỉ, nước mắt tuôn trào.

“Đáng tiếc… cháu phải làm thôi!” Quân cười dâm. Hắn tụt mạnh cái quần lót của Thư xuống. Cái lồn hồng hào của cô hiện ra khiến Quân hú lên: “Chà chà… lồn cô trông mới thật… cô ít khi làm tình với chồng lắm à?”

Quân vừa nói vừa đưa ngón tay vào bên trong.

Tự dưng nhắc đến chồng, Thư cảm thấy có lỗi vô cùng, nếu Quân thật sự làm được chuyện hắn muốn, cô còn mặt mũi nào đối diện với chồng. Dù cho Thư là một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, lấn át chồng mình, song cô vẫn yêu chồng bằng sự chân thành nhất. Vân Tiên là người đã hy sinh bản thân để giúp cô rất nhiều, dù anh ấy không mạnh mẽ, lại hay bị yếu sinh lý trong những lần vợ chồng quan hệ nhưng cô vẫn yêu anh.

Chỉ đáng tiếc là tình yêu ấy sẽ bị tên cháu khốn nạn này vấy bẩn.

Quân móc lồn Thư, khám phá từng vách thịt của cô.

Cái lồn này đúng là tươi mới thật.

Quân móc sướng hết cả ngón tay.

Bị Quân móc lồn, Thư vừa cảm thấy nhục nhã nhưng lại cảm thấy khoan khoái kì lạ.

Cùng lúc này, Quân cúi đầu xuống. Ngón tay đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, giờ đến lượt lưỡi của Quân thay phiên. Chiếc lưỡi Quân đã nếm qua biết bao nhiêu cái lồn nên hắn thừa biết làm thế nào để khiến Thư phải sướng dù trong tình cảnh này.

“Ah… uhhhh… đừng mà…” Thư cố phản kháng lại những suy nghĩ kì lạ trong đầu.

Mỗi lần lưỡi Quân liếm vào lồn, cô lại khẽ run một cái. Rồi dần dần, sự yếu ớt hiện rõ trong hành động phản kháng.

“Ahhhhhh!!” Thư rên lên mãnh liệt khi chiếc lưỡi của Quân xoáy vào trong lồn. Cái cảm giác chết tiệt này là gì vậy?

Nghịch lồn Thư đủ rồi, Quân đem con cặc đã ướt của mình kề vào khe lồn của cô.

“KHÔNG!!! QUÂN!!! KHÔNG ĐƯỢC!!! NHƯ VẬY LÀ LOẠN LUÂN ĐÓ… DÙ MÀY KHÔNG NGHĨ CHO TAO THÌ MÀY CŨNG PHẢI NGHĨ CHO MÀY CHỨ? BẢN THÂN MÀY LÀM RA HÀNH ĐỘNG CẦM THÚ NHƯ VẬY MÀ SỐNG ĐƯỢC SAO?”

Thư hét lên.

Nhưng Quân nào để tâm.

Hắn chẳng cảm thấy có lỗi gì cả.

Quân cầm con cặc nhét vào trong lồn Thư. Đầu khấc hắn mạnh bạo tách hai mép lồn của cô ra, đưa cái thân cặc gân guốc và khổng lồ vào trong.

“Ahhhhhhhh!!!”

Bị xâm nhập bất ngờ, Thư trợn mắt la lên, cô bấu chặt vào thành bàn, nước mắt tuôn trào.

Vậy là… cô đã phản bội chồng mình rồi…

Tại sao chứ?

Kế hoạch của cô và chồng rất hoàn hảo!

Nhưng cuối cùng kết quả lại thành ra như thế này?

Thư nào biết, kế hoạch của cô lại nằm trong một kế hoạch lớn hơn.

Kế hoạch đó là của ai?

Không phải Quân.

Nhưng hắn biết ai là người đứng đằng sau kế hoạch đó.

Người đã nhắn tin cho hắn sáng nay!

***

Vân Tiên ngồi trong phòng khách, xung quanh là những lá bài mà hắn thường dùng để bói toán.

Ánh mắt Vân Tiên thất thần nhìn vào màn hình điện thoại.

Thứ có thể liên kết với camera của công ty Khai Khoáng Nguyễn Gia.

Trên màn hình điện thoại là hình ảnh Quân đang hì hục đẩy con cặc vào lồn của vợ hắn…

“Quân…”

Vân Tiên khẽ nói, đôi mắt lúc này đã ướt.

Không biết hắn đang khóc vì gì nữa…

Vân Tiên cầm ba lá bài lên.

Lá đầu tiên có hình một người đang đứng trước hai ngã rẽ.

Tên của lá bài này là ‘Sự lựa chọn’.

“Phải rồi… cuộc sống là một chuỗi lựa chọn mà!!!”

Lá thứ hai có hình một người đang dâng cống phẩm cho một bàn tay khổng lồ.

Tên của lá bài này là ‘Sự hy sinh’.

“Hy sinh… mình làm được…”

Và lá bài cuối cùng có hình một kẻ đang tận hưởng.

Tên của lá bài này là ‘Sự khoái lạc’.

“Haha…”

Hết chương 35.

Hết phần 1.