VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 34: Sóng Gió Gia Tộc Bắt Đầu – Sáng tác cùng Feelex

Sau trận đấu, dù là người thắng kẻ hay thua đều sẽ được uống một viên Rocket 1h có tác dụng bổ sung inginergy, hồi phục các vết thương nhẹ…

Vào vòng trong, Đức tiếp tục thể hiện uy thế của mình, cùng với thanh cự kiếm gõ đầu Tanker liên tục.

Phương Nhi cũng không quá khó khăn khi đối đầu với Mã Tấu Kiếm Pháp.

Vậy là ba cái tên vào vòng quần chiến đã lộ diện, chỉ còn một vị trí cuối cùng.

Huy bước lên sân đấu, ánh mắt hững hờ nhìn Quân ở phía đối diện.

“Vứt cây kiếm đó đi! Dùng chiêu hồi nãy của mày để đánh với tao!”

Huy rút kiếm, sau khi nhìn thấy tuyệt kĩ của Quân, Huy rất tò mò muốn được đối đầu.

Quân hít một hơi thật sâu, hắn đã tỉnh táo hơn một chút rồi. Đối diện với Huy, Quân cảm thấy có chút sờ sợ. Phía sau Huy là một luồng lực lượng thần bí nào đó vừa cuồn cuộn mãnh liệt, vừa tàn bạo đáng sợ!

Giống hệt năm 10 tuổi…

Khi ấy, Quân và Huy từng có một màn giao đấu với nhau. Quân vốn trẻ trâu, tự tin các thứ dù không biết chút nào về kiếm thuật. Và rồi hắn bị Huy dạy cho một bài học.

Ngày hôm nay, cả hai lại đối đầu với nhau. Kết quả sẽ ra sao đây?

Ngay khi trận đấu bắt đầu, Huy đã phóng lên, thanh kiếm trong tay bùng phát sức mạnh.

Roẹt!

Keng!

Tia lửa tóe lên khi kiếm của Huy chém vào kiếm của Quân.

“Không rút ra à?” Huy cảm thấy khó hiểu.

“Khốn kiếp… chuyện gì xảy ra với mình vậy?” Cứ mỗi lần lên sân đấu, hắn lại cảm giác không thể rút kiếm.

Keng!

Keng!

Keng!

Huy chém liên tiếp mấy cái đều bị Quân đỡ được nhưng bù lại Quân bị dồn vào góc sân đấu.

“Một vô cực giả 3 sao lại có thể chống đỡ trước một vô cực giả 4 sao… thằng nhóc này không tầm thường!”

Dòng chính nhà họ Nguyễn nhanh chóng nhìn ra điều đặc biệt. Thường thì một đòn đánh của 4 sao như Huy đáng lẽ phải thổi bay một vô cực giả 3 sao như Quân, vậy mà tên này đỡ được, thậm chí chỉ bị bứt lui một chút thôi!

Quân run hết cả tay, nếu không có dòng chảy tự nhiên e rằng hắn đã sớm bị đánh bật ra khỏi sân rồi.

Thuấn Thân!

Quân bất ngờ vòng ra sau lưng Huy.

Thiên Môn Đạo – Kiếm Pháp – Vạn Kiếm Truy Tung.

Kiếm vẫn không rời vỏ, Quân tạo ra rất nhiều hư ảnh của thanh kiếm nhắm vào Huy.

“Thiên Môn Đạo? Thứ võ thuật ăn cắp đó sao?” Huy cười lớn, thanh kiếm trong tay bùng phát một luồng chiến ý mạnh mẽ.

Tiên Long Kiếm Pháp – Cuồng Long Bài Vĩ.

Huy xoay người tung ra một cú chém thật mạnh, cũng theo đó, hư ảnh chiếc đuôi rồng quật mạnh vào Vạn Kiếm Truy Tung của Quân, phá tan thế công của hắn một cách dễ dàng.

“Guh!!!”

Quân ngã người né chiêu trong tích tắc. Nhưng ngay lúc này, Huy xuất hiện ở trên Quân, lưỡi kiếm phát ra một luồng sáng huyền bí.

Tiên Long Kiếm Pháp – Tiên Thủ Trấn Tà.

Theo hướng đâm của thanh kiếm, một hư ảnh bàn tay khổng lồ đè nặng lên người Quân.

Sức mạnh vượt trội này… Quân không né kịp.

Ầm!!!

Mặt sận đấu in hình bàn tay năm ngón.

“Anh hai!”

Nhi lo lắng quan sát. Rõ ràng anh hai nàng không ở trạng thái tốt nhất khi thi đấu.

“Không sao ư…”

Ông Siêu kinh ngạc. Chiêu vừa rồi của con trai tung ra rất mạnh, nhưng nhìn xem, từ trong cái dấu ấn bàn tay ấy, Quân đang đứng dậy.

“Cơ thể hắn phát sáng… là thủ đoạn phòng thủ!” Một số người nhận biết Quân vừa làm gì.

Tuy sử dụng Kim Cang Thể nhưng Quân chỉ có thể bảo vệ những nơi trọng yếu mà thôi, không thể hoàn toàn không bị thương được.

“Hết chiêu chỉ hồi nãy rồi tới cường hóa thân thể… không biết còn bài vở gì không?”

Mọi người cũng mong chờ xem Quân, một thiếu niên từng bị cả tộc ghẻ lạnh sẽ thể hiện được gì tiếp theo.

Huy cười khoái chí. Hắn đã chán phải đấu với Đức, Nhi hay Ái Thiên rồi! Hắn cần một thứ gì đó mới mẻ.

Ngay cái lúc gặp lại Quân ở cổng, hắn đã biết được Quân không đến đây mua vui. Thực lực của tên đó không chỉ đơn thuần ở 3 sao trung cấp!

Huy rút kiếm ra, thừa thắng chém tới!

Chỉ là…

Quân giơ tay lên.

“Tôi đầu hàng!”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người xém tí ngã ngửa.

Huy cũng sốc ngang, hắn còn đang đợi Quân tung hết bài để đối phó với mình, sau đó sẽ bẻ gãy Quân từ từ! Nhưng Quân lại chọn cách đầu hàng? Tại sao chứ?

Lúc này, mọi người mới để ý gương mặt nhợt nhạt của Quân.

Mặc dù không hề mong muốn, nhưng với tình trạng này, Quân biết bản thân mình không thể tiếp tục thi đấu. Dù người khác có gièm pha hắn thế nào hắn cũng không quan tâm, không việc gì phải cố gắng hành hạ bản thân cả.

Ông Minh lập tức xuất hiện dìu Quân vào trong.

“Có chuyện gì vậy?”

“Con… không sao… chỉ hơi nhức đầu!” Quân mệt mỏi đáp. Hắn chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cơ thể mình.

“Vào phòng nghỉ đi! Ba gọi bác sĩ đến!”

Nhìn theo bóng lưng Quân dần khuất ở lối ra, Huy cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Ở trên khán đài, ông Vương chăm chú theo dõi Quân, nét mặt vô cảm.

***

Nằm trên giường, Quân được một nữ bác sĩ khám bệnh. Nhưng dù có dùng mọi phương pháp cũng không truy ra được rốt cuộc Quân bị gì. Hắn hoàn toàn bình thường mà.

“Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một lát, uống thêm thuốc an thần là được!”

Bác sĩ đưa ra lời khuyên.

“Con thấy thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?” Ông Minh sờ lên trán Quân, hiếm khi nào 2 cha con có hành đồng thân mật như vậy.

“Không nghiêm trọng đến vậy đâu cha! Con chỉ cần ngủ một giấc thôi! Ba mau ra cổ vũ cho Nhi đi, để em ấy một mình tội nghiệp.”

Quân thều thào nói.

“Ừ! Có gì gọi ba!”

Ông Minh rời khỏi phòng.

Quân nhìn theo bóng lưng cha, cố ngăn những hơi thở gấp gáp.

Hắn nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình.

Rồi lại nhìn sang thanh kiếm đặt ở đầu giường.

Một liên kết nào đó được hình thành.

***

Vòng quần đấu đã chuẩn bị xong xuôi, 4 đứa Huy, Đức, Nhi và Ái Thiên đã sẵn sàng.

“Mày nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản nào?”

“Như vầy, sẽ chia ra 2 cặp đánh nhau, nam nam và nữ nữ.”

“Sai rồi, sẽ phải là 2 thằng kia hợp sức đánh với 2 đứa con gái, xong xuôi thì 2 thằng con trai giải quyết nhau…”

Mọi người khá mong chờ diễn biến của trận đấu này. Bốn người trên sân đều là những thiên tài của gia tộc, tính chuyên môn cực kì cao.

Trận đấu vừa bắt đầu, khán giả hô hào cổ vũ kịch liệt.

Huy xuất kiếm trước, hắn với sự tự tin vô cùng vô tận nhắm đến Nhi.

Trong khi đó, Đức cũng gầm lên, khí tức màu đỏ quỷ dị toát ra từ cây cự kiếm. Hắn nhảy bổ lên nhắm về phía Ái Thiên.

“Thấy chưa, bố đã nói rồi mà!!”

Có vẻ Huy và Đức muốn loại Nhi và Thiên trước để có thể thoải mái giải quyết nhau.

***

Siết chặt thanh kiếm trong tay, Quân mệt mỏi thở dốc. Người hắn đầm đìa mồ hôi, chưa bao giờ hắn thấy mệt như lúc này.

Bình tĩnh nhớ lại, Quân tin chắc giấc mơ kia là một phần nguyên nhân.

“Lúc đó… mình là ai chứ?”

Trong lúc Quân đang cuồng quay với những suy nghĩ, một bóng nguời vô thanh vô tức xuất hiện ở cửa phòng.

“Đã đến lúc rồi…”

Người đó thầm nói.

***

Keng!

Keng!

Keng!

Kiếm khí mãnh liệt va chạm, tia lửa tóe lên làm sáng cả một góc sân đấu.

Tiên Long Kiếm Pháp – Long Động Cửu Thiên.

Nhát chém của Huy như rồng bay phượng múa, bầu trời bỗng chốc nổ sấm. Đối kháng với hắn, Nhi tung ra Lá Chắn Kiếm Khí để phòng thủ.

Cú chém của Huy mạnh đến cùng cực. Lá Chắn Kiếm Khí cũng không thể đánh bật toàn bộ uy lực! Nhi trúng một phần sát thương, nàng văng ra một góc sân đấu.

Yêu Ma Kiếm Pháp – Xương Cuồng Trỗi Dậy!

Cự kiếm đập mạnh xuống đất, một trận địa chấn rung chuyển cả sân đấu, rễ cây cuồn cuộn đâm lên truy sát theo từng bước di chuyển của Ái Thiên.

“Ah!!!” Dù đã cố né tránh nhưng Ái Thiên vẫn trúng đòn, nàng bị đánh văng ra một góc ngược với Nhi.

“Ma Trành!”

Nhi phóng thích Ma Trành ra ngoài. Không dài dòng như những lần trước, ma trành cất lên tiếng hát ai oán nhằm mê hoặc Huy.

Tuy nhiên…

Tiên Tộc Bảo Hộ.

Một luồng khí tức trong sạch toát ra từ cơ thể Huy, tạo nên hư ảnh một đôi cánh.

“Không có tác dụng?” Ma Trành kinh hãi, luồng khí tức trong sạch kia đã chặn đứng tiếng hát của nàng.

Cùng lúc này, Huy xua kiếm, lại một chiêu Cuồng Long Bài Vĩ đánh tan ma trành.

“Guhh…” Nhi chịu phản phệ, nàng phun ra một ngụm máu. Huy lúc này quá mạnh rồi, đến cả thủ đoạn linh hồn cũng không cản được hắn.

Ở phía kia, Ái Thiên cũng chật vật chống lại những cú bổ kiếm mạnh như trời giáng đến từ Đức.

“Có vẻ hai cháu gái không thể làm gì được rồi!” Nguyễn Kim nhún vai.

Nguyễn Siêu thì không đáp, ông biết rằng sau khi loại được 2 đứa kia, sẽ đến lượt Huy đối đầu với Đức.

Thư cắn răng, cảm giác thua cuộc này thật khó chịu. Vân Tiên vỗ vai an ủi thì bị nàng hất đi một cách thẳng thừng.

Ông Minh thì không quá quan trọng thắng thua. Mục đích của trận đấu này là để các hậu bối rèn dũa, học hỏi nhau thôi mà.

Ông Vương húp một ly trà, chợt có điều gì đó khiến mặt ông biến sắc.

“Lẽ nào…”

“Chuyện gì vậy?”

“Kiếm của tao!!!”

Tộc nhân họ Nguyễn đa phần là kiếm sĩ. Vì thế ở bất kì nơi đâu, bất kì thời điểm nào, kiếm luôn đồng hành bên người họ.

Roẹt!

Roẹt!!

Nhưng người bạn đồng hành ấy có lẽ đang gặp vấn đề.

Trong khoảnh khắc mà không ai chú ý, đúng hơn là không thể nắm bắt kịp, một luồng sóng vô hình đã lan ra toàn bộ dinh thự nhà họ Nguyễn.

Làn sóng ấy lan đến đâu, kiếm trong tay các tộc nhân họ Nguyễn bỗng bùng phát sức mạnh.

“Ahhhh!!” Kiếm ý tăng vọt, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Rồi bỗng một số kẻ không làm chủ được kiếm của mình, tấn công lẫn nhau.

Keng!

Keng!

Keng!

Cục diện bỗng chốc hỗn loạn.

“Chuyện gì vậy?”

Ngồi trên đài quan sát, các thành viên dòng chính cũng bị ảnh hưởng, tuy nhiên họ có thể làm chủ được bản thân!

“Đây là…” Gia chủ Nguyễn Vương trợn tròn mắt, ngồi im bất động.

“Cha! Sao vậy cha?” Thư vội hỏi.

“Kiếm Ý Tối Thượng!”

Bốn chữ này vừa dứt, con cháu của ông ai cũng ngơ ngác.

Trên sân đấu, làn sóng kia cũng đã tìm đến.

“Đây là?” Cảm nhận sự rung động mãnh liệt trong kiếm, Huy trợn tròn mắt.

Kiếm Ý của hắn bỗng chốc vượt ngưỡng.

Không giống anh hai hay ba, thích làm tướng thống lĩnh ngàn vạn người, Huy chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo.

Hắn đã luôn truy cầu thứ kiếm ý mãnh liệt này.

“Hahaha!!!” Huy cười ghê rợn, hắn cũng giống như những người khác, đã bị nhấn chìm trong kiếm ý.

Tiên Long Kiếm Pháp – Tiên Long Phá!

Huy siết chặt thanh kiếm trong tay. Lưỡi kiếm hắn phát ra những tiếng gầm rống của loài rồng, tiếng rít gào của tiên.

Huy vung kiếm chém về phía Nhi.

Với kiếm ý mãnh liệt, chiêu của Huy đã vượt xa sức mạnh hiện tại!

Nhi cũng bị kiếm ý ảnh hưởng, nhưng vì nàng là một Thông Linh Nhân nên rất nhanh đã lấy lại sự tỉnh táo.

Nhưng đứng trước thế công của Huy, nàng không thể làm được gì.

Ở phía khác, Đức cũng trong tình trạng mất kiểm soát, thậm chí còn kinh khủng hơn Huy. Bởi lẽ hắn sử dụng Yêu Ma Kiếm Pháp, thứ kiếm pháp này tác động xấu đến tâm lý con người, nếu không thể khống chế, sẽ trở thành Yêu Ma thực thụ.

Trong giây phút kiếm ý bùng phát, Đức đã không thể giữ vững tinh thần, hắn rú lên ghê rợn.

Yêu Ma Kiếm Pháp – Yêu Ma Quân.

Từ thanh kiếm của Đức, hàng chục hư ảnh yêu ma quỷ quái tuôn trào như suối, hung hăn tiến về Ái Thiên.

“Không!!!”

Ông Minh phóng về phía trước, tốc độ cực nhanh đã chắn trước mặt Nhi. Nhưng có thứ còn nhanh hơn cả ông nữa.

Sống lưng Nguyễn Vương rợn lên. Đôi mắt ông đen lại rõ rệt.

Cùng lúc này, một luồng kiếm khí màu xanh dương phá không mà đến. Cuồn cuộn như sóng thần muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ nó đi qua.

“Cái gì…?” Ông Minh định tung đòn nhưng cả cơ thể bất chợt khựng lại.

Ông cảm thấy một thứ sức mạnh hủy diệt đang lao đến.

Kiếm khí ấy đi đến đâu, kiếm ý của tộc nhân họ Nguyễn bị cắt đứt đến đó.

Đoàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dinh thự nhà họ Nguyễn rung chuyển.

Ánh sáng bao la bát ngát lan tràn.

Ông Siêu cùng ông Kim vội xé tan lớp khói bụi và tìm đến con của mình.

“Huy!”

“Đức!”

Hai tên này te tua khỏi phải bàn, quần áo rách rưới, da thịt tróc ra thành nhiều mảng.

Nhưng nhìn chung cả hai không bị thương nặng.

Nhi thì được ông Minh chắn trước mặt nên không sao.

Ái Thiên tuy không bị kiếm khí kia nhắm đến nhưng dư lực của nó đủ làm nàng tơi tả.

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn, cùng nhau đặt một câu hỏi.

“Chuyện gì vừa xảy ra?”

Rất nhiều người chạy ngược lại quỹ đạo của kiếm khí lúc nãy để tìm ra ai vừa tung chiêu.

Men theo đống đổ nát, họ đến một căn phòng nọ. Đúng hơn, phải gọi rằng nơi đây từng tồn tại một căn phòng, bởi lúc này căn phòng đó đã bị quét tan rồi.

“Là nó…”

“Là hắn…”

Mọi người kinh hãi.

Một thiếu niên cũng te tua không kém.

Máu chảy khắp nơi trên cơ thể, quần áo rách gần hết.

Hắn đứng yên bất động trong tư thế vung kiếm.

Bàn tay vẫn còn siết chặt thanh kiếm có lưỡi kiếm màu xanh lam.

Hắn là Quân.

***

Trong căn phòng dành riêng cho việc hội họp, những trụ cột của nhà họ Nguyễn đang ngồi lại với nhau.

“Cha… rốt cuộc là có chuyện gì? Cha mau nói cho bọn con biết đi!”

Thư gặng hỏi, cô tin chắc cha mình biết chuyện gì đó liên quan đến sự kiện vừa rồi.

Những người khác cũng nhìn ông Vương với ánh mắt mong chờ.

Rồi, ông Vương thở ra một hơi: “Cha sẽ lui về sau! Từ giờ họ Nguyễn giao cho các con!”

“Cái gì?”

Câu nói trên gây chấn động cả căn phòng.

“Tại sao… cha có ý gì vậy…?”

Ông Siêu hỏi.

“Nếu cha lui về… ai sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ?” Ông Kim chen vào.

“Cha… không phải như vậy quá vội sao?” Thư có vẻ muốn ngăn cản. Cô vẫn chưa tìm được chỗ dựa cho mình, nếu cha muốn thoái vị, cô sẽ trở thành người đầu tiên bị nhắm đến trong trận chiến giữa anh hai và anh ba.

“Cầm lấy thứ này! Trong đây là phân chia tài sản, chức vị cho từng đứa…”

Ông Vương quăng ra 4 tờ giấy cho 4 người con.

“Đây là…”

Ánh mắt ai cũng dao động.

Rồi bất giác họ nhìn về phía ông Minh.

Còn ông Minh lại nhìn về cha mình.

Một khí thế hùng mạnh toát ra.

“Cha! Thế này là sao?”

***

Nhìn tình trạng của em mình đã dần ổn, Thanh Thủy thở dài một hơi. Cô ngã người ra sau ghế, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết mọi người đang làm gì…”

Cũng ở trong bệnh viện đó, Nhi đang siết chặt bàn tay anh hai mình. Dù bác sĩ nói tình trạng của Quân không sao, nhưng nàng vẫn hết sức lo lắng.

“Là anh ấy đã cứu mình… nhưng tại sao anh ấy lại mạnh như vậy…” Nhi bâng khuâng rối bời. Trong thoáng chốc, cô nàng mất cảnh giác nên không phát hiện ra ở cửa phòng bệnh, có ai đó đang lén nhìn họ.

***

Cánh cửa phòng khép lại, ông Vương đi từng bước chân chậm rãi về phía chiếc bàn của mình. Tại vị trí mà tưởng chừng chỉ có ông ngồi, lại có một người khác đặt mông lên.

Người đó quay lưng về phía ông Vương. Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào khiến mái tóc dài của người đó hiện lên, tựa như một dòng suối.

Người ấy quay lại, dù trong bóng tối nhưng nhan sắc tuyệt mỹ ấy vẫn khiến ông Vương cũng có phần say mê. Nhưng ông ngay lập tức lấy lại sự tỉnh táo, lạnh giọng hỏi: “Là do cô làm đúng không?”

Cô gái không đáp chỉ cười nhẹ.

“TẠI SAO?”

Ông Vương tức giận rút thanh kiếm treo trên tường, chĩa vào cô gái ấy!

Nhưng chẳng thể tìm thấy một chút sợ sệt nào hiện ra trên gương mặt tuyệt mỹ kia.

Lúc này, mây trên bầu trời tản ra, ánh trăng không còn bị che khuất nữa.

Gương mặt người phụ nữ cũng hiện rõ.

Nếu Quân ở đây…

Hắn có thể sẽ thốt lên.

Hắn và cô ta đã gặp nhau rồi.

Đó là cái hôm mà linh hồn Quân đoạt xác Nguyễn Minh Quân.

Hắn thấy cô ta đang cưỡi trên mình!

Người phụ nữ không đáp, chỉ hất nhẹ lưỡi kiếm của Nguyễn Vương ra khỏi mặt mình rồi nở nụ cười bí ẩn…

Hết chương 34.