Vì Tôi Yêu Em

“Dạ,xin phép bác tụi cháu đi ạ,thật lòng cám ơn bác và Trúc rất nhiều ạ” Nghiêm lên tiếng làm cắt ngang suy nghĩ của Kun.
“Bây giờ tụi cháu phải đi sao?” Mẹ Trúc cũng đứng lên.
“Dạ,tụi cháu nhất định sẽ trở lại ạ” Kun miễn cưỡng mở 1 nụ cười với mẹ con Trúc cho thân thiện.
“Uhm,Tụi cháu nhớ đi đường cẩn thận nha” Mẹ Trúc và Trúc ra tiễn Kun và Nghiêm.
Nghiêm và Kun cùng mỉm cười vẫy tay rồi cũng quay lưng đi khuất con đường.Suốt chặn đường ngồi xe về lại Thành Phố Kun chẳng nói với Nghiêm lời nào cũng chẳng thèm nhìn Nghiêm làm Nghiêm cảm thấy hơi tò mò mà cũng hơi khó chịu
“Sao cô im lặng vậy?” Nghiêm nhìn Kun thăm dò.
“Không liên quan tới mấy người” Kun giận dỗi hướng mặt ra ngoài đường mà cũng không hiểu lí do tại sao mình giận.Đơn giản vì chỉ thấy cái mặt Nghiêm đáng ghét thôi.
“Ớ…sao vậy nhỉ?Cô bị ấm đầu hả?” Nghiêm đưa tay rờ tráng Kun thì bị Kun gạt tay ra
“Đầu mấy người ấm thì có.Suốt ngày cứ cô này cô nọ,tôi già lắm hả,” Kun quay qua phan vào mặt Nghiêm 1 câu làm Nghiêm trợn tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Sao tự nhiên,hồi nãy nhẹ nhàng dễ thương lắm sao giờ lại nổi cơn nữa rồi” Nghiêm nghĩ thầm.
“Nè,Tôi có làm gì phật lòng cô thì tôi xin lỗi nha” Nghiêm dịu giọng để giữ hòa khí,dù gì đêm qua cô ta cũng chăm sóc cho Nghiêm mà.
“Không cần” Kun quay mặt nhìn ra đường không nói thêm lời nào.Nghiêm ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi rồi ấp úng lên tiếng
“Nè,…”
“Nói gì thì nói đại đi,nè gì mà nè”
“Tối hôm qua…” Nghiêm bỏ lửng câu nói làm Kun trợn tròn mắt,bất chợt mặt Kun đỏ lên
“Không lẻ hôm qua cô ấy giả vờ ngủ sao?” Kun nhăn mặt nghĩ thầm cắn móng tay.
“Sao?” Kun cố tỏ vẻ tự nhiên mặc dù trong lòng tim đập như đánh trống.
“Tối hôm qua thật sự cám ơn cô” Nghiêm mỉm cười nhẹ còn Kun thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì?” Kun nhìn ra đường cũng mỉm cười nhẹ,tự nhiên nghe Nghiêm nói cái thấy vui vui trong lòng.
“Cám ơn cô đã chăm sóc tôi,sáng ra tôi quên mất bây giờ mới nhớ” Mặt Nghiêm ngây thơ vô số tôi.
“Không có gì” Kun nhìn ra đường cười cười.Nghiêm nhìn thái độ của Kun bất chợt nheo mắt lại rồi củng bụm miệng cười khúc khích.
“Cười gì hả?” Kun quay lại đỏ mặt.
“Không…không có gì.haha” Nghiêm cười lớn hơn.
“Đồ khùng”.Kun liếc xéo mặc cho Nghiêm ngồi đó cười nghiêng ngả.

“Tụi bay nói cái gì,lũ ăn hại” Zen hét lớn khi nghe tin Nghiêm và Kun đã trốn thoát,hắn ta giận dữ đạp thẳng vào mặt tên áo đen đang đứng đó.
“Anh bớt giận,tụi em sẽ bắt hai cô ấy lại ạ” Một tên lên tiếng.
“Cút đi,tao không cần nữa.Xéo nhanh” Zen giận dữ hét vào mặt bọn chúng.Chúng cũng lặng lẽ rút hết ra ngoài ngay tức khắc.Ngồi bực tức dán mắt vào máy tính bỗng nhiên Zen khẽ mở 1 nụ cười cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho ai đó.

Đúng thời gian và địa điểm trên tin nhắn Thùy cầm trên tay 4 mặt dây chuyền nhét vào túi quần(chú thích chỗ này tý xíu,lúc Zen nổi giận đã nhắn tin bắt Thùy phải mang 4 con chip chứ không phải 1 con chip như lúc đầu nữa) và nhét cây côn sau lưng ung dung bước vào căn nhà hoang.Thùy vừa bước vào thì cánh cửa đóng sầm lại,hai mươi mấy tên hùng hổ xông ra.Thùy chau mày lại khi thấy Zen cười khinh khỉnh bước ra
“Chị thật đúng hẹn đó chị Thùy à?” Zen vừa nói vừa vênh mặt lên.
“Thả cô ấy ra” Thùy nghiến răng khi thấy Ngân bị trói chặt giữa căn nhà và bị băng keo dán kín miệng.
“Chị nghĩ em sẽ thả người đơn giản vậy sao?” Zen nhẹ nhàng gỡ miếng băng keo ra.
“Mày muốn gì?” Thùy nắm chặt tay mình thành hình nấm đấm.
“Rất đơn giản,4 con chíp” Zen ngồi xuống ghế bắt chéo chân thong thả lên tiếng.
“Đây là cái bẫy,Thùy đừng đưa cho hắn” Ngân lên tiếng cố cựa quậy.
“Im mồm” Zen quát thẳng vào mặt Ngân.
“Thả cô ấy ra trước đi,tôi sẽ đưa” Thùy dịu giọng.
“Cởi trói” Zen ra hiệu cho bọn đàn em.
“Bây giờ có thể giao dịch rồi chứ?” Zen nói với vẻ mặt khinh khỉnh đắc chí.
“Thả cô ấy ra” Thùy nghiến răng khi Zen đang giữ Ngân lại.
“Cô nghĩ cô còn có khả năng đòi điều kiện với tôi sao?” Zen đẩy Ngân sang cho 2 tên đàn em giữ và ngồi xuống.
“Bốp”
“Thùy ơi!” Ngân khẽ rùng mình rồi hét lên nước mắt không ngừng rơi chua xót khi thấy Thùy bị đánh lén 1 gậy từ phía sau và gục đầu xuống nền nhà.Đang lom com cố bò dậy thì Thùy nghe tiếng Ngân vùng vẫy hét to hơn khi thấy tên đứng phía sau đang vung gậy đánh tiếp vào Thùy.
“Soạt” “Bốp…bốp” Thùy nhanh chóng né sang 1 bên,rút cây côn sau người ra tung 2 đường tên đánh lén ngã phịch xuống đất.Nhanh như chớp Thùy lao lên định đánh tiếp thì Thùy đứng im như tượng khi thấy Zen đang cầm cây gậy đặt lên đầu Ngân khuôn mặt hình sự
“Nếu muốn nhận xác sớm thì cứ đánh tiếp đi?” Zen thách thức.
“Không được làm hại cô ấy”Thùy hét lên.
“Bỏ cây côn xuống” Zen nghiến răng ra lệnh,Thùy nhìn chăm chăm vào cây gậy trên đầu Ngân rồi dần dần hạ cây côn xuống,quăng xuống chân.
“Haha,cô thua rồi.Chip đâu” Zen trừng mắt sau nụ cười bỉ ổi.
“Thả cô ấy trước đi” Thùy nhẹ giọng.
“Không có sự lựa chọn đó,chỉ có đưa chip và nhận xác chứ không có thả người.haha” Zen cười khinh khỉnh làm Thùy tức sôi máu.
“Đê tiện” Thùy nghiến răng đầy căm phẫn.
“Không nói nhiều,đưa chíp mau” Zen vừa nói vừa kê gậy sát đầu Ngân tư thế sẵn sàng.
“Khoan đã,nó đây” Thùy nhìn Zen không chớp mắt,tay móc trong túi ra 4 mặt dây chuyền đưa lên.
“Không thể đưa cho hắn được” Ngân vùng vẩy hét lên cố thoát đi nhưng bị giữ chặt lại bởi hai tên áo đen.
“Lấy đi” Zen ra hiệu cho bọn đàn em lấy 4 mặt dây chuyền kiểm tra.Tên đàn em sau 1 hồi xem nhìn Zen gật đầu.
“Thả người” Thùy nghiến răng căm phẫn nhìn Zen.
“Không thì sao?xông lên” Zen ra hiệu cho đám đàn em cầm gậy xông lên cùng 1 lúc.
“Đoàng…đoàng”Tiếng súng nổ vang lên làm cả đám hốt hoảng ôm đầu lại, Lúc đó Tuấn, Chi, Nghiêm, Kun cùng cảnh sát xông vào hiện trường.
“Cảnh sát đây,tất cả đứng im” Tuấn lớn giọng.
“Mày dám gọi cảnh sát,mày sẽ hối hận” Zen nghiến răng cầm gậy tiến về phía Ngân, nhanh như chớp Thùy vội lao tới xô Ngân ngã nhào xuống đất
“Bốp…bốp” Mọi người hốt hoảng khi thấy Thùy khụy dần xuống đất vì hai gậy của Zen trúng vào đầu.
“Đoàng…đoàng” Hai viên đạn bay ra từ súng của Tuấn 1 viên bay trúng tay cầm gậy của Zen,viên còn lại bay vào đùi khiến hắn ngã khụy xuống đất rên rỉ máu bắn tung tóe.
……….
“Thùy ơi,Thùy tỉnh lại đi,Sao Thùy lại làm vậy chứ.huhuhu” Ngân quay qua sợ hãi vội ôm Thùy vào lòng lay lay người mà nước mắt tuôn như mưa.Nằm trong lòng Ngân,nghe được tiếng Ngân gọi mình,Thùy cố gượng dậy nắm lấy tay Ngân nói trong hơi tàn
“Vì…vì Thùy yêu em” Nói đến đây Thùy gục xuống trong vòng tay của Ngân.
“Không,Thùy ơi,Thùy tỉnh lại đi,Đừng làm em sợ mà Thùy ơi” Ngân nói như hét lên trong tiếng khóc và ôm chặt lấy Thùy.Mọi người đứng đó ai cũng ngậm ngùi khi chứng kiến cảnh tượng đó,khi băng ca tới Nghiêm bỗng trợn tròn mắt
“Ơ…sao không có máu” Nghiêm bất giác phát hiện và lên tiếng làm mọi người trố mắt ra nhìn.Ngân nghe Nghiêm nói nhìn lại thấy miệng Thùy đang cười cười cô nàng vội xô mạnh Thùy lăn đùng ra đất
“Đồ đáng ghét” Ngân hét lên.
“Ui da,sao mà bạo lực quá vậy?hic” Thùy lồm cồm bò dậy làm mọi người há hốc mồm. Thấy Ngân đang nhìn mình với ánh mắt lửa đạn Thùy cười nhẹ
“Xin lỗi em,làm em sợ rồi”
“Xin lỗi nè” Ngân tung 1 đạp không thương tiếc vào bả vai Thùy làm Thùy ôm vai nhăn nhó vì chỗ đó lúc nãy bị tên kia đánh trúng
“Ui da,đau quá!” Thùy ôm vai nhăn nhó,mọi người thấy vậy ai cũng cười to và tặng cho 1 câu “Đáng đời”.
“Ủa,bị hai gậy mà không sao à,tưởng die rồi chứ,haha”Chi lại đỡ Thùy đứng dậy.
“Dễ gì” Dứt lời Thùy lất tay gỡ đầu tóc giả có bọc thép dày cộm ra.Mọi người lúc này mới té ngữa,và hiểu lý do tại sao Thùy vẫn bình yên sau hai gậy vào đầu.
Cảnh sát lúc này cũng tóm gọn Zen với đồng bọn của hắn.4 mặt dây chuyền được trả về cho Thùy nguyên vẹn.

“Ui da,nhẹ thôi” Thùy nhăn nhó khi Ngân tha dầu lên mấy vết bầm bị đánh trúng.
“Cho chừa cái tội dám dọa em” Ngân mạnh tay hơn làm Thùy la oai oái.Bất giác Thùy xoay người lại đè Ngân xuống nệm hôn nhẹ lên môi Ngân
“Có nhẹ tay không thì bảo.hì hì” Thùy cười gian
“Không thì sao?mà có thì sao?” Ngân nhéo mũi Thùy vặn vẹo.
“Muốn biết không?” Mặt Thùy nhìn gian hết biết.
“Không” Ngân vội đẩy Thùy ra nhưng Thùy đã nhanh chóng ghì Ngân lại nệm.
“Muộn rồi,hehe”
“Không được,mọi người đang ở nhà kỳ lắm.hihi” Ngân cố đẩy Thùy ra.
“Mặc kệ,khóa cửa rồi.hì” Thùy cười nhẹ bặm môi trùm chăn lại
“Á…nhột…ha ha…” Ngân la to vùng vẩy trong chăn.

“Suốt ngày đi rình người ta vậy hả nhóc” Nghiêm cóc mạnh đầu Linh khi con bé đang kê tai vào cửa phòng Ngân.
“Ý da,chị này,đang bắt đầu mà” Linh nói khẽ làm Nghiêm chau mày tò mò cũng áp tai vào.
“Hai chị em nghe gì vậy?” Kun nhăn mặt thắc mắc khi thấy thái độ lạ của Nghiêm và Linh.
“Suỵt” Nghiêm và Linh ra hiệu rồi lại tiếp tục áp tai vào,thấy vậy Kun cũng tò mò,vừa áp tai vào bỗng cả 3 té nhào vào trong vì cánh cửa phòng mở ra.Thùy và Ngân cũng bất ngờ trợn bốn mắt lên nhìn đám yêu quái đang nhe răng cười trừ.

“Làm gì đó nhóc” Nghiêm đẩy cửa phòng Linh bước vào.
“Đọc truyện” Linh đáp gọn trong khi mắt vẫn dán vào cuốn Doreamon.
“Conan hả,có tập mới chưa?” Nghiêm lao ngay vào cuốn Conan đặt cạnh Linh,nói gì nói chứ Nghiêm cũng là một tay chúa ghiền truyện nhất là Conan detective.
“Mới ra hôm nay đó” Linh nháy mắt.
“Ghê ta,nhanh quá ha” Nghiêm lật quyển truyện ra đọc đọc.
“Mới chôm ở nhà chị Kun lúc nãy đó,chị ấy mua rồi nên em mượn đọc đỡ tốn tiền đó mà,hihi” Linh cười gian manh.
“Cho chị mượn nha” Nghiêm nhanh chóng ngồi bật dậy chạy ngay về phòng
“Oái…em chưa đọc mà” Linh la oai oái nhưng muộn rồi,Nghiêm đã đóng cửa phòng mất tiu.

Tại nhà Kun
“Ủa,cuốn Conan đâu rồi ta” Kun lại bàn làm việc lục tung lên nhưng chả thấy đâu.
“Chết rồi….Á………..á,trời ơi” Kun la to thất thanh mặt tái mét khi nhớ tới những thứ đã viết trong cuốn truyện lúc sáng,đứng lên ngồi xuống không yên vội nhấc điện thoại lên
“Alooooo…mau mang cuốn Conan về cho chị nhanh” Kun nói như hét lên trong điện thoại làm Linh phải để điện thoại ra xa tai để hãm bớt âm thanh lại.
“Chị Nghiêm lấy ùi sao mang lại cho chị được” Linh nói giọng buồn hiu.
“hả…cái gì?” Kun há hốc mồm tay run run.
“Chiều mai em trả cho,chào chị nha” Linh vội cúp máy để khỏi nghe vài bản cãi lương quen thuộc.
“Alo…alo” Kun thở dài ôm đầu ngồi xuống giường mặt ngu ra,đầu óc đang tưởng tượng ra tình huống tệ nhất khi Nghiêm đọc được trang đó.

Nằm thả người trên giường cắm cuối đọc cuốn truyện,tới trang giữa Nghiêm trợn tròn mắt khi nhìn thấy dòng chữ ghi đè lên quyển truyện
“Cảm giác trong người thật lạ,hình như mình đã thật sự thích cô ấy.” Phía dưới dòng chữ còn vẽ thêm hình trái tim bên trong ghi 3 chữ “Kim Thu Nghiêm”.
“Trời ơi,cái gì dzậy nè” Nghiêm vội gấp cuốn truyện lại mở cửa phòng ra.
“Nhóc,ra đây chị biểu” Nghiêm đập cửa phòng Linh.
“Chị đọc truyện xong chưa,chị Kun mới đòi em kìa” Linh ló đầu ra khỏi cửa
“Cái này của Kun hả?” Nghiêm há hốc mồm.
“Uhm,đúng rồi.Chị mau trả chị ấy đi,không thôi chị ấy lại mắng em”
“Cái gì chị trả” Nghiêm đơ mặt ra,không hiểu sao lúc này cô lại thấy ngại gặp mặt Kun vô cùng.
“Chị lấy thì chị trả đi,em không biết đâu” Linh nói rồi đóng cửa lại cái rầm làm Nghiêm ngơ ngác.
“làm sao bây giờ?” Nghiêm bối rối bước về phòng đi qua đi lại mà không ngừng suy nghĩ cách để trả lại quyển truyện cho Kun,mà gặp mặt thì ngại.
“Thôi,cứ để đây xem như mình chưa đọc cái này đi” Nghĩ vậy nghiêm quăng cuốn truyện lên bàn rồi lăn đùng ra ngủ.