Vì Tôi Yêu Em

Ba ngày trôi qua căn biệt thự của ông Kim hầu như mất hẳn sức sang,hai cô con gái của ông cứ trốn mãi trong phòng không động tĩnh gì khiến ông vô cùng lo lắng.
“Dạ con xin phép” Ngân lên tiếng sau khi ăn tý bánh mì rồi phóng thẳng lên phòng trong sự bất ngờ của 2 ông bà già.
“con cũng xin phép ạ” Ngân vừa khuất dạng Nghiêm cũng đứng lên đi lên phòng.Ông bà Kim bất ngờ tập 2.
“Hai tụi nó bị sao vậy nhỉ?” Ông Kim chau mày nhìn lên hai cánh cửa phòng đóng kín trong im lặng.
“Tui cũng như ông thôi,tuổi trẻ khó hiểu thật” bà Kim cũng lắc đầu.
“Con biết hai chị ấy bị sao không Linh?” Ông Kim nhìn Linh thăm dò.
“dạ,chắc bị đau tim thôi,Dì dượng không cần phải lo đâu ạ” Linh nói tỉnh bơ.(èo)
“Hả…” Hai ông bà già ngơ ngác nhìn Linh rồi nhìn nhau khó hiểu.

Đi đi lại lại trong căn phòng Thùy cảm giác nhớ Ngân kinh khủng,muốn gặp trực tiếp để giải thích mọi chuyện nhưng ba ngày nay Ngân toàn tắt máy,đến nhà củng chỉ toàn gặp Linh.Cảm giác khó chịu cứ len lỏi trong người làm Thùy như muốn điên lên.

Ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ thấy đàn chim tung cánh bay đi Ngân nghe lòng mình lại nhớ về Thùy.Biết rằng tình yêu không nên nhường nhịn như lời Nghiêm đã nói nhưng thật tâm Ngân không muốn thấy Nghiêm đau khổ.Ba ngày trôi qua Ngân đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra phương pháp hiệu quả,chỉ biết khẽ thở dài phó thác cho hai chữ “số phận”.
Đứng dưới sân nhìn lên cánh cửa sổ phòng Ngân,Thùy thật sự ngán ngẩm,Nếu như cách đây 2 năm trước thì độ cao này chỉ là con tép thôi,nhưng bây giờ đó là cả một vấn đề.Khoanh tay đi qua đi lại đang không biết làm thế nào để trèo lên thì Linh lù lù xuất hiện với hai tay chắp phía sau cười ranh ma
“cao lắm đó,leo được không mà nhìn.hehe”
“Sao biết chị sắp leo lên?”
“Đi cổng chính không được thì đi cổng phụ thôi,may cho Thùy đại ca là phòng chị Ngân không có khung chắn đó” Linh ngước nhìn gật gật.
“Leo chi cho mệt,dùng cái này đi”
“Hả?” Linh và Thùy cùng quay đầu lại thì thấy Nghiêm đang cầm chiếc thang trên tay.
“Sáng kiến,sao dạo này mình ngu dữ ta?” *gãi đầu*
“Cám ơn.hì” Thùy mỉm cười nhẹ nhận cái thang từ tay Nghiêm rồi leo lên phòng Ngân.
“Chị ổn chứ?” Linh nhìn Nghiêm thăm dò.
“Bình thường thôi!đi tưới lan hộ chị nè” Nghiêm nhún vai đáp gọn rồi bước đi.
“Khó hiểu,làm người lớn khổ thật” Linh nhìn theo Nghiêm gãi cằm.

Bước chậm rãi trên chiếc thang cuối cùng Thùy cũng tới được cánh cửa sổ của Ngân,ló đầu lên cánh cửa sổ tay chân Thùy như bủn rủn,mặt đỏ bừng khi thấy Ngân đang thay đồ và chỉ mặc mỗi cặp chip đen trên người.Cảm nhận được có người đang nhìn mình Ngân xoay người lại và giật mình khi thấy gương mặt ngu ngơ của Thùy ló vào vừa giận vừa ngại không biết làm thế nào,Ngân thẳng tay quăng cái chíp đang cầm trên tay ném thẳng vào mặt Thùy,
“Á”Bị cái chip bay vào mặt Thùy bị mất đà và bay lơ lửng trong không trung “Rầm”.
“Ui da” Thùy ôm lưng nhăn mặt méo mó sau vài giây chạm đất,quơ tay nhặt cái chíp lên Thùy cười nhẹ
“Hết đồ để ném hay sao mà ném thứ này chứ”
Hướng mắt lên lầu thấy Ngân đang nhìn xuống Thùy giả vờ nằm yên bất động như người bất tỉnh.Không nằm ngoài dự đoán của Thùy,Ngân vội vã mặc quần áo vào phòng xuống lầu với tốc độ tên lửa,
“Nghiêm,Linh,lại giúp chị một tay đi” Ngân nói giọng gấp gáp làm Nghiêm với Linh chẳng hiểu gì cũng vội chạy theo.
“Hả…” Nghiêm và Linh cùng há hốc mồm khi thấy Thùy nằm yên bất động dưới đất.
“Không lý nào lại như vậy,trâu bò mà bất tỉnh là sao trời” Linh nhìn Thùy nghi ngờ
“Khiên vào nhà nhanh đi” Nghiêm giục rồi nháy mắt với Linh.
“Uhm” Cả 3 cùng gật đầu rồi cùng khiên Thùy vào nhà
“Dừng lại” Đang khiên vất vả Ngân lên tiếng làm Nghiêm và Linh nhìn nhau khó hiểu.
“Sao vậy?” Nghiêm chau mày.
“Chị nghe nói bị bất tỉnh ở độ cao như vậy chỉ có ném xuống hồ mới tỉnh thôi,chúng ta ra hồ đi” Ngân nghiến răng nhìn Thùy.
“Không được” Thùy mở mắt la to.
“Á,Bịch” *cơ thể Thùy lại chạm đất*”ui da,gãy lưng rồi” Thùy ôm cái lưng nhăn nhó quằng quại vì nãy giờ ngã hai lần đã ê ẩm.Ngân không nói gì chỉ liếc 1 cái rồi bước thẳng vào nhà.Nghiêm và Linh khoanh tay đứng nhìn mà không nhịn được cười
“Lỡ đóng kịch thì thôi người ta đừng có cười,đáng đời” Nghiêm cười nhẹ rồi cũng bước đi.Linh cũng bụm miệng cười rồi lẻo đẻo theo Nghiêm,
………….

Bước ra khỏi phòng tắm Ngân cảm thấy người sôi sùng sục vì trò đùa quái gỡ của Thùy làm cô suýt đứng tim,khẽ thở dài mở cánh cửa tủ quần áo ra.
“Á…á”Ngân như đứng tim khi từ trong tủ có bóng người ngã nhào đè lên người cô.
“Tránh ra.tránh ra” Ngân lấy tay đánh túi bụi vào người đang đè lên người cô.
“Suỵt,đừng đánh nữa.Đau” Thùy lấy 1 tay bụm miệng Ngân 1 ngón tay đặt lên môi mình ra hiệu im lặng.Vài giây định hình được là Thùy,Ngân mỉm cười nhẹ tung cho Thùy 1 cú đá văng ra 1 bên
“Bịch”
“Á,ui da,chết tui thiệt rồi.hic” Thùy nhăn nhó than thở dưới sàn.
“Thùy làm gì trong đó vậy” Ngân ngồi nhẹ xuống giường nheo mắt nhìn Thùy.
“Trả cái áo lại cho em nhưng sợ em phát hiện nên vào đó luôn” Thùy lọm thọm cực khổ ngồi dậy.
“Sao Thùy vào được đây vậy,cửa khóa rồi mà” *chau mày nghi ngờ*
“kia” Thùy chỉ tay ra hướng cửa sổ nhăn nhó đứng lên.hình như nãy giờ bị va liên tục nên Thùy không đứng nổi nữa mà khụy xuống đất,
“Thùy có sao không?” Ngân vội chạy lại đỡ Thùy đứng dậy,nhanh như chớp Thùy choàng tay ôm chặt Ngân vào lòng.
“Cho Thùy xin lỗi chuyện hôm bữa,em nghe Thùy nói được không?”
“Thùy có lỗi gì đâu mà xin” Ngân nói giọng lạnh lùng đẩy Thùy ra nhưng Thùy lại ôm chặt hơn.
“Thật ra…”Thùy bỏ lửng câu nói bởi Ngân đã đưa 1 ngón tay đặt lên môi Thùy.
“Đừng nói gì thêm nữa hết,em không muốn nghe” Ngân tựa đầu lên vai Thùy thở dài và một giọt nước mắt nhẹ rơi.
“Hãy cứ như thế này nhé!đừng nói thêm gì nữa hết.em mệt mỏi lắm rồi” Ngân choàng tay ôm chặt và hôn nhẹ lên đôi môi Thùy cuồng nhiệt.Thùy cũng đáp trả nhiệt tình,bao nhiêu giận hờn lo lắng,mệt mỏi cũng dần xua tan bởi nụ hôn ấy.

“Bị ngã lúc nãy có sao không?” Ngân nhìn Thùy lo lắng.
“Hì hì,không sao đâu,chỉ ê ẩm tý thôi à” Thùy cười méo xẹo cái miệng vì thật ra người Thùy đang đau thấy trời lun.huhu.
“Cho chừa cái tội dê xồm,cái áo em đâu rồi” Ngân nheo mắt nhìn Thùy.
“Thùy cất trong tủ rồi,nói nhỏ nghe nè” Thùy ghé vào Tai Ngân thì thầm
“Thơm lắm”
“Bịch” *lăn đùng xuống giường*
“Ui da,hôm nay vết thương đầy người.huhu” Thùy nhăn nhó ôm cái lưng.
“Cho chừa cái tật” Ngân nghiến răng liếc xéo Thùy.
Bên ngoài vô tình Nghiêm đi ngang phòng Ngân nên nghe hết đoạn đối thoại,khẽ thở dài tựa đầu vào tường hướng ánh mắt buồn về phía xa xa rồi cũng lặng lẽ bước về phòng mình.
“Chị không sao chứ?” Linh lên tiếng từ phía sau.
“Sao là sao nhóc?” Nghiêm chay mày.
“Haizz,lúc nào củng xem em là con nít thôi sao?”
“Thôi đi bà cụ non,chị vẫn ổn,chỉ hơi buồn thôi.Được chưa?” Nghiêm cuối xuống nhéo má Linh.
“Cả đống người không yêu sao lại nhất thiết phải yêu 1 người vậy chứ?haizz” Linh nằm dài trên giường mắt nhìn lên trần nhà.
“Nói như em thì hôm nay đã không như thế này rồi.Mà nè,sao em biết chuyện đó?” Nghiêm nhìn Linh nghi ngờ.
“Khỏi nói chỉ nhìn củng đủ biết rồi,haizz.”
“Đúng là quỷ rồi,không phải người nữa” Nghiêm nhìn Linh nghỉ thầm.

Sáng sớm bước xuống nhà với tâm trạng vô cùng thoải mái thì Ngân cảm thấy bất an khi ông bà Kim đang trầm ngâm trên ghế sopha đối diện với Zen
“Con lại đây” ông Kim lên tiếng khi thấy Ngân vừa bước xuống,bà Kim vội cất nhanh những tấm ảnh vào phong bì.
“Con ngồi xuống đi” bà Kim thở dài giọng nặng nề làm cho Ngân có linh cảm là chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
“Dạ” Ngân cuối đầu và quay sang Zen mỉm cười nhẹ thay cho lời chào.Zen cũng mỉm cười nhẹ chào lại.Vừa lúc đó xe Thùy cũng đang đậu trước cổng,bước vào nhà thấy khuôn mặt hình sự của hai vị tiền bối và ánh mắt khinh bỉ của Zen làm Thùy có cảm giác như muốn nghẹt thở vì không khí cực kỳ căng thẳng.
“Con cũng ngồi xuống đi” giọng ông Kim lạnh lùng khi thấy Ngân bước vào nhà.
“Dạ” Thùy cuối đầu lễ phép và ngồi xuống.Một không khí im lặng bao trùm cả phòng khách khiến Thùy và Ngân choáng ngộp.
“Hai con xem cái này là cái gì đi” Ông Kim lớn tiếng quăng mạnh cái phong bì ảnh trước mặt Thùy và Ngân phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt.Cả hai cùng tái mặt khi thấy toàn bộ những hoạt động của mình đều được chụp lên những tấm ảnh rất đẹp
“Bác Kim bớt giận,có gì từ từ nói ạ” Zen lên tiếng xoa dịu sự nóng giận của ông Kim.
“Cám ơn cháu rất nhiều.Bây giờ bác cần giải quyết chuyện gia đình,cháu có thể về rồi” Ông Kim ngồi phịch xuống ghế vẻ mặt giận dữ nhìn hai cô gái trước mặt.
“Dạ,cháu xin phép ạ” Zen cuối đầu rồi bước đi,không quên để lại nụ cười nhẹ trên môi.
Zen vừa khuất dạng khỏi căn nhà thì giọng bà Kim trầm ấm
“Hai đứa giải thích chuyện này cho ta xem thử nào.” Bà Kim ngồi khoanh thay trước ngực nhìn hai cô gái trẻ thăm dò thái độ.
“Dạ,tụi con xin lỗi ba mẹ ạ” Ngân thỏ thẻ mà không dám hướng mắt lên nhìn ông bà Kim.
“Vậy những gì trong những tấm ảnh này là thật sao?” Ông Kim chau mày.
“Dạ” Thùy cuối đầu lễ phép.
“Dạ là sao?” Ông Kim dằn mạnh cái tách làm bà Kim,Ngân và Thùy thêm 1 phen hú vía.
“Thật lòng con rất yêu Ngân,con mong chú thím chấp nhận ạ” Thùy lúc này ngước mặt lên nhìn ông bà Kim với vẻ thỉnh cầu và chân thành nhất.
“Còn con thì sao Ngân?” Bà Kim nhìn Ngân thăm dò.Nghe đến tên mình Ngân như rụng tim
“Dạ,con…con cũng vậy ạ” Ngân trả lời trong lúng túng.
“Cũng vậy là sao?” Ông Kim lớn tiếng một lần nữa làm cả 3 ng giật thót tim.
“Ông nói chuyện nhỏ nhẹ lại tý được không?Làm tôi cũng xanh tái mặt huống chi bọn nhỏ” Bà Kim nhìn ông Kim cằn nhằng.
“Nói vậy hai đứa yêu nhau sao?” Ông Kim nhâm nhi li trà nhìn hai cô gái đang cuối đầu với vẻ đáng thương.
“Dạ”.Cả hai cùng đồng thanh trả lời.
“bao lâu rồi!” Ông Kim để nhẹ cái tách xuống cầm tấm hình hai người đang hôn nhau lên xem.
“Dạ,cũng mới đây thôi ạ.” Thùy thành thật trả lời.
“Vậy sao không cho người lớn biết chuyện”
“Dạ,tại chưa tìm được thời điểm thích hợp với lại con sợ chú thím sẽ bị sốc ạ” *xoa xoa hai tay vào nhau*
“Bây giờ nếu ta phản đối mối quan hệ này thì sao?” Ông Kim ngã nhẹ đầu ra sau thăm dò.
“Dạ,không sao cả ạ.Chúng con sẽ đợi cho tới khi chú thím chấp nhận”
“Khẩu khí khá lắm!” Ông Kim cười nhẹ hài lòng.
“Nói vậy Daddy với mami không phản đối chuyện này sao ạ?” Ngân nhìn ông bà Kim với tâm trạng lo lắng.
“Ai nói là không?” Ông Kim nhìn Ngân hình sự còn bà Kim thì gật đầu mỉm cười.
“Ơ…” Ngân và Thùy cứng họng nhìn nhau khó hiểu.
“Thôi,Chuyện này không bàn cãi cũng không nói tới nữa,Hôm nay ta gọi Thùy đến đây để bàn chuyện khác.Chúng ta cùng lên phòng mật đi” Nói rồi ông Kim bà Kim cùng nhau đứng lên bước lên lầu.Thùy cùng Ngân nhìn nhau mỉm cười rồi củng bước lên lầu.
* * *