Vì Tôi Yêu Em

* * *
“Chuẩn bị đi kìa” Kun lên tiếng từ phía sau làm Nghiêm giật thót tim quay lại mà tay vẫn để ngay ngực
“Cô muốn giết người à?” Nghiêm lớn tiếng rồi quay qua bước đi thẳng.
“Mình có ý tốt thôi mà,đâu có gây sự đâu.Cô ta bị khùng rồi!” Kun bực bội bước ra ngoài.

Tại nhà hàng.
“Nhà mình từ ngày có thêm Thùy,Kun với Linh hình như lúc nào cũng nhộn nhịp hẳn lên thì phải” Ông Kim mỉm cười hài lòng.
“Khi nào mấy đứa rãnh thì tới nhà chơi cho vui nhà vui cửa,có những dịp như thế này gia đình chú,thím vui lắm” Bà Kim vừa nói vừa nhìn mọi người
“Dạ,tụi cháu biết rồi ạ,cám ơn tình cảm của chú thím ạ” Thùy cuối đầu lễ phép thì Linh chọt thêm vào
“Nay mai cũng thành người một nhà cả thôi mà” .Câu nói của nhóc Linh làm Ngân và Thùy đang ăn bỗng khựng lại nhìn nhau mỉm cười.Mọi người trên bàn bỗng nhiên hướng mắt về Linh tò mò
“Con nói vậy là sao?” Bà Kim tò mò.
“A,hihi,con nói chơi vậy mà,có gì đâu” Miệng Linh cười méo xẹo khi nhận được cái đá trời giáng vào chân của Kun.
Mọi người bỗng bật cười lớn rồi cùng nhau vừa nói vừa cười vui vẻ mà không ai để ý rằng bên góc bên kia bàn có 1 khuôn mặt trầm ngâm,ánh mắt suy tư như có nhiều tâm sự.

“Ủa,chị 2 đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy” Nghiêm bất ngờ khi thấy Ngân diện bộ váy trắng cực xinh sắp bước ra khỏi nhà.
“Đi hẹn hò chứ đâu nữa” Linh nằm dài trên sopha bỏ ngay quyển truyện xuống nói chen vào.Ngân mỉm cười nhẹ bước lại cóc nhẹ đầu Linh
“Con nít lo học hành không lo,cứ đoán bậy không à”
“Chứ gì nữa,hôm nay là valentine mà,không phải đi hẹn hò mới lạ” Linh vênh mặt lên lý sự.
“Hả…cái gì,hôm nay là valentine sao?” Ngân và Nghiêm cùng ngạc nhiên lên tiếng.
“Hai chị từ cung trăng rớt xuống hả?hôm nay 14-02 không phải valentine là gì?” Linh chau mày nhăn mặt vì thấy hai bà chị đơ mặt ra.
“Vậy sao…?” Ngân bỏ lửng câu nói mà khuôn mặt hiện lên rõ nổi buồn và thất vọng.Số là hôm qua Zen gọi điện cho Ngân rủ Ngân đi ăn tối,Ngân cũng không xem lịch và không biết hôm nay là lễ tình nhân.Nếu là lễ tình nhân sao Thùy lại chẳng nói gì với cô dù chỉ là 1 tin nhắn chứ.
“Thôi,chị đi đây?” Ngân đứng lên bước đi mà khuôn mặt chẳng có tý gì gọi là mùa xuân.
“Chị đi với ai vậy chị Ngân?” Linh nói vọng theo.
“Anh Zen” Ngân đáp gọn rồi bước đi thẳng.
“Sao lại là anh Zen nhỉ?” Linh cắn móng tay vẻ mặt đăm chiêu tò mò.
“Nói vậy là sao nhóc?” Nghiêm cũng tò mò nhìn Linh.
“Haiz,hôm nay chị bị sao vậy?Chẳng phải chị Ngân với Thùy đại ca đang có ý với nhau sao?Sao hôm nay lại không phải là Thùy đại ca mà là Zen nhỉ?”
“Em nói lung tung gì vậy” Nghiêm hỏi mà ánh mắt dán vào tờ báo trước mặt tỏ vẻ không quan tâm.
“Không đâu,em nói thật đó.Hôm trước em với chị Kun vào phòng hai người mà quên gõ cửa,cửa lại không khóa nên chị Kun đẩy cửa vào luôn và…”
“và sao?” Nghiêm bỏ tờ báo xuống nhìn Linh,
“Thấy hai người đó 1 trên một dưới đang khóa môi trên giường”
“Choảng” cái tách rơi xuống đất phát ra tiếng động,Linh giật mình quay lại nhìn Nghiêm đang đơ mặt ra.
“Chị sao vậy?”
“Không sao,hụt tay thôi” Nghiêm vội lấy lại bình tĩnh cuối xuống nhặt cái tách lên.
“Chị làm em mất hứng quá,đang kể ngon lành” Linh vẫn không bỏ qua(đúng là mỏ nhọn)
“Còn nữa hả?” Nghiêm đơ mặt ra ngạc nhiên nghe tim mình như muốn vỡ nát.
“Còn chứ,hôm trước tại nhà nữa.Lúc dì kêu em ra gọi 2 người vào đi ăn em thấy hai người hôn nhau dưới hồ trông lãng mạng lớm,hihi”Linh kể xong ngồi cười tít mắt còn Nghiêm nghe như tim mình muốn nghẹn lại,cố nén giọt nước mắt sắp rơi ra cô nhanh chân bước lên phòng trong sự ngạc nhiên của Linh.
“Sao lạ vậy?Thái độ này là sao?không lẻ….” Linh gãi gãi cằm suy nghĩ rồi bỗng giật bắn người la lên
“Haiz,Đúng là oái ăm mà.Thùy đại ca đúng là đào hoa,dám cướp đi trái tim của hai chị mình.haizz,làm sao bây giờ?đau đầu quá!ngủ thôi” Linh lầm bầm rồi nằm lăng đùng ra sopha nằm ngủ.
Khép cánh cửa phòng lại,Nghiêm khụy người ngồi xuống cạnh cánh cửa mà nước mắt không ngừng rơi,nhớ lại những gì mình thấy và những gì nhóc Linh kể cô nghe tim mình như ngàn mũi kim châm vào.
“Tại sao lại như vậy chứ,tại sao người chị 2 yêu lại là Thùy chứ.huhu” Nghiêm nói thầm trong tiếng nất và ôm mặt khóc tức tưởi.

“Hôm nay tốt ngày rủ em đi uống cà phê ta?” Kun cười nhẹ khi bước tới quán cà phê gần gũi,quen thuộc.
“Hì,lạ lắm à” Thùy cười nhẹ.
“Không,chỉ là hơi thắc mắc thôi!” Kun kéo ghế ngồi xuống.
“Em uống gì?” Thùy lên tiếng khi nhân viên vừa tới.
“Sinh tố dâu” Kun đá nheo mắt cười duyên.
“Em lấy cho tôi 1 sinh tố dâu với 1 trà chanh” Thùy mỉm cười với nhân viên rồi quay qua Kun.
“Hôm trước ở Vũng Tàu cám ơn em nhiều lắm.hihi”
“Chỉ cần Thùy được vui,hạnh phúc là em vui rồi,ơn nghĩa gì không biết!Với lại em thấy chị Ngân cũng thik Thùy mà hai người cứ im lặng vậy thì k ổn tý nào” Kun cười nhẹ mà mặt thoáng buồn.
“Thùy nợ em rồi,món nợ này quá lớn đó”
“Hi,nợ thì nhớ trả đó nha.hihi”
“Ân tình này kiếp sau nguyện đền đáp cho Kun cô nương” Thùy chấp hai tay cuối đầu làm Kun phì cười.
“Thùy nhí nhảnh quá nha”
“Hôm nay sao quán đông nhỉ?” Thùy nhìn xung quanh mà không khỏi thắc mắc.
“Hôm nay là valentine mà,đi với em coi chừng chị Ngân ghen đó nha” Kun cười xòa
“Hả…em vừa nói là ngày gì” Thùy bất ngờ vì câu nói của Kun.
“Lễ Tình Nhân.Ôi trời,đừng nói hôm nay Thùy không nhớ nha” Kun cũng bất ngờ.
“Chết rồi” mặt Thùy đơ ra thẩn thờ.
“Bây giờ mới có 7h30 à,còn kịp đó.Đi nhanh đi” Kun giục Thùy.
“Uhm,thôi,lần này Thùy xin lỗi nha” Thùy gấp giọng và đứng lên thì bỗng khựng lại khi nhìn xuống đường thấy Ngân đang bước vào nhà hàng.Kun cũng trợn mắt nhìn theo
“Chị Ngân kìa!Chị ấy hẹn với ai mà đẹp quá vậy nhỉ?” Kun nói trong ngạc nhiên mà không biết lời nói của mình không nên nói lúc này.
…………..
Thùy đứng đơ mặt ra rồi ngồi phịch xuống ghế đầy vẻ bất ngờ.Kun thấy vậy cũng im lặng luôn.

Bước vào nhà hàng nơi đã hẹn trước,Ngân hoàn toàn bất ngờ bởi ánh đèn lung linh tỏa sáng trên 1 cái bàn đặt trên lầu.Bước lên lầu,thấy Ngân bước vào,hắn ta đơ người ra vì vẻ đẹp trời phú ẩn chứa trên body và khuôn mặt của Ngân.Một thoáng bất động,Zen vội chạy lại kéo ghế để Ngân ngồi xuống
“Anh tới lâu chưa?” Ngân khẽ mỉm cười ngồi xuống ghế.
“Uhm,anh mới tới thôi,hôm nay em đẹp lắm” Zen nói mà mắt không rời khỏi Ngân.
“Anh quá khen rồi.hi”
“Ngân à…” Zen vừa nói vừa cố tỏ vẻ rụt rè lôi cái gì đó từ trong túi quần ra.
“Uhm,anh cứ nói đi” Ngân vẫn bình thản trước thái độ của Zen.
“Làm bạn gái anh nha!” Zen vừa nói vừa quỳ xuống,tay mở cái hộp đựng chiếc nhẫn kim cương bóng láng ra.(huhu,gặp Tg chắc tg quay qua đá cho hắn 1 phát cho hắn ngã nhào quá)
“Ơ…” Ngân há hốc mồm không nói được gì vì tình huống quá bất ngờ,
“Anh yêu em,làm bạn gái anh nha!” Zen nhìn Ngân mở 1 nụ cười nhẹ mà trong lòng đắc thắng vì nghĩ rằng Ngân sẽ đồng ý.Một thoáng bất ngờ Ngân lấy lại được bình tĩnh vội vàng lên tiếng
“Ơ,em xin lỗi,anh đứng lên đi.hihi”
“Ơ,ý em là sao?” Zen như đứng người vì bị lật ngược tình thế.
“Em xin lỗi,anh đứng lên đi rồi mình nói chuyện” Ngân nở 1 nụ cười thật tươi và Zen cũng đứng dậy ngồi lên ghế mặt đơ ra.
“Em xin lỗi vì không thể nhận tình cảm của anh được,thực ra em chỉ xem anh như một người anh,một người bạn thôi” Ngân giọng đều đều và cảm thấy rất vui vì có cơ hội nói ra lòng mình.
“Ơ,uhm,không sao!anh sẽ đợi em mà.hihi” Zen cười gượng gạo vì kế hoạch đã ngoài dự kiến.
“Anh à,anh đừng đợi em.Thật ra em đã có người yêu rồi.hihi” Ngân mỉm cười nhẹ và cảm thấy vui khi nghĩ về Thùy,nhưng cảm giác vui chưa được trọn vẹn thì ánh mắt Ngân lại trở nên đợm buồn khi nghĩ tới sự vô tâm của Thùy trong ngày hôm nay.
“Ơ…sao anh lại không biết?”Vì quá bức xúc nên Zen đã lỡ lời làm Ngân ngạc nhiên trước thái độ đó,Biết mình nói lỡ lời hắn ta vội chữa lửa
“Ơ…ai vậy em?người đó chắc hơn anh nhiều lắm”
“Hihi,tình yêu đâu thể đánh giá bằng sự hơn thua đâu anh,” Ngân mỉm cười nhẹ.
“Ơ…anh hiểu rồi,thôi,chúng ta ăn đi” Zen cố tỏ ra vui vẻ mà trong đầu đang toan tính chuyện gì đó.

Ngoài quán cà phê Thùy vẫn nhìn vào cánh cửa nhà hàng không chớp mắt mà tâm trạng cảm thấy không thoải mái tý nào,vẻ mặt trầm ngâm,lạnh như băng làm Kun thấy ngột ngạc.Nhưng nghĩ rằng lúc này Thùy bận tâm chuyện khác nên cô chỉ biết ngồi im thăm dò tình hình.Đang ngồi trầm ngâm nghe nhạc bỗng nhiên Kun giật mình khi thấy từ cánh cửa của nhà hàng Zen đang cùng Ngân bước ra miệng nói cười vui vẻ,Kun vội cố ý làm đổ li sinh tố để gây mất sự chú ý của Thùy về Ngân nhưng đã muộn,Thùy đã quay qua và thấy tất cả.Sắc mặt Thùy như tái lại,khẽ thở mạnh ra Thùy lên tiếng sau khi Zen và Ngân khuất dạng
“Chúng ta về thôi” Thùy nói mà gương mặt không chút cảm xúc làm Kun cũng lạnh người.
“Dạ” Kun lên tiếng đứng lên miệng lẩm bẩm “Chết rồi,làm sao bây giờ”
“Lên xe đi Thùy đưa em về” Thùy quay qua nhìn Kun mà ánh mắt đượm buồn.
“Ơ…hihi,Thùy về trước đi em còn có hẹn với bạn” kun vội từ chối lời Thùy.
“Uhm,chào em nha” Dứt lời Thùy lái xe đi thẳng.
“Taxi” xe Thùy vừa đi khỏi Kun vội gọi ngay taxi
“Chú ơi,theo dõi chiếc xe trắng phía trước” Kun nói giọng vội vàng,tài xế cũng đuổi theo Thùy.Quả không nằm ngoài dự đoán của Kun,Thùy không về nhà mà tới quán bar.
“Chỉ có người thắt nút mới gỡ được thôi,mình phải làm những chuyện này tới bao giờ nhỉ.Haiz” Vừa dứt lời Kun lấy điện thoại ra gọi cho Ngân.
“chị Ngân ơi,chị đang ở đâu vậy,chị về nhà chưa?” Kun nói giọng gấp gáp.
“Ơ…sao thế em?” Ngân ngạc nhiên vì Kun nói giọng rất gấp.
“Chị đến ngay bar đi,khi nãy Thùy thấy chị đi với anh Zen nên rất buồn đó”
“hả,uhm,chị biết rồi,chị tới liền” Ngân vội tắt điện thoại và chạy nhanh ra ngoài.
“Haiz,xong việc rồi bây giờ hai người tự xử đi nha,em đi về đây.haizz,có ai ngốc như mình không nhỉ!Đi làm cầu nối cho người mình yêu,haizz,thôi,đi về” Kun thở dài lẩm bẩm rồi leo lên taxi về nhà.
Trên đường tới bar Ngân liên tục gọi điện thoại cho Thùy nhưng Thùy lại không nghe mà tắt luôn điện thoại làm Ngân vô cùng lo lắng.
Bước tới bar tiếng nhạc sập sình kèm theo điệu nhạc chớp nháy mà đầu Ngân như muốn vỡ ra,thấp thoáng xa xa thấy Thùy đang ngồi uống rượu Ngân tiến lại gần giật mạnh li rượu
“Đừng uống nữa,về với em đi” Ngân dịu giọng.
“Chẳng phải em đang bận sao?” Thùy nói giọng lạnh tanh rồi giật mạnh li rượu uống cạn.
“Em xin lỗi,chúng ta ra ngoài nói chuyện đi” Ngân nhìn Thùy chua xót.
“Chẳng có gì để nói cả” Thùy vẫn giọng lạnh lùng rót tiếp li rượu uống cạn mà Ngân nghe tim mình như vỡ ra từng mảnh
“Muốn uống vậy em uống với Thùy” Ngân ngồi xuống giật mạnh li rượu của Thùy uống mấy li liên tục.
“Đừng uống nữa,đi về” Thùy nắm tay Ngân kéo mạnh ra ngoài.
“Làm gì vậy,em muốn uống nữa” Ngân gỡ mạnh tay Thùy ra,Thùy không nói gì chụp mạnh lấy tay Ngân lôi ra xe lái thẳng về nhà.
…………
“Em muốn nói gì thì nói đi” Thùy nói giọng lạnh lùng rót cho Ngân li nước chanh để giã rượu.
“Thùy biết hôm nay là ngày gì không?” Ngân nói mà cố nén để nước mắt không tuôn ra.Thùy đang bưng li nước bỗng khựng lại vội dặt li nước lên bàn
“em uống đi”
“Em hỏi Thùy hôm nay là ngày gì?” Ngân đổ quạo lớn tiếng hất đổ li nước chanh nhìn Thùy trong ấm ức.
“Là ngày em đi hẹn hò với người ta,được chưa?” Thùy lớn tiếng nạt lại Ngân rồi khoanh tay nhìn đi hướng khác.Nghe những lời nói của Thùy mà tim Ngân như ngàn nhát dao chém vào xé ra từng mảnh
“Thùy chẳng bao giờ chịu hiểu và đặt mình vào hoàn cảnh của em cả” Ngân nói trong nước mắt đầm đìa.
“Hiểu sao đây?hôm nay là ngày gì mà em đi với hắn,kêu tôi nghỉ sao đây?” Thùy bực mình lớn tiếng nạt lại Ngân.
“Còn Thùy thì sao?Thùy nghĩ lại mình đi rồi nói em.hic” Ngân nói trong tiếng nất rồi vội đứng bật dậy chạy ra ngoài thì Thùy nắm tay Ngân kéo lại ôm chặt Ngân vào lòng.
“Thùy xin lỗi!” Thùy nhắm mắt lại gục đầu lên vai Ngân.
“Xin lỗi thì được gì chứ!” Ngân hít 1 hơi kèm theo tiếng nất và những giọt nước lăn dài trên má,rơi xuống ướt cả cánh tay Thùy.Rất nhẹ nhàng Thùy xoay Ngân lại đối mặt với mình,rất nhẹ nhàng lấy tay lau những giọt nước mắt lăn trên má Ngân
“Đừng khóc nữa nha”. Dứt lời Thùy cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng,đầy quyến rủ của Ngân.Hai tay Ngân lúc này cũng ôm chặt lấy cổ Thùy và đáp trả nhiệt tình.(^.^)

“Không uống thì để cho người ta uống,sao lại hất cho đổ hết vậy?” Thùy vừa nói vừa nhặt mấy mảnh li vỡ và lau sạch chỗ nước.
“Thì cứ koi như em uống đi.hihi” Ngân mỉm cười chống cằm nhìn Thùy nhặt mấy mảnh vỡ.
“Vậy lát nữa Thùy nấu cơm xong Thùy lại đổ đi rồi coi như em đã ăn nha”
“Ơ…cái này không được nha”
“Sao lại không?Ăn với người ta no rồi chắc không cần ăn uống gì nữa hen” Thùy đứng phắt dậy bước vào bếp.
“Ai nói,em vẫn đang đói nè” Ngân nói vọng lên,Thùy giật mình quay lại
“Nhỏ con sao ăn nhiều vậy?”
“Hì hì,nhỏ thì mới cần ăn nhiều cho mau lớn chứ”
“Lí sự quá!đợi Thùy tý nha” Thùy nháy một mắt rồi bước xuống bếp.Một lát sau Thùy đã để lên bàn ăn hai dĩa thức ăn đầy hấp dẫn
“Món gì mà nhìn ngon quá vậy?” Ngân ngồi xuống nhìn lên bàn mà không khỏi tò mò.
“Cơm chiên cuộn trứng,em chưa ăn bao giờ à?” Thùy kéo ghế ngồi xuống.
“Uhm,ngon quá!” Ngân múc muỗng cơm ra trầm trồ khen ngợi.
“Thùy xin lỗi,hôm nay lại quên mất là ngày gì.” Thùy cuối mặt xuống hối lỗi.
“hì,như thế này là được rồi.Thùy ăn đi” Ngân thấy thái độ của Thùy chợt phì cười,Thùy cũng cười nhẹ rồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

“Thùy nè!Tấm ảnh đó là ai vậy?” Ngân bước lại giường ngồi xuống và không khỏi thắc mắc khi nhìn lên bàn.
“Uhm,Vân…mối tình đầu của Thùy” Thùy nói trong tiếng thở dài mà ánh mắt buồn miên mang,nghe đến chữ Vân làm Ngân giật mình
“Ơ…em xin lỗi” Ngân bước lại ôm nhẹ từ phía sau Thùy.
“Sao lại xin lỗi,em muốn nghe chuyện về Vân không?” Thùy xoay người lại nhìn Ngân với nụ cười buồn.
“Uhm,Thùy kể đi” Ngân tựa đầu nhẹ lên vai Thùy nói giọng nhẹ nhàng.
“Cách đây 5 năm…”

“Đây là những thứ anh cần” Một tay săn ảnh chuyên nghiệp đặt trước mặt Zen 1 phong bì đầy ảnh.
“Sao lại là Thùy?anh không nhầm chứ” Zen không khỏi ngạc nhiên khi những bức ảnh chụp được là hình của Thùy với Ngân đang cười nói vui vẻ bên nhau trong các chuyến đi chơi.
“Không nhầm đâu,hai người đó là Lesbian,anh xem hình đi sẽ rõ” Tên săn ảnh nói giọng chắc chắn làm Zen xem nhanh những tấm ảnh mà măt nheo lại khi thấy những tấm ảnh Thùy với Ngân ôm hôn nhau rất thân thiết.
“Được rồi,cám ơn anh nhiều.Phần này của anh!” Zen nở 1 nụ cười đắc ý rồi kéo ngăn bàn ra đưa cho tên săn ảnh 1 phong bì tiền.
“Tôi cám ơn,chào anh” Tên săn ảnh nhận được tiền và mất hút sau cánh cửa.
“Hóa ra là vậy,không ngờ đây lại là cơ hội tốt cho mình.Nếu biết con gái mình và Vũ Phương Thùy như thế này thì còn hợp tác không chú Kim,hehe” Zen nghĩ thầm rồi mỉm cười ngã ra sau ghế đắc thắng.