Vì Tôi Yêu Em

Thời tiết Sài Gòn dần chuyển sang đông,không khí bắt đầu trở nên lạnh hơn so với những người độc thân nhưng những người trong tâm trạng đang yêu lại phấn khởi hơn nhiều , nhất là hôm nay lại là noel
“Chị Ngân đi đâu mà ăn vận đẹp vậy ta?” Linh *nheo mắt,gãi cằm,miệng cười cười* nhìn Ngân nghi ngờ.Nghiêm đang ngồi trên sopha cũng ngơ ngác nhìn Ngân trong cái váy trắng và áo thun hồng,khoát bên ngoài chiếc áo len trắng và cái khăn len màu xanh lơ choàng cổ.
“Bình thường chị cũng đẹp rồi mà.hì hì” *cười* (ọe…ọe,tự tin quá)
“Chị 2 đi chơi với ai vậy?” Nghiêm cũng chồm tới tò mò,vẻ mặt nghi ngờ.Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ Linh và Nghiêm thừa biết Ngân đi với ai rồi,chỉ tại cái tính tào lao muốn kiếm chuyện vặn vẹo vậy thôi.
“Ớ…hì hì,có ai đâu.hì hì,hai đứa này” Ngân *cười tít mắt* chối phắt đi.
“Noel mà đi 1 mình thì buồn lắm đó,chị Nghiêm ơi!chúng ta đi với chị Ngân cho vui đi” Linh nháy mắt cười cười với Nghiêm.
“Hả,không được” Ngân la to.
“Sao vậy?đó cũng là ý kiến hay mà chị 2,hè hè” Nghiêm cười gian manh.
“Ơ…chị đi với bạn mà” Mặt Ngân bắt đầu ửng hồng với hai tên yêu quái.
“A,ra là bạn,vậy không đi theo được rồi” Linh ngã người xuống ghế bắt chéo chân lên tiếc rẽ.
“Thôi,chị đi nha,chào hai đứa” Ngân nhanh chóng phóng ra khỏi nhà để thoát khỏi hai tên yêu quái.Ngân vừa khuất dạng sau cánh cửa cổng thì Nghiêm nháy mắt với Linh
“Đi theo không?”(đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà)
“Đi” Linh mắt sáng rỡ ngồi bật dậy.Chiếc Air Blade vun vút trên đường bởi hai cô gái 1 lớn 1 nhỏ ngụy trang kín mít nào khẩu trang,nào kính râm bám sát chiếc Vespa trắng phía trước.
“Thấy chưa nhóc?bạn của chị 2 kìa” Nghiêm cười khoái chí vì thu được chiến lợi phẩm.
“Coi chừng mất dấu đó” Linh ngồi phía sau bám sát Nghiêm.
“Ra nhà thờ Đức Bà nha em” Thùy quay đầu lại nói khẽ đủ Ngân nghe.
“Uhm,đi đâu cũng được mà” Ngân cười nhẹ.Thật ra trong lòng cô cũng không quan trọng là đi đâu và ở đâu,chỉ quan trọng được ở bên Thùy,trong vòng tay Thùy là củng đủ vui rồi.Hôm nay là noel nên khắp các con đường đều đông nghẹt xe cộ và người,việc di chuyển trở nên khó khăn vô cùng
“Thôi,đông quá!mình đi ra tìm gì nóng ăn đi” Ngân khẽ nhăn mặt với dòng người đông đúc.
“Uhm,Thùy cũng định vậy.Đông quá lấn vào đó dẹp lép như con tép luôn.hì hì” *cười*
Nói rồi Thùy quay xe ra con đường nhỏ,tìm 1 quán phở ăn cho ấm bụng.
“Đâu rồi” Nghiêm gỡ kính ra nhìn dáo dát tìm Ngân.
“Quẹo rồi kìa,nhanh đi,mất dấu bây giờ” Linh đập tay liên tục vào eo Nghiêm,nhanh như chớp Nghiêm cố lạng lách giữa dòng người đông để bám theo Ngân.Đang chạy ngon lành bất chợt xe Thùy dừng lại làm Nghiêm thắng suýt cắm đầu.
“Ui da,chị chạy xe không có đẳng cấp gì hết vậy?” Linh nhăn mặt lấy tay chỉnh lại cái mũ BH.
“Họ vào trong rồi làm sao bây giờ?” Nghiêm trợn tròn mắt khi thấy Ngân và Thùy vào quán phở gần chỗ họ đổ xe.
“Đợi tìm cách đã” Linh nhìn theo gãi cằm suy nghĩ thì Nghiêm nổ máy xe chạy vòng qua bên kia cách chỗ Ngân và Thùy ngồi không xa.
“A…thấy rồi,chị thật cao xiêu.haha” linh cười to núp sau tán cây nhìn Thùy và Ngân.
“Ôi trời,trời này mà được ăn phở thì còn gì bằng nữa.Hai người này lảng mạng thật” Linh tặc lưỡi.
“Nè,ăn đi đỡ tủi thân” Nghiêm đưa cho Linh hộp cá viên chiên rồi liếc nhìn Thùy và Ngân,quay qua định lấy 1 viên cá thì chỉ mặt cô sầm lại
“Em ăn sao không chừa chị?” Nghiêm lớn tiếng vì chỉ còn lại cái hộp không.
“Suỵt” Linh chồm lên bụm miệng Nghiêm lại.
“Em có nghe gì không?” Thùy nhìn Ngân rồi nhìn xung quanh.
“Nghe gì?” Ngân nhìn Thùy ngơ ngác.
“Hình như chúng ta đang có cái đuôi” Thùy nhìn Ngân cười cười.
“Nhóc Linh” Ngân mở to mắt nhớ lại khuôn mặt gian tà của hai tên yêu quái lúc nãy chợt thở dài.
“Uhm,ăn nhanh đi rồi cắt cái đuôi cho khỏe” Thùy nháy mắt,Ngân cũng mỉm cười gật đầu.
“Hình như họ phát hiện ra chúng ta thì phải?” Nghiêm nhìn thái độ của hai người lo lắng.
“không đâu,á…kiến” Linh la to nhảy cởn lên vì đứng ngay ổ kiến lửa.
“Suỵt” Nghiêm ra hiệu Linh im lặng,con bé cũng ngậm ngùi nghiến răng chịu đau.(Tội thật).Bên trong Ngân à Thùy đang ngồi ăn nghe tiếng la oai oái cũng không khỏi phì cười và tăng tốc độ ăn lên gấp đôi.Bước ra xe nhắm địa hình địa thế Thùy phóng xe đi thẳng,lạng lách vòng vèo 1 hồi Thùy và Ngân cùng nhau mỉm cười vì đã cắt được cái đuôi phiền phức kia.
“Họ đâu rồi?” Nghiêm thắng gấp xe nhìn dáo dác xung quanh chẳng thấy bóng dáng hai người kia đâu.
“Em đã bảo chị là bị họ phát hiện rồi mà.haiz,mất dấu rồi” Linh nhăn nhó trách móc Nghiêm.
“Xui thật,đi về thôi,chẳng có gì vui” Dứt lời Nghiêm quay xe nhắm thẳng hướng tiến về nhà thì lù lù đâu trong hẻm 1 chiếc xe phóng nhanh ra và
“Rầm”. Nghiêm văng ra khỏi xe và Linh cũng bình yên nằm trên người Nghiêm.
“Á…ui da,” Tiếng Kun la oai oái vì bị mắc kẹt trong xe.
“Á…trời ơi,ngồi dậy koi” Nghiêm la to vì bị Linh nằm đè trên người.
“Chị có sao không?” Linh đứng dậy phủi phủi bụi trên người nhìn Nghiêm.
“Không sao,lại giúp người ta kìa.ui da…” Nghiêm lòm còm bò dậy chạy lại dựng chiếc xe đang đè Kun,Linh thì đỡ Kun dậy.
“Chị có sao không?Ớ…chị Kun” Linh bất ngờ.
“Hở…” Nghiêm và Kun cùng há hốc mồm nhìn nhau,
“Cô chạy xe kiểu gì vậy hả?” Kun la với tần số tối đa khiến Nghiêm và Linh phải bịt tai lại.
“Tôi hỏi cô thì đúng hơn đó” Nghiêm bình thản dựng lại chiếc xe của mình đag ngã dài dưới đất.Thật ra cô cũng lo lắng cho Kun lắm nhưng mà ngắm qua ngía lại tình hình vẫn ổn,Kun chỉ bị xây xát nhẹ chắc không đến nổi nên cô lơ đi.
“Cô…”
“chị có sao không?” Linh lên tiếng cắt ngang đoạn hội thoại của hai cô gái.
“Sắp chết rồi nè”
“Chết đâu,sống nhăn răng vậy mà,cô không sao,xe cô cũng không sao vậy koi như chúng ta huề nha” Nghiêm nói 1 mạch rồi trèo lên xe nổ máy.
“Ớ…cô nói hay nhỉ?” Kun trợn tròn mắt trước thái độ dửng dưng của Nghiêm.
“Chị Nghiêm ơi,nhưng mà…á…” Linh chưa nói hết câu thì Nghiêm đã lôi bé lên xe phóng đi thẳng không quên kèm theo câu bye bye.
“Ớ…!” Kun đơ người nhìn chiếc xe khuất bóng,
“Trời ơi!người gì vậy trời”Kun la to trong tức tối nhưng bây giờ biết làm sao đây Nghiêm đã đi mất rồi biết làm gì được bây giờ.Đành cắn răng chịu đau gọi người lái xe về.
“Kim Thu Nghiêm,hãy đợi đấy.Lần sau nhất định tôi sẽ giết cô” Kun rít khẽ trong ấm ức.
“Alooooooooooooooooo”

Dung dăng dung dẻ về nhà với nụ cười trên môi còn chưa tắt hẳn thì Ngân đơ mặt ra khi thấy Nghiêm và Linh cùng lăn trứng gà cho nhau
“Hai đứa bị sao vậy?”
“Hì hì,chị đi chơi vui không?” Hai người cùng đồng thanh cười méo xẹo.
“Uhm,vui lắm.hì hì” Trên môi Ngân một nụ cười hạnh phúc.
“Ái da…nhẹ thôi nhóc” Nghiêm la to làm Ngân giật mình
“mà hai đứa bị gì vậy?”
“Té xe”
“hả,có sao không?”
“Nè,…” Nghiêm vừa Linh đưa hai cái đầu gối bầm tím cho Ngân xem.
“Tại Thùy đại ca mà ra đó” Linh chu mỏ liền bị Nghiêm chụp lại.
“Hửm,vậy hai đứa lúc nãy đi theo chị à” Ngân nheo mắt lườm hai đứa.
“Ơ…hihi,đi chơi noel thôi mà,hì” Nghiêm cười xòa.
“Á,trời ơi,đã bảo nhẹ tay rồi mà” Nghiêm la to khi Linh lăn hơi mạnh tay.
“Vậy chị tự lăn đi.Mệt à” Linh quăng cái trứng ra vào tay Nghiêm rồi bật ngửa ra ghế.Ngân đứng đó mà củng không nhịn nổi cười.

Chi nhánh của ông Kim bắt đầu hoạt động nên Ngân và Nghiêm cũng bắt đầu với công việc của mình.Do công ty đang thiếu người nên ông Kim mạnh dạn mời Kun qua công ty ông làm việc và tất nhiên ông Giang cũng đồng ý mặc dù Kun chẳng muốn tẹo nào nhưng mà ngẫm đi nghĩ lại tới chuyện té xe hôm trước Kun lại cười thầm đồng ý cái rụp.
Bắt đầu với ngày mần việc đầu tiên Nghiêm vô cùng ngán ngẩm vì cô chỉ thích đấm đá chứ ngồi im 1 chỗ với bàn làm việc cả ngày thì ôi thôi nghĩ tới chẳng thấy mùa xuân đâu.Nhưng biết sao giờ,cái điệp khúc về Mỹ lấy chồng của ông Kim buộc cô phải cắn răng chịu đựng thôi.
“Ngày đầu tiên đừng để mất mặt Daddy nha em” Ngân nhìn Nghiêm dặn dò rồi bước ra khỏi bàn ăn.
“Em biết rồi,chỉ là nhân viên văn phòng thôi mà.hì hì” Nghiêm cười xòa mặc dù chẳng thấy thoải mái tý nào.
Ăn sáng xong lon ton vi vu trên đường cuối cùng cũng tới nơi,nhìn vào ngán ngẩm Nghiêm dựng xe rồi hiên ngang bước vào.Vừa lúc đó,Kun cũng vừa đậu xe vào,nhìn thấy Nghiêm Kun mỉm cười đắc ý
“Oan gia lại gặp nhau rồi,cô trốn đâu cho thoát”.
………..
Chiếc camry trắng đậu trước căn biệt thự của ông Kim,bước vào nhà Thùy không khỏi ngạc nhiên vì ông Giang,Kun,Nghiêm,Ngân cũng có mặt đầy đủ
“Dạ,cháu chào hai chú ạ,chào thím ạ”Thùy cuối đầu lễ phép
“Đông đủ rồi,chúng ta lên phòng mật đi” Ông Kim lên tiếng và mọi người cũng bước theo.
“Mọi người ngồi đi” Ông Kim vẻ mặt căng thẳng lên tiếng.
“Chúng ta vào vấn đề chính luôn nha anh?” ông Giang nhìn ông Kim xin phép.
“Uhm,chú cứ nói đi”
“Kun,Nghiêm,Ngân,3 đứa cho ta mượn 3 sợi dây chuyền được không?”
“Dạ,đây ạ” Cả 3 cùng đưa 3 sợi dây có hình thù khác nhau cho ông Giang.
“Của cháu cũng có 1 sợi có mặt dây chuyền hình con rồng ở đây phải không Thùy?” Ông Giang nhìn Thùy dò xét.
“Dạ,nó đây ạ” Thùy gỡ chiếc hộp nhỏ đưa cho ông Giang mặt dây chuyền hình thoi,có in hình con rồng bên trong.
“Vậy là đủ rồi đó chú em à?” Ông Kim cười nhẹ nhìn ông Giang.
“Chuyện này là sao ạ?Tại sao hôm nay lại có người muốn lấy sợi dây chuyền của Kun đi ạ” Nghiêm chau mày thắc mắc.
“Họ không chỉ muốn lấy của Kun mà muốn lấy cả 4 mặt dây chuyền này”
“Nhưng mà con thật hiếu kỳ không biết họ lấy nó để làm gì?” Vẻ mặt Ngân căng thẳng.
“Con nhìn đây?” Ông Kim thu hút ánh mắt của mọi người rồi từ từ dùng 1 thanh dao nhỏ tách mặt dây chuyền ra làm 2,những cô gái đều trợn mắt sửng sốt vì khi tách mặt dây chuyền ra thì bên trong là 1 con chip nhỏ.
“Chip sao?” Thùy ngạc nhiên.
“Không sai,4 mặt dây chuyền chứa 4 con chip,mỗi chip có 1 công dụng riêng và có thể nắm bắt mọi thông tin cụ thể của 1 công ty nhưng nếu chúng ta kết hợp cả 4 con này lại thì nó sẽ làm tê liệt hệ thống máy tính của 1 công ty bất kỳ mà ta muốn.” Ông Kim nói chậm rãi
“Chắc đó cũng là lý do tại sao mặt ngoài của dây chuyền lại có biểu tượng của Tứ Linh phải không ạ” Nghiêm khoanh tay nhìn chăm chăm vào mấy cái mặt dây chuyền.
“Uhm,thời còn trẻ nên có chút bồng bột đã tạo ra những con chip này mà không lường trước hậu quả nên ta buộc phải ngưng hoạt động của nó và giấu kín đi.Để giấu nó đi chỉ còn cách cho các con mang theo bên người,để nhận biết được nên chỉ còn cách bỏ nó vào 4 mặt dây chuyền có hình thù phổ biến thôi,nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy màu của những con thú giống nhau” Ông Giang khẽ thở dài.
“Uhm,ra là vậy.Đó là công trình của ba cháu với Chú Giang và chú Kim sao?” Thùy chau mày.
“Không,4 con chip là công trình nghiên cứu của 4 người,còn một người bạn của ta nữa nhưng hắn ta quá tham vọng nên đã bị ta trục xuất ra khỏi tập đoàn” Ông Kim nheo mắt lại vẻ mặt căng thẳng.
“Anh có nghĩ rằng người đang truy tìm những con chip là hắn không?” ông Giang lên tiếng.
“Rất có thể nhưng chúng ta không có bằng chúng cụ thể nên không thể vội suy đoán” Ngã bật người ra ghế vẻ mặt ông Kim đăm chiêu.
“Nhưng hắn ta chính là kẻ đã ra sức cạnh tranh với anh mà”
“Có lẻ lúc trước anh đuổi hắn đi nên hắn đã có mối hận thù rất lớn”
“Nhưng là lỗi do hắn ta thôi”
“Thôi,chuyện đó không cần thiết nữa.Nếu chúng không lấy được những con chip này thì chẳng làm gì được chúng ta đâu”.
“Nếu hắn đã biết nó nằm trên người Kun thì sớm muộn gì cũng tìm ra thôi” Ngân bất chợt lên tiếng làm mọi người đột nhiên căng thẳng tột cùng.
“Nếu ta đoán không lầm thì bọn chúng sẽ tấn công vào các con đó” Ông Kim căng thẳng ,mặt tái nhợt nhìn vào 4 cô gái trẻ.
“Tít…tít…tít” Tiếng tin nhắn điện thoại ông Giang vang lên,mở điện thoại ra xem ông Giang tai mặt làm rơi điện thoại xuống đất
“Có chuyện gì vậy?” Mọi người trong phòng lo lắng nhìn ông Giang,mọi người ai nấy cũng sửng sốt với một tin nhắn được gửi tới từ một số lạ kèm theo tấm hình của Kun
“Con chip đổi lấy mạng con gái.Chọn đi”.