Vì Tôi Yêu Em

Ánh đèn đi ngang qua cách đó không xa Nghiêm nhẹ nhàng rời môi mình khỏi môi Kun và ngồi bật dậy
“Xin lỗi” Mặt Nghiêm cũng đỏ như gấc chín vội rờ lên môi mình.
“Ơ…Không,cám ơn…mới đúng” Kun ấp úng ngại ngùng không dám nhìn mặt Nghiêm.
“Chúng ta đi thôi” Nghiêm vội vàng đứng dậy nắm tay Kun bước đi mặc cho tim mình cũng đang rung lên không kém gì Kun,nắm chặt bàn tay Nghiêm,Kun bỗng nhiên thấy ấm áp và vui sướng đến lạ lùng.Lang thang dìu nhau băng nhanh đi khuất những ánh đèn xa xa,Kun và Nghiêm cũng không biết mình đang ở đâu chỉ thấy toàn bóng đêm và cây cối,những tiếng cóc nhái kêu ầm ĩ trong đêm làm hai cô gái hoảng sợ vô cùng,nhất là Kun cứ nắm chắt lấy tay và ép sát mình vào Nghiêm.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Kun nhăn mặt khi cả hai vừa thoát khỏi vùng đầy cây cối,trước mặt nọ là những đồng lúa mênh mông,tối mịt.
“Tôi không biết,chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi” Nghiêm nói giọng mệt mỏi rồi nắm tay Kun dắt đi về phía trước mà cũng không biết là họ sẽ đi đâu.Cứ đi lang thang một hồi bỗng Nghiêm dừng lại
“Chuyện gì vậy?” Kun thắc mắc.
“Có căn nhà phía trước kia,chúng ta vào xin ngủ tạm đi” Nghiêm nói giọng mệt mỏi.
“Uhm,” Kun nhìn phía trước quả thật có q căn nhà,Kun gật đầu tán thành vì thật ra cô cũng đuối người rồi.
Bước lại gần ngôi nhà lá,Nghiêm nhẹ nhàng lên tiếng gõ cửa
“Cô bác gì ơi!có ai trong nhà không?”
“Ai đó?” Tiếng 1 người phụ nữ chạc tuổi trung niên vang lên rồi trong căn nhà cũng dần dần sáng lên bởi ánh đèn dầu lưu mờ.
“Dạ,cho tụi cháu ngủ nhờ đêm nay được không ạ,tụi cháu bị lạc đường ạ” Kun lên tiếng khi thấy người phụ nữ lên tiếng.
“Uhm…hai cháu vào đi” người phụ nữ trung niên sau vài giây quan sát rồi mở cửa cho cả hai vào.
“Dạ,tụi cháu cám ơn cô nhiều ạ” Nghiêm nói giọng mệt mỏi,khuôn mặt tái nhợt.
“Nhà cửa hơi khó khăn,hai cháu ngủ đỡ trên giường này nha,” người phụ nữ nở nụ cười thân thiện trên khuôn mặt đầy nhân hậu.
“Cháu ngủ đây còn cô sẽ ngủ ở đâu ạ”Kun ngạc nhiên vì nhìn thấy căn nhà rất nhỏ chỉ có hai chiếc giường ngủ,bên giường bên kia hình như cũng đang có người nằm và chiếc giường Kun và Nghiêm định ngồi xuống hình như đó là chiếc giường bà ấy đang nằm,
“Cô là nông dân nên bây giờ phải thức dậy chuẩn bị ra đồng,đó là con gái cô,nó còn ngây ngủ.Hai cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi” Người phụ nữ lên tiếng khi thấy Kun nhìn sang giường bên kia với vẻ ái ngại.
“Dạ,cháu cám ơn cô nhiều ạ” Kun cuối gật đầu rồi nhìn vào đồng hồ đã điểm 3h sáng,quay lại thì thấy Nghiêm đã nằm im trên giường mắt nhắm tịt.
“Ôi trời,nhanh vậy” Kun ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu rồi cũng nằm phịch xuống vì cô cũng quá đuối rồi,xoay qua vô tình chạm vào tay Nghiêm,Kun giật bắn người vì tay Nghiêm lạnh ngắt.Ngồi bật dậy lấy tay rờ đầu thử thì Kun hốt hoảng khi đầu Nghiêm nóng như lửa đốt
“Nè,cô sao vậy?” Kun hốt hoảng lay lay Nghiêm nhưng Nghiêm vẫn không lên tiếng và nằm yên bất động.
“Nè,cô đừng làm tôi sợ nha” Kun tái mặt khi thấy Nghiêm không trả lời mắt vẫn nhắm tịt.Người phụ nữ vừa quay lưng đi nghe vậy liền quay lại
“Để cô xem thử nào” Người phụ nữ tiến lại giường ngồi xuống đưa hai ngón tay đặt vào mạch ngay tay Nghiêm 1 chốc rồi thong thả đứng lên.
“Cô ấy bị cảm phong hàn rồi”
“Có nguy hiểm không cô?” Kun tái mặt lo lắng.
“Không nguy hiểm lắm,bệnh này thường gặp mà.May là hôm trước con gái cô vừa bị mới khỏi nên còn ít thuốc,để cô lấy cho cháu” Dứt lời người phụ nữ vào trong lôi ra bọc lá rễ cây gì đó đưa cho Kun.
“Cái này…” Kun đơ mặt ra làm người phụ nữ phì cười
“Đây là thuốc Nam,bỏ vào nấu lấy nước rồi cho cô ấy uống sau khi ngủ 1 giấc sẽ khỏi” Người phụ nữ hướng dẫn.
“Dạ,cháu biết rồi,cháu cám ơn cô nhiều ạ” Kun cám ơn rối rít.
“Àh,cháu nấu cho cô ấy ít cháo đi rồi hẳn cho uống thuốc nha” Người phụ nữ dặn dò.
“dạ”.Kun lễ phép theo người phụ nữ đó ra bếp nấu cháo với thuốc.Vừa bước ra tới bếp,Kun đơ người ra chẳng biết làm gì.Vì trước giờ ở nhà Kun đâu đâu cũng có người hầu kẻ hạ,những việc như thế này có bao giờ Kun ngó tới đâu mà biết làm chứ. Haiz.Đứng lơ ngơ một hồi bếp lửa cũng bừng cháy lên bởi người phụ nữ vừa nhóm lên,Kun ho sặc sụa và nước mắt chảy ròng ròng vì khói bếp.Người phụ nữ thấy vậy mỉm cười bước lại nhỏ nhẹ
“cháu lên lấy khăn lau mặt cho cô ấy đi,để cô nấu dùm cho”
“Ơ,phiền cô quá,để cháu nấu được rồi ạ,ặc…ặc” Kun sặc khói làm người phụ nữ phì cười
“Sẵn cô nấu cơm cô nấu dùm luôn cho,cháu không quen sẽ không nấu được đâu,cháu lên trên đi” Người phụ nữ giành lấy thang thuốc từ Kun giục.
“Dạ,cháu cảm ơn cô,phiền cô quá ạ” Kun áy nấy.
“Thôi,được rồi,lên trên đi,khói cay lắm.Cô làm được rồi” Người phụ nữ vẫy tay ra hiệu cho Kun đi lên rồi bước ra ngoài.
“Dạ” Kun cười nhẹ rồi bước lên tiến lại giường chỗ Nghiêm nằm,nhúng cái khăn vào nước ấm Kun nhẹ nhàng lau mặt cho Nghiêm.Trước mặt Kun,Nghiêm nằm ngủ như một thiên thần,hai hàng mi cong đen óng đang nhắm khít vào nhau,khuôn mặt sáng sủa với làn da trắng ngần không chút tì vết,sóng mũi cao vút lên,lau lau khắp khuôn mặt Nghiêm,Kun chợt dừng lại ở đôi môi đỏ mộng,chợt nhớ lại khung cảnh lúc nãy làm mặt Kun đỏ bừng rồi khẽ mỉm cười
“Cô ta cũng đẹp phết nhỉ?” Kun thì thầm rồi tự ngồi mỉm cười một mình.Bên kia giường có một người ngồi dậy,ánh mắt hướng về phía Kun và Nghiêm rồi đứng bật dậy đi phớt qua làm Kun giật mình,đó là một cô gái trẻ chắc độ tuổi của Kun,vóc dáng mảnh mai nhưng tiếc là Kun không nhìn rõ mặt.
………..
“Con mang chén cháo với chén thuốc này lên cho chị dùm mẹ đi Trúc” Người phụ nữ nói với cô con gái.
“Họ là ai vậy mẹ?” Trúc chau mày.
“Họ bị lạc đường xin ngủ nhờ,tội nghiệp.Thôi,con mang lên dùm họ đi” Mẹ Trúc giục.
“Dạ” Trúc cuối người bưng cái mâm có chén cháo với chén thuốc lại chỗ Kun đang ngồi ngủ gục lên gục xuống.
“Chị ơi,thuốc với cháo nè” Trúc lên tiếng lay Kun làm Kun giật mình ngước mặt lên,hóa ra là cô gái lúc nãy.Bây giờ Kun mới có dịp nhìn tận mặt,đây là một cô gái khá đáng yêu với má lún đồng tiền hai bên kèm theo làn da hơi ngăm đen
“uhm,chị cám ơn” Kun mỉm cười lịch sự với cô bé,
“dạ,không có gì ạ”cô bé cũng mỉm cười nhẹ khẽ liếc nhìn xuống Nghiêm rồi bỏ đi xuống nhà dưới.
Đặt chén cháo cạnh đầu giường Kun múc 1 muỗng thổi nguội rồi đưa lên miệng Nghiêm cố cho vào nhưng cháo cứ trào ra ngoài không vào được miếng nào vì miệng Nghiêm không hé ra được. Ngồi rầu rĩ không biết làm như thế nào để đút cháo cho Nghiêm thì bỗng đầu Kun lé lên 1 ý tưởng,cô nhẹ nhàng cho cháo vào miệng mình sau đó áp sát vào miệng Nghiêm để cháo vào dễ dàng hơn.Khi áp miệng mình sát vào miệng Nghiêm,Kun nghe tim mình đập mạnh như muôn vỡ ra,ngồi bật dậy nuốt ngay ngụm cháo vào bụng Kun lấy tay che ngực mình thở mạnh
“Mình sao vậy nhỉ?”.Một thoáng mất bình tĩnh Kun quay lại nhìn Nghiêm đang ngủ và chén cháo đang dở dang,Kun mạnh dạn đưa muỗng cháo lên miệng và cố áp môi mình vào môi Nghiêm cho cháo đi qua miệng Nghiêm.Cảm giác hai đôi môi chạm vào nhau làm Kun thấy ấm áp vô cùng,như có một phép thôi miên trên đôi môi Nghiêm,Kun bỗng nhiên thấy thích cái cảm giác này,cái cảm giác chạm môi mình vào đôi môi mềm mại của Nghiêm.
Mỗi lần đút 1 muỗng cháo không hiểu sao Kun cứ dừng lại ở đôi môi Nghiêm thật lâu.Xong hết chén cháo tới chén thuốc Kun cũng làm tương tự,nhưng với muỗng thuốc cuối cùng Kun lại dừng lại lâu hơn,đôi môi Kun di chuyển nhẹ nhàng quấn lấy đôi môi Nghiêm rất lâu và lâu mà không hay rằng phía trong có một ánh mắt đang nhìn hai người rồi lặng lẽ bước ra sau nhà làm Kun giật bắn người ngồi dậy vì tiếng động.
Thức giấc sau một giấc ngủ dài Nghiêm khẽ mở mắt quan sát vì mình đang nằm ở 1 nơi rất lạ,ngồi bật dậy thì thấy Kun đang ngồi ngủ gục trên giường với chén cháo và chén thuốc cạnh bên.Bây giờ Nghiêm mới nhớ lại là hôm qua cô cảm thấy rất mệt trong người và ngất đi khi vừa đặt lưng xuống giường.Nhìn Kun nằm ngủ Nghiêm khẽ mỉm cười ngồi dậy nhẹ nhàng lấy cái chăn đắp lên cho Kun và bưng cái mâm đi dẹp dọn.
Kun tỉnh giấc không thấy Nghiêm đâu hoảng hồn chạy ra sau nhà thì thấy Nghiêm đang rửa bát thuốc,
“Nghiêm thấy sao rồi?” Kun lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Hủm…” Nghiêm trợn tròn mắt quay lại mặt đơ ra nhìn Kun.
“Em hỏi Nghiêm thấy sao trong người rồi” Kun lặp lại khi thấy Nghiêm nhìn mình.
“Ơ…uhm,khỏe như trâu nè,cám ơn” Nghiêm đáp nhanh và không khỏi ngạc nhiên vì cách xưng hô của Kun,nghĩ đến Nghiêm lại phì cười.
“Cười gì vậy?” Kun tò mò bước lại gần.
“Không có gì,vào nhà chuẩn bị về thôi” Nghiêm cười nhẹ nhún vai úp hai cái chén vào rổ rồi vào nhà.Vừa lúc đó hai mẹ con Trúc cũng từ ngoài đồng vào
“Cháu thấy khỏe lại chưa?” Mẹ Trúc nhìn Nghiêm hỏi thăm.
“Dạ,cháu khỏe nhiều rồi,Cháu cám ơn cô nhiều ạ” Nghiêm mỉm cười nhẹ với mẹ Trúc và đá ánh mắt sang Trúc gật đầu thay lời chào.
“Hai cháu ở đâu mà đi lạt vào đây vậy?” Mẹ Trúc ngồi xuống hỏi thăm.
“Dạ,tụi cháu ở Thành Phố HCM,gặp một số chuyện không may nên đi lạc vào đây ạ.May có cô tận tình giúp đỡ,công ơn này cháu xin nguyện báo đáp ạ” Nghiêm nắm tay mẹ Trúc nói giọng biết ơn.
“Giúp người là chuyện nên làm mà cháu không cần khách sáo vậy đâu” Mẹ Trúc cười nhân hậu.
“Dạ,tụi cháu còn có việc nên phải đi ngay bây giờ,cô có thể cho cháu lại địa chỉ nơi đây để sau này có cơ hội tụi cháu lại ghé thăm không ạ” Kun mỉm cười đề nghị.
“Uhm,tất nhiên là được rồi.Trúc ơi,con lấy giấy viết ghi dùm mẹ cái địa chỉ cho chị đi con” Bà đá ánh mắt sang Trúc.
“Dạ,đây là địa chỉ thưa chị” Trúc cuối đầu e thẹn đưa mảnh giấy cho Nghiêm sau 1 hồi ghi ghi chép chép gì đó.
“Đây là con gái của cô ạ” Nghiêm tò mò.
“Uhm,cô chỉ có mỗi mình nó,ba nó thì đi làm xa lâu lâu mới về,hai mẹ con cứ nương tựa vào nhau mà sống thôi.” Bà nhìn Trúc triều mến.
“Em tên gì,năm nay bao nhiêu tuổi rồi” Nghiêm nhìn Trúc hỏi thăm.
“Dạ em tên Trúc,năm nay em 18t.Còn chị?” Trúc mỉm cười hỏi lại Nghiêm.Hai người cứ thế mà nói chuyện với nhau hồi lâu rất vui vẻ,hết đề tài này sang đề tài khác.Còn Kun ngồi đó không hiểu sao cô lại thấy ấm ức,khó chịu trong người cực độ khi thấy Nghiêm cứ nói nói cười cười với Trúc ở phía bên kia rất vui vẻ.Tại sao lại như vậy chứ?Có lẻ nào Kun đã thích Nghiêm chăng?nhưng từ lúc nào,từ lúc nào Kun cũng chẳng biết.Kun chỉ biết bây giờ cô thấy hận cái sự vui vẻ mà Nghiêm dành cho cô bé kia,và thấy ghét luôn cái khuôn mặt đáng ghét của Nghiêm nữa.
* * *