Vì Tôi Yêu Em

Đứng đợi Thùy ở trước công ty bỗng có 1 thằng nhóc bé xíu chạy lại với vẻ hối hả
“Chị ơi,có một cô bạn của chị đang gặp tai nạn đằng kia kìa”.
“Chỗ nào em?” Ngân biến sắc khi nghĩ tới Thùy.
“Chị đi theo em đi” Thằng bé nắm tay Ngân chạy đi trên môi khẽ mỉm 1 nụ cười mà Ngân không kịp nhìn thấy.
“Tới rồi” Thằng bé quay lại mỉm cười làm Ngân há hốc mồm ngạc nhiên,biết mình bị gạt Ngân vội quay đầu lại và khụy dần xuống vì 1 cánh tay từ phía sau đã chụp cái khăn thuốc mê vào mũi Ngân.
Tới nơi Thùy đợi Ngân rất lâu nhưng không thấy đâu bỗng nhiên có một tin nhắn từ số điện thoại lạ cũng với nội dung không mấy xa lạ
“Ngày mai,lúc 17h30 đi một mình đến địa chỉ xxx đổi con chip lấy con tinh.Nếu báo cảnh sát hay đến muộn đừng hối hận”
Đọc xong tin nhắn người Thùy như tái nhợt lại vội vàng quay xe về nhà ông Kim.

“Nè,cô ít đi đứng hơn lại được không?suốt ngày đi theo cô tôi mệt đuối người rồi” Nghiêm nhăn tráng khó chịu khi suốt ngày phải đi theo Kun từ sáng tới chiều ở công ty rồi tối Kun phải đi mua sắm,đi chơi khắp nơi.
“Tôi có mượn cô đi theo tôi đâu” Kun vẫn hí hửng ung dung bước về phía trước với nụ cười đắc ý trên môi.Có mấy khi được hành xác Nghiêm như thế này chứ.hoho
“Nếu ba tôi không bắt buộc tôi theo cô thì cô nằm mơ đi khi có chuyện tôi làm vệ sĩ ẩn cho cô” Nghiêm bực dọc.
“Thì cô ở không đi ngủ cũng vậy thôi đi làm vệ sĩ cho tôi cũng có cái vui của nó chứ.hehe,thử cái này dùm tôi đi” Dứt lời cô đưa cái chíp màu sắc rực rỡ lên vòng 1 của Nghiêm đo size.
“Cô có bị ấm đầu không vậy hả?” Nghiêm thẳng tay vứt cái chip bay ra khỏi tay Kun mà không khỏi đỏ mặt vì ở chổ đó khá đông người.
“Nè,cô là vệ sĩ của tôi đó,cô phải làm theo yêu cầu của tôi chứ” Kun cuối xuống nhặt cái chip lên.
“Tôi là vệ sĩ chứ là osin của cô bao giờ?” Nghiêm quát thẳng vào mặt Kun.
“Ý sax,nhỏ tiếng lại được không,điếc tai tôi rồi nè.Không cãi với cô nữa,tôi đói rồi chở tôi đi ăn đi” Kun bịt tai lại đứng nhìn nghiêm đang phù mang trợn má tức tối.
“Cái gì,đói thì cô tự mà đi ăn đi,tôi mệt rồi” Nghiêm ngồi phịch xuống.
“Cô làm vệ sĩ cho tôi thì phải đi theo tôi chứ,hì hì”
“Tôi học võ là để phòng thân chứ để làm vệ sĩ cho cô bao giờ” Nghiêm bực mình lớn tiếng làm Kun cũng giật mình.
“Nếu cô không thjk thì tôi đâu có mượn cô đi theo tôi,Còn nhiều người khác kia mà” Kun khoanh tay nhìn Nghiêm giận dỗi.
“Được,vậy cô bảo ba cô tìm vệ sĩ cho cô đi.Tôi về,tôi mệt rồi,thà về Mỹ lấy chồng còn hơn ở đây làm vệ sĩ cho cô” Nói rồi Nghiêm quăng mạnh túi đồ cho Kun bước thẳng ra cửa.Kun đứng nhìn theo không hiểu sao lại có cảm giác buồn len lỏi vào trong tim làm cô thấy nhói lên.
“Đùa tý mà đã giận rồi sao?” Kun nhẹ nhàng đặt cái chip xuống rồi thở dài bước ra cửa.Không hiểu sao lúc này Kun lại thấy vô cùng cô đơn,cứ như thiếu vắng một thứ gì đó làm cô thấy ngột ngạt.Nghiêm khuất khỏi mắt cô chẳng phải là điều cô muốn hay sao?nhưng bây giờ lại thấy buồn trong lòng.
Lặng lẽ bước vào bar với tâm trạng không mấy thoải mái,đang ngồi nhấp nháp li rượu thì có 1 thanh niên cao ráo đẹp trai bước lại gần lịch sự
“Uống với anh một li nha” Hắn ta cầm li rượu mỉm cười.Với tâm trạng đang không mấy vui mà có người uống rượu cùng thì thjk biết mấy,Kun mỉm cười
“Okie”.Đặt cái li xuống bàn định rót tiếp li nữa thì tên kia chặn tay Kun lại tỏ vẻ ga lăng.
“Để anh rót dùm em .hì”.Kun cũng hơi đơ người ra nhưng nghĩ tại hắn galang nên thôi mặc kệ,không mấy quan tâm tới.Thấy Kun quay mặt đi hắn ta nhanh tay cho 1 viên thuốc vào rượu rồi đưa cho Kun
“Anh mời em”
“Cám ơn” Kun mỉm cười cầm li rượu lên không chút nghi ngờ còn tên kia đứng nhìn chăm chăm vẻ mặt đắc thắng.
“Khoan đã” Kun đưa li rượu lên miệng chưa kịp uống thì đã bị 1 cánh tay từ phía sau chặn lại và giật lấy.
“Anh mời ngta thì anh uống hết li này trước mới đúng chứ” Nghiêm cầm li rượu bắt chéo chân thản nhiên trước bất ngờ của tên kia và nụ cười đang hé mở trên môi Kun.
“Uhm,vậy tôi uống nè.hì hì” Hắn ta đưa li rượu lên miệng thì Nghiêm đứng phắt dậy chặn lại
‘Uống li này chứ” Nghiêm mỉm cười đưa li rượu ra trước mặt mà ánh mắt sắt lạnh đang ngắm vào hắn
“Li nào cũng vậy thôi” Hắn ta biến sắc vì kế hoạch bị lộ.
“Khác chứ,1 li có thuốc và 1 li không thuốc” Dứt lời Nghiêm tạt thẳng li rượu vào mặt hắn rồi nhanh tay kéo Kun ra ngoài.Tức tối vì kế hoạch bị phá hỏng hắn ta nhanh tay bấm 1 con dao định lao theo nhưng bị 1 tên cản lại ra hiệu rút lui.
“Cô đi theo tôi à?” Kun lên tiếng khi Nghiêm vẫn nắm chặt tay cô kéo mạnh đi.
“Không rãnh” Nghiêm nói mà vẫn không quay mặt lại,chợt nhận ra mình đang nắm bàn tay mềm mại của Kun,Nghiêm vội buông ra một cách thô bạo.
“Nè,bộ ghét tui lắm hả?” Kun cảm thấy có chút hụt hẫng khi Nghiêm buông tay mình ra.
“Không,đi về nhà nhanh đi,có người đang theo dõi kìa” Nghiêm nhìn xung quanh rồi nháy mắt với Kun rảo bước nhanh đi,hai cái bóng theo sát Kun và Nghiêm được một lúc tới con hẽm cụt bất chợt chỉ còn thấy 1 mình Kun quay lại mỉm cười với hai tên đó
“Bốp..bốp” Hai cú đánh từ phía sau khiến cho hai tên ngã quỵ xuống đất bất tỉnh,bước lại gần chúng Nghiêm khẽ thở dài
“Biết tới bao giờ mới thoát khỏi cái cảm giác này đây?haizz”
“Cô cảm thấy mệt rồi à?cô sợ tôi còn sợ hơn cô nữa kìa” Kun củng mệt mỏi bước lại.
“Chúng ta về thôi” Nghiêm quay lưng qua thì bất chợt 1 cái bóng từ trên nhảy xuống chụp mạnh cái khăn vào mũi Nghiêm và Nghiêm ngất lịm đi.
……….
“Reng…reng…reng” Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi,Thùy vội vàng chụp lấy điện thoại
“Alo…”
“Gì mà hối hả vậy chuyện hôm bữa cậu nhờ tớ điều tra có kết quả rồi nè”
“Uhm,cậu nói đi” Thùy nói giọng tiêu ngỉu.
“Zen tên thật là Trịnh Tâm”
“Cái gì?cậu nói lại tên của hắn là gì?” Thùy giật mình hét lên
“Trịnh Tâm,có gì hả?” Chi ngạc nhiên.
“Ơ…không có gì.Còn gì nữa không?”
“Tự nhiên nhảy vào mồm người ta xong cho đã rồi hỏi còn gì là còn gì,Tâm sang Mỹ từ lúc 18 tuổi mới về nước trong năm nay.Theo tài liệu tớ điều tra được thì Trịnh Tâm là con trai cả của Trịnh Huân là một nhà kinh doanh một thời ở Việt Nam một thời gian sau ông Huân sang Mỹ lập nghiệp cho tới bây giờ.”
“Zen là con trai của Trịnh Huân sao?” Thùy há hốc mồm
“Uhm,đúng rồi.”
“Vậy tớ hiểu rồi,cám ơn cậu nhiều nha”
“Uhm,có gì đâu”
Tắt điện thoại Thùy lại rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư,cầm chặt 4 mặt dây chuyền trên tay Thùy dần hiểu ra mọi chuyện.

Lang mang tỉnh dậy sau giấc ngủ Nghiêm ngốc đầu lên trong căn phòng tối om chỉ có mỗi cái bóng đèn dây tóc bé xíu,Khẽ cựa mình Nghiêm mới biết là tay chân mình bị trói chặt.Bất giác nhớ đến Kun,cô quay sang nhìn xung quanh rồi chợt phì cười khi Kun cũng đang ngoi ngoi đầu dậy
“Tỉnh rồi à” Nghiêm nhìn Kun cười nhẹ.
“Đây là đâu mà ồn quá vậy?” Kun nhăn mặt mệt mỏi.Lúc này Nghiêm mới để ý kỹ xung quanh căn phòng là những bức tường bằng sắt và có tiếng xe cộ qua lại rất gần.
“Hình như đang ở trong xe chở hàng” Nghiêm nhìn nhìn xung quanh suy đoán.
“Làm thế nào bây giờ đây?”Kun rầu rĩ.
“suỵt,có người tới” Nghiêm nói khẽ rồi cả hai lại giã vờ ngủ tiếp.
“Đại ca,hai cô gái anh cần đây ạ” Tên lái xe bước xuống mở cửa cho tên đại ca xem.
“Tốt,có thưởng sau,chúng ta đi thôi” Tên đại ca quay lưng đi,hai tên áo đen còn lại cũng vác Ngân và Nghiêm ra khỏi xe bỏ vào chiếc xe khác chở đi tiếp.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Kun nói khẽ.
“Tôi mà biết tôi là con đẻ của cô đó” Nghiêm vừa nói vừa nhìn nhìn thăm dò tình hình.

Sau 1 giấc ngủ say Ngân cũng choàng tỉnh và nhận ra mình đang bị trói chặt hai tay vào chiếc ghế trong một căn phòng ưu tối với vài ba tên canh gác.Một lát sau cánh cửa mở tung,Ngân mở tròn mắt khi thấy Zen bước vào
“Em tỉnh rồi à,vất vả cho em quá?” Zen cười đểu.
“Là anh sao?” Ngân nhìn Zen với ánh mắt ngạc nhiên.
“Bất ngờ lắm sao?Lâu rồi không gặp em vẫn đáng yêu như ngày nào” Zen đưa tay chạm vào mặt Ngân nhưng Ngân lại né đi.
“Vũ Phương Thùy có gì hay ho mà em lại yêu cô ta chứ?” Zen cuối xuống nhìn Ngân chăm chăm.
“Tình yêu đâu cần phải có lý do” Ngân khẽ mỉm cười.
“Uhm,có vẻ tình yêu cao thượng nhỉ?Nhưng mà em có biết rằng anh ghét ai thì người đó khó sống lắm không?” Zen đưa tay nâng cằm Ngân lên rít khẽ.
“Thùy chẳng làm gì anh để anh phải cay đắng như vậy” Ngân nhìn Zen với ánh mắt căm phẫn.
“Cô ta không làm gì nhưng người làm là cha cô ta,và kể cả cha của em nữa” Zen đứng phắt dậy bóp chặt các ngón tay vào nhau nghiến răng.
“Anh nói vậy là ý gì?” Ngân chau mày khó hiểu.
“Năm xưa,những người cha của chúng ta là những người bạn thân nhưng vì ham muốn lợi nhuận,tham lam tài sản mà họ sẵn sàng đá chân người bạn thân nhất của họ ra khỏi công ty với đôi bàn tay trắng.Hôm nay anh phải bắt họ trả đủ những gì họ đã gây ra” Zen nghiến răng khuôn mặt đầy căm phẫn.
“Anh là con của Trịnh Huân sao?” Ngân chau mày ngạc nhiên.
“Em củng biết chuyện đó sao?Vậy thì trò chơi sẽ kết thúc sớm thôi” Zen mỉm cười nhìn Ngân.
“Anh đã sai rồi,người có lỗi là cha của anh kìa.Anh nên tìm hiểu kỹ trước khi làm cho mọi việc càng trầm trọng hơn và hối hận” Ngân lớn tiếng.
“Em thì biết gì chứ” Zen quát thẳng vào mặt Ngân.
“Họ đã lấy đi của gia đình anh bao nhiêu thì anh sẽ lấy lại gấp đôi,bắt họ phải trả lại gấp đôi và nhiều hơn thế nữa” Zen kê mặt sát mặt Ngân rít lên từng chữ.
“Anh sẽ không đạt được mục đích đâu” Ngân quay đi hướng khác.
“Để xem đạt được không hen?” Dứt lời Zen lấy điện thoại của 1 tên gần đó bấm số kê vào tai Ngân
“Alo…” Tiếng của Thùy vang vọng bên kia.
“Thùy ơi,đây chỉ là một cái bẫy,đừng để sập bẫy của…” Ngân chưa kịp nói hết câu thì Zen đã lấy điện thoại ra kê lên tai
“Em đang ở đâu?em không sao chứ?” Thùy ngồi bật dậy
“Yên tâm,cô ấy sẽ bình yên tới ngày mai,haha” Zen bình giọng.
“Không được làm hại cô ấy” Thùy hét lên.
“Khẽ thôi,bình tĩnh nào,Nhớ những gì đã giao ước.Nếu không thì đừng hối hận” Zen lấy điện thoại ra tắt máy.
“Alo…alo” Thùy hét to rồi ngồi phịch xuống ghế gục đầu xuống bàn mệt mỏi.

Đi được 1 khoảng đường xa chiếc xe chở Kun và Nghiêm dừng lại,Nghiêm quan sát tình hình rồi nói khẽ
“Bây giờ trời còn tối,Tìm cách trốn thôi”
“Tay chân như thế này trốn như thế nào bây giờ” Kun nhìn lại tay chân mình bị trói chặt bởi sợi dây thừng khá to.
“Tôi có dao nè” Nghiêm nói khẽ.
“Ở đâu?” Kun trợn mắt nhìn từ trên xuống dưới khắp người Nghiêm.
“Trong chiếc giày phải,cô tháo được chiếc giày ra mới lấy được” Nghiêm thẳng hai chân ra.
“Trời,dao sao bỏ trong giày” Kun há hốc mồm.
“Phòng thân thì đành phải bỏ vào chỗ đó thôi” Nghiêm nhún vai.
“Trong đó sao mà lấy được?” Kun nhăn mặt.
“Cởi giày ra là được mà”
“Tay chân bị trói như thế này sao mà cởi giày được?”
“Cái mồm cô để làm gì?” Nghiêm thản nhiên.
“Cô nói cái gì?” Kun nhăn mặt.
“Suỵt,khẽ thôi.Không thì đành chịu,tôi hết cách rồi” Nghiêm lắc đầu.
“Duỗi chân ra” Kun nhìn Nghiêm ra lệnh.
“Chân này” Nghiêm lắc lắc chân phải cho Kun cuối xuống mở giày ra.Ngậm từng sợi dây giày rút ra khó khăn,cuối cùng các sợi dây giày cũng bung ra hết kun xoay người lại lấy tay mò trong chiếc giày Nghiêm rút ra 1 con dao nhỏ bấm cho mũi dao bật lên.
“Được rồi” Kun mừng rỡ.
“Đưa tôi cắt cho” Nghiêm xoay người lại lấy con dao từ Kun khéo léo cắt đứt sợi dây thừng đang buộc tay mình rồi quay sang cắt dây cho Kun
“Xong rồi,thoải mái quá” Kun uốn éo mình mẩy.
“Chúng ta chuẩn bị hành động thôi” Nghiêm cột lại dây giày và nhét lại con dao vào nháy mắt với Kun.
Xe dừng bánh lại,cánh cửa xe vừa mở ra
“Bốp…bốp” hai cú đá Nghiêm hạ nốc ao tên mở cửa xe,đỡ Kun bước xuống Nghiêm nói nhanh giọng
“Chuồng thôi,” Dứt lời Nghiêm nắm tay Kun kéo chạy len lỏi vào vườn cây gần đó,
“Đuổi theo” Một tên lớn tiếng và đám người đó chạy theo Kun và Nghiêm sát nút.
“Chia nhau ra tìm đi,không được thì mang cái đầu tụi bay về đây” Tên đại ca lớn giọng tức tối khi không thấy Kun và Nghiêm đâu nữa.Bọn chúng đốt đèn lùng sục tìm kiếm khắp cả khu rừng.
“Bọn chúng đang tới gần kìa” Kun tái mặt khi thấy ánh đèn càng tiến lại gần mình.
“Suỵt,nằm im đi có tán cây che lại không thấy đâu” Nghiêm nói khẽ và nằm im dưới đất cung tay thành hình nắm đấm thủ thế khi ánh đèn càng ngày càng tiến lại gần
“Ức…ức” Tiếng nức cục phát ra từ cuốn họng Kun làm Nghiêm giật mình.
“Cô làm gì vậy,suỵt” Nghiêm ra hiệu cho Kun im lặng.
“Tôi bị nức cục rồi…ức…ực” Kun nhăn mặt cố nín lại nhưng không được.Nghiêm trợn tròn mắt tái mặt khi thấy ánh đèn tới càng lúc càng gần.
“Ực…um” Tiếng ức cục của Kun tắt hẳn,Kun trợn tròn mắt khi phát hiện đôi môi mình đang bị môi Nghiêm chạm mạnh vào để cho tiếng ức cục bị át lại,Kun nghe tim mình đập nhanh liên hồi,cảm xúc rất mãnh liệt,trong bóng tối không ai thấy mặt cô đang dần đỏ bừng lên .