Tưởng Chừng Đã Xa
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tưởng Chừng Đã Xa
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 6895 Lượt Xem
Tác giả : au ( ko biết có đúng tác giả này viết ko nữa ^^ )
Ngồi suốt hơn 6 tiếng đồng hồ trên xe cuối cùng cũng đến nơi. Dang rộng hai tay tận hưởng làn gió mát của vùng sông nước, Xuân mỉm cười. Nụ cười không chứa đựng nhiều âu lo, Xuân cũng như bao người thích không khí tĩnh lặng để nghỉ ngơi sau những giờ làm việc căng thẳng và tìm chốn bình yên trước cuộc đời nhiều lo toan này. Lâu rồi Xuân mới đi một khoảng xa mà không phải bằng phương tiện nào khác ngoài đôi chân của mình. Ở đây không có khói bụi nhiều như trên thành phố, nhưng cũng không có nghĩa là nơi đây không có sự ồn ào náo nhiệt, chỉ là nó có gì đó dễ chịu hơn rất nhiều. Dừng chân trước một ngôi trường tiểu hoc nụ cười trở lại trên môi của Xuân. Nhìn xung quanh mọi người vẫn hối hả với cuộc sống của mình, hôm nay là thứ mấy nhỉ. Mà hình như tháng này là tháng mà học sinh được nghỉ, và còn được gọi là nghỉ hè. Nghĩ thật buồn cười bao lâu rồi Xuân cũng không nhớ, không nhớ đến những ngày tháng được gọi là nghỉ hè, mà nói chính xác thì nhớ để làm gì. Khi mà đó đã không còn liên quan đến Xuân, đi làm rồi thì chỉ biết nghỉ phép và nghỉ tết. Bây giờ Xuân đang có thời gian nghỉ phép, xem như nghỉ hè luôn được không nhỉ. Bật cười, Xuân lắc lắc đầu, ai nhìn vào chắc nói Xuân không bình thường mất thôi, và nói theo từ ngữ mà giới trẻ hay sử dụng bây giờ cho những biểu hiện như Xuân là tự kỉ. Gặp một bác bảo vệ cũng ngoài 50, Xuân lễ phép và khéo léo ứng xử, cuối cùng bác cũng cho phép Xuân được gặp hiệu trưởng của trường. Vừa ngồi xuống ghế Xuân đã thở hắt ra, cũng mệt đó chứ. Với một người lười tập thể dục như Xuân thì đi bộ đường dài không mấy dễ chịu đâu. Nói vậy thôi mỗi cuối tuần Xuân cũng có dành thời gian ra công viên chạy bộ, để khi lớn tuổi không chạy được nữa thì cũng còn xương chắc khỏe mà tập dưỡng sinh. Lạ, hôm nay Xuân nghĩ ra toàn những gì đó trời ơi đất hỡi không thôi. Uống một cốc nước lạnh mà một cô gái đưa cho mình Xuân thấy mát cả lòng, Xuân đón đó là thư kí của hiệu trưởng. Nhìn xung quanh căn phòng, sao chỉ toàn là hình vẽ ngộ nghĩnh thế này, còn có tên của tác giả và lớp nữa. Hình thi văn nghệ rồi ảnh bé ngoan tiêu biểu của năm. Toàn là trẻ con, thế bằng khen và thành tích của trường ở đâu. Tò mò và Xuân cũng đi khám phá, có bằng khen nhưng được lộng trong tủ kính và đặt ở góc người nào chú ý thì mới nhìn thấy. Có lẽ hiệu trưởng trường này là một trong những người rất hiếm hoi không thích khoe bằng khen một cách trực diện, mà chỉ muốn khoe học trò của mình. Cái này còn lợi hại hơn bằng khen đó chứ.
– Xin lỗi đã để cô chờ lâu
Giọng nói quen thuộc mà đã hơn 5 năm rồi Xuân chưa từng nghe lại. Giọng nói đã theo Xuân suốt cả ba năm cấp ba, 4 năm đại học, 3 năm cho những sóng gió trong tình cảm của Xuân. Và vẫn luôn văng vẳng trong tâm trí của Xuân suốt khoảng thời gian qua.
– Dạ không sao, em đợi được
Người hiệu trưởng cười đôn hậu tiến lại gần Xuân, giọng nói của người đối diện có vẻ đã chững chạc và điềm tĩnh hơn, nhưng cũng không quá cứng nhắc. Con người này có gì đó lang bạc, ánh mắt vẫn sâu thẫm nhiều nỗi niềm. Sao chỉ nhìn thôi mà người hiệu trưởng ấy lại dám đánh giá người ta ngay như vậy. Có phải chăng vì cũng đã phần nào đó hiểu được và gần gũi nhau.
– Người gì mà to lớn thế hả
– Vậy mới che được cho cô
– Con nhóc này, cô có gia đình rồi nha
Xuân cười giòn tan, hiếp cả mắt và không quên ôm lấy người cô mà mình luôn kính trọng, thương yêu. Cô luôn đẹp trong mắt Xuân, luôn tinh nguyên và rất sáng. Chính cô đã truyền cho Xuân ngọn lửa phấn đấu, quyết tâm. Sau gia đình nơi mà Xuân thấy bình yên chính là cô, có điều cô cũng đã có gia đình Xuân cũng không nên giữ cô là đặc biệt. Dù Xuân đã hứa với cô như thế nhưng với Xuân tận đáy lòng mình cô vẫn là gì đó đặc biệt, vẫn là gì đó để Xuân không thể quên.
Vuốt tóc Xuân đầy yêu thương cô hiệu trưởng khẽ mỉm cười. Xuân là học trò, nói chính xác là người học trò mà cô quý nhất. Khoảng thời gian đi dạy cũng là Xuân cho cô ấn tượng, cho cô biết mình còn nhiều thiếu sót. Muốn tận tâm với nghề không phải đễ, vì còn quá nhiều chướng ngại, còn quá nhiều khó khăn. Mà điều cốt lõi chính là học trò, thành hay bại đều là từ những học trò của mình mà ra.
– Này có biết là từng khiến cô muốn bỏ nghề không?
– Trời, câu này em nghe riết chán rồi cô ơi – buông cô ra Xuân cùng cô lại bàn
– 5 năm rồi, có biết không?
– Dạ biết chứ cô – rót một ly nước cho cô mình, Xuân không quên nhận lỗi
Cô hiệu trưởng mỉm cười nhận lấy ly nước chuộc lỗi của Xuân. Xuân không còn là cô nhóc học trò phá phách, thích chọc phá những giáo viên trẻ ngày nào. Giờ có lẽ một lời của cô sẽ là mệnh lệnh đối với Xuân. Đôi lúc cô nghĩ mình đã làm gì mà Xuân từ trêu đùa chọc tức rồi làm mình tức đến phát khóc mà giờ có thể nghe lời mình như vậy. Cô thấy mình thật là có lỗi với ba mẹ của Xuân, khi lại để Xuân nghe lời người khác ngoài ba mẹ của nó.
– Sao hôm nay lại đến đây?
– Em muốn xin tá túc một thời gian được không cô?
– Được nhưng phải có tiền ở trọ
– Đồng ý liền – Xuân không chút do dự, cảm giác này lâu rồi mới có, thoải mái nói chuyện với một người. Mệt mỏi cũng chẳng là gì so với những giây phút như thế này nữa, nó tan biến ngay từ lúc Xuân bước chân vào ngôi trường tiểu học này và nó cũng không dám xuất hiện từ giây phút Xuân và cô nói những câu chữ đầu tiên
– Cô Hiền, cô Ly ngất rồi – một cô giáo từ ngoài chạy vào hối hả gọi cô Hiền – người mà Xuân đang nói chuyện từ nảy đến giờ
Cô Hiền không hỏi gì thêm chỉ vội đi theo người giáo viên vừa báo tin.
Xuân cũng chạy theo, thì ra cô Ly gì đó đã được đưa đến phòng y tế của trường. Có cả nhân viên y tế chăm sóc, trường khá đầy đủ đó chứ. Nét mặt lo lăng của cô Hiền làm Xuân thấy lạ, cô Ly này là ai mà làm cô Hiền lo đến vậy. Chẳng lẽ, không thể nào cô lập gia đình cũng chỉ hơn 10 năm thì làm sao có một cô con gái ngoài 20 như vậy được.
– Xuân giúp cô một tay, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi. Ở đây có tôi được rồi
Mấy cô giáo đứng đó cũng lo lắng nhưng lời của cô Hiền cũng là lệnh nên không thể cãi. Dù gì cũng có cô ấy và nhân viên y tế chăm sóc.
– Cô chả giống tên – Xuân trề môi tiến lại gần cô
Cô Hiền liếc Xuân một cái, thầm trách đứa học trò dám nói mình như vậy. Nhưng cô không giận, vì Xuân mới có thể làm cô không tức giận trong lời nói. Và để đạt được trình độ đó thì cô đã phải cực nhọc với đứa học trò này rất nhiều. Tất nhiên bây giờ còn có chồng của cô.
– Làm gì nhìn cháu cô dữ vậy?
– Cháu? – đang chăm chú nhìn cô gái, Xuân không quan tâm việc cô hỏi sao mình lại nhìn cô gái ấy mà là quan tâm cô gái ấy là cháu của cô
– Không được sao – xoa dầu cho Ly cô Hiền nhăn mặt với Xuân
– Dạ được chứ – Xuân vẫn không bỏ được câu từ nói lại cô Hiền, đi rót một ly nước Xuân định uống vì mình hơi khát
– Con tỉnh rồi, đưa ly nước cho cô – cô Hiền lấy ly nước khi Xuân định hớp ngụm đầu tiên
Tức vô cùng nhưng không thể nói, không thể để người khác nói mình nhỏ mọn được. Xuân đành im lặng ngồi sang một bên, cô Hiền cũng đã bước qua tuổi 40 thế mà nhìn cô vẫn còn sự hăng say và nhiệt huyết với nghề. Người ta thường nói tuổi trẻ thì năng động và có sự hăng say, nhiệt huyết với cái nghề mà mình chọn. Còn khi về già thì chỉ là sống cho qua ngày tháng, không còn gì gọi là tha thiết nhưng với cô Hiền thì dù ở độ tuổi nào cô vẫn vậy. Vẫn một lòng vì sự nghiệp giáo dục, vẫn đam mê và sống thật với chính mình. Xuân vui cho hạnh phúc của cô vì không phải ai cũng có can đảm mà làm như vậy. Chấp nhận rồi vượt qua biết bao chông gai, phía trước của cô dù không là hoa thơm cỏ lạ nhưng ít ra cũng là một màu xanh hi vọng và màu hồng hạnh phúc. Theo cô là vậy.
– Giúp cô đưa Ly về được không, cô còn phải tiếp vài người từ sở xuống. Một tháng nữa tụi nhỏ cũng đi học lại rồi
– Em có biết nhà đâu – không phải Xuân không muốn giúp mà là vì Xuân thật không biết nên đưa cô gái này đi đâu
– Thế Ly có về cùng em không? – cô Hiền tiện tay cốc vào đầu Xuân, sao hôm nay đứa học trò thông minh, nhạy bén của cô đâu mất rồi, nó ngốc rõ thấy
Bị cốc cho một cái tuy nhăn nhó nhưng Xuân cũng nhận ra mình thật là ngốc, cô Hiền kêu Xuân đưa Ly về mà Ly là cháu cô thì đương nhiên biết nhà cô. Có vậy cũng nghĩ không ra, làm mất mặt quá đi.
– Dạ
– Cô Hiền, mọi người bên Sở đến rồi
– Tôi biết rồi – trả lời với người giáo viên vừa báo tin, cô Hiền quay qua đặt tay lên vai Xuân
– Em cứ nghỉ ngơi đi, tối về hai cô trò mình nói chuyện
– Em biết rồi, cô đi đi – mỉm cười Xuân gỡ nhẹ tay cô xuống kéo và đẩy cô ra cửa
Cô Hiền lắc đầu, có muốn đuổi cũng từ từ.
– Cô biết là cháu cô xinh nhưng cũng không cần đuổi cô nhanh như vậy
Mặt Xuân nghệch ra, gì mà đuổi, rồi cháu cô xinh.
– Em không có ý đó
– Cô không biết. Thím đi nha con
– Dạ – Ly phải cười vì hai cô trò họ, cứ trêu nhau
Xuân rất tức vì thái độ nhún vai, nhướng mày, rồi bỏ đi không hề quay lại của cô Hiền. Làm Xuân giờ phải ngượng với Ly đây này.
– Mình về được chưa? – Ly có chút bối rối khi không biết xưng hô thế nào
– Cứ gọi tôi là Vĩnh Xuân hay Xuân, hay gì cũng được – Xuân cũng không phải người tỏ vẻ lạnh lùng trước người lạ, Xuân vác ba lô rồi dìu Ly đứng lên
– Vậy em gọi Xuân nha
– Được thôi – Xuân không phản đối, mà sao Ly không gọi Xuân là chị nhỉ. Nhìn Xuân thì đủ tiêu chuẩn để người khác gọi là chị mà
Ly cứ nhìn Xuân mà cười, Ly nghĩ Xuân có gì đó rất thú vị. Dìu cô mà cứ đi xa như sợ cô ăn thịt mất không bằng.
Xuân bó tay, không biết vì sao mà Ly cứ lâu lâu lại nhìn mình rồi cười. Xuân chỉ mong mau về đế nhà để đi tắm và ngủ một giấc, giờ tự dưng lại bù ngủ vô cùng.
– Xuân sẽ ở phòng này, phòng cạnh bên là của Ly, còn phòng trong cùng là của chú thím, phòng đối diện phòng Xuân là phòng của
Xuân trưng mặt ra mà chờ câu trả lời còn Ly thì cứ cười cười gãi gãi đầu, làm điệu bộ rất mắc cở. Khó hiểu quá.
– Phòng chồng sắp cưới của Ly hay sao
– Không không – cô nàng cũng đã phản ứng sau vài phút ngượng ngùng đỏ mặt
Xuân nhịn cười, có cách bắt cô nàng nói ra để mình còn về phòng tắm rồi ngủ nữa chứ.
– Vậy là phòng dành cho em bé của Ly
– Xuân nói gì kì vậy, Ly Ly
– Ly sao – Xuân được nước thì làm tới
– Ly chưa có chồng mà – Ly xoay mặt sang hướng khác vì bị Xuân chọc quê. Cô trách mình tự dưng lại có điệu bộ đó làm gì, xấu hổ quá
– Vậy là phòng
– Thôi thôi, Xuân mà nói nữa là Ly không dám gặp Xuân nữa đâu – nghe được giọng của Xuân, Ly liền quay lại quơ tay lia lịa
Xuân bật cười.
– Thế thì của ai?
– Ừ thì của người yêu Ly – vừa dứt câu cô nàng Ly chạy biệt vào phòng để lại Xuân sau khi nghiệm ra thì cười muốn té ngã
– Chỉ là phòng người yêu thôi mà đã ngượng ngùng, đỏ mặt rồi đủ thứ. Nếu là phòng vợ chồng họ chắc cô ấy không dám nói chuyện với mình – Xuân nhìn sang phòng Ly lắc đầu và tiếp tục cười, tuy có chút gì đó gọi là hơi kì nhưng Ly cũng dễ thương mà. Người yêu của cô ấy chắc phải tuyệt lắm, ít nhất là trong mắt cô ấy. Dù gì cô ấy cũng có người để yêu và yêu mình, còn Xuân cũng đã là quá khứ. Đã lâu không gặp người yêu cũ có còn nhớ Xuân không. Câu trả lời là có vậy còn yêu Xuân không. Câu trả lời thì Xuân không biết
Chạy khắp Thảo Cầm Viên mà hình như cả Ngọc và Xuân đều không thấy mệt, cả hai cứ cười nói vui vẻ, chụp hình đủ các kiểu. Đến khi cảm giác khát thì mới chịu dừng lại mà uống ít nước.
– Em cứ như con sóc, mệt chết Xuân rồi
– Mặc Xuân – Ngọc không hề nói lời nào an ủi hay dỗ dành mà chỉ trề môi rồi nốc nước một mình để Xuân tức mà không biết làm sao
– Em giỏi lắm – Xuân không thể để yên liền chọt lét Ngọc làm cô phun cả ngụm nước và sặc
Xuân cười vì đã cho cô nàng được một bài học và lấy lại chai nước để uống. Nhưng khi uống xong mà thấy Ngọc vẫn còn sặc nước thì lại lo lắng.
– Em có sao không?
Ngọc không thèm trả lời, giận dỗi đứng lên. Giỡn gì mà quá làm cô sặc rồi tức mà nói không nên lời.
Thấy Ngọc đứng lên Xuân vội kéo cô ấy ngồi xuống, liền lấy khăn lau cho cô ấy.
– Xin lỗi, Xuân xin lỗi, Xuân đùa hơi quá
– Xuân còn nói – Ngọc đánh mạnh vào vai Xuân cho bỏ ghét, mà thấy Xuân nhăn thì lại xót
Xuân nhăn giả đò vậy thôi chứ Ngọc có dám đánh Xuân mạnh đâu chỉ có Xuân mới dám làm gì Ngọc. Không ngờ chỉ cần nhăn mặt thì Ngọc đã không đánh nữa, Xuân biết chắc Ngọc đang xót đây mà.
– Đánh tiếp đi Xuân không đau
– Em, em là em đánh Xuân cho chết luôn – Ngọc đã muốn dừng mà Xuân thì chẳng cho, vậy thì Ngọc không ngần ngại. Người gì mà đáng ghét quá đi
Ngọc đánh tới đâu Xuân bật cười đến đó. Xuân biết cô nàng đang nghĩ Xuân chọc quê nên mới tức giận. Ngọc mà tức giận là không thương tiếc, nhưng khi xong rồi thì Xuân lại được chăm sóc thôi. Nếu là vậy thì tội gì Xuân không để Ngọc đánh. Muốn đánh bao nhiêu cũng được, có Ngọc chăm sóc, bên cạnh mình là điều mà Xuân muốn cả đời này. Nhưng sẽ ngược lại là Xuân chăm sóc cô ấy.
– Xuân – Ngọc khá bất ngờ khi Xuân ôm lấy mình, nhưng cô cũng không nghĩ lâu mà dang tay ôm chặt lấy Xuân như Xuân ôm mình
– Để Xuân ôm em
– Em cũng muốn ôm Xuân – Ngọc mỉm cười trả lời người yêu ngốc nghếch đáng yêu của cô, ôm người ta rồi mới nói là “để Xuân ôm em”. Có ai không cho đâu, cô cũng muốn được ôm lấy Xuân mà. Ôm Xuân ấm lắm, bình yên lắm, an toàn lắm, cô thích lắm và hạnh phúc lắm. Không phải cái ôm nào cũng giống nhau và không phải ôm ai cũng có cùng một cảm giác. Xuân và cô yêu nhau thì tất nhiên là cảm giác của tình yêu, của hạnh phúc
[/i]Thế nhưng sao bây giờ đâu mất rồi, Ngọc một mình ngồi lại nơi ghế đá mà trước kia cả hai đứa lớn xác nhiều tuổi hay ngồi. Hơi ấm chắc đã không còn, lâu rồi. Vì ai mà cả hai phải xa nhau, tới giờ này Ngọc vẫn không biết là vì ai. Xuân không thích trách móc và ghi thù, mất rồi giữ không được thì thôi. Để giờ đây Ngọc ngồi đây mà nhớ mà chờ mà đợi mà mong, mà yêu. Ngọc cũng không trách Xuân, không trách ai cả. Cứ ngỡ cuối cùng hai đứa lại trách nhau, vậy mà cũng chả ai trách ai, mà chỉ lẳng lặng rời xa nhau. Xuân thế nào có còn nhớ Ngọc không. Câu trả lời là có, vậy Xuân còn yêu Ngọc không. Câu trả lời là gì thì Ngọc cũng không biết.
– Dì ơi, về thôi – một cô bé tầm 4, 5 tuổi chạy lại chỗ Ngọc
Ngọc mỉm cười cúi xuống bế đứa bé ấy lên và hôn vào má của nó.
– Em chạy đi đâu vậy, biết anh kiếm em không? – một cậu bé khác chạy lại, cậu này thì lớn tuổi hơn cô bé ấy. Cậu có vẻ không vui trách móc đứa bé nhỏ
– Huân không được la em, em còn nhỏ mà con – mẹ cậu bé vội nhắc nhở con khi thấy cô bé nhỏ kia chuẩn bị khóc vì bị la
– Dung đừng la thằng Huân, là Ngọc Xuân sai mà – Ngọc cười dịu dàng vuốt má bé Xuân và xoa đầu Huân
– Con xin lỗi – Huân cúi đầu
– Thôi, mẹ không la nữa con dẫn em lại chỗ cậu Nhân đi
– Dạ, đi thôi bé Xuân – Huân cười tươi rói nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé Xuân
Cô bé ngây thơ không biết gì chỉ biết là đi với anh Huân theo lời của người lớn.
Nhìn theo bé Xuân một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
– Không cần giấu đâu, cả cái tên mà mày cũng đặt cho giống để rồi giờ mà nhớ mà thương mà khóc – trách móc Ngọc mà Dung cũng có vui vẻ gì. Nhìn thấy người bạn thân như người thân ruột thịt, người giúp mình thoát khỏi cuộc sống tối tăm đau khổ, dằn vặt làm sao mà Dung không chạnh lòng và xót xa
– Lại để mày thấy nước mắt của tao, không khóc nữa. Về thôi để Nhân với tụi nhỏ chờ – lau nhanh nước mắt Ngọc tỏ vẻ tươi tỉnh nắm tay Dung kéo đi
Dung giữ tay Ngọc lại, cô cũng không biết mình nên nói gì chỉ là cô thấy thương cho Ngọc. Mà thôi đó đã là quá khứ giờ cô nên sống vui vẻ để còn làm chỗ dựa cho Ngọc.
– Cậu ơi! – bé Xuân vừa đến gần Nhân đã ôm chầm lấy chân của anh
– Xuân ngoan, lên xe thôi. Vào xe đi Huân
– Dạ – Huân cười với Nhân và nghe lời chui vào xe
Nhân ẳm bé Xuân lên đứng chờ Ngọc và Dung. Áp má của bé vào má mình anh thấy lòng chợt lắng lại.
– Về thôi em – Ngọc và Dung cũng đến nơi
Thấy mắt chị mình hơi đỏ Nhân ẳm bé Xuân vào xe trước và ra hiệu cho Dung vào cùng tụi nhỏ.
Dung hiểu ý nên cũng làm theo ý của Nhân.
– Chị lại khóc?
– Không, mình về thôi
– Không giấu được em, nếu như vậy nữa em sẽ không cho chị ra đây nữa đâu – Nhân đau lòng nhìn người chị đã không còn nét hồn nhiên, và sự vui vẻ ngày nào
– Chị hứa mà – Ngọc phải hứa và phải làm, cô không muốn xa nơi này. Kể từ khi hết bệnh đây là nơi làm cô cảm thấy mình gần Xuân nhất, là nơi để cô còn cảm nhận được chút gì đó bình yên trong tâm hồn. Để về nhà cô không làm ba mẹ thêm lo lắng, cô không muốn mình làm cả nhà thêm đau khổ vì mình. Bấy nhiêu năm đã quá đủ rồi, cô đã luôn cố gắng để sống mà không làm gia đình thêm lo lắng và cảm thấy có lỗi với cô
– Em xin lỗi, mình về thôi chị – Nhân biết lời của anh đã làm Ngọc sợ, anh cũng không cố ý. Chỉ là thấy chị khóc anh không chịu được, anh cũng yêu thậm chí cũng sắp lập gia đình thì chuyện của chị làm sao anh không hiểu. Xa người mình yêu có ai vui vẻ, chỉ là chị anh lại gặp biến cố quá lớn xảy ra trong cuộc đời
Vừa đậu xe vào trong vườn thì ông bà Thành cũng là ba mẹ của Ngọc và Nhân ra đón. Họ mở cửa và ẳm lấy bé Xuân mà hôn mà cưng chiều.
Dung lắc đầu, đúng là người già họ chỉ mong có cháu ẳm bồng. Hay nói chính xác là có người bầu bạn, bên cạnh làm niềm vui lúc xế chiều.
Ít ra Ngọc biết cô đã làm được một việc khiến ba mẹ vui.
Khoác lấy vai chị Nhân an ủi, dù gì mọi chuyện cũng sẽ ổn.
– Thưa hai bác con mới tới
– Ừ ngồi chơi đi Hùng, lát nữa gia đình con xuống ăn cơm với hai bác – ông Thành vừa nói vừa hỏi bé Xuân đủ chuyện
– Dạ
Mọi người cũng không muốn phá vỡ không khí của ông cháu họ, để lát bà Thành ra thì bé Xuân sẽ phải trả lời mệt nghĩ cho xem.
– Hôm nay Ngọc thế nào rồi em? – để Huân lại chơi với mọi người Hùng dẫn Dung ra ngoài để nói chuyện
– Cũng bình thường – Dung thở dài mà trả lời, bình thường theo cách nào. Nhưng cũng mừng vì Ngọc có thể quay lại với cuộc sống hằng ngày
Sự lo lắng của Dung dành cho Ngọc, Hùng hiểu.
– Mất Vĩnh Xuân vẫn còn Ngọc Xuân mà
– Cũng chính cái tên mà làm nó thêm nhớ mà thôi
– Thời gian em à – ôm Dung từ phía sau Hùng tìm lời an ủi. Dung lo cho Ngọc bao nhiêu thì anh lo cho Xuân bấy nhiêu. Không biết có phải là trời định không mà hai người bạn thân lại cùng yêu hai người bạn thân. Nhưng cũng không phải chuyện gì cũng suông sẽ, lúc đầu cũng không phải như thế này
Dung không phải không biết dù Hùng không nói ra hay nhắc nhiều gì đến Xuân trước mặt Ngọc hay thậm chí là cô nhưng thật lòng anh vẫn đang tìm kiếm Xuân, lo lắng cho Xuân. Hai người họ thân như cô và Ngọc vậy. Nghĩ mới thấy thật có duyên, và lúc đầu đương nhiên cũng không phải như vậy. Ngọc thì rất được yêu thương, không chỉ có Xuân mà còn có cả Hùng, và cả tên khốn kiếp đó.
– Anh có gặp lại hắn ta không?
Hùng khá bất ngờ với câu hỏi của Dung, anh thừa biết đó là đề cập đến ai.
– Thôi mình vào đi em
– Sao anh không trả lời em?
– Đừng đề cập tới nữa – Hùng không vui và chút lớn tiếng, cứ nhắc đến tên khốn nạn đó chỉ làm anh thêm giận, thêm tức. Anh thấy hận hắn thay Xuân
Dung im lặng, cô không nên nhắc đến cái kẻ khốn kiếp đó.
– Hai người vào ăn tối đi – Nhân chỉ đi gần tới chỗ hai người họ chưa kịp mở lời thì đã nghe giọng có phần lớn tiếng và khó chịu của Hùng. Tuy không biết chuyện gì nhưng anh cũng không muốn họ cãi nhau, xây dựng một gia đình đã khó giữ nó lại càng khó hơn
Biết mình hơi lỡ lời Hùng nắm lấy tay Dung.
– Xin lỗi em
– Xin lỗi anh
Lời xin lỗi cùng phát ra một lúc, không khí cũng đỡ căng thẳng hơn.
– Vào thôi – Nhân mỉm cười, họ là vậy đó giận nhưng cũng nhanh hết lắm
Buổi cơm rất vui vẻ, Ngọc chỉ tập trung gấp thức ăn cho mọi người, rồi đúc cho bé Xuân mà quên cả việc mình đói, cô vui vì được làm những việc này. Nhưng sao vẫn còn thiếu vắng điều gì đó, hay nói chính xác là ai đó.
– Con ăn đi
– Cảm ơn mẹ
Bà Thành cười nhìn Ngọc, con bà đã bước vào cái tuổi không còn nhỏ dại. Có phải bà đã sai không.
Một người đàn ông lặng lẽ nhìn Ngọc, cảm giác có lỗi trong ông vẫn chưa khi nào nguôi ngoai. Ông biết mình đã không đúng ngay từ đầu, khi không chịu hiểu và cố chấp. Ông biết mình thừa khả năng để hiểu cho Ngọc, ông phải làm sao để lấy lại nụ cười trọn vẹn và nụ cười hạnh phúc của con. Ông từng nghĩ Ngọc nợ vợ chồng ông cả một đời nên ông nói gì buộc con phải nghe nấy. Thế nhưng giờ ông mới hiểu, dù cả đời này Ngọc không trả cho ông bà bất cứ thứ gì thì ông bà cũng không oán trách. Chỉ cần con ông bà hạnh phúc, đó là điều tốt nhất. Thế nhưng cuối cùng điều đó cũng không xảy ra, dù biết không phải hoàn toàn do mình.
Tại sao khi thấy hậu quả rồi thì con người ta mới thấy hối hận và mới biết mình sai.
Giật mình nhìn đồng hồ chỉ mới 3 giờ sáng Xuân tiếp tục ngã người xuống giường. Xuân có một tuần để nghĩ phép, làm việc cũng suốt 4 năm ở công ty này Xuân chưa nghĩ phép quá 10 ngày, nói chính xác chỉ mới 7 ngày. Đó là vì bệnh, trường hợp bất khả kháng đến mức nhập viện. Những lúc ấy Xuân cũng chỉ một mình, Xuân không hề thấy mình bất hạnh. Có biết bao người còn khó khăn hơn Xuân. Việc tự mình lo lấy mình cũng không gì gọi là khó khăn mấy, ít ra Xuân còn tự lo được. Còn nhiều người họ có được đâu, nói mới nhớ hôm qua Xuân chưa gọi về nhà cho ba mẹ, mà chắc ông bà cũng đang vui đùa cùng mấy đứa nhỏ con anh hai, và chị ba. Xuân là út mà, nên được thương lắm, cái gì cho được là cứ cho Xuân. Cả việc Xuân là ai chỉ một thời gian đầu thôi thì cả nhà ai nấy đều vui vẻ mà chấp nhận. Họ tìm hiểu đủ thứ về Xuân, làm những bài trắc nghiệm tâm lý, rồi gọi hỏi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Đủ thứ chuyện trên đời, cuối cùng mỗi người nói với Xuân một câu.
Ba nói:
– “Vậy nếu yêu thì mày là nam hay nữ, mà kệ yêu đi con. Cũng chả làm gì sai, con không bệnh là ba mừng”
Mẹ thì mít ướt chút:
– “Mày không lấy chồng đó hả, ừ cũng không sao, tao có thêm đứa con gái” – rồi ôm Xuân khóc ngất
Anh hai bản lĩnh hơn.
– “Anh có hai đứa em, trai gái gì cũng được. Yêu đi, đứa nào dám nói xấu em, dám chỉ trỏ đứa em vừa giỏi vừa hiền của anh hai thì biết anh” – anh quẹt mũi một cái làm cả nhà bật cười, thằng con nhỏ của anh cười khanh khách. Ai bảo ba nó có hành động giống trẻ con quá làm gì
– “Chị và cả nhà luôn thương em” – đây là lời nói mà Xuân muốn nghe nhất, Xuân biết dù mình có ra sao thì gia đình vẫn che chở và yêu thương mình
Thằng nhóc con anh hai chạy lại ôm chặt lấy chân Xuân, nó có biết gì đâu thấy mọi người tụ tập nên xem thôi.
– Con mời ba mẹ vào ăn cơm, anh với cô ba cô út xuống ăn luôn. Con buông út ra đi – chị dâu phải kéo thằng cháu ra, chị không nói gì có lẽ vì vốn chị ít nói. Nhưng đổi lại chị cười thật tươi với Xuân và Xuân biết đó là nụ cười chân thành
Thế đấy Xuân không bị rào cản từ gia đình, Xuân may mắn rất nhiều trong những người đồng tính. Chỉ hi vọng họ sẽ vượt qua được. Từ lúc rời khỏi Sài Gòn ra Nha Trang sống thì mọi liên lạc với bạn bè dường như Xuân cũng cắt đứt gần hết. Phần vì sợ họ không yên ổn, phần vì không muốn gặp nhiều người nên Xuân mới làm vậy. Xuân lo rằng cái kẻ điên cuồng kia sẽ làm hại họ, mình Xuân là đủ rồi. Nhà Xuân cũng không về, chỉ về khi có tết, lúc đó Xuân mặc kệ thằng điên nào làm gì mình. Không biết giờ họ có khỏe không, Hùng chắc cũng làm ba được 6 năm rồi, có khi còn có thêm đứa nữa. Còn Ngọc, cô ấy thế nào. Cái kẻ điên rồ đó có làm gì cô ấy không.
– Mày còn dám nói, mày hèn lắm biết không. Chỉ biết chạy trốn
Chạy trốn, Xuân cũng không biết có phải mình trốn hay không. Xuân nhớ Ngọc lắm, Xuân không biện minh gì vì việc mình rời xa họ. Xuân không dám nói mình cao thượng sợ họ bị hãm hại, chỉ là ngụy biện. Nói trắng ra chỉ là Xuân không đủ khả năng, bật khóc Xuân không ngăn được nước mắt của mình. Bao năm nay Xuân ôm tất cả yêu thương mà chôn chặt, một lời hỏi thăm Xuân cũng không nói ra. Xuân là kẻ đáng ghét, Xuân đang nghĩ mình như vậy. An ủi là Xuân chưa trở thành kẻ bất hiếu với cha mẹ.
– Xuân nhớ em, người ta nói không có tình yêu nào mà có thể yêu nhau lâu dài khi xa nhau. Xuân cũng từng muốn như vậy để em và Xuân có khoảng trời riêng. Nhưng Xuân làm không được – nghẹn ngào trong từng lời nói, Xuân khóc nấc lên. Hình ảnh của Ngọc cứ hiện về trong tâm trí, cứ nằm yên định vị trong tim Xuân. Làm sao đây, Xuân nhớ Ngọc, rất nhớ. Xuân rất muốn những lời này mình sẽ nói với Ngọc chứ không phải với sự tưởng tượng Ngọc đang ở cạnh mình. Xuân muốn nói với Ngọc bằng xương bằng thịt kia kìa
Chầm chậm đóng cửa thật nhẹ nhàng, khoác lại chiếc áo cô Hiền quay về phòng. Giờ này cô thường giật mình, cũng không biết vì sao. Chỉ khi khi có Khánh – chồng cô – bên cạnh thì giấc ngủ mới nhẹ nhàng và yên bình với cô. Lâu rồi cô mới lại thấy những giọt nước mắt đau khổ của Xuân, thường khi nó nói cười nhưng lại đang chất chứa nhiều nỗi niềm. Đôi mắt của nó luôn cho cô thấy điều đó. Thở dài cô nằm lại giường, cuộc đời này bao sóng gió nếu biết cách vượt qua thì sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Nghe thì dễ nhưng sao làm lại khó đến vậy. Cô phải làm sao để giúp Xuân, có lẽ không ai giúp Xuân được ngoài chính bản thân của Xuân.
Khóc rồi ngủ lúc nào mà Xuân cũng không hay, hôm nay là bữa sáng đầu tiên Xuân ở đây, vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại nhan sắc Xuân không muốn cô Hiền bắt gặp nét mặt bơ phờ của mình. Ở đây sao mà bình yên đến lạ, chẳng phải Xuân và Ngọc cũng từng mơ ước có một cuộc sống như thế này sao. Xa quá, Xuân thấy mọi thứ cứ trôi vô định.
– Sao gọi sớm vậy?
– Sớm gì, giờ vợ chồng nhà tui đang chuẩn bị ăn tối mà – giọng cười trong trẻo phát ra từ đầu dây bên kia làm Xuân cũng cười theo
– Cười với người khác không sợ chồng ghen à
– Chồng tôi không phải người hay ghen vô cớ, mà Phụng có việc muốn nói với Xuân đó
Chỉ nghe có vậy Xuân không nghe âm thanh nào nữa, hình như bạn Xuân đang chuyển điện thoại.
– Xuân thế nào rồi?
– Ổn, không hiểu sao Phụng lại yêu nổi nhỏ bạn Hạnh khó chịu của tôi vậy – Xuân biết là Hạnh đang kề sát tai vào điện thoại để cùng nghe với Phụng, hai người này ngộ lắm có tai nghe không sử dụng mà thích làm như vậy. Đã vậy thì Xuân phải chọc phá chứ
– Nếu Xuân không muốn tôi toàn thây thì cứ nghe câu trả lời
– Này Phụng nói gì
Xuân phải đưa điện thoại ra xa nếu không muốn bị ảnh hưởng đến thính giác. Khổ lắm với cô bạn này, tội cho Phụng yêu Hạnh rất nhiều và chịu đựng rất nhiều. Nói vui vậy thôi chứ Hạnh cũng yêu Phụng lắm chứ, hai người họ cũng khó khăn lắm mới đến được với nhau, mới cùng sống chung một mái nhà, rồi là gia đình của nhau.Trên đời này không có thứ hạnh phúc nào mà êm ả cả, cũng phải từng và luôn diễn ra sóng gió. Quan trọng là họ biết cách vượt qua, và có lẽ Phụng và Hạnh phải có nhiều dự án, kế hoạch lắm mới được như ngày hôm nay.
– Xuân thấy chưa – Phụng nhăn nhó vì bị Hạnh giữ chặt lấy hai tay hai chân mà nằm sắp xuống giường, khổ lắm Phụng chưa làm gì cơ mà
– Xuân ác lắm, chọc tôi làm gì để giờ tôi phải trút giận lên người chồng tôi hả – Hạnh nói lớn, rồi bỏ Phụng ra mà bóp tay bóp chân
Phụng lắc đầu, lúc nào cũng vậy. Chắc chỉ có Hạnh mới làm được như vậy, và chỉ có Hạnh mới làm Phụng yêu nhiều đến mức cô ấy đánh cũng thấy dễ chịu và đáng yêu.
Tưởng tượng đến vẻ mặt của hai người họ Xuân cười khổ.
– Hai cô nương cho tôi xin
– Cấm nói xấu bạn tốt nữa biết chưa, Phụng nói chuyện đi em đi nấu ăn đây
Sau câu nói là một cái hôn phát ra tiếng rõ to, Xuân nóng mặt. Có cần phải vậy không.
– Ganh tị nhá
– Hi hi, yêu mà
– Thì biết rồi, Phụng có gì muốn nói với Xuân vậy
– Chuyện là qua tết Tây năm nay hai đứa tôi về nước. Tiền dành dụm cũng có rồi nên định cùng Xuân mở công ty
– Công ty, Phụng cũng biết tôi không thích kinh doanh cho lắm, nghĩ sao mà kêu một đứa chỉ làm công tác nhân sự đi kiếm tiền vậy – ngồi nhìn ra cửa sổ Xuân phân trần, Phụng tin tưởng, coi trọng Xuân nên mới bàn việc quan trọng này với Xuân. Xuân cũng nên cho bạn biết quan điểm của mình, và biết đâu Phụng sẽ thuyết phục được Xuân
Phụng biết ngay Xuân sẽ nói vậy, bạn của Phụng chắc là sợ đấu đá.
– Nhân sự có gì không tốt, Phụng cần những người có tài như Xuân. Phụng đâu bắt Xuân kiếm tiền trực tiếp đâu, chỉ cần Xuân lo con người cho Phụng thôi
Xuân nhíu mày, giờ Xuân có từ chối cũng thừa. Nếu mở công ty thì tin chắc không chỉ có mình hai vợ chồng họ cùng Xuân mà còn vài người nữa.
– Khi nào hai người về chúng ta bàn kĩ hơn, mở công ty không phải việc nhỏ. Phải có ý tưởng, lập kế hoạch, khảo sát thị trường, nói chung rất nhiều thứ
– Biết chứ, chỉ là muốn hỏi qua ý kiến của giám đốc nhân sự tài năng thôi
– Xuân chỉ là trưởng phòng chưa được làm giám đốc, mà nếu tài thì là giám đốc kinh doanh, tài chính, điều hành còn Xuân bèo lắm. Không bàn vấn đề này nữa
Phụng lắc đầu.
– Chưa gì đã chặn lời, ừ vậy có gì nói sau ha. Phụng nói trước cho Xuân chuẩn bị tinh thần
– Này tôi có đồng ý đâu
– Phải đồng ý, cúp máy được rồi cho Phụng của tôi đi ăn cơm
Không biết điện thoại về tay Hạnh từ khi nào, Xuân thật hết cách. Phụng chỉ giỏi chìu Hạnh thôi.
– Nói với Phụng chìu Hạnh vừa vừa thôi
– Đi ăn sáng đi, hứ chồng chìu vợ là bình thường
Thế là điện thoại bị cúp thảm thương. Hạnh là một trong những người bạn gần gũi với Xuân, và có lẽ chỉ có Hạnh mới biết Xuân làm gì ở đâu trong khoảng thời gian này. Phụng và Hạnh yêu nhau rồi lấy nhau thì đương nhiên Xuân cũng là bạn của Phụng và ngược lại. Xuân chưa từng nghĩ mình sẽ có một dự án lớn như là lập công ty. Thôi thì tới đâu thì tới, hiện giờ có một công việc ổn định như hiện tại Xuân cũng vui lắm rồi. Nhìn đồng hồ cũng 7 giờ, vội ra khỏi phòng Xuân đi tìm cô Hiền. Đến nhà người ta mà cứ ngủ rồi ăn thì không được. Mùi thơm bay tới xộc vào mũi làm cảm giác đói bụng càng dữ dội. Xuân chợt nhớ tối qua mình chỉ ăn có gói mì rồi đi ngủ.
– Em ngồi ăn luôn đi
– Xuân ngồi đây nè – Ly vui vẻ kéo Xuân lại gần mình
– Cảm ơn – hành động của Ly quá khích thì phải
Cô Hiền chỉ chuyên tâm xem vài giấy tờ nên không để ý, mà tụi nó cũng còn nhỏ gì nữa để cô coi chừng.
– Ăn đi Xuân toàn của Ly nấu đó
Nghe cô Hiền nói Xuân cũng không phản ứng gì chỉ gắp ăn thử.
– Xuân thấy sao, có mặn không, có nhạt không. Hay là ăn thử món này đi – Ly thì vô tư gắp, tối qua cô có nghe thím của mình nói Xuân rất dễ chịu, dễ gần và sẵn lòng giúp người khác nên hôm nay cô liền thực hiện
Xuân không biết gì hết, vừa gắp một miếng bỏ vào miệng đã bị Ly hỏi lung tung rồi chén của mình thì càng lúc càng đầy.
– Ly, con để Xuân ăn chứ con
– Con muốn Xuân nhận xét mà
– Cũng phải từ từ chứ con
– Ăn xong Xuân nói ha – thấy tình thế không có lợi nên Xuân nói lời dụ mà cứ như dụ trẻ con đối với Ly, Xuân muốn bao tử của mình được đối xử tốt
– Thật nha
– Đồng ý
Có vậy Ly mới thôi, mà không ngờ Xuân hay thật có vậy cũng đón được Ly cần gì.
Xuân lắc đầu, nhìn cũng biết chẳng qua Ly muốn biết Xuân cảm nhận sao để còn chế biến lại thật ngon cho người yêu ăn đây mà. Yêu thì ai không muốn mình hoàn hảo trong mắt người yêu.
Ánh mắt Xuân nhìn Ly có gì đó đau thương, cô Hiền vẫn chưa biết vì sao Xuân lại ra đây. Rồi bao năm qua Xuân sống thế nào, cô không nghĩ ánh mắt Xuân đang nhìn Ly có tình ý, vì trong mắt của Xuân có lẽ vẫn chưa có ai khác ngoài Ngọc.
Kéo ghế cho người yêu ngồi xuống Phương mỉm cười hạnh phúc, không hiểu vì sao chỉ hành động này thôi mà anh cũng vui. Có lẽ vì anh biết mình đã làm gì đó cho người mình yêu.
– Em ăn gì, như cũ nha
– Phương cứ gọi đi
Cười nhẹ nhàng Phương kêu người tiếp viên, 28 tuổi có địa vị anh là mẫu người mà bao nhiêu người mơ ước. Vẻ ngoài nhìn vào ai cũng sẽ nhận xét anh có gì đó lãng tử, anh đang là giám đốc kinh doanh của công ty Nguyễn Lê. Cũng là công ty của gia đình anh nhưng cũng không vì vậy mà anh tự mãn. Gia thế tốt sẽ giúp anh nhiều thứ, anh làm được những điều mà nhiều người phải chật vật phấn đấu gần cả đời. Ừ thì anh không trọn vẹn, nhưng anh hài lòng về bản thân và tự hào với chính mình.
– Em ăn nhiều vào, sao lúc nảy em không để anh chở bé Xuân theo. Con bé cứ gọi dì suốt thôi
– Nó cần ngủ mà anh – chắc mọi người cũng biết người mà Phương đang nói chuyện là ai. Đúng đó là Ngọc, hai người họ đang là người yêu của nhau. Mà có phải như vậy không
Phương không nói gì chỉ gật đầu, Ngọc luôn khoảng cách với anh. Có một cuộc hẹn cũng khó khăn, nhưng anh chấp nhận tất cả, vì yêu Ngọc, anh nhất định làm Ngọc cảm động mà yêu mình.
Không nói gì không có nghĩa Ngọc không quan tâm, nhưng ở đây là quan tâm theo kiểu như người bạn. Nhận lời làm người yêu của Phương là điều Ngọc cảm thấy mình đáng trách nhất, vì Ngọc biết mình sẽ khó mà yêu được anh. Vì Xuân vẫn cứ đâu đó ở tâm trí và tim của Ngọc, Ngọc không muốn vội vàng rồi cả hai đau khổ. Ngọc thà có cuộc sống đơn độc cũng không muốn ai vì mình mà đau khổ.
– Anh, chúng mình dừng lại đi
Ly nước được đặt xuống bàn một cách bất ngờ, làm nước rơi cả ra. Phương cười rồi lắc đầu, lau sơ chỗ bị đổ nước.
– Chúng mình vẫn đang tốt mà em
– Không phải là tốt hay không, mà là em không yêu anh
– Anh có thể chờ
– Đừng Phương – rụt tay lại khi Phương nắm lấy tay mình Ngọc nhìn vào mắt người đang yêu mình
Phương hụt hẩng, Ngọc lãng tránh cái nắm tay ấy cũng đồng nghĩa Ngọc đã dứt khoác.
– Anh không chấp nhận được
– Xin lỗi vì để anh hi vọng, em biết có nói ra bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ. Nhưng em không muốn tổn thương cả anh và em nữa, anh nên có hạnh phúc của mình – ai bảo Ngọc không đau lòng khi nhìn Phương đau khổ, dù gì anh cũng bên cạnh cô cả 1 năm qua, không có tình cũng có nghĩa. Cũng được cô xem là bạn
– Hạnh phúc của anh chính là em – Phương đứng bật dậy nói thật to câu ấy, mọi thứ bây giờ đều sẽ trở nên vô nghĩa nếu anh không có gia đình và Ngọc
Mọi người trong nhà hàng chăm chú nhìn cả hai người, họ không biết chuyện gì mà hai người họ lại cãi nhau.
– Anh ngồi xuống đi, đây là nhà hàng của đối tác công ty anh đó – Ngọc không thể để mọi người nhìn chăm chú được, như vậy thì không hay
Phương không nói gì, chỉ nắm tay Ngọc rời khỏi nhà hàng này.
Ngọc đành im lặng đi theo sau, cô không muốn lớn chuyện. Cô đang làm tổn thương Phương cô không nên chống đối.
Đến một nơi chỉ có hai người Phương dừng xe và ôm chầm lấy Ngọc mà hôn, hôn thật sâu mặc cho Ngọc chống cự. Anh không chịu được, anh không chấp nhận cô ấy rời xa mình, anh yêu Ngọc yêu lắm yêu rất nhiều. Yêu người con gái ngồi hằng giờ ở chiếc ghế của Thảo Cầm Viên. Yêu nụ cười ít ỏi trên môi cô ấy. Yêu một người hiền lành, thương yêu gia đình. Yêu người có cái tên Hữu Ngọc khá ấn tượng với anh trong lần gặp đầu tiên. Yêu, anh yêu tất cả những gì Ngọc có.
– Bỏ em ra, anh làm em đau – Ngọc cố đẩy Phương ra, cô quay mặt sang hướng khác không để anh chạm vào môi mình. Cô không thích anh như vậy chút nào, cô có thể nghe anh trách móc thậm chí là cho cô một cái tát, hay nhiều hơn vì dám làm anh tổn thương. Nhưng cô không thích bị cưỡng hôn
– Anh cũng đau, em biết anh yêu em mà. Sao em không im lặng đi, em nói ra làm gì. Anh thà là kẻ bị lừa dối nhưng vẫn được ở bên cạnh em còn hơn phải nghe những lời chân thành từ em mà phải xa em. Vì điều gì mà em không yêu anh – cứ ngỡ Phương sẽ không khóc trước người con gái nào nữa vậy mà giờ đây anh lại khóc trước Ngọc, gục đầu vào vô lăng xe anh khóc như đứa trẻ. Cảm giác như mình đang bị bỏ rơi chẳng vui vẻ chút nào. Vậy mà anh đã hứa với ba mẹ sẽ cho họ một cô con dâu tốt như Ngọc, sẽ để họ thấy rằng họ đã không sai lầm khi sinh ra anh. Vậy mà anh nhận lại được điều gì
Chạm nhẹ vào người Phương, nước mắt Ngọc cũng rơi. Có lẽ ngoài gia đình và Xuân ra thì anh là người yêu Ngọc đến mức khóc vì cô, đau lòng vì cô. Tựa đầu lên vai anh, Ngọc cố tìm chút bình yên để xem cô có để bản thân yêu một lần nữa không. Dù biết cô đang thương hại anh, nhưng cô biết làm gì khác hơn. 28 tuổi cô và anh cùng tuổi nhau nhưng sao cô lại thấy mình nhỏ bé.
Ôm chặt Ngọc một lần nữa Phương không làm gì cả, chỉ ôm thôi. Anh không muốn Ngọc chán ghét mình.
Ngọc cũng không chống cự, cô để mặc cho Phương ôm lấy mình.
Có những thứ cứ cố gắng giữ lấy có khi nó lại càng xa mình. Và cũng đừng cưỡng ép hay cố gắng yêu, không biết sẽ ra sao nhưng Ngọc biết mình không thể đến với Phương.
Dừng xe trước cổng nhà Phương chần chừ không muốn mở cửa xem. Có lẽ Phương đã quá chiếm hữu khi cứ muốn Ngọc là của riêng mình.
– Anh hi vọng em sẽ suy nghĩ lại
– Có thể em sẽ thay đổi quyết định khi suy nghĩ lại, nhưng nếu như vậy thì người đau khổ sẽ là hai chúng ta. Và nhất là anh – cửa xe cũng được bật ra khi lời của Ngọc vừa dứt
– Anh chờ – Phương không muốn từ bỏ, nắm chặt tay Ngọc một lần nữa Phương nói những gì mà anh đang nghĩ. Ngắn gọn nhưng là cả tấm lòng của anh
Ngọc không quay lại, cô rút tay ra rồi vào nhà. Cô đã cho Phương hi vọng từ lúc nào mà ngay cả cô cũng không rõ. Có phải vì cô đã không cẩn thận trong cách ứng xử và nhất là đã nhận lời làm người yêu của Phương một cách vội vã. Khi cô đơn con người ta thường quá hấp tấp khi quyết định yêu thương, để rồi nhận ra mình đã không đặt tình cảm trọn vẹn cho người ta thì đã làm bản thân và người ta đau khổ. Cô nên kiểm điểm lại mình, có thể bây giờ Phương đã bị tổn thương nhưng ít ra cô không cho mọi chuyện đi quá xa.
– Dì
– Sao con chưa ngủ – vừa mở cửa phòng Ngọc bất ngờ khi có ai đó chạy lại ôm lấy chân mình, thì ra là bé Xuân yêu quý của cô
– Con chờ dì – bé Xuân ngáp và dụi đầu vào lòng Ngọc
Ngọc mỉm cười hôn nhẹ vào mũi của con bé, nó dễ thương vô cùng. Nó có gì đó giống cái người làm Ngọc nhớ thương bao năm qua. Hay nũng nịu, rồi dụi vào lòng cô thế này. Đây là Xuân nhỏ thì người ta làm vậy được, còn Xuân kia to xác vậy mà cũng làm thế.
– Con nằm ngoan nha, để dì đi tắm rồi vào ngủ với con
– Dạ – cười tinh nghịch bé Xuân ngoan ngoãn nằm chờ dì của mình
Ngọc vuốt tóc con bé thật nhanh, lấy đồ lao vào phòng tắm. Cô bặm chặt môi để không phải khóc to hơn. Nó là con cô nhưng sao cô không thể nhận nó, hằng ngày nghe nó gọi dì mà lòng cô đau đớn. Tạt thật nhiều nước lên người cô hối hả lau người rồi ra ngoài, không thể để thiên thần của cô đợi lâu được. Thế mà thiên thần say giấc mất rồi.
– Nói đợi mà vậy đó – hôn lên vầng trán bướng bỉnh của con Ngọc nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, kéo con vào sát người mình cô cảm thấy hạnh phúc. Ngày ấy cô đã suýt đánh mất con của mình, cũng may nó không sao. Điều làm cô hạnh phúc nhất là sinh ra Xuân và yêu Xuân. Đặt tên giống làm gì để giờ gọi tên hai người họ thì lại thấy yêu dễ sợ. Tự cười Ngọc không thấy cô đơn nhiều nữa, ít ra bên cạnh cô cũng còn gia đình và con của cô
Không biết rồi đến khi nào cô sẽ được thiên thần bé nhỏ gọi là mẹ. Ừ thì cô sẽ chờ chờ cho đến lúc thích hợp. Chờ được hơn 5 năm thì chờ tiếp cũng không sao, giống như sự âm thầm mà cô đang chờ Xuân. Có phải cô đang chờ Xuân cho cô sức mạnh hay không, nhưng rồi Xuân có chấp nhận cô.
Tại sao Ngọc lại nghĩ như vậy, có căn cứ chứ. Yêu nhau nhiều thế nào, chấp nhận mọi khuyết điểm của nhau nhưng việc có thêm thành viên thứ ba không phải là đơn giản. Ở đây là liên quan đến Ngọc còn Xuân thì không, để xem rồi họ sẽ đi về đâu.
Có ai đó đang trêu chọc sóng mũi của mình làm Ngọc phải mở mắt và cô đã tìm thấy thủ phạm.
– Con dám trêu dì
– Dậy thôi, hồi qua cậu nói hôm nay con được đi chơi đó, dì có muốn đi không – con bé cười ranh mảnh
Ngọc lại hôn vào má của bé Xuân, nó đáng yêu quá đi mất.
– Dì còn đi làm mà, hai cậu cháu các người đi để tôi làm việc cực lắm biết chưa
– Vậy con sẽ mua quà cho dì – ôm chặt lấy Ngọc và dụi sâu vào người cô, bé Xuân cười khúc khích
Hạnh phúc là đây, ước chi cô được con bé gọi một tiếng mẹ.
– Trời, hai người dậy đi. Xuân bà kêu kìa con
– Dạ – bé Xuân liền ngồi dậy leo xuống giường chạy ra chỗ bà
Nhân lắc đầu nhìn con bé.
– Nó nghịch thật
– Nhưng đáng yêu
Bước đến Nhân an ủi chị mình.
– Ngày đó cũng sẽ đến em hứa
– Chị biết, mà hai đứa định đi đâu – đứng lên Ngọc vừa xếp mềm gối vừa hỏi
Nhân cũng phụ một tay.
– Em với Xuân sẽ xuống Cần Thơ
– Xa nhau chưa bao lâu mà nhớ đến mức đi rước về luôn sao – Ngọc biết em trai chuẩn bị đi đâu nên trêu
Nhân gãi gãi đầu.
– Thì nhớ sao hong, chị giải quyết việc dùm em nha. Em ở dưới lâu đó
– Lâu là đến khi nào? – Ngọc nhăn nhó, bắt cô làm việc một mình
– Cuối tuần em về – Nhân chạy mất hút, anh không muốn bị chị mình cằn nhằn
Ngọc cười nhìn em trai, lớn rồi sắp có vợ rồi mà vậy đó. Vừa định vào nhà vệ sinh thì tin nhắn điện thoại đến.
– “Anh chờ em dưới nhà, chúng ta cùng đi làm nha”
– “Hôm nay em có việc với khách hàng nên không vào công ty”
– “Em gặp khách hàng ở đâu? Anh chở em đi”
– “Không cần đâu, hôm nay anh cũng gặp đối tác mà, thôi nha em có việc” – không có tin nhắn trả lời sau đó, vén màn Ngọc thấy một chiếc xe vừa mất hút. Cô thừa biết đó là xe của ai, cô không muốn lừa dối bản thân mình nữa. Đêm qua nằm cạnh Xuân lòng Ngọc rất đỗi bình yên, như nằm cạnh Vĩnh Xuân vậy. Nếu Vĩnh Xuân không ở cạnh cô thì cô cũng còn Ngọc Xuân, có ba mẹ và em trai cũng đủ cho cuộc sống của cô rồi. Cô chỉ hi vọng Vĩnh Xuân bình an
Sắp xếp mọi thứ Nhân háo hức vì sắp gặp được người yêu, anh đem theo cả bé Xuân vì anh biết người yêu của anh rất thích Xuân. Vừa mở cốp xe cũng là lúc một chiếc xe vừa chạy qua, anh vội ra xem và biết là xe của sếp mình.
– Hai người giận nhau sao? – vừa thấy Ngọc cùng bé Xuân bước ra Nhân đã hỏi ngay
– Rồi, rất xinh nha. Con lại hôn chào tạm biệt ông bà ngoại đi
– Dạ
Bé Xuân vừa chạy đi Ngọc mỉm cười vỗ vai Nhân.
– Đừng nói chuyện tình cảm trước mặt con nít. Hai người bọn chị là không thể, chị và anh ấy chia tay rồi
Nhân không hài lòng nhìn chị, người tốt như Phương mà chị của anh lại từ chối, chị mình thật khờ.
– Chưa chắc là người ta còn sống
– Nhân, chi không cho em nói như vậy
– Sao lại không, chị vì một người không biết còn tồn tại không mà đau lòng, mà từ bỏ hạnh phúc. Chị không thấy phí sao – Nhân tức giận lớn tiếng với Ngọc, anh thương chị mình, anh không muốn chị ấy chối bỏ hạnh phúc như vậy
Ngọc ôm lấy lồng ngực vì xúc động.
– Không Nhân à. Chị không thể quên mọi việc đã từng xảy ra, những điều buồn vui mà cả hai đã có. Cả những giận hờn đến mức muốn chia tay rồi cả những giọt nước mắt, nụ cười đau khổ lẫn hạnh phúc. Cả những cái ôm, cái hôn cả hơi ấm của nhau chưa từng xa lạ với chị. Chị yêu Xuân, chị yêu gia đình mình. Bây giờ có ba mẹ có em và có bé Xuân là đủ đối với chị rồi
Nhân dang tay ôm chị mình, anh không nên như vậy.
– Em xin lỗi
– Thôi, hai cậu cháu đi đi. Tới nơi thì gọi về cho ba mẹ với chị – vuốt tóc Nhân, Ngọc đẩy anh ra
– Bé Nhân nhớ nghe lời cậu nha con – quay sang thấy Xuân đứng sau lưng mình, Ngọc dường như quên đi những gì không vui
– Dạ, thưa ông bà ngoại thưa dì con đi
– Ngoan
Con bé leo lên xe ngồi rồi tự thắt dây an toàn cho mình. Thông minh lắm chỉ một lần là biết ngay thôi.
– Thưa ba mẹ con đi
– Tới nơi thì gọi về nha con – bà Thành vội nhắc
– Dạ con biết, em đi nha – Nhân chào cả nhà rồi cũng lên xe
– Hai đứa làm gì mà lớn tiếng vậy? – xe vừa mất hút ông Thành đã hỏi ngay Ngọc
– Dạ không có gì, ba mẹ vào nhà đi
– Có thật không? – bà Thành hỏi lại con mình
– Dạ thật – Ngọc cười, khoác tay hai người họ kéo vào trong
Ông bà Thành thôi không hỏi nữa, dù có hỏi Ngọc cũng không trả lời. Thôi thì cứ để nó tự quyết định.