Tưởng Chừng Đã Xa

Hôm nay tan ca sớm nên Xuân đi đón bé Xuân. Xuân cũng đã gọi điện báo cho Ngọc để cô ấy yên tâm, cũng lâu rồi Xuân chưa có thời gian chơi với con bé. Ngày nào cũng gặp nhưng cũng chỉ đưa đi rước về.
– Hôm nay con muốn làm gì
– Con muốn về nhà – bé Xuân nói vọng lên sau xe
– Con không đi chơi sao
– Dạ không, con có việc quan trọng
– Việc gì nào – dừng xe trước đèn đỏ để chờ, Xuân quay ra sau hỏi con bé
– Bí mật nhưng Xuân phải giúp con
– Đồng ý – quẹt mũi con bé, Xuân mỉm cười và gật đầu ngay
Đèn cũng lên xanh Xuân cho xe chạy tiếp.
Chạy phía sau Hoàng Hải cứ chăm chú nhìn cả hai người trên chiếc xe vừa cười nói vui vẻ với nhau. Hắn muốn mình ngồi ở vị trí cầm lái trên chiếc xe ấy một lần.
Cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa vào nhà bé Xuân chào vội ông bà rồi liền chạy lên phòng mình.
– Thưa hai bác con mới tới
– Vô nhà đi con, lát ở lại ăn cơm với cả nhà nha con
– Đúng rồi, thằng Nhân nó cứ biết có con Ly, tối nay con đánh cờ với bác
– Ba này
– Thưa ba mẹ tụi con mới về – sau hai từ mà Nhân vừa nói thì cả anh và Ly cùng chào ông bà Thành
– Không phải sao – ông Thành nhướng mày nói lại thằng con. Có vợ biết lo thì tốt nhưng có cần bỏ quên luôn việc đánh cờ với ông không chứ
– Thôi thôi, hai đứa lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây
– Để con phụ mẹ dọn cơm
– Cơm nước gì giờ, con với thằng Nhân đi tắm cho nó khỏe. Khi nào dọn mẹ gọi
– Nhưng mà mẹ nhớ kêu con phụ
– Mẹ biết rồi – bà Thành cười lắc đầu, bà không muốn khó khăn với con dâu làm gì. Nó cũng phải đi làm cũng phải lo gia đình, nó biết bổn phận là tốt rồi
– Dạ – Nhân và Ly cũng rời khỏi phòng khách
– Con đó, cố lên hai bác cũng muốn thấy hai đứa vui vẻ và hạnh phúc
Nghe điều này Xuân cười rất tươi, Xuân cũng đang chuẩn bị kế hoạch của mình. Dù gì cũng là Xuân không để lại lời gì đã ra đi, cho dù Xuân có lý do chính đáng và Ngọc không hề nhắc đến cũng như vẫn yêu Xuân thậm chí là nhiều hơn nữa. Nhưng Xuân nghĩ mình cũng phải làm điều gì đó cho Ngọc, còn bù đắp thì Xuân sẽ dùng cả đời của mình để yêu thương hai mẹ con cô ấy.
– Đi thôi Xuân
– Đi đâu vậy con?
– Con có việc ông bà ngoại ơi, đi thôi Xuân
– Ừ ừ, dạ con xin phép hai bác – Xuân bị bé Xuân kéo quá nên phải đi theo con bé.
– Ông coi kìa
– Thôi kệ – ông Thành mỉm cười với vợ rồi lại chăm chú xem tiếp tin thời sự
Bà Thành cũng thôi không nói gì nữa mà xuống bếp xem mọi thứ đã đủ chưa.
Bị con bé kéo đi một đoạn khá xa rồi mà Xuân vẫn chưa biết chuyện gì.
– Sao lại ra đây vậy con?
– Chút nữa Xuân sẽ biết
Xuân bó tay, thôi thì cứ đi theo con bé vậy.
Ngọc cũng vừa đi làm về, hôm nay cô có nhiều việc nên về trễ một chút. Xuân cũng đón bé Xuân rồi cô cũng an tâm.
– Thưa ba mẹ con mới về
– Con đi tắm luôn đi
– Dạ
– Sao vậy con – bà Thành hỏi khi thấy Ngọc cứ nhìn nhìn ra ngoài sân nhà
– Đi rồi, bị bảo bối kéo đi đâu rồi – ông Thành nhìn cũng biết con mình đang nghĩ gì, muốn hỏi Xuân đâu mà cũng ngượng, ông cười cười nhìn vào màn hình ti vi
Ngọc hơi cúi đầu.
– Thôi con lên phòng
Ngọc vừa đi cả hai ông bà cùng nhìn nhau mà cười.
– Tôi thấy vui quá
– Tôi cũng vậy, vẫn chưa muộn đúng không
– Đúng – mỉm cười nhìn chồng, bà Thành cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Cuối cùng Ngọc cũng có được hạnh phúc của nó, Xuân và Ngọc rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng. Ông bà cũng không còn gì mong đợi ngoài hạnh phúc của con cháu mình
Tắm xong đúng là thoải mái thật, Ngọc vội xuống lầu xem một lớn một nhỏ đã về chưa.
– Chưa đâu chị – Nhân đi ngang qua Ngọc liền kéo dài ba chữ vừa nói
– Anh sao lại chọc chị
– Đâu có
Ngọc lắc đầu, đứa tung đứa hứng, mình cô không phải đối thủ của hai đứa em tinh quái. Cô ngồi chờ hai người họ, cảm giác này có gì đó rất đặc biệt.
– Mẹ
– Bảo bối – Ngọc liền ôm lấy con và hôn nó ngay
Bé Xuân khoái chí nên cứ giữ lấy mẹ mình.
– Con đi đâu vậy?
– Bí mật, lát Xuân về rồi sẽ biết
– Vậy Xuân đâu? – nhìn xung quanh không thấy Xuân cô chưa kịp hỏi thì con đã nói Xuân về sau. Cô thắc mắc hỏi lại
– Con không biết, Xuân chỉ đưa con tới đây rồi Xuân đi nữa rồi, mà lát Xuân có quà đặc biệt – bé Xuân nói xong với mẹ mình thì chạy vào trong nhà
Ngọc có cảm giác lo lắng, sao Xuân đưa con bé về rồi mà không về nhà.
– Chị đừng lo, Xuân sẽ về ngay thôi
Ngọc gật đầu cho có vậy thôi chứ lòng thì lo lắm. Ngày nào Hoàng Hải chưa biến khỏi cuộc sống của cô, của Xuân của mọi người xung quanh hai người thì ngày đó cô vẫn chưa an tâm.
Xuân thì đang rất vui với hai túi thức ăn nặng trên tay mình và đi nhanh về nhà Ngọc.
Ngọc nào có biết Xuân sắp về, cô cứ lo lắng mà đứng ngồi không yên, cứ nhìn hoài ra cổng nhà.
– Hữu Ngọc nghe đây – chờ điện thoại của Xuân không thấy lại thấy số lạ, nhưng Ngọc cũng phải lịch sự để nghe máy, biết đâu là Xuân thì sao
– Hà Vĩnh Xuân chắc chưa về đâu nhỉ
Giọng nói này làm cảm giác bất an trong lòng Ngọc càng nhiều hơn nữa.
– Sao lại im lặng, muốn trao đổi không. Vĩnh Xuân – Ngọc Xuân
Ngọc run tay, cô đã dặn lòng phải dũng cảm mà đối diện với Hoàng Hải vậy mà cô vẫn chưa làm được. Vẫn còn cảm giác ghê sợ hắn.
– Xuân về rồi đây
Giọng nói này mới làm Ngọc không còn bất an và cảm thấy an toàn, dễ chịu hơn. Không chần chừ, không quan tâm ai đang gọi cho mình Ngọc chạy ra.
– Ui, sao vậy em – bất ngờ bị Ngọc ôm, Xuân suýt ngã nhưng vẫn đứng vững
Thấy Xuân xách nhiều đồ Nhân liền chạy ra cầm dùm.
– Nhân đỗ ra tô cho mọi người dùm Xuân nha
– Em biết rồi – Nhân nháy mắt với Xuân rồi chạy vào trong
Xuân phải trấn an Ngọc, Xuân có thể hiểu tâm trạng của Ngọc lúc này. Nhìn chiếc điện thoại trên tay cô ấy Xuân có thể biết chuyện gì đang diễn ra.
– Không sao, đưa cho Xuân
Ngọc đưa điện thoại cho Xuân rồi lại tiếp tục dựa người vào Xuân.
Xuân vẫn cười dịu dàng với Ngọc, một tay cầm điện thoại và một tay ôm lấy cô.
– Nhanh nhỉ
– Mày nhanh hơn tao tưởng – Hoàng Hải cười, và lại là nụ cười nhếch môi
Xuân không thua gì.
– Đừng có dọa cô ấy nữa, vẫn là câu nói ấy để họ yên
– Sẽ được mà Vĩnh Xuân, chờ đó
– Sẵn lòng – lời nói của và cả thái độ lạnh lùng của Xuân làm Ngọc cũng phải bất ngờ. Có thể do cô đã quen với một Xuân rất nhã nhặn với mọi người
– Xuân không sao đúng không?
– Đúng, mà sao nảy giờ em cứ nhìn Xuân vậy – vén tóc Ngọc sang một bên Xuân cười hỏi cô
– Xuân lạ
– Con thì nói Xuân lớn mẹ thì nói Xuân lạ. Vì ý của hai mẹ con là Xuân lớn lạ hả
– Xuân còn giỡn – Ngọc cũng phải bật cười trước thái độ của Xuân
Xuân hôn lên trán Ngọc một cách nhẹ nhàng và trân trọng.
– Không sao cả, tin Xuân đi
– Em luôn tin Xuân – một cái ôm siết chặt giữa hai người, và hạnh phúc lại tiếp tục lan tỏa
Trong nhà mọi người cùng mỉm cười vui cho hạnh phúc của cả hai và cùng thưởng thức tô cháo nóng hổi, thơm phức và rất ngon. Thì ra bé Xuân kéo Xuân đi là để mua món này, vì chỗ đó chỉ bán cháo có hai ngày trong tuần. Ngọc lại rất thích ăn cháo ở đó, con bé lại biết Xuân cũng thích ăn cháo. Chỉ là Ngọc thì thích ăn về đêm còn Xuân thì thích ăn vào buổi sáng. Con bé chỉ muốn mẹ vui, không ngờ mẹ vui thật. Con nít mà ngây thơ lắm nên thấy sao nghĩ vậy.
Hoàng Hải có cảm giác mọi chuyện đang dần không theo ý hắn, lúc trước hắn làm gì cũng hoàn hảo, nhưng từ lúc Xuân trở lại hắn lại bị quá nhiều trục trặc. Cũng không phải là do Xuân nhún tay vào mà là vì Xuân làm hắn mất tập trung và đã nhiều lần khiến hắn lao đao. Hăn biết đã đến lúc mình cần cẩn thận nhiều hơn và không nên bất cẩn nữa. Xuân không phải người thích nói mà không làm, tai nạn năm đó hắn gây ra cho Xuân, hắn thừa nhận dường như Xuân rất ít nhắc tới, thậm chí là có ý định không truy cứu. Thế nhưng khi hắn nhắc đến hay đe dọa hai mẹ con Ngọc trước mặt Xuân hay qua điện thoại thì lời lẽ của Xuân lại sắt lạnh hơn. Dù đó chỉ là những lời nói bình thường, nhưng hắn cảm nhận được có chứa cả sự tức giận và sẳn sàng chống đối hắn đến cùng. Không phải hắn mới quen biết Xuân nên hắn hiểu Xuân có thể làm gì mình. Điều mà hắn muốn bây giờ là được gần bé Xuân, nó dường như không biết đến sự tồn tại của hắn. Nó hạnh phúc khi bên Ngọc và Xuân thật, thật sự là vậy. Nhưng hắn thì lại không thể tác hợp, lòng ích kỉ ghen ghét lại nổi lên. Hắn quyết không cho Xuân có bất cứ hạnh phúc nào thậm chí phải đau khổ. Đôi lúc hắn cũng nghĩ vì sao mình lại hận Xuân đến vậy, thích hành hạ Xuân đến vậy. Và câu trả lời thật khó, nhưng dù là gì thì đó cũng là mục đích của hắn.
Cả gia đình cùng thưởng thức món cháo mà Xuân vừa mua về, cháo lòng khá ngon đó chứ. Trời cũng tối mà Ngọc thì lại không an tâm để Xuân về nhà, cô lo Hoàng Hải vẫn còn đâu đấy, biết đâu hắn sẽ làm gì Xuân thì sao.
– Đừng có về Xuân ở lại đi
– Không được, Xuân đã nói là không được mà – Xuân lắc đầu từ chối, làm sao Xuân không hiểu nỗi lo của Ngọc. Nhưng cũng không thể vì Hoàng Hải mà ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người
– Vậy thì Xuân về đi – Ngọc giận bỏ vào nhà, lên thẳng phòng. Cô đã năn nỉ Xuân ở lại từ lúc mọi người dọn dẹp xong và nói chuyện với nhau
Giờ thì làm sao mà Xuân bỏ về được, Xuân quay vào trong.
– Xuân thấy chưa, em không biết đâu, chị em giận rồi – Nhân lắc đầu khi Xuân nhìn anh mà cầu cứu
– Nhân ra dắt xe của Xuân đi cất đi con
– Bác à, không cần đâu con phải về – Xuân vội từ chối, thật tình Xuân đang rất khó xử không thể cứ ở lì ở nhà Ngọc được
– Không sao hết, con lên trên đi. Cho con biết bác không muốn con Ngọc nó chịu thêm nỗi đau nào nữa đâu
– Nhưng thưa bác không có chuyện gì đâu, con biết mọi người lo cho con nhưng con có thể bảo vệ mình
– Bác hiểu, đời người ngắn ngủi lắm – cười hiền ông Thành vỗ vai Xuân, câu nói của ông chứa đựng hàm ý gì. Có lẽ Xuân hiểu
Xuân thở dài, thì đúng là đời người ngắn ngủi thật.
– Con cứ tự nhiên – mẹ của Ngọc cũng mỉm cười với Xuân rồi vào trong phòng
Vừa quay sang nhìn Nhân và Ly thì hai người cũng cười tà. Nhân thì đi cất xe đóng cổng, Ly dọn dẹp những gì còn vung vãi. Xuân bó tay, thì thua thôi.
– Con không biết đâu, mẹ con giận rồi con không ngủ ngon được – bé Xuân ngáp dài khi Xuân vừa lên đến phòng
Thấy điệu bộ của con bé, Xuân phì cười. Đúng là con nít.
– Thế giờ Xuân sẽ làm mẹ con hết giận
– Dạ – con bé ngáp lần nữa và ngã vào người Xuân, khi đang được Xuân ẳm
Nhẹ nhàng Xuân đặt con bé xuống giường, chắc nó bù ngủ lắm rồi nên không nói gì nữa mà chỉ nằm im, đắp mềm cho con bé xong Xuân chuyển sang đắp mềm cho người mẹ trẻ.
– Biết là em chưa ngủ đâu
Ngọc không thèm nói gì, im lặng xoay mặt ngược với hướng của Xuân như lúc Xuân mới vào, cô đang mở mắt nhìn con mình. Cô nhăn mặt sao nó có gì đó giống giống Xuân nữa không biết, hay là tại cô tưởng tượng.
– Em và con ngủ ngon – hôn nhẹ lên trán hai mẹ con họ, Xuân mỉm cười Xuân biết Ngọc vẫn còn giận và giờ thì đang mở mắt mà nhìn bé Xuân. Hay thật Xuân vừa cúi xuống đã nhắm mắt ngay
Hơi thở của Xuân làm Ngọc hồi hộp, cảm giác bên cạnh Xuân rất tuyệt đối với cô. Hồi hộp nhưng là sự thích thú và yêu thương, có ai như cô không tả cảm xúc kì quá, chả giống ai.
Khoanh tay ngã người ra ghế sa lông trong phòng, Xuân nghiêng người về phía chiếc giường của hai người mà Xuân yêu thương, mỉm cười và giấc ngủ đến thật dễ dàng.
Xuân cũng quên xem ngày mai là thứ mấy trước khi đi ngủ, mà hình như trong lúc mơ màng Xuân nghe cái gì mà chủ nhật. Chủ nhật vậy là được nghỉ rồi, thế là Xuân tự cho phép mình được ngủ thêm chút nữa. Mà ai nói chủ nhật vậy ta, thế là Xuân đành mở mắt để xem mấy giờ sẵn tiện xem là ngày mấy. Sao tay của Xuân tê quá vậy, mắt còn nhắm Xuân không biết là vật gì đang đè lên người người mình, hình như là người vì có hơi thở. Chiếc ghế này chỉ chứa đủ Xuân với một ai đó nhỏ nhỏ thôi. Xuân thì không được nhỏ con nên hơi chiếm diện tích.
– Sao con ở đây?
– Hả? Để con ngủ – bé Xuân không mở mắt mà chỉ lắc lắc đầu và dúi vào vai Xuân, con bé nói có vậy rồi lại im re ngủ tiếp
Nhớ lại giờ Xuân đã biết hai từ “chủ nhật” mình nghe từ đâu. Thì ra lúc nảy trong mơ màng Xuân thấy Ngọc và bé Xuân. Con bé cứ tưởng đi học nên mới dậy sớm. Vừa nghe mẹ nó nói là chủ nhât thì lại đi ngủ tiếp. Giường đã xa mà chỗ hàng ghế Xuân đang ngủ thì gần nên liền leo lên ngay. Còn chiếc mềm này không hỏi cũng biết là ai đắp cho Xuân, ai nữa ngoài Ngọc. Vuốt tóc con bé Xuân hôn nhẹ lên vầng trán của con. Xuân có thể yêu thương nó suốt đời hay không. Đồng ý vì Ngọc, Xuân có thể chấp nhận mọi thứ của cô ấy, cho dù là con riêng. Vã lại con nít thì vô tội, nhưng mà nghĩ tới chuyện con bé không phải con mình Xuân có thay đổi không. Chuyện đời khó đoán, Xuân cũng không tự tin vào mình, Xuân chỉ biết Xuân yêu Ngọc và dần cũng thương bé Xuân nhiều hơn. Sóng gió cứ đến, chéo chống thật khó khăn. Nhưng vẫn ý định và mục tiêu cũ Xuân phải bảo vệ tốt cho mẹ con Ngọc.
Nhìn Xuân vẻ mặt đăm chiêu, thở dài Ngọc cũng cảm thấy nặng lòng. Bé Xuân rất thích Xuân, con bé ngày càng gần gũi với Xuân hơn. Cô cũng biết Xuân cũng yêu thương con bé, nhưng mà như vậy thì có công bằng với Xuân chăng. Nhưng cô cũng không muốn rời xa hai người, cô có tham lam quá không.
– Chị hôm nay cả nhà mình đi chơi, chủ nhật mà
– Em đó tối ngày cứ chơi bời
– Đâu có đâu, phải không vợ yêu? – Nhân hôn Ly trước mặt Ngọc làm Ly ngượng đến đỏ mặt
– Anh, có chị mà
– Hai cậu mợ đâu có để ý đến tôi
– Đâu có đâu – Nhân liền ôm cánh tay của Ngọc mà lắc qua lắc lại
Ly cười lắc đầu chồng cô thật trẻ con.
– Em sao vậy? – Nhân hết cả hồn buông Ngọc ra khi Ly bụm miệng mà còn muốn nôn
– Chị, Ly sao vậy? – Nhân nhìn Ngọc cầu cứu, không thấy chị mình nói gì anh chỉ thấy chị ấy cười
– Sao lại cười?
– Đừng quạo, thằng nhóc lợi hại thật – không biết từ đâu Xuân cùng bé Xuân đã ra trước cửa phòng
– Lợi hại gì vậy Xuân – bé Xuân vẫn đang ôm cổ Xuân và nhắm mắt mà hỏi
– Con mau dậy đi, chúng ta sẽ đi chơi để chúc mừng
– Xuân nói gì em nghe không hiểu, Ly – Nhân chỉ hỏi có vậy vội chạy theo Ly khi cô ùa về phòng chắc là vào nhà vệ sinh
Xuân mỉm cười nhìn theo hai người họ, nhưng rồi nụ cười ấy cũng đã được tắt một cách nhẹ nhàng.
– Chúng ta cùng đánh răng
Biết Xuân đang an ủi mình Ngọc không thể để Xuân buồn vì cô.
– Chúng ta sẽ đi chơ thật vui, sẵn tiện chúc mừng vợ chồng tụi nó
– Mà có đúng thật không ta? – Xuân đang nghĩ không biết suy luận của Xuân có đúng hay không
– Xuân yên tâm, em trai em lợi hại lắm
Xuân nhướng mày vuốt cằm như đang suy nghĩ nhưng thật chất đang trêu Ngọc.
– Xuân tưởng tượng gì đó – Ngọc ngắt vào tay Xuân
– Đau, không chỉ là – Xuân cười gian nhìn Ngọc từ trên xuống dưới
Ngọc thẹn quá hóa vũ lực cô đánh mạnh vào vai Xuân.
– Đau, bé Xuân mẹ con dữ quá
– Dạ
– Ui, còn ngủ sao – Xuân lắc đầu vì con bé nó vẫn còn mê ngủ
– Cho Xuân mỏi tay chết luôn – Ngọc lẻ lưỡi trêu Xuân và chạy vào trong
Xuân làm sao tha cho Ngọc được, thế là Xuân liền chạy theo và đóng cửa lại, trận chiến lại tiếp tục xảy ra và tiếng cười vang vọng cả phòng.
Bên dưới cũng có một tiếng hét lên vì sung sướng và vui mừng của Nhân. Anh ẳm Ly xoay luôn mấy vòng.
– Anh được làm cha rồi
Ly phải ôm chặt lấy cổ của Nhân vì sợ, thật tình là Nhân quá khích nhưng cô cũng rất vui vì mình đã làm Nhân vui. Và ba mẹ của hai người cũng sẽ rất vui.
Có con là đều ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Ngày ấy Ngọc cũng mang thai nhưng sao trên khuôn mặt của con chỉ có sự đau khổ, tủi nhọc. Ngọc cố sống chỉ vì đứa bé vì thương ông bà, và vì còn muốn gặp Xuân. Hi vọng hạnh phúc không là ảo tưởng hay là ngắn ngủi đối với Ngọc nữa.
Có thể chứ, vì Xuân vẫn luôn yêu Ngọc, luôn bên cạnh mẹ con cô ấy.
Nhưng ở một nơi nào đó, hạnh phúc vẫn chưa thật sự được xây đắp khi họ để nó vụt mất mà không biết cách nắm giữ. Mấy ai giữ được hạnh phúc cho mình, đôi lúc hạnh phúc cũng chưa hẳn là cứ bên cạnh người mình yêu, nếu xa nhau mà cho nhau được hạnh phúc riêng thì cũng nên.
My đang nghĩ mình cũng nên làm vậy, cô không muốn mình làm Phương ngộ nhận. Con người khi rơi vào tâm trạng buồn bã, nhất là trong chuyện tình cảm nếu có ai đó đến bên cạnh họ, vui buồn cùng họ thì chắc rằng họ sẽ rất nhanh có tình cảm với người đó. Thế nhưng nó đôi khi chỉ là ngộ nhận và tức thời. My không muốn mình rơi vào trường hợp đó, như vậy sẽ không công bằng cho cả hai. Đúng cô đã yêu Phương lâu và nhiều hơn cô nghĩ. Quyết định xa Phương làm cô rất đau lòng, thấy anh buồn niềm vui trong cô đâu mất. Cô cũng không tin mình có thể yêu một người chỉ gặp mới ba lần như vậy nhưng cô phải tin, vì cô phát hiện lần thứ hai gặp lại anh tim cô bắt đầu thổn thức mà nhớ thương anh. Nó cứ thôi thúc cô tìm anh, nhưng cô cứ mặc cho qua. Và lần thứ ba cũng là lúc cô biết cô không có quyền ngăn cản trái tim của cô ghi nhớ bóng hình ấy. Bóng hình của Phương, người cô yêu, cho dù anh không hoàn hảo.
– Sao anh không nói gì hết vậy?
Nói gì bây giờ, nói gì với cô gái dành quá nhiều tình cảm cho mình. My yêu anh, còn anh. Anh không có quyền tổn thương cô gái đã yêu mình và đang vẫn yêu mình. 6 năm anh đã là một người đàn ông trong 6 năm. Tất nhiên trước đó anh cũng ý thức được mình là ai, anh chưa từng hối hận vì quyết định của mình. Và cũng 6 năm có một người vẫn nhớ đến anh, đó là My. Xúc động có không, chắc là có. Cảm kích có không, chắc là có. Vậy yêu không, anh không biết. Nói yêu thì anh chưa dám vì anh còn quá nhiều nghi vấn, anh còn chưa tự cho bản thân câu trả lời chính đáng nào. Và anh sẽ làm My đau khổ, và anh cũng sẽ làm mình đau khổ. Vậy thì cần chi phải cưỡng cầu, anh cần suy nghĩ thật sự nghiêm túc bằng cả lí trí và con tim.
– Nếu anh đề nghị em ở lại thì em có ở lại không
– Anh nghĩ là có không
Có không. Sao My lại hỏi Phương có phải vì cô biết anh biết rõ câu trả lời.
– Có
– Vì sao? – lặng nhìn Phương thật lâu mặc anh đang nhìn mình với tư cách gì hay nhìn mình là chính mình hay là ai khá. My mỉm cười, anh là hoàn hảo với cô
– Vì em yêu anh – Phương mỉm cười đáp
– Vậy nếu em không ở lại thì là vì em không yêu anh sao?
– Không – lắc đầu Phương cười, bất chợt anh kéo My vào lòng mình và ôm chặt
My im lặng tựa người vào lòng anh, cô lắng nghe nhịp tim của anh, hơi thở của anh và cả hơi ấm này, cô muốn bên anh lâu hơn chút nữa.
– Nếu anh kêu em ở lại bây giờ đồng nghĩa với việc anh đang dần mất em. Vì anh sẽ không thể làm em hạnh phúc khi trong lòng anh vẫn còn hình bóng người cũ. Cho dù anh nói yêu em thì anh cũng chưa thật tâm, anh không muốn em đau khổ, cũng không muốn anh đau khổ. Vậy sao chúng ta không cho nhau lối đi riêng, biết đâu sau này anh và em lại cùng gặp nhau trên một con đường
– Và lúc đó anh sẽ làm gì – lắng nghe những lời Phương nói, cảm giác trong My là một sự tự hào và một niềm hạnh phúc. Vì người cô yêu đã thành thật với cô, cho dù kết quả có ra sao thì cô vẫn không hối tiếc
– Thì tới đó sẽ biết – Phương mỉm cười tựa trán của mình vào trán của My
Cả hai trao nhau nụ cười thật đẹp, thật chân thành. Thôi thì xa nhau tại đây, biết đâu tương lai sẽ tốt hơn, biết đâu họ lại gặp nhau và biết đâu cả hai có thể thành đôi. Hoặc là sẽ có hạnh phúc riêng của nhau, rồi có thể cùng nhau mỉm cười hạnh phúc trao nhau những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Trước khi đi My và Phương cũng đã ghi lại những khoảnh khắc đẹp của nhau, đó cũng là hành trang My mang theo khi lên Đà Lạt, ở đó cô sẽ gần gia đình hơn. Cô có thể vượt qua được cảm giác buồn bã, đau khổ khi xa Phương khi bên gia đình mình, cô nhất định làm được. Cô vốn là người rất sôi nổi và là người của sự vui vẻ.
– Em đi đây, thầy giữ gìn sức khỏe, mọi người cũng vậy
– Thầy biết rồi
– Đi mạnh khỏe nha My – mỗi đồng nghiệp ôm My một cái như cho cô thêm sức mạnh và động viên cô
– My đang chờ cái anh tên Phương gì đó hở
My chỉ cười không nói, Phương nói sẽ ra tiễn cô nhưng sao không thấy, cứ nhìn mãi ra phía ngoài kia nhưng giữa dòng người tấp nập ấy, đâu là người cô yêu.
– Hãy nói thật với ba mẹ mình nếu như em còn muốn tiếp tục. Hãy tin vào bản thân, thầy tin ba mẹ em sẽ đồng ý – vỗ nhẹ vào lưng đứa học trò cưng thầy Khánh chân tình chia sẽ và khuyên My
– Cảm ơn thầy – buông thầy ra Ly kéo va li vào trong, nhưng cô vẫn ngoái lại nhìn. Dù cô có chấp nhận xa Phương, dù cô đã chấp nhận nỗi đau nhưng cô cũng muốn xin một niềm an ủi đó là được nhìn Phương một lần nữa trước lúc rời khỏi đây. Thế mà cũng không được hay sao
Sao hôm nay lại kẹt xe, Phương nỗi quạo mà thò đầu ra khỏi cửa.
– Hai anh có đi không thì bảo, có biết là đang cản trở người khác không hả
Vẻ tức giận, giọng nói lớn tiếng của Phương làm không chỉ hai người trước mặt anh chú ý mà những người đi đường cũng vậy.
– Mày tưởng mày là ai – một trong hai người đang đứng cãi nhau quát tháo Phương
Phương có máu điên đấy, anh không nói gì chỉ kéo cửa kính xe xuống rồi lên ga và chạy tới.
Hai người kia hoảng hồn né sang một bên và không quên chửi rủa Phương phía sau.
Phương rất ghét mấy người như vậy, có cãi nhau thì tìm chỗ nào chỉ có hai người họ ấy. Đây là nơi công cộng. Vừa chạy đến sân bay thì Phương đã vội vã ùa vào trong, tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng của My đâu.
– Chuyến bay Hồ Chí Minh – Nha Trang đã cất cánh khoảng 10 phút trước
– Cảm ơn – thất vọng Phương chỉ còn biết nhìn lên bầu trời xanh kia. My sẽ ra Nha Trang trước vì có buổi hội thảo ngoài đó, ba ngày sau cô ấy mới về Đà Lạt để nhận công tác mới. Thế là anh lại muộn
– Bình yên em nhé – chiếc xe dần xa khỏi nơi mà My vừa cùng chiếc máy bay to lớn kia vào bầu trời xanh thẳm
My cũng đang nghĩ đến Phương. Cô tin anh đang đâu đó ở phía dưới mà ngước nhìn cô. Dù cô có ở đâu thì với cô anh vẫn có một vị trí quan trọng. Và tất nhiên vẫn là người cô yêu ít nhất là ngay giây phút này.
– Em chờ anh – nhắm mắt My không nghĩ gì nữa, cô cứ để những hình ảnh tự nhiên xâm nhập vào tâm trí mình một cách không chủ đích, vậy mà vẫn có Phương
Phương cũng không muốn muộn phiền, anh cần phải sống và làm việc thật tốt. Nhất là anh cần phải giải mã được chính tình cảm của mình.
– Có chuyện gì vậy Xuân
– Xuân nào nhỉ
Phương vội cho xe tấp vào lề đường, giọng nói này không phải là của Xuân.
– Sao thế, bất ngờ à
– Anh là ai?
– Là ai, bạn đồng môn với Hà Vĩnh Xuân
Bạn đồng môn, Phương thì không biết nhiều về Xuân chỉ biết được những thông tin cơ bản. Hai người cũng được xem là bạn nên anh cũng không thể bỏ qua được chuyện có người lạ dùng máy của Xuân.
– Sao anh lại dùng máy của Xuân
– Thì nó đang trong tay tôi – Hoàng Hải cười khẩy nhìn Xuân đang bị trói tay và treo lên cao
– Anh đã làm gì Xuân? – Phương cảm thấy bất an, trong tay không có nghĩa là uy hiếp thì là gì
– Sao lại dùng từ đã. Mà thôi không đùa nữa
– Tôi không đùa
– Ha ha, tôi thích con người của anh rồi đấy
– Anh muốn gì? – Phương thật không thể giữ được bình tĩnh, hắn sẽ làm gì Xuân đây. Chẳng lẽ hắn
– Anh là Hoàng Hải
– Thông minh – Hoàng Hải vỗ tay thật to bên đầu dây bên kia của điện thoại
Phương càng bất an hơn. Nếu hắn là Hoàng Hải thì chắc hẳn điều gì hắn cũng sẽ làm được, như vậy chẳng khác nào Xuân đang gặp nguy hiểm.
– Khôn hồn thì câm miệng, đừng nói với ai về việc đã nói chuyện với tôi nếu như anh còn muốn biết Hà Vĩnh Xuân ra sao
– Sao tôi phải làm theo lời anh
– Vì sao à – ra dấu cho đàn em thả dâ rơi xuống, Hoàng Hải bật chế độ quay phim và gởi ngay qua cho Phương
Phương lạnh cả người, thấy Xuân như thế này thì anh còn dám manh động sao.
– Tay bị trói, chân cũng bị trói, miệng thì bị bịt chặt, mắt thì bị băng vải đen. Úi giờ giống gì nhỉ
– Anh muốn gì, đừng làm gì Xuân
– Anh còn non lắm, Xuân nó còn không sợ thì anh sợ làm gì
– Này, này – cuộc gọi bị cúp đột ngột, Phương liền gọi lại nhưng bất thành anh rất lo lắng. Định gọi cho cảnh sát nhưng nghĩ lại những gì Hoàng Hải vừa nói và những gì mình vừa thấy anh dẹp bỏ ý định đó
Hoàng Hải lại cho người kéo Xuân lên.
– Cho mày biết, lão tứ chắc cũng về tới rồi. Chúng ta sắp đoàn tụ rồi, lão nhị chắc cũng đã nhận được tin. Ngày hội của chúng ta cũng nên được tiến hành, tao đi chuẩn bị nhé. Suy nghĩ đi đồng ý thì tao có thể tha – Hoàng Hải tự nói tự cười, hắn biết là Xuân đang nghe thấy, điều kiện gì hắn đưa ra Xuân biết. Xuân làm được không, được, nhưng Xuân nhất định không làm
Hôm nay Hạnh cùng Phụng về nước sớm hơn dự định, cô từng nói với Xuân sẽ về nước vào Tết năm sau nhưng có vẻ không được như ý muốn.
– Hạnh
– Anh Hùng – Hạnh vẫy tay khi thấy Hùng
– Chào Phụng
– Chào anh
– Hai người lên xe đi
Hạnh và Phụng cùng lên xe theo lời Hùng.
– Thế nào rồi anh?
– Nó lại đang nổi điên
– Em không hiểu nổi, Hoàng Hải cần chi phải làm vậy. Lúc trước em có thể hiểu mặc dù em biết nó vô lí nhưng còn bây giờ thì là vì chuyện gì? – Hạnh vừa lo mà vừa bực, cô không ngờ Hoàng Hải lại có lúc ghê sợ đến như vậy. Hắn đã từng giết Xuân một lần nhưng không hành, lối suy nghĩ của hắn ngày càng sai trái
Phụng chỉ có thể nắm chặt lấy tay Hạnh để giúp cô giữ bình tĩnh. Hạnh và Xuân cũng như Hùng không chỉ là bạn mà còn là anh em tốt của nhau. Cùng nhau sống chung một thời gian dài, học cùng một thầy thì tình cảm cũng phải khắng khít.
Hùng đưa Hạnh và Phụng về nhà của Ngọc theo ý của cô ấy. Bây giờ mọi người phải tập trung chú ý đến Ngọc, vì tâm trạng cô ấy đang không tốt. Họ chỉ sợ bệnh trầm cảm của Ngọc sẽ tái phát.
– Thưa hai bác
– Đừng khách sáo, ba đứa ngồi đi
– Dạ – cả ba cùng ngồi đối diện với ông bà Thành
– Ngọc với Nhân và Ly đi làm rồi, còn bé Xuân thì đi học
– Đi làm – Hạnh có chút bất ngờ, theo lời Hùng và Dung thì chẳng phải Ngọc đang không ổn sao
Ông bà Thành gật đầu. làm sao giải thích cho Hạnh hiểu. Ngọc chỉ nói là không sao, và sinh hoạt bình thường. Ông bà cũng không biết làm sao để giúp, chỉ có thể lặng thầm bên cạnh con mà thôi.
Ngọc cũng không muốn mọi người phiền lòng vì mình, cô đang gồng mình mà cố gắng.
Cũng từ vụ việc đó mà bé Xuân càng được bảo vệ an toàn. Không biết điều kiện của Hoàng Hải là gì mà Xuân lại không chấp nhận. Cho dù là gì nếu Xuân đã kiên quyết thì mọi người cũng phải vậy, phải bảo vệ tốt cho nhau. Sớm muộn gì Hoàng Hải cũng phải trả giá. Và giờ bé Xuân cần được chú trọng nhiều hơn, vì con bé có ảnh hưởng rất lớn đến Ngọc. Và cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Xuân, nếu Ngọc có làm sao thì Xuân nhất định mất bình tĩnh, và nếu con bé có làm sao thì Xuân sẽ càng mất bình tĩnh hơn. Vì cả hai mẹ con họ phải thật sự an toàn thì Xuân mới có thể giữ bình tĩnh mà giải quyết chuyện này. Ba mẹ của Xuân sẽ không bị gì, vì nếu hắn dám động tới họ thì thời gian hắn vào tù và không đạt được ý mình muốn càng nhanh. Xuân cũng đang muốn cho hắn chút ân huệ nếu hắn không biết thân biết phận thì đừng trách. Xuân trong tay hắn không có nghĩa Xuân sẽ bị hắn điều khiển.
Hoàng Hải biết rõ điều đó nên hắn cũng tính toán rất kĩ và nghiêm túc. Hắn biết đang có nhiều nguy hiểm rình rập mình, nhưng trước khi những việc xấu xảy ra với hắn thì hắn phải làm những gì mình muốn trước đã.
Cố gắng mở mắt Xuân nhích người của mình sang một bên, nhưng sao phía trước chỉ toàn là màu đen thế này. Xuân không nhìn thấy bất cứ điều gì hết, Xuân bắt đầu thấy sợ, chẳng lẽ Xuân mù. Không thể, lắc lắc đầu Xuân cố nghĩ thử xem chuyện gì đã xảy ra với mình. Cả người Xuân giờ đây đau nhức, nhất là cánh tay phải và đầu.
– Xuân ơi chụp con với con hươu cao cổ đi – bé Xuân kéo kéo tay Xuân
– Được thôi, em qua đó với con đi – bé Xuân rất thích động vật nên Xuân mới nảy ra ý cuối tuần dẫn hai mẹ con họ đi chơi. Lúc quen Ngọc, Xuân cũng thường dẫn Ngọc ra đây. Dần Ngọc thích luôn, và thế là cuối tuần hai đứa lớn xác lại rủ nhau ra đây, gần gũi thiên nhiên và thoải mái
– Nữa nè – con bé tạo đủ kiểu có khi một mình có khi với mẹ của mình
Xuân lắc đầu, còn nhỏ mà đã nhí nhảnh quá rồi. Nhưng dễ thương, Xuân không ngại mệt cứ liên tục bấm máy.
– Con xinh hơn em đấy
– Vậy em xinh hơn ai – chống hai tay vào hông, Ngọc hỏi Xuân
Xuân vuốt cằm ra chìu suy nghĩ rất nhiều.
– Hơn Xuân
Ngọc phì cười nắm lấy tay Xuân.
– Mẹ ơi, Xuân ơi con muốn chụp với con rắn màu vàng
Rắn, sao con bé lại không sợ. Chẳng phải lần trước nó suýt bị con vật đó cắn hay sao.
Thấy Xuân chần chừ bé Xuân nhăn mặt, miệng con bé chu ra.
– Xuân chụp đi chứ
– Xuân nổi tiếng sợ rắn, thôi mình đi chụp con khác nha con – Ngọc biết Xuân sợ nhất là con này, chỉ cần thấy thôi cũng xanh mặt. Rất khó để thuyết phục Xuân đứng gần một con rắn nào dù nó trong lòng kính. Đi thảo cầm viên không biết bao nhiêu lần mà hình của hai người chưa bao giờ chụp hình có mấy chú rắn cả
– Đúng rồi – Xuân liền gật gật đầu trước con bé
– Không có đâu. Lần trước Xuân ôm con vì sợ con bị rắn cắn đó. Không sợ Xuân mới dám – con bé khoanh tay giận dỗi, nó đang nghĩ mình không sợ thì sao Xuân lại sợ. Trong khi Xuân đang là hình tượng mà nó rất thích, cô giáo từng hỏi nó muốn giống ai nó đã nói giống Xuân
Thắc mắc, thắc mắc. Ngọc nhìn Xuân khi Xuân thì đang nhìn đâu đó lên trời.
– Chuyện là sao, lần trước là khi nào
– Ờ thì, không sao chúng ta chụp nha
– Thật không? – mắt con bé sáng rỡ, nó cười tít mắt chuẩn bị tạo kiểu
– Em đang hỏi Xuân mà?
Vẻ mặt không vui của Ngọc làm Xuân cũng không vui theo, Xuân không muốn Ngọc như vậy, điều Xuân cần là nụ cười của cô ấy.
– Ở Cần Thơ
– Sao nữa – Ngọc vẫn cố tra cho ra
– Thì con bé suýt, suýt thôi, em đừng lo nó chỉ suýt thôi chứ chưa – Xuân im bặt vài giây vì bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm cười mà ôm lấy người vừa ôm mình
Không thể để Xuân nói tiếp vì Ngọc đã biết kết quả.
– Biết gì không mà lại ôm ta? – trêu ghẹo Ngọc, Xuân nói nhỏ vào tai cô
– Biết
– Biết gì
– Thì biết
Xuân bật cười.?
– Xuân có sao không
– Người có sao là em trai của em
– Vậy còn Xuân
– Xuân chẳng sao cả
Ngọc nhìn Xuân nghi ngờ.
– Mẹ ơi cho Xuân chụp hình với con
– Vậy con cho mẹ biết hôm đó chuyện như thế nào
– Để con nhớ – con bé đưa tay chỉ lên trán mình
Hành động này trông rất yêu, Xuân liền chụp ngay.
– Dạ, cậu bị cắn còn Xuân thì hút máu của cậu rồi tự dưng Xuân xỉu, hết rồi – con bé trả lời tinh nghịch, thì có sao nó nói vậy
Mỉm cười Ngọc nhìn Xuân bằng ánh mắt yêu thương.
Xuân nhún vai và tiếp tục chụp hình cho thiên thần.
Ngọc quyết không tha, ai đời như Xuân. Người ta đang tình cảm tự dưng lại làm thái độ đó.
– Đau mà em – Xuân nhăn nhó
– Ai kêu Xuân kì
– Xuân có phải cá đâu
Thế là hai người lớn lại đùa với nhau, lâu lâu lại chụp vài tấm hình. Thiên thần nhỏ của họ thì cứ vô tư cười và tạo dáng.
– Chờ Xuân ở đây nha
– Xuân đi mau đó – bé Xuân nhắc nhở và ngồi vào lòng mẹ mình
Ngọc gật đầu cho Xuân an tâm.
Xuân vào trong để giải quyết vấn đề cần thiết, thoải mái rồi thì lại xem hình và đi dần ra. Dể thương quá đi mất, Xuân cười mà mọi người nhìn Xuân chằm chằm, chắc họ đang nghĩ Xuân tự kỉ.
– Hoàng Hải – hốt hoảng Xuân liền chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn xung quanh Xuân vội chạy đi tìm, trong vài tấm hình có sự xuất hiện của Hoàng Hải
– Ngọc, bé Xuân – Xuân sợ đến mức hồ hôi ướt cả áo, và đầy cả trán
– Xuân
Ai đó như Ngọc.
– Con với mẹ ở đây mà – bé Xuân reo lên
Đúng là họ, Xuân vụt chạy lại phía hai người rồi ôm thật chặt mặc cho mọi người đang đổ xô con mắt hiếu kì. Không sao cả, Xuân không quan tâm, nếu ở trường hợp là Xuân tin chắc họ cũng sẽ như vậy thậm chí còn khích hơn cả Xuân.
– Xuân sao vậy?
– Con ngộp – bé Xuân cố chui ra khỏi hai vòng tay siết chặt của Xuân
– Em và con đi đâu vậy, Xuân đã dặn là đừng có đi mà – Xuân lớn tiếng với Ngọc
Điều này làm Ngọc cũng bất ngờ, cô nhìn Xuân không chớp mắt.
Xuân thở mạnh, và cũng biết mình hơi quá đáng.
– Xin lỗi em, xin lỗi em
– Ngốc quá – Ngọc không chỉ không trách mà còn ôm chặt lấy Xuân hơn
– Đừng khóc, xin lỗi vì làm con sợ
– Xuân đừng la mẹ
– Không, không la – Xuân ôm chặt lấy hai người họ một lần nữa, Xuân ước gì vòng tay của mình sẽ rộng hơn và cứng cáp hơn nữa. Nếu một ngày nào đó Xuân phải xa cả hai thì sau đây, Xuân không dám nghĩ tới
Có nước trên vai mình, Ngọc có thể biết và cảm nhận được Xuân đang như thế nào. Xuân đang khóc, khóc vì mẹ con cô.
Nhớ lại ngày hôm đó ngày cuối dùng Ngọc nhìn thấy Xuân trong suốt hơn ba ngày qua. Chỉ còn vài tiếng nữa sẽ là ngày mới, vậy là đã 4 ngày Ngọc không biết Xuân ở đâu. Những tin nhắn đe dọa, những cuộc gọi cứ đến. Cô đã tập cho mình sự can đảm vì Xuân. Cô cần giữ liên lạc với Hoàng Hải nếu không cô có thể sẽ không biết Xuân sẽ bị hắn đưa đến đâu hoặc làm gì. Cô sợ lắm cảm giác không được nhìn thấy Xuân, không biết Xuân ở đâu, như thế nào, có khỏe không, có được ăn được uống hay không. Gặp lại Xuân có thể mọi người nói sao cô lại bình thường và không gọi gì là vui mừng quá khích. Có chứ nội tâm của cô cứ bị xáo trộn, cứ thấp thỏm, và nhiều âu lo. Tim cô vui mừng và hạnh phúc. Nhưng khi cả hai đã chấp nhận cùng nhau bước tiếp thì lại là lúc sóng gió ập đến.
Giờ thì Xuân cũng nhớ chút ít, hình như sau đó trên đường về nhà Xuân gặp Hoàng Hải và lại bị hắn thách đấu, không may Xuân đã thua. Hôm nay là thứ mấy rồi, không phân biệt được sáng tối thì làm gì biết thứ mấy. Không biết giờ này mẹ con Ngọc như thế nào, ba mẹ ra sao và gia đình có an toàn không. Cả Hùng, Dung và Phương. Lúc nảy hắn có nói gì đó, hình như có cả Hạnh, vậy thì sẽ có Phụng. Trong chuyện này ai sẽ là người kết thúc, Xuân hay là Hoàng Hải hay là ai khác.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ không được sâu, Ngọc mệt mỏi định ra khỏi giường thì lại bắt gặp thiên thần nhỏ đang say ngủ. Điều kiện Hoàng Hải đưa ra là gì mà Xuân không chấp nhận, hắn cũng không nói hắn chỉ nói khi Xuân đồng ý.
– Mẹ ơi
– Chào buổi sáng con gái – Ngọc cúi xuống hôn lên trán con bé
– Sao con không thấy Xuân nữa – vẫn thói quan cũ con bé vẫn chưa tỉnh ngủ và dụi vào lòng Ngọc
– Xuân có việc, mẹ con mình nhất định gặp lại Xuân
– Dạ, mà mẹ ơi
– Sao con – ẳm con ra khỏi giường Ngọc hỏi
Bé Xuân mở mắt và nghĩ gì đó.
– Mà thôi, Xuân dặn con không được nói
– Sao thế
– Xuân nói phải biết giữ lời, thôi con tự đánh răng – leo xuống khỏi người mẹ mình bé Xuân tự đánh răng thật
Đứng một bên nhìn con mà lòng Ngọc đau thắt.
Ở đây Xuân cũng vừa tỉnh giấc, không biết Xuân ngủ lúc mấy giờ chỉ biết là mình quá mệt nên ngủ luôn. Cánh cửa bật mở chỉ đủ cho một tia sáng rọi vào cho Xuân đủ thấy một ổ bánh mì. Điều Xuân quan tâm nhất là ngoài kia có ánh sáng. Cố gắng lần mò tìm ổ bánh mì Xuân gắng mà ăn, phải ăn mới có sức. Hoàng Hải cũng chư muốn giết Xuân ngay bây giờ, hắn thích hành hạ Xuân hơn vậy thì phải ăn để còn sức chống chọi và Xuân cũng đã có kế hoạch.
Nói chuyện với Ngọc, Hạnh cũng đã hiểu phần nào tâm trạng của cô. Cô nên làm sao cho phải.
Vì giữ lời hứa với dư phụ mà cả cô, Xuân và Hùng bỏ qua những việc làm sai trái của Hoàng Hải, để rồi ngày càng phạm sai lầm trầm trọng.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Em đang nghĩ về chúng em
– Về Xuân, Hùng em và Hoàng Hải – ngồi xuống cạnh Hạnh, Phụng ôm lấy cô từ phía sau
Tựa người vào Phụng, Hạnh cho phép mình được phép mệt mỏi, vì đã có Phụng bên cạnh cô.
– Mệt mỏi thì hãy dựa vào Phụng, em biết không?
– Em biết – nụ hôn của hai người lại cứ ngọt ngào và nồng ấm
Nụ hôn, nhớ đến Xuân vui. Xuân biết yêu và đã yêu rất thật lòng, giờ Xuân chỉ còn có thể cho bản thân sự lạc quan. Xuân cần phải rời khỏi đây. Có tiếng động và Xuân cố đi gần đến cánh cửa.
– Buông ra
– Mở cửa – Xuân đã quan sát và lập kế hoạch cuối cùng cơ hội cũng đến
– Không – tên đó bị Xuân giật mạnh vào trong khe cửa nên bị mất thế và đau, nhưng cũng ngoan cố
– Nhanh – Xuân càng kéo mạnh hơn
– Chìa khóa đây – hắn cố lấy cho Xuân chiếc chìa khóa, đau quá hắn không chịu được. Miệng thì bị kẹt vào khe cửa không thể nói lớn được
Xuân nhanh tay bắt lấy rồi đánh cho hắn ngất xỉu, cố lắm Xuân mới có thể mở được ô khóa của cánh cửa, chút hơi sức từ ổ bánh mì vì tên này mà mất rồi. Thấy hộp cơm hắn vừa đưa tới, Xuân liền lấy để ăn. Dù biết mình không thoát được ngay bây giờ nhưng ít ra cũng phải cố gắng sống sót để chờ cơ hội.
– Hay lắm, giờ thì mày có thể ra khỏi bóng tối
Tiếng của Hoàng Hải vang vọng, hắn có đủ mọi trò và đây là trò mà ngày xưa cả bọn thường chơi. Nói chơi chứ thật ra là thử thách của sư phụ. Xuân cũng không nói gì chỉ ngồi tịnh tâm giây lát cho có khí lực, có điều Xuân thấy khó chịu khi đã mấy ngày rồi không được tắm, mà mấy ngày nhỉ. Chắc là có mùi, kinh quá như thế thì sao mẹ con Ngọc dám đến gần. Phì cười Xuân tự thấy mình ngốc, sao lại nghĩ như vậy.
Ngọc cũng đang lo, những tin nhắn và cuộc gọi gần đây của Hoàng Hải chỉ toàn nói về những gì mà tất cả mọi người đang làm. Sao hắn lại biết, theo dõi. Chuyện này còn bao nhiều người, hắn đã đe dọa bao nhiêu người.
– Mai chúng ta gặp nhau được không Phương?
– Được chứ em, anh sẽ nhắn cho em địa chỉ sau
– Em biết rồi, ngủ ngon
– Ngủ ngon
Phương biết cuối cùng ngày này cũng đến, đến lúc Phương phải chung tay cùng mọi người. Cho dù trước kia Xuân cũng được xem là tình địch của anh, nhưng hạnh phúc của anh cũng không phải Xuân cướp lấy. Anh không giống Hoàng Hải bất phân đúng sai, vô lí và độc đoán.
Mọi người đã lên kế hoạch với nhau, sợ hãi cũng mỗi lúc một dồn dập, ai cũng phải lo suy nghĩ để đưa ra phương án tốt nhất. Chỉ là Ngọc đang có chút không ổn định, không biết vì sao mà cả ngày hôm qua cô không nhận được bất cứ liên lạc nào từ Hoàng Hải. Không biết Xuân có bị làm sao không.
– Em đừng lo, Xuân không sao đâu
– Làm sao chúng ta biết được, hắn không hề liên lạc với em cả ngày hôm qua – xoa hai tay vào nhau Ngọc không biết nên làm gì, cô không thể suy nghĩ bất cứ điều gì vào lúc này ngoài việc Xuân đang ra sao
– Mẹ ơi – từ trong phòng bé Xuân chạy ra
– Lại đây với mẹ – có lẽ giờ đây con bé chính là liều thuốc của Ngọc như 5 năm trước, để cô có thêm sức lực mà chờ đợi Xuân
– Con chào chú Phương
– Ngoan – xoa đầu con bé Phương mỉm cười, hai mẹ con họ thật hạnh phúc nhưng sẽ hạnh phúc hơn nếu có Xuân ở đây
– Ngọc, Hoàng Hải có gọi cho Ngọc chưa
– Vẫn chưa – Ngọc nhìn Hạnh lắc đầu
Nhẹ nhàng ngồi cạnh Ngọc, Dung nắm chặt lấy tay cô.
– Mọi chuyện nhất định ổn
Ngọc lại gật đầu, một tay nắn chặt tay của Dung, một tay ôm con vào lòng.
Bé Xuân không hiểu, sao người lớn lại lo lắng như vậy. Con bé hỏi mẹ mấy lần là Xuân đâu nhưng cũng chỉ nghe mẹ nói “Xuân nhất định về với hai mẹ con mình”, nghe riết con bé cũng thuộc.
– Mẹ ơi, mẹ kêu Xuân lại chơi với con đi
Lời nói của trẻ con ngây thơ quá đổi, nó nào biết có chuyện gì đang xảy ra.
Ôm chặt lấy con, Ngọc cố kiềm nước mắt, bao ngày qua cô đã cố gắng chống chọi. Cô luôn tự nhắc lòng mình rằng không được yếu mềm, phải cứng rắn. Thế nhưng cô làm không được, hằng đêm Xuân vẫn xuất hiện, ban ngày thì cô cứ ngỡ Xuân luôn nhìn theo cô. Cứ một ngày ít nhất hai lần con cô lại nhắc “Xuân đâu rồi mẹ”. Đã 1 tuần rồi.
Kéo Ngọc về phòng, Dung không muốn bé Xuân thấy mẹ nó khóc. Cô cũng không muốn bạn mình phải kiềm chế hơn nữa.
– Anh với em chơi nha
– Anh có biết chơi câu đố không? – con bé nhìn anh Huân của nó trong khi dì Dung và mẹ thì đâu đó rồi
– Là sao? – Huân không hiểu, chơi câu đố là sao
– Là anh đố em, em trả lời hay lắm
– Ừ mình chơi – Huân vui vẻ nhận lời nắm tay bé Xuân ra trước hiên
Vừa vào phòng Dung đã ôm thật chặt lấy Ngọc, ôm lấy đưa bạn dù có gặp khó khăn gì cũng cố gắng vượt qua, cũng cố làm người khác không bận tâm và lo lắng.
– Khóc đi, tao ở đây
Khóc đi, hai từ ấy Ngọc đã nói rất nhiều lần trong tiềm thức.
– Dung, tao nhớ Xuân lắm
– Tao biết – nước mắt rơi, rơi mỗi lúc một nhiều. Nó loan rộng ra trên vai áo của Dung. Ôm thật chặt và cố giữ lấy để Ngọc không ngã Dung thương bạn quá. Dung biết làm gì cho Ngọc đây, Ngọc dường như không còn chút sức lực nào, cô phải cố để không để cả hai phải ngã xuống đất
Ngọc khóc, khóc cho bao kiềm nén khóc cho nỗi nhớ Xuân như phát điên lên.
– Anh chơi dở quá hà – bé Xuân xụ mặt, nó nghịch nghịch tà áo
– Anh, anh không biết – Huân nhăn mặt gãi đầu, cậu bé đang nghĩ sao cô bé này thông minh thế mình đố gì cũng biết, nhưng sức cậu có hạn
– Sao con lại nói anh như vậy – Phụng bước đến nâng mặt bé Xuân lên mà hỏi
– Em xin lỗi – nghe lời con bé liền xin lỗi Huân, nó cũng không muốn anh Huân của nó phải giận
– Không sao – Huân thì sao giận được bé Xuân chứ
– Thế cô với con chơi nha – Hạnh liền đề nghị
– Dạ – Xuân mắt sáng rỡ nắm tay kéo cô Hạnh ra phía góc bên kia
Huân gãi đầu nhìn Phụng, cậu đang nghĩ chẳng lẽ bé Xuân thích chơi với người lớn hơn với mình.
– Con sao vậy?
– Xuân không thích chơi với con nữa rồi
– Không có đâu, con yên tâm lát nữa Xuân sẽ vào và chơi với con thôi – xoa đầu Huân, Phụng kéo thằng bé vào nhà. Con của Hùng đẹp trai thật, lại hiền và thật thà nữa. Còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra những điều đó, mong rằng nó sẽ giống Hùng
Lau nhanh nước mắt Ngọc và Dung lại giường để ngồi.
– Đỡ hơn chưa
Ngọc phì cười gật đầu.
– Lại để mày thấy tao khóc
– Ơ hay, thế ngày xưa ai là người nói câu đó
– Thì mày
Hai cô gái bật cười cùng nhau.
– Mày từng nói với tao dù còn một tia hi vọng vẫn phải cố gắng, nhớ không?
– Nhớ chứ, lúc đó mày dữ dằn lắm vậy mà lại mít ướt – Ngọc cười và trêu Dung
– Này, không được nói xấu bạn – Dung làm mặt đe dọa
Ngọc ôm lấy cô bạn của mình một lần nữa.
– Cảm ơn mày
– Nhờ mày tao mới được như hôm nay, nhờ mày tao mới quay về được với cuộc sống mà mình đã đánh mất. Ngọc, tao chỉ hi vọng mày hạnh phúc
– Tao nhất định chờ được Xuân, tao nhất định kiên cường. Xuân nhất định quay về với mẹ con tao – gật gật đầu phía sau lưng Dung, Ngọc cũng muốn mình có hạnh phúc. Cô nhất định làm được
Dung thở phào, cuối cùng bầu trời xanh cũng trở lại với Ngọc.
Bước ra từ nhà tắm Xuân cảm thấy rất thoải mái, không ngờ Hoàng Hải cũng hiểu tâm lý của Xuân. Tắm xong có lẽ nói chuyện với hắn thì hắn sẽ không sợ hư lỗ mũi của mình.
– Mời lão tam
Nhìn một hàng khoảng 8 người phía sau mình Xuân cười khẩy, dọa Xuân sao.
– Dùng ngon miệng – Hoàng Hải cười tươi phía đối diện với Xuân
Xuân nhún vai giống như cách hắn thường làm rồi cầm dụng cụ lên để dùng cơm. Tay phải lại đau nhưng Xuân không thể để hắn biết.
Hoàng Hải chăm chú quan sát xem Xuân sẽ có biểu hiện gì, nhưng sao Xuân vẫn im lặng và chỉ ăn thôi.
– Suy nghĩ đến đâu rồi?
– Thức ăn ngon đấy – Xuân vẫn ăn nhiệt tình và ngon miệng, Xuân cũng nễ mình trong lúc này mà vẫn còn tinh thần ăn uống
Cười nửa miệng, uống một ngụm nước Hoàng Hải đặt hai tay lên bàn chăm chú nhìn Xuân. Hắn muốn để Xuân ăn thật ngon thật no, để còn chơi với hắn.
Xuân gác muỗng và đũa lên bàn, cũng uống nước nhưng là cạn một ly.
– Mày không còn nhiều thời gian đâu – câu nói kết thúc Hoàng Hải cũng ra khỏi phòng
Đây là lý do mà Xuân phải uống cạn một ly nước, vì Xuân sẽ phải nhịn khát khá lâu. Và rồi Xuân lại bị nhốt trong căn phòng rộng lớn, phòng ngày xưa mà Xuân, Hạnh và Tiểu Hoa từng ở. Huyền Linh cũng đã bị Hoàng Hải hành hạ đến suýt chết tại đây, và Xuân có là người tiếp theo không.
– Nó điên rồi em à – nhìn ảnh của Tiểu Hoa, Xuân lắc đầu. Nằm lên giường Xuân nhắm mắt, không biết bây giờ mọi người thế nào. Xuân nhớ Ngọc và bé Xuân quá. Nhớ ba mẹ nữa, chắc là họ lo lắng lắm vì Xuân phải gọi điện về nhà vào tuần rồi thế mà lại rơi vào ngày Xuân bị Hoàng Hải bắt. Chắc cũng được một tuần rồi, ở đây Xuân không biết là thứ mấy nữa, lâu lâu nghe mấy đứa đàn em của Hoàng Hải nói chuyện thì còn biết chút thông tin bên ngoài
Mọi người ai cũng đang ráo riết chuẩn bị tất cả, buổi tối mà Dung và Huân đến nhà Ngọc thì Hoàng Hải cũng đã gọi điện.
– Hạnh biết Hoàng Hải muốn gì rồi
– Muốn gì – mọi người đổ dồn về phía Hạnh
– Mọi người nghĩ xem có đơn giản chỉ vì Tiểu Hoa mà hắn phát điên đến gây hại nhiều người như vậy không. Và có thì Huyền Linh cũng đã là nạn nhân, hắn rõ ràng là hận Xuân
– Em nói anh chưa hiểu lắm, hận nhưng tại sao – Hùng thắc mắc, điều Hạnh vừa nói anh có thể hiểu nhưng việc anh cần hiểu hơn là hắn hận Xuân về điều gì
– Đúng bao nhiêu việc xảy ra, hắn và Xuân có mâu thuẫn, để rồi dần hắn hận luôn Xuân. Còn một vấn đề nữa đó là két sắt
– Két sắt, anh nhớ rồi tuy giao lại công ty vệ sĩ cho Hoàng Hải nhưng Xuân vẫn chưa nói về cái két sắt đó
Hạnh gật đầu xác nhận.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn Hùng và Hạnh, hai người họ nói chuyện thật khó hiểu.
– Nói rõ hơn đi
– Thật ra lúc trước sư phụ giao lại công ty vệ sĩ cho Xuân nhưng vì Xuân cảm thấy không được ổn nên không nhận và giao lại cho Hoàng Hải. Chỉ là Hoàng Hải hiểu lầm Xuân từ việc của Tiểu Hoa nên hắn luôn có thành kiến với Xuân. Hắn không hề cảm kích những chuyện mà Xuân đã là cho hắn. Còn một cái kép sắt nhưng sư phụ trước lúc chết đã bảo Xuân phải cất giữ thật kĩ, đó là những gì anh biết
– Và giờ Hoàng Hải đã biến công ty vệ sĩ ngày nào trở thành một công ty chế biến và xuất khẩu hàng đông lạnh
– Vậy cứ bảo Xuân đưa cho hắn là xong thôi – Ngọc đứng bật dậy lên tiếng
Hạnh và Hùng cùng lắc đầu.
– Nếu đưa được tôi nghĩ Xuân đã đưa lâu lắm rồi. Nhưng đó chỉ là một nguyên nhân, việc của Tiểu Hoa và của Ngọc cùng bé Xuân cũng chính là một trong những nguyên nhân – Phương cũng lên tiếng, mấy ngày qua nói chuyện với Hoàng Hải, anh cũng đã hiểu được một chút chuyện
– Có điện thoại – Nhân vội nói khi tiếng đỗ chuông từ điện thoại của Ngọc reo lên
Ngọc bóp chặt tay để lấy can đảm trước khi nghe cuộc gọi này.
– Màn khởi động cũng nên dừng lại, đến lúc bắt đầu cuộc chơi. Nhớ đừng làm gì dại dột, và nếu đã hiểu vấn đề rồi thì hãy cố mà giải quyết. Hùng, Hạnh nơi ấy nhé
Một tiếng tút kéo dài làm không khí im ắng hơn. Ai nấy đều toát mồ hôi vì suy nghĩ nhiều, và cố suy nghĩ cho đúng.
– Là chỗ ấy
Mọi người nhanh chóng lên đường theo như lời chỉ dẫn của Hùng và Hạnh.
– Nơi đây đẹp thật – Phụng nhìn mà vui cả mắt
– Đúng vậy lúc nhỏ tụi anh thường cùng nhau ra đây chơi
– Hồi đó còn có cả sư phụ và sư mẫu nữa – Hạnh nói vọng lên
Phía trước có một căn nhà nhìn phía ngoài thôi đã thấy thích, rất đẹp chắc bên trong cũng phải đẹp lắm.
Mọi người cứ nghĩ Hoàng Hải đang dẫn họ đi du lịch, hắn muốn gì ở tất cả mọi người mà lại kêu đi đông đủ như vậy. Mà cho dù không kêu thì mọi người cũng sẽ đi, bé Xuân phải ở nhà và được ông bà Thành cũng như Nhân và Ly coi sóc. Nhân kiên quyết muốn đi dù gì Xuân cũng từng cứu anh một mạng, còn là người chị thứ hai của anh. Là người mà chị anh yêu, anh không thể làm ngơ. Nhưng tiếc là mọi chuyện không đơn giản, Nhân biết mình cũng có nhiệm vụ quan trọng đó là bảo vệ cháu và đứa con vẫn chưa chào đời.
– Anh nghĩ Hoàng Hải sẽ làm gì?
– Anh không biết nữa – trả lời Phương, Hùng chỉ biết lắc đầu. Nhìn sang thì Ngọc vẫn đang chăm chú nhìn xung quanh, trong 5 người ở đây người đang mong chờ gặp Xuân nhất không ai khác là Ngọc. Trước khi đến đây dù ai khuyên bảo kiểu gì Ngọc vẫn không muốn ở nhà, và Hoàng Hải cũng nói rõ trong tin nhắn phải có cô và bé Xuân, thế nhưng làm sao có thể cho con bé đi theo
Trên cao nhìn xuống Xuân đã thấy mọi người, sao họ lên đây làm gì.
– Bạn mày tới rồi – Hoàng Hải cười to
Xuân không hề trả lời, chỉ tập trung nhìn xuống phía dưới. Ngọc là người mà Xuân muốn thấy nhất và cũng đã được thấy. Cô ấy cứ nhìn xung quanh, Xuân biết cô ấy đang tìm Xuân.
– Chào mừng đến với cung điện của chúng ta – Hoàng Hải ra phía ngoài cười tươi như chào đón khách quý
– Vĩnh Xuân đâu?
– Lão nhị vẫn nóng nảy
– Đừng dài dòng nữa
– Lão tứ ngày càng xinh nha
Sau câu nói, Hoàng Hải ra hiệu cho đàn em đem ghế ra cho cả 5 người ngồi.
– Két sắc đâu Hạnh
– Tôi không biết
– Không biết – Hoàng Hải nghiến răng hỏi lại
– Cho chúng tôi gặp Vĩnh Xuân rồi nói chuyện – Ngọc không quan tâm két sắc gì đó, cô chỉ quan tâm Xuân thế nào
– Tôi không thấy con của mình thì làm sao cô thấy Vĩnh Xuân – Hoàng Hải tức giận nhìn Ngọc
Giờ Ngọc mới nhận ra mình đã bỏ qua suy nghĩ này. Thì ra Hoàng Hải cần bé Xuân.
– Đại ca
Dừng cuộc đối thoại với mọi người Hoàng Hải nghe những gì mà đàn em mình đang nói. Sau đó hắn cười đắc ý.
– Mang ra đây
Hạnh và Hùng bất ngờ, chẳng phải đó là két sắc hay sao. Nhưng nó đang được Xuân giữ lấy mà, hai người nghĩ Xuân sẽ không đưa vật đó cho hắn vì đã hứa với sư phụ.
– Đừng bất ngờ, cái gì cũng có cái giá của nó. Có những thứ bỏ đi được cứ bỏ – Hoàng Hải không nhìn ai cả hắn chỉ lo nhìn cái két sắc này, nhưng còn thiếu một thứ
– Chìa khóa
– Thưa đại ca không có
– Sao – tức giận nhìn tên đàn em, Hoàng Hải tát cho cậu ta một tát tay
– Đâu có cái gì là hoàn hảo – Hùng lên tiếng
– Im đi – Hoàng Hải lại quát, hắn nghĩ gì đó rồi giơ tay lên
Một người được đưa từ trên xuống bằng một sợi dây thừng, chân và tay của người đó đều bị trói chặt.
– Chìa khóa đâu
– Tao không biết, lúc sư phụ đưa cho tao thì
– Xuân – Ngọc lao về phía trước khi Xuân bị một người của Hoàng Hải đánh mạnh vào lưng
– Ngọc, bình tĩnh đi em – Phụng cùng Hùng giữ chặt lấy Ngọc
– Hoàng Hải, đánh người, anh chỉ biết có vậy thôi sao
– Thế Phương, tao đang giúp mày trút giận mà, nó chết chẳng phải mà và Ngọc sẽ thành đôi hay sao
Lắc đẩu Phương tiến gần hơn đến phía của Xuân.
– Không, vì Xuân mới là người Ngọc yêu
– Bực bội quá đi – Hoàng Hải lại giơ tay và lần này Xuân được cởi trói
Mỉm cười nhìn Ngọc, Xuân muốn trấn an cô ấy.
Ngọc đau lòng, đau lắm, Xuân hốc hác quá.
– Trò cũ
– Để tôi – Hạnh bất ngờ lên tiếng
– Không được – Phụng làm sao cho Hạnh đi được
– Yên tâm đi
– Nhưng mà
– Đừng lằn nhằn – Hoàng Hải mỉm cười, để xem lâu rồi không gặp những người từng là đồng môn này tiến bộ như thế nào
Hạnh tiến thẳng lên phía trước cầm lấy một cây côn dài.
– Bắt đầu – Hoàng Hải điên cuồng đánh tới tấp
Hạnh cũng không thua, cô vẫn bình tĩnh để xử lí.
– Đại ca
– Lùi lại cho tao – lòm còm bò dậy Hoàng Hải xua tay ý bảo mấy đứa đàn em của hắn biến nhanh
Hạnh nhìn hắn chằm chằm, hắn càng lúc càng khó hiểu và không kiểm soát được chính bản thân hắn.
– Hùng thử không?
– Được thôi – Hùng ra quyền với hắn ta, cả hai đấu với nhau gần nửa tiếng thì Hoàng Hải mới chịu dừng tay, hắn được cái lì đòn
Hùng không phải không đau, hắn ra tay độc quá.
– Cái giá phải trả – thế là người bị thiệt nhất chính là Xuân
– Đừng đánh nữa – Ngọc nói như hét, sao thế Xuân có làm gì đâu
– Hoàng Hải mày điên rồi – mọi người cùng lao lên nhưng đều bị người của Hoàng Hải ngăn lại
– Ra một đòn nào thì Hà Vĩnh Xuân sẽ ăn lại một đòn