Tưởng Chừng Đã Xa

Ngọc cũng đã đi làm lại, biết bao nhiêu việc đang chờ cô. Hôm nay cô nhận được rất nhiều hoa, của ba mẹ và bé Xuân yêu quý của cô. Của em trai, em dâu tương lai rồi vợ chồng Hùng – Dung. Giờ lại có thêm hai bó hoa khác. Một là hoa hồng đỏ và một là hoa hồng vàng. Ngọc đón có một là của Phương, và không phải hoa hồng vàng. Vậy bó kia là của ai. Phương từng nói sẽ không bao giờ tặng hoa hồng vàng cho cô vì làm như vậy chỉ khiến cô nhớ về người yêu cũ. Người yêu cũ, dường như Ngọc chưa từng nghĩ vậy, vì vốn dĩ hai người họ xa nhau chứ chưa từng nói lời chia tay, vẫn còn sự ràng buộc vô hình. Nhất là tình yêu trong cô vẫn còn. Vậy Xuân thì sao, Xuân trở về thì lí nào lại không gặp cô. Hay là Xuân không muốn gặp, hay Xuân đang hiểu lầm cô đã có người khác. Sao thế này, cô sắp điên lên vì những giả thiết của mình.
Vẻ thờ thẫn của Ngọc chỉ làm Phương thêm chạnh lòng. Anh cũng thẫn thờ nhìn Ngọc, còn cô ấy chỉ nhìn bó hoa hồng vàng kia. Tất nhiên đó không phải của anh, cô ấy để hoa của anh sang một bên, cũng giống như hiện tại. Nhìn đồng hồ cũng đã trưa, vậy mà cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng. Qua lần này có phải những gì xưa cũ đang dần trở nên mới mẻ như ngày nào, có phải cô ấy đang nhớ về người yêu cũ. Cũng không trách được, Xuân đáng để được nhớ. Tình yêu của họ khiến anh ngưỡng mộ, giờ anh đã hiểu vì sao Ngọc lại mãi không quên Xuân. Nhân đã nói với anh những gì anh cần biết một cách cụ thể nhất có thể. Chỉ riêng việc của bé Xuân là Nhân không để cập đến và anh cũng không hỏi. Hỏi làm gì, anh sẽ đợi chính Ngọc nói ra. Cũng không phải nghe rồi mà anh có ý định từ bỏ hay chúc phúc cho họ. Hạnh phúc không phải là những nỗi niềm của quá khứ mà là những nỗ lực của hiện tại. Anh sẽ cạnh tranh công bằng với Xuân. Anh tin mình sẽ được chọn, Ngọc rất khó mà quay lại với Xuân. Dù biết mình tự tin quá mức nhưng anh vẫn muốn làm. Và anh cũng biết nếu đến với mình Ngọc vẫn còn dành tình cảm cho Xuân. Không sao thời gian sẽ làm rõ mọi chuyện và xoa dịu nỗi đau. Anh muốn mình là chỗ dựa vững chắc, là bến đỗ bình yên của Ngọc và cả bé Xuân.
Nhân đang rất phấn khích, lúc nảy lên phòng tìm Phương nhưng không thấy. Anh liền xuống phòng của chị mình, không ngờ Phương ở đó thật. Thế là anh xin sếp cho về nhà sớm để chuẩn bị việc quan trọng vào buổi tối hôm nay. Tất nhiên Phương gật đầu ngay rồi. Anh không phải người lợi dụng gì cả, anh cũng không muốn người ta nói mình dựa vào Phương, Anh và chị anh từ năng lực mà được như hôm nay. Cả hai cùng làm cho công ty từ thời còn ba của Phương là giám đốc lận mà. Anh dẹp mọi việc để chuyên tâm cho tối nay, đi hỏi vợ.
– Ba, mẹ thấy con sao?
– Cái thằng này, đứng thẳng người lên – ông Thành vỗ mạnh vào lưng Nhân
Anh phải hít thật sâu và thẳng người theo ý của ba.
Ông bà Thành mỉm cười nhìn con, thằng con quạy phá ngày nào. Thích chọc ghẹo chị nó giờ đã trưởng thành và sắp lập gia đình rồi. Phải chi Ngọc cũng hạnh phúc như vậy, được đến với người mình thương. Vậy mà ông bà đã không giúp con được điều đó, ngược lại còn cản ngăn.
– Mời anh chị – ba mẹ của Ly niềm nở ra đón tiếp cả nhà Nhân. Ly còn ông nội, ba mẹ và chú với thím nên việc hôn nhân đại sự phải qua rất nhiều người. Nhưng họ cũng không mấy khắc khe, với lại Nhân cũng đã được sát hạch kĩ càng
Thầy Khánh và cô Hiền đều có mặt, Ly rất được thương vì là đứa cháu gái duy nhất, cô còn một anh trai và một đứa em trai nữa. Chú thím Khánh lại không có con càng thương Ly hơn.
Cả hai bên gia đình chào hỏi, rồi nói chuyện rôm rã với nhau. Mọi người dường như rất thân thuộc và gần gũi, việc bàn bạc cũng dễ dàng hơn. Tất nhiên những người lớn thì lo việc lớn, còn những người nhỏ thì đứng dạ thưa. Việc ăn uống là không thể thiếu, phải có người làm và Xuân là người phụ trách việc đó. Gia đình Ly cũng không phải không biết Xuân, bây giờ Xuân trở lại tất nhiên được chào đón. Nhất là cô Hiền sẽ có việc cho Xuân làm thường xuyên. Những món này là do mẹ của Ly, cô Hiền và Xuân làm còn Ly chỉ phụ họa. Vì cô nàng cứ soi mình trước gương mãi, tài nấu ăn cũng được khá rồi. Bàn tiệc thịnh soạn không gian yên tĩnh, ước mơ một gia đình. Xuân đang tủi thân đấy, hôm nay Xuân cũng đã chuẩn bị tinh thần để gặp Ngọc nhưng lại không có cô ấy. Chắc là hai người chưa có duyên vào hôm nay. Có khi nào sẽ không có duyên cả đời luôn không.
– Em chuẩn bị xong chưa?
– Xong hết rồi cô
– Cô không hỏi về những thứ này – cô Hiền chỉ tay vào bàn tiệc và lắc đầu
Xuân hiểu ý cô.
– Em ổn
Cô Hiền chưa kịp nói gì thêm thì mọi người đã vào trong.
– Mời anh chị với cháu dùng bữa cơm đạm bạc cùng gia đình chúng tôi
– Chúng tôi cảm ơn anh chị, mời anh chị
– Xin mời
Người lớn là thế phải chào hỏi rồi mới làm gì làm, tế nhị cung kính.
Ông Thành cảm giác có gì đó là lạ, có ai đó rất quen thuộc.
– Cút ngay cho tôi, cô là người có học mà lại làm chuyện như thế này sao? – một cây chổi bay thẳng vào người Xuân
Xuân đứng yên chụp lấy cây chổi ấy.
– Thưa bác con có học, đúng và con cũng không làm gì sai. Yêu là không có lỗi
– Nhưng cô và con gái tôi là có tội
– Tội gì thưa bác?
Ông Thành trừng mắt nhìn Xuân, Xuân dám trả lời ông. Dám thẳng thắn nói chuyện với ông mà không sợ sao. Tội, tội gì.
– Tội đàn bà yêu đàn bà
– Bác đừng nói nữa, nếu bác không muốn Ngọc mất đi sự tôn trọng đối với bác
– Cô nghĩ cô là ai? – những quyển tạp chí bay thẳng vào mặt Xuân
Và một lần nữa Xuân đã bắt lấy.
– Nó là con tôi, nó nợ tôi cả cuộc đời thì nó phải trả
Xuân lắc đầu thất vọng, ba của Ngọc là người mà Xuân rất tôn trọng. Ông rất hiền lành, rất siêng năng làm việc và thương yêu gia đình. Thế mà ông đã vội vã kết án người khác, không chịu hiểu và cố chấp mình đúng. Ông có biết nếu ông càng đối xử tàn nhẫn với Xuân bao nhiêu thì Ngọc sẽ đau lòng vì ông bấy nhiêu hay không.
– Con chỉ mong bác sẽ biết cách cư xử với Ngọc, ít ra đừng như làm với con. Ngọc là con của bác mong bác hãy nhớ điều đó
– Đừng dạy đời tôi – tức giận vì ông nghĩ Xuân chỉ là tiểu bối mà dám lên tiếng dạy mình. Ông không kiềm chế được vung cây roi đánh thẳng vào người Xuân
Xuân không một lời kêu la, Xuân để yên cho ba của Ngọc đánh mình, nhưng voi thứ ba vừa kết thúc thì Xuân đã giữ cây roi ấy lại.
– Roi thứ nhất con chịu thay Ngọc, roi thứ hai con chịu thay bác, roi thứ ba con chịu thay cho những người đồng tính như con còn bị người đời khinh khi. Mong bác hãy dừng lại – vung tay ném cây roi vào góc vườn Xuân đứng lên, bóp chặt tay xoay người bỏ đi
– Xuân, Xuân ơi đừng đi – Ngọc lao xuống nhà trước sự ngạc nhiên của ông Thành, ông đã phá cửa rồi nhưng tại sao nó lại xuống được
– Ngốc, tường cao lắm biết không? – xoay người Xuân ôm lấy Ngọc nước mắt của Xuân cũng bắt đầu rơi. Hôm nay Xuân đã sai khi lại lên tiếng, phải chi Xuân im lặng thì hai đứa còn có thể gắng gượng. Nhưng Xuân không làm được, Xuân không muốn ba của Ngọc xem thường Xuân, xem thường Ngọc và những người đồng tính khác. Họ không hề có lỗi, có học không nói lên mình là ai cả
– Xuân bỏ em thật sao?
– Xuân không bỏ em, Xuân xin lỗi vì đã cư xử như vậy với ba của em – lau nước mắt cho Ngọc mà tim Xuân thắt lại
– Không, xin lỗi vì ba em đã đánh Xuân
Xuân cười lắc đầu, nụ cười ra nước mắt.
– Ngốc, Xuân vì em, đáng lắm. Em yên tâm đi bác sẽ không đánh em nữa đâu
– Xuân – mọi lời lẽ vào lúc này chẳng có ý nghĩa gì, Ngọc chỉ biết ôm lấy Xuân mà khóc mà siết chặt. Cô không cho Xuân đi đâu hết. Sao Xuân có thể vì cô mà chịu sĩ nhục và bị ba cô đánh như vậy. Cô có lỗi với Xuân, cô và Xuân yêu nhau thì có gì là sai
Ôm chặt lấy Ngọc, Xuân muốn mọi đau khổ về mình. Nhìn ông Thành đôi mắt đỏ ửng và nhìn hai người không rời, Xuân có gì đó cảm thương cho ông. Là một người làm cha ông đâu muốn con mình đi ngược lại số đông của xã hội. Nhưng xin ông hãy hiểu không phải lúc nào số ít cũng sai. Chỉ khi ông chịu hiểu cho Ngọc thì mới hiểu đến Xuân và những người đồng tính khác. Đó sẽ là bao lâu?
– Xuân ngồi luôn đi con
– Dạ thưa bác – Xuân gật đầu với ba của Ly, cúi đầu chào ông bà Thành. Cũng lâu rồi Xuân không gặp họ. Không biết ông Thành có còn nhớ ngày đó
Ông Thành khẽ gật đầu đáp cái gật đầu cúi chào của Xuân. Xuân trưởng thành hơn xưa nhiều lắm, nhưng ông tin chắc bản lĩnh vẫn chưa từng mất đi.
Hôm nay Xuân không thể nuốt nỗi, kí ức ngày xưa cứ quay về. Xuân có hận ông Thành không, nói không là nói dối nhưng nói có thì lại không đúng. Chỉ có gì đó thất vọng và tức giận. Xuân có nghe Nhân kể về ba mẹ cậu ấy, ông bà đã hối hận và tự trách bản thân mình rất nhiều từ sau biến cố của Ngọc. Xuân đã không nói gì vào lúc nghe Nhân nói về ba mẹ của cậu ấy. Tại sao chỉ khi Ngọc đau khổ thì họ mới chịu nhận ra, vậy thì có muộn màng không. Sao con người lại thường hối hận khi có đau thương thế này.
– Xuân, bác có thể nói chuyện với con được không?
Một lời mời của người lớn cứ như là mệnh lệnh. Tất nhiên Xuân không từ chối.
Cái gật đầu của Xuân như một sự tha thứ âm thầm nào đó dành cho ông Thành. Ông hi vọng Xuân có thể rộng lượng mà không chấp nhất người cố chấp như ông.
– Con sống thế nào?
– Dạ tạm ổn, hai bác vẫn khỏe? – một lời hỏi thăm khách sáo, và quen thuộc cho những người từng quen biết
– Hai bác vẫn khỏe
Ngập ngừng ông hỏi tiếp.
– Con vẫn chưa gặp Ngọc sao?
Nhìn ông Thành, Xuân cười buồn.
– Con mất đi dũng khí, không có can đảm gặp cô ấy
– Bác xin lỗi con
– Lời xin lỗi không còn ý nghĩa nào nữa. Con mừng khi bác đã chịu hiểu cho Ngọc và yêu thương cô ấy
– Con vẫn còn giận bác sao? – đôi mắt già nua trũng sâu theo năm tháng đang dần ửng đỏ. Đối diện với người trước mặt đáng tuổi con cháu mà ông cảm thấy mình thua nó điều gì đó. Phải chăng là sự cảm thông
– Con người ai cũng có tốt xấu, dị tính, đồng tính, song tính, hay chuyển giới đều có người tốt kẻ xấu. Bác có quyền nghĩ con xấu nhưng đừng nghĩ ai cũng vậy – dừng lại một chút Xuân thở dài
– Và con cũng không có quyền tha thứ hay không, vì con không có tư cách để giận hay hận bác
– Đừng như vậy mà con, bác đã cắn rứt suốt hơn 5 năm qua. Con có biết không, nhìn Ngọc ngày đêm khóc thầm nhớ về con, nó đau khổ dằn vặt, rồi không dám nhìn hai bác. Cảm giác đó đau lắm, nó sống nó cố làm hai bác không lo nhưng con biết đó
– Ba mẹ nào cũng yêu thương con cái và luôn lo lắng. Bác là người cha tuyệt vời – cắt lời ông Thành, Xuân nói trong xót xa
Người cha tuyệt vời, ông không dám nhận.
– Con định thế nào?
– Bác yên tâm, con không phá hoại cuộc sống của Ngọc đâu. Nhưng nếu cô ấy và con còn duyên nợ với nhau thì
– Bác không phản đối đâu – không chần chừ ông Thành nói ngay suy nghĩ của mình
Xuân bật cười, nước mắt của Xuân rơi lúc nào không hay.
– Nếu bi kịch của Ngọc và của con không làm bác chịu tìm hiểu, chịu nhìn nhận và chịu chấp nhận thì con nghĩ thế giới này sẽ mãi không dành cho chúng con. Con xin phép – rời khỏi ghế Xuân lễ phép cúi đầu chào ông Thành. Để đau khổ đến mới biết quý trọng hiện tại. Để xuất hiện bi kịch mới thấy được sự cảm thông. Để được yêu thì phải chấp nhận đau khổ. Con người là thế có những suy nghĩ và việc làm không đoán trước được. Vết thương ở đầu gối, ở tay, ở lưng và ở mặt vẫn còn đó. Nhưng nó không còn đau như vết thương lòng của Xuân. Để được chấp nhận thì phải trả giá có đánhg hay không cho những người đồng tính như Xuân. Nhưng cũng phải nhìn nhận tích cực không phải ai cũng như ông Thành của 5 năm về trước. Mà suy cho cùng ông cũng chỉ vì thương con, may là ông không gã Ngọc ngay cho ai đó. Nhưng đổi lại ông đẩy Ngọc cho một kẻ còn xấu xa hơn cả Xuân, Xuân xấu xa khi bỏ đi còn hắn xấu xa khi hủy hoại Ngọc
Lại tần ngần, ông Thành nhìn theo bóng của Xuân đã dần khuất xa, năm tháng cứ trôi. Đời người cũng vậy, đến bây giờ điều làm ông hối hận nhất chính là đã đối xử không đúng với Xuân và đẩy con gái mình vào con đường thương đau. Ông đã hiểu chậm nhưng có lẽ yêu thương vẫn chưa hẳn là muộn.
Ngày giao dịch cũng đến. Mọi thứ được chuẩn bị khá cẩn trọng, tàu vừa cập bến thì người của Thế Gia đã xuống để nhận hàng và kiểm định lần nữa.
– Giám đốc Thế Phương, giám đốc của tôi muốn nói chuyện với anh
– Giám đốc của tôi không có lý do nào để gặp các người – Nhân phản bác điều đó
– Dũng, nói với Hoàng Hải quay về đi. Đừng để mọi chuyện không giải quyết được
– Vĩnh Xuân mày tưởng mày là ai tao không nói chuyện với hạng tép rêu như mày
– Những đứa tép rêu như tao vậy mà vẫn được để ý hơn đó chứ
Phương ngạc nhiên tột độ, Xuân quen biết những người này.
– Giám đốc Phương, mời
– Không ai được đụng đến giám đốc Phương – Xuân lớn tiếng đứng ngang hàng với tên Dũng
Tên Dũng như nổi điên, nhưng hắn không được phép làm gì Xuân.
– Dạ đại ca
– Mày đi theo tao – cuộc gọi kết thúc Dũng đổi người cần gặp
– Tôi sẽ đi – Phương liền lên tiếng, anh chỉ nghĩ đơn giản không muốn người khác vì mình mà vào chỗ nguy hiểm
– Anh ở lại cùng mọi người
– Cô không thể đi, người bọn chúng cần là tôi – Phương chặn Xuân lại
Xuân lạnh lùng gạt tay Phương và ra hiêu cho người của mình giữ lấy anh ấy.
– Giám đốc Phương tốt nhất anh nên ở lại. Chuyện này không liên quan đến anh
– Tại sao không? Cô có biết là nguy hiểm lắm không? – Phương hỏi lại nhưng không có câu trả lời
– Các người bỏ giám đốc của tôi ra
– Xin lỗi đắc tội – người của Xuân lùi về vị trí của mình
Nhân và Phương chỉ biết nhìn theo Xuân, hai người họ đang nghĩ Xuân thật liều lĩnh.
Xuân liều thật, Xuân cũng sợ đó chứ. Xuân có thể tưởng tượng được việc mà hắn có thể làm với Phương. Hắn chắc biết rõ về Phương.
– Đại ca, lão tam tới rồi
Người được gọi là đại ca cũng chính là Hoàng Hải, hắn xoay ghế nhìn Xuân. Rất chăm chú.
Xuân được mời ngồi ghế và cũng chăm chú nhìn Hoàng Hải, cùng linh vị trên bàn thờ.
– Có thể cho tôi thắp một nén nhang được chứ?
Hoàng Hải cười nhếch môi.
– Nhang ở đằng kia, ngòi lửa ở đằng này
Nhìn theo hướng tay của Hoàng Hải, Xuân không phản ứng gì. Chỉ mỗi việc thắp nhang mà hắn cũng làm khó Xuân.
– Quy tắc cũ
– Đương nhiên – đạp mạnh ghế hắn lùi về phía sau và ra lệnh cho đàn em lùi về cùng chỉ để lại hai người đang giữ những gì hắn vừa nói phía trước cùng Xuân
Lâu rồi không đánh nhau Xuân không nghĩ mình sẽ thắng, một nam một nữ. Hắn biết Xuân sẽ không nở đánh người nhất là phụ nữ vậy mà lại đem ra. Muốn thì Xuân sẽ chơi cùng hắn. Xuân lao người về phía tên cầm một cây nhang nhỏ, quả thật tên này không vừa. Xuân chỉ còn cách luồn người mà làm hắn nhả nén nhang từ miệng mình ra. Một cú điểm ngay cuống họng là đủ. Đến cô gái Xuân đành thất lễ, Xuân ôm chặt lấy cô ta đè mạnh sang một bên, một tay ấn mạnh cô gái vào tường một tay đưa tay thật nhanh vào phần ngực của cô ấy. Chỉ vì bật lửa nằm trong ấy.
– Xin lỗi
Hơi thở của Xuân phả vào tai mình làm cô gái bối rối, cô mất luôn tự chủ mà để yên cho Xuân lấy bật lửa ra.
Điều này làm Hoàng Hải tức giận hắn đạp mạnh ghế sang một bên rồi đứng lên ném cho Xuân một cây côn dài, không nói không rằng hắn đánh mạnh về phía Xuân. Xuân bị đánh trúng vào tay đau điếng, biết Hoàng Hải định làm gì Xuân nhanh chóng khóa côn của hắn.
– Sai luật
– Tụi bây ra ngoài hết cho tao – ánh mắt của hắn ta như có thể nuốt chửng Xuân, nhưng quả thật hắn đã chơi sai luật. Dù hắn có dộc ác thủ đoạn nhưng có những luật chơi hắn không thể trái
Xuân thả tay cho côn rơi xuống, bật lửa và đốt nén hương mình vừa dành được.
Hoàng Hải quay lại ghế mà rít thuốc nhìn Xuân.
Đứng trước vong linh của người đã mất Xuân cúi đầu thành tâm.
– Tụi bây lớn rồi phải biết lo cho nhau biết không. Lão tam lão tứ đều là con gái thì phải cẩn trọng, còn lão đại với lão nhị phải biết yêu thương hai đứa nó
– Lão tam con yêu con gái sao?
– Dạ sư phụ
– Sư phụ không phản đối, chỉ là sẽ rất khó khăn con đã sẵn sàng chưa?
– Dạ rồi
– Tốt, về với ba mẹ thì phải hiếu thuận biết chưa
– Dạ
– Được rồi, đi đi
Xuân đi không bao lâu thì sư phụ Triển Minh qua đời, ông là thầy dạy võ nhưng cũng là người làm ăn rất ít ai biết đến. Hoàng Hải là con ruột của ông và Tiểu Hoa là con nuôi. Hoàng Hải yêu Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa thì lại yêu Vĩnh Xuân. Mọi mâu thuẫn xảy ra khi cả 5 vào đại học, biết chuyện Xuân đã tìm cách trốn tránh. Tiểu Hoa biết điều đó nhưng cũng không oán trách cô chọn một người khác không phải Xuân cũng không phải Hải. Nhưng tiếc thay cuối cùng kết cục lại không tốt, cô mất trong một tai nạn giao thông. Từ đó Hoàng Hải đâm ra hận người yêu của Hoa và cả Xuân. Hải ghét tất cả những người đồng tính mà mình biết, dù không cần biết họ tốt hay xấu. Người yêu của Tiểu Hoa bị Hoàng Hải làm cho cả đời không phải đi lại được, sư phụ đã rất tức giận. Ông phải hạ mình để xin được bãi nại nhưng nhà họ Lê phải nuôi người đó đến khi người đó không còn. Ông chấp nhận, chỉ cần Hoàng Hải không phải ngồi tù. Cuộc sống đôi lúc đồng tiền có sức mạnh khá lớn.
– Sư phụ
– Mày còn dám gọi – Hoàng Hải lao tới đẩy Xuân sang hướng khác
Xuân vẫn bình tâm không hề có gì đó quá khích, đối với người như Hoàng Hải cần phải bình tĩnh và nhẹ nhàng.
– Sao mày không chết luôn đi, sống làm gì. Tao nói cho mày biết nếu đến đây để xin tao rút lui trong cuộc dao dịch lần này thì đừng tưởng
– Không
Hoàng Hải nghi ngờ nhìn Xuân, không, đơn giản vậy sao.
– Vậy mày liều mình đến đây để làm gì?
– Không phải liều, chuyện làm ăn cạnh tranh là đương nhiên. Tôi chỉ muốn khuyên đừng quá xem thường Thế Gia
– Đừng dạy tao mày không có tư cách đó – Hoàng Hải chỉ thẳng tay vào mặt Xuân, thấy Xuân, hắn chỉ thêm căm tức
Xuân có thể biết được điều đó trong ánh mắt mà Hoàng Hải nhìn mình.
– Đừng có làm điều gì dại dột, nếu như không muốn dính đến pháp luật
– Bỏ đi, mày tưởng đây là đâu muốn tới thì tới mới đi thì đi – Hoàng Hải chạy lên trước mặt Xuân và chặn Xuân lại
Xuân gạt tay Hoàng Hải xuống.
– Vậy thì Hải tưởng Hải có thể là gì tôi
Ánh mắt lạnh lùng của Xuân làm Hoàng Hải có gì đó chùng xuống. Hắn cũng chưa muốn lớn chuyện.
– Chúng ta sẽ còn gặp lại
Từng làn khói mà Hoàng Hải phả vào mặt làm Xuân khó chịu, Xuân không chịu được mùi thuốc. Nhưng đây cũng là cơ hội, tốt nhất Xuân nên bỏ đi trước khi quá trễ.
Bên ngoài Phương cùng người của mình đang chờ, Phương định cho người vào trong thì cũng là lúc thấy Xuân đi ra.
– Cô không sao chứ?
– Không sao – Xuân trả lời cho có quay lại nhìn căn nhà trước mặt, đây là nơi mà Xuân đã có một khoảng thời gian dài gắn bó. Kỉ niệm không ít, chẳng phải thuở bé cả 5 người luôn rất yêu thương nhau hay sao. Một vết thương nhỏ trên người 1 trong 5 cũng khiến 4 người còn lại lo lắng và xử ngay ai là người gây ra. Thế mà bây giờ lại chia thành hai cực đối lập
Suốt chặng đường về Xuân không hề nói bất cứ điều gì làm Phương cũng có gì đó bồn chồn. Anh đang muốn biết việc gì.
– Xuân
– Cho tôi xuống ở đây được rồi – lời của Xuân làm cắt luôn lời của Phương. Phương đành cho người dừng xe
– Cảm ơn – Xuân tự mở rồi đóng cửa
Phương vội bật cửa đuổi theo.
– Chúng ta nói chuyện được không?
Xuân dừng lại, Xuân có thể biết được sự thắc mắc của Phương.
– Xin lỗi nhưng tôi hơi mệt, chúng ta nói chuyện sau
Phương cũng không thể bắt ép Xuân.
– Xin lỗi, tôi biết rồi
Xuân không trả lời gì thêm mà về phòng trọ của mình.
Phương đành quay về, chẳng có kết quả gì. Rốt cuộc tên đó là ai, Hải Minh là cái tên Phương nghe tới và thường chống đối công ty mình chứ anh cũng chưa từng biết giám đốc của công ty này là ai. Chỉ biết đó là người không đơn giản và rất ít khi ra mặt trong làm ăn. Nhưng lần này chắc anh cũng nên cho Hải Minh biết sự lợi hại của mình, không thể để hắn ngang tàn được.
Vừa vào phòng Xuân đã ôm chặt lấy tay của mình, nó không cử động được nữa rồi. Cố gắng đưa người lại ghế trong phòng khách Xuân nhăn cả mặt. Làm sao không mệt và khó chịu được, đánh nhau có ai mà thích.
– Hùng tôi vừa gặp hắn
– Sao lại dại dột như vậy
– Không sao, cẩn thận
– Tôi biết rồi
Cúp máy Hùng có chút bồn chồn. Nhìn Dung đang yên giấc cảm giác lo lắng trong anh càng nhiều hơn. Nhẹ nhàng anh qua phòng của Huân xem thằng nhóc thế nào.
– Anh sao vậy?
– Không, em ngủ thêm đi – Hùng bất ngờ khi Dung đứng sau lưng mình
Dung nhẹ nhàng ôm lấy Hùng từ phía sau.
Hùng im lặng, anh muốn tận hưởng giây phút này.
Xuân biết mình đã đánh động Hoàng Hải nhưng biết làm sao hơn. Phương không phải là người mà hắn cần, nếu để Phương thay Xuân thì không được. Trong chuyện này không phải Phương là trung điểm như anh ấy nghĩ mà là Xuân. Cạn lon bia thứ 3 trên tay Xuân muốn say để dễ dàng đi vào giấc ngủ. Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh hai mẹ con của Ngọc làm nụ cười trên môi Xuân trở lại. Xuân đã lén chụp trong những ngày âm thầm phía sau mẹ con họ. Xuân nhất định đem lại bình yên cho họ cho dù có trẻ giá thêm một lần nữa.
– Thầy nghe đây Xuân
– Xin lỗi vì phiền thầy vào giờ này
– Không sao, em có chuyện gì sao
– Mai em có thể tới bệnh viện gặp thầy được không?
– Em đến đi
– Dạ
Đặt điện thoại xuống giường Xuân cạn tiếp lon thứ 4, vị đắng của bia chỉ làm Xuân cảm thấy thêm khó chịu, nhưng việc này cũng bình thường. Với Xuân nhiêu đây làm sao mà say, chỉ là Xuân đang muốn say và ngủ một giấc thật ngon. Xuân nghĩ đến Phương, Xuân chưa nhìn thấy điều gì mà Xuân có thể an tâm từ Phương. Phương có biết bé Xuân là con của Ngọc hay chưa, và nếu biết thì anh ta có chấp nhận không.
Hôm nay đến trước nhà Ngọc như mọi khi xem có Xuân đâu đó không thì vô tình Hoàng Hải nhìn thấy một cô bé nhỏ. Nó gọi Ngọc bằng dì. Hắn ta không ở thành phố cũng hơn 3 năm, chỉ mới trở về được nửa năm thì bắt đầu tiếp tục kế hoạch của mình.
– Chẳng lẽ là con của Hữu Nhân, không thể được – hắn vội hạ cửa kính khi thấy có xe chạy về hướng mình và ghé vào nhà của Ngọc. Thì ra đó là Nhân cùng một cô gái và đó chính là Ly
– Cậu, dì Ly
– Bé Xuân dì nhớ con quá – Ly ẳm bé Xuân lên hôn vào má của con bé
Nhân mỉm cười nhìn hai người họ, chắc chắn sau này Ly phải thương con của mình lắm vì cô ấy vốn thích trẻ con.
– Con muốn gặp Xuân lớn
– Sao con lại gọi là Xuân lớn
– Vì Xuân lớn lắm, chơi với Xuân lớn vui lắm
Nhân xoa đầu con bé, cùng Ly nắm tay vào trong. Đúng là trẻ con nghĩ sao nói vậy.
– Con vừa nói đến ai vậy Xuân?
– Dạ là Xuân lớn đó dì
– Xuân lớn – Ngọc nhìn Nhân và Ly như ý bảo cho cô một lời giải thích. Ánh mắt lãng tránh của em trai cho Ngọc biết có chuyện gì
– Nhân
– À bé Xuân vào trong với dì Ly nha con
– Dạ, nhưng mà cậu nhớ kêu Xuân lớn tới chơi với con nha
– Ừ – Nhân ngượng nghịu gật đầu đồng ý với con bé
Ly thấy tình hình căng thẳng thì vội đưa bé Xuân đi.
Trẻ con thấy sao nói vậy, vã lại khoảng thời gian từ Cần Thơ về lại Sài Gòn, Xuân rất thường thăm, dẫn con bé đi chơi cho con bé đỡ buồn. Bên cạnh con bé trong khoảng thời gian Ngọc nằm viện, làm nhiều thứ cho con bé thì làm sao con bé không nhớ.
– Em không giỏi nói dối đâu
Nhân dừng bước khi vừa lướt qua chị mình.
– Em, thật ra thì – Nhân quay lại không dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc
– Em nói đi, Xuân lớn là ai? – Ngọc tiến gần Nhân hơn, tim cô đập rộn ràng. Cô có linh cảm đó là Xuân, là Vĩnh Xuân người mà cô yêu và đang chờ đợi
– À là một người bạn của em
– Hoặc là em nói thật hoặc là chị đi hỏi bé Xuân – Ngọc quả quyết muốn biết, cô chần chừ vài giây xem phản ứng của Nhân
– Đừng chị – Nhân vội kéo Ngọc lại khi thấy cô bỏ vào trong thật
– Vậy thì là sao – Ngọc nhìn em trai như chờ đợi. Cô muốn biết đó có phải là Vĩnh Xuân hay không. Cô luôn tin là Xuân còn sống
Nhân hít thật sâu trả lời, sớm muộn gì Ngọc cũng sẽ biết. Thà biết từ mình còn hơn từ người khác.
– Là Vĩnh Xuân
Câu nói của Nhân khiến trái tim Ngọc đập nhanh hơn. Cô đã đúng, vậy là Xuân còn sống, vậy là sự chờ đợi của cô không phải là vô nghĩa. Nhưng sao, nhưng sao Xuân không tìm cô. Có phải Xuân đã không còn nhớ đến cô nên mới như vậy. Ừ thì cũng đã hơn 5 năm, mà cô thì cũng không còn là người mà Xuân nên yêu thương. Cô cũng nên chấp nhận việc sớm muộn gì cả hai cũng sẽ hai con đường. Chỉ là cô vẫn muốn gặp Xuân, cô nhớ Xuân nhiều lắm. Cố gắng suốt bao nhiêu năm nay cũng chỉ vì gia đình, vì thiên thần nhỏ của mình, và vì muốn gặp được Xuân. Để biết chắc rằng Xuân vẫn bình an.
– Chị biết rồi
– Chị không nghe em nói nữa sao – Nhân giữ Ngọc lại khi thấy cô bỏ đi. Anh rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Ngọc. Anh có thể nhận ra Ngọc đang xúc động nhưng anh không ngờ Ngọc lại không hỏi gì thêm
Ngọc mỉm cười và gạt tay Nhân ra khỏi tay mình.
– Em vào trong với Ly đi
– Chị, chị phải cho Xuân được giải thích giống như chị cần giải thích với Xuân
– Không cần nữa đâu, chị bây giờ không còn là Ngọc mà Xuân đã từng rất yêu. Chị là người đã có con, bị ràng buộc và không còn xứng với Xuân nữa – Ngọc cố lắm mới không òa khóc vì tủi nhục. Giờ Xuân có hiểu cho Ngọc thì Ngọc cũng không còn can đảm mà đến với Xuân. Lúc trước hai đứa yêu nhau tìm mọi cách để cho mọi người thấy tình yêu của họ cũng giống bao người đã khó khăn lắm rồi. Giờ lại có thêm Ngọc Xuân, vậy thì đến bao giờ cả hai mới có hạnh phúc thật sự. Xuân cũng còn gia đình, Ngọc không thể ích kỉ để Xuân đối diện giữa tình thân và tình yêu một lần nữa. Thôi thì để cả hai sống bình yên, yêu nhau là mong người mình yêu hạnh phúc chứ không phải là chiếm hữu
– Chị – Nhân không biết nên nói thêm điều gì nữa, chuyện tình cảm sao mà rắc rối đến lạ. Anh chỉ mong đến ngày được cùng Ly sớm cùng nhau lập một gia đình. Xa nhau anh sẽ không chịu được cảm giác đó đâu. Anh không có nhiều kiên nhẫn như chị mình
– Điều tra ngay đi
– Dạ đại ca
Đeo lại cặp kính Hoàng Hải cho người lái xe đi. Hắn ta có linh cảm điều gì đó không hay. Hắn cần phải xác nhận. Một tuần nữa là ngày giỗ của Tiểu Hoa hắn không muốn làm điều gì dơ bẩn cả. Vì Tiểu Hoa rất ghét điều đó.
Vừa từ Nha Trang trở về Xuân mệt lã người. Cuối cùng mọi chuyện ngoài đó cũng xong, giờ Xuân có thể chuyên tâm cho việc ở trong đây. Chợt nhớ ra điều gì đó Xuân không đi thẳng về nhà mà đến một nơi.
Chiếc taxi được dừng lại trước một căn nhà ở vùng ngoại ô thành phố. Nó không sang trọng cho lắm nhưng cũng gọi là ổn. Xuống xe nhấn chuông và chờ đợi Xuân muốn gặp chủ nhân của căn nhà này.
– Xin hỏi cô tìm ai
– Tôi muốn gặp Huyền Linh
– Cô là gì của cô chủ?
– Cứ nói có Vĩnh Xuân đến gặp
Chị giúp việc nhìn Xuân từ đầu đến chân, thấy Xuân cũng lịch sử chỉnh tề nên chạy vào thông báo. Chừng 5 phút sau chị chạy ra và mời Xuân vào nhà.
Xuân đặt ba lô của mình ở một góc phòng khách rồi theo chân người giúp việc đến gặp người tên Huyền Linh.
Một cô gái với mái tóc dài được cột cao đang ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc. Cô đang tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên hay là màu tẻ nhạt của cuộc sống mà cô đang có.
– Huyền Linh
Giọng nói vừa cất lên tuy lạ mà quen. Cô gái di chuyển xe lăn quay hướng về phía người vừa phát ra giọng nói.
– Xuân còn sống
– Có vẻ như tôi là người chết đi sống lại. Chắc Hoàng Hải đã ban cho tôi điều đó – ngồi xuống chiếc ghế đá gần Linh, Xuân trả lời
Huyền Linh cũng không phải là bất ngờ đến mức hốt hoảng.
– Sống tốt chứ
– Cũng không tệ với một đôi chân mất khả năng đi lại cả đời và phải ngồi xe lăn cho tới lúc chết – Linh nhún vai có vẻ gì đó bất cần trong lời nói
Xuân cười khẩy.
– Cái giá phải trả quá đắt đúng không
Nghe Xuân nói cứ như là mình đáng đời, có thể nhiều người nghĩ Linh sẽ rất tức nhưng ngược lại Linh cười bình thản.
– Ừ rất đáng đời tôi
– Nhưng tội cho ba mẹ Linh và nhất là Tiểu Hoa
Nghe đến hai từ Tiểu Hoa nỗi ân hận trong Linh lại dày vò cô.
– Xuân vẫn còn trách tôi
– Tôi có quyền gì trách Linh, chỉ là Tiểu Hoa ra đi quá oan ức. Và để lại hệ lụy quá lớn – Xuân lắc đầu, mọi chuyện đã qua trách nhau thì được gì. Dù trong lòng Xuân vẫn còn căm tức Huyền Linh rất nhiều thậm chí là hận. Nhưng như vậy để làm gì nữa dù Huyền Linh là người gián tiếp tạo nên cục diện của ngày hôm nay
– Tôi đang dùng cả đời mình để hối lỗi
– Có ích gì sao – Xuân nói nửa miệng, cười khinh. Xuân chưa từng có thái độ này với ai ngay cả với Hoàng Hải
Thái độ của Xuân cho Linh biết mình là người đáng ghét thế nào. Biết Xuân không phải ngày một ngày hai Linh chưa từng thấy Xuân như vậy với ai cho dù là Hoàng Hải có đánh, có chửi mắng Xuân thậm tệ.
– Tôi chỉ ghé để xem cô ân hận đến đâu, tôi vẫn chưa quên cái chết của Tiểu Hoa từ đâu mà ra. Dù cô không phải là người trực tiếp gây nên nhưng cô đã làm người khác nhìn nhận chúng ta một cách phiến diện. Làm Tiểu Hoa ra đi không nhắm mắt. Hãy sống cho tốt thời gian còn lại
Linh hiểu ý của Xuân và biết Xuân đang đề cập đến ai. Có điều đến giờ phút này đối với Linh mọi chuyện cũng chả là gì đáng sợ nữa.
– Chết ai không sợ, chỉ là chết rồi mà mình đã làm được gì chưa. Yên tâm tôi luôn sẵn lòng, chỉ là chữ hiếu chưa tròn
– Sống trên đời hiếu và tình thường phải chọn lựa nhưng thật ra cũng chỉ có chúng ta chọn mà thôi. Khi đã chọn rồi thì đừng bao giờ hối hận và đỗ lỗi cho số phận – Xuân rời khỏi không để Huyền Linh nói thêm lời nào
Huyền Linh có thể đang lo sợ nhưng không phải lo Hoàng Hải sẽ đến tìm mình. Mà là lo sẽ đối diện thế nào với Tiểu Hoa và làm sao trả hiếu cho ba mẹ. Cuộc đời cô vô dụng đến thế sao. Lỗi lầm của cô, ai cũng nghĩ vậy, nhưng có thật là hoàn toàn do cô.
Hoàng Hải bỏ ý định vào trong khi thấy Xuân. Xuân vẫn nhanh hơn hắn. Hắn cũng đổi ý sẽ để cho Huyền Linh yên ổn vài ngày nữa, ít ra là cho đến khi qua ngày giỗ của Tiểu Hoa. Ngày mai kết quả sẽ có hắn còn phải tính đến chuyện khác. Coi như Huyền Linh vẫn chưa đủ tư cách để hắn để tâm.
Hoàng Hải đang muốn biết kết quả gì?
Thế Phương vui vẻ trong việc đi đón bé Xuân tan trường. Khó khăn lắm Ngọc mới cho phép anh làm vậy. Dù gì hôm nay Ngọc và Nhân cũng phải giải quyết chuyện cho anh. Tất nhiên Ngọc có thể xin về đón bé Xuân rồi về làm việc nhưng Phương năn nỉ và cũng vì Phương chăm sóc cô trong mấy ngày ở viện nên cô cũng không muốn quá khó khăn với Phương và làm anh buồn. Xem như bạn bè giúp nhau.
– Con chơi vui không?
– Dạ vui – bé Xuân cười tít mắt, trong tay đang giữ sổ bé ngoan vẫn chưa bỏ vào ba lô của mình
Phương thấy lạ định hỏi nhưng cũng vừa tới nhà của Ngọc nên vào nhà hỏi luôn cũng được. Vừa xuống xe không biết từ đâu xuất hiện hai người bắt lấy bé Xuân, không nghĩ nhiều Phương liền liều mình ngăn cản lại.
– Bỏ con bé ra
– Nhiều chuyện – Phương bị đánh không thương tiếc, anh bị đấm mạnh vào hai má, rồi bị thúc một cú thật mạnh xuống lưng
– Bỏ tôi ra, chú Phương, dì ơi cậu ơi – con bé bị người lạ giữ lấy rất sợ nên la khóc rất nhiều
– Bỏ nó ra – lời nói song hành cùng một cước đá mạnh vào bụng tên đang giữ con bé. Tên đó đau quá còn bị bé Xuân cắn nên liền buông tay
– Xuân – bé Xuân như có cứu tin liền ôm chặt lấy chân của Xuân
Phương phải đánh với tên còn lại nên thở không ra hơi, anh bị đánh khá nặng. Xuân để bé Xuân đứng gần cổng lấy một cây côn nhị khúc đánh tới tấp vào hai tên đang đánh Phương.
– Lão tam tha mạng – không thể chống đỡ được khi Xuân đánh nhanh và mạnh làm chúng trở tay không kịp
– Còn không mau cút – Xuân vung côn lên một lần nữa
Hai tên kia sợ quá liền co chân lên mà chạy.
– Trời ơi Phương – ông bà Thành chạy ra khi nghe tiếng la hét bên ngoài, thấy Phương mặt bầm dập đứng như không nổi hết sức lo lắng
– Bác gái đưa con bé vào trong đi để con với bác trai đưa Phương vào
Phương đau quá nên chỉ có thể làm theo lời Xuân.
Bé Xuân sợ lắm giờ vẫn còn khóc con bé ép sát người vào bà của mình.
– Không sao đâu con, có ông với bà rồi – bà Thành ôm cháu mà an ủi, con nít mấy cảnh thế này thật đáng sợ với chúng
– Yên nào
– Đau – Phương hét toán lên dù gì anh cũng là con nhà quyền quý đánh nhau làm sao quen
– Chuyện là như thế nào? – bà Thành vừa bôi thuốc vừa hỏi
– Có người muốn bắt bé Xuân, đau. Cũng may Xuân đến kịp
– Đừng có nói chuyện – Xuân không hài lòng nhìn Phương, bị thương thì ít nói lại
– Có cả chuyện đó nữa sao – ông bà Thành nghe mà sửng sốt
– Hai bác an tâm, mọi chuyện ổn rồi
– Con sẽ điều tra chuyện này – Phương quả quyết, nhưng vì nói nên động vào vết thương làm anh nhăn mặt
Xuân muốn đưa Phương đi bệnh viện cho nhanh, người gì mà nhiều chuyện.
Ông bà Thành nhìn Xuân xem Xuân có biết chuyện gì không. Ông bà đang nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Hoàng Hải đã biết sự thật.
Hiểu được những gì ông bà Thành đang nghĩ Xuân khẽ gật đầu.
Hiểu chuyện hai người cũng không thắc mắc hay hỏi nữa, cả nhà cần có một kế hoạch, không thể để con bé gặp nguy hiểm được.
– Cảm ơn hai đứa rất nhiều
– Dạ chuyện nên làm – cả hai cùng đồng thanh
Xuân vẫn im lặng sau câu trả lời mà bôi thuốc cho Phương.
Còn Phương thì im lặng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Xuân. Ông bà Thành cũng không hỏi mà chỉ lo cho bé Xuân, anh biết tốt nhất mình cũng không nên nói gì nữa.
Về nhà thấy Phương đang nằm ở ghế sô pha vì mệt Ngọc cũng có chút gì đó chạnh lòng. Dù gì Phương cũng vì bé Xuân, và hên hết cũng là vì cô. Nhẹ nhàng đắp chăn cho Phương, Ngọc ngồi lặng nhìn anh. Cô biết anh là một người chuyển giới, chính vì vậy mà cô mới chịu quen anh. Nhưng rồi cô biết mình không thể một lòng với anh trong khi trái tim cứ có hình bóng của Xuân. Và cô cũng không thể nghĩ đến anh nhiều hơn Xuân. Có những con người đến với nhau cùng nhau xây đắp hạnh phúc không nhất thiết phải thật là rất yêu nhau. Có khi chỉ vì hoàn cảnh và có khi vì họ hợp nhau hay nhiều vấn đề khác. Với Ngọc chắc rằng cô chỉ yêu phụ nữ, cô không thể dối mình dối người mà đến với một người khác giới. Cô thà một mình ở vậy suốt đời yêu thương ba mẹ, chăm sóc họ và nuôi bé Xuân khôn lớn trưởng thành. Còn về Phương cô không thể đáp lại tình cảm của anh thì cô cũng không muốn trói buộc anh. Chỉ là anh sao vẫn chưa từ bỏ.
– Em về rồi sao? – Phương giật mình, nhìn tấm chăn trên người mình anh thấy lạ. Lúc nảy ngủ đâu có, nhìn sang hướng đối diện thì Ngọc đang ngồi trầm ngâm
– Cảm ơn anh
– Đừng như vậy, em còn phải – nói đến đây Phương khựng lại. Anh suýt nói là Ngọc phải cảm ơn Xuân mà Xuân thì dặn anh không được nói
– Em còn phải sao? – Ngọc rót cho Phương ly nước, thấy anh ấm úng nên cô hỏi lại
– À không, mà em ăn gì chưa
– Em ăn rồi, anh ăn gì không để em nấu cho
Thấy Ngọc đứng lên định vào bếp Phương vùng dậy nắm chặt lấy tay cô.
– Anh – Ngọc bất ngờ kêu lên khi Phương vừa nắm tay đã kéo mình về phía anh ấy mà ôm thật chặt
– Anh, anh yêu em. Ngọc cho anh cơ hội đi, anh không thể xa em được. Anh biết rồi, Xuân là con của em. Nhưng em an tâm anh không quan tâm điều đó, anh không chắc mình sẽ yêu thương Xuân như con nhưng anh tin rằng mình sẽ vẫn yêu thương con bé như em vậy. Ngọc chúng ta bắt đầu lại nha em – cái ôm siết một chặt hơn cùng với từng lời mà Phương nói ra. Đó là chân tình của anh, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh đã nói thật với ba mẹ mình, anh biết khó mà họ có thể chấp nhận nhưng anh tin anh có thể thuyết phục được họ. Ngọc lại là cô gái dễ thương, hiền lành, bé Xuân dễ thương thế kia. Nhất định sẽ thuyết phục được họ
Ngọc để mặc cho Phương ôm lấy mình, hai tay cô buông xuôi như mặc tất cả. Khổ nhất là yêu đơn phương và si tình. Ngọc làm sao mà trả lời trước sự chân thành và tình yêu của Phương dành cho cô. Phương đã nói tất cả những gì mà cô bận tâm, và cô biết rằng anh cũng đã có kế hoạch thực hiện. Chỉ là về phía cô, cô vẫn chưa yêu Phương. Cũng chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mà thôi.
Ngước lên cao nhìn bầu trời xanh thẫm, hôm nay sao lại có trăng. Câu hỏi ngốc thật thì vì hôm nay là rằm, đặt quyển số bé ngoan vào hộp thư trước nhà của Ngọc, Xuân nhìn vào trong lần nữa rồi lững thững bước đi. Hai người họ tốt đến vậy sao, Xuân cũng nên buông tay. Dù lần này quay trở lại là để gặp Ngọc, Xuân nhớ cô ấy nhiều lắm. Và Xuân vẫn yêu cô ấy, nhưng Xuân có còn đủ khả năng để cho cô ấy hạnh phúc? Hay là Phương, nếu Phương là sự lựa chọn tốt cho Ngọc thì Xuân cũng nên rút lui. Chẳng phải hạnh phúc của Ngọc sẽ là niềm vui và hạnh phúc của Xuân hay sao. Nói nghe thì dễ mà mấy ai làm được như vậy. Xuân không muốn mình yếu lòng không thể từ bỏ mà lại theo đuổi Ngọc, và cạnh tranh với Phương. Như thế có tốt không, ngồi xuống vệ đường Xuân vô hồn nhìn mọi vật. 30 tuổi Xuân không phải chỉ có một mối tình nhưng với Xuân, Ngọc như là mối tình cuối cùng và là người Xuân yêu đến hết cuộc đời. Nói như vậy nghe có vẻ không thực tế quá nhỉ. Vì trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, ừ thì không tuyệt đối. Nhưng sự thật vẫn là Xuân vẫn yêu Ngọc ít nhất là đến giờ phút này.
– Lão tam lão đại muốn gặp người
Nhìn theo hướng mà hai người vừa đề nghị Xuân thở dài, mệt mỏi vì phải đối diện với Hoàng Hải. Sao hắn cứ thích bám lấy Xuân không tha thế này chứ.
Theo chân hai người họ về nhà, nơi mà Xuân từng sống suốt gần 10 năm lòng Xuân chợt bồi hồi. Kỉ niệm vẫn còn đó, cả 5 đứa trẻ vui đùa cùng nhau, không ưu không lo. Cũng có duyên là vì ba mẹ của chúng nó là bạn bè với nhau và rồi giờ đến chúng. Tiếc thay cũng đã nhiều năm rồi chúng chỉ xem nhau như kẻ thù mà thôi.
– Hai ngày nữa là ngày giỗ của Tiểu Hoa, anh đã chuẩn bị gì chưa – vừa thắp cho sư phụ một nén nhang, Xuân quay sang thắp cho Tiểu Hoa
Hoàng Hải không trả lời chỉ ném điếu thuốc xuống sàn cà giẫm nát.
Xuân cũng đã quen với thái độ này của Hoàng Hải. Từ lúc Tiểu Hoa mất hắn cũng trở nên lầm lầm lì lì, khó đoán và rất bạo lực.
– Có chuyện gì
– Mày thích đàn bà đúng không
Xuân vội ngước nhìn Hoàng Hải, câu hỏi của hắn khiến Xuân có cảm giác bất an.
– Đừng lo lắng, tao không thích chơi trò cưỡng hiếp hay uy hiếp phụ nữ bằng việc ấy. Hèn lắm, tao thích vũ lực hơn. Mày cũng biết mà – Hoàng Hải khoác tay ra hiệu cho người của mình vào trong dẫn một ai đó ra ngoài
– Ly – Xuân ngồi bật dậy nhưng đã bị người của Hoàng Hải kéo ngồi xuống
– Vợ sắp cưới của Hữu Nhân – Hoàng Hải rít một điếu thuốc khác và phả vào mặt Ly, quay sang cười khẩy với Xuân
Xuân chăm chú quan sát xem Ly có sao hay không.
– Cô ta không sao, mày yên tâm tao không cho đứa nào được đụng vào cô ta hết. Tao đã nói tao không thích làm mấy chuyện đó – ngồi lại xuống ghế Hoàng Hải đạp mạnh một cái ghế bên cạnh về thẳng hướng của Xuân
Xuân đang bị giự chặt nên chỉ còn cách dùng một chân cản cái ghế lại. Xuân biết lần này mình cũng khó mà yên ổn cùng Ly quay về.
– Thả ra, Xuân – Ly vừa tỉnh khi thuốc mê hết tác dụng, cô sợ xanh cả mặt. Cô không ngờ lại có mặt Xuân ở đây, nhưng dù gì như vậy cô cũng an tâm hơn
– Đừng sợ cô bé, Vĩnh Xuân sẽ cứu cô – Hoàng Hải mỉm cười với Ly và bật cười
Điều này càng làm Ly sợ, cô nhìn Xuân khi Xuân cũng đang bị giữ chặt. Xuân còn lo cho bản thân không xong thì sao đến cô.
– Thả Ly ra đi – Xuân nghiêm mặt nhìn Hoàng Hải
– Đương nhiên, nhưng mày biết đó không có gì là vô điều kiện cả
– Mày muốn gì – Xuân đạp mạnh chiếc ghế lúc nảy về phía Hoàng Hải
Hoàng Hải lách người né tránh và đi nhanh đến nắm cổ áo của Xuân mà kéo lên. Đồng thời ra hiệu cho hai tên đàn em tránh ra.
– Tao từng nói Ngọc Xuân, Vĩnh Xuân hai cái tên rất hay. Nói Ngọc Xuân là con của ai
Xuân trợn mắt nhìn Hoàng Hải, hắn có tư cách để hỏi sao.
– Tao không biết
– Không biết – Hoàng Hải không chần chừ đấm mạnh vào bụng Xuân
Xuân đau điếng ôm chặt lấy bụng của mình, Xuân biết Hoàng Hải đang tức giận đến mức nào.
– Đừng, Xuân có sao không?
– Cô em nghĩ với cú với đánh đó nó có sao không? – quay sang, Hoàng Hải cười nhếch môi với Ly
– Mày không sợ dính đến pháp luật sao? – Xuân vẫn cố gắng không để hắn thấy mình đang đau đến mức nào. Như vậy hắn sẽ nói Xuân giả bộ mà đánh nặng tay hơn. Xuân cần phải sống và đưa Ly ra khỏi đây
– Ha ha mày còn nhớ tai nạn hơn 5 năm trước không. Mày đã như thế nào, được thôi có giỏi thì cứ báo – Hoàng Hải đẩy mạnh Xuân xuống ghế không chút sợ hãi mà nói
Xuân không lạ trước thái độ của Hoàng Hải, hắn mà sợ gì nữa. Xuân biết sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá nhưng chỉ là Xuân không thể là người đưa hắn vào vòng lao lý. Nhưng nếu hắn còn chưa biết dừng lại thì Xuân cũng đành phải có lỗi với người đã khuất.
Ly càng hoảng sợ, cô cứ như bức tượng. Những lời mà Hoàng Hải nói cho cô biết hắn không phải người đơn giản.
– Tao hỏi lần nữa con bé đó là con của ai?
– Tao không biết – Xuân cười nửa miệng nhìn Hoàng Hải mà trả lời
Hoàng Hải không ngờ Xuân vẫn cứng đầu như ngày nào. Hắn ném một cây côn dài về phía của Xuân.
– Tao hỏi lần nữa con bé đó là con của ai?
– Tao không biết – Xuân vẫn câu trả lời cũ và vội vung côn đỡ một cú côn khá mạnh và dứt khoác từ Hoàng Hải
– Mày nói hay con bé kia nói – Hoàng Hải tiếp tục đánh thật mạnh
Xuân miễn cưỡng đánh lại, hay nói chính xác là đỡ lại những đòn đánh hiểm của hắn. Biết hắn ám chỉ đến Ly, Xuân càng bất an.
– Cô ấy không biết gì đâu
– Mày chắc chứ – Hoàng Hải vứt cây côn vào góc phòng, đi nhanh về phía Ly và kéo cô lại trước mặt Xuân
– Thả Ly ra đi
– Đơn giản vậy sao. Cô em nói đi bé Ngọc Xuân là con của ai – Hoàng Hải nâng cằm của Ly lên
Ly ghê sợ bàn tay của Hoàng Hải khi chạm vào mình, cô hoảng loạn. Cô cũng không biết phải trả lời sao, cô chỉ biết bé Xuân là con của chị Ngọc. Nhưng vì lý do nào đó cô cũng không rõ mà cả hai chưa nhận nhau. Cô biết Xuân cũng biết nhưng sao Xuân không nói, hay vì có chuyện gì không tốt nếu cho tên này biết.
– Nói – Hoàng Hải ghét sự chờ đợi hắn buông Ly ra cho đàn em của mình giữ còn hắn thì lấy côn đánh tới tấp vào Xuân
Xuân chống cự quyết liệt nhưng vẫn không thoát khỏi bị đánh trúng. Hoàng Hải như đang điên lên vậy.
– Nó là con của Ngọc với ai
Tiếng hét của Hoàng Hải hòa cùng từng tiếng côn đập vồn vã và rùn người xuống sàn mỗi lần đánh trượt vào người Xuân. Xuân biết mình không thể nói dối được, nhưng cũng không thể nói thật.
– Tao không biết
– Không biết – hắn đánh một côn cuối cùng và lần này tuy Xuân đỡ kịp nhưng lại bị trượt và trúng ngay vào tay phải
– A – Xuân đau đớn ôm tay ngã khuỵa gối. Tay phải là nơi mà Xuân phải bảo vệ nhiều nhất. Đáng lí Xuân không nên hét lên như vậy
Hoàng Hải cười hài lòng, tuy trên người hắn cũng có vết thương nhưng lát sẽ điều trị sao.
– Đau rồi đúng không, nói đi
Xuân nghiến răng và cương ánh mắt với hắn, cũng không có ý định nói ra.
Hắn điên tiết lên đạp đỗ bàn ghế và ném về phía Xuân.
Xuân phải tránh né khổ sở khi trên người có quá nhiều chỗ bị đau nhất là ở tay.
– Xuân không biết đâu, tôi cũng không vì việc chị Ngọc và bé Xuân là mẹ con họ vẫn chưa nhận nhau – Ly nói mà như hét, tiếng đập bàn ghế loạn xạ cô lo cho Xuân. Xuân sắp không chịu nổi nữa rồi
Xuân và Hoàng Hải cùng nhìn Ly.
– Thật không
Ly run rẫy gật đầu trước vẻ mặt như hổ báo của Hoàng Hải.
Hoàng Hải nhìn Xuân, ánh mắt của Xuân cũng bất ngờ khi Ly nói như vậy chứng tỏ điều này cũng có nhiều khả năng là thật. Không lẽ điều hắn nghĩ có khả năng xảy ra, hắn biết rất khó mà biết sự thật từ Xuân. Hơn ai hết hắn thừa nhận rằng Ngọc và Xuân rất yêu nhau và sẵn sàng hi sinh vì nhau, vì những người thân của nhau. Chỉ cần đối phương được an toàn, bình yên.
– Tao cho mày biết, khôn hồn thì đừng để pháp luật tham gia nếu không thì đừng trách – Hoàng Hải ra hiệu cho hai tên đàn em đưa Xuân cùng Ly ra trước xe và chở đi
– Tốt nhất đừng đụng đến mẹ con cô ấy
Đó là một lời cảnh cáo mà Xuân dành cho Hoàng Hải. Hắn không nói thêm gì chỉ quay vào trong.
– Sư phụ, con xin lỗi
Câu nói ấy dù không được lớn cho lắm nhưng Hoàng Hải vẫn có thể nghe được. Hắn biết hắn đã vượt qua giới hạn mà Xuân có thể chịu đựng. Cả 5 anh em, người mà hắn tôn trọng và nể nhất là Xuân. Hắn cũng biết Xuân luôn bỏ qua những việc mà hắn gây tổn hại cho Xuân. Nhưng việc hắn làm với Ngọc nhất định Xuân không bỏ qua, dù Xuân chưa nói gì vì Xuân lo hắn sẽ làm chuyện không hay cho mẹ con họ. Hắn và Xuân khá hiểu nhau, cả hai có thể là bạn tốt. Nhưng có lẽ trời đã định, chỉ có thể là kẻ thù và phân thắng bại.
Xuân ngã ngay trên đường khi vừa bị đẩy xuống xe cùng Ly.
Ly phải dùng hết sức của mình đưa Xuân vào trong.
– Anh
– Ly, em đi đâu chiều giờ em có biết anh lo lắm không. Lúc nảy
– Anh ơi, Xuân – Ly bụm chặt miệng cô vẫn còn sợ hãi vì chuyện lúc nảy
– Em sao vậy, đừng khóc. Nói cho anh biết chuyện gì – nghe tiếng thút thít của Ly làm Nhân cũng rối theo
– Anh ơi, Xuân bị – Ly muốn nói mà tiếng nấc làm cô nói không nên lời
– Xuân bị sao, em đang ở đâu – Nhân vội lấy chiếc áo khoác và tìm chìa khóa xe
– Dạ nhà Xuân
– Ở đó, anh đến ngay – Nhân bỏ điện thoại vào túi chạy nhanh xuống lầu, cũng vừa lúc Ngọc từ lầu trở lên
– Em đi đâu vậy, khuya rồi
– Em đến chỗ Ly
– Xa mới có chút mà nhớ rồi sao, nhớ về sớm đó – Ngọc lắc đầu cười với Nhân, cũng phải thông cảm cả hai cũng sắp kết hôn còn gì
Nhân vẫn chưa đi mà đứng đó khi Ngọc vừa lên cầu thang được vài bước. Anh đang phân vân không biết có nên cho Ngọc biết hay không.
Ngọc thấy lạ khi Nhân vẫn còn đứng đó.
– Sao em chưa đi
– Chị đi với em đi
– Sao vậy – Ngọc thắc mắc bước xuống trở lại chỗ Nhân
Nhân không trả lời mà nắm cổ tay kéo chị mình ra ngoài.
Ngọc bị em trai kéo bất ngờ nên phải làm theo. Vừa ra đến xe cô không thể không hỏi.
– Chị muốn biết chuyện gì
Nhân định đẩy chị mình vào nhưng cũng nên cho chị ấy biết trước.
– Ly nói Xuân có chuyện
Ngọc nhìn Nhân, cái nhìn không suy nghĩ.
Nhân cũng không muốn ép, anh vào xe.
Ngọc không phải không muốn đi, chỉ là đến rồi sẽ đối diện thế nào. Nhưng cô lo cho Xuân, lặng người nhìn theo xe của Nhân đang ra hướng cổng tim cô chợt thắt lại. Cô không thể phủ nhận rằng mình vẫn còn rất yêu Xuân.
– Nhân
Trở mình Xuân đau cả người, cố gắng nhất tay phải lên nhưng không được. Bất lực Xuân muốn hét lên, những chuyện như thế này đến khi nào mới dừng lại và thôi không xảy ra. Cố gắng định hình xem đây là đâu, Xuân biết không phải nhà mình. Và Xuân nghĩ đến bệnh viện, căn phòng vắng lặng chỉ mình Xuân. Đồng hồ chỉ 5 giờ 32 phút sáng, thế Xuân đã ngủ cả đêm sao. Không cố gắng ngồi dậy để làm gì, Xuân gác tay trái lên trán. Xuân phát hiện đồ của mình vừa được thay, cũng không phải đồ của bệnh viện. Là đồ của Xuân, ai thay giúp Xuân. Chắc là Ly, không biết cô bé có run rẩy khi chạm vào người Xuân lần đầu tiên như Ngọc không nhỉ. Chợt cười Xuân mắng mình ngốc sao có thể, Ly là Ly mà Ngọc là Ngọc. Giờ lại nhớ đến Ngọc, sao lạ thế. Chắc là vì yêu. Nhích người có vật gì đó cộm ở phía bên hông. Tầm với của Xuân đủ để lấy vật đó, thì ra là điện thoại của mình. Ngọc không cho Xuân để điện thoại trên đầu nằm vì nó gây hại sóng não gì đó. Và khi Xuân bệnh thì Ngọc không quên điện thoại của Xuân, luôn để ở phía dưới thuận tiện mà tay Xuân có thể với tới, cũng để tiện liên lạc. Hình như còn vật gì nữa, lại là điện thoại thì phải. Xuân cứ nghĩ của Ly hay Nhân vì chắc rằng Ly sẽ gọi cho Nhân. Nhưng cả hai đều không phải. Chiếc điện thoại này kiểu rất giống của Xuân chỉ khác màu mà thôi. Hình nền có mã khóa, Xuân cho phép mình được mở ra. Mật mã vẫn vậy, và Xuân vẫn nhớ, hình nền là cô bé dễ thương với bộ đầm hồng xin xắn. Không tin vào những gì mình vừa thấy Xuân ngắt thật mạnh vào mặt mình, không đây là thật.
– Ai đó – cố ngẩng đầu xem đó là ai nhưng hình như người đó đã đi mất. Rõ ràng người đó vừa mở cửa cơ mà
– Ngọc – không nghĩ nhiều Xuân vùng dậy khỏi giường, có đau cũng cố mà lê từng bước chống vào tường mà đi. Mở cửa nhìn xung quanh xác định được hướng mà người Xuân nghĩ là Ngọc vừa chạy Xuân vội chạy theo
Ngọc chạy và để lại phía sau là những giọt nước mắt của mình. Biết Xuân đang đuổi theo phía sau nhưng vẫn cố chạy.
– Ngọc – Xuân không biết động lực từ đâu thôi thúc, từng dặn lòng phải biết rút lui nhưng sao Xuân làm không được. Nhưng gặp lại Ngọc cũng có gì là quá đáng
Trái tim thì bảo dừng mà lí trí cứ bảo chạy. Phải chi cô đừng hậu đậu bỏ quên điện thoại của mình, chiếc điện thoại dù đã từng không được nguyên ven nhưng cô vẫn có giữ và làm mới nó một chút. Nhưng những gì bên trong thì vẫn còn nguyên. Và Xuân cũng vậy, mật khẩu vẫn cũ, và vẫn còn nhớ đến Ngọc.
Xuân vấp ngã vì mệt, nhìn Xuân giờ như một đứa bé cố đuổi theo một món quà mà nó rất thích. “Sao Ngọc không dừng lại, Ngọc giận nên không muốn gặp Xuân hay vì Ngọc đã không còn yêu Xuân nữa. Nhưng Ngọc vẫn còn giữ những kỉ niệm của chúng ta kia mà”. Câu hỏi tự đặt rồi lại tự trả lời, Xuân cố lê người vào cạnh tường. Mệt mỏi Xuân dựa người vào tường. Có phải ngày xưa Xuân ra đi không một lời để giờ đây Ngọc cũng trốn chạy Xuân như vậy không.
Cách nhau chỉ vài bước chân thế mà sao lại không được gần nhau. Một người bặm chặt môi để không phát ra tiếng nấc, một người nước mắt lặng lẽ rơi. Cả hai cùng nghĩ sẽ không đến được với nhau một lần nữa. Cứ nghĩ không xứng đáng với nhau. Để rồi gần nhau mà cũng như là xa.
Thời gian trôi nhanh không dừng lại, vậy thì dòng đời cũng thế. Liệu rồi Xuân và Ngọc có cho nhau cơ hội. Hay là sẽ lại không cùng đi chung một con đường, yêu và xa. Cảm giác đó tin chắc rằng không mấy dễ chịu. Vậy là lại vô tình gây đau khổ cho nhau một lần nữa.
Vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc trước cửa nhà mình, Ngọc thở dài. Bây giờ cũng hơn 6 giờ sáng, có buồn thì cũng phải đi làm để trang trãi cuộc sống. Cô đã về khi có người đưa Xuân trở ngược lại phòng, chắc rằng Xuân không sao thì cô mới về. Lo lắng mà lại âm thầm, không dám đối diện chỉ vì không đủ dũng khí hay là vì còn nhiều khúc mắt.
– Thưa ba mẹ con mới về, Phương mới đến
– Con ngồi nói chuyện với Phương, nó chờ con cũng lâu rồi – mẹ của Ngọc đứng lên kéo cô lại gần Phương, hai ông bà rất hi vọng Ngọc sẽ có được hạnh phúc của mình. Dù biết Phương là người chuyển giới nhưng ông bà cũng không bận tâm, chỉ cần Phương sống thật với chính mình. Qua chuyện của Ngọc và Xuân ông bà nhận ra một điều được sống thật với bản thân là điều rất hạnh phúc
– Con còn phải chuẩn bị đi làm, ba mẹ tiếp chuyện với Phương giúp con – Ngọc cúi đầu chào ba mẹ rồi mỉm cười nhẹ với Phương để lên phòng
Ông bà Thành cũng không ngăn cản, thấy vẻ mặt mệt mỏi của Ngọc cả hai cũng không muốn gây thêm áp lực cho cô.
Phương cũng chưa nói một lời nào từ lúc Ngọc về, thấy cô ấy buồn bã lo lắng cho người khác không phải mình anh buồn lắm. Anh cũng có sự ích kỉ của mình, dù biết Ngọc và anh cũng chưa là gì của nhau.
– Con thông cảm cho nó
– Dạ không sao
– Vết thương của con thế nào rồi – ông Thành ân cần hỏi thăm, Phương cũng là người có ơn với gia đình ông
– Dạ ổn rồi thưa hai bác – Phương đỡ lấy ly trà từ bà Thành lễ phép đáp lời, nhưng ánh mắt lâu lâu lại nhìn về hướng phòng của Ngọc
Vừa rửa mặt xong Ngọc cũng thấy thoải mái, cô đi soạn đồ cho một ngày làm việc. Lục tìm điện thoại mà cô quên mất nó vẫn trong tay của Xuân.
– Chẳng lẽ mình đi mua điện thoại mới – Ngọc lắc đầu, hai người cứ như hai đứa trẻ đang chơi trốn tìm vậy đó
– Con không ăn gì sao? – bà Thành vội hỏi khi thấy Ngọc dự tính đi làm luôn
– Dạ thôi, thưa ba mẹ con đi làm – Ngọc cố để tránh Phương nhưng càng tránh càng gặp nên cô không tránh nữa mà cứ để tự nhiên. Như chợt nhớ mình không có điện thoại cô nói nhỏ với mẹ rồi chào hai người lần nữa ra ngoài lấy xe đi làm
Phương cũng vội vã xin phép ba mẹ Ngọc mà đuổi theo cô. Anh chưa kịp mở lời thì Ngọc đã lên xe va lái ra đến cổng.
– Anh đưa em đi làm
– Em nghĩ không tiện đâu, thôi em đi trước – vẻ mặt thất vọng và cả sự thành khẩn của Phương không phải Ngọc không cảm nhận được. Chỉ là cô cần làm như vậy, thực tế sẽ giúp Phương nản lòng để còn có một tình yêu khác
Phương đành đứng nhìn Ngọc chạy ngày càng xa mình. Có thật là không thể, không anh không thể bỏ cuộc được. Nghĩ là làm Phương lên xe và đuổi theo, không được đi cùng cô ấy thì anh sẽ phía sau cô ấy.
Cũng về phòng được hơn 15 phút, Xuân nghĩ Ngọc cũng đã về nhà. Cô ấy còn phải đi làm, hôm nay cô ấy có vào thăm Xuân nữa không. Xuân gọi điện xin nghĩ hôm nay và ngày mai rồi lại ngồi thừ ra. Công việc còn nhiều mà cứ nghĩ nhiều như thế này sẽ không ổn, có vẻ năm nay là năm Xuân có nhiều ngày nghĩ nhất. Ngồi buồn Xuân cử động tay phải xem có cử động được không, đáng ghét nó vẫn vậy.
– Đến giờ khám bệnh rồi
– Thầy Khánh – giờ Xuân mới biết mình đang nằm ở bệnh viện mà thầy Khánh làm
Thầy Khánh chỉ gật đầu rồi khám cho Xuân. Nhân có người cô làm ở đây nên mới đưa Xuân vào cho tiện săn sóc, và thầy Khánh lại là bạn của cô Nhân.
– Tôi có vài điều cần trao đổi với bệnh nhân, cô sang phòng bên cạnh trước đi
– Dạ bác sĩ – cô y tá cùng vị bác sĩ thực tập sang phòng khác theo lời của thầy Khánh
Cả hai rời khỏi thầy ngồi xuống cạnh Xuân.
– Em không làm theo lời thầy
– Trường hợp bất đắc dĩ
– Nếu cứ như vậy thì thầy e tay phải của em sẽ không trở lại bình thường được nữa – thầy Khánh nhìn Xuân nói thẳng, đó không phải lời hăm dọ mà là sự thật. Xuân phải bảo vệ thật tốt cho tay của mình
– Em sẽ cố gắng tập luyện theo phương pháp của thầy
– Ừ, tạm thời thầy không cho Hiền biết nhưng một tuần nữa là đám cưới của bé Ly. Hiền nhất định vào đây – rót giúp Xuân ly nước thầy Khánh không quên nhắc
Xuân cúi đầu suy nghĩ gì đó, đúng là việc Xuân nằm viện sẽ ảnh hưởng nhiều người. Nhưng Xuân cũng đâu muốn.
– Thầy đừng nói với cô, cô lại lo. Em cảm ơn thầy vì đã bên cạnh em
– Đừng nói vậy, người mà Hiền quan tâm cũng là người mà thầy quan tâm. Thôi nghĩ ngơi đi, có gì thì gọi cho thầy – đứng lên thầy vỗ nhẹ vào vai Xuân thầy mỉm cười hiền hậu
– Dạ thầy đi – Xuân chào thầy, thầy còn có nhiều bệnh nhân đang chờ. Ít ra Xuân không một mình
Thầy Khánh vừa đi không lâu thì có người đến thăm Xuân.
– Ăn sáng thôi
– Cứ tưởng bị đỏ đói rồi – thấy túi đồ trên tay Ly, Xuân mới biết mình đang đói
Ly giơ cao túi đồ rồi lè lưỡi trêu. Cô đổ ra chén cho Xuân.
– Cháo, tôi rất thích – Xuân mỉm cười hài lòng, đây là món mà Xuân thích. Nhất là khi ăn vào bữa sáng
Trông Xuân ăn ngon lành Ly rất muốn nói là của Ngọc kêu Ly mua. Nhưng nhớ lại Ngọc dặn không được nói nên thôi.
– Này ăn chưa, suy nghĩ gì vậy
– Ăn gì mà nhiều thế – Ly há miệng vì bất ngờ, ăn gì mà nhiều mà nhanh dễ sợ. Chỉ mới 10 phút mà hết sạch rồi. Bịch cháo cũng khá lớn, đúng là chỉ có Ngọc mới hiểu ý của Xuân
– Bình thường mà – Xuân vươn vai cử động tay chân, làm vài động tác để dản gân dãn cốt. Nằm hoài cũng mệt
Ngọc bỏ đồ lại vào túi.
– Ở đây một mìn nha
– Quen rồi, thôi về đi – Xuân đẩy Ly đứng lên
– Này không cần đuổi, anh Nhân nói có gì Xuân cứ gọi cho anh ấy
– Chẳng có gì hết thôi đi đi – Xuân xua tay ý bảo Ly mau về đi
Ly lắc đầu, con người gì mà đáng ghét vậy mà cũng có người yêu. Mà cô vô lý, người ta đáng ghét trong mắt cô nhưng đáng yêu trong mắt người yêu Xuân thì sao.
– Xuân ăn rất ngon miệng, hết sạch luôn
– Cảm ơn em – bên đầu dây bên kia có một người đang cong khóe môi mà cười mãn nguyện
– Không có gì đâu chị, thôi em đi làm đây. Con người này đáng ghét dễ sợ
– Sao thế
– Thì, mà thôi em đi làm nha chị
– Ừ, em đi cẩn thận
– Dạ
Ngọc cúp máy mà trên môi vẫn mỉm cười, lại làm cho người khác thấy ghét nữa rồi.
Nụ cười trên môi Ngọc làm tập trung sự chú ý của Phương. Anh say mê đứng ngắm nụ cười ấy.
Tin nhắn đến Xuân lục tìm điện thoại, cả hai đều trong túi của Xuân, lật từng cái để xem. Thì ra là của Ngọc, dòng tin nhắn hiện đến là của Phương thì phải. Xuân cũng không phải người thích xem tin nhắn của người khác, đó là riêng tư. Không biết chuyện Ngọc đến đây có làm hai người họ hiểu lầm nhau không.
Phương thấy lạ tin nhắn đi cũng được 5 phút rồi sao không thấy Ngọc phản ứng gì, hay là cô ấy chỉnh chế độ im lặng. Vậy thì thua, cũng thôi vậy.
Mấy nhân viên lắc đầu vì sự si tình của sếp mình, người thì nghĩ Ngọc có phúc mà không biết hưởng, người thì nghĩ chắc hai người họ không có duyên nợ với nhau. Những gì vừa xảy ra và phản ứng của các nhân viên làm mẹ của Phương không khỏi lo lắng. Có vẻ như con của bà đã quá yêu Ngọc, bà và ông dù có ngăn cản cũng không được gì. Mà chỉ càng làm con mình thêm đau khổ.