Tưởng Chừng Đã Xa

Hôm nay là ngày cưới của Nhân và Ly, Xuân thì đi bên phía của Ly. Đó là ý của Nhân, Nhân muốn Xuân bên phía Ly để có gì cũng có người để uống. Nhân làm như không có người không bằng, anh cũng tiếc lắm chứ. Nếu Xuân bên mình sẽ hay hơn, nhưng thôi phải chia ra dù gì bên anh cũng có Hưng, Phương chị của anh với mấy đứa bạn chiến hữu.
Buổi tiệc cưới đông vui, Nhân và Ly cười không thôi. Dù phải tiếp nhiều khách nhưng vẫn rất vui và không thấy mệt. Có mệt thì cũng là lúc về phòng.
– Cảm ơn các bạn đã đến chung vui với hai đứa mình
– Cạn nha – biết ngay là mấy đứa này sẽ không tha cho Nhân mà, thôi kệ mình phải nễ mặt. Nhân chỉ cần uống vài ly đầu mấy ly sau thì bạn của Nhân sẽ tiếp
Đến bàn chú bác hai bên thì cả hai cùng nâng ly, Ly cũng phải uống dù nhiều dù ít. Ngày vui mà.
Tội cho Xuân, Ngọc, Phương với hai vợ chồng Hùng – Dung tiếp khách cũng mệt.
Ba mẹ Hùng vui vẻ ra mặt, hai ông bà cùng ba mẹ và chú thiếm của Ly rươm rã thay phiên nhau mời khách. Thấy con mình hạnh phúc là họ cũng hạnh phúc theo.
Buổi tiệc đãi lúc 11 giờ và đến 3 giờ thì bên nhà của Ly cũng ra về. Ly khóc sướt mướt luôn, cứ như xa ba mẹ mình lâu lắm. Cũng phải hiểu cho cô sống với ba mẹ quen rồi, giờ về nhà người khác, có cuộc sống riêng thì phải khác chứ sao.
Buổi tối lại làm lễ lần nữa, giờ thì chỉ còn vài đứa bạn với Ngọc, Xuân và Phương. Hùng với Dung mệt rồi, còn phải cho thằng Huân về nhà mai còn đi học.
– Xuân uống dữ quá, tụi em phục thật
– Mấy đứa nói quá, Xuân ngủ một giấc rồi đó. Uống ít lắm – Xuân phải khiêm tốn, vì nếu tỏ vẻ thì mấy đứa này tiễn Xuân một đoạn luôn. Xuân còn phải giữ sức, mai còn phải đi làm. Tại Nhân và Ly năn nỉ quá, mà Xuân cũng không muốn làm ngày cưới của hai đứa mất vui, nên Xuân mới chịu ở lại đó chứ
– Anh Phương nữa nè, xem ra anh Phương có gì với chị Ngọc phải không. Toàn uống thay thôi
Bị nói trúng ý mình Phương ngại mà gãi đầu, anh lén nhìn sang Ngọc. Chỉ tiếc Ngọc vẫn bình thường mà lại lâu lâu nhìn Xuân rồi lấy ly của Xuân uống. Hai người họ chơi trò chia nhau mỗi người một nữa.
Ngọc không muốn Xuân uống nhiều, đồng ý lâu lâu mới vui một lần nhưng người thì đầy vết thương thế kia.
Nói vậy chứ Xuân và Phương phải đỡ cho Ngọc nhiều lắm, chứ thấy Ngọc uống thì cả hai cùng xót.
– Này, ba người này đều là anh chị tốt của Nhân và Ly đó, 5 người liệu mà lo nha
– Yên tâm tụi này không bị chuốc say thì thôi – cả bọn bật cười
Uống thì uống cũng phải ăn chút ít. Muốn gắp cho Xuân một ít mà Ngọc cũng không can đảm.
Xuân cũng vậy, nhưng nhớ đến những gì mà cả Hùng và Dung nói Xuân mạnh dạn hơn.
– Em ăn nhiều vào
– Cảm ơn
– Đây nữa nè Ngọc
– Cảm ơn – nhìn hai người họ mà Ngọc không biết làm sao, lại đang ngồi giữa nên Ngọc đành chịu
Xuân cười lắc đầu, Phương đang tranh chấp với Xuân đây mà.
Phương không thua đâu, Xuân làm gì được cho Ngọc thì anh cũng làm được.
– Dì ơi con bù ngủ – bé Xuân chạy ra đòi ngủ với bộ dạng thật đáng yêu, làm ai nấy trong bàn cũng bật cười
– Vậy dì đưa bé Xuân đi ngủ nha – Ngọc ẳm bé Xuân lên ngay khi con bé chạy lại ôm lấy chân mình
– Chú Phương con tìm thấy sổ bé ngoan rồi. Bữa đó suýt nữa con mất luôn
– Vậy là bé Xuân vui rồi nha, thôi em với con bé lên phòng đi – Phương đắc ý, bé Xuân đang dần chú ý và có cảm tình với anh
– Xin phép mọi người – Ngọc đứng lên và trên tay là bé Xuân
– Cẩn thận – Xuân hốt hoảng vội giữ lấy hai người họ
– Em sao vậy – Phương nhanh tay hơn kéo Ngọc ra khỏi tay Xuân
Xuân đành chấp nhận, Xuân ẳm bé Xuân trên tay mình tránh làm con bé sợ. Nhìn Ngọc trong vòng tay của Phương, lòng Xuân khó chịu vô cùng. Tim Xuân nó đang trách Xuân sao không cho nó bên cạnh trái tim của Ngọc. Ghen đó.
– Em không sao – ý thức được mọi chuyện Ngọc liền rời khỏi người Phương. Thấy Xuân nhìn mình và Phương với ánh mắt đượm buồn cô cũng buồn.
Xuân chỉ im lặng ẳm bé Xuân rời khỏi bàn, để Ngọc ở lại. Cô giải thích thế nào cho Xuân hiểu, khi mà mọi chuyện trước mắt Xuân
– Chị Ngọc lên nghỉ đi
– Đúng rồi
– Anh đưa em lên
– Thôi, anh ở lại với mọi người đi
– Nhưng mà
– Em tự đi được – Ngọc quyết từ chối, cô cần gặp Xuân ngay bây giờ
Phương ngậm ngùi ở lại, anh không có lí do đi theo Ngọc khi mà Ngọc đã từ chối anh trước mặt mọi người.
Mọi người im lặng không ồn ào như lức nảy.
Nhân và Ly phải ở lại tiếp bạn, để Xuân và Ngọc có không gian riêng sẽ tốt hơn.
Nhẹ nhàng đặt bé Xuân xuống giường Xuân mỉm cười xoa đầu con bé.
– Con nặng quá làm dì té luôn thấy chưa
– Đâu có, Xuân lớn ghẹo con con méc dì nè
Xuân trề môi.
– Ai lại chơi méc chứ
Con bé cười tinh ranh, nghe tiếng mở cửa thì liền nhắm mắt.
– Con ngủ đây
– Gì, này sao ngủ nhanh vậy – Xuân lắc đầu, khều khều con bé, thiệt tình con nít gì mới 5 tuổi hơn đã khó hiểu
Đắp chăn lại cho bé Xuân, không biết ý nghĩ từ đâu mà Xuân cuối xuống hôn lên vầng trán bướng bĩnh của nó.
Ngọc chứng kiến tất cả, hai người họ sao lại làm Ngọc yêu nhiều như vậy.
– Em, em ngủ với con bé luôn đi – thấy Ngọc, Xuân đứng lên tiến lại gần cửa
Ngọc đóng cửa và khóa trái cửa.
Xuân ngạc nhiên, gì đây định ăn thịt Xuân sao. Không cần trừng phạt vậy chứ.
– Làm gì mồ hôi Xuân đỗ dữ vậy?
– Đâu có – Xuân cười cười vuốt trán, mồ hôi nhiều thật
Ngọc cười mỉm lấy khăn lau cho Xuân.
– Em đâu có làm gì Xuân
– Vậy sao lại khóa cửa
– Hử – Ngọc bật cười không ngờ Xuân cũng có lúc làm cô tức cười đến vậy
– Cười gì – Xuân nhăn nhó tiến lại ghế chỗ bàn học của bé Xuân
– Không – Ngọc nhún vai cũng đi về hướng bàn học
Tay chân Xuân lóng ngóng, hai người chung một căn phòng Ngọc định cho Xuân phạm tội à. Còn có con nít nữa, thật lòng thấy Ngọc, Xuân chỉ muốn ôm chặt thật chặt và hôn thật lâu thật nhiều mà thôi. Không được, Xuân tự cốc vào đầu mình.
– Xuân sao vậy – Ngọc hết cả hồn trước hành động của Xuân. Cô giữ hai tay của Xuân lại
– Em có biết nếu còn như thế này nữa thì Xuân sẽ không kiềm lòng mà không cho em có hạnh phúc riêng không – Xuân đứng bật dậy
Ngọc lùi lại, vậy Xuân có từng nghĩ cô cũng sẽ như vậy không.
– Vậy Xuân nghĩ hạnh phúc của em là gì?
Im lặng, Xuân lại im lặng. Tiến ra cửa Xuân phải rời khỏi đây, Xuân không nên phá vỡ chuyện tương lai của Ngọc.
– Đồ ngốc, em vẫn chờ Xuân mà – Ngọc bật thốt trong nghẹn ngào, cô không muốn kiềm nén bản thân cũng như không muốn tỏ ra cao thượng nữa. Cô phải để trái tim của mình được yêu. Chỉ cần Xuân không chấp nhận thì cô sẽ từ bỏ và không ôm hi vọng nữa, để giải thoát cho hai người
– Em yêu Xuân
Ba chữ thôi, chỉ cần như vậy thì Xuân sẽ dẹp bỏ những suy nghĩ như là rút lui, rời xa khỏi Ngọc. Xuân không nên để hạnh phúc của mình rời xa tầm tay.
– Xuân cũng yêu em
– Em – không trọn lời môi Ngọc đã bị khóa chặt bởi môi của Xuân. Nụ hôn cho bao nhớ thương, cho bao đau khổ cho tình yêu của hai người tiếp diễn. Ngọt ngào, vẫn như ngày nào, nồng ấm và hạnh phúc. Nụ hôn như xoa dịu nỗi đau, xoa dịu tất cả mất mác mà cả hai đã trãi qua. Giờ đây thế giới chỉ còn hai người họ, chỉ còn tình yêu mà họ dành cho nhau, cho hạnh phúc dâng trào. Đi suốt cả đoạn đường dài cuối cùng đáp án vẫn là đây
Rõ ràng Xuân không thể nhường Ngọc cho bất cứ ai. Rõ ràng Ngọc không thể để Xuân ra đi một lần nữa. Và rõ ràng hai người rất yêu nhau.
– Xuân nhớ em, Xuân muốn bên cạnh em, Xuân muốn cùng em nuôi dưỡng bé Xuân thiên thần nhỏ của chúng ta
– Em nhớ Xuân, em muốn bên Xuân. Em cảm ơn vì Xuân đã chấp nhận mẹ con em
– Khờ – một cái ôm thật chặt diễn ra, Xuân siết thật chặt Ngọc vào người mình. Xuân không muốn xa Ngọc lần nào nữa
Ngọc tựa đầu lên vai Xuân, bờ vai không rộng lớn cho lắm nhưng với cô là cả một bầu trời bình yên.
– Em không mơ đúng không?
– Cảm ơn vì em đã chờ đợi Xuân
– Là Xuân, em không mơ – nước mắt tuông rơi cùng nụ cười hạnh phúc Ngọc chạm khẽ vào gương mặt người yêu
– Con cũng muốn được ôm
Xuân và Ngọc hết cả hồn, giọng của ai như là thiên thần nhỏ.
– Con chưa ngủ sao?
– Đâu có, con mới dậy mà – bé Xuân lè lưỡi trêu Xuân
Ngọc ngượng đỏ cả mặt, vậy là con bé thấy hết sao. Cô đánh vào vai Xuân.
– Sao Xuân không cho em biết
– Xuân cũng đâu biết đâu – Xuân né Ngọc leo lên giường xử tội thiên thần nghịch ngợm này
– Nhột, dì ơi cứu con
– Dì sẽ cứu con – Ngọc cũng nhảy lên giường. Lúc đầu cô chọt lét bé Xuân nhưng sau đó thì đổi sang cả hai mẹ con cùng chọt lét Xuân
– Ăn gian – Xuân hét toán lên
– Tấn công
– Chết tôi rồi – Xuân muốn nhảy khỏi giường nhưng không được, người thì kéo chân người thì kéo áo thôi Xuân đầu hàng
Bên trong vui vẻ bao nhiêu thì bên ngoài có một người đau khổ bấy nhiêu. Phương rời khỏi cửa phòng anh lê từng bước về nhà. Tiệc tàn mà không thấy Ngọc và Xuân, anh vội đi tìm cuối cùng đây là những gì anh biết. Còn gì là cơ hội, thì ra Ngọc vẫn luôn chờ đợi và chưa bao giờ quên Xuân. Thì ra Xuân cũng thế.
Mệt lẽ cả ba ngã người ra giường.
– Con ngủ đây – bé Xuân cười mệt thì nằm luôn lên vai của Xuân mà ngủ
Nhìn con bé nằm trên vai mình Xuân cười hạnh phúc, nó chấp nhận Xuân thì sẽ giúp Xuân và Ngọc đến được với nhau.
– Em nặng hơn con bé
– Vậy thôi – Ngọc định không thèm nằm lên vai của Xuân nữa
Thì đã bị Xuân kéo lại.
– Cả đời cũng được – nụ hôn trên trán và lần này là của Ngọc
Ngọc mỉm cười hôn lên má của Xuân. Hạnh phúc là đây.
Bên một căn phòng khác hạnh phúc cũng đang dâng trào.
Buổi sáng thức dậy Xuân ê ẩm hai vai nhưng mà rất vui và hạnh phúc thì ngập tràn.
– Chào buổi sáng Xuân lớn – bé Xuân ngáp dài tiếp tục dụi vào người Xuân mà nhắm mắt ngủ tiếp
– Chào buổi sáng – Ngọc thưởng cho Xuân một cái hôn ngay má
– Sao không phải ở đây – Xuân chỉ lên môi mình
Ngọc đánh vào vai Xuân.
– Có con ở đây mà
Xuân cười hôn vào trán cả hai rồi kéo cả hai dậy.
– Giờ thì hai người đi rửa mặt, Xuân còn phải xuống thú tội với ba mẹ của em nữa
– Tội gì vậy? – bé Xuân gục gặt cái đầu vì vẫn còn bù ngủ
– Con nít, đi vào trong với dì
– Dạ – bé Xuân ra khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh trước
Ngọc nắm chặt lấy tay Xuân.
Mỉm cười Xuân kéo cô dựa vào người mình.
– Đừng lo, Xuân sẽ làm mọi cách để chúng ta bên nhau, cho dù có thêm một nỗi đau nào nữa thì Xuân cũng không muốn đó là nỗi đau mất em
– Chúng ta làm được – Ngọc siết chặt lấy Xuân, cô cũng sợ nhưng cô tin cả hai nhất định vượt qua
Xuân cũng vào trong rửa mặt và đánh răng thật nhanh rồi xuống phía dưới. Xuân biết ba mẹ của Ngọc đang chờ mình để nói chuyện.
– Thưa hai bác
– Con ngồi đi – ông Thành nghiêm nghị nhìn Xuân
Xuân không bất an như ngày đó, chỉ là Xuân có chút hồi hộp. Xuân tin ba mẹ Ngọc sẽ chấp nhận mình.
– Uống ít nước gừng đi con
– Dạ con cảm ơn – đỡ lấy ly nước mà mẹ Ngọc đưa, Xuân uống một hơi cho tỉnh táo hơn để còn nói chuyện với hai người họ
– Thưa hai bác con xin lỗi vì tối qua ở lại mà không xin phép hai bác
– Bác bỏ qua, con có gì muốn nói nữa không
Nhìn ông Thành, Xuân lục lọi từng từ ngữ trong đầu.
– Con muốn xin phép hai bác cho con và Ngọc tiếp tục tìm hiểu nhau
Nhấm nháp tách trà ông Thành cười đôn hậu.
– Bác không phản đối
– Có thật không bác, con con cảm ơn hai bác rất nhiều – Xuân vui đến mức tay chân không biết phải làm gì, chỉ xoa xoa vào nhau
– Coi con kìa – bà Thành cười lắc đầu, cứ như thanh niên mới lớn không bằng
Xuân cười cười nhìn hai người lớn.
Ông Thành vui vì cuối cùng mình cũng đã làm được chuyện cho bọn trẻ nó vui.
– Nhưng còn bé Xuân
Nhắc đến đây Xuân quên mất cả hai còn một thiên thần phải chăm sóc.
– Con không hứa mình sẽ xem con bé như con của mình, nhưng con tin mình sẽ yêu thương con bé như Ngọc vậy
Ông Thành vỗ nhẹ lên vai Xuân.
– Hai bác tin con
Xuân cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
– Nhưng Phương
Nghe Xuân nhắc đến Phương ông bà Thành cùng nhìn nhau.
– Bác không phản đối chuyện của mấy đứa, nhưng Ngọc chọn con thì hai bác ủng hộ. Còn Phương nó là người tốt, bác tin rồi Phương sẽ có hạnh phúc của mình
Hạnh phúc, Phương cười buồn. Phương đã không có bất kì đồng minh nào nữa, nhưng dù là có mà Ngọc không yêu Phương thì cũng chả có ít gì.
– Ông bà ngoại
– Ui, bảo bối – bà Thành ôm lấy bảo bối của mình
– Thưa hai bác con mới tới – nghe lén thì không tốt, thế là Phương vào trong
– Phương ngồi đi con
– Dạ – Phương tiến lại gần mọi người đang nói chuyện, anh ngồi cạnh Xuân và Ngọc
Xuân cảm thông cho Phương, nhưng tình yêu là không miễn cưỡng. Xuân cũng không thấy có lỗi, tình yêu nó cũng rất khắc nghiệt.
– Con ăn sáng với cả nhà luôn
– Dạ thôi, con đến để lấy điện thoại hôm qua để quên
– Của anh đây – Ngọc lấy trong giỏ của mình một chiếc điện thoại
– Anh có thể nói chuyện với em được không? – không cầm ngay điện thoại Phương đề nghị Ngọc, nếu anh lấy điện thoại thì anh phải đi ngay. Anh không thể đi nhanh như vậy được, nhìn Ngọc lòng anh tan nát. Tình yêu anh dành cho cô chấm hết tại đây hay sao
– Con nói chuyện với Phương, ba mẹ với Xuân và vợ chồng Nhân ăn trước đi
Xuân không hề ngăn cản hay tỏ thái độ không vui, Xuân chỉ ẳm bé Xuân rồi kêu con bé vẫy tay với Ngọc và mời ông bà Thành vào trong.
– Con cũng xin phép
– Ừ hai đứa đi đi
Nhận được lời đồng ý và sự chấp nhận của cả nhà Phương nắm lấy tay Ngọc kéo cô ra vườn.
Ngọc đi theo Phương chỉ là cô thả lỏng bàn tay không nắm lại cũng không chối bỏ.
– Anh không còn cơ hội nào sao – vừa ra đến bên ngoài Phương đã ôm chặt lấy Ngọc, anh nhớ đến ngày mà Ngọc nói lời chia tay, mà hai người giờ cũng chẳng là gì của nhau. Anh đã cố gắng chỉ mong có một cơ hội, vậy mà đổi lại chẳng được gì đây
– Không phải là có hay không, anh có rất nhiều cơ hội. Và người may mắn cho anh cơ hội không phải em – nhẹ nhàng đẩy Phương ra khỏi người mình, Ngọc nói nhẹ nhàng. Cô hi vọng anh hiểu
Có ai hiểu được tâm trạng của Phương lúc này, thất tình. Và rồi Phương cũng hiểu thế nào là thất tình.
– Anh hiểu rồi, cảm ơn em đã không xa lánh anh
– Anh đừng nói vậy, anh rồi cũng sẽ có một tình yêu mới. Người đó nhất định biết trân quý anh
– Hi vọng là vậy – Phương cười, nụ cười che dấu nỗi đau. Lòng anh đau, tim anh đau và như rằng nước mắt nuốt ngược vào trong
Tay Phương buông khỏi tay Ngọc, Ngọc biết mình cũng mất đi một người bạn. Người yêu vẫn là người yêu, làm bạn rất khó. Quan tâm cũng sẽ khác, Ngọc cũng rất buồn khi mất người bạn tốt như Phương, nhưng trên đời này có ai được như ý nguyện. Sống là phải lựa chon.
– Phải hạnh phúc – Phương quay lại và ôm chầm lấy Ngọc một lần nữa, anh siết thật chặt hơi ấm này, người con gái này anh sẽ không bao giờ quên
Ngọc cũng ôm lấy Phương để xoa dịu lòng anh. Và cô biết trên vai mình đã thấm rất nhiều nước mắt của anh.
Lần nữa Phương khóc vì Ngọc, trách thì trách anh là kẻ đến sau. Trách thì trách anh không thể làm Ngọc yêu nhiều như Xuân. Trách thì trách cả hai không có nợ với nhau.
– Anh cũng vậy
Lời nói như một câu chào tạm biệt. Phương chạy thật nhanh và lao lên xe. Gục đầu vào vô lăng anh khóc một lần nữa. Anh không phải là người mạnh mẽ, quyết định chuyển giới là anh đã thay đổi một phần cuộc sống của mình. Anh mong chờ và theo đuổi tình yêu, nhưng rồi thất bại. Tại anh không đủ bản lĩnh hay là duyên nợ chưa tìm đến anh. Nếu là phim ảnh chắc là anh sẽ gặp ngay một cô gái khác, nhưng tiếc thay đây là ngoài đời thực. Sự thật rằng anh đang thất tình, chỉ hi vọng Ngọc thật sự hạnh phúc.
– Vào nhà thôi em
– Phương sẽ không sao đúng không Xuân
– Đúng vậy, Phương nhất định không sao – kéo Ngọc dựa vào người mình cả hai cùng nhìn ra trước cổng nơi mà tiếng nổ máy của một chiếc xe nào đó, nói đúng hơn là xe của Phương đang xa dần
Bao kỉ niệm như những thước phim quay chậm hiện về. Anh biết mình sẽ khó mà quên nhưng nếu không quên thì anh sẽ làm được gì. Anh cũng không phải mất lí trí mà phóng nhanh vượt ẩu, anh rất quý mạng sống của mình, cũng như của người khác. Thế mà anh vẫn gây ra chuyện, cũng vì anh đang miên mang nghĩ về kỉ niệm của hai người.
– Cô có sao không?
– Anh còn nói, đau chết tôi rồi – cô gái đứng như không vững
– Em không sao chứ – người yêu của cô gái hớt hải chạy lại đỡ lấy cô
– Tôi đưa hai người đến bệnh viện – Phương biết lỗi là của mình, cho dù anh có đang buồn thật buồn nhưng đụng trúng người là sai
– Em không sao đúng không? – người yêu của cô gái hỏi lại lần nữa, anh ngồi xuống bóp chân của cô gái
Cô gái mỉm cười. Cho dù cô ấy có đau cũng không ai biết. Chỉ vì cô ấy đang vui khi được người mình yêu quan tâm.
Điều này cũng làm Phương khá bất ngờ, đúng là những người đang yêu rất khác thường. Mà hình như Phương cũng từng như vậy thì phải.
– Chắc là trật chân – cô gái nũng nịu với người yêu
Cậu người yêu lắc đầu. Cậu quay sang mỉm cười với Phương.
– Thôi, bạn gái em không sao
– Nhưng mà – Phương cũng ngại, Phương không thể xem như không có gì
– Anh ấy nói thôi mà – cô gái lên tiếng trách móc Phương
Phương ngơ người, cô bé này dữ thế.
– Hay là tôi đền tiền
– Không cần, tôi có thể lo – người yêu của cô gái cõng người yêu của mình lên và vui vẻ chào Phương mà bước đi
– Anh sẽ bị đau đó – cô gái không chịu, cô thà tự đi chứ không muốn người yêu của mình phải đau
– Anh không sao – anh chàng vuốt mũi người yêu, ừ thì có chút nhưng sẽ không sao
Phương thấy cô gái đưa tay chạm, mà đúng hơn là vuốt nhẹ vùng ngực của chàng trai trẻ. Giọng nói của chàng trai này rõ ràng không phải hẳn là của con trai, nó có gì đó giống Phương. Chẳng lẽ, không thể người như Phương rất ít. Mà giống Phương làm gì cho khổ trong khi còn chưa được công nhận. Sẽ là một quá trình dài để đấu tranh giành quyền lợi, chẳng phải chú của Ly cũng vậy sao. Phương cười lắc đầu nhưng vẫn có cảm giác vui vì biết rằng mình không cô đơn. Hi vọng hai người Phương vừa gặp sẽ có hạnh phúc, cũng như Xuân và Ngọc và các cặp đôi yêu nhau khác. Dù họ là ai đồng tính, dị tính, song tính hay chuyển giới. Ai cũng có quyền được yêu và hạnh phúc. Vừa định mở cửa lên xe thì từ đâu lại xuất hiện một tên cướp dí sát dao vào lưng của Phương.
– Anh muốn gì?
– Đưa, đưa … cho … tao
– Anh buông ra tôi sẽ đưa tiền cho anh
– Tao đâu … có ngu – tên cướp toát cả mồ hôi hột, Phương bình tĩnh quá sức tưởng tượng của hắn. Cũng là lần đầu nên không có kinh nghiệm
Phương lắc đầu, cướp gì mà run đến lạ. Mà có khi lại may, ít ra Phương biết mình còn sống sót. Anh lấy trong túi ra ví tiền của mình.
– Mày làm … gì vậy – tên cướp nuốt nước bọt
– Lấy tiền – Phương tỉnh bơ trả lời
Tên cướp tưởng Phương xem thường hắn nên chỉa mạnh mũi dao vào lưng của Phương.
Phương bị đau thật.
– Được rồi, anh muốn gì
– Xe, tiền
– Anh nghĩ lấy được hết sao
– Tất nhiên – giờ tên cướp đã mạnh lời hơn, hắn không còn run và cà lăm như lúc đầu nữa
Phương có cảm giác hắn đã hết ngốc như lúc đầu, Phương cần khôn khéo, mấy người thế này rất dễ làm liều. Phương xoay người chụp lấy cánh tay của tên cướp và đập mạnh cổ tay của hắn vào xe.
Hắn đạp mạnh vào bụng Phương làm anh ngã xuống đường và lao dao tới.
– Á
Phương còn tưởng mình không xong nhưng không ngờ lại nghe tiếng hét và lại là của tên cướp.
– Tha cho hắn đi
Người đó buông tay và đạp mạnh cho tên cướp té nhào về phía trước.
Tên cướp sợ quá liền bỏ chạy mà té mấy lần.
– Anh cũng có tấm lòng thật – cô gái phủi tay, lấy lại chiếc ví đưa cho Phương và đỡ anh đứng lên
– Nhưng không hiệp nghĩa bằng cô – Phương cũng cố gắng đứng dậy, tất nhiên cũng không thể từ chối sự giúp đỡ của người đẹp
Cô gái mỉm cười đưa tay ra trước mặt Phương.
– Xin chào tôi là Hải My
– Tôi là Thế Phương, rất vui vì khi gặp em và còn được em cứu mạng. Cảm ơn em
– Khách sáo, có vẻ lưng của Phương đang chảy máu – My cười với Phương nhưng chợt nhớ lúc này cô có thấy sau áo của Phương hơi ướt
Nghe nói vậy, Phương quay ra phía sau nhưng lại không thấy.
– Nếu anh không phiền thì em có thể xem vết thương cho anh
– Xem – Phương nghi ngờ hỏi lại, cô gái này bạo vậy sao. Mới gặp lần đầu không sợ Phương làm gì cô ta hay sao mà đã đề nghị như vậy
– À, em là bác sĩ
Thấy My ấp úng Phương đỡ lời.
– Bệnh nghề nghiệp, được thôi tôi cũng muốn giúp em hoàn thành trách nhiệm – Phương nhìn xung quanh xem chổ nào là hợp lý
– Trong xe nha anh
Phương nhướng mày, cô gái này vì trách nhiệm y đức nên liều lĩnh hay là vì cô ta dễ dãi.
– Cũng được mà em không sợ anh làm gì em à – Phương mở cửa cho My vào
My lắc đầu.
– Nếu anh muốn giống tên kia
Phương bật cười, ngây thơ hay là tự tin quá đáng.
My không phải cô gái dễ dãi chỉ là My lo lắng cho Phương nên cô mới mạnh dạn như vậy.
Cởi từng cút áo thật tình Phương cũng không quen. Anh rất khiếm khi cởi trần, trừ mỗi khi tắm. Giờ lại trước mặt người lạ, mà sao cô gái này lại khiến anh nghe lời nhỉ.
Lưng của Phương có một đường cắt và nó đang chảy máu. My cẩn thận lau sạch rồi băng bó tại chỗ.
Sau mỗi giờ làm Ngọc và Xuân thường chia nhau ra để đón bé Xuân. Tình cảm của cả ba ngày càng khăng khít với nhau nhưng sóng gió chưa lúc nào dừng lại.
– Có muốn gặp Huyền Linh lần cuối không?
– Mày định làm gì nữa đây – Xuân khó chịu hỏi Hoàng Hải, hắn ta lại muốn gây thêm chuyện gì nữa
– Đừng hỏi, đến đi
Tiếng tút tút cho Xuân một linh cảm không hay.
– Nhân, chút nữa em và Ngọc cùng đi đón bé Xuân nha
– Sao vậy Xuân?
– Nghe lời Xuân đi
– Dạ em biết rồi – Xuân làm Nhân lo, anh không biết chuyện gì mà Xuân lại có vẻ nghiêm trọng như vậy
Xuân gọi cho Hùng nói vài điều rồi chạy nhanh đến chỗ mà Hoàng Hải hẹn mình. Xuân không muốn có ai phải ra đi dưới tay của Hoàng Hải.
Huyền Linh bị đánh đến nỗi ngất lên ngất xuống, Hoàng Hải hỏi gì thì cô cũng đã nói tất cả sự thật. Hắn không tin nên mới hành hạ cô. Ở đây cô được thấy hình Tiểu Hoa, ở đây cô có cảm giác Tiểu Hoa vẫn bên mình. Vì hắn cho cô ở phòng của Tiểu Hoa, hắn muốn cô đau khổ dằn dặt vì lỗi lầm của mình. Lỗi lầm, cô có lỗi khi không bảo vệ được Tiểu Hoa, nhưng sự trừng phạt này làm cô vui vì mình cứ như đang cạnh Tiểu Hoa vậy.
Hoàng Hải ngồi chờ Xuân mà đã rít gần cả chục điếu thuốc, hắn vừa hít vừa vứt thì làm sao không mau hết được.
– Đến rồi sao?
– Huyền Linh đâu?
– Mày quan tâm chi đến cái con người khốn kiếp đó
– Hoàng Hải mày phải tỉnh ra đi, đừng có làm như thế nữa
– Như thế là như thế nào – Hoàng Hải tức giận hét thẳng vào mặt Xuân
Xuân ngán ngẫm những chuyện như thế này lắm rồi, chẳng vui vẻ gì mà chỉ thêm mệt mỏi, lo lắng mà thôi.
– Dẫn lão tam đi gặp cô ta
– Dạ – hai tên đàn em dẫn Xuân vào một căn phòng, Xuân có thể nhận ra đó là phòng của ai. Vừa vào phòng thì hai người kia đã ra ngoài để Xuân một mình. Bật đèn người trước mặt Xuân là Huyền Linh
– Linh, cô sao thế này
Linh cố mở mắt nhìn Xuân.
– Không …sao
– Người bầm tím thế mà nói không sao, ra khỏi đây – Xuân cố gắng đưa Linh lên xe lăn, một người mất sức sẽ nặng hơn rất nhiều so với người bình thường
Linh cũng cố gắng hợp tác, cô không thể bỏ mạng ở đây.
– Đó là cái giá phải trả – vừa thấy Xuân đẩy Huyền Linh ra, Hoàng Hải cười khẩy
– Mày hãy xem lại bản thân mình trước khi kết tội người khác – Xuân đẩy Linh ra khỏi nơi Hoàng Hải đang ở. Càng lúc Xuân càng thấy Hoàng Hải thật ghê tởm
Hoàng Hải lại đập phá lung tung, nếu không vì hắn có tiền và có những đàn em trung thành thì hắn giờ đây chỉ là một kẻ cô độc hoàn toàn. Với tính tình cổ quái, vũ lực vô lí như hắn thì ai mà chịu cho nỗi.
– Cố lên – lên được chiếc taxi Xuân chưa mừng vội vì chỉ mới là một nửa đoạn đường. Linh lại đang rát yếu
– Xuân … gọi giúp … tôi – Linh thở dốc, cô gần như kiệt sức
Xuân vội lấy điện thoại của Linh và gọi theo yêu cầu của cô ấy. Taxi đến bệnh viện Xuân cùng anh tài xế đưa Linh vào khu vực cấp cứu. Xuân gần như phát điên, Xuân không thể để Hoàng Hải tiếp tục như vậy. Nhưng chẳng lẽ Xuân sẽ là người làm chuyện đó. Xuân từng hứa với sư phụ sẽ cố gắng kiềm cập cũng như tha thứ cho hắn. Xuân hận trong lòng cũng được nhưng đừng làm hại hắn ta. Giờ thì hay rồi Xuân đều làm được những gì thầy nhờ cậy, còn Hoàng Hải thì lại ra sức để đè bẹp Xuân.
– Linh sao rồi? – một người chạy vội vã về hướng của Xuân đang đứng
– Cô ấy vẫn đang cấp cứu – Xuân đỡ lấy Nhung, có vẻ Nhung đã chạy rất nhanh
– Sao lại như vậy, em đã tìm Linh suốt 5 ngày qua nhưng không thấy. Giờ lại ra thế này – Nhung úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi
– Linh nhờ tôi đưa cái này cho em – Xuân vỗ vai Nhung an ủi và đưa chiếc điện thoại mà Linh nhờ Xuân đưa cho Nhung
Cầm chiếc điện thoại trên tay Nhung sợ hãi, cô sợ mất Linh. Cho dù Linh không yêu cô thì cô cũng chấp nhận, nhưng điều cô mong là Linh được bình an.
– Ai là người nhà của cô Huyền Linh
– Là tôi, Linh sao rồi bác sĩ
Vị bác sĩ thở dài.
– Cô ấy bị thương khá nặng, người nhà nên quan tâm nhiều hơn. Có lẽ cô ấy sẽ hôn mê sâu vì kiệt sức
– Vậy khi nào Linh mới tỉnh
– Tôi không xác định được. Lúc cấp cứu cô ấy gần như mất ý chí để tồn tại. Tôi xin lỗi – vị bác sĩ lắc đầu, Linh gần như mất hoàn toàn sức lực khi trên giường bệnh. Trong lúc cấp cứu các bác sĩ cứ sợ cô ấy không qua khỏi, vì ý chí sống của cô ấy gần như mất hết. Cũng may đến lúc quan trọng thì cô ấy đã có dấu hiệu hồi tỉnh
Buông tay vị bác sĩ Nhung ngồi bệt xuống sàn, ý chí sống.
– Không, Linh không được tàn nhẫn như vậy
– Nhung – Xuân vội vã chạy theo Nhung khi cô đột ngột đứng dậy và đuổi theo chiếc giường đang đẩy Linh về phòng chăm sóc đặc biệt
Linh hốc hác, xanh xao nằm trên giường bệnh. Còn Nhung thì tiều tụy thấy rõ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ.
– Em biết nói sao với hai bác đây, Linh có biết Linh là người con duy nhất của ba mẹ mình không – nắm tay Linh, Nhung nói mà cứ khóc. Có thể trong quá khứ ba mẹ của Linh đã không phải với cô nhưng họ vẫn là ba mẹ cô. Và giờ họ đã hối hận họ rất yêu thương cô
– Còn em, Linh có biết Linh tàn nhẫn lắm không?
Lặng nhìn hai người họ ngoài phòng mà Xuân thấy xót thương. Lại là tình yêu đơn phương, và lại là tình yêu của sự chia ly. Nhìn đồng hồ Xuân cũng nên về nhà, Xuân cũng rất mệt. Có Nhung rồi thì Xuân cũng an tâm, thôi thì mai vào xem Huyền Linh thế nào. Hoàng Hải tốt nhất đừng làm gì liều lĩnh, Nhung là cảnh sát không dễ gì cô ấy tin hay nghĩ đây chỉ là tai nạn. Cô ấy nhất định không bỏ qua cho bất kì ai hại Linh thêm lần nào nữa. Ở cương vị là cảnh sát cô ấy nhất định bảo vệ tốt cho công dân của mình. Đi taxi nên Xuân cũng về bằng taxi, may là lương của Xuân cũng khá tính ra cũng không đến nỗi thiếu hụt nhiều. Mở khóa vào nhà, Xuân thấy lạ sao nhà mình lại sáng đèn. Chẳng lẽ Hoàng Hải lại đến tận đây, Xuân nuốt nước bọt. Đến khi nào Xuân mới thấy thật sự an toàn, nắm hờ cây côn nhị khúc vẫn theo mình phía sau thắt lưng Xuân tiến từng bước thật chậm. Lúc định ra tay thì Xuân lại thở phào một cái, cất khúc côn sang chỗ học bàn một cách nhẹ nhàng. Xuân chậm rãi ngồi xuống cạnh hàng ghế ngoài phòng khách. Xuân còn làm nhẹ nhang hơn lúc nảy đi xem thử là ai. Vì sao ư, vì đó là thế giới của Xuân, Xuân không muốn đánh thức thế giới của mình vào lúc này.
Ngọc thì cứ say ngủ không hay biết là Xuân đã về, cô cũng sợ Hoàng Hải sẽ đến tìm mình nhưng mà cả buổi chiều không thấy Xuân liên lạc cô rất lo. Nên vừa tan ca và rước bé Xuân xong thì đã xin phép ba mẹ qua đây. Và Nhân cùng Ly hộ tống cô đến, hai người họ cũng vừa về không lâu thì Xuân cũng về đến.
Ánh nắng ban mai cũng đã qua khe cửa, tối qua Xuân về khá muộn cũng đã lấn sang ngày hôm sau nên ngủ không được nhiều. Lại ngủ với tư thế không được êm ắng nên có chút đau mình.
– Sao Xuân lại nằm đây – mở mắt ra người Ngọc thấy lại là Xuân, cô mỉm cười vì vui và vì đây là điều cô mong chờ
– Xuân muốn nằm cùng em – Xuân lắc lắc cổ của mình, cọ mũi vào mũi của Ngọc
– Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh
– Bé Xuân cũng ở đây, sao Xuân không biết vậy – Xuân đứng lên chạy lại ẳm bé Xuân vào nhà vệ sinh. Xuân hỏi cho có chứ cũng không cần câu trả lời
Ngọc cười lắc đầu, nhanh tay thật chưa gì đã đi trước cô. Cô cũng phải dậy và vào nhà bếp làm buổi sáng. Giờ cô đã biết vì sao Xuân cứ lâu lâu lại mệt, ăn uống chẳng điều độ và đủ chất gì cả. Đâu phải là Xuân không biết nấu ăn, có khi còn nấu ngon hơn cô đó chứ. Tội lười mà ra đây mà, thế là cô liền mua về cho đầy cả tủ lạnh.
Vừa từ nhà vệ sinh ra cùng bé Xuân thì mùi trứng đã bay lên, lâu rồi Xuân mới ăn trứng có mùi thơm vào buổi sáng. Thường thì ăn mì gói hay ra ngoài ăn.
– Mình có đồ ăn rồi con ơi
– Mẹ nấu là ngon nhất – bé Xuân nhảy lên bàn ngồi
Xuân kéo Ngọc lại hôn nhanh vào má của cô.
– Nhanh vào năn cơm nha em
– Xuân đó – Ngọc đánh yêu vào người Xuân, có con nít mà không ý tứ
Xuân thì thừa biết thiên thần của hai người rất ranh mãnh.
– Chúng ta chơi trò chơi đợi mẹ nha
– Mẹ của con, đâu phải mẹ của Xuân
Xuân cười méo xệch, con nít mà cũng biết nói chuyện ghê.
– Ừ thì mẹ của con
– Vậy là gì của Xuân?
Xuân lại ngẩn người.
Bé Xuân đưa tay lên trán suy nghĩ gì đó.
– Hay là chồng đi
– Hả?
– Mà sao Xuân lại để tóc dài, chồng thì phải tóc ngắn
Con nít mà nghĩ sao nói vậy.
Xuân cười xoa đầu con bé.
– Là gì cũng được Xuân yêu hai mẹ con của con
Bé Xuân cười tít mắt dụi vào lòng của Xuân. Không hiểu sao con bé rất thích Xuân. Con bé gọi mẹ từ hôm ba mẹ của Xuân lên thăm Xuân, cũng vì lâu rồi mà Xuân không về. Xuân cùng Ngọc và gia đình cô đã nói tất cả với ba mẹ của Xuân và bé Xuân. Thoạt đầu hai người ngạc nhiên và gần như không biết làm sao nhưng sau khi nghe Xuân giải thích, thì họ cũng hiểu. Hai người không phải không biết chuyện của Ngọc và Xuân, Ngọc lại được lòng cả hai. Bé Xuân thì ngoan việc chấp nhận chỉ là một sớm một chiều. Xuân và Ngọc nhất định cố gắng thật nhiều. Còn về phần bé Xuân, con bé cũng không chấp nhận ngay được. Mất cả ba ngày trời để cả nhà giúp con bé tiếp nhận sự thật. Đối với một đứa con nít thì thời gian như vậy là quá nhanh. Cũng do Ngọc chăm sóc cho con bé từ nhỏ cho đến lớn không khác gì mẹ nên mọi việc cũng không quá khó khăn.
– Ăn thôi
– Mẹ ơi ăn đi
Ngọc cười muốn rơi cả nước mắt, hai tiếng “mẹ ơi” cô đã chờ lâu lắm rồi.
Một bên ôm Ngọc một bên ôm bé Xuân, Xuân nói nhỏ vào tai hai người.
– Xuân yêu em và con rất nhiều
Ngọc cười hôn vào má của Xuân.
– Em cũng vậy
Bé Xuân cũng chồm lên hôn Xuân một cái rõ kêu.
– Con yêu Xuân và Ngọc
– Sao con cứ gọi Xuân bằng tên hoài vậy – Ngọc không vui, con bé cứ gọi Xuân bằng tên suốt thôi
Sợ con bé bị la Xuân liền bóp hai vai của Ngọc.
– Thôi mà em, con nít nó kêu sao cũng được, cũng đâu có gì không ổn đâu
– Xuân cứ bênh nó – Ngọc nghiêm mặt
– Mẹ giận sao? – bé Xuân xụ mặt vì nghĩ Ngọc giận
Thấy vẻ mặt của con Ngọc vừa giận mà vừa thương.
– Thôi hai mẹ con đừng có như vậy, bé Xuân nè Xuân không quan trọng việc con gọi Xuân là gì nhưng con cũng xin lỗi mẹ đi
Nghe lời Xuân, con bé cúi đầu.
– Con xin lỗi
Ngọc nhìn Xuân thắc mắc, sao lại xin lỗi cô.
Xuân chỉ cười, rót nước cho cả ba.
– Mẹ không giận, mẹ xin lỗi
– Thôi hai mẹ con ăn đi này – Xuân phá tan không khí, biết ngay là sẽ không sao mà. Ngọc thương con bé nhất mà
Bé Xuân cũng cười trở lại, vậy là từ đây nó có đồng minh rồi. Nhưng mà nó cũng không muốn làm mẹ giận đâu.
– Xem Xuân diễn hài nè – Xuân làm đủ trò chỉ mong lấy lại nụ cười của hai mẹ con Ngọc. Hai người mà Xuân biết là quan trọng trong cuộc đời của Xuân và Xuân phải yêu thương chăm sóc bảo vệ họ cả cuộc đời mình
Ngọc không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng khi Xuân và bé Xuân cười thì cô cũng sẽ cười, cô nhất định làm hai người họ luôn vui vẻ. Đây chính là gia đình và hạnh phúc mà cô luôn ao ước. Còn về việc xưng hô điều đó không quan trọng bằng tình thương mà mỗi người trong gia đình dành cho nhau. Không sao, mọi chuyện sẽ ổn.
Một đứa trẻ hơn 5 tuổi, còn nhiều điều chưa hiểu nhưng bé Xuân cũng nhận thức được rằng mẹ chỉ cười thật hạnh phúc khi bên cạnh Xuân và mình. Hai người lại rất thương mình nên bé Xuân quyết định luôn ngoan và nghe lời để cả nhà luôn vui vẻ.
Ngọc cũng chính là niềm vui của cả Xuân và bé Xuân. Cả ba chính là niềm vui của nhau và hạnh phúc của nhau.
Đã trôi qua một đêm mà Linh vẫn chưa tỉnh, Nhung không còn tâm trí nào làm việc. Cô xin nghỉ phép và chuyển giao công việc cho đồng nghiệp. Có thể nhiều người nói cô là người vô trách nhiệm vì việc tư mà bỏ việc công nhưng cô đã vì công việc từ lúc mới vào nghề. Giờ cô cần vì bản thân mình. Vì Linh và gia đình Linh cũng chính là vì cô.
– Cô ấy chưa tỉnh sao
– Vẫn hôn mê, bác sĩ nói không biết bao giờ mới tỉnh lại
– Thế ba mẹ của Linh đã biết chưa – Xuân ngồi xuống cạnh Nhung thăm hỏi
Nhung gật đầu.
– Họ cũng sắp đến rồi
– Linh, Linh ơi. Ông con nó bị làm sao vậy – mẹ của Linh khóc lóc lao ngay về chỗ giường Linh đang nằm
– Bà đừng có như vậy – ba Linh phải kéo vợ ra tránh bà làm con bị đau
– Có chuyện gì vậy Nhung?
Nhung lắc đầu, thật tình cô cũng có biết chuyện gì đâu. Cả đêm qua cô cố tìm xem rốt cuộc là chuyện gì thế mà chẳng có ý nghĩ nào.
– Thôi, để con nó nghỉ ngơi. Chuyện gì thì cũng qua rồi – ba của Linh nghẹn ngào nói, ông đau lòng khi nhìn thấy con mình người đầy thương tích
– Con xin phép ra ngoài – Nhung bỏ chạy ra khỏi phòng
– Con bé sao vậy – ba của Linh bất ngờ trước thái độ của Nhung
– Con thấy gì chưa, người mà luôn trân trọng con đang đau lòng vì con đó – mẹ của Linh lại khóc
– Để con đi xem
Hai ông ba gật đầu, không gật cũng được ít gì. Cứ để bọn trẻ nói chuyện với nhau. Ông bà đã già quá rồi, đã không còn đủ minh mẫn để phán đoán.
Nhung vỡ òa khi vừa ngồi xuống ghế đá. Lấy điện thoại của Linh ra, Nhung bật ở mục ghi âm mà Linh đã ghi trong tin nhắn vẫn chưa gởi đi trong tin nháp của điện thoại.
– “Nhung, Linh … mệt quá. Trong lúc … đối diện …giữa sự sống và … cái chết, Linh mới biết … khi con … người ta gần đối diện với … tử thần thì … luôn nói thật. Xin lỗi em, và … cảm … ơn em. Điều thứ nhất mà … Linh hối tiếc là … không thể yêu em. Linh … không thể … cướp mất tương lai … của em. Điều thứ hai là … Linh chưa báo hết hiếu … cho ba mẹ, mà hiếu đạo … thì đến bao giờ … mới hết đúng không em. Linh đã từng yêu …Tiểu Hoa và … bây giờ vẫn chưa quên được cô ấy. Linh nói … có khó nghe không, vì … Linh mệt lắm, rất … mệt. Em biết không … Linh đã nghĩ rất nhiều, và Linh … biết … đời người rất ngắn ngủi. Đừng … chờ Linh nữa, em cần có … hạnh phúc. Là một người đồng tính … chưa hẳn là bất hạnh. Vì chúng ta … cũng bình thường như bao người, con người … bất hạnh là con người không biết … nắm giữ những gì mà mình … đang có để rồi … đau khổ. Chúng ta … đều may mắn, hãy yêu theo bản năng và … sống thật với chính mình. Linh muốn ngủ, vì … mệt. Linh nhớ ba mẹ … và em rất nhiều. Hình như … Linh vừa … gặp Tiểu … Hoa – đến đây Nhung không còn nghe một lời nào từ Linh nữa, có phải chăng Linh đã cố gắng nói bằng những hơi sức cuối cùng của mình
– Linh, em yêu Linh. Linh phải sống có biết không? – nước mắt Nhung rơi ướt cả màn hình điện thoại, cô cố lắm mới không phải khóc thét lên
– Huyền Linh sẽ tỉnh lại
– Tất nhiên rồi – Nhung lau nước mắt gượng cười với Xuân
– Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ
– Không, em sẽ tìm ra kẻ nào đã gây ra chuyện này
Xuân lãng tránh ánh nhìn của Nhung. Xuân không thể nói bất cứ điều gì.
– Em không ép buộc Xuân, em nhất định tìm ra tất cả sự thật – Nhung nói một lời quả quyết, cô thẳng người và đi từng bước thật nhanh và mạnh mẽ vào trong
Xuân nhìn theo Nhung, sức sống của tuổi trẻ, tình yêu chân thành đang tồn tại mãnh liệt trong Nhung. Cũng đã đến lúc Xuân không thể xem những việc của Hoàng Hải là không có gì. Hôm nay là Huyền Linh thì sau này sẽ là ai.
Đúng vậy, lỗi lầm thì phải biết cách sửa đổi. Còn Hoàng Hải thì dường như hắn không có định nghĩa đó.
– Hà Vĩnh Xuân
– Thích gọi họ lẫn tên lắm sao
– Không, tao biết sự thật rồi
– Chuyện gì?
– Đừng có thái độ đó – Hoàng Hải tức giận khi đầu dây bên kia là giọng cười mỉa mai mà Xuân dành cho mình
– Vậy mày muốn tao có thái độ gì
Hoàng Hải cười nhếch môi.
– Con bé là con của tao
Xuân lặng người, cuối cùng thì hắn ta cũng biết.
– Thử làm gì con bé đi
– Hổ dữ không ăn thịt con. Mà tao chỉ muốn mày không có hạnh phúc – từng lời nói như lời đe dọa mà Hoàng Hải dành cho Xuân
Xuân nghiến chặt răng.
– Thế nào?
– Không sao cả, vẫn là câu nói ấy. Để họ yên
– Ha ha – Hoàng Hải cười ghê tởm
Xuân cúp máy mà hai tay thì bóp chặt vào nhau.
Hoàng Hải không phải không biết sợ, chỉ là đã đến bước này rồi thì cũng nên tiếp tục.
– Chuẩn bị đi
– Dạ
Lại có một âm mưu được tiếp diễn, dường như đối với Hoàng Hải làm điều khiến người khác khổ sở cũng là sở thích của hắn.
Người ta thường nói một cánh cửa hạnh phuc khép lại thì sẽ có một cánh cửa hạnh phúc khác mở ra. Có lẽ điều này không dành cho Hoàng Hải, và có thể hắn là một trong số ít những người không có được điều đó. Còn với Phương, dường như điều đó đang dần xuất hiện.
– Đi ăn nha
– Em còn phải trực
– Đi đi rồi về trực – Phương kéo tay My lại không cho cô ấy đi
My giận dỗi đạp mạnh vào chân Phương.
– Em không đi
– Này em vũ lực quá – Phương nhảy cà nhắc chạy theo My
My vẫn cứ đi mà không đói hoài gì đến Phương cả.
Phương cứ như người vô hình, tự nói tự cười.Vậy mà Phương không biết chán, không biết bắt đầu từ khi nào mà Phương lại trở thành người dai như đĩa, cứ bám theo My riết thôi. Cho dù My có la hay vũ lực với anh, My khác xa Ngọc. Ngọc hiền bao nhiêu thì My dữ bấy nhiêu. Chỉ là nếu Ngọc cố gắng tránh làm anh buồn một cách khéo léo nhất có thể thì My lại ngược lại. Cô ấy luôn bộc lộ tính cách trước anh. Ngọc làm như vậy là vì cảm thấy có lỗi và sợ Phương bị tổn thương. Còn My thì làm như vậy vì My không muốn lừa dối anh, và vì có lẽ My cũng có tình cảm với anh.
– Anh về đi
– Thôi mà, đi với anh đi
– Không – My vẫn dứt khoác, cô vẫn còn giận chuyện của tối qua nên không muốn đi chung với con người đáng ghét, khó ưa này
Phương ỉu xìu, đúng là lúc tối anh có làm My giận thật, nên giờ phải cố mà năn nỉ đây này. Chắc là có nhiều người nghĩ Phương là người mau quên, nhưng thật chất thì không. Nếu nói là hết yêu Ngọc thì là nói dối, mà nói còn thì cũng chưa hẳn. Anh hiểu rõ trái tim mình đang bắt đầu rung động với ai.
– Được rồi, chúng ta nói chuyện
– Vậy nha, anh đi lấy xe – Phương mừng rỡ chạy nhanh đi lấy xe ngay, anh sợ My đổi ý
Nhìn theo dáng chạy của Phương, My vừa cười vừa thấy cay cay ở sóng mũi. Phương ngốc nghếch, mà sao cô lại có tình cảm chứ. Nghĩ cũng lạ chắc là tình yêu sét đánh, gặp lại Phương vào hôm có tên cướp uy hiếp anh ấy, cô đã nghĩ mình có duyên với con người này. Cô đã gặp Phương được 2 lần trước đó, lần đầu tiên là lúc Phương về Việt Nam để hồi sức sau ca phẩu thuật ở Thái. Lúc đó cô chỉ là sinh viên năm 3 đại học y, và được tham quan thực tế bệnh viện. Cô đã thầm mến một con người nghị lực, dám sống thật với chính mình như Phương. Cô cũng không biết nhiều về cộng đồng LGBT (đồng tính, song tính và chuyển giới). Nhưng cô ủng hộ họ, vì con người sinh ra là được yêu và được hạnh phúc. Họ xứng đáng có được những điều đó, họ cũng sống, cũng hiếu thảo, cũng vui vẻ, cũng cống hiến và cũng giống như mọi người. Và cũng có tốt xấu. Từ đó cô bắt đầu tìm hiểu về công đồng mà Phương là một thành phần trong ấy. Lần thứ hai là khi cô đã là một bác sĩ chính thức, và cô gặp Phương khi anh đang chăm sóc cho Ngọc. Niềm vui chưa kịp đến thì cô đã thấy buồn. Cô ngốc đến mức bật khóc ngoài hành lang ngay tại thời điểm thấy Phương vẻ mặt lo lắng và nắm tay Ngọc không buông. Cô cũng không hiểu vì sao, hay vì cô cảm giác mình đã mất đi điều gì đó quý giá. Chẳng lẽ cô lại yêu người mà mình chỉ gặp có một lần tình cờ. Không biết có không mà phải lâu lắm cô mới trấn an được tinh thần của mình. Nhưng khi cô đã ổn thì Phương lại xuất hiện, hay nói chính xác Phương lại làm xáo trộn nội tâm của cô. Để rồi từng ngày tiếp xúc nói chuyện cô biết mình đã yêu, nhưng cũng chỉ là người đến sau.
Ngồi đối diện với My trong quán nước sau khi đã ăn cơm xong Phương cứ cười hoài. Có thật cô gái này chính là món quà và cánh cổng hạnh phúc khác mà anh có hay không. Nhưng anh cũng nên kiểm điểm lại mình, anh đã làm My buồn nhiều lần rồi. Từ tai nạn lần ấy hai người cũng đã quen biết nhau gần 1 tháng, tình cảm cũng dần phát triển. Nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều.
– Anh có chuyện muốn nói với em
– Em cũng vậy
Hai lời đề nghị cùng được đưa ra, tất nhiên Phương sẽ nhường My nói trước.
– Em nói trước đi
– Vậy em nói nha
Phương nhướng mày gật đầu.
– Em sẽ ra Đà Lạt
– Hử – Phương phun cả ngụm nước vừa uống, cũng may là anh kịp cho nó xuống sàn. Tin này làm lỗ tai anh lùng bùng và mất bình tĩnh
– Anh sao vậy, lớn rồi – My lắc đầu lấy khăn giấy lau giúp Phương. Sao không cẩn thận gì hết vậy chứ
– Chỉ là – sặc quá Phương không nói thêm được gì
My phải vỗ vào lưng Phương, cô ân cần lau từng vệt nước trên môi và cả trên khuôn mặt của anh.
Phương giữ chặt lấy tay My.
– Anh làm gì vậy
– Anh, chỉ là anh – Phương cảm thấy mình thật tệ, có bao nhiêu lời mà cũng không nói ra được
My chờ xem Phương sẽ nói gì nhưng không anh ấy chỉ ấp úng. Khó đến vậy sao, một câu hỏi nguyên nhân, một câu đề nghị cô ở lại cũng không có. Có lẽ cô đã quyết định đúng.
– Em về bệnh viện đây
Phương giận bản thân mình vô cùng, cơ hội đã đến vậy mà không biết nắm bắt lấy.
Cúi đầu Phương không nhìn lên, anh cứ để My đi đi càng xa anh. Anh hèn nhát đến, chỉ một câu thôi cũng không nói ra được.
– Anh biết không đôi lúc nếu mình không biết quý trọng cái đang có ngay trước mặt thì mình sẽ mất rất nhanh
– Trước mặt, là giống như thế này hả – Phương lấy cây bông hồng mà mình vừa mua của chú bé nhỏ đưa ra phía trước My
– Anh cứ thích đùa – My đánh mạnh vào vai Phương, anh không hiểu hay cố tình không hiểu những gì cô nói
Phương ngồi bật dậy vội chạy theo My, cô nói đúng anh đã không chịu nghĩ tới những gì cô nói. Anh cứ thích đùa.
– My
Đi xa như vậy mà vẫn không thấy Phương đuổi theo mình, My còn tưởng cô sẽ ôm nỗi đau này ra Đà Lạt luôn rồi, con người ngốc kia cũng có tiến bộ rồi đó chứ.
– Khi nào em đi? – Phương thở hổn hểnh đứng trước mặt My
My nhăn mặt, sao lại hỏi câu đó. Người gì mà, cô tức như phát điên lên dẫm vào chân của Phương thật mạnh.
– Đau, sao em cứ thích dẫm chân của anh vậy – Phương nhăn mặt ôm lấy chân mình, cô bé này vũ lực quá đi thôi
– Em về đây – My không hề xót thương mà đi một mạch ra đường và bắt một chiếc taxi về bệnh viện
Thấy vậy Phương đuổi theo lần nữa, anh không quan tâm chân mình đang đau. Anh ngốc quá đi mất, sao lại hỏi câu đó, đáng lí anh phải kêu cô ấy đừng đi. Đuổi theo cũng mệt anh ngồi bệnh xuống vệ đường. Hôm nay My bắt anh rèn luyện thể lực đây mà. Rồi anh lại suy nghĩ lung tung mà đa phần là về My và mình trong thời gian qua.
– Em này, đến khi nào anh sẽ quên được cô ấy
– Anh dùng từ sẽ thì biết đến khi nào – My gõ đầu Phương
Phương liền xoa đầu mình trách móc.
– Sao em cứ thích gõ đầu anh vậy
– Vì em thích – My cười tinh quái hôn nhanh vào má anh rồi chạy lại phía mấy con hưu cao cổ
Phương đưa tay sờ vào má mình, có gì đó lạ lạ. Anh cũng không được nghĩ nhiều vì cô nàng lại bắt ra chụp hình mất rồi. Vô tình Phương lại thấy tảng ghế đá mà Ngọc thường ngồi.
Thấy Phương buồn, My cũng không có hứng để chụp hình nữa.
– Người ta thường nói cố quên sẽ càng nhớ, anh cứ để tự nhiên đi
– Thật không – không hiểu sao Phương lại không nghĩ đến chuyện buồn của mình mà quay sang cười hỏi My
My khá bất ngờ, cô vội lùi về phía sau. Vì Phương có chút sát vào người cô.
– Thật
– Lại đằng kia đi – Phương cười nắm tay My lại hướng có mấy con nai để tiếp tục công việc. Người ta chịu đi chơi với mình cũng chỉ mong mình vui, mình cứ buồn thì không hay cho lắm
Thở dài Phương đứng lên về cái quán lúc nảy để lấy xe. Phương đã học cách đừng cố quên và để mọi chuyện tự nhiên như My nói. Anh cũng đã không còn buồn nhiều nữa, nhưng người làm anh vui giờ cũng định rời xa anh hay sao?
– Nguyễn Thế Phương mày là thằng ngốc – Phương la thất thanh trên con đường làm mọi người nhìn anh quá trời. Anh ngại quá nên vội bỏ chạy thật nhanh vào xe của mình
Buồn bã Phương trở về nhà và nằm lì ra giường, không tắm không làm gì hết chỉ gác tay lên trán mà suy nghĩ. Tiền bạc, địa vị anh đều có nhưng tình yêu thì không. Mà cũng không đúng anh cũng đã yêu, yêu nhiều và yêu rất thật lòng nữa là khác.
– Mẹ
Mẹ của Phương mỉm cười tiến đến gần con mình.
Phương cũng ngồi dậy để nói chuyện với mẹ.
– Sao mẹ chưa ngủ?
– Mẹ muốn nói chuyện với con
Phương cười mỉm ôm lấy mẹ từ phía sau và dụi mặt vào lưng của bà.
– Có tâm sự thì mau nói đi nhóc
– Mẹ hay thế
Quay sang xoa đầu con, mẹ của Phương lại cười đôn hậu.
– Đây là hành động để con nói lên mình có tâm sự với mẹ
Phương cười buồn ngã người ra giường.
– Sao tình yêu khó hiểu quá
– Yêu rồi có khác, con vẫn chưa hết buồn và có ý gì sáng lên trong đầu sao?
– Nó tối thui
– 28 rồi nha nhóc – mẹ của Phương chỉ vào trán anh
Anh kéo mẹ mình xuống rồi ôm lấy bà hay nói khác hơn là dụi vào lòng bà.
– Trẻ con
– Thì muôn đời con vẫn là con mẹ mà
Mẹ Phương lắc đầu, vỗ nhẹ lưng anh. Cho dù anh có là ai thì anh vẫn là con của bà, bà chấp nhận tất cả. Bà sẽ để con mình tự quyết định cuộc sống miễn điều đó làm Phương thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Dụi vào lòng mẹ Phương như trở lại là đứa trẻ ngày nào. Phải chi được như thế này mãi, mà buồn cười anh còn nhỏ dại gì nữa chứ. Thế là anh tự cho phép mình cướp lấy mẹ một đêm từ tay ba, anh đang cười đắc chí khi nghĩ đến việc đó. Và tất nhiên giấc ngủ đến với anh cũng dễ dàng hơn.
Khác với Phương, My cứ trằn trọc mãi, ngủ mà giật mình không biết bao nhiêu lần. Lâu lâu cô lại ngồi bật dậy, cô phải uống không biết là bao nhiêu nước.
– Đi chỗ khác cho em ngủ – My tưởng mình tự kĩ thật, cô tự nói tự nhăn mặt một mình. Vì sao, vì giờ Phương cứ xuất hiện. Cô dụi đầu vào gối, vào mềm trùm kín đầu mà vẫn cứ thế, cứ như rằng dù cô có làm gì thì Phương vẫn không tha cho cô
Tội nghiệp Phương bị My đuổi đi và nhắc đến suốt đêm nên lâu lâu cứ hắc xì, sáng dậy cũng làm liền mấy cái tương tự.
– Trời, có ai ghét mình lắm sao – Phương vuốt mặt chợt nhớ tối qua mình không tắm vội chạy đi tắm ngay, anh không thích trên người có mùi. Thế mà hôm qua anh lại đi sai nguyên tắc của mình dù làm gì cũng phải tắp trước khi ngủ. Anh nhớ khi bị Ngọc từ chối, chia tay có buồn dù thức tới nửa đêm thì anh cũng tắm mới ngủ mà
Uể oải nhưng My vẫn phải đi làm, hôm nay cô có hai ca phẩu thuật lận. Cô cần tỉnh táo trước khi làm chuyện quan trọng ấy nên sáng ra đã tìm ngay cà phê để uống, và ăn cho đủ chất. Cô không ăn cũng không sao nhưng nếu thiếu tỉnh táo thì sẽ không tốt đối với bệnh nhân của cô.
– Bác sĩ My cô có bưu phẩm
Lạ thật sao lại có bưu phẩm.
– Em cảm ơn
– Chắc là của anh chàng đẹp trai hơn cả tháng nay cứ bám theo bé My nhà ta chứ gì – một anh cũng đứng tuổi trêu My
My cười với mọi người rồi xin phép ra ngoài.
Đến phòng nghĩ dành cho bác sĩ My mới mở ra xem, biết đâu món quà này cho cô thêm tinh thần để thực hiện hai ca phẩu thuật thật thành công.
– “Chào buổi sáng, chúc em ngày làm việc vui vẻ và thành công. Hôm nay thực hiện đến hai ca phẩu thuật cứu người, cố gắng làm thật tốt nha”
Mỉm cười My nhìn bó hoa trước mặt mình. Bông hồng xanh, là loại hoa cô thích nhất. Nhìn cũng biết là ai tặng rồi, cái chữ kí này chỉ có thể là của giám đốc Thế Phương mà thôi. Nay cũng biết lấy lòng cô nữa sao, mà lấy lòng để làm gì.
– Mày đừng mơ tưởng nữa My, người ta chỉ là thấy áy náy thôi. Một tháng mày nghĩ mày sẽ thay đổi được người ta sao
– Sao lại không
Giật mình theo quán tính My quay về phía sau lưng.
– Thầy làm con hết cả hồn
Thầy Khánh cười trêu cô học trò của mình.
– Có chuyện gì mà bé My nhà ta lại có vẻ thất vọng, chán nản và thiếu tự tin thế kia
– Có gì đâu thầy
– Vậy sao, khó tin. Bình thường con đâu có trầm như vậy, thường khi có quà là ở phòng cùng mọi người xem và bình luận tùm lum rồi. Người nào bám lấy con chắc hắc xì cũng mệt
– Thầy trêu con
Thầy Khánh bật cười khi thấy My mắc cỡ, mặt đỏ cả lên.
My thẹn muốn chết, sao hôm nay thầy của cô nói nhiều thế không biết.
– Sao thế học trò của thầy yêu rồi sao
My gật gật đầu, thầy Khánh vừa là thầy vừa là người mà My rất tin tưởng và xem như người thân. Từ khi còn là sinh viên My đã được tiếp xúc với thầy, thầy cũng là người dìu dắt My từng bước khi cô mới chập chững vào nghề.
– Ai mà xấu số thế
– Ơ, thầy phải nói là tốt số
– Biết đùa rồi đấy – thầy Khánh vừa cười trêu My vừa liếc nhìn bệnh án trên tay
Nói chuyện với thầy làm cô cũng cảm thấy thoải mái phần nào.
– Lâu rồi em không gặp cô, cô khỏe không thầy
– Tháng rồi chẳng phải hôm cưới bé Ly gặp rồi sao
– Dạ thì – My gãi đầu
– Thôi, khi nào rảnh con đi với thầy về Cần Thơ thăm cô
– Dạ
Như chợt nhớ ra điều gì My hỏi tiếp thầy Khánh.
– Mà thầy con sắp đi Đà Lạt rồi
Bất ngờ thầy Khánh đóng sập bệnh án lại.
Điều này cũng làm My hết hồn theo.
– Thầy còn chưa hỏi tội con, sao đi mà không cho thầy biết
– Con cũng chỉ quyết định vào phút cuối
– Vậy là lúc đầu chưa nghĩ tới. Ai là người làm con thay đổi quyết định
My chần chừ không biết có nên nói không, không phải cô không tin thầy Khánh mà vì cô không biết bắt đầu từ đâu.
– Thôi đến giờ rồi
– Dạ
– Chúng ta nói chuyện sau
My nhẹ gật đầu và đi phía sau thầy, cũng nên như vậy. Hãy nói sau về chuyện riêng của mình, giờ thì cô cần làm việc quan trọng, cứu người.