Tưởng Chừng Đã Xa

Hôm nay Xuân hứa sẽ giúp Ly nấu mấy món chuẩn bị cho người yêu của cô ấy. Giúp bạn thì cũng nên nhiệt tình, mấy món này cũng là Ngọc chỉ cho Xuân, cảm giác ngày nào lại quay về. Làm Xuân nhớ Ngọc, phải tỉnh táo lắm Xuân mới không nhầm tưởng Ly là Ngọc. Đứng phía sau nhìn Ly và hướng dẫn chỉ làm hình ảnh Ngọc ngày nào quay về.
– Này bỏ ít thôi, sặc chết tôi rồi
– Sao không nói sớm – sặc thật, Ly quay người về hướng của Xuân, sặc đến nước mắt che mất cả tầm nhìn, cô hậu đậu sao ngã vào người Xuân
Xuân cũng có hơn gì, Xuân vốn dĩ không chịu được mùi tiêu nên Ngọc rất ít khi nấu gì đó có tiêu và Xuân cũng vậy. Cô bé Ly này thật là, còn chúi cả vào người của Xuân, người yêu của cô ấy mà thấy Xuân có nhảy xuống sông Hậu cũng không chứng minh mình vô tội.
– Hai người làm gì vậy?
Hình như ý nghĩ của Xuân thành hiện thực rồi.
– Anh xuống rồi sao – dù không thấy rõ nhưng nghe giọng nói thôi Ly cũng biết là ai, cô rời khỏi người Xuân đi về hướng người vừa nói
– Tôi hỏi hai người làm cái gi vậy?
– Anh bình tĩnh đi Nhân, không có gì hết – Ly khổ sở cố gắng mở mắt nhìn Nhân
– Bình tĩnh, em ngã vào người người ta thế kia mà bảo anh bình tĩnh – Nhân tức giận nhìn Xuân chầm chầm, lớn tiếng với Ly
Xuân vẫn chưa quay lại, đang tìm nước để rửa mặt, giờ phải giải thích giúp cái con bé hại mình thành người không đứng đắn.
– Em nói là không có gì mà – Ly sặc mấy cái, cô tức quá không có gì mà Nhân cứ nói có gì là sao
Thì Nhân hiểu lầm chứ sao, ai thấy người yêu mình như vậy mà không hiểu lầm. Mà Nhân tài đến mức có thể biết Xuân thích phụ nữ sao.
– Em còn nói – Nhân có vẻ bực dọc
– Thôi, không có gì hết. Cô ấy bị sặc tiêu rồi té vào người tôi. Thế thôi – Xuân vuốt vuốt mặt, rồi đi nhanh ra khỏi bếp cho hai người họ muốn làm gì làm
Nghe Xuân nói vậy Nhân liền không giận mà kéo Ly lại bồn nước rửa mặt.
– Đỡ hơn chưa em
– Sao không cho em sặc chết luôn đi – lần này là Ly dỗi, cô không thèm nhìn Nhân
– Thôi mà, tại em và người đó – Nhân gãi đầu
– Người ta đang nấu đồ cho anh mà – Ly nũng nịu, Nhân yêu thì Nhân ghen thôi
– Vậy mà anh cứ tưởng, cảm ơn em – ôm Ly từ phía sau Nhân hôn nhanh vào má của cô
– Nhớ anh lắm đó biết không? – Ly liền ngã người về phía Nhân, cái ngã này có chủ đích còn lúc nảy chỉ là vô tình thôi
– Biết nên mới bỏ việc xuống đây thăm em – biết Ly đang nhõng nhẽo với mình Nhân cũng không nở làm cô mất hứng
Ly cười quay sang câu cổ Nhân, lần này là nụ hôn trên môi.
– Chết
– Chuyện gì vậy anh – đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào Nhân lại làm Ly mất hứng, nhưng cô cũng không vội nóng giận
– Bé Xuân
– Có bé Xuân nữa sao, con bé đâu anh?
– Anh không biết
– Trời ạ – lần này là Ly chủ động cô ngồi bật dậy đẩy Nhân ra chỉnh lại quần áo chạy ra khỏi nhà bếp tìm bé Xuân
Nhân vẫn chưa hoàng hồn, Ly nhanh quá. Nhưng anh cũng vội chạy theo.
– Xuân ơi – Ly gọi khắp cả phòng, con bé còn nhỏ lại mới xuống đây lần đầu đi lung tung thì không tốt
– Tôi đây, hết giận rồi sao? – từ lầu bước xuống nghe Ly gọi nên Xuân trả lời, nào có biết đó không phải gọi mình
– Ai gọi Xuân, tôi gọi bé Xuân. Mà Xuân có thấy đứa bé nào không
– Không biết – Xuân gãi đầu còn có người giống tên mình, biết là tên dễ trùng nhưng có cần trùng khớp ngay tại đây không chứ
– Tìm phụ đi
Chưa kịp hỏi gì thêm thì Ly đã chạy mất, nghĩ tìm đứa bé tên Xuân quan trọng nên Xuân cũng vội vã chạy theo.
Người đó cũng tên Xuân, dáng người khuôn mặt rất giống. Nhân đứng tần ngần nhìn Xuân, anh đang nghĩ Xuân chính là người mà chị anh hằng đêm mong nhớ.
– Xuân, bé Xuân – anh thôi không nghĩ mà chạy đi tìm bé Xuân, cũng tại anh bất cẩn nên mới lạc mất con bé
Một cô bé đứng nhìn một con rắn cũng đang nhìn mình. Cô bé mếu máo vì sợ, cô bé từng gặp nó một lần rồi.
– Xuân, con đứng yên nha – Ly cũng hốt hoảng, đó là một con rắn. Cô còn sợ nói chi con bé chỉ mới 5tuổi
Xuân và Nhân cũng vừa chạy tới. Nhân nhanh tay lấy được một khúc cây.
– Đừng, cậu đập nó không chết được đâu, không khéo lại cắn trúng con bé
– Vậy làm sao – bị Xuân cản và lời Xuân nói cũng có lý, Nhân cũng không chắc mình sẽ đập con rắn ấy chết ngay được
– Nó bò gần con bé kìa – Ly sợ xanh cả mặt khi con rắn không có ý định bò đi
– Con đứng yên đi – Xuân vừa kêu cho đứa bé chú ý đến mình vừa lao nhanh tới ôm chặt lấy bé Xuân nhảy ra, nếu có cắn thì chỉ cắn trúng Xuân. Giờ không làm vậy thì người bị cắn là đứa trẻ này
– Cẩn thận – cơ hội Nhân vung cây đập mạnh vào lưng của con rắn, nhưng không may con rắn quay ngược lại phóng lên cắn vào tay anh rồi bò đi
– Anh, anh ơi – Ly hốt hoảng đỡ lấy Nhân khi anh ngã xuống
Ẳm bé Xuân lại chỗ của Ly, Xuân bảo cô tránh ra, xé một bên tay áo của mình Xuân cột phía trên vết cắn chỗ cánh tay của Nhân.
– Cô biết lái xe không?
– Biết
– Lấy xe đi
Ly liền làm theo lời của Xuân
– Cậu ơi – bé Xuân không biết Nhân bị gì nhưng thấy Nhân nhắm nghiền mắt mà mặt thì tái mét nên con bé cũng sợ theo
– Cậu con không sao – vuốt tóc bé Xuân, chợt Xuân mỉm cười. Xuân vốn không phải người thấy trẻ con là thích nhưng không hiểu sao ở cô bé này lại có sức hút nào đó với Xuân. Lúc nảy trong đầu Xuân chỉ có một suy nghĩ đừng để con bé có chuyện gì
– Cậu con sao vậy?
Thấy con bé thút thít Xuân cũng lo lắng. Nhân bị co giựt, không may rồi rắn độc. Chần chừ một chút Xuân cúi xuống hút nọc rắn ra hi vọng độc chưa ngấm quá sâu. Xe vừa tới Xuân liền dùng chút tỉnh táo còn lại đưa Nhân lên xe.
– Nhanh đi – rồi ngất
– Cô ơi, dì Ly, cô ngất rồi – bé Xuân lại được một lần hoảng hốt
Ly rối rắm, không được phải bình tĩnh. Cô cho xe chạy nhanh tới bệnh viện, cô không muốn ai trong hai người họ có chuyện gì.
Đang nấu bữa tối cho ba mẹ Ngọc không cẩn thận cắt trúng tay mình. Cô rửa sạch rồi lấy nhanh điện thoại ra. Mà gọi cho ai, Ngọc lại bỏ ngược vào túi. Cô kéo ghế ngồi xuống và thẩn thờ. Nếu là lúc trước thì cô đã gọi cho Xuân, vì cứ mỗi lần cắt trúng tay thì lại có chuyện không hay xả ra. Thường thì là Xuân, có khi là cả hai. Lần đầu tiên là lúc cô nấu cơm chờ Xuân về ăn, hôm đó không biết sao trời mưa to lắm. Xuân về nhà mà cả người ướt nhẹp, cô đã phải trách Xuân cả buổi tối vậy mà Xuân vẫn cười. Hôm đó là sinh nhật của cô, sợ bánh kem ướt Xuân dùng áo mưa che cho chiếc bánh. Còn bị té lã cả đầu gối. Trách thì trách mà thương thì thương, cô xót lắm. Ăn miếng bánh mà cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Xuân đáng ghét ngồi cười mà nhìn cô làm cô ngượng muốn chết. Vì hôm đó cũng là ngày đầu tiên cả hai cùng nhau ở chung một căn phòng để ngủ qua đêm sau 2 năm yêu nhau. Thường thì sẽ không trọn đêm vì Xuân luôn đưa cô về trước 10 giờ vì sợ ba mẹ cô lo lắng và cô bị la. Cả hai chưa trao cho nhau cái gì ngoài tình yêu chân thành của hai người. Và khi đã trở thành của nhau thì lại là lúc chia xa, đó là lần thứ 5 cô cắt trúng tay của mình. Ba lần kia thì sao nhỉ, Xuân còn nhớ không. Mà Xuân cũng còn đâu để mà nhớ. Nhưng Ngọc không tin Xuân lại mất một cách bí ẩn như vậy, chắc chắn tên đó lừa Ngọc, cô đã nuôi hi vọng là Xuân còn sống. Nhất định Xuân còn sống, và bình an. Không biết lần này Xuân có bị gì không.
Cố gắng mở mắt Nhân thấy đau, nhức đầu nữa. Bên cạnh anh là Ly đang gục gà gục gật bên cái tủ chứa đồ.
– Anh muốn uống nước
– Anh dậy rồi, nước nè anh – Ly thở phù, cuối cùng Nhân cũng tỉnh
– Bé Xuân đâu?
– Con bé không sao, đang ở nhà với thím
Bé Xuân không sao là Nhân an lòng, uống được ít nước Nhân thở dốc.
– May là Xuân đã kịp hút máu độc ra – lau mồ hôi trên trán người yêu Ly khẽ nói
– Xuân là người nào? – Nhân gượng hỏi chuyện
– Người anh hiểu lầm đó
– Thôi mà, đừng giận anh – Nhân nắm tay Ly nói từng hơi khó nhọc
– Em không giận, anh làm em sợ – ngã đầu lên vai Nhân, Ly tìm bình yên cho mình. Lúc nảy ngoài phòng cấp cứu cô cứ đứng ngồi không yên
– Anh không sao, vậy cô ấy đâu
– Xuân lớn hơn chúng ta, nằm ở giường cạnh anh đó
Nhân vội quay qua nhìn, Xuân vẫn còn hôn mê. Hút máu thì tất nhiên không tránh khỏi uống một ít.
– Sao cô, à không sao chị ấy chưa tỉnh
– Em không biết, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả. Có thể do Xuân chưa muốn tỉnh dậy – sửa chăn lại cho Nhân, Ly trả lời
Nhân thôi không hỏi.
Có khi con người ta quá mệt mỏi với cuộc sống hay cứ lao vào những bộn bề lo tan nên không có thời gian nghĩ ngơi. Đây xem như là cơ hội và Xuân đang nắm lấy.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ khá dài Xuân cảm thấy toàn thân ê ẩm. Đã có lần Xuân nằm viện thế này chỉ vì bị muỗi đốt. Mà con muỗi ấy lợi hại vì nó gây bệnh sốt xuất huyết. Nhắc mới nhớ hình như mỗi lần Ngọc cắt trúng tay là y như rằng có chuyện. Lần đó Xuân đi công tác ở Cà Mau, nhập viện mà không ai lo. Ngọc phải xin nghĩ phép mà chạy xuống, cũng không dám cho ba mẹ của Xuân biết vì sợ họ lo lắng. Ngọc kể tối đêm đó cô đang nấu ăn thì bị dao cứa trúng tay chảy máu, còn Xuân thì nhập viện. Không biết có phải là hai người tâm linh tương thông hay là mê tín nữa. Còn lần này là ai lo đây, chắc là cũng như những tháng ngày sau khi xa Ngọc. Nhưng cũng nhẹ mà, không sao.
– Chị là Xuân
Nghe câu hỏi gần giường của mình phát ra Xuân quay sang, thì ra là Nhân.
– Xuân là tên tôi, cậu thấy sao rồi?
– Tôi ổn – đẩy người ngồi dậy Nhân cũng muốn hỏi chuyện và cảm ơn Xuân
– Hai người chắc hòa rồi, cô bé cũng thú vị – có người nói chuyện thì Xuân cũng sẽ được vận động
– Này, người yêu của tôi – Nhân lườm Xuân, rồi bật cười
Xuân cũng cười, tình yêu nó là vậy đó. Ngọt ngào và rất nhạy khi nhắc đến đối phương.
– Cậu mau cưới đi, cô bé đó nhắc đến cậu thì y như rằng cả ông mặt trời chiếu vào – Xuân cũng không phải người không thích nói chuyện, thấy Nhân cũng có vẻ hợp nên kết bạn cũng hay
Nhân chỉ cười, anh biết Ly cũng thường đỏ mặt khi cạnh anh. Chỉ là anh không nghĩ cô ấy cũng sẽ như vậy khi với người xa lạ. Có lẽ do mắc cỡ, Ly dễ ngại lắm.
– Cảm ơn chị
– Có gì đâu, tôi không muốn con bé khóc. Và thấy người gặp nạn trước mặt mình mà không giúp – trả lời một cách bình thản Xuân thật lòng không bận tâm
Không hiểu sao ở Xuân, Nhân thấy được một sự chân thật nào đó. Nếu đây thật là người mà chị của anh luôn chờ đợi, người mà cách đây 5 năm anh từng biết thì anh cũng nên vui mừng. Vì người trước đây và bây giờ không khác là mấy, ít ra là trong cư xử và cách nói chuyện.
– Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?
Câu hỏi của Nhân làm Xuân khá bất ngờ, Xuân đã gặp Nhân chưa.
– Xin lỗi, tôi từng gặp tai nạn. Tuy không hoàn toàn mất trí nhớ nhưng cũng có vài chuyện vài người không thể nhớ nỗi
– Tai nạn – Nhân nhíu mày, tai nạn gì. Vậy lời tên kia nói là có căn cứ
– Đúng
– Đến giờ bác sĩ kiểm tra – một y tá bước vào nói với Nhân
Xuân cũng thôi không nói, việc đó cũng không hay gì để kể. Nếu bác sĩ không vào thì Xuân cũng sẽ tìm cách để từ chối khéo.
Nhân nằm xuống cho bác sĩ kiểm tra. Tai nạn, chị của anh cũng vậy. Hai người họ có thật vẫn còn duyên nợ với nhau. Vậy thì sự chờ đợi của chị anh bao năm qua tuy trong âm thầm nhưng cũng không phải là vô ích. Anh biết dù chị không nói nhưng thật tâm chị anh cũng đau khổ lắm. Cũng không ai biết là chị anh có còn yêu người xưa không, điều đó chỉ có chị anh mới khẳng định được. Nhưng anh có thể hiểu chị của anh sẽ rất khó mà chấp nhận một tình yêu mới. Nếu có đây chăng nữa thì cũng sẽ dừng lại như với Phương.
Từ lúc Nhân và bé Xuân xuống đây, Ngọc rất thường xuyên gọi điện. Không muốn cô lo lắng Nhân phải cùng mọi người nói dối, bé Xuân bình an nên mọi chuyện dễ dàng hơn.
Nằm viện cũng không tệ, ít ra cũng có người lo lắng. Không giống như những lúc ở ngoài Nha Trang một mình, cũng có người thích Xuân, có người yêu Xuân sẵn sàng về sống và lo lắng chăm sóc cho Xuân nhưng với Xuân dường như là không được. Xuân cảm ơn vì họ dành tình cảm cho mình nhưng yêu là không cưỡng cầu. Nên Xuân luôn từ chối và tìm càng nhiều việc càng tốt, rồi cuối tuần hay cuối tháng bay về nhà với gia đình. Xuân tiêu tiền đi máy bay nhiều hơn cả tiền ăn hay tiền chơi bời. Cũng không thiếu hụt gì, Xuân chi những khoảng khác ít lại, để dành gởi ngân hàng. Rồi làm vài việc làm thêm thì có thu nhập thôi. Ít ra đến tết vẫn còn tiền lì xì cho ba mẹ và mấy đứa cháu. Thế cũng quá đủ rồi, chỉ là Xuân vẫn còn điều để bận tâm. Thế mà Xuân vẫn không có can đảm để quay về gặp cô ấy. Cứ tự đưa ra những lí do vô bổ làm chính mình đau. Xuân hèn quá, ngày ấy dũng cảm lắm còn giờ cứ như kẻ nhát nhất thế gian.
– Chú về rồi, chú có biết thím mong chú lắm không – tiếng của Ly vang vọng làm mọi người trong nhà chú ý
– Thím của con có cho chú về đâu, cứ bảo chú làm tròn nghĩa vụ với công việc – người chú xoa đầu Ly
– Ơ, sao anh lại về – cô Hiền từ trong bếp nghe những lời của Ly thì ngờ ngợ vì con bé cũng thường trêu cô, nhưng khi nghe giọng tiếp theo thì phải tin. Giọng nói mà cô đã yêu suốt 15 năm qua
– Mấy đứa thấy chưa, chưa gì đã bị la
– Anh đó, anh không phải trực sao. Anh không thể bỏ việc như vậy được – cô Hiền nhăn nhó trách móc
– Em chào thầy – Xuân biết cô của mình chỉ làm mặt lạnh bên ngoài thôi, nhớ thầy lắm rồi. Chỉ là cô là người của công việc nên không muốn thầy bỏ việc
– Rất vui và hân hạnh khi được em gọi như vậy – thầy Khánh đặt tay lên vai Xuân vỗ nhẹ. Đây chẳng phải là học trò cưng của vợ thầy hay sao
– Thầy đừng nói vậy – Xuân hiểu vì lý do gì mà thầy Khánh lại nói như vậy
– Chú mới về – Nhân từ lầu đi xuống, anh mệt nên còn nằm trên phòng, biết thầy Khánh về anh không thể không xuống chào hỏi. Cũng là chú của Ly, và cũng là sự tôn trọng tối thiểu anh cần làm
– Ừ, con khỏe hơn chưa?
– Dạ con cảm ơn chú, con khỏe rồi
– Chú – Ly khều khều tay của chú mình
Nhìn theo hướng nhìn của Ly, thầy Khánh biết mình đã đắc tội với người vợ thân thương.
– Mấy đứa nói chuyện để chú vào trong
Cả ba cùng hiểu ý không phản đối mà ngồi xuống cùng nhau.
Cô Hiền cũng không phải khó khăn hay là cứng nhắc, chẳng qua cô giận vì thầy về mà không hề nói. Với lại cô biết dù thầy không phải bác sĩ nổi tiếng gì nhưng thầy lại là một bác sĩ giỏi và có tâm. Bệnh viện còn nhiều bệnh nhân chờ thầy, cô có thể chờ thầy cả đời còn họ thì không thể.
Để vợ buồn là điều mà thầy Khánh không hề muốn, cô Hiền yêu thầy nhiều thế nào thầy hiểu rõ. Cô lại hiểu chuyện và thường vì lợi ích chung, nhưng thầy nhớ cô. Thầy muốn chuyển hẳn về đây để làm việc. Ở nơi làm việc tốt nhưng xa cô thì thầy không hề vui. Có thể nhiều người nói thầy không vì sự nghiệp, nhưng thầy đã dành cả 20 năm qua cho nền y tế nước nhà. Bao nhiêu cống hiến của thầy mấy người biết đến nhưng cô vẫn khuyên thầy và thầy cũng tự động viên mình để cố gắng tiếp tục. Sống trên đời làm gì đó có ích cũng sẽ tạo niềm vui cho mình. Khi về già thì cả hai sẽ được sống sung túc, vì đồng lương hưu đủ để cả hai cùng nhau vui vẻ đến cuối đời.
– Em giận anh sao?
– Không – tiếp tục chiên mấy con cá cô Hiền chỉ trả lời có vậy
Nắm lấy tay cô, thầy Khánh lấy lại đôi đủa kéo cô sang một bên. Một tay chiên cá giúp cô một tay ôm lấy eo của cô.
– Anh kì quá, tụi nhỏ thấy thì sao
– Vợ anh, anh có quyền. Anh nhớ em – thầy Khánh vẫn tiếp tục làm
Cô Hiền chăm chú nhìn thầy, cô mỉm cười vì hạnh phúc.
– Nhưng anh cũng không nên bỏ việc
– Anh không bỏ việc, anh xin nghĩ phép – tắt bếp dùng hai tay ôm lấy cô Hiền kéo sát vào người mình thầy Khánh cười tà
– Em biết rồi, anh tụi nhỏ ngoài kia – cô Hiền sợ thầy Khánh thật, cô cứ nhìn ra phía ngoài. Dù gì cả hai cũng ngoài 40, đâu còn trẻ nữa như vậy thì kì lắm
Thầy Khánh chỉ trêu cô thôi, thầy chỉ ôm cô.
– Cảm ơn em đã luôn lo nghĩ cho anh, yên tâm anh sẽ không làm em thất vọng. Nhưng anh nhớ em, anh yêu em
– Em cũng nhớ anh, và em yêu anh – không muốn trách móc hay giận hờn vô cớ nữa, như vậy chẳng vui vẻ gì. Cô muốn tận hưởng cảm giác hạnh phúc này
Có thể mọi người cảm thấy trong lúc này mà cả hai lại nói lời yêu thì có gì đó không hợp lí. Tiếng yêu có thể nói mọi lúc với những người yêu nhau, chỉ là thể hiện tình cảm thôi. Đôi lúc đó cũng là cách để giữ vững lòng tin của đối phương.
Phía ngoài có ba người đang cố gắng nhịn cười, rồi từ từ rón rén ra lại phòng khách.
– Anh thấy chú với thím em có mặn nồng không – Ly cười nhìn Nhân
– Cũng như tụi mình thôi – Nhân ngồi sát vào Ly
– Anh – Ly kéo kéo anh ra chỉ về phía Xuân đang ngồi
Xuân tế nhị.
– Tôi ra ngoài với bé Xuân đây
Nhân cũng ngại, có Xuân ở đây mà anh làm hơi quá.
– Xin lỗi nha
– Có gì đâu, thôi hai người cứ tự nhiên – Xuân mỉm cười
Mặt Ly đỏ bừng, Xuân vừa đi cô đã đánh Nhân tới tấp.
– Chết anh mất thôi – cánh tay còn hơi nhứt nhưng anh cũng không phải không làm lại Ly, anh đứng lên và rượt Ly chạy
– Em đây này – Ly chạy khắp nơi rồi vào phòng mình khóa chặt cửa, cười khúc khích
Nhân lắc đầu với tính trẻ con của Ly.
– Anh về phòng đây, có chút việc rồi
– Sao vậy – Ly vội mở cửa
Nhân biết ngay là Ly sẽ trúng kế.
– Anh làm gì vậy?
– Thì vào phòng em – Nhân kéo Ly lại giường không quên khóa cửa
– Anh, không được đâu – Ly hoảng vội lùi lại
– Anh có làm gì đâu – Nhân cười cốc đầu Ly vì cái tội nghĩ lung tung
– Anh làm em cứ tưởng
– Muốn thì anh thịt em lâu rồi – kéo Ly ngã lên người mình Nhân nằm luôn xuống giường, anh muốn nói chuyện với Ly
– Em biết – ngã đầu lên ngực Nhân. Ly lắng nghe từng nhịp tim của anh
– Mình kết hôn nha
– Trời có ai cầu hôn lãng xẹt vậy không – Ly ngốc đầu dậy phản bác
Nhân thừa cơ hội hôn lấy Ly.
– Cưỡng hôn – Ly đánh vào vai anh
– Thật đó, anh muốn hằng ngày đều nhìn thấy em. Anh muốn cùng em đi hết đoạn đường của anh. Anh ngưỡng mộ tình yêu và cuộc sống gia đình của chú thím Khánh. Dù chú Khánh không phải sinh ra đã là một người con trai rồi thành một người đàn ông như anh. Anh biết thím Hiền sẵn sàng chấp nhận việc chú Khánh là ai, việc chú Khánh chuyển giới chỉ là vì chú ấy nhận thức mình là ai thôi
– Anh biết rồi sao? – Ly khá bất ngờ, chuyện chú Khánh chuyển giới là điều chỉ có gia đình cô biết thôi
Nhận gật đầu, anh có người cô trong họ làm cùng bệnh viện của chú Khánh. Việc của chú Khánh chỉ có vài người biết, sau khoảng thời gian chuyển đổi giới tính thì chú ấy đã phải cực lực để tìm kiếm việc. Cố gắng nỗ lực hết mình rồi cùng cô Hiền kết hôn. Không có gì phải kì thị hay coi là ghê tởm, chú ấy chẳng làm gì sai. Nhân tôn trọng việc đó.
– Anh có thấy sợ không?
– Đừng nói vậy, câu trả lời là không. Anh biết em rất thương chú của mình, anh tôn trọng em và những người thân của em
– Cảm ơn anh
Mỉm cười hai người ôm chặt lấy nhau. Nhân tin rồi hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, dù anh biết không phải lúc nào cũng là con đường êm ả. Nhưng anh tin cả hai sẽ vượt qua được mọi thứ.
Ly rất hạnh phúc khi được Nhân yêu và yêu anh. Cô mong chờ ngày được làm vợ của Nhân từ lâu lắm rồi.
Ngoài sân nhà có một cô bé đang chơi với một chú mèo và một chú chó rất ngoan. Khác với người lớn cô bé thích cái gì vui mắt, và cô bé cũng chưa biết cái gì gọi là lãng mạn hay mặn nồng. Cô bé vô tư hồn nhiên hơn.
Lặng nhìn đứa bé Xuân thấy có gì đó rất quen thuộc, sự ngây thơ này, sự hồn nhiên này và cả sự hiền lành này. Nó cứ như đã in sâu vào tim Xuân từ lâu, nghĩ gì thế bé Xuân chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Cũng có chắc gì.
– Con có thấy buồn không?
– Dạ không – cô bé mỉm cười xinh tươi với Xuân
– Xuân chở con đi chơi nha
– Dạ được – bé Xuân liền hoan hô vỗ tay
Xuân nói xong mới biết mình hơi hớ, làm gì có xe.
– Nhưng cô không có xe, hay mình đi bộ
– Dạ cũng được
– Ngoan – Xuân quay vào nhà tìm xem có ai không để nói với họ một tiếng để dẫn bé Xuân đi, nếu không họ lại tìm
Ngọc cũng vừa nghĩ trưa, hai cậu cháu họ đi gì mà lâu thế không biết, đi từ đầu tuần mà giờ cũng là thứ năm rồi còn gì. Cô nhớ thiên thần nhỏ quá đi mất.
– Chúng ta nói chuyện được không em?
Ngước nhìn người vừa hỏi mình, Ngọc nhẹ gật đầu.
Ngồi xuống đối diện với Ngọc, Phương cảm giác có lỗi.
– Anh xin lỗi vì hôm đó
Mỉm cười Ngọc nói nhẹ nhàng.
– Chuyện qua rồi, em hi vọng chúng ta vẫn có thể là bạn và nói chuyện tự nhiên với nhau như trước
Lặng nhìn Ngọc, Phương có gì đó thắt lòng. Bạn, anh không muốn. Nói chuyện bình thường, khó lắm. Nhưng anh không muốn xa Ngọc, biết đâu sự cố gắng của anh sẽ có kết quả. Anh nhất định là người mang lại hạnh phúc cho Ngọc.
– Anh sẽ cố
Ngọc gật đầu nhìn ra hướng cửa sổ, cô không biết nên nói gì nữa. Phương sẽ khó mà làm được như cô nói, chẳng qua cô cũng không muốn hai người trở thành xa lạ.
Ngọc luôn đẹp trong mắt Phương, gia đình anh cũng rất thích Ngọc. Anh không tin người tồn tại trong quá khứ có thể bắt Ngọc cứ đơn độc cả đời. Rồi anh sẽ thay thế được người đó, hay nói chính xác anh sẽ biến người đó chỉ là kỉ niệm của Ngọc. Hạnh phúc là hiện tại là phía trước chứ không phải quá khứ.
Quá khứ, vậy quá khứ là tốt hay xấu. Không ai trả lời được ngoài những người trong cuộc.
Niềm vui của Xuân khi xuống đây được nhân lên khi có bé Xuân bên cạnh. Con bé dễ thương và rất hiếu động. Nhưng lại rất ngoan, tối ngày cứ nhắc đến ông bà ngoại, đến cậu, đến dì rồi cả anh Huân nào đó. Nhất là khi nhắc đến dì thì con bé chỉ khen thôi.
– Xuân ơi, nhà Xuân ở đâu vậy?
– Ở xa lắm
– Xa là ở đâu? – con bé tròn xoe mắt
Con nít mà, nghe gì lạ thì rất tò mò.
– Sau này Xuân sẽ dẫn con đi – khoác tay lên vai bé Xuân, Xuân hứa
Con bé cười tinh nghịch, con nít được chìu được thương thì thích lắm. Tin chắc rằng Xuân cũng sẽ là một người mà nó sẽ nhắc đến với những người bên cạnh.
– Xuân vào ăn cơm nè con
– Thôi, con còn muốn chơi – bé Xuân lắc lắc đầu nắm tay kéo Xuân định ra trường mẫu giáo chơi
– Nhanh đi con – Nhăn làm mặt dữ, bình thường nói một tiếng là nghe. Sao hôm nay kì vậy, hay là tại Xuân. Người gì mà làm hết chị giờ đến cháu của anh cũng không nghe lời người khác
– Bé Xuân đi ăn cơm với Xuân nha. Xong rồi mình tắm và đi chơi
– Thiệt không Xuân – con bé thôi không xụ mặt
Xuân cười, gật đầu.
– Thật chứ
– Dạ – thế là con bé chạy nhanh vào nhà trước sự ngạc nhiên của Nhân
Xuân nhún vai với Nhân, con nít nên dỗ ngọt.
– Sao vậy anh? – Ly thắc mắc hỏi khi thấy Nhân đứng một mình
– Không, chỉ là anh buồn vì cháu của anh không nghe lời anh nữa
– Anh đừng nói là ghen tị với Xuân nha – Ly nghịch cổ áo của Nhân trêu
– Ai nói – Nhân quả quyết, dù trong lòng cũng có. Dù gì bé Xuân cũng là cháu của anh, cũng gần gũi nhiều hơn Xuân. Giờ lại nghe Xuân hơn
– Thôi mà, con bé vui khi có Xuân chơi cùng mà. Thôi vào ăn cơm
Nhân gật đầu đi theo Ly, hai ngày nữa anh cùng Xuân và Ly sẽ về lại thành phố. Nên cho con bé chơi vui để về còn lể lại với ông bà và dì Ngọc của nó. Và còn đi hỏi cưới Ly nữa chứ.
Ngọc vừa bàn với ba và mẹ về chuyện cưới hỏi của Nhân. Khi nào Nhân về lại thành phố thì sẽ đi thưa chuyện với nhà bên. Cô vui vì Nhân đã có được người cùng nó đi hết cuộc đời. Ly là cô gái tốt, lại ngoan. Chắc rằng em của cô sẽ có hạnh phúc.
– Chào em
Đôi mắt Ngọc mở to, điện thoại như muốn rơi khỏi tay mình.
– Sao vậy em, Vĩnh Xuân không bên cạnh nên thấy sợ sao – tiếng cười vang vọng, giọng cười rất ghê sợ
Ngọc cảm giác khó thở, Vĩnh Xuân.
– Mà quên nó chết rồi mà
– Im đi – Ngọc cố gắng cất tiếng, cô lớn tiếng
– Em vẫn không tin, tai nạn thảm khốc, máu
– Đủ rồi – Ngọc ném điện thoại vào góc phòng rồi ôm đầu ngã xuống sàn
– Ngọc, con sao vậy – nghe tiếng hét của Ngọc, ba mẹ cô vội chạy vào. Thấy Ngọc nằm dưới sàn mà đầu tóc rối bời làm ông bà thêm lo lắng
– Bình tĩnh, ba mẹ đây. Có chuyện gì vậy con – ông Thành vén tóc Ngọc giữ chặt lấy cô
Ngọc thở gấp, không nói gì. Những hình ảnh ngày xưa quay về làm cô run cả lên.
– Ngọc, đừng làm mẹ sợ
– Cho tôi một chiếc taxi đến số 20 đường Nguyễn Du – ông Thành cùng vợ đưa Ngọc xuống nhà, cần đưa Ngọc đi cấp cứu gấp
Ngọc cố gắng đứng lên, cô phải cố lên không được làm ba mẹ lo lắng.
Tên gọi điện lúc nảy cười khẩy nhìn theo chiếc taxi vừa chạy đi. Thời gian vui vẻ cũng nên dừng lại. Cũng đến lúc hắn ta phải phân thắng bại một lần nữa. Và giờ đã đến lúc hắn lộ diện, người hắn muốn vui đùa và thách đấu sẽ được nghe giọng của hắn ngay bây giờ.
– Bạn hiền, lâu rồi không gặp
Sắc mặt của Xuân tối lại, giọng nói này, cách nói chuyện này. Như nhớ được người gọi cho mình là ai, Xuân bóp chặt một tay của mình, bàn tay mà cứ tưởng sẽ mãi không bao giờ có cảm giác.
– Lâu rồi không gặp
Tên gọi điện cười to.
– Hà Vĩnh Xuân, Phạm Ngọc Xuân hay nhỉ
Ý hắn ta là gì, Xuân chau mày rời hỏi chỗ ngồi cùng mọi người.
– Đừng nói những gì người khác không hiểu
– Không hiểu, cũng đúng thôi. Ai bảo chết đi sống lại làm gì
Càng oóp chặt tay, những gì khi xưa Xuân vẫn chưa quên. Ai là người góp phần phá hoại cuộc sống của Xuân, suốt đời này Xuân vẫn cho những người đó những ưu ái nhất định.
– Có muốn về thăm người yêu cũ không, mà lúc trước người yêu cũ hóa điên cũng không xuất hiện. Thì giờ chỉ là nằm viện quan tâm không nhỉ
– Hoàng Hải, mày có biết cuộc đời tao hối hận nhất là gì không?
– Là đã quá hiền lành trong ứng xử với tao, đã nhân từ với tao. Đã xem trọng tao, đã quý mến tao. Tao nói có đúng không?
– Mày xem thường tao quá rồi – Xuân bật cười, người đang nói chuyện với Xuân là người đã cùng Xuân lớn lên. Là người mà Xuân xem như người thân, thế mà chính hắn ta lại là kẻ hủy hoại cuộc sống của Xuân làm hại những người đã là bạn của hắn, gây đau khổ cho người Xuân yêu
Hoàng Hải khá bất ngờ với câu trả lời của Xuân. Hắn nói không đúng sao.
– Mẹ nói sao, chị Ngọc nhập viện. Con về ngay
Cuộc nói chuyện của Nhân vừa kết thúc cũng là lúc ánh mắt của Xuân nhìn anh và bé Xuân không rời.
– Bé Xuân tên gì, cậu là Hữu Nhân – có gì đó hiện về trong đầu của Xuân. Nhân hình như Xuân biết. Khi ấy anh chỉ là một cậu thanh niên vừa trưởng thành, còn cảnh cáo Xuân phải yêu thương chị cậu ấy thật lòng. Bé Xuân, Ngọc Xuân
– Xuân, con sao vậy – cô Hiền chạy khỏi ghế đỡ lấy Xuân, cho người Xuân dựa vào người mình
Có lẽ Nhân đã hiểu chuyện gì xảy ra.
– Vậy là Xuân, Xuân còn sống
– Còn chứ – một tay ôm đầu, một tay Xuân vẫn còn nắm chắt lấy điện thoại
Nhân đã đoán đúng, cuộc sống đúng là con quá nhiều việc bất ngờ.
– Vui mừng khi gặp lại người quen sao?
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau – không tức giận, không tỏ ra sợ hãi hay mệt mỏi. Xuân muốn cho tên đó biết Xuân rất kiên cường. Xuân phải quay về, hắn đã ra mặt thì cũng đã đến lúc Xuân nên cùng hắn kết thúc mọi chuyện để đem lại bình yên cho tất cả
Hoàng Hải cười mà nhăn cả mặt. Vĩnh Xuân vẫn là Vĩnh Xuân, vẫn như vậy điềm tĩnh và không sợ hắn. Mà hắn có gi để sợ, chỉ có thủ đoạn là hay.
Được dìu lên ghế ngồi, Xuân uống cạn một ly nước. Bác sĩ nói Xuân phải tránh những kích động.
– Em từng bị chấn thương ở đầu sao?
– Dạ – Xuân gật đầu xác nhận
Thầy Khánh cầm tay phải của Xuân lên, thầy nhìn Xuân như xin phép khi đưa mắt về phía mọi người.
Hiểu ý Xuân gật đầu.
– Có cảm giác không?
– Tê lắm – Xuân cố gắng nhất tay lên nhưng không được. Chỉ cần bị kích động như lúc nảy thì đầu lại đau và tay của Xuân lại có biểu hiện lạ, nói đúng hơn là mất cảm giác
– Tay phải của Xuân sao vậy chú? – Ly bất ngờ, cô vẫn thấy Xuân hoạt động bình thường cơ mà
– Nhân, con chịu khó chạy ra cửa hàng thuốc mau ít thuốc cho Xuân – thầy Khánh viết nhanh mấy chữ rồi đưa cho Nhân
– Con có thuốc – Xuân vội giữ Nhân lại
– Cứ đi đi
– Dạ – Nhân liền chạy đi
– Thuốc đó tạm thời con đừng uống
Xuân thôi không phản đối, thầy Khánh là bác sĩ chứ không phải Xuân.
Thầy Khánh rời khỏi chỗ cho cô Hiền ngồi cùng Xuân.
– Sao em không nói với cô?
Xuân lắc đầu, chuyện như vậy Xuân không hề muốn nhắc đến. Giờ Xuân chỉ lo cho Ngọc, chết là sao. Có nhiều việc Xuân không hiểu, đúng rồi Hữu Nhân. Chỉ từ Nhân, Xuân mới biết được rõ mọi chuyện. Thấy bé Xuân cứ chăm chú nhìn mình Xuân lại cười. Nhìn con bé Xuân thấy dễ chịu hơn, thì ra điều Xuân nghĩ là thật. Nó giống Ngọc, Xuân có cảm giác đó nhưng cũng không dám khẳng định. Đâu thể trùng hợp như vậy, thế mà lại có. Ngọc Xuân là tên của hai người, điều này chứng tỏ Ngọc vẫn còn nhớ đến Xuân. Ngốc thật đặt như thế rồi hằng nghe thấy con bé lại nhớ đến Vĩnh Xuân đáng ghét rồi lại khóc thầm hay sao. Mà Xuân có tự tin quá không khi nghĩ Ngọc vẫn còn yêu mình, Xuân đâu có tốt đẹp đến vậy.
Cũng không hẳn phải tốt đẹp thì mới nhớ về nhau, Ngọc yêu Xuân điều đó chưa từng dừng lại. Cũng như Xuân chưa từng quên dặn lòng phải dũng cảm để quay về gặp Ngọc, vì trái tim của Xuân vẫn còn hình bóng của Ngọc, và vẫn còn yêu cô ấy.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tưởng Chừng Đã Xa (2) – Truyện Thế Giới Thứ 3 – Truyện Les, Đồng Tính Nữ – Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/51-7518-2#ixzz38vgbMSst
Từ từ mở mắt Ngọc nhẹ nhõm khi vẫn còn nhìn thấy được mọi vật, bên cạnh là Dung. Cũng phải thôi Dung luôn bên cạnh khi cô gặp khó khăn. Đằng kia hình như là Hùng, có cả Phương. Là Phương sao, Ngọc lại làm phiền anh ấy. Cảm giác sợ hãi trong cô cũng được tan biến, có mọi người bên cạnh thì cô sẽ được an toàn. Sao lại xảy ra với cô, và Xuân để rồi ảnh hưởng đến gia đình và mọi người.
Giật mình Phương nhìn về phía giường của Ngọc đang nằm. Đây là phòng dịch vụ nên chỉ có một mình giường bệnh của Ngọc và một nơi để tiếp khách có cả hàng ghế nệm dài. Phương cũng đã nghe Hùng và Dung kể về chuyện của Ngọc. Điều đó làm anh càng quyết tâm bên cạnh cô ấy. Anh không để con người đó làm hại Ngọc thêm lần nào nữa.
– Em uống nước không?
Ngọc khẽ gật đầu với Phương.
Phương mỉm cười dịu dàng rót cho Ngọc ly nước. Nhẹ nhàng anh đỡ cho đầu của Ngọc lên một chút và giúp cô ấy uống.
Ngọc không phản đối, cô không còn sức để mà làm việc đó. Xuân cũng từng làm như vậy với cô khi cô ngã bệnh, những lúc ấy cô không cần làm gì nhiều vì gần như mọi việc Xuân đều làm. Tất nhiên hằng ngày cả hai cùng chia sẽ mọi chuyện với nhau.
– Cảm ơn anh
– Đừng nói vậy, em ngủ thêm chút nữa đi – sửa chăn lại cho Ngọc, Phương nhẹ nhàng nói
Ngọc nhắm mắt để cố đi vào giấc ngủ, cô cần mau khỏe lại. Sớm muộn gì tên đó cũng sẽ đến tìm cô, cô cần phải bảo vệ con gái của mình.
Lặng lẽ rời khỏi cánh phòng vừa đóng lại một cách nhẹ nhàng Xuân tuột người xuống bức tường lạnh lẽo. Đi suốt một đạo đường dài gần cả 6 tiếng Xuân đã chạy ngay đến bệnh viện. Chỉ mong được nhìn thấy Ngọc, người yêu thân thương. Nhưng khi đến nơi thì lại không có can đảm đối diện, cánh cửa cũng chỉ được mở hờ. Hình ảnh bên trong làm Xuân như nghẹn lại ở cổ họng, mọi từ ngữ đều đâu mất. Người đó quá ân cần với Ngọc, có phải đó là người mà Nhân đã nói. Xuân bây giờ là người đến sau hay sao, hay chỉ là người yêu cũ.
– Sao Xuân lại trở ra – Nhân vừa đi đến chỗ của Ngọc thắc mắc hỏi, lúc nảy Xuân chạy đi trước làm anh cũng chưa kịp nói gì
– Tôi về phòng trọ, cậu cũng về nhà đi. Giờ để Ngọc nghĩ ngơi
– Xuân thấy gì rồi – quay lại đi cùng Xuân, Nhân ái ngại hỏi
Xuân lắc đầu và cười mỉm.
– Chả thấy gì cả, cậu cũng nghĩ ngơi đi trong đó có vài người mà
Nhân không hỏi nữa chỉ nhìn theo Xuân. Trên đường về đây cả hai đã có một cuộc nói chuyện suốt cả chặng đường. Mọi thứ như được giải bày, Nhân không biết nên đỗ lỗi cho ai đã gây ra những biến cố làm hai người họ xa nhau. Chắc là không, vì cả Xuân cũng không đỗ lỗi cho bất cứ ai, hay điều gì. Cũng như Xuân, đứng trước cửa phòng Nhân cũng không vào. Xuân nói với anh vẫn chưa đến lúc cho Ngọc biết về sự xuất hiện của Xuân, mà giấu chị anh thì là việc anh khó mà làm được. Thế là Nhân cũng về nhà.
3 giờ sáng Xuân không về nhà trọ mà chỉ lang thang đâu đó. Đến những nơi cả hai từng tới, giờ Xuân lại suy nghĩ không biết có nên quay lại hay không. Cả hai còn có thể chăng. Có những cuộc tình dù người trong cuộc còn rất yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau. Có thể là vì họ xa nhau quá lâu và cảm giác gần gũi cũng dần mất đi. Nhưng với Xuân, hơi ấm của Ngọc vẫn còn đó. Yêu nhau 3 năm, xa hơn 5 năm. Xuân cũng đã 30 tuổi, Ngọc thì 28. Tình cờ quen biết rồi lại yêu nhau, cùng nhau vượt qua bao trở ngại, sóng gió trongc cuộc sống. Hiểu về nhau cả tính tình lẫn cách sống, thế mà xa nhau trong sự ngỡ ngàng. Ngày Xuân bị tai nạn cũng là ngày Xuân không nhìn thấy Ngọc lần nào nữa, cũng là lúc Xuân chấp nhận rời xa Ngọc. Vì làm sao bên cạnh cô ấy khi Xuân trở thành một con người thân lo chưa xong, chỉ là gánh nặng. Và Xuân cũng không thể quay về, tên đó sẽ không để yên. Hắn đã hăm dọa cả hai và cả Ngọc cùng Xuân đều không tin để khi mọi chuyện xảy ra thì cả hai lại trở tay không kịp. Để rồi lại xa nhau, nhưng cũng không hoàn toàn trách hắn được, cũng tại Xuân không có đủ can đảm. Là do Xuân hèn nhát, đáng trách để Ngọc một mình đối diện với những nỗi đau. Để mình cô ấy đối diện tất cả, để cô ấy đau lòng vì mình. Vậy thì Xuân có tư cách gì để nói là mình yêu Ngọc, trong khi lúc cô ấy cần Xuân nhất thì Xuân lại ở nơi đầu. Ngồi bệch xuống vệ đường Xuân nhìn cảnh vật xung quanh, lá rơi rồi lại mọc. Cây mỗi lúc một cao, đó là quy luật của tự nhiên. Thế tình yêu cả Xuân và Ngọc theo quy luật nào. Xuân chỉ biết nó bình thường như bao người. Thế nhưng sao vẫn còn sự kì thị đâu đó, còn sự khắc khe thậm chí là phản đối. Trong khi cả hai chẳng làm gì sai, chỉ yêu nhau thôi.
Sáng ra Ngọc đã gặp một người mà cô luôn mong chờ, có phải là mơ không.
– Xuân, là Xuân đúng không
– Đúng là Xuân đây
– Xuân có biết em nhớ Xuân lắm không. Đừng xa em nữa được không
– Xuân không xa em nữa, Xuân yêu em
– Em cũng yêu Xuân
Ngọc ôm chầm lấy Xuân, thật chặt thật chặt. Cô không muốn mất Xuân thêm một lần nào nữa. Con tim của cô không đủ sức để chống chọi khi cứ ngày một ngày qua nó không được hòa nhịp cùng tim của Xuân. Cô sẽ héo mòn theo ngày thang trong sự chờ đợi vô vọng mất thôi.
Trên mi mắt của Ngọc có vật thể lạ, trong suốt và đang tạo thành dòng. Cô khóc ngay cả trong giấc ngủ của mình.
– Cô Dung dì con khóc kìa
Nhìn bàn tay bé nhỏ của Xuân cố gắng lau từng dòng nước mắt của Ngọc, Dung cũng muốn khóc theo.
Giọng nói trong trẻo đó dường như đánh thức Ngọc. Mở mắt cô mỉm cười nhìn thiên thần nhỏ đang lau nước mắt giúp mình.
– Xuân
– Dì, dì dậy rồi – bé Xuân reo lên vì vui mừng, cuối dùng dì của con bé cũng dậy. Có thể nói chuyện với con bé rồi
Ngọc khóc nhiều hơn, kéo bé Xuân xuống mà ôm lấy thật chặt.
Con bé bất ngờ, nó không biết vì sao mà dì lại ôm lấy mình, mà chặt quá. Nó cố đẩy dì ra.
– Ngọc, mày làm con bé khó thở
Hiểu điều Dung nói, Ngọc vội buông con ra.
– Mẹ xin lỗi
– Mẹ – bé Xuân lại được thêm một lần bất ngờ, sao dì lại xưng mẹ. Nó tròn xoe mắt nhìn người dì của mình
– Con tỉnh rồi sao – bà Thành lên tiếng để cứu vãng tình thế, dù bà biết ánh mắt của con mình đang nhìn con của nó chứ không phải bà
Ngọc không nói gì, chỉ im lặng quay sang hướng khác. Cả con cũng không được nhận thì cô sống vì điều gì, vì ba mẹ và em trai sao. Đúng nhưng cô cũng cần Vĩnh Xuân và Ngọc Xuân.
– Đi học thôi con – bà Thành nắm tay bé Xuân dẫn đi
– Dì ơi con đi nha – hôn nhanh vào má của Ngọc, Xuân cười ngúc ngoắc cái đầu. Thì ra là dì gọi bà ngoại
Ngọc phải cắn chặt môi để không bật khóc lần nữa, cô làm sao chịu nỗi đây.
Dung nắm chặt lấy tay Ngọc như động viên an ủi. Cánh cửa phòng được đóng lại cũng là lúc tiếng khóc vang vọng cả căn phòng. Dung gần như không giữ được Ngọc nữa, cô ấy cứ mềm nhũng trong tay cô. Dường như bạn của cô không còn chút sức lực nào. Một người làm mẹ còn điều gì đau khổ hơn khi không được nhận con của mình, không được chăm sóc nó với tư cách là một người mẹ.
– Tao hiểu, rồi sẽ có ngày đó. Mày cũng biết con bé còn quá nhỏ
– Tao biết, nhưng mà Dung ơi, tao chịu không được – từng tiếng nấc mỗi lúc một to, Ngọc gần như muốn hét lên vì đau khổ
Dung kiềm chặt lấy Ngọc, cô phải làm chỗ dựa cho bạn mình.
Phương tần ngần trước cánh cửa phòng, anh đủ thông minh để hiểu những gì vừa xảy ra. Anh cũng có mẹ, chỉ có ba và mẹ mới yêu thương con bằng tất cả những gì mình có. Nhất là mẹ bà sẵn sàng làm tất cả vì con, cho dù ba có không đồng ý. Giống như việc Phương làm phẩu thuật chuyển giới cũng là mẹ thuyết phục ba giúp Phương, cũng là mẹ bên cạnh chăm sóc anh. Để có sức khỏe tốt sau ca phẩn thuật không phải dễ. Ba và mẹ chấp nhận anh và chăm sóc anh những gì tốt nhất. Những biểu hiện của Ngọc đối với bé Xuân hay nói chính xác là tình cảm mà Ngọc dành cho bé Xuân không chỉ đơn giản chỉ là dì cháu. Ngọc có thể kiên nhẫn chờ con bé hằng tiếng đồng hồ khi tan trường vì mình tan ca sớm hay đi gặp khách hàng và được về sớm. Hối hả bỏ dỡ cuộc hẹn nữa chừng với anh chỉ vì bé Xuân khóc đòi dì. Từ chối những lời hẹn của anh chỉ vì con bé chưa làm xong phần bài tập cô giáo cho. Thậm chí nghỉ làm để chăm sóc và không rời con bé khi nó bệnh, thức trắng đêm chỉ vì lo cho nó. Anh biết nhiều lắm, còn nhiều điều nữa. Thất vọng, người con gái anh yêu lại lừa dối anh hay sao. Ngọc không phải người như vậy, cô ấy đã rất thành thật với anh. Băng ghế đá trong sân của bệnh viện trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh có chấp nhận không, câu trả lời là có vì Ngọc anh có thể làm điều đó. Nhưng còn gia đình anh, việc chấp nhận anh là một người đồng tính và để anh chuyển đối giới tính đã là hai cú sốc lớn đối với họ. Đã là hai quyết định khó khăn nhất mà họ có thể làm, giờ lại thêm chuyện này. Làm sao ba mẹ có thể để con mình đi nuôi con của người khác. Anh cũng phải nghĩ cho họ, họ đã nghĩ cho anh quá nhiều.
– Con đâu rồi Phương, con gái nhà người ta đang đợi đây này
– Con
– Còn con gì nữa, ba của con đang nói đỡ giúp con đó
– Dạ – đứng lên bỏ điện thoại vào túi Phương nhìn về nơi mà Ngọc đang nằm. Anh lững tững bước đi, muốn hay không anh cũng phải làm vui lòng ba mẹ trước. Có vậy đến khi anh có quyết định chính thức thì sẽ dễ hơn một chút
Xuân cũng đã trông thấy Phương khi anh lẳng lặng ra ngoài. Xuân cũng như anh chỉ đứng bên ngoài, Xuân cũng không có ý định vào trong, chỉ là nhìn Ngọc từ xa thôi. Bác sĩ nói đừng để cô ấy bị kích động. Thấy Xuân sẽ làm cô ấy xúc động.
– Vĩnh Xuân
Theo thói quen có người gọi thì Xuân sẽ quay sang nhìn, nhưng Xuân có thể biết được giọng nói ấy là của ai. Xuân bỏ đi
– Đứng lại – Hùng chạy theo giữ lấy vai của Xuân thật chặt và bóp thật mạnh
Dù đau Xuân cũng không hề có phản ứng nào.
Hùng tức giận, bỏ chạy nhiêu đó thời gian chưa đủ sao. Sống chết thế nào cũng không nói làm anh cứ tưởng là chết ở đâu như lời của Hoàng Hải rồi.
– Biết đau, mà không quay lại sao mà lì vậy
Xuân hít thật sâu quay lại nhìn Hùng, cũng đến lúc Xuân nên đối diện với mọi thứ.
– Hoàng Hải
Cứ tưởng Xuân sẽ nói gì với mình nhưng trong ánh mắt của Xuân chỉ là sự tức giận, có gì đó đau thương rồi Xuân vụt chạy. Hùng còn nghe văng vẳng hai từ “Hoàng Hải”.
Xuân quyết bắt cho kịp Hoàng Hải, ngày đó học chung cả ba cùng là vận động viên điền kinh của trường mà. Chỉ là thời gian dài Xuân bỏ tập nên mới đâm ra lười nhát chứ chạy cũng còn tốt. Ra tới sân của bệnh viện lại bị mất hút, trong đây nhiêu người nhiều nơi thì làm sao tìm được hắn ta một cách dễ dàng. Đứng nhìn khắp hướng Xuân tức tối vọng thật mạnh tay vào ghế. Cứ ngỡ tay phải sẽ không đau lắm ai ngờ nó đã có cảm giác trở lại.
– Ui
– Ngốc chưa từng thấy – Hùng cũng vừa bắt kịp Xuân
Xuân không nói gì ngồi xuống chiếc ghế mình vừa đánh mà lắc lắc tay.
– Nó trở về rồi
– Từ lâu nó chừa từng bỏ đi, chỉ là nó tìm thấy tôi và muốn thắng bại một lần nữa – Xuân thất vọng khi nói về Hoàng Hải
Hùng thở dài lắc đầu, mọi chuyện càng lúc càng làm anh bất an. Chẳng lẽ đưa Hoàng Hải ra luật pháp. Xuân cũng chỉ có một cái mạng chứ không nhiều, bỏ qua lần một nhưng lần hai thì khó như vậy được.
Hoàng Hải nhìn cả hai mà nghiến răng, không hiểu sao hắn lại hận hai người từng là bạn bè thân thiết, như người thân một nhà như vậy. Có phải vì con đường mà cả ba chọn là quá khác nhau, hay vì Vĩnh Xuân có quá nhiều còn hắn thì không. Cả Hùng và Hạnh cũng đứng về phía của Xuân. Hắn ta thua ở điểm nào.
Xuân đang đứng đối diện với giám đốc của công ty mình đang làm. Hiện tại Xuân đang ở thành phố Hồ Chí Minh, giám đốc của Xuân cũng vừa vào vì có việc trong này.
– Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau thời hạn nghĩ phép vậy mà tôi không thấy Xuân trình diện là sao?
Xuân cúi đầu nhận lỗi, mấy hôm nay lo cho Ngọc và bé Xuân nên Xuân cùng Hùng và Nhân phải thay phiên bảo vệ họ. Còn lo điều tra xem Hoàng Hải đang ở đâu và hắn hiện tại đang làm gì nên quên mất mình cần làm việc.
Vị giám đốc trẻ tuổi không hài lòng, Xuân rất ít khi làm anh không hài lòng. Từ lúc lên chức Xuân luôn làm tròn chức trách, anh rất tự hào vì mình đã chọn đúng người. Giờ Xuân như thế này sẽ làm anh rất khó xử.
– Cho tôi một lời giải thích
Xuân biết vì giám đốc trọng dụng và quý mình nên mới cho cơ hội giải thích. Nhưng tiếc Xuân đành làm giám đốc thất vọng.
– Tôi không có gì để nói
– Cái gì? – vị giám đốc đứng bật dậy trừng mắt nhìn Xuân
– Tôi xin lỗi, tôi sẽ xin nghỉ việc
– Cái gì vậy, gì mà nghỉ việc tôi có sa thải Xuân sao
– Nhưng tôi cũng sẽ xin nghỉ để giải quyết việc riêng
Nhìn Xuân, vị giám đốc muốn mình cho Xuân cơ hội. Xuân là người mà công ty của anh cần, nhưng nếu nhân nhượng thì mọi người sẽ nói anh thiên vị.
– Giải quyết chuyện này cho tôi rồi muốn nghỉ thì nghỉ
Xuân ái ngại nhìn giám đốc của mình. Anh ta đang cho Xuân cơ hội, nếu không ổn thỏa thì việc bị xầm xì là không tránh.
– Tôi xin được làm trong văn phòng đaị diện ở đây được chứ
– Vậy tôi sẽ chuyển công tác cho Xuân, Xuân là trưởng phòng nhân sự của công ty thì tự chuyển mình đi đi – biết Xuân sẽ nói vậy nhưng anh cũng phải hỏi, để có câu trả lời. Anh không muốn tự mình giải quyết, Xuân mà không khéo thì anh đành dùng biện pháp mạnh
Xuân biết giám đốc đang giận nhưng cũng đã nhân từ với mình lắm rồi.
– Vâng thưa sếp
– Đi làm ngay đi, Xuân làm sao để bộ máy ngoài đó ổn trước đã. Rồi làm ở đây, tôi cho Xuân ba ngày
– Tôi nhất định làm được
– Tôi chưa từng thất vọng về Xuân, mong rằng lần này cũng vậy – vị giám đốc trẻ bỏ đi, anh thở hắt ra. Xong một việc giờ còn phải đi dự tiệc do công ty đối tác mời, việc nhân sự cứ để Xuân lo
Xuân cũng nhẹ nhõm, không mất việc. Tốt đó chứ, thế là Xuân lao vào làm ngay.
Tòa cao ốc này to thế, Hoàng Hải nhếch mép. Cản hắn ta sao, Vĩnh Xuân đối với hắn còn rất non, hắn khá tự tin về bản thân mình.
– Chuyện gì?
– Đại ca, tụi nó lại chuyển hàng
– Tao đã bảo là không được qua mặt rồi mà
– Nhưng tụi nó không sợ
– Khi nào
– Hai ngày nữa tàu cập cảng
– Có việc để làm rồi
– Dạ
Dùng vũ lực đã quen Hoàng Hải không dễ gì mà để ai cướp mối của mình.
Kẻ vừa nói chuyện làm Phương không thích, có gì đó cao ngạo và không lượng sức mình. Hàng của công ty Phương hai ngày nữa cũng cập bến có liên quan không. Không thể nào tên này không thể là giám đốc của công ty nào được. Với cách ứng xử của hắn thì quá tệ, anh đến đây để bàn về vấn đề lô hàng lần này. Công ty của Phương đang hợp tác với công ty cung cấp và phân phối thủy hải sản ở Nha Trang. Anh đi thay cho Ngọc, vì cô ấy chưa khỏe lắm. Với lại anh cũng muốn gặp những người đại diện ở đây, thường khi là Ngọc sẽ đại diện công ty của Phương. Dù gì cả hai công ty cũng đã hợp tác gần 3 năm nên cũng cần thiết đến gặp, tỏ chút thành ý cũng tốt, dù mỗi năm cũng không có quá nhiều đơn đặt hàng từ công ty anh.
Xuân phải đi làm ngay từ lúc giám đốc của Xuân nói. Xuân cũng đã nói chuyện với phó trưởng phòng nhân sự, Xuân sẽ bay về đó để giải quyết yên ổn. Dù việc ở đây không phải là sở trường của mình, nhưng cũng từng làm việc trong đây 1 năm nên cũng không có gì khó. Một năm đó Xuân như con rùa rụt đầu, chỉ tiếp khách hàng trong trụ sở rồi về nhà. Nghĩ tới thấy mình cũng thật lạ.
– Chào anh, không biết tôi có thể giúp gì cho anh
– Chào cô, tôi là giám đốc của Thế Gia. Tôi đến đây muốn bàn về vấn đề lô hàng T23 lần này
– Vâng, mời anh ngồi – Xuân đang tiếp chuyện với Phương
Phương nhìn Xuân có gì đó quen quen, hình như đã thấy lần nào rồi thì phải.
– Xin lỗi để anh phải đợi, đây là chị Thảo phụ trách lô hàng lần này
– Chào chị, chúng ta bàn việc được chứ
– Vâng tôi rất sẵn sàng – chị Thảo mỉm cười mời Phương và rót nước. Đối diện với vị giám đốc trẻ tuổi mà lại điển trai như Phương quả là một vinh hạnh
Xuân tế nhị rút lui, việc này cứ để chị Thảo giải quyết sẽ hay hơn. Bước xuống hết bậc thang của công ty Xuân vươn vai hít thở không khí cho tỉnh người.
– Cô Xuân xẩn thận
Lời bác bảo vệ vừa dứt có một chiếc xe lao ngay tới chỗ của Xuân, Xuân vội nhảy sang một bên.
– Bắt lấy nó – mấy anh bảo vệ vội chạy ra khi tên đó có ý định chạy xe đâm Xuân thêm một lần nữa
Thấy tình thế không ổn hắn chạy xuống đường rồi phóng thật nhanh.
Vài người chạy xuống đỡ lấy Xuân.
Vừa đứng lên cảnh tượng trước mắt làm Phương không thể làm ngơ. Anh cùng chị Thảo ra xem Xuân thế nào.
– Đi bệnh viện thôi cô Xuân
– Không sao – Xuân bóp tay phải của mình, lúc nảy Xuân lỡ chống tay làm nó như bị trật. Nó cũng có cảm giác được mấy ngày nay, Xuân phải tập vật lí trị liễu nhiều lắm và nghe theo lời khuyên của thầy Khanh nên mới được như vậy
– Cô Xuân có giấy gì nè – một anh bảo vệ đưa cho Xuân mảnh giấy có ghi gì đó mà anh vừa vô tình thấy được
Xuân vội lật ra.
– “tốt nhất nên giao lô hàng đó cho Hải Minh nếu không đừng trách. Hai ngày nữa cập bến. Nhớ đó Thế Phương”
Giờ thì Xuân và Phương cùng mọi người đã hiểu chuyện gì. Thì ra Xuân chỉ là người thế mạng cho Phương.
Phương có căn cứ để nghi ngờ tên lúc nảy là người của ai, đã quá rõ ràng. Hải Minh là đối thủ cạnh tranh lớn của công ty anh. Nhưng nếu cảnh cáo thì phải từ công ty NK chứ, sao lại là anh. Hắn ta muốn mượn gió bẻ măng, mua lại từ công ty anh đây mà. Thủ đoạn như vậy thật quá trẻ con.
Thế là một cuộc họp khẩn được mở ra. Giám đốc công ty Xuân vẫn còn ở đây nên cũng tiện. Xuân biết Hải Minh là công ty của ai.
Cũng không hẳn là thế mạng, Hoàng Hải cố tình làm vậy. Chỉ là hắn chưa muốn ra mặt, hắn biết Xuân sẽ biết được một vài điều nhưng hắn đang làm cho Xuân tưởng hắn vẫn chưa làm gì Xuân. Rồi xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Nhân bị triệu tập họp gấp nên liền đến ngay, không ngờ vừa vào lại thấy Xuân.
– Xuân làm ở đây sao?
– Cậu làm việc Thế Gia – Xuân cũng khá bất ngờ
Nhân gật đầu rồi lại chỗ của sếp mình.
Một ngày mà xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện. Còn biết thêm vài điều mà Phương chưa từng nghĩ tới. Giờ anh đã biết Xuân là ai, rất có phong thái. Chỉ là chưa hiểu rõ con người Xuân như thế nào.
Qua cuộc họp hôm nay không biết họ sẽ thấy gì ở nhau.
Nhân âm thầm quan sát, cả hai người này cùng yêu chị của anh rất nhiều. Anh nên ủng hộ sếp của mình hay người bạn mới quen là Xuân. Mà thôi cứ để họ thể hiện, tình cảm mà, chỉ cần chị của anh hạnh phúc là anh ủng hộ.
Cuộc họp kéo dài khá căng thẳng, rất nhiều giải pháp được đề ra. Không phải họ dễ dàng tin lời của kẻ kia chỉ là cẩn thận vẫn hơn. Theo phân tích thì Hải Minh đã gây áp lực cho Thế Gia nhiều lần, nên họ có căn cứ để nghĩ đây lại là một thủ đoạn của Hải Minh.
– Nhân, em đừng để chị em biết không khéo cô ấy lại lo lắng
– Dạ – Nhân khá bất ngờ trước cách xưng hô tự nhiên và thân mật của sếp
Xuân đứng bên cạnh tất nhiên biết những lời đó là dành cho ai và cảnh báo ai. Có người còn yêu Ngọc và sợ mất Ngọc hơn cả Xuân sao. Vậy cũng tốt.
Cứ tưởng Xuân sẽ nói gì nhưng Xuân chỉ lặng lẽ chào mọi người rồi rời đi. Nhân không biết nên nghĩ sao về Xuân, có lẽ Xuân không muốn tranh giành. Mỗi người có cách thể hiện tình cảm riêng cho mình.
Hôm nay Xuân về thẳng nhà trọ, biết Ngọc xuất viện Xuân cũng đỡ lo. Ở nhà vẫn an toàn hơn, Xuân đang nghĩ đến Hoàng Hải. Hơn 5 năm trước hắn ta dám cho Xuân suýt mất mạng thì bây giờ cũng có thể. Vì điều gì hắn lại hận Xuân như vậy. Hắn từng nói chỉ vì Xuân cướp tất cả mọi thứ của hắn, và Xuân không đáng được có những điều đó. Nhưng Xuân thấy mình có cướp gì của hắn ta đâu. Tình yêu, rõ là Ngọc không hề yêu hắn vậy mà hắn cứ cưỡng cầu rồi cưỡng đoạt. Khi có rồi thì lại bỏ một cách tàn nhẫn, phá hoại mọi thứ. Hắn điên mất rồi.
Từ lúc về đến giờ Phương không tài nào ngủ được, Xuân không hề đơn giản. Sao Xuân có gì đó lặng lẽ, mà lại rất mạnh mẽ. Nếu Xuân thật muốn dành lại Ngọc thì anh có cơ hội hay không. Ngồi bật dậy anh vào trang web của công ty Xuân đang làm. Tìm về sơ yếu lí lịch của Xuân, đồng thời tìm hiểu về quá trình làm việc của Xuân. Thì ra đây là trang web mà Xuân lập ra và điều hành, những gì lên quan đến nhân viên của công ty đều có trong đây. Từ lí lịch đến cách làm việc và nhiều thứ khác. Còn có mục tự đánh giá của nhân viên và đánh giá của trưởng phòng nhân sự. Tiếc phải có mật khẩu mới vào được, đây cũng là thông tin bảo mật của công ty. Nhưng Xuân thì có thể biết được nhiều hơn một chút. Ít ra Phương có thể biết trước đó Xuân làm gì, ở đâu. Ngồi lục lọi tất cả những gì có thể Phương muốn biết thật nhiều về Xuân, con người này có gì đó rất bí ẩn nhưng lại toát lên vẻ chân thật đến lạ. Buổi họp đã cho anh biết phần nào về con người Xuân. Hai ngày nữa hai người lại có cơ hội làm việc chung và buổi làm việc lần này khá quan trọng cần có sự hợp tác. Tất nhiên anh sẽ làm được, công việc là công việc.
– Điều tra người tên Hà Vĩnh Xuân giúp tôi, hiện đang là trưởng phòng nhân sự của công ty NK ở Nha Trang, vừa chuyển công tác vào đây
– Trời, giám đốc anh biết hết rồi con gì
– Thì cứ điều tra đi, về gì cũng được miễn liên quan đến người đó
– Dạ tôi biết rồi
Phương cũng không thích việc đi điều tra người khác, chỉ là Phương đang rất nóng lòng muốn biết về Xuân. Phải nghĩ tích cực biết đâu hai người có thể hợp tác trong công việc, có khi anh sẽ mời Xuân về làm việc cho công ty mình cũng không chừng. Vì Phương nhận ra được Xuân là người mà công ty của anh cần.
– Hữu Nhân xin lỗi vì phiền em nhưng có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
– Dạ được thưa sếp – Nhân có thể từ chối sếp mình hay sao
Vậy mà đến giờ Phương mới nghĩ ra. Sao không hỏi Nhân cho nhanh nhưng cũng nên điều tra biết đâu Nhân không nói hết.
– Nói cho tôi biết về Vĩnh Xuân và chị của cậu
– Hả – Nhân như tỉnh ngủ sếp của anh mà cũng có lúc điều tra người khác bằng cách này sao. Hay nói chính xác là đang điều tra tình địch
– Thì cứ nói đi – cũng có chút hơi kì nhưng thôi vì Ngọc và chính mình vậy
– Dạ – Nhân đành chấp nhận, anh sẽ nói những gì có thể nói được