Tưởng Chừng Đã Xa

Cả hai hôm nay Xuân không nhận được tin nhắn cũng như cuộc gọi nào từ Hoàng Hải. Có vẻ như hắn đang tạm thời im lặng, hôm nay cũng là ngày giỗ của Tiểu Hoa. Chưa đầy một tuần nữa là đám cưới của Nhân và Ly, Xuân chỉ hi vọng hắn đừng làm điều gì đó ảnh hưởng đến ngày ấy.
– Nơi này vẫn yên bình và không lạ lắm
– Ừ – Xuân đồng tình với những lời của Hùng, do Xuân còn chưa khỏe hẳn nên Hùng quyết không cho Xuân tự đi
– Ngọc
Lời của Hùng làm Xuân chú ý, thì ra là Ngọc thật. Lần này không chỉ có Xuân mà ngay cả Ngọc cũng không thể trốn chạy được nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Hùng liền tránh sang một bên mà đi thắp nhang cho Tiểu Hoa. Ngọc chắc cũng vừa tới, nhang vẫn còn nghi ngút khói.
– Tình cũ không rủ cũng đến
Bước chân của Xuân khựng lại vì tiếng nói sau lưng mình. Quạy lại nhìn Xuân thừa biết đó là ai, nhưng Xuân không quan tâm điều Xuân quan tâm là cảm giác của Ngọc bây giờ. Xuân chặn phía trước Ngọc.
– Yên tâm tao không làm gì cả, dù gì hôm nay cũng là ngày giỗ của Tiểu Hoa – Hoàng Hải nhún vai đi lướt qua Xuân, đến gần Ngọc hắn hơi hạ đầu xuống rồi cũng qua nhanh
Hùng đứng sang một bên để hắn làm việc cần làm.
Ngày ấy như hiện về mà càu xé lòng Ngọc, cô đau đớn như muốn ngã khụy. Tuổi nhục chính là hắn ban cho cô.
– Bình tĩnh – đứng gần Ngọc và choàng tay ôm lấy cô từ phía sau Xuân nói khẽ vào tai của Ngọc
Và điều này hiệu quả thật, xa nhau bao lâu nhưng cảm giác bên Xuân đối với Ngọc vẫn là an tâm, an toàn và bình yên.
Nét mặt của Tiểu Hoa sao mà đáng yêu, hồn nhiên và vui tươi đến lạ. Cô ấy là người mà Hoàng Hải yêu nhất trong cuộc đời này, thế mà cô ấy vẫn rời bỏ hắn.
– Em có biết em ra đi cũng đã mang theo bầu trời hạnh phúc của anh không
Câu nói chân thành nhất chỉ có khi hắn đối diện với Tiểu Hoa.
– Anh sẽ bắt nó trả giá
Cái nghiến răng, giọng đầy quả quyết của Hoàng Hải chẳng làm Xuân cũng như Hùng lo sợ, chỉ là họ lo cho người kia. Còn với hai người họ Hoàng Hải từ lâu chẳng còn là nỗi sợ của họ nữa. Nhưng nếu hắn đụng đến người họ yêu thương thì sẽ khác.
– Làm mẹ rồi nhỉ – dừng trước mặt Ngọc, Hoàng Hải cười nửa miệng dường như đó cũng là thói quen của hắn
Ngọc không trả lời, trong đôi mắt của cô chỉ là sự thù hận, là sự tủi nhục. Cô rất muốn quên nhưng sao hắn ta cứ khơi lại, cứ dày vò cô. Cô muốn giết chết hắn, nhưng ý nghĩ ấy cũng đã tan biến dần. Vì nếu cô làm vậy thì người đau khổ sẽ là ba mẹ, là em của cô. Là Xuân và bé Xuân. Cô đành chấp nhận mà sống.
– Chuyện mày quan tâm sao? – Xuân bước lên phía trước Ngọc đối diện với Hoàng Hải, nhưng vẫn không buông tay ra khỏi người Ngọc. Xuân muốn truyền cho Ngọc cảm giác an toàn
Hoàng Hải thừa biết dễ gì mà Xuân để yên cho mình làm gì Ngọc một lần nữa. Xuân cũng đã đổi cách xưng hô.
– Thế cảm giác không bảo vệ được người mình yêu thì như thế nào
– Đó là chuyện của tao, Hoàng Hải mày phải biết sớm muộn gì cũng có ngày mày phải trả giá – nhắc đến chỉ làm Xuân thêm khó chịu, vừa trách bản thân vừa căm tức hắn
– Mày suýt chết một lần thì lần nữa chắc cũng không sao, thế nào cảm giác là người bị liệt có vui không. Mất trí, mà cũng không đúng một phần thôi nhỉ – giọng cười của hắn vang vọng cả nghĩa trang yên tĩnh, hắn không sợ trời phạt những gì mình làm hay sao
– Món nợ này đó tao có thể bỏ qua nhưng việc mày làm với người tao yêu thì chưa xong đâu – một câu nói chứa đựng hàm ý, và chỉ có người trong cuộc mới hiểu
Ngọc nhìn Xuân, những gì Hoàng Hải nói nếu là thật vậy là Xuân từng bị tai nạn. Việc hắn nói với cô là Xuân đã mất vào ngày cô sinh bé Xuân là có thật.
Đúng là năm đó Hoàng Hải đã khủng bố tinh thần của Ngọc khi biết cô có thai, chỉ là hắn nói có cơ sở. Vì tai nạn của Xuân là hắn gây ra, nhưng hắn cũng nghe nói đứa bé mà Ngọc sinh đã mất ngay thời điểm Ngọc sốc vì tin Xuân qua đời. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đứa bé tên Xuân bằng tuổi với đứa bé kia.
– Bé Xuân là con của ai?
Ngọc sợ hãi, hắn có thể làm gì cô nhưng không được đụng đến con của cô.
– Là ai thì hôm đó tao đã nói rồi
– Mày im đi, điều tra ở mày chỉ thêm mệt thân tao. Mày tưởng đánh nhau với mày sướng lắm sao – Hoàng Hải lại nổi cáu, hắn quát vào mặt Xuân
Xuân không tức giận vội, lái hắn sang một chủ đề khác tránh làm Ngọc xúc động và nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng hơn.
– Vậy thì tự mà tìm hiểu, cũng đừng đến. Cuộc đời của con người không phải ai muốn kết thúc là kết thúc, con kiến nó còn ham sống – Xuân ôm Ngọc đi lướt qua Hoàng Hải đến phía Hùng đang đứng để thắp nhang cho Tiểu Hoa
Nghiệm lời của Xuân, Hoàng Hải nhìn cả ba người họ lần nữa rồi bỏ đi. Hắn không phải không tin lời của Xuân chỉ là hắn vẫn không cam tâm.
Đứng trước mộ của Tiểu Hoa, Xuân vẫn chưa buông Ngọc ra và Ngọc cũng chưa muốn rời khỏi vòng tay của Xuân.
– Em tự đi xe đến hay sao? – Hưng hỏi khi cả ba đang rời khỏi
Ngọc rời khỏi Xuân.
– Em có thể tự về
– Không được, Hưng đưa Ngọc về đi – Xuân cũng đã buông tay nhưng vẫn đi bên cạnh Ngọc. Câu trả lời của Ngọc làm Xuân không an tâm cũng như không hài lòng
– Nhưng em có thể tự về, hai người về trước đi – Ngọc quả quyết
– Không được – Xuân cũng không chịu thua
– Em về trước đây – Ngọc biết Xuân nhất định không đồng ý và cố chấp đến cùng miễn sao cô nghe lời. Nhưng cô không thể thua
Xuân và Hưng ngạc nhiên nhìn Ngọc, cô ấy quả quyết đến vậy sao.
– Ngọc – Hưng vội kêu Ngọc lại
– Đừng có bướng, lúc nảy mất bình tĩnh đến mức muốn ngã khuỵa. Rủi đang lái xe mà nghĩ đến nữa thì sao – Xuân không kêu mà trực tiếp chạy theo giữ tay Ngọc lại và giải thích ý của mình. Mặc dù Xuân biết Ngọc thừa hiểu
Ngọc lặng nhìn Xuân, Xuân vẫn vậy vẫn quan tâm cô theo kiểu không ngọt ngào.
– Cảm ơn, em có thể tự lo
– Xưng là em thì phải nghe lời người lớn – Xuân vẫn kiên quyết giữ lấy Ngọc không buông tay
– Xuân bỏ tay em ra, lớn là có quyền sao? – Ngọc tức giận cố gắng gỡ tay Xuân ra khỏi cánh tay của mình, cô ngắt nhéo đủ kiểu
Xuân đúng chất là lì lượm, bị Hoàng Hải đánh còn chịu đau được. Huống chi là Ngọc. Hoàng Hải là kẻ thù còn Ngọc là người yêu thì tất nhiên sức chịu đựng sẽ khác.
– Không biết đau sao, nhưng em thì đau đó – Ngọc có chút lớn tiếng, người gì mà lì dễ sợ. Bị đau cũng không nói, không mắng, không buông. Nhưng thật ra cô đang xúc động, Xuân và cô còn đứng gần nhau như thế này thì cô sợ mình không kiềm lòng được mà bật khóc. Con tim của cô nó vừa vui vừa hạnh phúc mà cũng có chút gì đó lo lắng và đau
“Em đau”, nhiêu đó thôi cũng đủ để Xuân không giữ chặt lấy Ngọc nữa.
– Hai người thôi đi, cứ cãi mãi thôi. Tôi về trước đây Dung đang đợi, hai người tự mà về lấy – Hùng đến gần để giải quyết tranh chấp, Xuân cũng đã buông tay. Anh vừa gọi cho Dung và Dung đã cho anh giải pháp trên
Cả Xuân cùng Ngọc nhìn Hùng như muốn nuốt sống.
Hùng hơi rùng mình nhưng rồi cũng ung dung huýt sáo rời khỏi.
– Xuân chở cho
Giọng của Xuân không còn gắt gỏng, khó chịu hay ra lệnh mà có vẻ như dễ chịu, nhẹ nhàng hơn.
– Có ai cho về chung sao?
Xuân không ngờ Ngọc còn lém lỉnh đến vậy.
– Ừ thì ở lại chung với Xuân khi nào Nhân tan ca rồi đến đón – Xuân nhanh tay chớp lấy chìa khóa xe ngồi xuống vệ đường
Ngọc tức mà không biết làm sao.
Bao nhiêu năm gặp lại nhưng dường như giữa hai người không có khoảng cách với nhau. Vẫn gần gũi thân quen.
– Về đi đến giờ đón bé Xuân rồi
Nghe đến bé Xuân và câu nói hết sức dễ thương của Ngọc, Xuân cũng yếu lòng một chút, có thể Xuân sẽ đồng ý.
– Thì ừ, nhưng để Xuân lái
– Xuân chưa khỏe hẳn bộ muốn vào trong đó nữa sao – Ngọc nhăn mặt, nói mà không nghĩ. Thân mình không lo đâu, vào trong đó lần nữa là cô bỏ luôn
Thế có bỏ được không ta.
Xuân gãi đầu, chắc là nên nghe lời Ngọc. Dù gì cũng có mình ngồi sau có gì cũng an tâm hơn.
– Được
Ngọc nén cười vì biết Xuân đã đầu hàng. Trong những cuộc chiến với Xuân cô vẫn thường là người thắng cuộc và theo khảo sát của cô thì 5 đã thắng hết 4.
Xuân miễn cưỡng leo lên phía sau Ngọc để ngồi.
– Không ôm té ráng chịu
– Dám à – Xuân giơ tay như định đánh Ngọc nhưng lại rụt lại khi cô ấy nhìn qua kính chiếu hậu
Ngọc biết chứ, không bỏ qua được. Cô rồ ga thật nhanh và còn thắng gấp.
– Này, biết nguy hiểm không?
– Học từ Xuân đó – Ngọc trả lời mà tỉnh hết sức, cô tiếp tục chạy. Tất nhiên sẽ chạy cẩn thận hơn
Xuân ngồi im không dám nhút nhít. Ừ đúng là Xuân đã từng làm vậy, nhưng lúc đó là Xuân đang cưa cẩm Ngọc. Xuân cũng lạ đang chinh phục người khác mà đã làm Ngọc có ấn tượng không tốt rồi. Thế mà Ngọc lại yêu Xuân đó chứ, nhiều nữa là khác.
Giờ tan trường thật nhộn nhịp, trường mầm non nên toàn là con nít thôi. Nhìn rất dễ thương và thích. Nó yên bình cũng như rất vui tươi.
– Dì, ủa Xuân lớn – bé Xuân vừa ra khỏi cổng thấy Ngọc đã lao tới, thấy Xuân thì liền buông Ngọc mà ôm lấy chân của Xuân
– Này, con hết thương dì rồi – Ngọc trề môi gạnh tị
Xuân lắc đầu trước thái độ trẻ con đáng yêu của Ngọc.
– Không có mà – bé Xuân tội nghiệp phải cố mà giải thích
– Dì đùa thôi – Ngọc xoa đầu và hôn lên má của bé Xuân
– Đi thôi con – ẳm bé Xuân lên, Xuân cũng hôn vào má còn lại rồi cùng Ngọc ra xe
– Thích quá, con có hai người đi rước luôn – bé Xuân thích thú ngồi lên xe
Ngọc và Xuân cùng mỉm cười, và vô tình cả ánh mắt cùng nụ cười chạm nhau.
Xuân vui lắm chứ, đây không phải là những gì Xuân mong đợi hay sao. Nhưng tiếc rằng nó đã không còn là của Xuân nữa.
Ngọc vui không biết nên nói như thế nào. Thế nhưng cô cũng không thể nào tham lam và ích kỉ níu kéo Xuân được.
Ngồi giữa hai người bé Xuân rất vui, con bé cũng chưa biết thế nào là hạnh phúc. Con bé chỉ biết mình thích cảm giác vui vẻ này, cũng rất thích thú và cảm thấy an toàn. Con bé dựa người vào người Xuân, còn hai tay thì ôm lấy Ngọc.
Cả hai không phải không biết trong nội tâm của mình đang phải đấu tranh rất nhiều, rất dữ dội. Xa nhau cả hai đều không muốn, ngược lại càng muốn gần nhau và xây đắp một gia đình hơn.
Quan sát thật kĩ từ nảy cho đến giờ Hoàng Hải quyết định bỏ đi, Xuân đã không hù dọa hắn. Xung quanh có cốm, hắn chỉ cần lộ diện thì bị tóm ngay. Chẳng phải người đang yêu Huyền Linh làm trong ngành cảnh sát hay sao, chỉ cần Huyền Linh và Xuân cùng hợp tác thì xem như hắn phải kết thúc tất cả từ đây. Vã lại giờ đây chuyện này cũng không làm hắn bận tâm nhiều nữa. Hình ảnh hạnh phúc cứ như là một gia đình lúc nảy của ba người họ làm hắn ghen tị, căm tức. Chờ có kết quả thì hắn sẽ có kế hoạch mới.
– Huyền Linh để em làm chuyện này đi
Mỉm cười, Linh nắm tay Nhung.
– Không cần đâu, cảm ơn vì em đã bảo vệ Linh
– Nếu hôm đó em không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì Linh không cho em biết luôn đúng không – Nhung giận lắm, cô yêu Linh cô không thể để Linh gặp chuyện
– Thôi, em về nghỉ ngơi đi – Linh buông tay Nhung ra tự đẩy xe về phòng. Cô không muốn để Nhung hi vọng, sau cái chết của Tiểu Hoa, cô đã không còn tâm trí nào để nghĩ đến người khác. Cô sống là vì ba mẹ và vì bản thân
Nhung không hiểu vì sao Linh cứ trốn tránh mình. Quen Linh cũng hơn 2 năm, cô yêu con người nghị lực luôn cố gắng để sống. Tuy tàn nhưng không phế của Linh, cô không cần biết quá khứ Linh đã làm những gì cô chỉ biết mình yêu Linh.
– Em yêu Linh, em xin Linh đừng chôn chặt trái tim của mình, cũng đừng từ chối hay trốn tránh em nữa được không – đứng chặn trước xe lăn của Linh, Nhung ôm chặt lấy cô
Linh nhắm mắt để tâm mình vững hơn một chút.
– Em là một cảnh sát đúng không Nhung?
Sao Linh lại hỏi Nhung như vậy, Linh bình tĩnh đến mức làm Nhung sợ.
– Em bắt những kẻ phạm tội khi chính người đó gây ra hoặc là người đứng phía sau chủ mưu. Vậy em có bắt kẻ không làm gì hết nhưng vẫn gây chết người không
Nhung lại thêm khó hiểu trước lời nói của Linh. Cô buông Linh ra và đứng lên đối diện với cô ấy.
Linh biết Nhung đang rất thắc mắc, cô cười.
– Kẻ đó đáng chết hơn. Một lời nói khiến người khác phải mất mạng
– Linh nói gì em không hiểu – ngồi xuống cạnh xe lăn của Linh, Nhung muốn biết Linh định nói gì với mình
Linh không trả lời trực tiếp, cô thở thật sâu và nói thật chậm rãi.
– Có một cô gái tên Tiểu Hoa, cô ấy yêu một người trong đồng môn tên Vĩnh Xuân. Cả hai cùng là con gái, là trẻ mồ côi cô ấy không bị gia đình phản đối và tất nhiên cũng không được gia đình chấp nhận. Cô ấy được sư phụ cưu mang và xem như con. Và sư phụ cũng không gây khó dễ cho cô ấy. Chỉ là Vĩnh Xuân không yêu cô ấy. Có một người tên Hoàng Hải rất yêu Tiểu Hoa, mọi mâu thuẫn giữa Vĩnh Xuân và Hoàng Hải bắt đầu cũng từ đó. Vĩnh Xuân rất được lòng sư phụ và các người trong đồng môn nên được sư phụ giao cho chức trách lãnh đạo một công ty vệ sĩ, nhưng Vĩnh Xuân đã từ chối. Vĩnh Xuân đạt được rất nhiều thứ kể cả trái tim của Tiểu Hoa. Hoàng Hải đã thù hận từ lúc đó. Tiểu Hoa biết mình và Vĩnh Xuân là không thể, khi Xuân chỉ xem cô là em gái. Cô quyết định không làm khó Xuân nữa và từ bỏ để Xuân và Hải không phải thêm hằn thù với nhau. Cô đã chọn người khác, người đó cũng là nữ. Hai người đến với nhau bằng tình yêu rất đẹp, nhưng tiếc thay con người đó đã vô tâm không chịu hiểu cảm nhận của Tiểu Hoa, chỉ biết nghĩ đến mình. Để rồi chỉ một câu nói đã hại chết Tiểu Hoa – Huyền Linh lặng lẽ rơi nước mắt khi đang kể lại một câu chuyện mà chính cô cũng muốn quên đi, nhưng lương tâm thì không cho phép. Bao lâu rồi mà đối với cô chuyện chỉ như mới hôm qua, nó làm cô ray rứt, nhớ thương. Cô không tài nào có thể quên được hình ảnh cô gái tươi trẻ hồn nhiên ngày nào mà cô yêu
Nhung lặng im chăm chú lắng nghe, không phải tự nhiên mà Linh lại kể chuyện cho cô nghe, có phải có gì đó rất quan trọng trong câu chuyện này liên quan đến Linh.
– Đủ rồi, chúng ta cũng nên chia tay đi
– Sao lại như vậy, đủ rồi là sao – Tiểu Hoa nắm chặt lấy tay của Linh
Linh vô tình gạt phắt tay của Tiểu Hoa ra.
– Tôi vẫn không là đàn ông, cô cũng đừng trông chờ gì ở tôi. Chẳng phải Hoàng Hải đã nói cô nên tránh xe tôi hay sao – Linh biết bản thân mình không hề muốn chuyện này xảy ra, và những câu nói ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ nói với Tiểu Hoa
– Linh nói gì vậy? – Tiểu Hoa không biết chuyện gì, sao lại có Hoàng Hải. Chẳng lẽ hắn đã nói chuyện ấy với Linh, sao lại thế. Hắn tàn nhẫn với cô vậy sao
– Chẳng phải hai người đã, đã – Linh bóp chặt tay, ánh mắt long lên vì tức giận
– Em – Tiểu Hoa ôm chặt lấy đầu mình, cô biết phải nói sao với Linh. Cô không hề muốn chuyện đó xảy ra. Đó cũng như đang phản bội Linh và phản bội tình yêu của hai người. Nhưng mà cô không thể chống chọi lại trước sức mạnh của Hoàng Hải
Cố gắng lắm, trả giá nhiều lắm Linh mới có thể đường hoàng cùng Tiểu Hoa đến với nhau. Ngay cả việc đồng ý lên giường với một thằng con trai xa lạ để tả lại cảm giác với ba mẹ mình cô cũng làm. Cô không hiểu nổi sao họ lại có thể đối xử như vậy với cô. Cô không ghét đàn ông cô chỉ không thích họ, cô thích phụ nữ vậy là sai sao. Vậy là có tội hay sao, làm sao cô có thể chấp nhận việc Tiểu Hoa phản bội mình như vậy được.
– Linh nói gì đi
– Em có biết Linh đã phải trả giá đắt thế nào không, Linh tin em nhưng gia đình của Linh thì sao hả Hoa
Tiểu Hoa không biết làm gì ngoài khóc và giữ lấy tay của Linh. Cô biết những gì mà Linh đã trãi qua kinh khủng thế nào.
Linh không muốn la mắng gì nữa, cô ôm Tiểu Hoa thật chặt trong vòng tay mình. Cô chấp nhận tât cả, chỉ cần Tiểu Hoa bên cạnh. Một lần rồi thì cô cũng có thể vượt qua lần thứ hai.
– Em yêu Linh – Tiểu Hoa đau khổ cố gắng giữ lấy tay Linh, cô đã yêu Linh bằng tình yêu mà mình đã dành cho Xuân và hơn cả thế. Nói đúng hơn thì Xuân đã chỉ là kỉ niệm, trong tim cô chỉ có Linh mà thôi. Linh quá tốt và quá yêu cô, cô cũng đã đáp lại, và cô biết mình cũng yêu Linh rất nhiều
Linh biết mình còn phải đối mặt với điều gì, đứng đối diện với ba mẹ mà Linh chỉ có thể im lặng mà đợi những lời tra khảo.
– Con giải thích đi
Những bức ảnh trước mặt đâp vào mắt Linh như những nhát dao vô hình đang cứa từng nhát vào tim của cô.
– Con tin cô ấy
– Mày tin điều gì từ nó nữa, sờ sờ trước mặt như thế này – ba của Linh tức giận vứt tất cả hình vào mặt của Linh. Việc Linh đồng tính đã là một nhục nhã mà ông ta nghĩ, ông ta kêu Linh lên giường với người đó chẳng qua là muốn Linh có thai rồi lấy luôn. Nhưng thật không ngờ Linh đã tính trước ông
– Linh, hay là con chỉ có cảm giác nhất thời thôi – mẹ của Linh khổ sở ôm lấy cô
Linh vô hồn không nói gì, ba mẹ nào mà chẳng thương con. Ba mẹ của cô cũng vậy nhưng sao tình yêu của họ dành cho cô khác nhiều so với những bậc làm cha làm mẹ khác, cô có đồng tính thì cũng là con của họ cơ mà.
– Ba mẹ là người sinh con ra và nuôi con khôn lớn, con không báo đáp được ơn sinh thành dưỡng dục là bất hiếu. Nhưng con cũng có quyền được hạnh phúc. Nếu ba mẹ nghĩ những vật chất và tình cảm của con dành cho hai người là chưa đủ thì con đành mang tội – Linh cúi lại cả hai, bao năm làm việc cô đã chu toàn một cách tốt nhất cho ba mẹ mình, cô không muốn ba mẹ khổ. Làm gì cũng nghĩ đến họ chỉ là yêu thì không thể theo ý họ được
– Mày nói cái gì vậy, không nói nhiều nữa. Bỏ con nhỏ đó quay về nhà và lấy chồng, tao nhắm cho mày một thằng cũng tốt. Cho mày ăn học thành tài không phải là báo hiếu tao bằng cách này – ba của Linh quả quyết
– Vậy bắt ép con mình ngủ với người khác là đúng sao?
– Mày im đi – ba của Linh lạnh lùng tát vào mặt Linh
– Ông làm gì vậy – mẹ của Linh kéo chồng ra vội vã xoa mặt con mình
Linh cũng lạnh lùng không kém cô nhẹ nhàng gỡ tay mẹ xuống và giương ánh mắt đỏ hoe nhìn ba.
– Vậy vẫn là con sai, con xin lỗi. Không bao giờ có chuyện đó, một lần là đủ rồi – Linh cắn chặt răng lê từng bước ra khỏi nhà
– Mày mà đi thì con bé đó sẽ thêm một lần nữa, mày nên nhớ mạng của mày là của tao và mẹ mày. Chưa đủ nhục hay sao hả – ba của Linh tức tối quăng những gì có trên bàn vào lưng của Linh
Linh không hề phản ứng, ba nói đúng mạng của cô là do ba mẹ tạo thành. Nhưng cũng không có nghĩa là Linh không có quyền được hạnh phúc.
– Ba có thể làm gì con nhưng xin ba đừng đụng đến Tiểu Hoa
– Dễ lắm. Vậy thì chia tay
Điều kiện, đó là điều kiện cuối cùng. Tiền đâu mà ông làm được chẳng phải là của Linh hay sao, nhưng cũng không đúng tiền đó cũng là do ba mẹ Linh giúp cô có được. Vậy thì cứ để ba cô sử dụng.
– Nếu không thì sao thưa ba?
– Thì mày chuẩn bị tinh thần đi – ba Linh rít điếu thuốc, ông không hiểu nỗi mình. Ông cần chi phải làm vậy, ông có thể chấp nhận cơ mà. Có phải chăng vì Linh cãi ông, làm ông mất mặt với dòng họ
Mẹ của Linh him lặng, bà không dám lên tiếng. Trong nhà chồng bà có tiếng nói nhất, tính gia trưởng của ông rất cao bà không thể làm gì hơn.
Linh mệt mỏi tựa người xuống ghế, cả hai đã hứa cùng nhau cố gắng và không từ bỏ. Chẳng lẽ giờ đây Linh bỏ cuộc. Tiểu Hoa từng nói cô ấy không còn con đường nào khác, Hoàng Hải sẽ không buông tay. Giờ cô ấy chỉ còn có Linh, nếu Linh buông tay thì cô ấy chỉ có thể từ bỏ tất cả. Linh chỉ lo Tiểu Hoa nghĩ không thông rồi làm chuyện dại dột. Giờ Linh có đồng ý thì Linh biết mình vẫn không làm được, Cô yêu Tiểu Hoa hơn bất cứ thứ gì mà cô có. Nhưng còn chữ hiếu, cô cũng không thể để Tiểu Hoa có chuyện.
– Ba có chắc không?
– Con nghĩ ba đùa à, con nên nhớ con là người hiểu ba nhất
Hiểu ba nhất, đúng là vậy nên Linh mới lo sợ. Ông sắt đá hơn Linh nghĩ.
– Con đồng ý, chỉ cần ba để cho cô ấy được yên
– Tốt – ba của Linh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, ông biết đó chỉ là kế nghi binh. Linh giống ông rất khó từ bỏ, ông biết con mình yêu con bé kia nhiều thế nào
– Linh lừa em
– Tiểu Hoa – Linh sững sốt khi Tiểu Hoa từ đâu xuất hiên trong nhà mình
Ba Linh cười hài lòng, vở kịch được diễn thành công. Để xem hai đứa nó sẽ như thế nào, với một người có tiền sử bị bệnh thần kinh nhẹ như Tiểu Hoa thì khó mà qua được cú sốc này. Ông cũng chỉ không muốn Linh phải vướng vào một con người như vậy, và tất nhiên mục đích cao nhất của ông là muốn Linh làm theo ý mình.
– Em bình tĩnh
– Bình tĩnh, Linh gạt em, Linh không tin em. Chẳng phải em đã nói là em yêu Linh sao, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ bên nhau sao
– Linh yêu em mà. Tiểu Hoa chúng ta sẽ làm lại, đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi – Linh cố tiếp cận Tiểu Hoa nhưng không được cô ấy ngày một tiến ra cửa
– Yêu em, không đâu, Linh nói dối – có vẻ Tiểu Hoa đang phát bệnh, cử chỉ và lời nói của cô ấy rất lạ
Và đó cũng là điều Linh lo sợ.
– Em tin Linh mà đúng không?
– Tin, mà không, mà tin. Em có nên tin Linh không? – Tiểu Hoa bối rối ôm chặt lấy đầu mà lắc mạnh
– Đừng, đừng làm Linh sợ. Mình ra khỏi đây – cuối cùng Linh cũng giữ được lấy Tiểu Hoa trong tay mình
– Không – nhưng đột ngột Tiểu Hoa vùng mạnh và chạy ra ngoài
Tiếng kèn xe inh ỏi, đèn pha của xe sáng rực vào một vùng về đêm. Dấu bánh xe phăng gấp trên nền đường, tiếng va chạm mạnh và một vật thể nào đó từ đầu xe tải văng ra, ngã xuống đất. Một dòng máu đỏ sánh lại loan cả mặt đường cùng những hơi thở gấp gáp cuối cùng của cô gái.
– Tiểu Hoa – Linh như không tin vào mắt mình, cả đất trời như sụp đỗ, từ trước cửa nhà chạy đến nơi Tiểu Hoa đang nằm không xa mà cô đã ngã 3 lần
– Tiểu Hoa – nước mắt chảy dài cùng tiếng nấc của Linh
– Em, em – máu chảy ra từ trán, từ tai, từ mũi và cả từ miệng khiến Tiểu Hoa không thể nói nhiều hơn
– Gọi cấp cứ đi – Linh hét toáng lên, nhiều con người như vậy chỉ biết chứng kiến thôi hay sao
Mọi người hốt hoảng gọi xe cấp cứu.
– Em
– Linh yêu em, em biết không, yêu nhiều lắm. Em phải sống – Linh lau những vệt máu trên người của Tiểu Hoa đang tuông ra. Cô như người điên làm gì mà cũng không ý thức được
– Yêu
– Linh nghe đây – biết Tiểu Hoa định nói gì Linh vội áp chặt miệng cô ấy vào tai mình, cô cố kiềm tiếng nấc ngày một to
– Linh – nụ cười trên môi có lẽ chỉ có Tiểu Hoa và Linh mới biết cô đang rất tỉnh táo. Dù trong trường hợp đối diện giữa sự sống và cái chết, cô luôn thật lòng với Linh, trước đó là Vĩnh Xuân nhưng bây giờ và về sau chỉ có Huyền Linh mà thôi
Sao bàn tay ấy lại buông lơi khỏi bàn tay của Linh, sức lực đâu rồi. Linh cố giữ lấy, Linh kêu gọi tên của Tiểu Hoa trong vô vọng. Cô ôm, cô hôn, cô nắm tay Tiểu Hoa rồi cô cười, rồi cô khóc và cô vừa cười vừa khóc.
– Xin lỗi nhưng
– Nhưng cái gì, các người là bác sĩ mà cứu người đi chứ – Huyền Linh nổi cáu nắm cổ áo của vị bác sĩ vẫn còn trẻ trước mặt mình, cô hét toáng lên như muốn đập phá tất cả
Người bác sĩ không sợ Linh chỉ là cảm thông.
– Rất tiếc nhưng cô ấy đã qua đời rồi
Bàn tay rời khỏi cổ áo, Linh lắc đầu ngồi xuống sàn, cô không tin. Qua đời ai qua đời mới được. Sau một hồi làm loạn cuối cùng là sự im lặng đến đáng sợ. Linh không buồn nói chuyện với ai, cô chỉ ngồi nhìn Tiểu Hoa trong im lặng, trong nước mắt chốc chốc lại mỉm cười.
Ba mẹ của Linh vẫn còn bàng hoàng việc vừa xảy ra, và con người bây giờ của Linh.
– Uống ít nước đi con – mẹ của Linh cũng khóc khi thấy Linh như vậy
– Tiểu Hoa chắc là đã nằm dưới đó rồi – Linh hốt một nắm cát thả xuống nguyệt của Tiểu Hoa
– Linh đừng như vậy nữa con, mình về thôi
– Về, về đâu
– Linh – mẹ Linh ôm cô mà khóc nấc lên
Ba Linh cũng chẳng hơn gì nước mắt của một người mà Linh thường cho là sắt đá đã rơi xuống. Chuyện ông làm đã sai, ông đã chịu thừa nhận.
– Linh
– Ba và mẹ về đi, con sẽ về sau
Chưa đầy 5 phút mà Linh lại thay đổi nhanh đến vậy, điều này làm ông bà thêm lo lắng.
– Tiểu Hoa vừa bảo con nên về mà trả hiếu – Linh không có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt
Ba mẹ của Linh nhìn nhau.
Linh lặng lẽ rời khỏi nơi mà Tiểu Hoa vừa nằm xuống, để lại ba mẹ mình vẫn chưa hiểu chuyện gì mà ngơ ngác nhìn theo.
– Làm ngay đi – Hoàng Hải gọi điện ra lệnh cho một tên như đàn em của mình làm điều gì đó
– Dạ
Cắn chặt răng mắt hắn lòng lên những tia nóng giận. Hắn không đủ can đảm để nhìn Tiểu Hoa, hắn nghĩ mình không bảo vệ tốt cho cô ấy.
Bảo vệ, yêu vậy mà lại hại cô ấy.
Linh như bị đẩy lên không trung và rơi mạnh xuống đất. Cú ngã cũng không nặng cô vẫn có thể đứng lên. Chiếc xe đâm thẳng vào cô và cán ngang qua chân của cô.
– A – Linh thét lên trong đau đớn, không thể cử động được bất cứ bộ phận nào
– Linh, đứng lại – ba mẹ Linh cùng vài người đi đường chạy ra cố bắt lấy tên đó, nhưng hắn liều mình và chạy thoát
– Linh ơi, con ơn – mẹ của Linh đỡ Linh nhưng con của bà không còn chút sức nào, nó đã ngất mất rồi
– Linh ba gọi cấp cứu rồi, ccon có nghe ba nói không Linh, cố lên con của ba cố lên – ba Linh liên tục gọi con mình, ông sợ, ông sợ mất Linh. Mất đứa con luôn cố làm ông bà vui lòng, ngay cả việc nó chấp nhận làm chuyện mà nó chưa hề nghĩ đến và muốn làm
Ca cấp cứu kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ trong sự lo lắng hồi hộp của ba mẹ Linh.
– Tiểu Hoa – trước mặt Linh là Tiểu Hoa xinh tươi và hồn nhiều
– Linh – Tiểu Hoa vuốt má Linh đầy yêu thương và mỉm cười với cô
– Chúng ta sẽ không xa nhau nữa
– Không được – Tiểu Hoa buông tay và nói trong sợ hãi
Linh nắm chặt lấy tay Tiểu Hoa.
– Linh muốn bên em, em có biết Linh đau khổ lắm không. Em rời bỏ Linh như vậy thì Linh phải làm sao
– Linh, nghe em Linh còn gia đình, còn ba mẹ – nhẹ nhàng ôm Linh, Tiểu Hoa tìm cách xoa dịu lòng Linh
– Nhưng
– Đừng, Linh cần phải sống vì ba mẹ, vì Linh và vì em được không?
– Linh – bàn tay xinh đẹp của Tiểu Hoa đặt nhẹ lên má của Linh, ấm áp lắm
– Em đi đây
– Không, Tiểu Hoa đừng xa Linh – Linh giơ tay cố nắm lấy tay Tiểu Hoa nhưng không hiểu sao tay của cô ngày một xa tay cô ấy và biến mất
Chỉ nghe vang vọng ba từ.
– Em yêu Linh
Linh gục chân xuống nền gạch lạnh lẽo, nói trong nghẹn ngào.
– Linh yêu em
Tín hiệu trên điện tâm đồ đã có trở lại.
– Kích tim bệnh nhân có dấu hiệu hồi sinh
– Từ đó Linh chấp nhận ngồi xe lăn cả đời luôn sao
– Chính xác là Linh đã hoàn toàn mất khả năng đi lại, xương chân bị nát hoàn toàn. May mắn là chưa bị cưa mất – Linh vỗ vào chân mình
Nhẹ nhàng Nhung lại ôm lấy Linh.
– Quá khứ đã qua rồi, Linh không có lỗi. Linh đừng tự trách mình nữa được không
– Trách, Linh hận mình thì đúng hơn
– Linh
– Thôi em về đi, Linh hơi mệt – nhẹ nhàng Linh đẩy Nhung ra khỏi người mình, Linh còn được yêu hay sao. Tàn phế, đó là lỗi của Linh. Linh đã sám hối ân hận suốt hơn 5 năm qua. Dù đó không hoàn toàn là của mình nhưng nếu không vì ba thì đã không có kết quả xấu như vậy. Cô sẽ chuộc lội thay ba mình, đây mới là tội lỗi. Cô cũng đã đánh mất tình yêu mà cả hai đã cố gắng vun đắp, đánh mất hạnh phúc. Tội cho Tiểu Hoa đến lúc mất vẫn không có một danh phận, vẫn yêu Linh. Linh cũng thế thôi, không phải có lỗi mà cố chấp nói mình yêu cô ấy. Mà là vì cô vẫn chưa quên được Tiểu Hoa, hay nói chính xác tình yêu đó vẫn còn
Lỗi lầm để truy cứu sẽ là của ai. Linh không biết mình phải làm sao, ngoài việc vẫn làm việc tại nhà để có thu nhập và cố gắng sống, vui vẻ trước mặt ba mẹ. Để họ không phải lo lắng, thật ra thì cô cũng không biết mục đích sống của mình là gì nữa. Như Xuân nói giờ cô hối hận thì sẽ được gì, có lẽ số phận đã định cô phải như thế này, không có hạnh phúc. Cô chỉ chờ đến lúc kiệt sức mà gặp Tiểu Hoa, nhưng giờ có khi Tiểu Hoa cũng đã có một số kiếp khác cũng nên. Chịu vậy, cô cần sống ít ra thì cũng vì mình và ba mẹ, có cả vì Nhung người đã yêu Linh rất chân thành. Người mà Linh không dám chạm đến, vì biết đâu cô lại làm tổn thương cô ấy.
Quay trở lại với Xuân, Xuân cũng vừa về nhà thì phải.
Đặt lưng xuống giường cảm giác thật là thoải mái, nhưng rồi Xuân lại ngồi bật dậy.
– Chết, quên đưa điện thoại cho cô ấy – Xuân lắc đầu vì cái tội hậu đậu của mình. Thế là khoác áo khoác và lấy xe, nhưng tay phải lại không nghe lời đành ra đón taxi vậy
Đi taxi thật thích, khỏe lại mát cũng mau đến nơi. Giờ này cũng không phải giờ cao điểm gì cả. Thế nhưng tốn tiền, tháng rồi và tháng này Xuân nghĩ hơi nhiều nên lương cũng không thoải mái cho lắm. Tất nhiên Xuân có thể trang trãi cho mình nhưng còn gia đình, dù ba mẹ cũng không đòi hỏi. Chỉ là Xuân luôn gởi tiền về định kì, Xuân muốn tiền đó để ba mẹ dưỡng gìa hay làm điều gì khác khi cần thiết. Lại sắp đến lễ cưới của Nhân và Ly, thiệp cũng đã có. Lại tiền nữa sao, ôi thôi cuộc sống.
Phương kiên nhẫn ngồi chờ mẹ con của Ngọc, hôm nay ba mẹ của Phương sẽ qua nói chuyện với ba mẹ của Ngọc. Hai bên gia đình đang bàn chuyện nên Phương cũng không tiện vào, chỉ ngồi ngoài vườn để chờ.
– Sao Phương không vào trong?
– Ừ – Phương ấp úng, anh nghĩ Ngọc sẽ giận mình lắm vì làm mà chưa hỏi ý kiến cô. Chỉ là anh muốn tiến thêm bước nào thì càng tốt
– Sao vậy?
– Dì ơi, trong đó có hai người lạ – bé Xuân nhìn vào trong thì kéo tay Ngọc và nói
Ngọc nhìn theo hướng của con, đúng là có hai người lạ. Hình như là ba mẹ của Phương.
– Ngọc về rồi hả con, vào đây – bà Thành ngoắc Ngọc và bé Xuân vào trong
Ngọc nhìn Phương, cô thật không hiểu Phương cần chi phải làm vậy. Lại không hỏi ý kiến của cô, nếu cô từ chối ngay có phải người mất mặt là Phương và gia đình anh sẽ rất giận anh hay không.
Phương im lặng, Ngọc không vui rồi. Anh biết vậy mà cứ làm, thôi thì anh sẽ đánh cược vậy.
– Con chào hai bác – vào trong Ngọc đã cúi đầu lễ phép với ba mẹ Phương
– Chào con, con cũng ngồi đi – ba của Phương lên tiếng
– Thưa ông, thưa bà – bé Xuân được Ngọc ra dấu nên liền khoanh tay chào hỏi
– Con ngồi đây nè – mẹ của Phương mỉm cười đôn hậu khi thấy bé Xuân, còn nhỏ mà rất ngoan và thông mình Ngọc vừa ra hiệu đã biết làm gì
Bé Xuân cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ của Phương.
Hai bên nói chuyện với nhau cũng khá lâu, đa phần là phần chuyện của người lớn. Còn Ngọc và Phương thì im lặng. Có vẻ ba mẹ của Phương đã suy nghĩ rất nhiều và đã thông mọi việc. Ông bà đang ra sức bảo vệ hạnh phúc cho con của mình. Việc chấp nhận bé Xuân không phải dễ nhưng vì Phương ông bà sẽ cố gắng, con bé dễ thương lại ngoan hiền, Ngọc cũng vậy. Chỉ là ba mẹ của Ngọc thì khác, ông bà cũng bảo vệ hạnh phúc của con nhưng không có nghĩa là đốc thúc Ngọc đến với Phương. Một lần là quá đủ, ông bà muốn con mình tự chọn con đường riêng. Ông bà đã từng chọn thay nhưng lại không kết quả chỉ để lại hậu quả xấu. Lần này dù Phương có tốt nhưng Ngọc không đồng ý thì cũng không ép, Ngọc lớn rồi có công việc và rất biết suy nghĩ. Ông bà tin con mình sẽ có sự lựa chọn khiến nó cảm thấy hạnh phúc.
Lại một lần nữa Xuân quay về mà không vào trong, hai nhà người ta đang nói chuyện thì mình vào làm gì, chỉ là kẻ thừa. Ngọc cũng có bến đỗ rồi, thì mình cũng nên rút lui. Vui không, chắc là vui vì hạnh phúc của Ngọc. Có dối lòng không, chắc là có vì Ngọc là hạnh phúc của mình vậy mà mình lại không với tới được, hay nói khác đi là mất. Cười hay khóc, có lẽ là cả hai.
– Vào trong đi
– Để làm gì – Xuân phải công nhận Hoàng Hải hay thật, Xuân ở đâu hắn ta cũng biết
– Có một Tiểu Hoa không thể có thêm một Hữu Ngọc
– Lâu như vậy rồi mà mày vẫn không biết mình sai hay sao – Xuân lùi lại không để Hoàng Hải tóm lấy mình
Hoàng Hải nhìn Xuân, hắn ta sai điểm nào.
– Mày còn nói, ngày đó nếu mày chấp nhận và có can đảm đến với Tiểu Hoa thì cô ấy đâu phải yêu cái con người khốn kiếp như Huyền Linh để rồi chết hả – Hoàng Hải xông thẳng tới tóm lấy cổ áo của Xuân
Xuân không muốn vùng vẫy, nói chuyện với Hoàng Hải chỉ làm Xuân thêm mệt.
– Mày có biết nguyên nhân thật sự mà Tiểu Hoa ra đi không?
– Chẳng phải đó là vì Huyền Linh đòi chia tay chỉ vì không tin và yêu cô ấy sao
Xuân lắc đầu.
– Hoàng Hải ơi Hoàng Hải, cuối cùng thì mày vẫn là người tự che lấp tội lỗi của mình. Mày nghĩ lại đi, nếu như mày không nói với gia đình cũng như Huyền Linh về việc mày và Tiểu Hoa đã, đã – nói tới đây Xuân vung tay đấm thật mạnh vào mặt của Hoàng Hải, Xuân tức giận. Hoàng Hải trong mắt Xuân bây giờ chỉ là thằng hèn hạ
– Thì đó là sự thật
– Sự thật? – mất đà suýt ngã nhưng khi nghe những lời Hoàng Hải vừa nói Xuân ngã thật. Sự thật là sao, chẳng phải Huyền Linh nói chỉ là hiểu lầm thôi sao
– Tao chỉ muốn cho em ấy biết tao mới là đàn ông
– Thằng khốn nạn – ở đâu ra có một khúc gỗ bên đường Xuân liền nắm lấy và đánh tới tấp vào Hoàng Hải
– Mày chửi tao, tao cho mày biết thằng Hoàng Hải này không điên thì không ai điên hơn đâu – hắn không để yên cho Xuân đánh được, hắn vùng dậy chụp lấy khúc gỗ
Nhưng tiếc là hắn đã không tính bằng Xuân, Xuân buông khúc gỗ và lấy côn nhị khúc từ sau thắt lưng của mình. Xuân rất thạo trong việc sử dụng vũ khí này, nhất là khi Xuân biết Hoàng Hải không giỏi về môn này và biết tất cả điểm yếu của hắn.
Hoàng Hải chống đỡ, và hắn biết đau đúng là chỉ vì Xuân không muốn đánh hắn, một khi đánh là khiến hắn khổ sở thế này.
– Mày nói mày yêu cô ấy, ừ thì tao tin. Mày nói mày muốn bảo vệ cô ấy, ừ thì tao cũng tin. Nhưng tao không ngờ mày lại yêu nhưng hèn hạ như vậy. Mày có biết chính mày mới là người hại chết Tiểu Hoa hay không? – từng lời từng chữ là từng cú đánh mạnh tay của Xuân
Hoàng Hải chỉ còn biết đỡ lấy, cơ bắp của hắn sưng lên và có vết xướt. Hắn gây ra sao. Không hắn không làm.
– Không thể nào, là do Huyền Linh
– Tao cứ nghĩ mày rất trân trọng Tiểu Hoa và sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của cô ấy nhưng tao đã lầm – Xuân định đánh một cú vào đầu cho hắn ngất ngay nhưng lại không làm vậy. Xuân không muốn có án mạng, hắn có thể giết Xuân nhưng Xuân thì không thể
Hoàng Hải lồm còm bò dậy khi Xuân vừa quay người và tha cho hắn. Đau khắp người, hắn bệt luôn xuống vỉa hè.
– Ngày này tuần sau tao muốn trông thấy Huyền Linh ở nhà
– Dạ
Đứng lên mắt hắn long lên từng tia giận dữ. Trận đòn hôm nay hắn nhất định ghi nhớ.
– Hà Vĩnh Xuân chúng ta vẫn chưa xong đâu
Xuân đi được một đoạn thì cảm thấy mệt, liền ngồi xuống một gốc cây gần đó. Xuân cứ tưởng Hoàng Hải có thể thay đổi nhưng không Xuân đã lầm. Hắn mãi mãi vẫn không sửa đổi được bản chất cố chấp, bạo lực và vô lý của mình. Chuyện của Huyền Linh và Tiểu Hoa không phải Xuân không biết. Xuân trách Huyền Linh không yêu Tiểu Hoa thật lòng mà còn làm cô ấy đau khổ để có kết cục như vậy. Tiểu Hoa mất ai bảo Xuân không đau, dù gì cô ấy cũng như em của Xuân. Chỉ là Xuân không ngờ Hoàng Hải lại đê tiện như vậy, hắn yêu Tiểu Hoa hay là muốn chiếm hữu cô ấy. Có thật Huyền Linh cũng không thật lòng với Tiểu Hoa, cũng vì suy nghĩ này mà bao nhiêu năm nay Xuân vẫn chưa tha thứ cho Huyền Linh. Mọi chuyện đơn giản hay là phức tạp, Hoàng Hải hận và rất ghét những người đồng tính, chỉ vì Huyền Linh đã gây đau khổ cho người hắn yêu. Vậy tại sao hắn lại làm thế với Tiểu Hoa. Trong chuyện này lỗi lầm thuộc về ai.
– Hùng
– Sao giọng có vẻ mệt vậy?
– Đến đón tôi được không?
– Ở đâu
– Gần nhà Ngọc
– Ở đó đi – Hùng vội vã mặc đồ
– Anh đi đâu vậy – Dung thấy lạ nên hỏi
– Anh đi đón Xuân
– Xuân bị làm sao – đứng lên lấy cho Hùng chiếc áo khoác Dung lo lắng hỏi
– Anh không rõ, thôi anh đi đây
– Tranh thủ về nha anh
Hôn tạm biệt Dung, Hùng lấy xe và chạy đi.
Xuân cứ như con thú hoang vừa xong một trận chiến và đang bị thương. Xuân chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình bạo lực và khát đòn đến như vậy.
Tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Xuân, Hùng lo lắng định vào trong nhà Ngọc hỏi xem sao nhưng nhớ lại Xuân gọi và nói là ở gần đây nên thôi. Có thể Xuân có lý do, anh cũng không muốn là người phá vỡ điều gì đó mà Xuân đang muốn làm.
– Xuân, sao thế này?
Xuân lắc đầu, cố gắng ngồi dậy.
– Có chuyện gì – cố gắng đưa Xuân lên xe Hùng lo lắng. Sao giờ này Xuân lại ở đây, chắc chắn phải có chuyện
– Đi uống chút rượu nha
– Nay còn đòi uống thứ đó nữa, đang bị thương mà – Hùng liền ngăn, anh cho xe chạy
Xuân cười.
– Bộ mới nghe lời đề nghị này từ tôi lần đầu sao?
– Không, chỉ là, mà thôi về nhà
– Đừng – Xuân giữ lấy cánh tay của Hùng không cho anh rẽ về hướng nhà mình
Bất ngờ với hành động của Xuân, Hùng dừng xe quay ra phía sau nhìn Xuân một cách nghiêm túc.
Xuân xuống xe.
– Lên đi
Xuân nghĩ mình cũng thật rảnh, vừa xuống đã lên. Nhưng Xuân biết Hùng đã chấp nhận với yêu cầu của mình.
– Sao lại là nhà của Hùng, Dung và con Hùng còn phải ngủ mà
– Ở đây cho an toàn, tôi cũng không muốn Dung lo
Xuân vui cho hạnh phúc của bạn và cả việc bạn biết lo nghĩ cho gia đình. Xuân không có lý do từ chối.
– Xuân
– Chào Dung, không phiền chứ
– Phiền gì, Xuân vào nhà đi – Dung niềm nỡ kéo Xuân vào nhà
Hùng loay hoay chuẩn bị vài thứ để Dung và Xuân nói chuyện.
Cả hai bắt đầu khi Hùng kêu Dung lên ngủ với Huân.
– Sao nhiêu đây đủ không?
– Không cũng phải đủ, là khách không nên đòi hỏi – Xuân gật đầu hài lòng, bắt đầu khui lon đầu tiên
– Cạn vì còn gặp lại nhau
– Cạn vì chúng ta vẫn là bạn
Tiếng cười bắt đầu vang lên, cả hai như hai người bạn lâu rồi mới gặp. Mà cũng lâu rồi thật. Cứ nói về chuyện xưa từ hồi nào ấy, chuyện từ lúc còn chung một nơi học võ, học chữ, hay nói đúng là đồng môn sư huynh đệ.
– Có biết trong 5 đứa, Xuân là người được nể trọng nhất không?
Xuân bật cười, khui tiếp lon nữa.
– Vậy mà cũng suýt chết
– Này, chết với nễ là hai phạm trù khác nhau mà – Hùng nhăn mặt cụng với Xuân
– Ừ thì khác, có gia đình hạnh phúc. Chúc mừng – Xuân lại cụng một ly nữa với Hùng
– Vậy cũng mau mau đi
– Còn có thể sao – Xuân cười buồn và cạn luôn lon vừa khui
Hùng im lặng mà thay Xuân khui tiếp bia cho cả hai. Anh có đang chạm đến nỗi đau của Xuân không.
– Vui đi, lâu rồi mới uống mà
– Tôi chỉ sợ Xuân lại không ổn, người gì mà toàn là thẹo thôi
– Giang hồ – Xuân cười trêu Hùng, chẳng phải anh cũng vậy sao
Hùng săn tay áo giơ chỗ bắp tay trái có hình một cánh của ngôi sao ra trước mặt Xuân.
Xuân cười rồi cũng kéo tay áo của mình lên, nhưng là bên phải. Một cánh của ngôi sao nữa xuất hiện.
– Còn nhớ không, lúc cả 5 đứa săm xong bị sư phụ la quá trời
– Còn bị phạt đứng dưới mưa nữa – Xuân nghiêng nghiêng đầu như nhớ lại
– Sư mẫu phải năn nỉ sư phụ mới cho vào
– Năm đó tôi và Hùng cũng chỉ vừa 15, Hoàng Hải, Hồng Hạnh 14, và Tiểu Hoa cũng chỉ 13
– Sư phụ mắng tụi mình té nước vì tội dụ dỗ con nít
Cả hai lại bật cười và cụng với nhau uống một hơi hết cả lon bia.
– Thế mà giờ cứ như kẻ thù
– Tại tôi đúng không?
– Ngốc quá – Hùng chỉ vào trán Xuân
Xuân né tránh ngón tay của Hùng.
– Cũng vì Hùng và Hạnh luôn bên phía tôi nên Hoàng Hải mới ghét lây cả hai
– Thằng đó nó vô lí, nói làm gì. Chẳng qua nó ganh tị Xuân giỏi hơn nó được sư phụ trao cho quyền quản lý công ty vệ sĩ nên nó tức
– Hùng thử nghĩ xem dù gì Hoàng Hải cũng là con của sư phụ mà
Nhìn Xuân, Hùng lắc đầu. Xuân cứ vậy cứ luôn nhường cho Hoàng Hải, có trách cũng không làm gì hắn. Vậy mà hắn lại nhẫn tâm giết Xuân, chỉ là mạng Xuân lớn. Hùng thật thấy tiếc cho tấm lòng của Xuân.
– Cạn
Cả hai uống khá nhiều, chắc là cũng sắp say.
– Còn Xuân với Ngọc thì sao
Dừng tay không khui lon bia đang cầm Xuân đăm chiêu suy nghĩ.
– Xuân vẫn còn yêu Ngọc đúng không? – Hùng lấy lon bia trên tay Xuân và tự khui
Xuân im lặng gật đầu.
– Dũng cảm lên, Ngọc vẫn chờ Xuân đó
Xuân nhìn Hùng, im lặng. Chờ, đúng vậy sao. Nếu không chờ thì cô ấy đâu phải sống một mình tới bây giờ.
– Ngày Ngọc sinh bé Xuân không có Xuân xuất hiện. Tôi đã rất giận nhưng Hoàng Hải lại đến và nói Xuân đã chết. Xuân có biết Ngọc sốc đến mức suýt mất cả mẹ lẫn con không?
Xuân nghe những gì Hùng nói, cứ như đang hứng chịu những cơn mưa đá vào người. Nó rát đau đó trên mặt, có phải là nước mắt đang thấm vào vết thương. Nó lạnh cả da thịt, và nó càu xé tim của Xuân.
– Cô ấy may mắn sống sót, nhưng lại rơi vào tình trạng không ổn về thần kinh trong một năm. Thời gian đó bé Xuân như một liều thuốc của Ngọc. Theo ý của Ngọc nên cả nhà đặt tên cho con bé là Ngọc Xuân
Xuân không muốn nghe nữa, Xuân không chịu được. Vậy mà Xuân đã không bên cạnh Ngọc, vậy mà nói là yêu Ngọc. Xuân đúng là kẻ đang ghét nhất trên đời, để cô ấy một mình đối diện tất cả.
– Nghe nè, chỉ có Xuân mới có thể xoa dịu lòng Ngọc. Mẹ con của cô ấy cần Xuân, Xuân hiểu không? – Hùng nói như hét, anh nắm cổ áo của Xuân. Anh không thích thấy Xuân thiếu tự tin như vậy, lòng đau mà không nói. Có khó khăn cũng không giải bày, anh cũng là bạn cơ mà
– Anh, đừng mà – nghe tiếng ngày một lớn bên dưới Dung vội chạy xuống xem. Thấy Hùng có vẻ nóng giận định làm gì Xuân nên cô vội ngăn
– Em đừng lo, Xuân là bạn tốt của anh. Anh không đánh nó đâu – Hùng uống hết lon còn lại trên bàn rồi bỏ lên phòng
Dung định đi theo nhưng bỏ Xuân ở đây thì cô không yên tâm.
– Xuân ổn chứ
– Yên tâm, Xuân ổn – Xuân tự leo lên sa lông mà nằm
Dung gom những lon bia vung vãi vào thùng rồi dọn cho sạch chổ hai người vừa uống.
– Em thoát khỏi con đường ăn chơi lêu lỏng cũng là nhờ Ngọc. Khi mà ai cũng xem em là đồ bỏ thứ con gái không ra gì thì Ngọc lại đến và bên cạnh em. Cô ấy là bạn, là ân nhân của em. Nhờ hai người mà em biết Hùng để rồi có một gia đình hạnh phúc. Em hi vọng hai người cũng sẽ như vậy, Ngọc vẫn yêu Xuân – Dung lững thững về phòng, ngoái nhìn lại thì Xuân vẫn nằm yên bất động. Cô cũng không muốn làm phiền
Xuân nghe tất cả, yêu, vậy Phương là gì. Chẳng lẽ cô ấy miễn cưỡng ép buộc mình. Yêu, Xuân vẫn yêu Ngọc. Xuân nên làm gì tiếp theo, theo đuổi hay là rút lui. Rút lui Xuân đã nghĩ nhiều lắm rồi nhưng sao vẫn không thể. Ai có thể từ bỏ người mình yêu dễ dàng được, nhưng giờ điều quan trọng vẫn là bảo vệ mẹ con của họ. Ừ bảo vệ, chỉ cần họ bình yên thì Xuân mới thật sự an lòng.
Có những sự việc không tìm hiểu rõ nguyên do thì có thể gây đau khổ cho chính mình và người mình thương yêu.
Đêm qua cả hai uống khá nhiều, Hùng cũng thấy choáng vậy mà ra phòng khách anh đã không thấy Xuân đâu.
– Xuân đâu em?
– Xuân về rồi anh – Dung dưới nhà bếp nói vọng lên
Hùng không hỏi nữa mà uống cạn ly nước gừng nóng mà Dung vừa pha để giải rượu.
Xuân cũng cần phải đi làm, không làm thì sống bằng gì đây. Trong người mệt thật chứ không phải khỏe như trước. Nhưng công việc thì vẫn phải giải quyết.
– Phó giám đốc có người bên Thế Gia muốn gặp
– Được rồi, cô mời họ vào phòng tiếp khách hàng giúp tôi. Chuẩn bị nước luôn
– Dạ
Cô thư kí vừa đi, Xuân liền lao vào phòng vệ sinh mà rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Làm chức càng cao trách nhiệm càng nhiều, làm trưởng phòng nhân sự ngoài Nha Trang có vẻ tốt hơn, trong đây Xuân phải làm làm luôn đại diện cho chi nhánh của công ty. Sửa lại tư thế Xuân nhẹ nhàng mở cửa vào phòng.
– Chào phó giám đốc – Ngọc khựng lại trong câu chào hỏi, là Xuân
– Mời Ngọc ngồi – Xuân cũng bất ngờ, không ngờ lại gặp Ngọc ở đây, nhưng công việc thì phải rõ ràng
Ngọc cũng vậy, ngạc nhiên thì để sau bàn việc trước đã.
Không khí không quá im lặng nhưng cũng không quá nhộn nhịp. Cả hai cùng trao đổi một vài điều cho bản hợp đồng mới lần này. Thế Phương ngày càng có hứng thú làm việc với công ty của Xuân. Đơn hàng liên tục được đặt với số lượng lớn, có khi còn đặt trước. Và hiển nhiên Thế Gia cũng trở thành khách hàng đặc biệt của KN.
– Em còn vấn đề gì chưa rõ không?
– Em nghĩ vậy là ổn em sẽ trình giám đốc
– Ừ, em uống nước đi – Xuân lấy ly nước lọc đưa cho Ngọc. Lúc nảy thư kí của Xuân đem vào hai lon nước ngọt và hai cái tẩy nhưng Ngọc thì không uống thức uống có ga vào buổi sáng
– Tối qua Xuân có uống chút ít đúng không
– Ừ – Xuân bất ngờ trước câu hỏi của Ngọc. Không biết làm sao cho đỡ ngượng nên uống cạn luôn ly nước lọc
– Tại thấy Xuân có vẻ mệt
– Nhìn te tua lắm sao?
Ngọc nhẹ gật đầu. Thân quen không phải ngày một ngày hai làm sao Ngọc không phát hiện. Hồi trước mỗi lần một trong hai có mùi cồn là người còn lại đã tìm cách giải ngay để sáng ra còn phải đi làm. Ngọc thì uống không bằng Xuân nhưng vẫn biết kiềm chế có quạy phá thì cũng chỉ trước mặt Xuân. Xuân cũng lao đao lắm, còn Xuân uống nhiều vào là sáng lại như con gà mắc mưa. Ngọc cũng phải tìm cách giúp Xuân. Lần này cũng vậy, dù đồng ý Xuân vẫn có thể tỉnh táo giải quyết việc nhưng như vậy là không ổn. Sao không chịu chăm sóc cho mình.
– Xin lỗi vì để em phát hiện
– Xuân kêu thư kí làm cho ly nước chanh đi, ở đây chắc không có gừng
“em có biết nếu em cứ tiếp tục quan tâm Xuân thì Xuân sẽ tham lam, ích kỉ mà giữ lấy em không?”.
– Xuân biết rồi
Ánh mắt của Xuân vẫn nhìn Ngọc yêu thương và tinh khiết. Ánh mắt ấy sẽ làm Ngọc mềm lòng mất thôi.
– Em xin phép
– Ừ, để Xuân tiễn em
Lại nhẹ gật đầu Ngọc đi trước, đến cửa Xuân nhanh tay mở cửa giúp Ngọc. Để cô đi trước còn mình đi sau.