Truyện Sex Mới Nhất 2020 – Bướm Vàng ( Update Chương 6 )

Mình đã có một số thay đổi trong kịch cốt truyện so với ban đầu. Do đó phần trích đoạn trong lời giới thiệu không chính thức xuất trong chương đầu tiên. Trật tự của các dòng thời gian, diễn biến sự việc,… mình đã và đang điều chỉnh, sắp xếp lại cho phù hợp, chỉnh chu nhất

Bên cạnh đó, sau nhiều lần suy nghĩ, mình quyết định sẽ làm phong phú giọng kể. Trong chương I, mình đã lần lượt dùng hai giọng của người thanh niên và của con nít để kể câu chuyện “người lớn”. Anh chị em cảm nhận ra sao về hai giọng kể này? Góp ý cho mình nhé!

Cuối cùng, mình xin cảm ơn tất cả các anh chị em đã quan tâm truyện thời gian qua. Mình viết chưa thực sự ổn định, có gì thiếu sót mong mọi người góp ý nhé. Mình hy vọng mọi người vẫn sẽ quan tâm, đón đọc truyện.

Mình không dám đưa ra một lịch cụ thể nhưng mình sẽ cố gắng để lên chương sớm nhất có thể

(Trích đoạn) (1)
Chương II B: Những sự Nghi Ngại- Thế giới người lớn

Chiều muộn, sau ca học cuối, tôi leo lên chiếc xe bus đang đỗ trước cổng trường để về chỗ trọ. Len lỏi qua dòng người, tôi ngồi vào ghế cạnh cửa sổ của một băng trống. Hôm nay trên xe đông người, chỉ còn một chiếc ghế chỗ băng tôi ngồi là trống. Yên vị rồi, hướng mắt ra cửa, tôi ngắm cảnh vật ven đường. Đó là một trong số ít thói quen tuổi nhỏ mà tôi còn giữ lại. Giờ nó lại là một cách hữu hiệu để giải khuây và giúp cho chuyến xe trôi nhanh hơn.
Hẳn đây là lần đầu tiên trong đời thực có một con bướm gần tay tôi đến thế. Phía ngoài ô cửa, có một chú bướm với đôi cánh vàng hoe một màu đang đậu hờ. Thế giới người lớn như tôi sống đầy rẫy những sự lạ thường nhưng hiếm hoi những điều diệu kỳ. Ấy vậy mà trong một ngày tất tã như hôm nay, dù không trông mong, lại thêm một điều lạ kỳ tìm tới tôi ư? Nhưng hẳn là những rạo rực thuở đầu đời đã không còn trong nhóc Nhân của hiện tại. Và hơn hết, tôi đủ tỉnh táo để nhận ra con bươm bướm kia không phải là Bướm Vàng của chị. Con bướm ấy là có thật. Tuy nhiên nó chỉ là một chú côn trùng xinh đẹp thích hút mật hoa đang nghỉ cánh để chuẩn bị cho chuyến bay đêm. Bướm Vàng, tôi gọi như thế nào phải vì nó có đôi cánh màu vàng. Quan sát một hồi, tôi chìa tay về phía làn kính, những mong có thể chạm cái mà tuổi thơ nhóc Nhân ao ước…
Xe lăn bánh. Con bươm bướm bay đi. Đôi cánh vàng mất hút giữa dòng xe cộ. Cánh cửa kính đóng chết. Tôi thu tay lại. Tự dưng, tôi tiếc cho mình, tiếc cho Bướm Vàng của một thời ngây thơ . Trong vô thức, tôi khẽ gọi:
-Đại ca ơi! Bé con ơi! … Chị ơi!
Xe dừng ở trạm kế tiếp. Trạm này đặt ở bệnh viện trực thuộc trường của tôi. Người trên xe không ai xuống cả. Từ cổng bệnh viện, hai mẹ con nọ dắt tay nhau lên xe. Người mẹ còn trẻ, trông chị ta chưa quá ba mươi. Người phụ nữ này không quá cao, khổ người vừa, đường nét nở nang gương mặt ít góc cạnh và ngũ quan rõ ràng, dễ nhìn. Người mẹ trẻ dắt theo một đứa con gái. Cô bé gầy gầy, nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy hoa nền trắng. Hẳn họ vừa đi khám bệnh. Trông chị ta khá mệt mỏi. Còn cô con gái, tuy không quá tươi tỉnh nhưng luôn miệng líu lo cười nói. Nhìn từ đầu đến chân họ, tự dưng tôi nhớ đến Chị và bé con hồi đó….
Tuy nhiên có những việc không thể đánh đồng với nhau được.
Trong kín đáo, tôi thả mắt quan sát hai mẹ con chị ta. Tôi chỉ ngắm những cái tôi muốn và nên nhìn. Những ý nghĩ bậy bạ, trong trường hợp này, tôi không cho phép nó trỗi lên. Với những người mẹ trẻ và các bé, tôi chỉ có cảm thương mà thôi.
Hai mẹ con đi tới chỗ tôi. Đứa bé gái vẫn vô tư cười nói. Người mẹ nhìn chỗ tôi rồi dặn:
-Con lên ghế ngồi kế chú nhe. Nhớ ngồi đàng hoàng đó.
Cô bé có chút chần chừ. Nắm tay mẹ, con bé nhìn tôi:
-Chú ơi! Chú cho con với mẹ con vô trong ngồi được hông chú. Con thích ngồi kế cái cửa sổ. Con năn nỉ chú- Cô bé nói rất chân thành.
Con bé còn quá nhỏ hay tôi trông già đến thế. Tôi định bảo cô bé sửa lại cách xưng hô nhưng lại thôi. Chị ta chắc không lớn hơn tôi mấy. Mong muốn của con trẻ, bây giờ, tôi đặt lên hàng đầu. Tôi sẽ tôn trọng vị trí của mình trong thế giới quan của em nó. Tôi đáp nhanh:
-Được thôi con! Con với mẹ con vô đi!
Nói xong, tôi thu chiếc balo vào người, chuẩn bị chuyển chỗ. Người mẹ thoáng nhìn tôi. Trong mắt người phụ nữ này không giấu được vẻ ái ngại.
-Cảm ơn em nhiều nhe! Con bé này thật là. Em thông cảm nhe
Chị nhè nhẹ kéo tay con bé đang háu hức đi vào, xem chừng chần chừ. Thấy vậy, tôi liền ôm balo đứng dậy đi ra ngoài:
-Chị với cháu lên ngồi đi cho rộng rãi. Cả ngày nay hai mẹ con đi viện chắc mệt lắm rồi. Chị ngồi chung với bé cho vui
Chị lại ái ngại:
-Nhưng như vậy đâu có được em…
-Không có gì đâu chị- Tôi vừa đeo balo lên lưng vừa cười, vừa nói- Trạm sau em xuống rồi. Em thanh niên trai tráng mà, đứng có chút đỉnh xi nhê gì. Chị với cháu vào ngồi đi.
Người mẹ trẻ e dè:
-Chị với bé cám ơn em rất nhiều…
Dứt lời, chị bế thốc em nó lên, cẩn thận vào chỗ. Hẳn do xe chật chội. Tôi dè dặc thu người, tránh tối đa mọi va chạm có thể với chị và bé. Trông con bé và người mẹ thật vui. Em nó hãy còn ngây thơ và hồn nhiên quá. Cầm túi thuốc xoay xoay, con bé líu lo:
“Kìa con bướm vàng
Kìa con bướm vàng
Xòe đôi cánh
Xòe đôi cánh
Bươm bướm bay hai ba vòng
Bươm bướm bay hai ba vòng
Em ngồi xem
Em ngồi xem”
Bài hát kết thúc bởi những tiếng ho. Xoa tấm lưng nhỏ bé của con, người mẹ từ tốn:
-Con ráng xíu nữa nha. Xíu nữa thôi là mình về nhà với ba rồi nè
-Dạ
Con bé ngoan ngoãn, vừa đáp vừa cười. Em nó vẫn véo von tiếng hát
Vài cậu học sinh phía xa nghe thấy, rù rì bảo nhau gì đó rồi cười cười. Nhìn hai mẹ con chị ta, tôi cũng cười. Tôi vui vì mình đã tôn trọng một mong muốn chính đáng của con trẻ. Bây giờ, với con bé, Bướm vàng là chỉ là con côn trùng xinh đẹp biết bay. Nhưng sau này, lớn lên rồi hẳn Thế giới của Người lớn sẽ khiến em nó thay đổi những suy nghĩ ấu thơ. Sáng trong và Vẩn đục, khoảng cách chẳng xa nhau mấy. Tôi đã đặt nhóc Nhân chơi vơi trong cái thế giới khó khăn này. Trong sức mình và ở chừng mực nhất định của sự tử tế, Nguyễn Trọng Nhân tôi chẳng hề muốn và sẽ không để những đứa trẻ nhận lãnh những sự phũ phàng quá sớm.
Đại bàng rã cánh vẫn có thể lấy thân mình che chở cho lũ chim non. Huống hồ gì tôi cũng từng là một đứa bé. Chú chim non trong tôi ngày nào đã lớn. Nhưng thế giới quan của nhóc Nhân đã đổi rồi, tôi của hiện tại lãnh đạm vì đã biết nhiều. Nhiệt huyết chẳng đủ để chú chim thành thục hóa đại bàng và sải cánh tung trời. Hồi nhỏ, không phải ai cũng nhường nhịn và giúp đỡ cho những ước muốn nhỏ bé lẫn các thức xem vẻ lớn lao của nhóc Nhân được thực hiện. Mà cậu nhóc bốn tuổi xưa nào đủ mạnh dạn cất lời. Như cái việc muốn ngồi cạnh cửa sổ này thôi, rơi vào trường hợp như cô bé vừa rồi, cậu không dám nói thẳng. Giá mà cậu nhóc chịu nói, biết đâu sẽ có người giống tôi hoặc tốt hơn tôi giúp câu. Giá mà cậu nhóc hoạt bát xưa chịu nói ra, biết đâu bây giờ mọi chuyện đã khác. Ước muốn thuở đầu đời của nhóc Nhân có lẽ đã được thành toàn. Giờ tôi đã lớn rồi. Chuyện ngày xưa, ước mơ vẫn hoàn mơ ước.
Yên vị trên băng ghế cùng đứa con nhỏ, người mẹ trẻ len lén hướng mắt về tôi. Trong đôi mắt chị ta, vẻ ái ngại lại xuất hiện. Con bé vẫn vô tư ca hát và nhìn cảnh vật.
Tôi cũng nhìn hai mẹ con họ, bằng sự thương cảm và tôn trọng. Tôi nghĩ ngợi nhưng không sâu xa để thành ra bậy bạ. Cái vật người của tôi vẫn được đặt trong trạng thái bình lặng.
Đến trạm tiếp theo, tôi xuống xe. Tôi không mất gì. Hai mẹ con chị cũng thế. Cái mà chúng tôi nhận về là sự nghi ngại. Con bé hãy còn ngây thơ nào nghĩ ngợi gì. Nhưng với tôi và chị ta, những người đã lớn thì không được như thế. Nhưng tôi vẫn vui. Tôi vui vì mình đã làm được một việc tốt trong đơn thuần giữa Thế giới Người Lớn và những Nghi hoặc cùng Ái ngại.
Ngồi vào băng ghế chờ của trạm, tôi đặt xe grab để đi về chỗ trọ. Năm phút nữa, anh tài xế quen sẽ đến. Hẳn anh ta sẽ lấy làm lạ khi hôm nay cuốc xe chở tôi không quá xa xôi hay lắt léo hoặc đắt giá như dịp thường. Nhưng chắc chắn anh sẽ không hỏi thêm gì. Trong thành phố này, có nhiều cái lớn lao và quan trọng cho tôi và anh hay người nào đó để tâm. Trong lúc đợi, tôi nghêu ngao hát:
“Lời ru buồn
Nghe mênh man mênh man, mênh man
Sau lũy tre làng
Khiến lòng tôi xôn xao
Ngày lấy chồng
Em đi qua con đê
Con đê mòn lối cỏ về
Có chú bướm vàng bay theo em…
Bướm vàng đã đậu nhánh mù u rồi
Lấy chồng sớm làm gì để lời ru thêm buồn”
Bướm Vàng của tuổi thơ tôi không đậu trên nhánh mù u. Đời nay, liệu nó có mang thân bon chen chốn thị thành như đôi cánh bướm lạc loài ngoài kia. Chua chát nhỉ?
“Ru em thời thiếu nữ xa xôi
Còn đâu bao đêm trăng thanh
Tát gàu sòng, vui bên anh
Ru em thời con gái kiêu sa
Em đố ai tìm được lá diêu bông
Em xin lấy làm chồng
Ru em, thời thiếu nữ xa xôi
Mình tôi lang thang muôn nơi đi tìm lá cho em tôi
Ru em thời con gái hay quên
Thương em tôi tìm được lá diêu bông
Sao em nỡ vội đi lấy chồng?”
Lá diêu bông ư? Con Bướm Vàng rong ruổi cùng “Em” đâu mất rồi? Tìm thế nào cho được “Chị” à. “Em” chỉ còn biết vẩn vơ đây đó miền quê cùng bao điều không tưởng… Tôi bây giờ đã hiểu. “Lá diêu bông” Hoàng Cầm viết khác nhiều với khúc ru miên man “Sao em nỡ vội lấy chồng” nhóc Nhân nghe trong tuổi nhỏ dịu êm.