TÀI XẾ MÁY BAY – Update Chap 35

Quán những ngày không có Chị. Sau bữa tiệc sinh nhật, mọi người trong quán thân thiện với nhau hơn, ngoại trừ anh H, trở lại vẻ lạnh lùng trong bộ đồng phục bảo vệ thường ngày. Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Mọi người túm tụm nhiều hơn những lúc thưa khách.

  • Anh Q làm ở quán này lâu chưa?

Mình lân la.

Anh Q, chùi tay vào cái tạp dề, hất mái tóc bồng bềnh dẻo như mấy cô người mẫu.

  • Anh hả. Anh làm ở đây từ khi chị N mở quán nè. Có chi không em đẹp trai.
  • Chị N giàu anh há.
  • Ừa. Nghe nói có căn hộ bên khu ĐX.
  • Anh vô khu đó bao giờ chưa?
  • Anh có đi ngang qua đó nhưng chưa vô lần nào.
  • Khu đó chắc mắc tiền anh há?
  • Còn phải nói. Khu đó chỉ dành cho đại gia.
  • Chị N làm gì mà giàu dữ.
  • Chị N làm bất động sản đó.

Thằng Tr cùng ca với mình vào đưa order, ghé miệng nói leo.

  • Em trai biết gì mà nói.

Anh Q trề môi dưới ra.

  • Bữa em thấy chị N nói chuyện với mấy ông, toàn chuyện đất cát.

Những năm đó, ĐN như một công trường xây dựng, đường sá mở ngang dọc. Ngồi đâu cũng nghe chuyện dự án, chuyện lô, nền…

  • Mấy đứa làm việc đi.

Giọng anh H lạnh băng. Mọi người tản ra. Mình đi thu dọn ly tách. Những câu hỏi về Chị vẫn chìm trong mịt mùng.

Đem ly tách bẩn ra phía sau, mình quay lại ngồi ở góc quán mình hay ngồi ngắm Chị trước đây. Mình không ngồi ở đây từ khi em X thay Chị phần thu ngân. Lặng lẽ nhìn về phía quầy, em X ngồi đó, khuôn mặt bầu bĩnh xinh xinh. Chợt nhận ra người bé bé như em X trông cũng rất dễ thương. Điện thoại rung rè rè.

  • Đang ngồi ngắm con X phải không?

Tin nhắn của Chị. Mình chột dạ. Không lẽ thần giao cách cảm là có thật.

  • Giá như giờ Chị ngồi chỗ đó thì hay biết mấy.

Mình nhắn tin trả lời.

  • Rứa là đang ngắm nó hỉ?
  • Em đang ở chỗ Dì Bảy.

Mình nói dối.

Chị không nhắn trả lời. Hôm nay là ngày thứ hai mình đi làm mà quán không có Chị, là ngày thứ tư Chị đi Sài Gòn. Hết buổi làm, mình chần chừ một lát rồi bấm máy gọi cho Chị. Sau hai lần đổ chuông là tiếng máy báo bận. Mình gọi lần thứ hai, thứ ba. Thuê bao đã tạm thời không liên lạc được. Về tới phòng trọ, tin nhắn của Chị đến.

  • Khi nào tiện thì em gọi. Anh không được gọi cho em nghe.

Mọi thứ càng lúc càng mông lung.

Một tuần trôi qua, mình bắt đầu thấy nhớ Chị. Nỗi nhớ trộn lẫn nhiều thứ. Có lúc chỉ là ước ao được thấy Chị, được nghe Chị nói, được nhìn Chị cười. Có lúc cồn cào nỗi nhớ mùi cơ thể, nhớ vị ngọt của nụ hôn, nhớ cảm giác chìm đắm trong da thịt Chị. Tâm trạng mình thường xuyên ở trong trạng thái nôn nao. Hai tuần, rồi ba tuần. Mình mềm người trong nỗi nhớ. Mình nhận ra khi đã yêu nhau, nhu cầu gặp nhau là vô cùng lớn. Không biết Chị có như mình không.

Chị về, cũng đột ngột như khi đi. Chị đem một số trái cây, quà trong Nam ra mời mọi người trong quán. Mọi thứ bình thường như Chị chưa từng xa mình ba tuần. Chỉ có khác là Chị đã đổi kiểu tóc. Không còn uốn gợn sóng như xưa mà đã duỗi ra thẳng mượt. Nhìn Chị trẻ hơn năm sáu tuổi.

Tối thứ Bảy mình nhắn tin.

  • Tối nay mình gặp nhau nghen em. Anh nhớ em quá.
  • Tuần sau nghe anh, em mới về còn ít việc phải làm.

Thêm một tuần nữa trôi qua rồi cũng đến lúc hai Chị em quay lại câu chuyện “xin về sớm” của mình, cũng đưa nhau đi ăn rồi bến đỗ cuối cùng là khách sạn, cũng lao vào nhau đến rã rời. Nhưng mình lờ mờ nhận ra có điều gì đó rất khác mà không tự giải thích được. Nó vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ. Nó giống như mình ái ân với Chị mà không phải là Chị.

Chiều thứ Sáu Chị gọi.

  • Cu, đang làm chi nớ. Rảnh đi công chuyện với Chị chút nghe.
  • Dạ em đang cafe với bạn.
  • Về nhà trọ đi chị qua đón.
  • Dạ.

Quán cafe ngay đầu kiệt vào khu trọ. Chị đến đậu xe bên kia đường, rời ghế lái qua ghế phụ.

  • Anh còn nhớ chỗ hồi anh chụp ảnh cho em không?

Chị hỏi khi mình đã ngồi vào ghế lái.

  • Anh nhớ.
  • Mình chạy qua nớ đi anh.

ĐN, những ngày đầu đông, trời vần vũ mây. Đường XVNT vẫn chưa một bóng nhà. Vùng cỏ lau xanh mượt ngày xưa giờ khô xác. Gió heo may lành lạnh luồn qua lưng áo.

Không hiểu sao, cả hai im lặng, kiểu như không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Im lặng đến khó thở cho đến khi mình nghe tiếng Chị nghèn nghẹn.

  • Anh. Ôm em đi.

Mình quay sang, mắt Chị nhòa lệ từ lúc nào. Mình xoay Chị ôm vào lòng. Chị đưa tay rờ rẫm khuôn mặt mình, nước mắt không thôi chảy.

  • Anh. Anh có yêu em không?
  • Anh yêu em. Những ngày em đi Sài Gòn là những ngày em đày đọa anh trong nỗi nhớ. Nhưng những ngày gần đây anh cảm nhận điều gì đó rất khác mà anh không biết.

Chị bật khóc thành tiếng. Người mình mềm nhũn, không còn chút sức lực. Và cũng không biết nói gì. Mình ôm Chị chặt hơn nhưng cảm giác như Chị đang dần trôi khỏi vòng tay của mình. Tim mình bỗng nhói đau. Chị đã thôi khóc, không gian nặng nề trôi mãi, trôi mãi cho đến khi cả hai chị em lập cập.

  • Mình vào xe đi anh. Em lạnh.

Chị với tay mở cửa sau. Hai chị em ngồi cạnh nhau. Mọi thứ lại chìm vào im lặng cho đến khi hai đôi môi khô rốc tự tìm đến nhau. Một nụ hôn có vị đắng trôi từ môi vào tận trong cổ họng. Một tháng xa nhau dường như đã tạo ra một cái gì đó rất khác biệt giữa mình và Chị.

  • Mình về nghe anh.

Thành phố đã lên đèn, ánh đèn nhòe nhoẹt trong trời mưa lất phất.

  • Mai anh đi làm nghe.

Chị nói khi về đến khu trọ. Mình đứng thẫn thờ nhìn theo cho đến khi đèn hậu của xe Chị khuất vào lối rẽ. Đầu óc trống rỗng, trong người mình trào lên một thứ cảm giác mà không biết gọi là cảm giác gì.

Trong tình yêu, mình tin có một thứ gọi là trực giác. Nó không phải là cảm nhận qua lời nói, qua hành vi. Trực giác làm cho mình thấy được cái mà không thấy bằng mắt, nghe được cái mà mình không nghe được bằng tai. Trực giác mơ hồ bảo rằng mối quan hệ của mình và Chị có gì đó thay đổi, dù rằng lý trí của mình đang cãi lại: “Không sao đâu. Không thể được. Không có gì hết mà”. Lý trí của mối tình đầu.